Chương 29: Hồi ức
Phong Ca
01/05/2014
Một cánh đồng trong sương sớm. Nồng mùi hoa cỏ. Có cả mùi hương của quế chi.
Một tiểu cô nương khoảng 13 – 14 tuổi tung tăng giữa những cánh hoa đang khoe sắc. Nàng nở nụ cười vô tư lự. Vì nàng biết, đằng sau luôn có một người…
Kể từ khi Lâm Nghi 10 tuổi thì người ấy đã lẳng lặng cùng nàng mà bước. Thời gian tươi đẹp nhất của người thiếu nữ ấy chính là khoảng thời gian phụ thân trấn nhậm biên ải. Nơi đó heo hút và buồn tẻ, nhưng với bản thân Lâm Nghi, đó mới là thiên đường của nàng. Thiên đường luôn có bóng một thiếu niên dong dỏng chưa bao giờ rời mắt khỏi nàng.
-Mạc đại ca!
-Tiểu thư.
Hắn tên là Mạc Phong, lớn hơn Lâm Nghi 5 tuổi. Lúc nhỏ tiểu cô nương vẫn luôn xem hắn là một ca ca. Nhưng bây giờ nàng 14 tuổi, tình cảm đang dần dần thay đổi khác xưa rồi:
-Tặng huynh.
Trong tay Mạc Phong là một túi hương nho nhỏ. Bên trong nồng nàn mùi thơm của quế chi.
-Quế chi giúp định thần, thông khí. Huynh giữ đi!
Đôi má hây hây đỏ. Lâm Nghi chạy vụt đi, tim đập thình thịch. Nàng…rất sợ lời từ chối. Nàng sợ Mạc đại ca sẽ lạnh lùng đáp lại nàng, sẽ trả lại nàng túi hương Lâm Nghi thức suốt mấy đêm liền mới làm xong.
Hắn không làm vậy. Ngày hôm sau, phụ thân nhận được chiếu chỉ, được thăng chức cao, trở về kinh thành. Trong xe ngựa của gia quyến, nàng trông thấy Mạc Phong.
Hắn dường như cũng thoáng thấy Lâm Nghi thì phải.Ánh mắt vẫn trầm tư lặng lẽ nhưng lại ẩn chứa một tia nhìn như là ôn nhu, ấm áp. Lâm Nghi quay mặt vào trong, không dám nghĩ, sự ấm áp ấy là dành cho mình.
Luận về thân phận, Lâm đại nhân có hai nhi nữ: Lâm Phụng Kiều rực rỡ, là con chính thất, nghe nói đã được hoàng thượng nhìn đến, có ý chọn là chính phi cho đại hoàng tử còn Lâm Nghi là nữ nhi thứ thiếp, tuy cũng không có gì oan khuất song vị trí đương nhiên không thể sánh bằng. Hai người đứng bên nhau. Phụng Kiều lộng lẫy, rạng rỡ tràn đầy sức sống trái ngược với Lâm Nghi lạnh lùng, bình thản. Ai là tôn quý, đương nhiên đã rất rõ ràng.
Khi xe xuống phủ, Lâm Nghi vướng vạt áo tha thướt vào kẹt xe ngựa, luống cuống muốn ngã…Một bàn tay khẽ chạm lấy nàng. Dường như chỉ là phản xạ tự nhiên bởi sau đó cả hai đều vội vàng rời nhau. Lâm Nghi má đỏ bừng còn Mạc Phong cũng mất đi vẻ thờ ơ trong mắt. Hắn vịn lấy tay nàng, dường như có lâu hơn.
Thời gian trôi qua, Lâm Nghi 16 tuổi.
Mạc Phong tuy mới hơn 20 tuổi nhưng đã bách chiến bách thắng trên sa trường, lại hết sức trung thành. Trong một lần đãi tướng mừng công, nghe nhũ nương nói lại là phụ thân có buột miệng khen rằng, hắn rất có tương lai.Phụ thân còn nói: ” Nếu ai có hắn là rể đông sàng cũng là một điều may mắn.”
Sau đó…Mạc Phong càng lúc càng trở nên thiện chiến. Phụ thân lập công to, lộc hậu cũng phần lớn là nhờ hắn. Lâm Nghi thấy Mạc Phong có mặt ở trang viện nhiều hơn.
Chỉ có bốn mắt nhìn nhau. Mạc Phong bối rối, còn Lâm Nghi cũng ngượng ngùng quay mặt đi. Tuy là sau đó nàng vô tình nhận thấy, ánh mắt Mạc Phong có len lén dõi theo mình.
Nàng hy vọng…Con tim thiếu nữ ngập tràn hy vọng. Tỷ tỷ sẽ là chính phi của thái tử. Nàng không mong địa vị sang cả, phu nhân gì cả. Nhìn vào mắt Mạc Phong, Lâm Nghi tin rằng, nếu…nếu nàng là nương tử của hắn, trọn đời này sẽ được Mạc Phong thương yêu che chở. Đôi mắt tuy chỉ dõi sau lưng Lâm Nghi thầm lặng nhưng luôn rất tha thiết, rất nồng nàn.
Hắn bị thương do bảo vệ phụ thân, nhất sinh thập tử, Lâm Nghi cuống cuồng vì lo lắng. Thân nhi nữ, nàng chỉ có thể nhờ người đi hỏi thăm tông tích. Lần đầu tiên trong đời, Lâm Nghi mở miệng nói với tỷ tỷ, xin nàng ta cho một ít huyết yến. Nàng đã thức đêm để hầm cho xong chén canh tẩm bổ, mong Mạc Phong mau hồi phục.
Bao giờ nàng cũng lặng lẽ và chờ đợi. Còn hắn thì vẫn im lặng. Cả hai đều không biết, mình đang đợi điều gì.
Thái tử đến phủ chơi…Tỷ tỷ điểm trang lộng lẫy. Lâm Nghi chỉ đơn thuần cung trang đơn giản. Nàng chỉ mong, mong sau khi tỷ tỷ xuất giá, phụ thân sẽ nhớ đến công lao của hắn. Nàng và Mạc Phong….
