Đơn Phương Thầm Lặng (Ẩn Bí Ám Luyến)
Chương 19
Tạp Liệt Phu Tư Cơ
27/11/2020
Edit: Qiezi
Trời gần vào đông, mới gần sáu giờ mà thời tiết đã tối đen, tòa nhà công ty cao chọc trời bị bỏ lại phía sau, Nhan Vũ ngồi ở ghế phụ cúi đầu tìm kiếm đồ ăn ngon gần đây. Đến khi cậu ngẩng đầu lên thì mới phát hiện đường đi càng ngày càng lạ.
Trong thành phố này có rất nhiều nơi cậu chưa từng đi qua, mà hướng đi của Bách An không phải về nhà cậu.
“Anh muốn đi đâu?” Nhan Vũ ngồi thẳng người, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Trang viên Cẩm Ngọc.”
Khu dân cư hạng sang ở ngoại ô thành phố? Đến đó làm gì?
Bách An bồi thêm một câu: “Nhà của tôi.”
“Nhà anh?”
Nhan Vũ kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Bách An: “Anh nói thật hả?”
“Em không muốn đi?”
“Không phải…” Chỉ là có hơi bất ngờ.
Không biết Bách An nghĩ thế nào, nhưng với cậu mà nói thì nhà là nơi rất riêng tư, đưa một người về nhà chẳng khác nào tình nguyện để người ấy bước chân vào cuộc sống của mình.
Thật ra cậu đã chuẩn bị tâm lý Bách An sẽ rời khỏi cậu bất kỳ lúc nào, cho nên chưa từng chủ động đề cập đến nhà Bách An.
Bách An rất nhạy cảm phát hiện bất thường: “Vậy thì là gì?”
Nhan Vũ che giấu rung động trong lòng, cậu lắc đầu, nhìn ra bóng cây lướt nhanh ngoài cửa sổ, nửa đùa nửa thật: “Nếu anh cứ như vậy, em sẽ rất ỷ lại anh.”
Nghe nói thế giới của người lớn hơn một tuổi sẽ rất khác biệt. Bách An lớn hơn cậu năm tuổi, mấy ngày nay ở chung với Bách An, cậu luôn cố gắng không biểu hiện quá trẻ con quá phiền phức, tránh cho Bách An ghét cậu.
Xe đi về phía ngoại ô, Bách An quay đầu nhìn cậu: “Ỷ lại như thế nào?”
“Hmm…” Nhan Vũ không biết lúc mình bám lấy người khác sẽ như thế nào, suy đoán sơ lược: “Có lẽ là quấn lấy anh?”
“Vậy rất tốt.”
Tốt?
Nhan Vũ hoài nghi cậu nghe lầm, lúc quay đầu lại trùng hợp đối diện với ánh mắt Bách An, thái độ của anh không giống giả vờ. Cho nên đây là… Anh muốn cậu bám chặt lấy anh sao? Ngẫm lại những lời vừa nói, cậu không khỏi xấu hổ thẹn thùng, ánh mắt lơ đãng như trôi đi xa.
Nửa đoạn đường sau, Nhan Vũ cứ chăm chăm chơi game bắn súng trong di động, trăm trận trăm bại — từ sau khi cậu và Bách An quen nhau, cậu không còn tạo được kỷ lục mới nữa, trái lại là liên tục phá vỡ giới hạn bản thân, số lần chết ở cửa đầu tiên càng ngày càng nhiều.
Nhạc nền GAME OVER đầy bi thương vang lên không biết bao nhiêu lần, cuối cùng xe cũng lái vào bãi đậu xe ngầm của trang viên Cẩm Ngọc.
Nhan Vũ cất di động, tính tháo dây an toàn nhưng bỗng nhiên cậu nghĩ tới điều gì đó, do dự hỏi: “Nhà anh…”
“Chỉ có tôi.” Bách An xoa đầu Nhan Vũ: “Xuống xe đi.”
“A… À.” Nhan Vũ thở dài, tháo dây an toàn rồi xuống xe, theo Bách An lên nhà.
