Đơn Phương

Chương 9

Huyền Nhâm

04/08/2015

Dạo gần đây, tôi có hai việc căng thẳng.

Một, là chuyện học. Đợt thi cuối kỳ vừa rồi, tôi phải bò ra học gần chết, cày ngày cày đêm mới tạm thời giữ được phong độ. Đến lúc thi xong thì cả người cũng gầy tọp đi, ngơ ngơ ngác ngác.

Hai, là chuyện… iêu. Thật chứ, tại sao trên đời lại nảy ra cái thứ gọi là “tình cảm”, để cho nó hành hạ tôi đến khổ đến sở thế này…?!

Từ sau lần bị Việt tập kích bất ngờ ngay tại nhà buổi sáng hôm đó, mối quan hệ của chúng tôi bắt đầu chuyển sang một “động thái” mới, phức tạp hơn rất nhiều. Cậu ấy không còn lờ tịt tôi như hồi mới chia tay, nhưng cũng không quấn lấy như thời còn hò hẹn. Càng không phải cái kiểu trở lại làm bạn bè cùng lớp bình thường. Tóm lại là… rất khó diễn tả…! Ví như tối hôm qua, đột nhiên Việt gọi điện. Lâu lắm rồi chẳng thấy cậu ta gọi, nên lúc nhận điện thoại từ tay mẹ, tôi cũng có chút gấp gáp trong lòng. Nửa hy vọng được thấy lại giọng nói dịu dàng của cậu, nửa lại hoảng hốt vì nhận ra mình cũng có cái ham muốn ấy.

Còn đang dùng dằng, tôi đã nghe tiếng xầm xì bàn tán của đại gia đình từ phòng khách vọng lại.

“Con Mai lại quay lại với thằng nhóc to như con tịnh ấy rồi hả mẹ?”

“Có bỏ nhau hồi nào đâu mà quay với chả không quay!”

“Chẹp. Thế mà hôm nào về nhà trông nó cứ như con chết rồi vậy. Làm tôi cứ buồn cười mãi!”

“Con lại cứ tưởng thằng bé đã sáng mắt ra rồi chứ! Ha ha ha…”

Tôi...! Thực chỉ muốn bóp nát cái ống nghe!

“A lô!”

“Giật cả mình! Có gì bực tức sao mà to tiếng thế?”

“Tớ không rảnh! Có gì nói mau đi!”

“Tớ cũng không rảnh! Gọi hỏi mấy bài tập về nhà thôi!”

Tôi: “…”



“Ô kê! Hiểu rồi! Cảm ơn nhé! À, ngủ sớm đi! Chào!”

Cộp!

Tôi: “…”

Hay như mấy giờ nghỉ trên lớp chẳng hạn, thay vì coi như người không quen biết, cậu ta bắt đầu đi lại lả lướt sang chỗ tôi. Toàn là mượn mõ không đâu, lúc thì sách, lúc thì vở, lúc thì máy tính. Nhưng sau đó, khi Chi đến tìm lại vẫn hớn hở chạy bổ ra ngoài. Cái vẻ cười cười nói nói kia, nhìn kiểu gì cũng thấy sao mà ngứa mắt thế không biết! Thực sự, thực sự, thực sự… Tôi ghét cậu ta! Vô cùng ghét! Ghét kinh khủng!

“Này Mai! Bình tĩnh lại đi! Mặt cậu đang hiện rõ ra mấy chữ xấu xí quá kìa!” Phương chống cằm, tặc lưỡi ngó sang tôi.

“Chữ làm sao lại hiện lên mặt được?!” Tôi gắt lên theo quán tính. Mắt vẫn nhìn chòng chọc mấy cảnh mèo mỡ ngoài cửa sổ. “Mà chữ gì?!”

“Ghen – lắm – rồi – đấy!”

Rõ ràng đang ngồi trong lớp mà tôi hút chết. Chết thật ấy!

Vì sặc.

Lại có lần Việt vừa tạm biệt em Chi xong liền hí hửng quay vào lớp, theo thói quen đảo qua bàn tôi một vòng. Chẳng biết cậu ta có đọc được cái “chữ” đang hiện trên mặt tôi lúc đó hay không, mà rất vô tư thò tay qua phía cái thước kẻ.