Vài ngày sau chiếu ban hôn truyền xuống. Lâm Nghi mới là người được chọn vào vị trí Thái tử phi.
Trời đất như sụp đổ trước mắt Lâm Nghi. Mẫu thân thì vui mừng khôn tả. Phụ thân cũng vậy. Chỉ có Phụng Kiều đầy ganh ghét, đại nương oán giận. Còn Mạc Phong…Có cái gì đó rạn vỡ trong mắt hắn…Tay hắn run run, lần đầu tiên từ lúc biết nhau Lâm Nghi và Mạc Phong nhìn thẳng vào nhau.
Chỉ có đau lòng, chỉ có oán trách…Đêm đó nàng đã khóc rất nhiều. Mẫu thân hiểu lầm đó là nước mắt hạnh phúc, đâu hay rằng…Lâm Nghi như chết cả cõi lòng.
Sáng hôm sau nàng nghe tin Mạc Phong đã xin ra tiền tuyến làm tiên phong cho Nhị hoàng tử mới vừa mười ba tuổi. Lâm Nghi được đưa vào khuê phòng chính thất, tiếp tục học tập lễ nghi để trở thành một vương phi.
Trách ai đây?
Phải chi bức hoa tiên nàng dám gửi đến tay hắn. Phải chi nàng sớm nói với hắn. Nàng…yêu hắn. Nàng mong hắn đến nói với phụ thân được cưới mình.
Tất cả đều lở dở. Còn chăng chỉ có nỗi bẽ bàng.
Chuyện tưởng chỉ đến vậy…Nhưng ai ngờ tạo hóa lại trêu ngươi…
Đại hoàng tử Thương Phi trước khi tiếp nhận ngôi Thái tử sẽ đến Biên thành trấn nhậm một năm. Hôn lễ của hắn cũng được tổ chức tại Biên thành. Lâm Nghi được đưa lên kiệu hoa, rời Lâm phủ. Sự việc quan trọng, Lâm đại nhân không thể yên tâm nên quyết định gửi thư đến chỗ Nhị hoàng tử, xin phép cho Mạc Phong trở về làm người bảo vệ kiệu hoa. Giặc tại biên giới đã yên, hôn lễ Đại hoàng tử là sự kiện quan trọng, hoàng đế đương nhiên hạ chỉ ngay.
Một năm sau ngày rời Lâm phủ, Mạc Phong đã thay đổi. Hắn rắn rỏi hơn vì sương gió. Đuôi mắt sâu, gương mặt đậm nét phong trần.
Đi sát bên kiệu hoa của Lâm Nghi, cả hai không ai nói với ai câu nào cả. Thậm chí nhìn nhau cũng không dám. Vết thương lòng vẫn còn đó. Lâm Nghi sợ mình sẽ bật khóc, sẽ đau lòng khi nhìn vào ánh mắt của Mạc Phong.
- Nhũ nương à…
Trên đường đi ngang qua một khu rừng vắng. Lâm Nghi đang uống nước. Qua làn vải kiệu, nàng nhìn thấy mồ hôi đẫm ướt trán Mạc Phong.
- Tiểu thư…
- Nước đây…Người cho huynh ấy uống đi!
Nhũ nương tuân lệnh.Mạc Phong cầm lấy nước…Ánh mắt hắn khẽ lướt qua kiệu hoa. Lâm Nghi vội buông màn.
Chỉ cần hắn có uống là được. Đoàn người mau đến Biên thành là được. Không phải ở bên nhau nữa. Không phải đau lòng nhìn tân nương tử trong áo cưới nhưng lại là vợ của người ta.
Đêm đó đoàn người nghỉ lại trong một khách điếm lớn. Toàn bộ khách điếm đều được bảo vệ cẩn mật, không có người ngoài.
Bề ngoài là vậy. Song làm sao có thể bảo vệ được chu toàn khi người ta đã có âm mưu.
Một đám người xuất hiện trong đêm tối. Bọn chúng đều có võ công cao cường. Khoảng hơn 50 thích khách so với vài trăm quân hộ vệ tưởng là sẽ nhanh chóng bị đánh bại. Song chúng chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Còn mang theo thuốc nổ và mê dược. Mục tiêu không phải là cướp của. Người chúng muốn là Lâm Nghi.
Một nhóm nhỏ khoảng 3- 4 người nhân lúc hộ vệ quân còn mải mê chống trả bên ngoài đã xâm nhập vào trong. Số binh lính ít ỏi ở lại không sao ngăn được chúng.
Đến khi Mạc Phong nhận ra thì đã muộn. Lâm Nghi đã bị bắt đi rồi.
Hắn như điên cuồng….Sự bình tĩnh trong đáy mắt không còn nữa. Gươm vung loang loáng, máu nhuộm hồng y phục…Cuối cùng đã có thể mở được đường, theo dấu kẻ bắt nàng.
Thương tích, không quan trọng. Mạc Phong không màng tránh những lưỡi kiếm đang lao đến. Hắn sợ…Rất sợ…Người con gái ấy sẽ không bao giờ cười nữa, không bao giờ nhìn hắn, không bao giờ…..
Đến lúc tới nơi, Lâm Nghi đang điên cuồng kêu cứu. Trong một cánh rừng già rậm rạp nàng hoảng loạn vùng vẫy. 4- 5 tên hắc y như hổ đói mồi. Trên tay chúng là những mảnh y phục. Lâm Nghi cứ lùi dần, bọn chúng cứ tiến tới dần….
Gươm đã đưa lên, thêm một lần nữa. Máu loang mặt đất. Lâm Nghi trong lúc hoảng loạn, gào thét giãy giụa. Ngọn chủy thủ trên tay nàng đâm phập vào người hắn. Thêm một vết thương. Nhưng Mạc Phong vẫn không chịu buông tay:
- Không sao đâu…Đừng sợ…Không sao nữa…Không sao…
Lâm Nghi thức tỉnh bởi tiếng nói trầm ấm ấy. Y phục rách nát để lộ làn da như hoa như ngọc. Nàng đẹp tựa một nữ thần dù đầu bù tóc rối, lệ ngập mi.
