Đơn Phương Cũng Là Một Loại Của Thanh Xuân
Chương 7
Tra._.yo
03/09/2023
Về đến nhà liền thả "Phịch" chiếc cặp xuống chạy lên tầng tìm Tiểu Hổ, đó chính là con mèo mà tôi nuôi từ đầu năm lớp 9.Nhìn thấy nó đầu tiên tôi sẽ ôm thơm thắm thiết, đặc biệt tôi rất thích mỗi lúc chiều học về mệt tôi lăn ra giường ngủ, khi dậy để ăn cơm tôi sẽ thấy nó đang cuộn trong lòng mình ngủ cùng. Sau khi chia tay chị xong cũng nhờ Tiểu Hổ luôn xuất hiện đúng lúc tôi cần, dù nó không làm gì nhưng chỉ cần nó nằm im yên lặng bên tôi cũng đủ làm tôi thấy yên bình.
Vuốt ve nó một lúc đột nhiên cơn buồn ngủ lại đến, ngáp ngáp một cái tôi liền lăn vào trong chăn đi ngủ, sau khi loáng thoáng nghe thấy tiếng mẹ gọi dậy ăn cơm, mở mắt ra đầu khá choáng nhưng đúng như tôi dự đoán Tiểu Hổ đang rúc vào chăn cuộn trong lòng tôi lim dim, có thể tiếng mẹ gọi nó cũng thức rồi, duỗi lưng đi xuống ăn cơm.
Cứ ngỡ mọi ngày cứ thế bình yên trôi qua mai là Chủ Nhật rồi có thể nghỉ ngơi, nhưng không đời không như mơ đến tối khi tôi đang phè phỡn nghỉ xả hơi, đột nhiên nhận được tin nhắn.... Ừ là tin của người mà ai cũng biết rồi đấy Nắng.
Tin nhắn cũng không có gì chỉ là muốn rủ tôi đi chơi, nhưng không biết như nào lại nhắn cả đoạn dài:
"Êu"
"Ai tên êu vớ vẩn."
"Trà aaaaaaaaaaaaaaa ơi"
"Sao thế??"
"Mai rảnh đi chơi nha"
"Thôi lười lắm."
"Nhưng mà tao chán Trà aaaaaa." Sau đấy là 7749 lí do đòi đi chơi kì kèo các thứ các thứ và rồi:
"Thôi được rồi mai 2h thần đến ạ."
"Nhớ mai mang kiệu rước trẫm vi hành nha. Ngủ ngon <3."
Đọc xong tin nhắn nhìn hình trái tim một hồi, đột nhiên thở dài thơ thẩn hình như ngày trước mỗi tối chị ấy đều chúc tôi đi ngủ cuối mỗi lời chúc đều có icon trái tim như vậy. Cố gắng gạt suy nghĩ ấy khỏi đầu, không cẩn thận có khi mất ngủ mất, vệ sinh cá nhân đặt đồng hồ 10h sáng dù hẹn là 3h chiều nhưng tôi vẫn cảm thấy có nhiều việc phải làm. Nhưng mà.. quả nhiên tôi mất ngủ, cả đêm đều suy nghĩ đến chị.
Tự cười chính bản thân mình, không ngờ chia tay cũng hơn ba tháng rồi mà mình còn vương vấn như vậy, cứ ngỡ là đã quên nhưng chỉ là một chi tiết nhỏ cũng gợi lại cả một bầu trời kỉ niệm, dù sao cũng là thích thầm chị ấy 3 năm. Trằn trọc mãi không ngủ được, tôi quyết định lấy máy điện thoại lướt face dạo, lướt một hồi liền chán vào mục bạn bè giật mình khi thấy dấu chấm xanh ấy.
Hóa ra chị cũng chưa ngủ, ấn vào tin nhắn giữa tôi và chị, định bụng sẽ nhắn tin hỏi chị dạo này sao rồi, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ:"Chia tay đi." Mà chị nhắn cho tôi ngày hôm ấy, đột nhiên không biết phải làm gì, tậm trạng thoáng cái trống rỗng lặng lẽ thoát ra.
