Chương 29: Đi Chơi Nào
Blue Rose
14/06/2015
- Làm sinh nhật cho một người anh trai khó đến vậy sao ? Em xem Vin như anh Hải vậy nhưng tại sao không được chứ ? Hay là chỉ có mỗi anh Hải là muốn em mừng sinh nhật chung thôi ? _ Ái My nức nở
- Anh Hải là ai ?_ Như
- Anh Hải là anh ruột của My , anh ấy rất thương My _ Di
- Vậy anh ta đâu ?_ Như
- Anh Hải đã mất trong một vụ tai nạn giao thông rồi _ Di buồn rầu nhắc tới
- Chị xin lỗi , thôi Ái My nín đi em à , Minh Lâm chắc tại tính nó không thích đấy _ Như vội an ủi
Ái My như suy nghĩ kĩ , như hiểu ra và có thể nói bây giờ cô chỉ xem Hải là người anh duy nhất của cô thôi , cô sẽ không nghĩ ai cũng như anh Hải của cô nữa . Họ không giống Mạnh Hải , họ không yêu thương cô như Hải và không mừng sinh nhật của mình với cô như Hải .
- Thôi ngoan nào , anh dẫn nhóc đi chơi , quên hết mọi chuyện đi nha _ Voice xoa đầu cô
- Vậy Voice đưa tôi đi khu vui chơi nha
- Ok , anh ra lấy xe và đợi nhóc nha _ Voice cười rồi ra ngoài lấy xe
- Ái Di , tao đi với Voice mày có về thì nói mẹ nha . Em chào anh chị em đi _ Cô nói xong cúi đầu chào rồi đi lướt qua Dương và Tuấn ra ngoài cùng Voice
- Anh trai của Ái My tên gì vậy Di ?_ Như
- Trùng tên với anh Mạnh Hải đó _ Di
- Sao ? Trương Mạnh Hải luôn sao ?_ Nhật Thuận lên tiếng
- Có thêm chữ " Hoàng " nữa , nếu tính tới giờ thì bằng tuổi với anh luôn đấy nhưng lại có số không may .
- Nếu vậy thì tên của Ái My là gì ? _ Thuận
- Trương Hoàng Ngọc My _ Di
- Tên này nghe quen quen nhưng anh không biết . Tội cho Ái My quá _ Thuận thấy cái tên " Ngọc My " quen quen nhưng nhất thời anh không biết tên đó ở đâu .
<<< Cạch >>>
Hai con người bước vào làm cho cả quán trở nên nặng nề . Hình ảnh không muốn thấy lại hiện hữu ra trước mắt ....
- Thôi hai anh chị đi chơi đi em xin phép đi trước , chào hai anh _ Di chạy thật nhanh ra ngoài , lướt qua hai con người đấy nhưng lại đụng trúng cô gái nhưng cô vẫn cứ chạy .... Chạy trốn ....
- Trời con nhỏ kia , đụng trúng người ta không biết xin lỗi mà chạy luôn hả ?_ Cô gái quát
- Thôi kệ đi em , chắc cô ta bị mù đó mà
Như nhìn thấy hai con người bước vao cũng khiến cô thấy mất vui . Và không ai khác đó chính là cặp đôi Quốc Vân .
- Ủa chị hai , sao chị lại ở đây ?_ Quốc
- Nếu chị Như ở đây thì cô gái lúc nãy chắc là ..... Ái Di _ Vân cười
- Chị Như em về trước nha _ Tuấn & Dương lần lượt ra ngoài
- Chị hai , hai cặp trùng hợp thật hay là đi chung đi _ Vân mỉm cười
- Ai là chị hai của cô ? Trơ trẽn quá , đi thôi , ở đây chắc Như chết quá _ Như liếc nhìn Quốc rồi rời quán cùng Nhật Thuận .