Nhà Bách An rất giống anh, mười phần lãnh cảm, màu sắc chủ đạo là đen trắng xám, một hạt bụi cũng không có, quạnh quẽ như phòng thí nghiệm, không có tí sức sống nào. Nhan Vũ vẫn cho rằng nhà cậu xem như ngăn nắp, nhưng so sánh với nhà Bách An thì nhà cậu thật sự lộn xộn như ổ chó. Cậu đứng ở cửa một hồi lâu không dám vào, vẫn là nhờ Bách An kéo một cái, cậu mới thay dép vào nhà.
Thừa dịp Bách An xuống nhà bếp rót nước, Nhan Vũ dạo một vòng quanh nhà. Cậu đi tới cửa sổ phòng khách nhìn xuống phía dưới, cảnh sắc rất đẹp, liếc một cái là có thể nhìn thấy một mảnh xanh biếc mênh mông và yên tĩnh, ngoài một màu xanh xinh đẹp còn có hồ nước lấp lánh dưới ánh đèn neon.
Bên cạnh bàn có một bộ bàn ghế, Nhan Vũ tiện tay cầm một quyển sách trên bàn, xem được trang đầu tiên thì lập tức đặt xuống — cậu ghét nhất là đọc sách. So với truy tìm chân lý nhân gian đầy khô khan, cậu thích vui vẻ hơn.
“Muốn xem sách sao?” Âm thanh của Bách An vang lên sau lưng.
Nhan Vũ giật mình, cậu vừa quay đầu lại thì một ly sữa bò nóng xuất hiện trước mặt.
“Trong phòng còn có sách khác, em muốn xem thì có thể tự đi chọn.”
Nhan Vũ thầm nghĩ rốt cuộc trong mắt Bách An, cậu có bao nhiêu ấu trĩ. Cậu có thể ở quán bar uống ngàn chén không say, đến nơi này lại như đứa trẻ đi uống sữa tươi.
Nhưng sữa là Bách An đưa, cậu cũng chỉ có thể tiếp nhận: “Xem phòng thì được nhưng đọc sách thì không.”
Bách An khẽ nhếch môi, quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường bên cạnh nhà bếp: “Sáu giờ rưỡi sẽ có người đưa thức ăn đến, bây giờ mới sáu giờ hai mươi, hay là qua phòng sách xem một chút đi.”
Nhan Vũ nghe vậy liền hỏi: “Anh đặt cơm từ khi nào?” Lúc quay xong cậu không thấy Bách An dùng di động mà.
“Lúc em tắm.”
“…..”
Ở với Bách An càng lâu, Nhan Vũ càng cảm thấy cuộc sống trước kia của cậu chẳng có quy tắc gì, lúc nào đói thì gọi thức ăn ngoài. Chờ đến khi thức ăn được đưa đến, bụng Nhan Vũ đã biểu tình ầm ầm.
Một tay vắt sau lưng, Nhan Vũ uống một ngụm sữa tươi, đi vào phòng sách dưới sự hướng dẫn của Bách An.
Trên hai mặt tường trong phòng đóng bốn cái giá sách lớn, màu sắc trên gáy sách như tô điểm thêm cho căn phòng. Nhan Vũ nhìn một nửa số sách này ở đây, ngoại trừ hơn mười quyển nổi tiếng ra thì tất cả đều là sách mà cậu chưa từng nghe tên, thậm chí có sách nước ngoài cậu còn không hiểu được tên bìa.
Đây quả thật là chênh lệch giữa trí thức và mù chữ.
Nhan Vũ ủ rũ ngồi xuống bàn, đặt ly sữa xuống. Cậu lơ đãng nhìn xung quanh, phát hiện phía ngoài rèm cửa có đặt một màn chiếu được cuốn lại. Cậu xoay người nhìn lại, trên một tầng giá sách gần cửa phòng có đặt một máy chiếu, nhìn xuống chút nữa, có một tầng chất đầy đĩa CD.
Cậu đứng dậy, đi qua nhìn đống đĩa CD này, có một vài đĩa là phim cũ sản xuất trong nước, có một vài đĩa nhạc. Khi tiếp tục nhìn đến hàng đĩa phía sau, bảy đĩa CD sặc sỡ hợp thành hàng thu hút sự chú ý của cậu, nhất là cái ở cuối cùng, vỏ ngoài đã bị mòn, chắc hẳn đã bị mở tới mở lui rất nhiều lần, giống y như đúc đĩa phim《 Hành trình ba người 》ở nhà cậu.