Khi mà tôi đang cảm thấy tâm trạng dần dần xuống dốc, khi mà cảm giác tuyệt vọng khi chị nói chia tay thì máy lại rung liền hồi. Không thèm nhìn tên ai tôi liền nghe máy, bởi vì trong đầu tôi lúc ấy chỉ có câu nói: " Quan trọng sao?? Dù sao đấy cũng không phải chị gọi." Bắt máy một hồi tôi không hề lên tiếng đầu dây bên kia mới có tiếng nói nhẹ nhàng vang lên:
"Ngủ muộn thế, mai định bùng đấy à."Mất một lúc tôi mới định hình được đầu dây bên kia là ai, cư nhiên lại là Nắng, khẽ giật giật khóe miệng miễng cưỡng đáp lại:
"Không sắp ngủ."
"Êu"
"Tớ nói rồi ai tên êu gọi làm gì? Không có gì tắt máy đây tớ đi ngủ." Đột nhiên tôi cáu gắt có lẽ do tâm trạng không tốt nên liền nổi cáu với cô ấy.
"Trà ơi, tớ lo mai cậu lại không biết đường đến nhà tớ thôi mà, cậu buồn ngủ thì cứ ngủ đi có gì mai tớ gọi lại chỉ đường nha."
Đột nhiên cảm thấy có gì đó ấm áp len lỏi trong lòng, mấy phút trước bóng tối còn quanh đây nhưng tôi lại cảm thấy hình như xung quang đang ấm lên thậm chí còn thấy màu hồng.... hmmm khá lạ.
"Thôi không sao lần trước lạc xong tớ rút kinh nghiệm rồi, tin Thần mai đảm bảo đón được, giờ ngủ đi." Hạ giọng nói nhẹ nhàng với cô ấy, cảm thấy có chút hối lỗi vì vừa to tiếng đang cắn rứt lương tâm thì.
" Ừ xời biết ùi mai vác kiệu sang đưa trẫm, mai mà dám muộn thì cẩu đầu trảm làm gì có quan nào muộn hơn vua." Không khí hòa hoãn hơn, vui đùa trò chuyện lung tung với cô ấy ai ngờ lúc tắt máy đã gần nửa đêm, hơi ngẩn ngơ nhìn xuống máy vẫn đang hiện lên dòng thong báo cuộc gọi kéo dài 2 tiếng 34 phút. Tự dung rất vui vẻ thậm chí ấm áp trong lòng ngày một tăng, nhìn giờ không còn sớm vội chui lại vào chăn cất máy tự ru mình vào giấc ngủ... mai là cuộc hẹn đầu tiên rồi.
Vuốt ve nó một lúc đột nhiên cơn buồn ngủ lại đến, ngáp ngáp một cái tôi liền lăn vào trong chăn đi ngủ, sau khi loáng thoáng nghe thấy tiếng mẹ gọi dậy ăn cơm, mở mắt ra đầu khá choáng nhưng đúng như tôi dự đoán Tiểu Hổ đang rúc vào chăn cuộn trong lòng tôi lim dim, có thể tiếng mẹ gọi nó cũng thức rồi, duỗi lưng đi xuống ăn cơm.
Cứ ngỡ mọi ngày cứ thế bình yên trôi qua mai là Chủ Nhật rồi có thể nghỉ ngơi, nhưng không đời không như mơ đến tối khi tôi đang phè phỡn nghỉ xả hơi, đột nhiên nhận được tin nhắn.... Ừ là tin của người mà ai cũng biết rồi đấy Nắng.
Tin nhắn cũng không có gì chỉ là muốn rủ tôi đi chơi, nhưng không biết như nào lại nhắn cả đoạn dài:
"Êu"
"Ai tên êu vớ vẩn."
"Trà aaaaaaaaaaaaaaa ơi"
"Sao thế??"
"Mai rảnh đi chơi nha"
"Thôi lười lắm."
"Nhưng mà tao chán Trà aaaaaa." Sau đấy là 7749 lí do đòi đi chơi kì kèo các thứ các thứ và rồi:
"Thôi được rồi mai 2h thần đến ạ."
"Nhớ mai mang kiệu rước trẫm vi hành nha. Ngủ ngon <3."