“Không cho mượn!” Tôi gầm lên, giữ chặt lấy món dụng cụ học tập đang lâm nguy của mình.

“Cậu không cần phải keo kiệt như thế chứ?!” Việt nhún nhún vai.

“Không phải là keo kiệt. Mà vì Mai ấy, ghét cậu rồi!”

Phương đủng đỉnh trả lời. Còn tôi gật lấy gật để, trong lòng cũng ra sức vỗ tay vì lời dằn mặt quá sức đúng lúc ấy.

Ngờ đâu, Việt bỗng chồm người lên, vồ ngay quyển vở bài tập Toán từ tiết học trước tôi vẫn còn để trên bàn. Bộ dáng y như vừa tịch thu được chiến lợi phẩm nào đó rất đáng giá.



“Chẳng sao! Có không ghét thì Mai cũng có thích tớ đâu?!”

Rồi cậu ta hả hê quay trở về chỗ ngồi, say sưa cười đùa với Thắng và mấy anh chàng bàn dưới. Từ nãy đến giờ cậu ta thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái. Mà thế thì, làm sao thấy được mấy “chữ” đáng xấu hổ kia đang hiện trên mặt tôi?!

Thực, thực, thực… Thực, tôi ghét cậu ta lắm…!



Tôi chỉ ghét những người tôi thương…

Còn những kẻ tầm thường, tôi không thèm để ý!

He he, cậu càng ghét tớ nhiều, chứng tỏ càng thích tớ nhiều đấy, baby!

Mấy dòng được ghi bằng bút chì ngay trang trắng tiếp theo của tập Toán, đến lúc mở ra làm bài tôi liền thấy ngay. Còn có thể là gì nữa đây ngoài tuồng chữ xấu xí của Việt?!

Tôi cầm tẩy lên, hằn học xóa nát cả trang giấy, mà như đang chà thẳng lên cái mặt cười cợt đó của cậu. Rõ ràng là xù nhau rồi, lấy đâu ra cái lý cậu ta không đồng ý thì không được công nhận? Rõ ràng cũng không phải đang quen lại, cậu ta đâu có tỏ ra quan tâm hay tán tỉnh tôi? Rõ ràng cậu ta có người mới rồi, còn viết ra mấy lời vô nghĩa này làm cái gì chứ?!

Rõ ràng…

Rõ ràng…

Rõ ràng…!

Tôi áp má xuống trang vở nhàu nát, cảm thấy bất lực đến vô cùng. Cục tẩy đã mòn vẹt một đầu, vụn bay tung tóe nhưng mấy dòng chữ vô chi kia vẫn đứng yên tại chỗ như trêu ngươi. Tưởng chừng nó được viết ra không phải bằng chì, mà bằng loại mực không phai chất lượng cực kì tốt nào đó mới phải.

Không...

Không phải đâu…

Chỉ vì suốt từ nãy đến giờ, tay tôi cứ cố tình tránh xa mấy hàng chữ ấy.



Rõ ràng là tôi… không có ghét cậu ta thật mà…!

***​

Mối quan hệ chẳng ra đâu vào đâu này cứ thế kéo dài cho tới hết năm, mang theo biết bao nhiêu hoài nghi, hờn giận của tuổi mới lớn. Rồi đông qua, xuân tới. Tất cả chúng tôi đã chính thức bước sang tuổi mười tám.

Hôm nay là giao thừa rồi. Ngày cuối năm thảnh thơi, như thường lệ tôi lại tự pha cho mình một cốc Lipton nóng hổi rồi thả người trên sofa chờ xem Táo. Anh trai đã sớm trốn việc chạy sang nhà bạn gái khi trời vừa sẩm tối, còn bố mẹ cũng tranh thủ tạt qua đưa lễ đằng ngoại. Chỉ còn mỗi mình tôi ở lại, ngồi đếm từng bước đi của mùa xuân qua thềm nhà.

Bên ngoài trời đang mưa lâm thâm, thấm đẫm cái ẩm ướt và lạnh lẽo qua từng khe cửa nhỏ. Thoảng trong không gian là mùi hương nhang khói dịu nhẹ, là sự rực rỡ của cành đào đỏ thắm đang bừng lên những lộc biếc, là âm thanh nô nức và hối hả của những hoạt động cuối cùng tiễn một năm cũ qua đi. Tôi cuộn mình trong lớp áo bông ấm, nhấp chút nóng hổi thơm nồng trên tay mà thấy lòng mình chợt dấy lên những thổn thức lạ lùng.

