Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
Chương 61
Nhật Mộ Vi An
29/03/2024
"Vâng." Yến Thu sắp xếp xong ngôn ngữ, một lúc sau mới trả lời: "Thật ra nhà họ Phó không
phải là lựa chọn tốt nhất."
"Tôi biết." Lê Chất trả lời. Hình như anh đã dừng động tác trên tay lại, rất chuyên chú trả lời câu hỏi của Yến Thu, giọng
nói trầm thấp nhưng rất kiên định.
"Vậy anh còn..." Trong thoáng chốc Yến Thu cũng không biết nên nói gì, vô thức đưa mắt
nhìn ra bên ngoài. Bâu trời ngoài cửa sô trong xanh, dịu dàng ôm lây những đám mây bồng bềnh. Cây côi hai bên đường cành lá xum xuê, tô điểm cho thế giới một màu xanh biếc nhẹ nhàng. Cả thế giới được chiếu sáng bởi ánh nắng mặt trời, như thể một bức tranh có độ bão hòa cao. Cậu đứng
bên cửa sổ, không biết mình đang nhìn bức
tranh hay là đang ở trong bức tranh nữa. Có cơn gió thổi tới, khiến đám mây tản ra, lá cây khẽ đung đưa, như thể cả thế giới đang
chuyển động.
"Anh không cần vì tôi mà thiên vị đâu." Yến Thu thu lại ánh mắt, vẫn nói ra những gì mình
nghĩ. Đầu bên kia nghe vậy, hồi lâu cũng không nói
gì. Thật ra sau khi dứt câu Yến Thu đã cảm thấy mình có hơi tưởng bở. Lê Chất tuổi còn trẻ đã có thể lãnh đạo nhà họ Lê, anh làm như vậy
chưa chắc là không có mục đích nào khác. Bởi vậy ngay khi Yến Thu xấu hổ muốn nói sang chuyện khác, thế nhưng cuối cùng đầu bên
kia đã lên tiếng. Từng chữ từng câu nói với cậu rằng: "Nhưng
tôi sẵn lòng." Có Lê Chất bật đèn xanh cho cậu, Yến Thu hợp
tác đàm phán cực kỳ thuận lợi. Tuy rằng Phó Trầm Trạch biết rằng tất cả là bởi vì vị tiên sinh của nhà họ Lê đó, nhưng những người khác thì không biết, bởi vậy mọi người đều ngạc nhiên khi Yến Thu có thể thiết lập
mối quan hệ hợp tác với nhà họ Lê.
Bỗng chốc mọi người đều hết lời khen ngợi Yến Thu, khen cậu và Phó Trầm Trạch quả thật đúng là trợ thủ hai bên trái phải của Phó Kiến
Đình. Phó Kiến Đình rất hài lòng đón nhận điều này,
bày ra dáng vẻ công bằng không thiên vị. Điều này làm cho Phó Trầm Trạch càng thêm
lo lắng. Anh ta vừa tốt nghiệp Thạc sĩ là vào công ty, mất thời gian bốn năm mới ngồi vững vàng vị
trí Tổng giám đốc, có một chỗ ngồi ở Phó thị. Thế nhưng Yến Thu không làm gì cả, chỉ dựa vào Lê Chất vừa là cổ đông vừa có được sự hợp
tác. Mắt thấy điều này đồng nghĩa với việc muốn thay thế anh ta, làm sao anh ta cam lòng được
chứ?
Anh ta hận không thể công khai quan hệ giữa Yến Thu và Lê Chất ngay bây giờ, để mọi người nhìn xem rốt cuộc là nó lấy được hợp
đồng như thế nào?
Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Phó Kiến Đình rất coi trọng việc phát triển công nghệ cao này, nếu như anh ta không cẩn thận làm hỏng mất, chẳng phải anh ta sẽ tự
chuốc lấy rắc rối. Có điều khi nhìn thấy Yến Thu có tiếng có
miếng như vậy anh ta thật sự không cam lòng. Nhưng lúc này các dự án trong tay anh ta lại
không có cái nào có thể vượt qua được nhà họ Lê, bởi vậy chỉ có thể ép mình nuốt cục tức này
xuống. Không làm gì được Yến Thu, Phó Trầm Trạch đành phải biến căm giận thành động lực, tập
trung toàn bộ tinh thần vào công việc. Mỗi ngày đi sớm về trễ, gần như toàn bộ thời
gian đều ngâm mình trong công ty. Tất cả sự thay đổi của anh ta Phó Kiến Đình
đều nhìn vào trong mắt. Quả nhiên, bước đi này của ông ta, vừa hợp tác được với nhà họ Lê, vừa gây áp lực khiến Phó Trầm Trạch có động lực, có thể nói là một công
đôi việc.
