Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
Chương 52
Nhật Mộ Vi An
08/03/2024
"Tuần sau em có chuyện gì sao?" Lê Chất hỏi. Thật ra đây cũng là một cái cớ, nhưng Yến Thu không muốn lừa dối anh, bởi vậy ăn ngay nói thật: "Lê tiên sinh, thân phận của tôi khá khó xử, quả thật không thích hợp lắm." Lê Chất biết rõ tình cảnh ở nhà họ Phó của cậu, cũng hiểu điều cậu đang lo lắng, vì vậy hơi nGừng lại, nhìn cậu nói: "Thân phận của em
không kho" xử, em là... bạn của tôi." Yến Thu không ngờ tới Lê Chất sẽ kiên trì như
vậy, cuối cùng vẫn đồng ý lời mời của anh. Đại thọ tám mươi tuổi của ông cụ Lê, đến lúc đó chắc chắn sẽ có nhiều chính khách của giới kinh doanh có mặt, có lẽ thậm chí cậu còn không thể gặp được ông cụ Lê, tới đó góp mặt
cũng được, coi như đi trải nghiệm. Chỉ là nếu đã muốn đi, dù sao cậu cũng phải
chuẩn bị một phần quà mừng thọ. Lê Chất tặng ông ấy đồ khắc thì hợp lẽ, vậy nên cậu lại tặng thêm nữa thì có vẻ không ổn lắm, huống chi thời gian lại còn gấp như vậy, cũng không đủ thời gian để cậu khắc món quà mừng
thọ khác.
Vì vậy Yến Thu quyết định đi mua một món
quà. Cũng may lúc trước số tiền Lê Chất tặng quà cậu vẫn chưa từng động đến, vừa lúc có thể dùng để mua quà mừng thọ cho ông cụ Lê, số tiền này coi như là dùng hình thức khác để trả
lại cho anh. Suốt quãng đường Yến Thu đều nghĩ đến chuyện mừng thọ, bởi vậy cũng không để ý đến
xe đã dừng lại từ lúc nào. Mãi cho đến khi nhìn thấy phong cảnh quen thuộc bên ngoài cửa xe, cậu mới kịp phản ứng
đã đến nhà cũ rồi. Lê Chất thấy cậu ngẩn người, cũng không thúc
giục, chỉ lắng lặng chờ cậu hOàn hồn lại.
Bởi vậy Yến Thu vừa ngước mắt lên đã thấy Lê
Chất đang yên lặng nhìn mình. Yến Thu xấu hổ đến mức ước gì có cái khe nứt nào để chui vào, vì thế vội vàng nói tạm biệt
với Lê Chất.
"Lê tiên sinh, đến nơi rồi, tôi về trước đây."
"Ừm." Lê Chất trả lài, nói rong lại bổ sung một
"Ừm." Lê Chất trả lời, nói xong lại bổ sung một
câu: "Tuần sau gặp lại."
Yến Thu sửng sốt một chút, cũng trả lời the0:
"Tuần sau gặp lại."
- Yến Thu trở lại nhà cũ, phát hiện biệt thự vẫn
đèn đuốc sáng choang. Bà nội gần đây vẫn đóng cửa không ra ngoài, ông nội lớn tuổi, có thói quen ngủ sớm, bình thường giờ này đã ngủ từ lâu, hôm nay đã xảy
ra chuyện gì? Yến Thu mang the0 nghi ngờ đẩy cổng lớn đi vào, sau đó thấy ông cụ Phó đang ngồi ở trên sô pha, hơi nhíu mày, trên mặt là vẻ không
đồng tình.
Mà ngồi bên cạnh ông thế mà lại là Phó Kiến
Đình đã lâu không gặp.