- Muội sợ lắm…Mạc Phong ca….Muội sợ lắm! Mạc Phong ca…
Hắn đã ôm nàng vào lòng. Thân hình nhỏ bé nhuyễn ngọc ôn hương đã nằm gọn trong lòng hắn. Trong lòng không hề có một chút dục vọng, Mạc Phong chỉ khẽ vỗ về nàng…Mái tóc rối được hắn cẩn thận vuốt lại. Gương mặt thanh tú tái nhợt, được hắn lau cho những dòng nước mắt chưa khô.
Đêm nay, chàng lau nước mắt.
Ngày mai, ta là vợ của người.
Lâm Nghi không nén được. Lớp vỏ lạnh nhạt bao bọc lấy nàng không còn nữa. Lần đầu trong đời, Lâm Nghi ôm chặt lấy người mình từng mong nhớ. Vùng ngực hắn ấm và rộng quá, Lâm Nghi không muốn rời khỏi đó, không muốn nhớ đến thân phận hiện tại của mình đang là một vương phi.
Nhưng chuyện chưa dừng ở đó, chỉ được một lúc là Lâm Nghi bỗng nghe người nóng bừng bừng….Toàn thân nổi lên một sự bứt rứt kỳ lạ. Nàng thấy mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo….Tay chạm vào Mạc Phong, càng va chạm thì lại cảm thấy dễ chịu hơn…
Dễ chịu hơn…
Dưới ánh trăng, Lâm Nghi với đôi má hồng nhuận, môi đỏ tươi nhìn chăm chăm vào Mạc Phong. Nàng ôm lấy hắn….Trong lúc này Lâm Nghi không còn muốn nghĩ gì đi nữa. Trước mặt nàng là Mạc Phong, là người từ thưở mười bốn tuổi vẫn luôn tồn tại trong những giấc mơ.
Cảm giác sau đó…Lâm Nghi cũng không còn nhớ rõ. Nàng chỉ thấy toàn thân thật là sảng khoái. Lưới lá rừng còn êm hơn chăn quý gấm êm nơi trướng phủ. Đôi môi mọng khẽ khàng đón lấy Mạc Phong. Cả hai đều ngô nghê nhưng say đắm….Mạc Phong cũng rất muốn dừng lại nhưng Lâm Nghi cứ ôm chặt lấy người hắn. Lớp y phục rách nát rơi xuống cũng là lúc hai người đắm mình xuống vực sâu.
Yêu sẽ rất đẹp, nếu như họ chỉ có tình yêu…
Lâm Nghi không hối hận. Nàng không đổ lỗi cho xuân dược đã làm mình mê mệt. Trong giờ phút ấy, xuân dược chỉ đóng vai trò chất xúc tác để nàng có thêm can đảm dâng hiến mình cho người nàng đã yêu và biết cũng yêu mình.
Lâm Nghi là tiểu thư khuê các, là Thái tử phi tương lai. Nàng không thể cùng người mình yêu có cuộc đời hạnh phúc. Đằng sau sẽ là sấm sét trút xuống phụ mẫu nàng. Hôn lễ nếu bị hủy bỏ là toàn gia gặp nạn. Còn nàng ở lại, tuy không còn gì nữa song Thương Phi cũng không làm lớn chuyện. Hắn còn cần Lâm đại nhân và thế lực nhà họ Lâm để củng cố ngai vị. Cũng không muốn mang tiếng bị nương tử chưa động phòng đã thất tiết cùng mình.
Dù sau đó Lâm Nghi đã chịu bao nhiêu cay đắng. Dù sau đó Mạc Phong cũng phải từ bỏ đi nhiều thứ. Song nàng và hắn đều không hối hận đã dấn mình buông thả….. Ít ra trong đời, đã có một lần họ được sống thật…Vì nhau…
….Nhũ nương gõ nhẹ cửa. Nghi phi vẫn đang còn thờ thẫn, cho đến lúc bà tiến đến gần:
- Bẩm nương nương…
- Có chuyện gì?
- Hồi nương nương….Có Thái phu nhân cầu kiến.
Thái Mẫn đột ngột đến tìm khiến Nghi phi ngẩn người ra một chút. Rồi nàng nhẹ nhàng:
- Cho mời vào!
….Trên tay Nghi phi cầm túi hương của Thái Mẫn. Đột nhiên nàng khẽ cười:
- Tại sao nàng lại giao nó cho ta?
Thái Mẫn có đôi mắt rất trong. Như một đáy hồ không gợn nước. Và có lẽ trong cung thẩm sâu như biển ấy, khó tìm ra một đôi mắt thứ hai trong trẻo như nàng:
- Vì tôi tin nương nương…- Thái Mẫn nhẹ nhàng- Tôi chỉ tin nương nương thôi.
Thái Mẫn rất hận Linh phu nhân. Nàng muốn nàng ta trả giá. Song không phải bằng cách mà Mạnh phi đã chỉ cho mình:
- Tôi mong Nghi phi sẽ giúp tôi lấy lại công bằng cho Tuyết Nhạn. Tướng công rất tin tưởng tỷ nên tôi cũng vậy. Tôi tin tỷ…Mạnh phi nói là sẽ giúp tôi. Nhưng tôi đã nghĩ kỹ, không thể nào dùng cách đó được. Dù có thể là có công hiệu, Linh phu nhân có đau đớn thế nào đi nữa, mối oan khuất của Tuyết Nhạn cũng không thể sáng tỏ được. Tôi tin muội ấy có ở suối vàng, nghe được người ta xì xào là mình ăn cắp, sợ tội tự tử, tủi nhục như thế cũng chẳng thanh thản được.
Thái Mẫn rất thẳng thắn. Nàng không rào sau đón trước, chỉ nói hết những gì mình nghĩ. Nghi phi lại không thể như vậy. Nàng chợt tiếc, phải chi ngày đó mình can đảm nói cho Mạc Phong biết tình cảm thật của mình. Phải chi nàng can đảm hơn một chút, nói với chàng, nàng không cần gì cả, chỉ cần Mạc Phong đến xin phép phụ thân cưới mình làm vợ. Chàng lúc đó đang được phụ thân trọng dụng, có lẽ sẽ không hẹp hòi gì gả đi nữ nhi của thứ thiếp. Thế thì đâu có bao chuyện xảy ra…
Phải chi…
- Nương nương!