Vân nhếch môi khinh bỉ nhìn theo Như , rồi quàng tay với Quốc vào quán tình tứ ngon lành . Quốc thì chẳng thèm để ý đến sự khó chịu của cô chị mình lúc nãy .
*** Cặp đôi My - Phong ***
Sau khi rời khỏi Mouse , tâm trạng của cô cũng khá hơn nhiều rồi . Voice đưa cô đến công viên giải trí Westline để tham gia các trò chơi ở đây . Anh dẫn cô đi vào thì nhận được rất nhiều sự chú ý và dòm ngó ở đây nhưng cũng may là cô suy nghĩ chu đáo bảo toàn tính mạng cho cô nên cô đã bắt anh cải trang trách sự nhận diện của mấy tên phòng viên đáng ghét . Tự nhiên nhất là cô nắm tay anh kéo lại quầy bán vé . Nhìn sơ lược qua cái bảng trò chơi thì cô thở dài ...
- Sao thế nhóc ?_ Voice khó hiểu nhìn cô
- Anh nhìn lại cái bảng trò chơi kìa . Nhìn hết hứng , không lẽ giờ hai đứa đi chơi thú nhún _ Cô than thở , mặt buồn nhìn bảng trò chơi
Thì ra là bảng trò chơi thách thức sự anh dũng của cô. Toàn là những trò cảm giác mạnh khiến cô phải rùng mình , cô không thích những trò đó . Từ đầu đến cuối chỉ có mỗi trò thú nhún và trò gắp thú là cô có thể chơi à .Giờ cô phải làm sao ?
- Đi tàu lượn , ngôi nhà ma , đu quay rồi xuống chơi gắp thú rồi đi ăn _ Voice lên lịch
- What ??_ Chưa để cô định hình thì anh đã mua vé hết cả rồi . Giờ cô có phản đối cũng không được , đành chịu thôi .
Tàu lượn là điểm đầu tiên xuất phát , cô và anh ngồi cùng một hàng , chưa chơi nữa là người cô đã đầy mồ hôi rồi . Tim cô đập mạnh , nét mặt hơi tái tái lộ vẻ lo sợ nhưng tiếc là Voice không để ý . Đoàn tàu bắt đầu chuyển động , cô bám chặt vào thanh sắt trước mặt và một tay bám vào Voice . Cô nhắm mắt xuống cả vòng tàu . Khi lúc đầu lên cao và lượn xuống thì đầu của cô cảm thấy choáng váng nhưng nhanh chóng lấy tinh thần lại bình thường .
Vừa bước xuống thì cô đã nhanh chóng kím chỗ ngồi nghỉ mệt . Voice cũng không để ý lắm , anh chỉ toàn lo cho những trò chơi của anh thôi . ( Đúng là đồ ham chơi ) . Nhưng cũng phải thôi , anh là ca sĩ thời gian đi chơi nhiều đâu có đâu . Anh phải xả một bữa cho đã chứ .
- Tiếp nào nhóc , ngôi nhà ma nào _ Voice cười tươi kéo cô đi
- Hả ?_ Cô hoảng . Cô là con người sợ ma nhất , sợ luôn cả những con vật xung quanh cuộc sống nữa đấy .
Đứng trước chỗ ngôi nhà ma , những âm thanh hú hét ghê rợn phát ra làm cô run cầm cập . Voice thì cười tự tin kéo cô vào trong . Anh đi trước cô đi sau .
Bên trong bao trùm là một màu đen mịt mù đôi lúc lại có những ánh đèn đầy màu lia qua lia lại . Những hình nộm bên trong , những tiếng kêu , gọi ghê rợn làm cô phát khóc . Một giọt nước mắt nóng hổi của cô chạm vào áo lưng của Voice và anh đã cảm nhận được . Anh vội dùng tay kéo cô sát vào mình hơn nữa để anh bảo vệ cô . Anh vội trấn an những giọt nước của cô .
- Ngoan nào , sắp ra cửa rồi !