Sau đó chừng một hai năm, chờ chuyện của nó và Phó Sương Trì dần dần trôi qua, thì sắp xếp cho đi vài lần xem mắt, giải quyết chuyện hôn
nhân càng sớm càng tốt. Ở độ tuổi ba mươi, chờ Phó Trầm Trạch đã đứng vững vàng rồi, thì ông ta cũng có thể
chậm rãi buông tay, chuẩn bị chuyện về hưu.
Nhưng mà khi người trong cuộc chưa tỉnh táo, Phó Trầm Trạch đương nhiên sẽ không hiểu nỗi
khổ tâm của Phó Kiến Đình. Anh ta đang dốc sức nghĩ cách lấy được một dự án lớn có thể vượt qua Yến Thu để củng cố
địa vị của mình.
Nhưng loại dự án này cũng không phải anh ta
Muốn là có. Ngay khi anh ta sắp bị áp lực của mình đè bẹp,
thì lại đột nhiên phát hiện được một cơ hội. Ở một nơi khác, bởi vì chuyện hợp tác và điêu khắc gỗ, cuộc sống của Yến Thu cũng bận rộn
hơn.
Việc hợp tác với nhà họ Lê không có vấn đề gì, Lê Chất đã sớm sắp xếp thỏa đáng, cậu chỉ cần
the0 dõi là được rồi. Nhưng ở chỗ của ông cụ Lê thì không dễ dàng
như vậy. Mặc dù mỗi tuần chỉ cần Yến Thu đến nhà tổ một lần, thế nhưng lần nào nhiệm vụ cũng phải
mất cả tuần để hoàn thành. Tuy nhiên Yến Thu không hề phàn nàn chút
nào về điều này.
Cậu có thề cảm giác được lần này ông cụ Lê "Dạy" khác so với "'Chỉ dẫn" trước đây, mỗi lần đến đều có thể học được không ít thứ. Hơn nữa dưới sự huấn luyện ma quỷ của ông cụ Lê,
kỹ thuật của cậu có thể nói là đột nhiên tăng
manh.
Quan trọng hơn là, Yến Thu đến nhà tổ của nhà họ Lê, lần nào cũng đều sử dụng bộ dao khắc
mà ông cụ Lê tặng mình. Vào lần đầu tiên cậu lấy ra bộ dao khắc, phát hiện trên chuôi của mỗi một con dao đều được
khắc chữ.
Lê Nguyên Tỉnh. Yến Thu vừa nhìn cái họ này thì biết ngay đây nhất định là tên của ông cụ Lê nhưng chẳng biết tại sao, cậu luôn cảm thấy cái tên này hình
như có vẻ hơi quen.
Thế là cậu lên mạng tìm kiếm. Lúc này mới phát hiện, ông cụ Lê ấy thế mà là
đại sư nổi tiếng nhất trong giới điêu khắc hiện
nay. Cả đời có vô số các tác phẩm đạt giải thưởng, phần lớn tác phẩm đều được trưng bày trong
các phòng triến lãm lớn. Yến Thu lúc này mới hiểu được tại sao mình lại
cảm thấy cái tên này quen tai.
Tuy rằng cậu cũng không được đào tạo bài bản, nhưng nếu yêu thích điêu khắc gỗ, cậu cũng
xem qua rất nhiều tư liệu có liên quan. Cái tên này thắc cậu đã từng thấy trong tư liệu
rồi. Chỉ là trước đây khi đến chợ đồ cổ, ông cụ Lê
chưa bao giờ kể về chuyện của mình. Cho nên Yến Thu cho rằng ông ấy cũng giống như mình, chỉ là yêu thích điêu khắc gỗ mà
thôi. Bởi vậy sau này cho dù biết ông ấy họ Lê, nhưng bởi vì quan niệm chủ quan trước đó, thế nên cậu cũng chưa bao giờ nghĩ tới phương
diện này. Chuyện này khiến cậu không bao giờ ngờ tới rằng, chính mình vậy mà trời xui đất khiến bái
ông cụ Lê làm thầy. Sau khi Yến Thu biết được thì kích động cả mấy ngày, nhưng cậu cũng không đề cập gì đến
trước mặt sư phụ.