- Được rồi - Nghi phi trấn tĩnh rất nhanh. Môi nàng chợt hiện ra nụ cười thoáng nhẹ, ánh mắt thay đổi, trở nên thật uy nghiêm:
- Vậy bây giờ, nếu ta nói thật, ta không tin nàng vì muốn giành lại công bằng cho Tuyết Nhạn nên mới đến? Ta cho rằng, nàng định lợi dụng ta đối phó với Mạnh phi lẫn Linh phu nhân?… Tại sao nàng lại không trả lại lá bùa khi Mạnh phi đưa nó cho nàng?
Đến lượt Thái Mẫn khựng lại. Nàng không nghĩ đến khả năng đó. Nhận được đề nghị giúp đỡ của Mạnh phi, Thái Mẫn khấp khởi hy vọng. Triều đình ngay cả Bạch Phượng Khanh cũng không giúp, tướng công thì…theo như hắn ta nói cũng rất cần quan hệ tốt với các đại thần. Mạnh phi trao cho túi bùa Thái Mẫn cũng cầm lấy. Nàng cũng nghĩ nếu không trả thù được công khai thì làm trong bóng tối. Người độc ác như Linh phu nhân mà cứ tiêu diêu sống trên đời thì bất công quá đỗi. Nhưng….sau đó lại nghĩ, nàng ta chết như thế cũng đâu đem lại điều tốt đẹp gì cho Tuyết Nhạn? Nếu ở quê nàng ấy còn thân thích, nghe tin Tuyết Nhạn là phường trộm cắp, sợ tội tự tử sẽ đau lòng lắm! Họ có thể còn khinh bỉ Tuyết Nhạn nữa. Chết như vậy có phải là đã chết mà cũng không an?
- Nương nương nghĩ sao cũng được…- Thái Mẫn cúi đầu- Tôi chỉ có thể làm vậy cho Tuyết Nhạn. Dù không được kết quả nhưng tôi cũng sẽ không hối hận vì đã làm hết sức mình. Sau này nghĩ lại cũng không ân hận.
Sau này nghĩ lại cũng không ân hận?
Nghi phi giật mình. Chung trà bị sánh nước đổ đi một ít. Bàn tay thon nhỏ phồng lên:
- Nương nương…Nương nương có sao không?
Nàng còn nhớ…Đêm đó sau khi triền miên, Mạc Phong đã nắm tay nàng giữ lại. Song Lâm Nghi đã gỡ tay hắn, cố lấy lại vẻ thản nhiên:
- Muội phải về….Dù thế nào muội cũng phải về!
Nàng đã sống, đã chịu đựng vì những người ruột thịt. Nàng không bằng lòng theo Mạc Phong bỏ trốn. Nàng không thể nhìn phụ mẫu mình đau đớn. Mẫu thân trọn đời làm thứ thiếp, bị chính thất khinh rẻ, người không thể vì con gái lang chạ cùng người đàn ông khác, trọn đời đau khổ, trọn đời không dám ngẩng mặt nhìn ai.
Lâm Nghi trở về…Nhưng với trái tim của nữ tử, đã không trao thân thì chứ, một mai đã thuộc về người mình yêu thương nhất sẽ khó lòng để người khác đụng đến thân mình. Dù đó là tướng công kết tóc. Là thái tử đương triều.
Đêm hợp cẩn. Nàng thản nhiên nói cho phu quân biết, mình không còn là xử nữ. Trước đêm hôn lễ, nàng đã bị một toán cướp bắt cóc. Chúng đã hạ nhục Lâm Nghi.
Thương Phi dừng lại bao cảm xúc. Hắn tát nàng. Đau hay không Lâm Nghi cũng chẳng còn nhớ nữa. Cũng không để ý hắn đã gào thét gì nữa. Hình như hắn có nói, tại sao nàng không tự vẫn để giữ gìn danh tiết?…. Tại sao thái tử như hắn, lại cưới một thái tử phi bị bọn hạ dân nhục nhã chẳng ra gì?
Trong đêm ấy, nếu Lâm Nghi thực sự bị bọn bất lương kia nhục mạ, Mạc Phong hắn có quát vào mặt nàng và hỏi ” Tại sao nàng lại không tự sát? Tại sao nàng không biết giữ gìn danh tiết của mình?”.
Lâm Nghi tin rằng, hắn sẽ không như vậy. Vòng tay hắn sẽ mở ra ôm chặt nàng vào ngực. Hắn sẽ nhẹ nhàng an ủi: ” Ác mộng…Đó chỉ là ác mộng. Không sao đâu. Không có sao đâu!”.
Mạc Phong sẽ không bao giờ như Thương Phi thái tử….Đêm tân hôn hắn bảo người đưa Lạc Mỹ phu nhân đến, cùng nàng ta ân ái trước mặt nàng, còn bắt nàng không được chớp mắt, phải nhìn xem.
Lâm Nghi không hận hắn, không trách hắn. Vì hắn như con thú bị thương, bị động đến lòng kiêu hãnh. Hắn và nàng không có yêu ái, chẳng qua giữa tỷ tỷ khuynh thành khuynh quốc nhưng lại quá nhiệt tình đưa đẩy, Thương Phi thấy sự lạnh lùng của Lâm Nghi là mới mẻ. Hắn muốn chinh phục, muốn nàng phục tùng hắn, phụ thuộc hắn trọn đời.
Phải chi hôm đó, Lâm Nghi tươi cười hơn chút nữa. Lấy lòng hắn chút nữa, người Thương Phi chọn sẽ không phải là nàng.
Giả dối với mình đôi khi cũng là điều tốt.Phải chi lúc đó Lâm Nghi hiểu được điều ấy. Phải chi…thời gian quay ngược lại. Nàng có thể…có thể gửi tờ hoa tiên đến tay Mạc Phong. Chàng đến cầu hôn thì mọi chuyện sẽ không như vậy. Lâm Nghĩ bây giờ không phải là một Nghi phi nơi điện cấm, sống như một cái xác không hồn.
