Dọn Sạch Cả Nhà, Ta Xuống Nông Thôn Được Chồng Xưởng Trưởng Bạo Sủng
Chương 21:
Nguyệt Dạ Hồng Liên
10/05/2024
Khương Mạn Mạn khinh thường nhìn anh ta, giơ tay kéo người lên khỏi mặt nước.
Lúc này cô lại mừng vì người này vẫn còn bất tỉnh, nếu mà bất tỉnh, chắc chắn sẽ làm Khương Mạn Mạn hú hồn một phen, cứu người cũng khó.
Bơi vào bờ, cô bế ngang người đi lên.
Cô gái vừa kêu cứu lúc nãy vội vàng chạy đến xem.
"Anh Chu, Anh Chu, anh tỉnh lại đi, huhu Anh Chu anh sẽ không chết chứ?"
Khương Mạn Mạn liếc cô ta, cô gái này tết tóc đuôi sam, mặc áo cánh vải trắng quần đen, trên người không có một miếng vá nào.
Xem ra điều kiện gia đình cũng không tệ.
Lúc này, cô ta nhìn người trong lòng Khương Mạn Mạn với vẻ mặt lo lắng.
Khương Mạn Mạn giật giật khóe miệng, định đặt người xuống, xem còn cứu được không, hẳn là bị sặc nước ngất đi.
Kết quả còn chưa đặt xuống đất, người kia đã đột ngột phun ra một ngụm nước, ho khan vài tiếng rồi tỉnh lại.
"Anh Chu anh không chết thật là tốt quá, huhu, em còn tưởng anh chết rồi chứ!"
Chu Dã ho ra vài ngụm nước, mở mắt ra thì thấy mình đang được một cô gái ôm, anh nhìn cô gái mặt to đang ôm mình mà không nói nên lời.
"Yên tâm, tôi sẽ không chết."
Chu Dã nói xong thì nhìn Khương Mạn Mạn.
"Cô gái, cô có nên đặt tôi xuống không?"
Khương Mạn Mạn thu hai tay lại.
"Bịch."
"Chết tiệt! ấy! Lưng tôi. Tôi nói cô béo, cô không thể nhẹ nhàng hơn một chút sao?"
"Chỉ vì anh nói ba chữ đó, ngã cũng không thiệt, hơn nữa tôi là ân nhân cứu mạng của anh, sau này gặp tôi thì gọi là ân nhân đi!"
Chu Dã...???
"Này cô hiểu rõ chưa, tôi chỉ xuống sông tắm thôi, cô vô duyên vô cớ nhảy xuống đập tôi ngất đi. Cô còn dám nói cô là ân nhân của tôi, tôi thực sự phải cảm ơn cô!"
Khương Mạn Mạn khựng lại, nghĩ lại lời anh ta nói, có phải như vậy không?
Chọn cách bỏ qua vấn đề này.
"Đã cảm ơn thì hãy nã xuất chút thành ý, 20 cân gạo."
"20 cân gạo? Sao cô không đi cướp luôn đi?"
Đại đội trưởng ở bên cạnh nhíu mày, khoanh tay đi tới.
"Chu Dã, sao cậu lại thế? Cô gái nhà người ta cứu cậu, tặng cô ấy 20 cân gạo cũng không quá đáng, chẳng lẽ mạng của cậu còn không đáng giá 20 cân gạo sao?
Vừa rồi mọi người thấy cậu xuống nước, 3 người trên xe này đều không biết bơi, nếu không phải cô Khương xuống nước cứu cậu, tôi xem cậu tính sao."
Chu Dã trợn trắng mắt, không nói nên lời.
"Đại đội trưởng, ông không biết sao, tôi biết bơi mà! Thật là…"
Đại đội trưởng không nghe anh ta giải thích, trực tiếp quát một câu.
"Cậu im miệng, cô Khương dũng cảm xuống cứu người, hành động nghĩa hiệp, tinh thần này đáng khen ngợi. Lát nữa tặng cô ấy 20 cân gạo, đừng nói nhảm nữa.