Có lẽ đây là cái tết đầu tiên trong sáu năm qua, lòng tôi không có Minh...



“Ê Mai, tối nay lên bờ Hồ xem bắn pháo hoa không?”

Tiếng chuông điện thoại reo vang kéo tôi quay trở lại thực tại. Là Phương? Dường như cô nàng đang hào hứng lắm, giọng cũng lảnh lót.

“Đi xem pháo hoa á?” Tôi uể oải hỏi lại, không giấu vẻ ngại ngần. “Đêm tối mưa rét thế này… Ngại quá!”

“Cất cái giọng bà già đó của cậu đi!” Phương xì tôi một tiếng. “Cái tết cuối cùng của tuổi học trò rồi đấy, phấn chấn lên đi chứ!”

Phải rồi, đây là mùa xuân cuối cùng của thời học sinh đấy nhỉ… Giờ này sang năm, cuộc đời những đứa nhóc bọn tôi hẳn đã bước sang một trang khác. Mất những gì và còn những gì, đạt được gì và bỏ lỡ gì… chẳng ai có thể biết trước được…

“Được rồi! Để tớ xin phép bố mẹ đã.”

“Vậy 10 giờ ở nhà cậu nhé! Bọn này qua đón!”

Tôi gác điện thoại, hơi ngẩn người khi nghe hai từ “bọn này”. Tặc lưỡi một cái, thôi kệ..! Sắp sang năm mới rồi. Phấn chấn lên một chút!



***​

11 giờ đêm.

Tôi vùi mặt thật sâu trong chiếc khăn len to sụ mà vẫn thấy lạnh. Mưa bụi giăng kín trời thành một bức màn mỏng, làm mờ đi ánh sáng vốn đã leo lét của những cột đèn đường cũ kỹ. Trên khắp các con phố, từng dòng người đông đúc đang liên tục đổ dồn về trung tâm chờ xem bắn pháo hoa. Tiếng ồn ào cười nói, tiếng rao vặt của những quầy hàng rong, tiếng đàn hát tưng bừng trên các sân khấu ngoài trời càng làm dấy lên cái tấp nập và hân hoan của thời khắc thiêng liêng này.

Chúng tôi líu ríu nép vào nhau trên vỉa hè đường Bà Triệu, đoạn ngã tư giao với Lý Thường Kiệt. Nhà Thắng gần khu này, nên cả bọn qua đó cất xe rồi đi bộ ra đây. Theo lời cậu ta thì đây chính là địa điểm xem pháo hoa bờ Hồ tốt nhất, vừa vắng người, tiện đi vào đi ra, lại có vùng tán cây hơi ngả xuống như lòng chảo nên càng tôn thêm vẻ đẹp của những bông hoa ánh sáng lúc vươn mình nở rộ.

“Thằng Thắng này… hình như thích cái Phương thì phải!” Việt thu tay vào túi áo khoác, hơi đánh mắt về phía trước. Thắng và Phương đang hớn hở chỉ trỏ bàn tán gì đó, xem chừng rất ý hợp tâm đầu.

“Ừ! Tớ cũng cảm thấy vậy.” Tôi nghiêng người đồng tình.

“Thế… còn cậu thì sao?” Việt bỗng nhiên cúi xuống hỏi tôi.

“Sao là sao?”

Cậu ngập ngừng một lúc, không đáp lời ngay mà chậm rãi bước đến bên gốc phượng già tôi đang tựa vào, khẽ ngả lưng xuống ngay sát cạnh. Hai chúng tôi đứng kề vai nhau, nhưng không nhìn, cũng không chạm. Trong cái tư thế thân tình ấy, Việt hỏi khẽ:

“Cậu có thích tớ không?”

Một cơn gió xuân ẩm ướt thổi qua lòng tôi, mang theo chút rùng mình thật nhẹ…

“Tớ… vẫn luôn thích cậu, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ở buổi tập trung nhập trường hồi lớp 10. Gọi là sét đánh cũng được. Cho đến tận lúc này đây, tình cảm ấy vẫn chưa từng thay đổi!”