Nàng đứng dậy, rồi chợt cất giọng nhẹ tênh:
- Nàng về nghỉ ngơi đi Mẫn Mẫn.Ta sẽ tìm cách giúp nàng…
Một tiểu cô nương khoảng 13 – 14 tuổi tung tăng giữa những cánh hoa đang khoe sắc. Nàng nở nụ cười vô tư lự. Vì nàng biết, đằng sau luôn có một người…
Kể từ khi Lâm Nghi 10 tuổi thì người ấy đã lẳng lặng cùng nàng mà bước. Thời gian tươi đẹp nhất của người thiếu nữ ấy chính là khoảng thời gian phụ thân trấn nhậm biên ải. Nơi đó heo hút và buồn tẻ, nhưng với bản thân Lâm Nghi, đó mới là thiên đường của nàng. Thiên đường luôn có bóng một thiếu niên dong dỏng chưa bao giờ rời mắt khỏi nàng.
-Mạc đại ca!
-Tiểu thư.
Hắn tên là Mạc Phong, lớn hơn Lâm Nghi 5 tuổi. Lúc nhỏ tiểu cô nương vẫn luôn xem hắn là một ca ca. Nhưng bây giờ nàng 14 tuổi, tình cảm đang dần dần thay đổi khác xưa rồi:
-Tặng huynh.
Trong tay Mạc Phong là một túi hương nho nhỏ. Bên trong nồng nàn mùi thơm của quế chi.
-Quế chi giúp định thần, thông khí. Huynh giữ đi!
Đôi má hây hây đỏ. Lâm Nghi chạy vụt đi, tim đập thình thịch. Nàng…rất sợ lời từ chối. Nàng sợ Mạc đại ca sẽ lạnh lùng đáp lại nàng, sẽ trả lại nàng túi hương Lâm Nghi thức suốt mấy đêm liền mới làm xong.
Hắn không làm vậy. Ngày hôm sau, phụ thân nhận được chiếu chỉ, được thăng chức cao, trở về kinh thành. Trong xe ngựa của gia quyến, nàng trông thấy Mạc Phong.
Hắn dường như cũng thoáng thấy Lâm Nghi thì phải.Ánh mắt vẫn trầm tư lặng lẽ nhưng lại ẩn chứa một tia nhìn như là ôn nhu, ấm áp. Lâm Nghi quay mặt vào trong, không dám nghĩ, sự ấm áp ấy là dành cho mình.
Luận về thân phận, Lâm đại nhân có hai nhi nữ: Lâm Phụng Kiều rực rỡ, là con chính thất, nghe nói đã được hoàng thượng nhìn đến, có ý chọn là chính phi cho đại hoàng tử còn Lâm Nghi là nữ nhi thứ thiếp, tuy cũng không có gì oan khuất song vị trí đương nhiên không thể sánh bằng. Hai người đứng bên nhau. Phụng Kiều lộng lẫy, rạng rỡ tràn đầy sức sống trái ngược với Lâm Nghi lạnh lùng, bình thản. Ai là tôn quý, đương nhiên đã rất rõ ràng.
Khi xe xuống phủ, Lâm Nghi vướng vạt áo tha thướt vào kẹt xe ngựa, luống cuống muốn ngã…Một bàn tay khẽ chạm lấy nàng. Dường như chỉ là phản xạ tự nhiên bởi sau đó cả hai đều vội vàng rời nhau. Lâm Nghi má đỏ bừng còn Mạc Phong cũng mất đi vẻ thờ ơ trong mắt. Hắn vịn lấy tay nàng, dường như có lâu hơn.
Thời gian trôi qua, Lâm Nghi 16 tuổi.
Mạc Phong tuy mới hơn 20 tuổi nhưng đã bách chiến bách thắng trên sa trường, lại hết sức trung thành. Trong một lần đãi tướng mừng công, nghe nhũ nương nói lại là phụ thân có buột miệng khen rằng, hắn rất có tương lai.Phụ thân còn nói: ” Nếu ai có hắn là rể đông sàng cũng là một điều may mắn.”
Sau đó…Mạc Phong càng lúc càng trở nên thiện chiến. Phụ thân lập công to, lộc hậu cũng phần lớn là nhờ hắn. Lâm Nghi thấy Mạc Phong có mặt ở trang viện nhiều hơn.
Chỉ có bốn mắt nhìn nhau. Mạc Phong bối rối, còn Lâm Nghi cũng ngượng ngùng quay mặt đi. Tuy là sau đó nàng vô tình nhận thấy, ánh mắt Mạc Phong có len lén dõi theo mình.
Nàng hy vọng…Con tim thiếu nữ ngập tràn hy vọng. Tỷ tỷ sẽ là chính phi của thái tử. Nàng không mong địa vị sang cả, phu nhân gì cả. Nhìn vào mắt Mạc Phong, Lâm Nghi tin rằng, nếu…nếu nàng là nương tử của hắn, trọn đời này sẽ được Mạc Phong thương yêu che chở. Đôi mắt tuy chỉ dõi sau lưng Lâm Nghi thầm lặng nhưng luôn rất tha thiết, rất nồng nàn.
Hắn bị thương do bảo vệ phụ thân, nhất sinh thập tử, Lâm Nghi cuống cuồng vì lo lắng. Thân nhi nữ, nàng chỉ có thể nhờ người đi hỏi thăm tông tích. Lần đầu tiên trong đời, Lâm Nghi mở miệng nói với tỷ tỷ, xin nàng ta cho một ít huyết yến. Nàng đã thức đêm để hầm cho xong chén canh tẩm bổ, mong Mạc Phong mau hồi phục.
Bao giờ nàng cũng lặng lẽ và chờ đợi. Còn hắn thì vẫn im lặng. Cả hai đều không biết, mình đang đợi điều gì.
Thái tử đến phủ chơi…Tỷ tỷ điểm trang lộng lẫy. Lâm Nghi chỉ đơn thuần cung trang đơn giản. Nàng chỉ mong, mong sau khi tỷ tỷ xuất giá, phụ thân sẽ nhớ đến công lao của hắn. Nàng và Mạc Phong….
Vài ngày sau chiếu ban hôn truyền xuống. Lâm Nghi mới là người được chọn vào vị trí Thái tử phi.