Phó Kiến Đình vốn đang nói gì đó với ông cụ Phó, thấy Yến Thu đã trở về, lập tức không nói
nữa, quay đầu nhìn về phía cậu. Hôm nay thái độ của Phó Kiến Đình đối với
cậu đã tốt hơn ca ưới trưén đây,thậm chí trong
Hôm nay thái độ của Phó Kiến Đình đối với cậu đã tốt hơn so với trước đây, thậm chí trong
giọng nói con mang theo vài phần thân thiết: "Sao bây giờ con mới về? Đã khỏe hơn chút
nào chưa?" Đối với Phó Kiến Đình, Yến Thu không Muốn nói nhiều thêm một câu, bởi vậy chỉ gật đầy coi
như trả lời. Sau đó cậu nói với ông cụ Phó: 'Ông nội, cháu
lên trước."
"Đi đi, nghỉ ngơi sớm một chút." "Ông cũng vậy ạ." Yến Thu nói xong thì đi lên
lâu. Thế nhưng cậu vừa mới bước lên bậc thang, đã nghe giọng của Phó Kiến Đình tiếp tục truyền đến từ phòng khách: "Cha, cha cũng biết tuy rằng nhà họ Lê có rất nhiều sản nghiệp, nhưng trong số đó mạnh nhất vẫn là ngành công nghệ
cao..."
Nhà họ Lê? Yến Thu nghe thấy hai chữ này, vô thức thả
châm bước chân.
Yến Thu nghe thấy hai chữ này, vô thức thả
chậm bước chân. Sau đó, nghe Phó Kiến Đình tiếp tục nói: "Mà công ty nhà chúng ta khởi nghiệp là công thương (nghiệp, vẫn còn thiếu sót trong phương diện này. Mấy năm nay con vẫn tìm cách phát triển nó nhưng không có kết quả, thế nên nếu như chúng ta có thể đàm phán thành công dự án lần này của nhà họ Lê, lên được chiếc thuyền của nhà họ Lê này, chắc chắn
công ty nhà chúng ta..."
"Đủ rồi." Ông cụ Phó ngắt lời ông ta: "Con Muốn làm gì thì làm, nếu thật sự đàm phán thành công thì đó là bản lĩnh của con, đàm phán thất bại thì tiếp tục làm tốt chức vụ của mình. Cha đã về hưu rồi, không quản những
chuyện này nữa." "Cha, tuy là cha đã nghỉ hưu, nhưng dù sao cha từng gặp qua người đứng đầy nhà họ Lê hiện tại rồi. Nếu như cha đồng ý mở miệng, chẳng
phải chuyện này sẽ dễ dàng hơn sao?"
Ông cụ Phó nghe vậy lườm ông ta: "Con con
trọng lão già như cha quá, tình cờ gặp nhau
Ong cụ Phó nghe vậy lườm ông ta: "Con coi trọng lão già như cha quá, , tình cờ gặp nhau mấy lần thì tỉnh là giao tình gì? Với lại đùng nói là con quên chuyện Sương Trì đã gây ra ở sân trượt tuyết rồi nhé? Con không biết xấu
xấu hổ nhưng cha vẫn biết đấy." Phó Kiến Đình nghe ông cụ Phó nhắc đến cái tên này, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, không
khỏi im lặng trong chốc lát. Thế nhưng ngẫm lại, đây hình như cũng là một
10y0 cơ hội, vì vậy tiếp tục nói: "Nghe nói tuần sau
chính là đại thọ tám mươi của ông cụ Lê, chúng ta chuẩn bị vài món quà có giá trị, vừa là mừng thọ vừa coi như nhận lỗi. Cha thấy
như vậy có được không?"
Ông cụ Phó thấy ông ta cố chấp như vậy, cũng không muốn xen vào nữa, chỉ lặp lại một lần nữa: "Cha lặp lại lần nữa, con muốn làm gì thì làm, thành công thì là bản lĩnh của con, thất bại
thì cẩn thận tiếp tục làm chức vị của mình." "Cha đã về hưu rồi, không quản những chuyện
này nữa." Ông cụ Phó nói xong thì đứng dậy.