Dù sao với tính cách của ông cụ Lê, cũng không thích phô trương, cho nên lúc học tập cậu càng nghiêm túc hơn, hận không thể ghi nhớ, đọc thuộc nhai nát từng câu từng chữ của
sư phụ. Từ trước đến nay ông cụ Lê không thích thể hiện ra sự vui mừng, nhưng có đôi khi lúc ông ấy nhìn cậu, trong mắt thỉnh thoảng sẽ lóe lên cái gì đó, như là cảm thán, như thẻ đang xuyên
thấu qua cậu nhìn người nào đó. "Thật ra Lê Chất..." Có một lần không biết ông cụ Lê nghĩ đến cái gì, đột nhiên vô thức nói lời
trong lòng ra khỏi miệng. Nhưng mà vừa nói được một nửa, ông ấy phản
ứng lại, vội vàng ngừng lại.
"Sư phụ?" Những chuyện có liên quan đến Lê
Chất, thật ra Yến Thu cũng rất tò mò.
Thế nhưng ông cụ Lê cũng không chịu nói tiếp. Ông ấy chỉ khoát tay áo, kết thúc đề tài lỡ lời
này. Cuối tuần, Yến Thu đến nhà tổ nhà họ Lê như
thường lệ.
Nơi này bình thường chỉ có một mình ông cụ Lê ở, Yến Thu đã tới đây rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thấy qua bà nội thích hoa cát
tường màu vàng Croma 3 đó, nghĩ đến ông cụ Lê đã tám mươi tuổi, cậu đoán có lẽ bà cụ đã
đi về cõi tiên rồi. Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của chính cậu, dù sao loại vấn đề này cũng không tiện mở miệng hỏi, bởi vậy Yến Thu chỉ có thể cố nén
sự nghi hoặc của mình. Thế nhưng mặc dù cậu chưa từng gặp qua bà nội của Lê tiên sinh, nhưng có thể thường
xuyên nhìn thấy ông cụ của Trầm Cổ Hiên. Ôm bàn cờ bằng gỗ cẩm lai dát dây bạc* đắt
khiếp người đến tìm ông cụ Lê chơi cờ vây. *Khảm dây bạc, còn gọi là dát dây bạc, ban đầu là "đát vàng và bạc". Trong quá trình sản xuất đồ đồng, các thợ thủ công thời nhà Thanh đã cải tiến quy trình này và áp dụng nó vào
việc trang trí đồ nội thất bằng gỗ cẩm lai.
Trải qua khoảng thời gian ở chung này, Yến Thu thế mới biết được, hóa ra ông chủ Trầm Cổ Hiên và ông cụ Lê đã là bạn mấy chục năm, tuy rằng thoạt nhìn có vẻ lớn tuổi hơn, nhưng thật
ra ông ấy trẻ hơn so với ông cụ Lê một chút. Người ngoài không ai được đi vào nhà tổ nhà
họ Lê, bởi vậy quanh năm luôn vắng vẻ. Chỉ khi cậu và ông chủ Trầm Cổ Hiên đến thì
mới náo nhiệt hơn một chút. Yến Thu hôm nay mang the0 hai vành mắt
thâm quầng tới. Nhiệm vụ ông cụ Lê giao cho cậu tuần trước là
mô phỏng the0 một cặp tượng gỗ Bồ Tát* đời thứ năm mà phòng đấú giá Christie"s bán đấu giá vào năm 19, còn cố ý đưa cho cậu một khối
gỗ đàn hương cực kỳ đắt đỏ để cậu khắc.
*Hai bức tượng này đã được ghi chép lại từ năm 1924. Sự khéo léo tinh xảo và vẻ ngoài trang trọng của chúng có thể được coi là những
tác phẩm kinh điển của tượng Phật giáo Trung Quốc. Cả hai bức tượng đều mặc trang phục như các hOàng tử Ấn Độ cổ đại, với trang phục
sang trọng và hình dáng Bồ Tát. Trước tiên không nói đến yêu cầu của bức tượng gỗ này đối với thợ điêu khắc cao đến mức nào, chỉ cần với khối gỗ ông cụ Lê đưa cho cậu, giá cả không biết sẽ lên đến bao
nhiêu? Bởi vậy Yến Thu khắc mỗi một dao đều rất cẩn thận, sợ sẽ làm hỏng khối gỗ này, thế nên tiến độ vô cùng chậm, gần như mỗi đêm đều phải
thức đến tận khuya.
phải là lựa chọn tốt nhất."