Trời đất như sụp đổ trước mắt Lâm Nghi. Mẫu thân thì vui mừng khôn tả. Phụ thân cũng vậy. Chỉ có Phụng Kiều đầy ganh ghét, đại nương oán giận. Còn Mạc Phong…Có cái gì đó rạn vỡ trong mắt hắn…Tay hắn run run, lần đầu tiên từ lúc biết nhau Lâm Nghi và Mạc Phong nhìn thẳng vào nhau.
Chỉ có đau lòng, chỉ có oán trách…Đêm đó nàng đã khóc rất nhiều. Mẫu thân hiểu lầm đó là nước mắt hạnh phúc, đâu hay rằng…Lâm Nghi như chết cả cõi lòng.
Sáng hôm sau nàng nghe tin Mạc Phong đã xin ra tiền tuyến làm tiên phong cho Nhị hoàng tử mới vừa mười ba tuổi. Lâm Nghi được đưa vào khuê phòng chính thất, tiếp tục học tập lễ nghi để trở thành một vương phi.
Trách ai đây?
Phải chi bức hoa tiên nàng dám gửi đến tay hắn. Phải chi nàng sớm nói với hắn. Nàng…yêu hắn. Nàng mong hắn đến nói với phụ thân được cưới mình.
Tất cả đều lở dở. Còn chăng chỉ có nỗi bẽ bàng.
Chuyện tưởng chỉ đến vậy…Nhưng ai ngờ tạo hóa lại trêu ngươi…
Đại hoàng tử Thương Phi trước khi tiếp nhận ngôi Thái tử sẽ đến Biên thành trấn nhậm một năm. Hôn lễ của hắn cũng được tổ chức tại Biên thành. Lâm Nghi được đưa lên kiệu hoa, rời Lâm phủ. Sự việc quan trọng, Lâm đại nhân không thể yên tâm nên quyết định gửi thư đến chỗ Nhị hoàng tử, xin phép cho Mạc Phong trở về làm người bảo vệ kiệu hoa. Giặc tại biên giới đã yên, hôn lễ Đại hoàng tử là sự kiện quan trọng, hoàng đế đương nhiên hạ chỉ ngay.
Một năm sau ngày rời Lâm phủ, Mạc Phong đã thay đổi. Hắn rắn rỏi hơn vì sương gió. Đuôi mắt sâu, gương mặt đậm nét phong trần.
Đi sát bên kiệu hoa của Lâm Nghi, cả hai không ai nói với ai câu nào cả. Thậm chí nhìn nhau cũng không dám. Vết thương lòng vẫn còn đó. Lâm Nghi sợ mình sẽ bật khóc, sẽ đau lòng khi nhìn vào ánh mắt của Mạc Phong.
- Nhũ nương à…
Trên đường đi ngang qua một khu rừng vắng. Lâm Nghi đang uống nước. Qua làn vải kiệu, nàng nhìn thấy mồ hôi đẫm ướt trán Mạc Phong.
- Tiểu thư…
- Nước đây…Người cho huynh ấy uống đi!
Nhũ nương tuân lệnh.Mạc Phong cầm lấy nước…Ánh mắt hắn khẽ lướt qua kiệu hoa. Lâm Nghi vội buông màn.
Chỉ cần hắn có uống là được. Đoàn người mau đến Biên thành là được. Không phải ở bên nhau nữa. Không phải đau lòng nhìn tân nương tử trong áo cưới nhưng lại là vợ của người ta.
Đêm đó đoàn người nghỉ lại trong một khách điếm lớn. Toàn bộ khách điếm đều được bảo vệ cẩn mật, không có người ngoài.
Bề ngoài là vậy. Song làm sao có thể bảo vệ được chu toàn khi người ta đã có âm mưu.
Một đám người xuất hiện trong đêm tối. Bọn chúng đều có võ công cao cường. Khoảng hơn 50 thích khách so với vài trăm quân hộ vệ tưởng là sẽ nhanh chóng bị đánh bại. Song chúng chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Còn mang theo thuốc nổ và mê dược. Mục tiêu không phải là cướp của. Người chúng muốn là Lâm Nghi.
Một nhóm nhỏ khoảng 3- 4 người nhân lúc hộ vệ quân còn mải mê chống trả bên ngoài đã xâm nhập vào trong. Số binh lính ít ỏi ở lại không sao ngăn được chúng.
Đến khi Mạc Phong nhận ra thì đã muộn. Lâm Nghi đã bị bắt đi rồi.
Hắn như điên cuồng….Sự bình tĩnh trong đáy mắt không còn nữa. Gươm vung loang loáng, máu nhuộm hồng y phục…Cuối cùng đã có thể mở được đường, theo dấu kẻ bắt nàng.
Thương tích, không quan trọng. Mạc Phong không màng tránh những lưỡi kiếm đang lao đến. Hắn sợ…Rất sợ…Người con gái ấy sẽ không bao giờ cười nữa, không bao giờ nhìn hắn, không bao giờ…..
Đến lúc tới nơi, Lâm Nghi đang điên cuồng kêu cứu. Trong một cánh rừng già rậm rạp nàng hoảng loạn vùng vẫy. 4- 5 tên hắc y như hổ đói mồi. Trên tay chúng là những mảnh y phục. Lâm Nghi cứ lùi dần, bọn chúng cứ tiến tới dần….
Gươm đã đưa lên, thêm một lần nữa. Máu loang mặt đất. Lâm Nghi trong lúc hoảng loạn, gào thét giãy giụa. Ngọn chủy thủ trên tay nàng đâm phập vào người hắn. Thêm một vết thương. Nhưng Mạc Phong vẫn không chịu buông tay:
- Không sao đâu…Đừng sợ…Không sao nữa…Không sao…
Lâm Nghi thức tỉnh bởi tiếng nói trầm ấm ấy. Y phục rách nát để lộ làn da như hoa như ngọc. Nàng đẹp tựa một nữ thần dù đầu bù tóc rối, lệ ngập mi.