"Thời gian cũng không còn sớm, con về đi." Phó Kiến Đình thấy ông cụ Phó nói dứt khoát như thế, chỉ đành tạm thời bỏ cuộc: "Vâng, vậy con về trước. Cha, cha nghỉ ngơi sớm một
chút." Ông cụ Phó khoát tay với ông ta một cái, đi về
phía cầu thang. Yến Thu nghe thấy tiếng bước chân, lúc này
mới vội vã lên lầu. Vừa rồi ở đầu cầu thang lắng nghe hồi lâu cậu coi như đã hiểu ra, Phó Kiến Đình Muốn mượn tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông cụ Lê để tiếp cận nhà họ Lê, nhưng với quy mô của nhà họ Phó, cơ bản là không có tư cách nhận được
lời mời.
Lúc ông cụ Phó còn làm chủ ở công ty, đã từng gặp Lê Chất ở trên thương trường, tuy rằng chỉ có duyên gặp nhau vài lần, nhưng Phó Kiến Đình vẫn muốn ông cụ Phó mất mặt để lấy
được một tấm thiệp mời.
Nhưng lại bị ông cụ Phó từ chối. Có điều mặc dù ông cụ Phó từ chối dứt khoát, nhưng Yến Thu cảm thấy với tính cách của cha con nhà họ Phó hẳn là sẽ không bỏ cuộc như
thế, nhất định sẽ nghĩ ra cách khác. Vốn dĩ Yến Thu còn bởi vì không quen biết ông cụ Lê mà có hơi ngại với tiệc mừng thọ vào tuần sau, nhưng nghĩ tới đây, lại đột nhiên
trở nên chờ mong. Ba ngày sau là ngày Phó Sương Trì mở phiên
tòa xét xử, vừa vặn cũng là cuối tuần. Đương nhiên ông cụ Phó sẽ không đi loại trường hợp này, nhưng ông biết Yến Thu nhất định sẽ đi, bởi vậy sáng sớm đã chờ cậu ở
phòng khách. Kỳ thực ông có rất nhiều lời muốn nói, nhưng
ngay khi nhìn thấy Yến Thu thì lại không biết
Kỳ thực ông có rất nhiều lời muốn nói, nhưng ngay khi nhìn thấy Yến Thu thì lại không biết
nói gì.
Ông biết, là nhà họ Phó mắc nợ Yến Thu.
Bởi vậy chỉ nói một câu: "Về sớm một chút." Yến Thu đối diện với ánh mắt của ông cụ Phó, cũng không nói gì, chỉ gật đầy, sau đó quay
người đi ra ngoài. Lúc cậu tới nơi trơng phiên tòa đã có rất nhiều người ngồi, Yến Thu nhìn lướt qua, Lục Nhuyễn bọn họ cũng không tới, chỉ có một
mình Phó Trầm Trạch ngồi ở hàng ghế đầy tiên. Yến Thu thấy thế, cũng đi tới hàng đầy tiên,
ngồi cách chỗ Phó Trầm Trạch hai ghế. Phó Trầm Trạch nghe thấy động tĩnh quay đầy lại, khi nhìn thấy là cậu, ánh mắt lập tức thay
đổi.
Yến Thu biết anh ta có tình cảm với Phó Sương Trì, cũng biết thắc hẳn lúc này anh ta không dễ chịu gì, bởi vậy cố ý nở nụ cười với anh ta, chủ
động chào hỏi nói: "'Anh cả, anh cũng tới à."
Phó Trầm Trạch nghe vây sắc mặt ngay tức thì
Phó Trầm Trạch nghe vậy sắc mặt ngay tức thì càng thêm kho" coi, nhưng cũng không tiện nổi giận, bởi vậy chẳng qua là thờ ơ quét mắt nhìn
thoáng qua cậu một cái rồi quay đầy đi. Yến Thu thấy thế, cũng không tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa, chỉ im lặng nhìn cách
đó không xa, chờ đợi phiên tòa (b)ắt đầy.
Sắp đến giờ phiên tòa (b)ắt đầy rồi.
Phó Sương Trì bị dẫn vào.
