Chương 4: Đừng lo lắng
Amen
18/10/2023
Lục Viện đến Sudan trước hôm đàm phán một ngày. Đêm qua cô đã gặp riêng đồng bọn của tên cướp, cũng đoán trước được sẽ thất bại, nhưng vẫn muốn thử một lần xem sao.
Buổi sáng, Lục Viện bị tiếng ầm ĩ dưới lầu đánh thức. Nhìn đồng hồ còn chưa đến tám giờ sáng, cô rời giường, đi ra ban công nhìn xuống, trong sân có hai xe cảnh sát địa phương đang đậu. Nhóm lính đánh thuê do Chu Phù Thế đứng đầu đang nói chuyện với đối phương, những người kia nói tiếng Ả Rập trộn lẫn với tiếng Anh không chuẩn lắm.
Lục Viện không biết tiếng Ả Rập, cũng may trong cuộc trò chuyện dùng cả tiếng Anh nên cũng hiểu được đại khái nội dung. Chẳng qua là mời người phụ trách ra ngoài, vậy còn không phải là tìm cô sao?
Có tiếng gõ cửa, Lục Viện không quay đầu lại, thản nhiên nói: "Vào đi."
Sau khi mở cửa bước vào, Lý Du đi nhanh đến bên cạnh Lục Viện, nhỏ giọng nói: "Cục trưởng cục cảnh sát địa phương đang ở đây, hy vọng cô mau chóng đến kho hàng để đàm phán với bọn cướp."
Khi Lục Viện quay đầu lại, một đám người ở tầng dưới vừa hay ngẩng đầu lên nhìn thấy cô. Vẻ mặt cô vẫn không thay đổi, ánh mắt lại chỉ rơi vào người Chu Phù Thế.
Lục Viện nghiêng người đi, "Bên phía Trần Vũ Hiền thế nào rồi?"
Lý Du gật đầu, "Không có vấn đề gì."
Mười phút sau, Chu Phù Thế nhìn Lục Viện trong bộ vest đen đi xuống lầu. Làn da trắng nõn, đôi môi màu đỏ rượu tương phản rõ rệt với bộ trang phục đen, khác hoàn toàn phong cách đơn giản khi gặp cô ở sân bay hôm qua. Hôm nay cô toát lên khí chất người lạ chớ đến gần.
Nhìn thấy Lục Viện đi xuống, cục trưởng cục cảnh sát chủ động đưa tay về phía cô, lúng túng nói bằng tiếng Anh: "Cô Lục, tôi rất xin lỗi vì chuyện lần này."
Lục Viện mỉm cười nắm lấy tay đối phương, nói: "Làm phiền các anh rồi."
Cục trưởng nghiêng người, " Cô Lục, mời lên xe."
Lục Viện chuẩn bị ngồi lên xe cảnh sát để đến kho hàng thì Chu Phù Thế bước nhanh tới trước, ấn vào khung cửa: "Cô Lục, lên xe chúng tôi đi."
Lục Viện hơi sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Chu Phù Thế, khóe miệng hơi nhếch lên, "Đội trưởng Chu, đừng lo lắng."
Xe cảnh sát chậm rãi đến gần kho hàng, Lục Viện nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe nhìn cửa nhà kho đang đóng chặt. Khi xây dựng nhà kho, các loại cơ sở vật chất đều được tăng cường để đề phòng chiến tranh, không ngờ bây giờ lại là nguyên nhân khó tấn công vào trong.
Sáu chiếc xe cảnh sát và hai chiếc xe địa hình của quân đội đã đỗ ở khoảng đất trống trước nhà kho. Với số lượng cảnh sát và quân nhân được điều động, người bên trong sẽ không thể rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
Ngay khi xe cảnh sát dừng lại, người chỉ huy và một số cảnh sát đứng vây quanh, nhưng Lục Viện vẫn không bước xuống. Khi xác nhận Chu Phù Thế đã đến nơi, anh tiến lên mở cửa xe, cô mới chịu xuống. Đôi giày cao gót màu đen giẫm lên nền cát, vang lên những tiếng lạo xạo.