Nhan Vũ vừa định vươn tay ra lấy thì bị Bách An nắm lấy cổ tay.
“Làm gì đó? Không được xem?” Nhan Vũ nói xong cũng cảm thấy khá kinh ngạc: “Sáu đĩa phía trước là gì, đừng nói là phim của em nha?”
Bách An im lặng, từ nắm cổ tay biến thành nắm tay.
Sự im lặng của anh như thầm chấp nhận suy đoán của Nhan Vũ, cậu kinh ngạc: “Anh xem hết rồi?”
Nhan Vũ chưa bao giờ sợ bị người khác xem phim của cậu, nhưng nghĩ đến người xem là Bách An, cậu đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng sau buổi chiều hoặc là buổi tối, rèm cửa khép chặt, Bách An ngồi ở đây, nhìn cậu trên màn ảnh… Nhan Vũ giống như một cậu bé làm chuyện ngu xuẩn bị người cậu thích nhìn thấy, vô cùng xấu hổ, muốn tìm một cái khe chui xuống.
“…..” Bách An im lặng một lúc lâu, giống như không ngờ Nhan Vũ sẽ phát hiện chuyện này, anh dời mắt nhìn sang nơi khác: “Chưa xem xong.”
Mặt Nhan Vũ hồng hồng: “Dáng em không đẹp sao?” Cậu nói xong mới phát hiện đầu bị cháy hư luôn rồi, bây giờ là lúc cần quan tâm dáng cậu đẹp hay không sao!
Khi Nhan Vũ định nói gì đó lấp liếm cho qua chuyện này, Bách An bỗng nhiên đến gần, áp sát cậu đến cạnh bàn: “Không phải là vấn đề của em.”
Nhan Vũ theo bản năng nghĩ, không phải vấn đề của cậu thì là vấn đề của ai, cả bộ phim trừ cậu ra thì chỉ còn lại nữ chính.
Trong ánh điện chớp tắt ấy, cậu hiểu ý Bách An, hàng loạt cảm xúc rối loạn cùng dâng lên não bộ.
Bách An giật giật môi, Nhan Vũ không muốn nghe Bách An nói mấy lời nóng bỏng kia nữa, quyết định nhoài người ra phía trước, hơi ngẩng đầu hôn Bách An.
Sau lưng bị người ôm chặt, một tay Bách An nâng gáy Nhan Vũ, hôn càng lúc càng sâu.
Khi hai người vẫn đang tình nồng ý mật, chuông cửa đột nhiên vang lên. Bách Nhan ôm chặt Nhan Vũ, hôn mạnh một cái lên môi cậu rồi mới lui ra: “Tôi đi nhận cơm đã.” Nhưng thấy sắc mặt đỏ bừng của cậu, anh lại không kiềm được hôn thêm một cái, đợi đến khi chuông cửa vang lên lần hai, anh mới buông cậu ra, đi ra ngoài mở cửa.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng không thấp nhưng trải qua nụ hôn nóng bỏng này, trên người Nhan Vũ nóng bừng, dường như ý thức cũng bị hơi nóng trong phòng làm bốc hơi, suy nghĩ hỗn loạn không mục đích, các hình ảnh diễm lệ mấy ngày trước đồng loạt chiếm cứ cả não bộ.
Ba ngày trước, vì giữ sức khỏe để quay ngoại cảnh nên ngoại trừ âu yếm thì họ không có bất kỳ hành vi vượt giới hạn nào. Hôm nay lúc quay phim, họ đã có mấy lần động tình, lại bị cắt ngang nhiều lần, rốt cuộc bây giờ không cần chịu đựng thêm nữa. Trong không gian đầy riêng tư này, nổi lên phản ứng là chuyện đương nhiên.
Bách An đặt thức ăn lên bàn rồi quay lại phòng sách, đập vào mắt anh chính là Nhan Vũ tựa người vào bàn, mu bàn tay áp lên má muốn hạ nhiệt nhưng càng hạ lại càng nóng.
Phát hiện Bách An quay lại, Nhan Vũ nhanh chóng đứng thẳng người, ý đồ che lấp phản ứng cơ thể. Bách An vẫn bình tĩnh như trước, đi tới trước mặt cậu, vuốt ve lỗ tai đang đỏ bừng, cúi người hôn một cái rồi thầm thì: “Ăn cơm trước hay làm trước?”