"Tôi biết." Lê Chất trả lời. Hình như anh đã dừng động tác trên tay lại, rất chuyên chú trả lời câu hỏi của Yến Thu, giọng
nói trầm thấp nhưng rất kiên định.
"Vậy anh còn..." Trong thoáng chốc Yến Thu cũng không biết nên nói gì, vô thức đưa mắt
nhìn ra bên ngoài. Bâu trời ngoài cửa sô trong xanh, dịu dàng ôm lây những đám mây bồng bềnh. Cây côi hai bên đường cành lá xum xuê, tô điểm cho thế giới một màu xanh biếc nhẹ nhàng. Cả thế giới được chiếu sáng bởi ánh nắng mặt trời, như thể một bức tranh có độ bão hòa cao. Cậu đứng
bên cửa sổ, không biết mình đang nhìn bức
tranh hay là đang ở trong bức tranh nữa. Có cơn gió thổi tới, khiến đám mây tản ra, lá cây khẽ đung đưa, như thể cả thế giới đang
chuyển động.
"Anh không cần vì tôi mà thiên vị đâu." Yến Thu thu lại ánh mắt, vẫn nói ra những gì mình
nghĩ. Đầu bên kia nghe vậy, hồi lâu cũng không nói
gì. Thật ra sau khi dứt câu Yến Thu đã cảm thấy mình có hơi tưởng bở. Lê Chất tuổi còn trẻ đã có thể lãnh đạo nhà họ Lê, anh làm như vậy
chưa chắc là không có mục đích nào khác. Bởi vậy ngay khi Yến Thu xấu hổ muốn nói sang chuyện khác, thế nhưng cuối cùng đầu bên
kia đã lên tiếng. Từng chữ từng câu nói với cậu rằng: "Nhưng
tôi sẵn lòng." Có Lê Chất bật đèn xanh cho cậu, Yến Thu hợp
tác đàm phán cực kỳ thuận lợi. Tuy rằng Phó Trầm Trạch biết rằng tất cả là bởi vì vị tiên sinh của nhà họ Lê đó, nhưng những người khác thì không biết, bởi vậy mọi người đều ngạc nhiên khi Yến Thu có thể thiết lập
mối quan hệ hợp tác với nhà họ Lê.
Bỗng chốc mọi người đều hết lời khen ngợi Yến Thu, khen cậu và Phó Trầm Trạch quả thật đúng là trợ thủ hai bên trái phải của Phó Kiến
Đình. Phó Kiến Đình rất hài lòng đón nhận điều này,
bày ra dáng vẻ công bằng không thiên vị. Điều này làm cho Phó Trầm Trạch càng thêm
lo lắng. Anh ta vừa tốt nghiệp Thạc sĩ là vào công ty, mất thời gian bốn năm mới ngồi vững vàng vị
trí Tổng giám đốc, có một chỗ ngồi ở Phó thị. Thế nhưng Yến Thu không làm gì cả, chỉ dựa vào Lê Chất vừa là cổ đông vừa có được sự hợp
tác. Mắt thấy điều này đồng nghĩa với việc muốn thay thế anh ta, làm sao anh ta cam lòng được
chứ?
Anh ta hận không thể công khai quan hệ giữa Yến Thu và Lê Chất ngay bây giờ, để mọi người nhìn xem rốt cuộc là nó lấy được hợp
đồng như thế nào?
Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Phó Kiến Đình rất coi trọng việc phát triển công nghệ cao này, nếu như anh ta không cẩn thận làm hỏng mất, chẳng phải anh ta sẽ tự
chuốc lấy rắc rối. Có điều khi nhìn thấy Yến Thu có tiếng có
miếng như vậy anh ta thật sự không cam lòng. Nhưng lúc này các dự án trong tay anh ta lại
không có cái nào có thể vượt qua được nhà họ Lê, bởi vậy chỉ có thể ép mình nuốt cục tức này
xuống. Không làm gì được Yến Thu, Phó Trầm Trạch đành phải biến căm giận thành động lực, tập
trung toàn bộ tinh thần vào công việc. Mỗi ngày đi sớm về trễ, gần như toàn bộ thời
gian đều ngâm mình trong công ty. Tất cả sự thay đổi của anh ta Phó Kiến Đình
đều nhìn vào trong mắt. Quả nhiên, bước đi này của ông ta, vừa hợp tác được với nhà họ Lê, vừa gây áp lực khiến Phó Trầm Trạch có động lực, có thể nói là một công
đôi việc.