Người chỉ huy lấy ra một chồng tài liệu đưa cho Lục Viện nhưng cô không đưa tay cầm. Lý Du lập tức nhận lấy, xem qua một lượt, chọn ra trọng điểm. Bên trong có hai mươi hai nhân viên, tám người Trung Quốc, mười bốn người địa phương. Bọn cướp chỉ có sáu người, nhưng trong tay có súng. Trong kho còn có rất nhiều chất dễ cháy, chỉ cần bọn chúng nổ súng, rất có khả năng gây cháy nổ mạnh, nên cảnh sát tạm thời không dám hành động hấp tấp. Vì lý do này mà cảnh sát và bọn cướp đã giằng co hơn bốn mươi tám giờ.
Lục Viện lãnh đạm gật đầu với cục trưởng cục cảnh sát, "Bắt đầu đi."
Người chỉ huy nhanh chóng tiến lên, cầm lấy bộ đàm và nói bằng tiếng Ả Rập: "Những người bên trong nghe đây, người phụ trách tập đoàn Lục thị đang ở đây."
Lục Viện tiến lên hai bước, nhận lấy bộ đàm từ người chỉ huy và nói bằng tiếng Anh tiêu chuẩn, "Xin chào, tôi là Lục Viện của tập đoàn Lục thị. Các bạn có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì, miễn là thả nhân viên của chúng tôi ra."
Trong nhà kho hồi lâu không có động tĩnh, Lục Viện cau mày nhìn về phía chỉ huy, người đó lặp lại bằng tiếng Ả Rập: "Người phụ trách đã đến, có vấn đề gì thì hãy lên tiếng."
Sau khoảng năm phút, bọn cướp trong nhà kho trả lời cũng bằng tiếng Ả Rập.
Lục Viện không hiểu nên quay đầu nhìn Lý Du, Lý Du cũng không hiểu tiếng Ả Rập, may thay Chu Phù Thế tiến lên dịch lại yêu cầu của bọn cướp: "Họ cần năm triệu đô la tiền mặt và ba chiếc xe, trong số đó có một xe buýt. Họ còn yêu cầu đưa theo con tin đến biên giới, xác định không có vấn đề gì thì sẽ thả người."
Năm triệu đô la Mỹ? Giống số tiền mà Elfa đã nói đêm qua. Số tiền này không lớn nhưng nếu phải đưa toàn bộ bằng tiền mặt thì hơi khó. Ngân hàng Sudan có năm triệu đô la tiền mặt hay không là cả một vấn đề.
Lục Viện nói bằng tiếng Anh, người chỉ huy trả lời bọn cướp bên trong bằng tiếng Ả Rập: "Lục tổng nói được, nhưng sẽ mất khá nhiều thời gian. Hơn nữa ngân hàng địa phương cũng không có nhiều tiền mặt nên chúng tôi cần chuyển tiền từ thành phố bên cạnh đến đây."
Cứ tưởng bọn cướp sẽ không đồng ý với việc kéo dài thời gian, không ngờ bên kia nói rằng có thể đợi và liên lạc lại sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng đồ đạc và tiền mặt. Sau đó dù chỉ huy có nói gì thì bọn cướp cũng không đáp lại.
Lục Viện nở nụ cười bất đắc dĩ, nhưng nghĩ lại, nếu cô là bọn cướp thì cũng chẳng cần vội. Trong kho hàng có con tin, lại dồi dào nhu yếu phẩm hàng ngày và lương thực, cơ sở vật chất cũng rất tiện lợi, có ở đây vài tháng cũng chẳng vấn đề gì.