Nhan Vũ vẫn rất thích nhìn dáng vẻ đạo mạo của Bách An, bây giờ lại đột nhiên oán giận. Anh nhìn còn không hiểu sao? Hỏi cái gì mà hỏi, vì sao nhất định phải để cậu nói ra?
Nhan Vũ rất buồn bực, nhịn một hồi rồi dứt khoát vịn tay lên vai Bách An, hôn lên khóe miêng anh, dùng hành động thay thế câu trả lời.
Nụ hôn này như công tắc giải phóng dục vọng mà Bách An đã áp chế. Bách An áp sát kịch liệt hôn Nhan Vũ, ngón tay cởi khóa kéo, cởi quần của cậu, ôm người đặt lên bàn.
Một đôi tay mò vào từ vạt áo, lần lên phía trên. Lúc này Nhan Vũ mới hiểu ‘làm’ của Bách An không giống ‘làm’ của cậu. Cậu cho rằng ‘làm’ chỉ là khẩu giao mà thôi, nhưng hiển nhiên ý của Bách An là làm tình.
Chần chừ một lúc, Nhan Vũ giơ tay lên để Bách An cởi áo cậu, sau đó một lần nữa quấn lấy nhau.
Hiểu rõ phải làm gì, Nhan Vũ không khỏi khẩn trương, tính khí trong quần lót hoàn toàn cương lên, cùng lúc đó nụ hôn của Bách An dần dịch xuống dưới, thứ gì đó trên bàn bị hất đổ, lưng Nhan Vũ dán hẳn lên mặt bàn lành lạnh.
Nửa ly sữa tươi rớt xuống đất, dĩ nhiên không bị vỡ mà chỉ lăn sang một bên, sữa đổ ra ngoài tạo thành một vệt trắng thật dài tựa như nụ hôn Bách An trải dài từ bên cổ xuống bụng nhỏ, nối liền thành một vết tích mập mờ.
Quần lót bị cởi ra, nhận thấy Bách An định làm gì, Nhan Vũ vội vã nhỏm dậy ngăn cản: “Bách An, đừng ——”
Lời còn chưa dứt, hạ thể đã bị Bách An ngậm vào.
Trời gần vào đông, mới gần sáu giờ mà thời tiết đã tối đen, tòa nhà công ty cao chọc trời bị bỏ lại phía sau, Nhan Vũ ngồi ở ghế phụ cúi đầu tìm kiếm đồ ăn ngon gần đây. Đến khi cậu ngẩng đầu lên thì mới phát hiện đường đi càng ngày càng lạ.
Trong thành phố này có rất nhiều nơi cậu chưa từng đi qua, mà hướng đi của Bách An không phải về nhà cậu.
“Anh muốn đi đâu?” Nhan Vũ ngồi thẳng người, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Trang viên Cẩm Ngọc.”
Khu dân cư hạng sang ở ngoại ô thành phố? Đến đó làm gì?
Bách An bồi thêm một câu: “Nhà của tôi.”
“Nhà anh?”
Nhan Vũ kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Bách An: “Anh nói thật hả?”
“Em không muốn đi?”
“Không phải…” Chỉ là có hơi bất ngờ.
Không biết Bách An nghĩ thế nào, nhưng với cậu mà nói thì nhà là nơi rất riêng tư, đưa một người về nhà chẳng khác nào tình nguyện để người ấy bước chân vào cuộc sống của mình.
Thật ra cậu đã chuẩn bị tâm lý Bách An sẽ rời khỏi cậu bất kỳ lúc nào, cho nên chưa từng chủ động đề cập đến nhà Bách An.
Bách An rất nhạy cảm phát hiện bất thường: “Vậy thì là gì?”
Nhan Vũ che giấu rung động trong lòng, cậu lắc đầu, nhìn ra bóng cây lướt nhanh ngoài cửa sổ, nửa đùa nửa thật: “Nếu anh cứ như vậy, em sẽ rất ỷ lại anh.”
Nghe nói thế giới của người lớn hơn một tuổi sẽ rất khác biệt. Bách An lớn hơn cậu năm tuổi, mấy ngày nay ở chung với Bách An, cậu luôn cố gắng không biểu hiện quá trẻ con quá phiền phức, tránh cho Bách An ghét cậu.