Nép sau bờ lưng vạm vỡ của Voice cô cảm thấy an toàn . Sự lo sợ của cô cũng giảm bớt nhẹ . Nhưng trái với cô lại có người nặng nề , vậy người đó là ai ?
--------------------------
- Anh Hải là ai ?_ Như
- Anh Hải là anh ruột của My , anh ấy rất thương My _ Di
- Vậy anh ta đâu ?_ Như
- Anh Hải đã mất trong một vụ tai nạn giao thông rồi _ Di buồn rầu nhắc tới
- Chị xin lỗi , thôi Ái My nín đi em à , Minh Lâm chắc tại tính nó không thích đấy _ Như vội an ủi
Ái My như suy nghĩ kĩ , như hiểu ra và có thể nói bây giờ cô chỉ xem Hải là người anh duy nhất của cô thôi , cô sẽ không nghĩ ai cũng như anh Hải của cô nữa . Họ không giống Mạnh Hải , họ không yêu thương cô như Hải và không mừng sinh nhật của mình với cô như Hải .
- Thôi ngoan nào , anh dẫn nhóc đi chơi , quên hết mọi chuyện đi nha _ Voice xoa đầu cô
- Vậy Voice đưa tôi đi khu vui chơi nha
- Ok , anh ra lấy xe và đợi nhóc nha _ Voice cười rồi ra ngoài lấy xe
- Ái Di , tao đi với Voice mày có về thì nói mẹ nha . Em chào anh chị em đi _ Cô nói xong cúi đầu chào rồi đi lướt qua Dương và Tuấn ra ngoài cùng Voice
- Anh trai của Ái My tên gì vậy Di ?_ Như
- Trùng tên với anh Mạnh Hải đó _ Di
- Sao ? Trương Mạnh Hải luôn sao ?_ Nhật Thuận lên tiếng
- Có thêm chữ " Hoàng " nữa , nếu tính tới giờ thì bằng tuổi với anh luôn đấy nhưng lại có số không may .
- Nếu vậy thì tên của Ái My là gì ? _ Thuận
- Trương Hoàng Ngọc My _ Di
- Tên này nghe quen quen nhưng anh không biết . Tội cho Ái My quá _ Thuận thấy cái tên " Ngọc My " quen quen nhưng nhất thời anh không biết tên đó ở đâu .
<<< Cạch >>>
Hai con người bước vào làm cho cả quán trở nên nặng nề . Hình ảnh không muốn thấy lại hiện hữu ra trước mắt ....
- Thôi hai anh chị đi chơi đi em xin phép đi trước , chào hai anh _ Di chạy thật nhanh ra ngoài , lướt qua hai con người đấy nhưng lại đụng trúng cô gái nhưng cô vẫn cứ chạy .... Chạy trốn ....
- Trời con nhỏ kia , đụng trúng người ta không biết xin lỗi mà chạy luôn hả ?_ Cô gái quát
- Thôi kệ đi em , chắc cô ta bị mù đó mà
Như nhìn thấy hai con người bước vao cũng khiến cô thấy mất vui . Và không ai khác đó chính là cặp đôi Quốc Vân .
- Ủa chị hai , sao chị lại ở đây ?_ Quốc
- Nếu chị Như ở đây thì cô gái lúc nãy chắc là ..... Ái Di _ Vân cười
- Chị Như em về trước nha _ Tuấn & Dương lần lượt ra ngoài
- Chị hai , hai cặp trùng hợp thật hay là đi chung đi _ Vân mỉm cười
- Ai là chị hai của cô ? Trơ trẽn quá , đi thôi , ở đây chắc Như chết quá _ Như liếc nhìn Quốc rồi rời quán cùng Nhật Thuận .
Vân nhếch môi khinh bỉ nhìn theo Như , rồi quàng tay với Quốc vào quán tình tứ ngon lành . Quốc thì chẳng thèm để ý đến sự khó chịu của cô chị mình lúc nãy .