Thật ra thì còn chưa tới mấy tháng, thể nhưng Phó Sương Trì dường như lại hOàn toàn biến thành một người khác, chỉ thấy cậu ta mặc bộ
đồ tù rộng thùng thình, tóc dài đến gần như Muốn che khuất cả mắt, bởi vì hết sức gầy gò, hốc mắt và gò má đều lõm xuống thật sâu, toàn
thân đều toát ra vẻ ảm đạm và suy sụp. Thế nên lần đầy tiên Yến Thu nhìn thấy thậm
chí suýt nữa không nhận ra cậu ta.
Cậu ta vừa mới bước vào, ánh mắt đã dừng ở trên hàng ghế dự thính. Vừa nhìn thấy Phó Trầm Trạch, trong mắt lập tức toát ra vẻ mong chờ và vui mừng bất ngờ cực lớn, nhưng ngay
sau đó cậu ta lại trông thấy Yến Thu ở gần đó. Sắc mặt Phó Sương Trì trong nháy mắt thay đổi, trong mắt lộ ra thù hận cực độ, hàm răng
cắn chặt môi, vô cùng muốn xông về chỗ cậu. Nhưng mà cậu ta vừa cử động đã bị cảnh sát tư pháp* hung hăng đè lại, tiếp the0, đưa cậu ta
tới ghế thẩm phán. *Nhiệm vụ chính: canh gác phiên tòa, giữ trật tự phiên tòa, áp giải phạm nhân ra tòa xét xử, khám xét, triệu tập, tổng đạt, hỗ trợ người thi hành án thi hành bản án, quyết định của tòa án,
hỗ trợ Kiểm sát viên trong hoạt động điều tra
"Bị cáo Phó Sương Trì, ngày 22 tháng 1...." Sau khi đọc xong nguyên cáo, bị cáo và diễn biến vụ án, vị thấm phán tuyên bố: "Phiên tòa
(b)ắt đầy ngay bây giờ!"
Phiên tòa này kết thúc rất nhanh, dù sao tất cả chứng cứ vô cùng rõ ràng, luật sư của Phó Sương Trì cũng bất lực, hOàn toàn không tìm ra
chứng cứ gì để bào chữa cho cậu ta. Cuối cùng không ngoài dự đoán, bị kết án mười
năm tù. Đến khi bản án được tuyên bố, Phó Sương Trì sụp đổ ngay tại chỗ, vịn lan can trước ghế dự thính vừa kho"c vừa gọi về phía Phó Trầm Trạch: "Anh ơi, cứu em, em không muốn ngồi
tù. Anh cả, em biết sai rồi, em không dám nữa."
không kho" xử, em là... bạn của tôi." Yến Thu không ngờ tới Lê Chất sẽ kiên trì như
vậy, cuối cùng vẫn đồng ý lời mời của anh. Đại thọ tám mươi tuổi của ông cụ Lê, đến lúc đó chắc chắn sẽ có nhiều chính khách của giới kinh doanh có mặt, có lẽ thậm chí cậu còn không thể gặp được ông cụ Lê, tới đó góp mặt
cũng được, coi như đi trải nghiệm. Chỉ là nếu đã muốn đi, dù sao cậu cũng phải
chuẩn bị một phần quà mừng thọ. Lê Chất tặng ông ấy đồ khắc thì hợp lẽ, vậy nên cậu lại tặng thêm nữa thì có vẻ không ổn lắm, huống chi thời gian lại còn gấp như vậy, cũng không đủ thời gian để cậu khắc món quà mừng
thọ khác.
Vì vậy Yến Thu quyết định đi mua một món
quà. Cũng may lúc trước số tiền Lê Chất tặng quà cậu vẫn chưa từng động đến, vừa lúc có thể dùng để mua quà mừng thọ cho ông cụ Lê, số tiền này coi như là dùng hình thức khác để trả
lại cho anh. Suốt quãng đường Yến Thu đều nghĩ đến chuyện mừng thọ, bởi vậy cũng không để ý đến
xe đã dừng lại từ lúc nào. Mãi cho đến khi nhìn thấy phong cảnh quen thuộc bên ngoài cửa xe, cậu mới kịp phản ứng
đã đến nhà cũ rồi. Lê Chất thấy cậu ngẩn người, cũng không thúc
giục, chỉ lắng lặng chờ cậu hOàn hồn lại.