Đọc xong tin nhắn nhìn hình trái tim một hồi, đột nhiên thở dài thơ thẩn hình như ngày trước mỗi tối chị ấy đều chúc tôi đi ngủ cuối mỗi lời chúc đều có icon trái tim như vậy. Cố gắng gạt suy nghĩ ấy khỏi đầu, không cẩn thận có khi mất ngủ mất, vệ sinh cá nhân đặt đồng hồ 10h sáng dù hẹn là 3h chiều nhưng tôi vẫn cảm thấy có nhiều việc phải làm. Nhưng mà.. quả nhiên tôi mất ngủ, cả đêm đều suy nghĩ đến chị.
Tự cười chính bản thân mình, không ngờ chia tay cũng hơn ba tháng rồi mà mình còn vương vấn như vậy, cứ ngỡ là đã quên nhưng chỉ là một chi tiết nhỏ cũng gợi lại cả một bầu trời kỉ niệm, dù sao cũng là thích thầm chị ấy 3 năm. Trằn trọc mãi không ngủ được, tôi quyết định lấy máy điện thoại lướt face dạo, lướt một hồi liền chán vào mục bạn bè giật mình khi thấy dấu chấm xanh ấy.
Hóa ra chị cũng chưa ngủ, ấn vào tin nhắn giữa tôi và chị, định bụng sẽ nhắn tin hỏi chị dạo này sao rồi, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ:"Chia tay đi." Mà chị nhắn cho tôi ngày hôm ấy, đột nhiên không biết phải làm gì, tậm trạng thoáng cái trống rỗng lặng lẽ thoát ra.
Khi mà tôi đang cảm thấy tâm trạng dần dần xuống dốc, khi mà cảm giác tuyệt vọng khi chị nói chia tay thì máy lại rung liền hồi. Không thèm nhìn tên ai tôi liền nghe máy, bởi vì trong đầu tôi lúc ấy chỉ có câu nói: " Quan trọng sao?? Dù sao đấy cũng không phải chị gọi." Bắt máy một hồi tôi không hề lên tiếng đầu dây bên kia mới có tiếng nói nhẹ nhàng vang lên:
"Ngủ muộn thế, mai định bùng đấy à."Mất một lúc tôi mới định hình được đầu dây bên kia là ai, cư nhiên lại là Nắng, khẽ giật giật khóe miệng miễng cưỡng đáp lại:
"Không sắp ngủ."
"Êu"
"Tớ nói rồi ai tên êu gọi làm gì? Không có gì tắt máy đây tớ đi ngủ." Đột nhiên tôi cáu gắt có lẽ do tâm trạng không tốt nên liền nổi cáu với cô ấy.
"Trà ơi, tớ lo mai cậu lại không biết đường đến nhà tớ thôi mà, cậu buồn ngủ thì cứ ngủ đi có gì mai tớ gọi lại chỉ đường nha."
Đột nhiên cảm thấy có gì đó ấm áp len lỏi trong lòng, mấy phút trước bóng tối còn quanh đây nhưng tôi lại cảm thấy hình như xung quang đang ấm lên thậm chí còn thấy màu hồng.... hmmm khá lạ.
"Thôi không sao lần trước lạc xong tớ rút kinh nghiệm rồi, tin Thần mai đảm bảo đón được, giờ ngủ đi." Hạ giọng nói nhẹ nhàng với cô ấy, cảm thấy có chút hối lỗi vì vừa to tiếng đang cắn rứt lương tâm thì.
" Ừ xời biết ùi mai vác kiệu sang đưa trẫm, mai mà dám muộn thì cẩu đầu trảm làm gì có quan nào muộn hơn vua." Không khí hòa hoãn hơn, vui đùa trò chuyện lung tung với cô ấy ai ngờ lúc tắt máy đã gần nửa đêm, hơi ngẩn ngơ nhìn xuống máy vẫn đang hiện lên dòng thong báo cuộc gọi kéo dài 2 tiếng 34 phút. Tự dung rất vui vẻ thậm chí ấm áp trong lòng ngày một tăng, nhìn giờ không còn sớm vội chui lại vào chăn cất máy tự ru mình vào giấc ngủ... mai là cuộc hẹn đầu tiên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.