Chương 4: Giả gái
Mi Phẩm
06/08/2022
“Sao em lại ở đây?”
“Sao anh lại mặc như thế này?”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, hai người không khéo chạm mặt to mắt nhìn nhau.
Uông Nguyệt Hàm bực bội hất đầu, bước nhanh đi đến con đường có đầy hoa tử đằng.
Sau khi ngồi xuống, anh trừng mắt nhìn chàng trai đi theo mình một cái.
Mặt trời phía trên cao chiếu xuống người anh, bộ tóc giả vàng kim lấp lánh dưới ánh nắng, phía sau đầu có cài một cái nơ màu xanh biển, những viên đá đính trên đó cũng lóe sáng trong nắng, cộng với khuôn mặt xinh đẹp động lòng người kia, thật làm người ta phải hô lên, đây là công chúa bước ra từ trong sách.
Lục Vân Diệu đánh giá anh từ trên xuống dưới, mê muội nói: “Thật xinh đẹp……”
Hôm nay anh không ở nhà, cậu ở lại cũng thấy chán nên bèn ra ngoài, định đi mua cho anh thêm một món quà, cái đặt trên mạng thì đêm nay sẽ có thể giao tới, đến lúc đó cùng đưa cả hai cho anh, chỉ là không ngờ sẽ nhìn thấy anh như vậy.
Trừ tóc giả, Uông Nguyệt Hàm còn mặc một cái váy voan cổ vuông tay phồng, điểm xuyến bằng những bông hoa nhỏ màu xanh lam, dài qua đầu gối.
Minh họa
Uông Nguyệt Hàm cao 180cm, trang điểm như vậy thế nhưng lại không tạo cảm giác bất ổn nào, ngược lại tăng thêm cảm giác thuần khiết.
Uông Nguyệt Hàm quay đầu đi, rầu rĩ nói: “Thua cược.”
Hôm qua có điểm thi đại học, điểm của anh là 673, trước giờ tra điểm, anh và Dư Khải cược với nhau, người thua sẽ phải đồng ý với yêu cầu của người thắng một cách vô điều kiện.
Sau đó anh thua, nhưng anh cũng không thấy hoảng chút nào, anh cho rằng Dư Khải chỉ có mấy trò cũ rích thôi.
Nhưng mà anh đã quên, sau tốt nghiệp, Dư Khải theo đuổi được Phương Đình, mà Dư Khải lại rất nghe lời bạn gái.
Vì thế, Phương Đình thu hoạch được thành tích tốt đồng thời còn hoàn thành được một tâm nguyện: Bắt Uông Nguyệt Hàm giả gái.
Hôm nay trời trong nắng ấm, Uông Nguyệt Hàm xuất phát đi đến nhà Dư Khải, để bạn gái hắn trang điểm, phối đồ cho mình.
Đối mặt với lời dò hỏi của Lục Vân Diệu, anh chỉ nói qua loa là mình đi xử lý chút việc.
Sau khi ba người chuẩn bị xong xuôi thì đi tới khu phố gần đó để di dạo. Số lần Uông Nguyệt Hàm cảm thấy xấu hổ không nhiều lắm, lần này là một lần, ánh mắt kinh diễm và động tác quay đầu liên tục của người qua đường làm anh thấy hơi mất tự nhiên.
Phương Đình kéo tay anh, nhỏ giọng an ủi: “Yên tâm, yên tâm, bọn họ bị sắc đẹp mê hoặc, không ai đi nghi ngờ giới tính của cậu đâu.”
Từ khi yêu đương đến nay, đây là lần đầu tiên Dư Khải cảm thấy chua xót như vậy, bạn gái kéo tay thân mật với người anh em của mình, mà hắn còn ở đằng sau xách túi, rồi lại còn phải kiêm chức chụp ảnh cho hai nàng.
Phương Đình đề nghị đi xem phim, Uông Nguyệt Hàm nhìn Dư Khải một cái, nói: “Các cậu xem đi, tớ không muốn làm bóng đèn đâu.”
Trên thực tế, anh muốn chạy từ lâu lắm rồi.
Nhìn Uông Nguyệt Hàm biến mất ở chỗ ngoặt, Phương Đình gãi đầu, thở dài một tiếng.
Uông Nguyệt Hàm cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, anh vừa băng qua quảng trường cạnh trung tâm mua sắm để đợi xe bus thì lại gặp phải Lục Vân Diệu.
Mất mặt quá chừng.
Uông Nguyệt Hàm chôn mặt vào trong lòng bàn tay, tóc vàng rũ xuống hai bên.
Lục Vân Diệu bị dáng vẻ đáng yêu của anh chọc ghẹo, vừa định cúi xuống nắm tay anh, lại nghe thấy một giọng nói truyền đến từ phía sau.
“A, đúng thật là cậu này, Lục Vân Diệu.”