Xe đi về phía ngoại ô, Bách An quay đầu nhìn cậu: “Ỷ lại như thế nào?”
“Hmm…” Nhan Vũ không biết lúc mình bám lấy người khác sẽ như thế nào, suy đoán sơ lược: “Có lẽ là quấn lấy anh?”
“Vậy rất tốt.”
Tốt?
Nhan Vũ hoài nghi cậu nghe lầm, lúc quay đầu lại trùng hợp đối diện với ánh mắt Bách An, thái độ của anh không giống giả vờ. Cho nên đây là… Anh muốn cậu bám chặt lấy anh sao? Ngẫm lại những lời vừa nói, cậu không khỏi xấu hổ thẹn thùng, ánh mắt lơ đãng như trôi đi xa.
Nửa đoạn đường sau, Nhan Vũ cứ chăm chăm chơi game bắn súng trong di động, trăm trận trăm bại — từ sau khi cậu và Bách An quen nhau, cậu không còn tạo được kỷ lục mới nữa, trái lại là liên tục phá vỡ giới hạn bản thân, số lần chết ở cửa đầu tiên càng ngày càng nhiều.
Nhạc nền GAME OVER đầy bi thương vang lên không biết bao nhiêu lần, cuối cùng xe cũng lái vào bãi đậu xe ngầm của trang viên Cẩm Ngọc.
Nhan Vũ cất di động, tính tháo dây an toàn nhưng bỗng nhiên cậu nghĩ tới điều gì đó, do dự hỏi: “Nhà anh…”
“Chỉ có tôi.” Bách An xoa đầu Nhan Vũ: “Xuống xe đi.”
“A… À.” Nhan Vũ thở dài, tháo dây an toàn rồi xuống xe, theo Bách An lên nhà.
Nhà Bách An rất giống anh, mười phần lãnh cảm, màu sắc chủ đạo là đen trắng xám, một hạt bụi cũng không có, quạnh quẽ như phòng thí nghiệm, không có tí sức sống nào. Nhan Vũ vẫn cho rằng nhà cậu xem như ngăn nắp, nhưng so sánh với nhà Bách An thì nhà cậu thật sự lộn xộn như ổ chó. Cậu đứng ở cửa một hồi lâu không dám vào, vẫn là nhờ Bách An kéo một cái, cậu mới thay dép vào nhà.
Thừa dịp Bách An xuống nhà bếp rót nước, Nhan Vũ dạo một vòng quanh nhà. Cậu đi tới cửa sổ phòng khách nhìn xuống phía dưới, cảnh sắc rất đẹp, liếc một cái là có thể nhìn thấy một mảnh xanh biếc mênh mông và yên tĩnh, ngoài một màu xanh xinh đẹp còn có hồ nước lấp lánh dưới ánh đèn neon.
Bên cạnh bàn có một bộ bàn ghế, Nhan Vũ tiện tay cầm một quyển sách trên bàn, xem được trang đầu tiên thì lập tức đặt xuống — cậu ghét nhất là đọc sách. So với truy tìm chân lý nhân gian đầy khô khan, cậu thích vui vẻ hơn.
“Muốn xem sách sao?” Âm thanh của Bách An vang lên sau lưng.
Nhan Vũ giật mình, cậu vừa quay đầu lại thì một ly sữa bò nóng xuất hiện trước mặt.
“Trong phòng còn có sách khác, em muốn xem thì có thể tự đi chọn.”
Nhan Vũ thầm nghĩ rốt cuộc trong mắt Bách An, cậu có bao nhiêu ấu trĩ. Cậu có thể ở quán bar uống ngàn chén không say, đến nơi này lại như đứa trẻ đi uống sữa tươi.
Nhưng sữa là Bách An đưa, cậu cũng chỉ có thể tiếp nhận: “Xem phòng thì được nhưng đọc sách thì không.”
Bách An khẽ nhếch môi, quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường bên cạnh nhà bếp: “Sáu giờ rưỡi sẽ có người đưa thức ăn đến, bây giờ mới sáu giờ hai mươi, hay là qua phòng sách xem một chút đi.”
Nhan Vũ nghe vậy liền hỏi: “Anh đặt cơm từ khi nào?” Lúc quay xong cậu không thấy Bách An dùng di động mà.