Bởi vậy Yến Thu vừa ngước mắt lên đã thấy Lê
Chất đang yên lặng nhìn mình. Yến Thu xấu hổ đến mức ước gì có cái khe nứt nào để chui vào, vì thế vội vàng nói tạm biệt
với Lê Chất.
"Lê tiên sinh, đến nơi rồi, tôi về trước đây."
"Ừm." Lê Chất trả lài, nói rong lại bổ sung một
"Ừm." Lê Chất trả lời, nói xong lại bổ sung một
câu: "Tuần sau gặp lại."
Yến Thu sửng sốt một chút, cũng trả lời the0:
"Tuần sau gặp lại."
- Yến Thu trở lại nhà cũ, phát hiện biệt thự vẫn
đèn đuốc sáng choang. Bà nội gần đây vẫn đóng cửa không ra ngoài, ông nội lớn tuổi, có thói quen ngủ sớm, bình thường giờ này đã ngủ từ lâu, hôm nay đã xảy
ra chuyện gì? Yến Thu mang the0 nghi ngờ đẩy cổng lớn đi vào, sau đó thấy ông cụ Phó đang ngồi ở trên sô pha, hơi nhíu mày, trên mặt là vẻ không
đồng tình.
Mà ngồi bên cạnh ông thế mà lại là Phó Kiến
Đình đã lâu không gặp.
Phó Kiến Đình vốn đang nói gì đó với ông cụ Phó, thấy Yến Thu đã trở về, lập tức không nói
nữa, quay đầu nhìn về phía cậu. Hôm nay thái độ của Phó Kiến Đình đối với
cậu đã tốt hơn ca ưới trưén đây,thậm chí trong
Hôm nay thái độ của Phó Kiến Đình đối với cậu đã tốt hơn so với trước đây, thậm chí trong
giọng nói con mang theo vài phần thân thiết: "Sao bây giờ con mới về? Đã khỏe hơn chút
nào chưa?" Đối với Phó Kiến Đình, Yến Thu không Muốn nói nhiều thêm một câu, bởi vậy chỉ gật đầy coi
như trả lời. Sau đó cậu nói với ông cụ Phó: 'Ông nội, cháu
lên trước."
"Đi đi, nghỉ ngơi sớm một chút." "Ông cũng vậy ạ." Yến Thu nói xong thì đi lên
lâu. Thế nhưng cậu vừa mới bước lên bậc thang, đã nghe giọng của Phó Kiến Đình tiếp tục truyền đến từ phòng khách: "Cha, cha cũng biết tuy rằng nhà họ Lê có rất nhiều sản nghiệp, nhưng trong số đó mạnh nhất vẫn là ngành công nghệ
cao..."
Nhà họ Lê? Yến Thu nghe thấy hai chữ này, vô thức thả
châm bước chân.
Yến Thu nghe thấy hai chữ này, vô thức thả
chậm bước chân. Sau đó, nghe Phó Kiến Đình tiếp tục nói: "Mà công ty nhà chúng ta khởi nghiệp là công thương (nghiệp, vẫn còn thiếu sót trong phương diện này. Mấy năm nay con vẫn tìm cách phát triển nó nhưng không có kết quả, thế nên nếu như chúng ta có thể đàm phán thành công dự án lần này của nhà họ Lê, lên được chiếc thuyền của nhà họ Lê này, chắc chắn
công ty nhà chúng ta..."
"Đủ rồi." Ông cụ Phó ngắt lời ông ta: "Con Muốn làm gì thì làm, nếu thật sự đàm phán thành công thì đó là bản lĩnh của con, đàm phán thất bại thì tiếp tục làm tốt chức vụ của mình. Cha đã về hưu rồi, không quản những
chuyện này nữa." "Cha, tuy là cha đã nghỉ hưu, nhưng dù sao cha từng gặp qua người đứng đầy nhà họ Lê hiện tại rồi. Nếu như cha đồng ý mở miệng, chẳng
phải chuyện này sẽ dễ dàng hơn sao?"