Một cô gái mặc váy caro đỏ đứng ở cách đó không xa.
Hai người cùng quay đầu lại, Lục Vân Diệu nghiêng thân che khuất mặt người phía sau.
Mặt cô gái ửng đỏ, môi mỉm cười nhẹ.
Nhìn thấy cẳng chân thon gọn và một góc váy lộ ra phía sau chàng trai, cô bất giác hỏi: “Bạn gái của cậu?”
Lục Vân Diệu nói không hề do dự: “Đúng vậy, đây là bạn gái của tôi.”
Mới vừa nói xong câu đó, người đang ngồi lập tức túm lấy góc áo cậu.
Lục Vân Diệu duỗi tay chạm vào tay anh, môi cong lên.
Cô gái sững sờ, nói tiếng tạm biệt rồi vội vàng bỏ đi.
Cô gái vừa đi, Uông Nguyệt Hàm đứng lên ngay, “Sao lại nói vậy?”
Nam sinh đã cao bằng anh ở phía đối diện tránh né không đáp, cười nói: “Chúng ta đi xem phim đi.”
“Hửm?” Uông Nguyệt Hàm chưa load kịp.
Chờ đến khi anh phản ứng lại thì đã thấy mình đi theo sau Lục Vân Diệu, tay hai người dán chặt vào nhau, từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy đường quai hàm rõ ràng và hầu kết đang dần tăng trưởng của chàng trai.
………………
Lục Vân Diệu mua vé, đến khi bộ phim bắt đầu, Uông Nguyệt Hàm mới biết phim bọn họ xem là phim tình cảm.
Uông Nguyệt Hàm quay đầu nhìn người nào đó đang nghiêm túc xem phim.
…… Bảo sao khắp nơi đều là mấy cặp nam nữ.
Tình tiết của bộ phim rất ngọt, thường xuyên có tiếng cảm thán của các cô gái vang lên.
Bộ phim kết thúc bằng hình ảnh nam nữ chính nhìn nhau cười sau một nụ hôn thân mật.
Cô gái bên cạnh bị bạn trai xoay đầu qua, chụt lên mặt một cái.
Uông Nguyệt Hàm đứng ngồi không yên.
Số lần anh xấu hổ không nhiều lắm, lần này lại thêm một lần.
Khi anh đang sững sờ, đột nhiên cảm thấy lỗ tai mình nong nóng.
Người nọ nhẹ nhàng để lại một nụ hôn lên vành tai anh.
Cậu nói: “Bởi vì thích anh mà.”
“Sao anh lại mặc như thế này?”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, hai người không khéo chạm mặt to mắt nhìn nhau.
Uông Nguyệt Hàm bực bội hất đầu, bước nhanh đi đến con đường có đầy hoa tử đằng.
Sau khi ngồi xuống, anh trừng mắt nhìn chàng trai đi theo mình một cái.
Mặt trời phía trên cao chiếu xuống người anh, bộ tóc giả vàng kim lấp lánh dưới ánh nắng, phía sau đầu có cài một cái nơ màu xanh biển, những viên đá đính trên đó cũng lóe sáng trong nắng, cộng với khuôn mặt xinh đẹp động lòng người kia, thật làm người ta phải hô lên, đây là công chúa bước ra từ trong sách.
Lục Vân Diệu đánh giá anh từ trên xuống dưới, mê muội nói: “Thật xinh đẹp……”
Hôm nay anh không ở nhà, cậu ở lại cũng thấy chán nên bèn ra ngoài, định đi mua cho anh thêm một món quà, cái đặt trên mạng thì đêm nay sẽ có thể giao tới, đến lúc đó cùng đưa cả hai cho anh, chỉ là không ngờ sẽ nhìn thấy anh như vậy.
Trừ tóc giả, Uông Nguyệt Hàm còn mặc một cái váy voan cổ vuông tay phồng, điểm xuyến bằng những bông hoa nhỏ màu xanh lam, dài qua đầu gối.
Minh họa
Uông Nguyệt Hàm cao 180cm, trang điểm như vậy thế nhưng lại không tạo cảm giác bất ổn nào, ngược lại tăng thêm cảm giác thuần khiết.
Uông Nguyệt Hàm quay đầu đi, rầu rĩ nói: “Thua cược.”
Hôm qua có điểm thi đại học, điểm của anh là 673, trước giờ tra điểm, anh và Dư Khải cược với nhau, người thua sẽ phải đồng ý với yêu cầu của người thắng một cách vô điều kiện.
Sau đó anh thua, nhưng anh cũng không thấy hoảng chút nào, anh cho rằng Dư Khải chỉ có mấy trò cũ rích thôi.
Nhưng mà anh đã quên, sau tốt nghiệp, Dư Khải theo đuổi được Phương Đình, mà Dư Khải lại rất nghe lời bạn gái.