“Lúc em tắm.”
“…..”
Ở với Bách An càng lâu, Nhan Vũ càng cảm thấy cuộc sống trước kia của cậu chẳng có quy tắc gì, lúc nào đói thì gọi thức ăn ngoài. Chờ đến khi thức ăn được đưa đến, bụng Nhan Vũ đã biểu tình ầm ầm.
Một tay vắt sau lưng, Nhan Vũ uống một ngụm sữa tươi, đi vào phòng sách dưới sự hướng dẫn của Bách An.
Trên hai mặt tường trong phòng đóng bốn cái giá sách lớn, màu sắc trên gáy sách như tô điểm thêm cho căn phòng. Nhan Vũ nhìn một nửa số sách này ở đây, ngoại trừ hơn mười quyển nổi tiếng ra thì tất cả đều là sách mà cậu chưa từng nghe tên, thậm chí có sách nước ngoài cậu còn không hiểu được tên bìa.
Đây quả thật là chênh lệch giữa trí thức và mù chữ.
Nhan Vũ ủ rũ ngồi xuống bàn, đặt ly sữa xuống. Cậu lơ đãng nhìn xung quanh, phát hiện phía ngoài rèm cửa có đặt một màn chiếu được cuốn lại. Cậu xoay người nhìn lại, trên một tầng giá sách gần cửa phòng có đặt một máy chiếu, nhìn xuống chút nữa, có một tầng chất đầy đĩa CD.
Cậu đứng dậy, đi qua nhìn đống đĩa CD này, có một vài đĩa là phim cũ sản xuất trong nước, có một vài đĩa nhạc. Khi tiếp tục nhìn đến hàng đĩa phía sau, bảy đĩa CD sặc sỡ hợp thành hàng thu hút sự chú ý của cậu, nhất là cái ở cuối cùng, vỏ ngoài đã bị mòn, chắc hẳn đã bị mở tới mở lui rất nhiều lần, giống y như đúc đĩa phim《 Hành trình ba người 》ở nhà cậu.
Nhan Vũ vừa định vươn tay ra lấy thì bị Bách An nắm lấy cổ tay.
“Làm gì đó? Không được xem?” Nhan Vũ nói xong cũng cảm thấy khá kinh ngạc: “Sáu đĩa phía trước là gì, đừng nói là phim của em nha?”
Bách An im lặng, từ nắm cổ tay biến thành nắm tay.
Sự im lặng của anh như thầm chấp nhận suy đoán của Nhan Vũ, cậu kinh ngạc: “Anh xem hết rồi?”
Nhan Vũ chưa bao giờ sợ bị người khác xem phim của cậu, nhưng nghĩ đến người xem là Bách An, cậu đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng sau buổi chiều hoặc là buổi tối, rèm cửa khép chặt, Bách An ngồi ở đây, nhìn cậu trên màn ảnh… Nhan Vũ giống như một cậu bé làm chuyện ngu xuẩn bị người cậu thích nhìn thấy, vô cùng xấu hổ, muốn tìm một cái khe chui xuống.
“…..” Bách An im lặng một lúc lâu, giống như không ngờ Nhan Vũ sẽ phát hiện chuyện này, anh dời mắt nhìn sang nơi khác: “Chưa xem xong.”
Mặt Nhan Vũ hồng hồng: “Dáng em không đẹp sao?” Cậu nói xong mới phát hiện đầu bị cháy hư luôn rồi, bây giờ là lúc cần quan tâm dáng cậu đẹp hay không sao!
Khi Nhan Vũ định nói gì đó lấp liếm cho qua chuyện này, Bách An bỗng nhiên đến gần, áp sát cậu đến cạnh bàn: “Không phải là vấn đề của em.”
Nhan Vũ theo bản năng nghĩ, không phải vấn đề của cậu thì là vấn đề của ai, cả bộ phim trừ cậu ra thì chỉ còn lại nữ chính.
Trong ánh điện chớp tắt ấy, cậu hiểu ý Bách An, hàng loạt cảm xúc rối loạn cùng dâng lên não bộ.
Bách An giật giật môi, Nhan Vũ không muốn nghe Bách An nói mấy lời nóng bỏng kia nữa, quyết định nhoài người ra phía trước, hơi ngẩng đầu hôn Bách An.