Ông cụ Phó nghe vậy lườm ông ta: "Con con
trọng lão già như cha quá, tình cờ gặp nhau
Ong cụ Phó nghe vậy lườm ông ta: "Con coi trọng lão già như cha quá, , tình cờ gặp nhau mấy lần thì tỉnh là giao tình gì? Với lại đùng nói là con quên chuyện Sương Trì đã gây ra ở sân trượt tuyết rồi nhé? Con không biết xấu
xấu hổ nhưng cha vẫn biết đấy." Phó Kiến Đình nghe ông cụ Phó nhắc đến cái tên này, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, không
khỏi im lặng trong chốc lát. Thế nhưng ngẫm lại, đây hình như cũng là một
10y0 cơ hội, vì vậy tiếp tục nói: "Nghe nói tuần sau
chính là đại thọ tám mươi của ông cụ Lê, chúng ta chuẩn bị vài món quà có giá trị, vừa là mừng thọ vừa coi như nhận lỗi. Cha thấy
như vậy có được không?"
Ông cụ Phó thấy ông ta cố chấp như vậy, cũng không muốn xen vào nữa, chỉ lặp lại một lần nữa: "Cha lặp lại lần nữa, con muốn làm gì thì làm, thành công thì là bản lĩnh của con, thất bại
thì cẩn thận tiếp tục làm chức vị của mình." "Cha đã về hưu rồi, không quản những chuyện
này nữa." Ông cụ Phó nói xong thì đứng dậy.
"Thời gian cũng không còn sớm, con về đi." Phó Kiến Đình thấy ông cụ Phó nói dứt khoát như thế, chỉ đành tạm thời bỏ cuộc: "Vâng, vậy con về trước. Cha, cha nghỉ ngơi sớm một
chút." Ông cụ Phó khoát tay với ông ta một cái, đi về
phía cầu thang. Yến Thu nghe thấy tiếng bước chân, lúc này
mới vội vã lên lầu. Vừa rồi ở đầu cầu thang lắng nghe hồi lâu cậu coi như đã hiểu ra, Phó Kiến Đình Muốn mượn tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông cụ Lê để tiếp cận nhà họ Lê, nhưng với quy mô của nhà họ Phó, cơ bản là không có tư cách nhận được
lời mời.
Lúc ông cụ Phó còn làm chủ ở công ty, đã từng gặp Lê Chất ở trên thương trường, tuy rằng chỉ có duyên gặp nhau vài lần, nhưng Phó Kiến Đình vẫn muốn ông cụ Phó mất mặt để lấy
được một tấm thiệp mời.
Nhưng lại bị ông cụ Phó từ chối. Có điều mặc dù ông cụ Phó từ chối dứt khoát, nhưng Yến Thu cảm thấy với tính cách của cha con nhà họ Phó hẳn là sẽ không bỏ cuộc như
thế, nhất định sẽ nghĩ ra cách khác. Vốn dĩ Yến Thu còn bởi vì không quen biết ông cụ Lê mà có hơi ngại với tiệc mừng thọ vào tuần sau, nhưng nghĩ tới đây, lại đột nhiên
trở nên chờ mong. Ba ngày sau là ngày Phó Sương Trì mở phiên
tòa xét xử, vừa vặn cũng là cuối tuần. Đương nhiên ông cụ Phó sẽ không đi loại trường hợp này, nhưng ông biết Yến Thu nhất định sẽ đi, bởi vậy sáng sớm đã chờ cậu ở
phòng khách. Kỳ thực ông có rất nhiều lời muốn nói, nhưng
ngay khi nhìn thấy Yến Thu thì lại không biết
Kỳ thực ông có rất nhiều lời muốn nói, nhưng ngay khi nhìn thấy Yến Thu thì lại không biết
nói gì.
Ông biết, là nhà họ Phó mắc nợ Yến Thu.