Nhưng bọn cướp không vội thì Lục Viện càng không cần vội, cô ra lệnh cho Lý Du dẫn La Duyên Hàng và Từ Kiệt đi cùng cảnh sát đến các ngân hàng để rút tiền, sau đó thì không làm gì cả.
Buổi sáng, Lục Viện bị tiếng ầm ĩ dưới lầu đánh thức. Nhìn đồng hồ còn chưa đến tám giờ sáng, cô rời giường, đi ra ban công nhìn xuống, trong sân có hai xe cảnh sát địa phương đang đậu. Nhóm lính đánh thuê do Chu Phù Thế đứng đầu đang nói chuyện với đối phương, những người kia nói tiếng Ả Rập trộn lẫn với tiếng Anh không chuẩn lắm.
Lục Viện không biết tiếng Ả Rập, cũng may trong cuộc trò chuyện dùng cả tiếng Anh nên cũng hiểu được đại khái nội dung. Chẳng qua là mời người phụ trách ra ngoài, vậy còn không phải là tìm cô sao?
Có tiếng gõ cửa, Lục Viện không quay đầu lại, thản nhiên nói: "Vào đi."
Sau khi mở cửa bước vào, Lý Du đi nhanh đến bên cạnh Lục Viện, nhỏ giọng nói: "Cục trưởng cục cảnh sát địa phương đang ở đây, hy vọng cô mau chóng đến kho hàng để đàm phán với bọn cướp."
Khi Lục Viện quay đầu lại, một đám người ở tầng dưới vừa hay ngẩng đầu lên nhìn thấy cô. Vẻ mặt cô vẫn không thay đổi, ánh mắt lại chỉ rơi vào người Chu Phù Thế.
Lục Viện nghiêng người đi, "Bên phía Trần Vũ Hiền thế nào rồi?"
Lý Du gật đầu, "Không có vấn đề gì."
Mười phút sau, Chu Phù Thế nhìn Lục Viện trong bộ vest đen đi xuống lầu. Làn da trắng nõn, đôi môi màu đỏ rượu tương phản rõ rệt với bộ trang phục đen, khác hoàn toàn phong cách đơn giản khi gặp cô ở sân bay hôm qua. Hôm nay cô toát lên khí chất người lạ chớ đến gần.
Nhìn thấy Lục Viện đi xuống, cục trưởng cục cảnh sát chủ động đưa tay về phía cô, lúng túng nói bằng tiếng Anh: "Cô Lục, tôi rất xin lỗi vì chuyện lần này."
Lục Viện mỉm cười nắm lấy tay đối phương, nói: "Làm phiền các anh rồi."
Cục trưởng nghiêng người, " Cô Lục, mời lên xe."
Lục Viện chuẩn bị ngồi lên xe cảnh sát để đến kho hàng thì Chu Phù Thế bước nhanh tới trước, ấn vào khung cửa: "Cô Lục, lên xe chúng tôi đi."
Lục Viện hơi sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Chu Phù Thế, khóe miệng hơi nhếch lên, "Đội trưởng Chu, đừng lo lắng."
Xe cảnh sát chậm rãi đến gần kho hàng, Lục Viện nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe nhìn cửa nhà kho đang đóng chặt. Khi xây dựng nhà kho, các loại cơ sở vật chất đều được tăng cường để đề phòng chiến tranh, không ngờ bây giờ lại là nguyên nhân khó tấn công vào trong.
Sáu chiếc xe cảnh sát và hai chiếc xe địa hình của quân đội đã đỗ ở khoảng đất trống trước nhà kho. Với số lượng cảnh sát và quân nhân được điều động, người bên trong sẽ không thể rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
Ngay khi xe cảnh sát dừng lại, người chỉ huy và một số cảnh sát đứng vây quanh, nhưng Lục Viện vẫn không bước xuống. Khi xác nhận Chu Phù Thế đã đến nơi, anh tiến lên mở cửa xe, cô mới chịu xuống. Đôi giày cao gót màu đen giẫm lên nền cát, vang lên những tiếng lạo xạo.