Sau lưng bị người ôm chặt, một tay Bách An nâng gáy Nhan Vũ, hôn càng lúc càng sâu.
Khi hai người vẫn đang tình nồng ý mật, chuông cửa đột nhiên vang lên. Bách Nhan ôm chặt Nhan Vũ, hôn mạnh một cái lên môi cậu rồi mới lui ra: “Tôi đi nhận cơm đã.” Nhưng thấy sắc mặt đỏ bừng của cậu, anh lại không kiềm được hôn thêm một cái, đợi đến khi chuông cửa vang lên lần hai, anh mới buông cậu ra, đi ra ngoài mở cửa.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng không thấp nhưng trải qua nụ hôn nóng bỏng này, trên người Nhan Vũ nóng bừng, dường như ý thức cũng bị hơi nóng trong phòng làm bốc hơi, suy nghĩ hỗn loạn không mục đích, các hình ảnh diễm lệ mấy ngày trước đồng loạt chiếm cứ cả não bộ.
Ba ngày trước, vì giữ sức khỏe để quay ngoại cảnh nên ngoại trừ âu yếm thì họ không có bất kỳ hành vi vượt giới hạn nào. Hôm nay lúc quay phim, họ đã có mấy lần động tình, lại bị cắt ngang nhiều lần, rốt cuộc bây giờ không cần chịu đựng thêm nữa. Trong không gian đầy riêng tư này, nổi lên phản ứng là chuyện đương nhiên.
Bách An đặt thức ăn lên bàn rồi quay lại phòng sách, đập vào mắt anh chính là Nhan Vũ tựa người vào bàn, mu bàn tay áp lên má muốn hạ nhiệt nhưng càng hạ lại càng nóng.
Phát hiện Bách An quay lại, Nhan Vũ nhanh chóng đứng thẳng người, ý đồ che lấp phản ứng cơ thể. Bách An vẫn bình tĩnh như trước, đi tới trước mặt cậu, vuốt ve lỗ tai đang đỏ bừng, cúi người hôn một cái rồi thầm thì: “Ăn cơm trước hay làm trước?”
Nhan Vũ vẫn rất thích nhìn dáng vẻ đạo mạo của Bách An, bây giờ lại đột nhiên oán giận. Anh nhìn còn không hiểu sao? Hỏi cái gì mà hỏi, vì sao nhất định phải để cậu nói ra?
Nhan Vũ rất buồn bực, nhịn một hồi rồi dứt khoát vịn tay lên vai Bách An, hôn lên khóe miêng anh, dùng hành động thay thế câu trả lời.
Nụ hôn này như công tắc giải phóng dục vọng mà Bách An đã áp chế. Bách An áp sát kịch liệt hôn Nhan Vũ, ngón tay cởi khóa kéo, cởi quần của cậu, ôm người đặt lên bàn.
Một đôi tay mò vào từ vạt áo, lần lên phía trên. Lúc này Nhan Vũ mới hiểu ‘làm’ của Bách An không giống ‘làm’ của cậu. Cậu cho rằng ‘làm’ chỉ là khẩu giao mà thôi, nhưng hiển nhiên ý của Bách An là làm tình.
Chần chừ một lúc, Nhan Vũ giơ tay lên để Bách An cởi áo cậu, sau đó một lần nữa quấn lấy nhau.
Hiểu rõ phải làm gì, Nhan Vũ không khỏi khẩn trương, tính khí trong quần lót hoàn toàn cương lên, cùng lúc đó nụ hôn của Bách An dần dịch xuống dưới, thứ gì đó trên bàn bị hất đổ, lưng Nhan Vũ dán hẳn lên mặt bàn lành lạnh.
Nửa ly sữa tươi rớt xuống đất, dĩ nhiên không bị vỡ mà chỉ lăn sang một bên, sữa đổ ra ngoài tạo thành một vệt trắng thật dài tựa như nụ hôn Bách An trải dài từ bên cổ xuống bụng nhỏ, nối liền thành một vết tích mập mờ.
Quần lót bị cởi ra, nhận thấy Bách An định làm gì, Nhan Vũ vội vã nhỏm dậy ngăn cản: “Bách An, đừng ——”
Lời còn chưa dứt, hạ thể đã bị Bách An ngậm vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.