Sau đó chừng một hai năm, chờ chuyện của nó và Phó Sương Trì dần dần trôi qua, thì sắp xếp cho đi vài lần xem mắt, giải quyết chuyện hôn
nhân càng sớm càng tốt. Ở độ tuổi ba mươi, chờ Phó Trầm Trạch đã đứng vững vàng rồi, thì ông ta cũng có thể
chậm rãi buông tay, chuẩn bị chuyện về hưu.
Nhưng mà khi người trong cuộc chưa tỉnh táo, Phó Trầm Trạch đương nhiên sẽ không hiểu nỗi
khổ tâm của Phó Kiến Đình. Anh ta đang dốc sức nghĩ cách lấy được một dự án lớn có thể vượt qua Yến Thu để củng cố
địa vị của mình.
Nhưng loại dự án này cũng không phải anh ta
Muốn là có. Ngay khi anh ta sắp bị áp lực của mình đè bẹp,
thì lại đột nhiên phát hiện được một cơ hội. Ở một nơi khác, bởi vì chuyện hợp tác và điêu khắc gỗ, cuộc sống của Yến Thu cũng bận rộn
hơn.
Việc hợp tác với nhà họ Lê không có vấn đề gì, Lê Chất đã sớm sắp xếp thỏa đáng, cậu chỉ cần
the0 dõi là được rồi. Nhưng ở chỗ của ông cụ Lê thì không dễ dàng
như vậy. Mặc dù mỗi tuần chỉ cần Yến Thu đến nhà tổ một lần, thế nhưng lần nào nhiệm vụ cũng phải
mất cả tuần để hoàn thành. Tuy nhiên Yến Thu không hề phàn nàn chút
nào về điều này.
Cậu có thề cảm giác được lần này ông cụ Lê "Dạy" khác so với "'Chỉ dẫn" trước đây, mỗi lần đến đều có thể học được không ít thứ. Hơn nữa dưới sự huấn luyện ma quỷ của ông cụ Lê,
kỹ thuật của cậu có thể nói là đột nhiên tăng
manh.
Quan trọng hơn là, Yến Thu đến nhà tổ của nhà họ Lê, lần nào cũng đều sử dụng bộ dao khắc
mà ông cụ Lê tặng mình. Vào lần đầu tiên cậu lấy ra bộ dao khắc, phát hiện trên chuôi của mỗi một con dao đều được
khắc chữ.
Lê Nguyên Tỉnh. Yến Thu vừa nhìn cái họ này thì biết ngay đây nhất định là tên của ông cụ Lê nhưng chẳng biết tại sao, cậu luôn cảm thấy cái tên này hình
như có vẻ hơi quen.
Thế là cậu lên mạng tìm kiếm. Lúc này mới phát hiện, ông cụ Lê ấy thế mà là
đại sư nổi tiếng nhất trong giới điêu khắc hiện
nay. Cả đời có vô số các tác phẩm đạt giải thưởng, phần lớn tác phẩm đều được trưng bày trong
các phòng triến lãm lớn. Yến Thu lúc này mới hiểu được tại sao mình lại
cảm thấy cái tên này quen tai.
Tuy rằng cậu cũng không được đào tạo bài bản, nhưng nếu yêu thích điêu khắc gỗ, cậu cũng
xem qua rất nhiều tư liệu có liên quan. Cái tên này thắc cậu đã từng thấy trong tư liệu
rồi. Chỉ là trước đây khi đến chợ đồ cổ, ông cụ Lê
chưa bao giờ kể về chuyện của mình. Cho nên Yến Thu cho rằng ông ấy cũng giống như mình, chỉ là yêu thích điêu khắc gỗ mà
thôi. Bởi vậy sau này cho dù biết ông ấy họ Lê, nhưng bởi vì quan niệm chủ quan trước đó, thế nên cậu cũng chưa bao giờ nghĩ tới phương
diện này. Chuyện này khiến cậu không bao giờ ngờ tới rằng, chính mình vậy mà trời xui đất khiến bái
ông cụ Lê làm thầy. Sau khi Yến Thu biết được thì kích động cả mấy ngày, nhưng cậu cũng không đề cập gì đến
trước mặt sư phụ.