Bởi vậy chỉ nói một câu: "Về sớm một chút." Yến Thu đối diện với ánh mắt của ông cụ Phó, cũng không nói gì, chỉ gật đầy, sau đó quay
người đi ra ngoài. Lúc cậu tới nơi trơng phiên tòa đã có rất nhiều người ngồi, Yến Thu nhìn lướt qua, Lục Nhuyễn bọn họ cũng không tới, chỉ có một
mình Phó Trầm Trạch ngồi ở hàng ghế đầy tiên. Yến Thu thấy thế, cũng đi tới hàng đầy tiên,
ngồi cách chỗ Phó Trầm Trạch hai ghế. Phó Trầm Trạch nghe thấy động tĩnh quay đầy lại, khi nhìn thấy là cậu, ánh mắt lập tức thay
đổi.
Yến Thu biết anh ta có tình cảm với Phó Sương Trì, cũng biết thắc hẳn lúc này anh ta không dễ chịu gì, bởi vậy cố ý nở nụ cười với anh ta, chủ
động chào hỏi nói: "'Anh cả, anh cũng tới à."
Phó Trầm Trạch nghe vây sắc mặt ngay tức thì
Phó Trầm Trạch nghe vậy sắc mặt ngay tức thì càng thêm kho" coi, nhưng cũng không tiện nổi giận, bởi vậy chẳng qua là thờ ơ quét mắt nhìn
thoáng qua cậu một cái rồi quay đầy đi. Yến Thu thấy thế, cũng không tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa, chỉ im lặng nhìn cách
đó không xa, chờ đợi phiên tòa (b)ắt đầy.
Sắp đến giờ phiên tòa (b)ắt đầy rồi.
Phó Sương Trì bị dẫn vào.
Thật ra thì còn chưa tới mấy tháng, thể nhưng Phó Sương Trì dường như lại hOàn toàn biến thành một người khác, chỉ thấy cậu ta mặc bộ
đồ tù rộng thùng thình, tóc dài đến gần như Muốn che khuất cả mắt, bởi vì hết sức gầy gò, hốc mắt và gò má đều lõm xuống thật sâu, toàn
thân đều toát ra vẻ ảm đạm và suy sụp. Thế nên lần đầy tiên Yến Thu nhìn thấy thậm
chí suýt nữa không nhận ra cậu ta.
Cậu ta vừa mới bước vào, ánh mắt đã dừng ở trên hàng ghế dự thính. Vừa nhìn thấy Phó Trầm Trạch, trong mắt lập tức toát ra vẻ mong chờ và vui mừng bất ngờ cực lớn, nhưng ngay
sau đó cậu ta lại trông thấy Yến Thu ở gần đó. Sắc mặt Phó Sương Trì trong nháy mắt thay đổi, trong mắt lộ ra thù hận cực độ, hàm răng
cắn chặt môi, vô cùng muốn xông về chỗ cậu. Nhưng mà cậu ta vừa cử động đã bị cảnh sát tư pháp* hung hăng đè lại, tiếp the0, đưa cậu ta
tới ghế thẩm phán. *Nhiệm vụ chính: canh gác phiên tòa, giữ trật tự phiên tòa, áp giải phạm nhân ra tòa xét xử, khám xét, triệu tập, tổng đạt, hỗ trợ người thi hành án thi hành bản án, quyết định của tòa án,
hỗ trợ Kiểm sát viên trong hoạt động điều tra
"Bị cáo Phó Sương Trì, ngày 22 tháng 1...." Sau khi đọc xong nguyên cáo, bị cáo và diễn biến vụ án, vị thấm phán tuyên bố: "Phiên tòa
(b)ắt đầy ngay bây giờ!"
Phiên tòa này kết thúc rất nhanh, dù sao tất cả chứng cứ vô cùng rõ ràng, luật sư của Phó Sương Trì cũng bất lực, hOàn toàn không tìm ra
chứng cứ gì để bào chữa cho cậu ta. Cuối cùng không ngoài dự đoán, bị kết án mười
năm tù. Đến khi bản án được tuyên bố, Phó Sương Trì sụp đổ ngay tại chỗ, vịn lan can trước ghế dự thính vừa kho"c vừa gọi về phía Phó Trầm Trạch: "Anh ơi, cứu em, em không muốn ngồi
tù. Anh cả, em biết sai rồi, em không dám nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.