Vì thế, Phương Đình thu hoạch được thành tích tốt đồng thời còn hoàn thành được một tâm nguyện: Bắt Uông Nguyệt Hàm giả gái.
Hôm nay trời trong nắng ấm, Uông Nguyệt Hàm xuất phát đi đến nhà Dư Khải, để bạn gái hắn trang điểm, phối đồ cho mình.
Đối mặt với lời dò hỏi của Lục Vân Diệu, anh chỉ nói qua loa là mình đi xử lý chút việc.
Sau khi ba người chuẩn bị xong xuôi thì đi tới khu phố gần đó để di dạo. Số lần Uông Nguyệt Hàm cảm thấy xấu hổ không nhiều lắm, lần này là một lần, ánh mắt kinh diễm và động tác quay đầu liên tục của người qua đường làm anh thấy hơi mất tự nhiên.
Phương Đình kéo tay anh, nhỏ giọng an ủi: “Yên tâm, yên tâm, bọn họ bị sắc đẹp mê hoặc, không ai đi nghi ngờ giới tính của cậu đâu.”
Từ khi yêu đương đến nay, đây là lần đầu tiên Dư Khải cảm thấy chua xót như vậy, bạn gái kéo tay thân mật với người anh em của mình, mà hắn còn ở đằng sau xách túi, rồi lại còn phải kiêm chức chụp ảnh cho hai nàng.
Phương Đình đề nghị đi xem phim, Uông Nguyệt Hàm nhìn Dư Khải một cái, nói: “Các cậu xem đi, tớ không muốn làm bóng đèn đâu.”
Trên thực tế, anh muốn chạy từ lâu lắm rồi.
Nhìn Uông Nguyệt Hàm biến mất ở chỗ ngoặt, Phương Đình gãi đầu, thở dài một tiếng.
Uông Nguyệt Hàm cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, anh vừa băng qua quảng trường cạnh trung tâm mua sắm để đợi xe bus thì lại gặp phải Lục Vân Diệu.
Mất mặt quá chừng.
Uông Nguyệt Hàm chôn mặt vào trong lòng bàn tay, tóc vàng rũ xuống hai bên.
Lục Vân Diệu bị dáng vẻ đáng yêu của anh chọc ghẹo, vừa định cúi xuống nắm tay anh, lại nghe thấy một giọng nói truyền đến từ phía sau.
“A, đúng thật là cậu này, Lục Vân Diệu.”
Một cô gái mặc váy caro đỏ đứng ở cách đó không xa.
Hai người cùng quay đầu lại, Lục Vân Diệu nghiêng thân che khuất mặt người phía sau.
Mặt cô gái ửng đỏ, môi mỉm cười nhẹ.
Nhìn thấy cẳng chân thon gọn và một góc váy lộ ra phía sau chàng trai, cô bất giác hỏi: “Bạn gái của cậu?”
Lục Vân Diệu nói không hề do dự: “Đúng vậy, đây là bạn gái của tôi.”
Mới vừa nói xong câu đó, người đang ngồi lập tức túm lấy góc áo cậu.
Lục Vân Diệu duỗi tay chạm vào tay anh, môi cong lên.
Cô gái sững sờ, nói tiếng tạm biệt rồi vội vàng bỏ đi.
Cô gái vừa đi, Uông Nguyệt Hàm đứng lên ngay, “Sao lại nói vậy?”
Nam sinh đã cao bằng anh ở phía đối diện tránh né không đáp, cười nói: “Chúng ta đi xem phim đi.”
“Hửm?” Uông Nguyệt Hàm chưa load kịp.
Chờ đến khi anh phản ứng lại thì đã thấy mình đi theo sau Lục Vân Diệu, tay hai người dán chặt vào nhau, từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy đường quai hàm rõ ràng và hầu kết đang dần tăng trưởng của chàng trai.
………………
Lục Vân Diệu mua vé, đến khi bộ phim bắt đầu, Uông Nguyệt Hàm mới biết phim bọn họ xem là phim tình cảm.
Uông Nguyệt Hàm quay đầu nhìn người nào đó đang nghiêm túc xem phim.
…… Bảo sao khắp nơi đều là mấy cặp nam nữ.
Tình tiết của bộ phim rất ngọt, thường xuyên có tiếng cảm thán của các cô gái vang lên.
Bộ phim kết thúc bằng hình ảnh nam nữ chính nhìn nhau cười sau một nụ hôn thân mật.
Cô gái bên cạnh bị bạn trai xoay đầu qua, chụt lên mặt một cái.
Uông Nguyệt Hàm đứng ngồi không yên.
Số lần anh xấu hổ không nhiều lắm, lần này lại thêm một lần.
Khi anh đang sững sờ, đột nhiên cảm thấy lỗ tai mình nong nóng.
Người nọ nhẹ nhàng để lại một nụ hôn lên vành tai anh.
Cậu nói: “Bởi vì thích anh mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.