Người chỉ huy lấy ra một chồng tài liệu đưa cho Lục Viện nhưng cô không đưa tay cầm. Lý Du lập tức nhận lấy, xem qua một lượt, chọn ra trọng điểm. Bên trong có hai mươi hai nhân viên, tám người Trung Quốc, mười bốn người địa phương. Bọn cướp chỉ có sáu người, nhưng trong tay có súng. Trong kho còn có rất nhiều chất dễ cháy, chỉ cần bọn chúng nổ súng, rất có khả năng gây cháy nổ mạnh, nên cảnh sát tạm thời không dám hành động hấp tấp. Vì lý do này mà cảnh sát và bọn cướp đã giằng co hơn bốn mươi tám giờ.
Lục Viện lãnh đạm gật đầu với cục trưởng cục cảnh sát, "Bắt đầu đi."
Người chỉ huy nhanh chóng tiến lên, cầm lấy bộ đàm và nói bằng tiếng Ả Rập: "Những người bên trong nghe đây, người phụ trách tập đoàn Lục thị đang ở đây."
Lục Viện tiến lên hai bước, nhận lấy bộ đàm từ người chỉ huy và nói bằng tiếng Anh tiêu chuẩn, "Xin chào, tôi là Lục Viện của tập đoàn Lục thị. Các bạn có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì, miễn là thả nhân viên của chúng tôi ra."
Trong nhà kho hồi lâu không có động tĩnh, Lục Viện cau mày nhìn về phía chỉ huy, người đó lặp lại bằng tiếng Ả Rập: "Người phụ trách đã đến, có vấn đề gì thì hãy lên tiếng."
Sau khoảng năm phút, bọn cướp trong nhà kho trả lời cũng bằng tiếng Ả Rập.
Lục Viện không hiểu nên quay đầu nhìn Lý Du, Lý Du cũng không hiểu tiếng Ả Rập, may thay Chu Phù Thế tiến lên dịch lại yêu cầu của bọn cướp: "Họ cần năm triệu đô la tiền mặt và ba chiếc xe, trong số đó có một xe buýt. Họ còn yêu cầu đưa theo con tin đến biên giới, xác định không có vấn đề gì thì sẽ thả người."
Năm triệu đô la Mỹ? Giống số tiền mà Elfa đã nói đêm qua. Số tiền này không lớn nhưng nếu phải đưa toàn bộ bằng tiền mặt thì hơi khó. Ngân hàng Sudan có năm triệu đô la tiền mặt hay không là cả một vấn đề.
Lục Viện nói bằng tiếng Anh, người chỉ huy trả lời bọn cướp bên trong bằng tiếng Ả Rập: "Lục tổng nói được, nhưng sẽ mất khá nhiều thời gian. Hơn nữa ngân hàng địa phương cũng không có nhiều tiền mặt nên chúng tôi cần chuyển tiền từ thành phố bên cạnh đến đây."
Cứ tưởng bọn cướp sẽ không đồng ý với việc kéo dài thời gian, không ngờ bên kia nói rằng có thể đợi và liên lạc lại sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng đồ đạc và tiền mặt. Sau đó dù chỉ huy có nói gì thì bọn cướp cũng không đáp lại.
Lục Viện nở nụ cười bất đắc dĩ, nhưng nghĩ lại, nếu cô là bọn cướp thì cũng chẳng cần vội. Trong kho hàng có con tin, lại dồi dào nhu yếu phẩm hàng ngày và lương thực, cơ sở vật chất cũng rất tiện lợi, có ở đây vài tháng cũng chẳng vấn đề gì.
Nhưng bọn cướp không vội thì Lục Viện càng không cần vội, cô ra lệnh cho Lý Du dẫn La Duyên Hàng và Từ Kiệt đi cùng cảnh sát đến các ngân hàng để rút tiền, sau đó thì không làm gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.