Dù sao với tính cách của ông cụ Lê, cũng không thích phô trương, cho nên lúc học tập cậu càng nghiêm túc hơn, hận không thể ghi nhớ, đọc thuộc nhai nát từng câu từng chữ của
sư phụ. Từ trước đến nay ông cụ Lê không thích thể hiện ra sự vui mừng, nhưng có đôi khi lúc ông ấy nhìn cậu, trong mắt thỉnh thoảng sẽ lóe lên cái gì đó, như là cảm thán, như thẻ đang xuyên
thấu qua cậu nhìn người nào đó. "Thật ra Lê Chất..." Có một lần không biết ông cụ Lê nghĩ đến cái gì, đột nhiên vô thức nói lời
trong lòng ra khỏi miệng. Nhưng mà vừa nói được một nửa, ông ấy phản
ứng lại, vội vàng ngừng lại.
"Sư phụ?" Những chuyện có liên quan đến Lê
Chất, thật ra Yến Thu cũng rất tò mò.
Thế nhưng ông cụ Lê cũng không chịu nói tiếp. Ông ấy chỉ khoát tay áo, kết thúc đề tài lỡ lời
này. Cuối tuần, Yến Thu đến nhà tổ nhà họ Lê như
thường lệ.
Nơi này bình thường chỉ có một mình ông cụ Lê ở, Yến Thu đã tới đây rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thấy qua bà nội thích hoa cát
tường màu vàng Croma 3 đó, nghĩ đến ông cụ Lê đã tám mươi tuổi, cậu đoán có lẽ bà cụ đã
đi về cõi tiên rồi. Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của chính cậu, dù sao loại vấn đề này cũng không tiện mở miệng hỏi, bởi vậy Yến Thu chỉ có thể cố nén
sự nghi hoặc của mình. Thế nhưng mặc dù cậu chưa từng gặp qua bà nội của Lê tiên sinh, nhưng có thể thường
xuyên nhìn thấy ông cụ của Trầm Cổ Hiên. Ôm bàn cờ bằng gỗ cẩm lai dát dây bạc* đắt
khiếp người đến tìm ông cụ Lê chơi cờ vây. *Khảm dây bạc, còn gọi là dát dây bạc, ban đầu là "đát vàng và bạc". Trong quá trình sản xuất đồ đồng, các thợ thủ công thời nhà Thanh đã cải tiến quy trình này và áp dụng nó vào
việc trang trí đồ nội thất bằng gỗ cẩm lai.
Trải qua khoảng thời gian ở chung này, Yến Thu thế mới biết được, hóa ra ông chủ Trầm Cổ Hiên và ông cụ Lê đã là bạn mấy chục năm, tuy rằng thoạt nhìn có vẻ lớn tuổi hơn, nhưng thật
ra ông ấy trẻ hơn so với ông cụ Lê một chút. Người ngoài không ai được đi vào nhà tổ nhà
họ Lê, bởi vậy quanh năm luôn vắng vẻ. Chỉ khi cậu và ông chủ Trầm Cổ Hiên đến thì
mới náo nhiệt hơn một chút. Yến Thu hôm nay mang the0 hai vành mắt
thâm quầng tới. Nhiệm vụ ông cụ Lê giao cho cậu tuần trước là
mô phỏng the0 một cặp tượng gỗ Bồ Tát* đời thứ năm mà phòng đấú giá Christie"s bán đấu giá vào năm 19, còn cố ý đưa cho cậu một khối
gỗ đàn hương cực kỳ đắt đỏ để cậu khắc.
*Hai bức tượng này đã được ghi chép lại từ năm 1924. Sự khéo léo tinh xảo và vẻ ngoài trang trọng của chúng có thể được coi là những
tác phẩm kinh điển của tượng Phật giáo Trung Quốc. Cả hai bức tượng đều mặc trang phục như các hOàng tử Ấn Độ cổ đại, với trang phục
sang trọng và hình dáng Bồ Tát. Trước tiên không nói đến yêu cầu của bức tượng gỗ này đối với thợ điêu khắc cao đến mức nào, chỉ cần với khối gỗ ông cụ Lê đưa cho cậu, giá cả không biết sẽ lên đến bao
nhiêu? Bởi vậy Yến Thu khắc mỗi một dao đều rất cẩn thận, sợ sẽ làm hỏng khối gỗ này, thế nên tiến độ vô cùng chậm, gần như mỗi đêm đều phải
thức đến tận khuya.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.