- Muội sợ lắm…Mạc Phong ca….Muội sợ lắm! Mạc Phong ca…
Hắn đã ôm nàng vào lòng. Thân hình nhỏ bé nhuyễn ngọc ôn hương đã nằm gọn trong lòng hắn. Trong lòng không hề có một chút dục vọng, Mạc Phong chỉ khẽ vỗ về nàng…Mái tóc rối được hắn cẩn thận vuốt lại. Gương mặt thanh tú tái nhợt, được hắn lau cho những dòng nước mắt chưa khô.
Đêm nay, chàng lau nước mắt.
Ngày mai, ta là vợ của người.
Lâm Nghi không nén được. Lớp vỏ lạnh nhạt bao bọc lấy nàng không còn nữa. Lần đầu trong đời, Lâm Nghi ôm chặt lấy người mình từng mong nhớ. Vùng ngực hắn ấm và rộng quá, Lâm Nghi không muốn rời khỏi đó, không muốn nhớ đến thân phận hiện tại của mình đang là một vương phi.
Nhưng chuyện chưa dừng ở đó, chỉ được một lúc là Lâm Nghi bỗng nghe người nóng bừng bừng….Toàn thân nổi lên một sự bứt rứt kỳ lạ. Nàng thấy mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo….Tay chạm vào Mạc Phong, càng va chạm thì lại cảm thấy dễ chịu hơn…
Dễ chịu hơn…
Dưới ánh trăng, Lâm Nghi với đôi má hồng nhuận, môi đỏ tươi nhìn chăm chăm vào Mạc Phong. Nàng ôm lấy hắn….Trong lúc này Lâm Nghi không còn muốn nghĩ gì đi nữa. Trước mặt nàng là Mạc Phong, là người từ thưở mười bốn tuổi vẫn luôn tồn tại trong những giấc mơ.
Cảm giác sau đó…Lâm Nghi cũng không còn nhớ rõ. Nàng chỉ thấy toàn thân thật là sảng khoái. Lưới lá rừng còn êm hơn chăn quý gấm êm nơi trướng phủ. Đôi môi mọng khẽ khàng đón lấy Mạc Phong. Cả hai đều ngô nghê nhưng say đắm….Mạc Phong cũng rất muốn dừng lại nhưng Lâm Nghi cứ ôm chặt lấy người hắn. Lớp y phục rách nát rơi xuống cũng là lúc hai người đắm mình xuống vực sâu.
Yêu sẽ rất đẹp, nếu như họ chỉ có tình yêu…
Lâm Nghi không hối hận. Nàng không đổ lỗi cho xuân dược đã làm mình mê mệt. Trong giờ phút ấy, xuân dược chỉ đóng vai trò chất xúc tác để nàng có thêm can đảm dâng hiến mình cho người nàng đã yêu và biết cũng yêu mình.
Lâm Nghi là tiểu thư khuê các, là Thái tử phi tương lai. Nàng không thể cùng người mình yêu có cuộc đời hạnh phúc. Đằng sau sẽ là sấm sét trút xuống phụ mẫu nàng. Hôn lễ nếu bị hủy bỏ là toàn gia gặp nạn. Còn nàng ở lại, tuy không còn gì nữa song Thương Phi cũng không làm lớn chuyện. Hắn còn cần Lâm đại nhân và thế lực nhà họ Lâm để củng cố ngai vị. Cũng không muốn mang tiếng bị nương tử chưa động phòng đã thất tiết cùng mình.
Dù sau đó Lâm Nghi đã chịu bao nhiêu cay đắng. Dù sau đó Mạc Phong cũng phải từ bỏ đi nhiều thứ. Song nàng và hắn đều không hối hận đã dấn mình buông thả….. Ít ra trong đời, đã có một lần họ được sống thật…Vì nhau…
….Nhũ nương gõ nhẹ cửa. Nghi phi vẫn đang còn thờ thẫn, cho đến lúc bà tiến đến gần:
- Bẩm nương nương…
- Có chuyện gì?
- Hồi nương nương….Có Thái phu nhân cầu kiến.
Thái Mẫn đột ngột đến tìm khiến Nghi phi ngẩn người ra một chút. Rồi nàng nhẹ nhàng:
- Cho mời vào!
….Trên tay Nghi phi cầm túi hương của Thái Mẫn. Đột nhiên nàng khẽ cười:
- Tại sao nàng lại giao nó cho ta?
Thái Mẫn có đôi mắt rất trong. Như một đáy hồ không gợn nước. Và có lẽ trong cung thẩm sâu như biển ấy, khó tìm ra một đôi mắt thứ hai trong trẻo như nàng:
- Vì tôi tin nương nương…- Thái Mẫn nhẹ nhàng- Tôi chỉ tin nương nương thôi.
Thái Mẫn rất hận Linh phu nhân. Nàng muốn nàng ta trả giá. Song không phải bằng cách mà Mạnh phi đã chỉ cho mình:
- Tôi mong Nghi phi sẽ giúp tôi lấy lại công bằng cho Tuyết Nhạn. Tướng công rất tin tưởng tỷ nên tôi cũng vậy. Tôi tin tỷ…Mạnh phi nói là sẽ giúp tôi. Nhưng tôi đã nghĩ kỹ, không thể nào dùng cách đó được. Dù có thể là có công hiệu, Linh phu nhân có đau đớn thế nào đi nữa, mối oan khuất của Tuyết Nhạn cũng không thể sáng tỏ được. Tôi tin muội ấy có ở suối vàng, nghe được người ta xì xào là mình ăn cắp, sợ tội tự tử, tủi nhục như thế cũng chẳng thanh thản được.
Thái Mẫn rất thẳng thắn. Nàng không rào sau đón trước, chỉ nói hết những gì mình nghĩ. Nghi phi lại không thể như vậy. Nàng chợt tiếc, phải chi ngày đó mình can đảm nói cho Mạc Phong biết tình cảm thật của mình. Phải chi nàng can đảm hơn một chút, nói với chàng, nàng không cần gì cả, chỉ cần Mạc Phong đến xin phép phụ thân cưới mình làm vợ. Chàng lúc đó đang được phụ thân trọng dụng, có lẽ sẽ không hẹp hòi gì gả đi nữ nhi của thứ thiếp. Thế thì đâu có bao chuyện xảy ra…
Phải chi…
- Nương nương!