Ai bảo cậu lúc này không làm việc ở nhà máy, xuống sông tắm làm gì?"
Lúc này cô lại mừng vì người này vẫn còn bất tỉnh, nếu mà bất tỉnh, chắc chắn sẽ làm Khương Mạn Mạn hú hồn một phen, cứu người cũng khó.
Bơi vào bờ, cô bế ngang người đi lên.
Cô gái vừa kêu cứu lúc nãy vội vàng chạy đến xem.
"Anh Chu, Anh Chu, anh tỉnh lại đi, huhu Anh Chu anh sẽ không chết chứ?"
Khương Mạn Mạn liếc cô ta, cô gái này tết tóc đuôi sam, mặc áo cánh vải trắng quần đen, trên người không có một miếng vá nào.
Xem ra điều kiện gia đình cũng không tệ.
Lúc này, cô ta nhìn người trong lòng Khương Mạn Mạn với vẻ mặt lo lắng.
Khương Mạn Mạn giật giật khóe miệng, định đặt người xuống, xem còn cứu được không, hẳn là bị sặc nước ngất đi.
Kết quả còn chưa đặt xuống đất, người kia đã đột ngột phun ra một ngụm nước, ho khan vài tiếng rồi tỉnh lại.
"Anh Chu anh không chết thật là tốt quá, huhu, em còn tưởng anh chết rồi chứ!"
Chu Dã ho ra vài ngụm nước, mở mắt ra thì thấy mình đang được một cô gái ôm, anh nhìn cô gái mặt to đang ôm mình mà không nói nên lời.
"Yên tâm, tôi sẽ không chết."
Chu Dã nói xong thì nhìn Khương Mạn Mạn.
"Cô gái, cô có nên đặt tôi xuống không?"
Khương Mạn Mạn thu hai tay lại.
"Bịch."
"Chết tiệt! ấy! Lưng tôi. Tôi nói cô béo, cô không thể nhẹ nhàng hơn một chút sao?"
"Chỉ vì anh nói ba chữ đó, ngã cũng không thiệt, hơn nữa tôi là ân nhân cứu mạng của anh, sau này gặp tôi thì gọi là ân nhân đi!"
Chu Dã...???
"Này cô hiểu rõ chưa, tôi chỉ xuống sông tắm thôi, cô vô duyên vô cớ nhảy xuống đập tôi ngất đi. Cô còn dám nói cô là ân nhân của tôi, tôi thực sự phải cảm ơn cô!"
Khương Mạn Mạn khựng lại, nghĩ lại lời anh ta nói, có phải như vậy không?
Chọn cách bỏ qua vấn đề này.
"Đã cảm ơn thì hãy nã xuất chút thành ý, 20 cân gạo."
"20 cân gạo? Sao cô không đi cướp luôn đi?"
Đại đội trưởng ở bên cạnh nhíu mày, khoanh tay đi tới.
"Chu Dã, sao cậu lại thế? Cô gái nhà người ta cứu cậu, tặng cô ấy 20 cân gạo cũng không quá đáng, chẳng lẽ mạng của cậu còn không đáng giá 20 cân gạo sao?
Vừa rồi mọi người thấy cậu xuống nước, 3 người trên xe này đều không biết bơi, nếu không phải cô Khương xuống nước cứu cậu, tôi xem cậu tính sao."
Chu Dã trợn trắng mắt, không nói nên lời.
"Đại đội trưởng, ông không biết sao, tôi biết bơi mà! Thật là…"
Đại đội trưởng không nghe anh ta giải thích, trực tiếp quát một câu.
"Cậu im miệng, cô Khương dũng cảm xuống cứu người, hành động nghĩa hiệp, tinh thần này đáng khen ngợi. Lát nữa tặng cô ấy 20 cân gạo, đừng nói nhảm nữa.
Ai bảo cậu lúc này không làm việc ở nhà máy, xuống sông tắm làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.