*** Cặp đôi My - Phong ***
Sau khi rời khỏi Mouse , tâm trạng của cô cũng khá hơn nhiều rồi . Voice đưa cô đến công viên giải trí Westline để tham gia các trò chơi ở đây . Anh dẫn cô đi vào thì nhận được rất nhiều sự chú ý và dòm ngó ở đây nhưng cũng may là cô suy nghĩ chu đáo bảo toàn tính mạng cho cô nên cô đã bắt anh cải trang trách sự nhận diện của mấy tên phòng viên đáng ghét . Tự nhiên nhất là cô nắm tay anh kéo lại quầy bán vé . Nhìn sơ lược qua cái bảng trò chơi thì cô thở dài ...
- Sao thế nhóc ?_ Voice khó hiểu nhìn cô
- Anh nhìn lại cái bảng trò chơi kìa . Nhìn hết hứng , không lẽ giờ hai đứa đi chơi thú nhún _ Cô than thở , mặt buồn nhìn bảng trò chơi
Thì ra là bảng trò chơi thách thức sự anh dũng của cô. Toàn là những trò cảm giác mạnh khiến cô phải rùng mình , cô không thích những trò đó . Từ đầu đến cuối chỉ có mỗi trò thú nhún và trò gắp thú là cô có thể chơi à .Giờ cô phải làm sao ?
- Đi tàu lượn , ngôi nhà ma , đu quay rồi xuống chơi gắp thú rồi đi ăn _ Voice lên lịch
- What ??_ Chưa để cô định hình thì anh đã mua vé hết cả rồi . Giờ cô có phản đối cũng không được , đành chịu thôi .
Tàu lượn là điểm đầu tiên xuất phát , cô và anh ngồi cùng một hàng , chưa chơi nữa là người cô đã đầy mồ hôi rồi . Tim cô đập mạnh , nét mặt hơi tái tái lộ vẻ lo sợ nhưng tiếc là Voice không để ý . Đoàn tàu bắt đầu chuyển động , cô bám chặt vào thanh sắt trước mặt và một tay bám vào Voice . Cô nhắm mắt xuống cả vòng tàu . Khi lúc đầu lên cao và lượn xuống thì đầu của cô cảm thấy choáng váng nhưng nhanh chóng lấy tinh thần lại bình thường .
Vừa bước xuống thì cô đã nhanh chóng kím chỗ ngồi nghỉ mệt . Voice cũng không để ý lắm , anh chỉ toàn lo cho những trò chơi của anh thôi . ( Đúng là đồ ham chơi ) . Nhưng cũng phải thôi , anh là ca sĩ thời gian đi chơi nhiều đâu có đâu . Anh phải xả một bữa cho đã chứ .
- Tiếp nào nhóc , ngôi nhà ma nào _ Voice cười tươi kéo cô đi
- Hả ?_ Cô hoảng . Cô là con người sợ ma nhất , sợ luôn cả những con vật xung quanh cuộc sống nữa đấy .
Đứng trước chỗ ngôi nhà ma , những âm thanh hú hét ghê rợn phát ra làm cô run cầm cập . Voice thì cười tự tin kéo cô vào trong . Anh đi trước cô đi sau .
Bên trong bao trùm là một màu đen mịt mù đôi lúc lại có những ánh đèn đầy màu lia qua lia lại . Những hình nộm bên trong , những tiếng kêu , gọi ghê rợn làm cô phát khóc . Một giọt nước mắt nóng hổi của cô chạm vào áo lưng của Voice và anh đã cảm nhận được . Anh vội dùng tay kéo cô sát vào mình hơn nữa để anh bảo vệ cô . Anh vội trấn an những giọt nước của cô .
- Ngoan nào , sắp ra cửa rồi !
Nép sau bờ lưng vạm vỡ của Voice cô cảm thấy an toàn . Sự lo sợ của cô cũng giảm bớt nhẹ . Nhưng trái với cô lại có người nặng nề , vậy người đó là ai ?
--------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.