- Được rồi - Nghi phi trấn tĩnh rất nhanh. Môi nàng chợt hiện ra nụ cười thoáng nhẹ, ánh mắt thay đổi, trở nên thật uy nghiêm:
- Vậy bây giờ, nếu ta nói thật, ta không tin nàng vì muốn giành lại công bằng cho Tuyết Nhạn nên mới đến? Ta cho rằng, nàng định lợi dụng ta đối phó với Mạnh phi lẫn Linh phu nhân?… Tại sao nàng lại không trả lại lá bùa khi Mạnh phi đưa nó cho nàng?
Đến lượt Thái Mẫn khựng lại. Nàng không nghĩ đến khả năng đó. Nhận được đề nghị giúp đỡ của Mạnh phi, Thái Mẫn khấp khởi hy vọng. Triều đình ngay cả Bạch Phượng Khanh cũng không giúp, tướng công thì…theo như hắn ta nói cũng rất cần quan hệ tốt với các đại thần. Mạnh phi trao cho túi bùa Thái Mẫn cũng cầm lấy. Nàng cũng nghĩ nếu không trả thù được công khai thì làm trong bóng tối. Người độc ác như Linh phu nhân mà cứ tiêu diêu sống trên đời thì bất công quá đỗi. Nhưng….sau đó lại nghĩ, nàng ta chết như thế cũng đâu đem lại điều tốt đẹp gì cho Tuyết Nhạn? Nếu ở quê nàng ấy còn thân thích, nghe tin Tuyết Nhạn là phường trộm cắp, sợ tội tự tử sẽ đau lòng lắm! Họ có thể còn khinh bỉ Tuyết Nhạn nữa. Chết như vậy có phải là đã chết mà cũng không an?
- Nương nương nghĩ sao cũng được…- Thái Mẫn cúi đầu- Tôi chỉ có thể làm vậy cho Tuyết Nhạn. Dù không được kết quả nhưng tôi cũng sẽ không hối hận vì đã làm hết sức mình. Sau này nghĩ lại cũng không ân hận.
Sau này nghĩ lại cũng không ân hận?
Nghi phi giật mình. Chung trà bị sánh nước đổ đi một ít. Bàn tay thon nhỏ phồng lên:
- Nương nương…Nương nương có sao không?
Nàng còn nhớ…Đêm đó sau khi triền miên, Mạc Phong đã nắm tay nàng giữ lại. Song Lâm Nghi đã gỡ tay hắn, cố lấy lại vẻ thản nhiên:
- Muội phải về….Dù thế nào muội cũng phải về!
Nàng đã sống, đã chịu đựng vì những người ruột thịt. Nàng không bằng lòng theo Mạc Phong bỏ trốn. Nàng không thể nhìn phụ mẫu mình đau đớn. Mẫu thân trọn đời làm thứ thiếp, bị chính thất khinh rẻ, người không thể vì con gái lang chạ cùng người đàn ông khác, trọn đời đau khổ, trọn đời không dám ngẩng mặt nhìn ai.
Lâm Nghi trở về…Nhưng với trái tim của nữ tử, đã không trao thân thì chứ, một mai đã thuộc về người mình yêu thương nhất sẽ khó lòng để người khác đụng đến thân mình. Dù đó là tướng công kết tóc. Là thái tử đương triều.
Đêm hợp cẩn. Nàng thản nhiên nói cho phu quân biết, mình không còn là xử nữ. Trước đêm hôn lễ, nàng đã bị một toán cướp bắt cóc. Chúng đã hạ nhục Lâm Nghi.
Thương Phi dừng lại bao cảm xúc. Hắn tát nàng. Đau hay không Lâm Nghi cũng chẳng còn nhớ nữa. Cũng không để ý hắn đã gào thét gì nữa. Hình như hắn có nói, tại sao nàng không tự vẫn để giữ gìn danh tiết?…. Tại sao thái tử như hắn, lại cưới một thái tử phi bị bọn hạ dân nhục nhã chẳng ra gì?
Trong đêm ấy, nếu Lâm Nghi thực sự bị bọn bất lương kia nhục mạ, Mạc Phong hắn có quát vào mặt nàng và hỏi ” Tại sao nàng lại không tự sát? Tại sao nàng không biết giữ gìn danh tiết của mình?”.
Lâm Nghi tin rằng, hắn sẽ không như vậy. Vòng tay hắn sẽ mở ra ôm chặt nàng vào ngực. Hắn sẽ nhẹ nhàng an ủi: ” Ác mộng…Đó chỉ là ác mộng. Không sao đâu. Không có sao đâu!”.
Mạc Phong sẽ không bao giờ như Thương Phi thái tử….Đêm tân hôn hắn bảo người đưa Lạc Mỹ phu nhân đến, cùng nàng ta ân ái trước mặt nàng, còn bắt nàng không được chớp mắt, phải nhìn xem.
Lâm Nghi không hận hắn, không trách hắn. Vì hắn như con thú bị thương, bị động đến lòng kiêu hãnh. Hắn và nàng không có yêu ái, chẳng qua giữa tỷ tỷ khuynh thành khuynh quốc nhưng lại quá nhiệt tình đưa đẩy, Thương Phi thấy sự lạnh lùng của Lâm Nghi là mới mẻ. Hắn muốn chinh phục, muốn nàng phục tùng hắn, phụ thuộc hắn trọn đời.
Phải chi hôm đó, Lâm Nghi tươi cười hơn chút nữa. Lấy lòng hắn chút nữa, người Thương Phi chọn sẽ không phải là nàng.
Giả dối với mình đôi khi cũng là điều tốt.Phải chi lúc đó Lâm Nghi hiểu được điều ấy. Phải chi…thời gian quay ngược lại. Nàng có thể…có thể gửi tờ hoa tiên đến tay Mạc Phong. Chàng đến cầu hôn thì mọi chuyện sẽ không như vậy. Lâm Nghĩ bây giờ không phải là một Nghi phi nơi điện cấm, sống như một cái xác không hồn.
Nàng đứng dậy, rồi chợt cất giọng nhẹ tênh:
- Nàng về nghỉ ngơi đi Mẫn Mẫn.Ta sẽ tìm cách giúp nàng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.