Giọng Việt ấm áp và chậm rãi, như một chất men cứ nhè nhẹ lan tỏa khắp không gian, làm say đắm lòng người. Tôi đứng bên cạnh cậu, liên tục hít thở những hơi nóng rực trong chiếc khăn len dày, thoáng nghe tim mình đập rộn…

“Nhưng… chẳng phải mọi chuyện đã kết thúc rồi, cậu cũng đã quen với Chi hay sao?”

“Vậy là cậu có quan tâm?”

Việt bật cười, còn tôi chỉ biết xấu hổ cúi gằm mặt xuống. Giữa cái lạnh đầu xuân mà hai bàn tay đang nhét sâu trong túi áo cũng nóng rực lên, mồ hôi rịn ướt.

“Chi là em gái Nam, cậu từng gặp rồi đấy. Đúng là cô nhóc ấy thích tớ, từ hồi cấp hai đến giờ đã tỏ tình nhiều lần, nhưng tớ cũng như Nam, chỉ coi Chi là em gái thôi. Đợt rồi chắc nó nghe mấy tin đồn thất thiệt trong trường nên định tranh thủ cơ hội đó mà. Cậu đừng để bụng.”

Việt nói xong liền mỉm cười nhìn sang tôi. Không thể phủ nhận chỉ bằng một câu này của cậu, mà những buồn phiền ấm ức trong lòng tôi bấy lâu bỗng trở nên nhẹ bẫng. Tôi bất giác đưa tay lên quệt mũi, cố che đi sự bối rối đang bùng lên trong ngực mình.

“Những ngày qua, tớ nhận ra mình đã quá vội vàng trong việc bước vào cuộc sống của cậu. Tớ đã ao ước trái tim cậu đến mức sẵn sàng làm tất cả chỉ để có được nó, rồi đến khi không nắm bắt được thì lại tự mình tổn thương, tự mình đau khổ. Đó không phải là lỗi của cậu đâu, Mai…! Là lỗi của tớ! Vì ngay từ đầu tớ đã không cho cậu cơ hội để lựa chọn. Càng không cho cậu điều kiện để có thể thực sự nhìn tớ, và thích tớ từ đáy lòng…”

Nói tới đây, Việt khẽ xoay người sang, hai tay cũng rút khỏi túi áo. Ánh đèn màu nhấp nháy đang chăng cao giữa phố cũng như phản chiếu cả lại trong mắt cậu, lung linh huyền ảo.

“Tớ với cậu, chúng ta vốn chưa từng bắt đầu nên chẳng thể có cái gọi là kết thúc. Nhưng… tớ sẽ đợi. Cho đến lúc ấy, cậu không cần cố ép bản thân phải trở nên thật mạnh mẽ đâu. Hãy cứ thành thật với nó, dịu dàng với nó. Và nhất là dù cho có xảy ra điều gì đi chăng nữa, cũng đừng cố ý làm tổn thương nó thêm một lần nào…”

Khoảnh khắc ấy... trái tim tôi đã thực sự rung lên.

Mãnh liệt...!

Tôi và Việt đứng đối mặt nhau trên con phố dài đông đúc. Nhưng tầm mắt đôi bên lại trở nên thật nhỏ hẹp. Đến mức chẳng thể chứa thêm dù chỉ một người…

Thời khắc giao thoa giữa năm cũ và năm mới đang tới thật gần rồi. Tôi văng vẳng nghe thấy những tiếng hò reo, những lời xoa xuýt, những câu hát, những lời ca, và cả tiếng lòng thầm kín của Việt mà không hiểu vì lẽ gì, lại vang lên trong tâm trí tôi thật sâu sắc.

Hãy cho phép anh được chạm tới trái tim em,

Hãy cho phép anh được chạm vào tâm hồn em,

Đưa tay cho anh đi, và rồi hãy ôm anh thật chặt,

Để cho anh tin những điều kỳ diệu là có thật trên đời này…

Bông pháo hoa đầu tiên bay lên trong tiếng vỡ òa của trời đất.

Đến từng ngóc ngách trong tôi lúc này, đều ngập tràn sắc xuân…!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đơn Phương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook