Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
Chương 65
Nhật Mộ Vi An
29/03/2024
Nhưng con mèo mướp rất thông minh, thấy
người hầu đi về phía nó, lập tức chạy ra ngoài. Bà cụ Phó tìm vài người đi (b)ắt, ngớ ra khi
không (b)ắt được nó. Chỉ thấy nó từ trên lầu chạy xuống dưới lầu, liên tiếp làm vỡ vài cái bình hoa, lúc này nó
thừa dịp bọn họ đang mở cửa mà chạy ra ngoài. Bà cụ Phó thấy trong nhà cuối cùng cũng sạch
sẽ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Bà biết Yến Thu chắc chắn sẽ không bỏ cuộc,
nhưng nơi này dù sao cũng là nhà của bà, bà cụ
Phó cũng không sợ cậu.
Nhưng không ngờ tới còn chưa đợi được Yến
Thu trở về, đã đợi được ông cụ Phó. Ông cụ Phó vừa về nhà đã nghe thấy chuyện này, giận đến tím mặt', ngay lập tức cãi nhau với bà, sau đó bảo mọi người nhanh chóng đi
tìm con mèo. Buổi chiều bà cụ Phó vừa bảo bọn họ đuổi con mèo ra ngoài, ông cụ Phó lại bảo bọn họ đi tìm
con mèo.
Đây không phải là đang vả vào mặt bà sao.
Bởi vậy bà cụ Phó càng thêm tức giận: "Phó Tích Ngọ, một con mèo mà thôi, cũng đáng để
ông làm lớn chuyện như vậy không?" Ông cụ Phó nghe vậy nhìn bà một lát: "Bà cũng biết chỉ là một con mèo mà thôi, sao bà lại
không chứa nổi chứ?"
Nói xong, ông mặc kệ bà, cũng đi ra ngoài tìm. Bà cụ Phó chỉ cảm thấy buồn bực, vội vàng
ngồi xuống ghế sô pha. Nhớ năm đó ông cụ Phó dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, được gia đình bà trợ giúp không ít, sau đó sự nghiệp của ông cụ Phó thành công
bọn họ cũng đến với nhau một cách tự nhiên. Bà cụ Phó sinh ra trong một gia đình giàu có, lại có ơn khi ông cụ Phó gây dựng sự nghiệp, cho nên cả đời này ông cụ Phó đều rất nhường
nhịn bà.
Bà cũng đã quen với việc làm trời làm đất rồi. Nhưng không ngờ rằng tới khi già rồi, lại đột nhiên vì một con mèo mà làm căng với bà như
thế.
Chỉ là một con mèo thôi đấy.
*** "Là tôi làm kho" dễ đấy thì sao? Tôi ghét mấy thứ rụng lông không được à?" Bà cụ Phó tuy vô
lý nhưng vẫn rất khí thế, giọng còn lớn hơn cả
Yến Thu. "Con mèo của cháu ngoan ngoãn ở trong phòng, có rụng lông hình như cũng không tới
được trên người của bà."
"Nhưng tôi thấy chướng mắt." Yến Thu nghe vậy cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: "Bà thấy con mèo chướng mắt? Hay là nhìn thấy con mèo thì nhớ đến Phó Sương
Trì?" "Thật cảm động, Phó Sương Trì cũng ngồi tù rồi, còn không cho phép nuôi mèo, bà vẫn đang
chờ cậu ta về à?" Bà cụ Phó nghe thấy cái tên này, ngay lập tức
thay đổi sắc mặt: "Cháu có ý gì?"
"phó Sương Trì dị ứng với lông mèo, vì thể
nên nhà họ Phó chưa bạo giờ nuôi mèo đúng Không? Tình cảm của các người dành cho cậu ta đúng là sâu đậm mà? Cho dù cậu ta phóng hỏa trên sân trượt tuyết, suýt nữa thiêu chết con trai ruột, cháu ruột, thì bà vẫn giữ thói quen này vì cậu ta. Có điều không biết lúc cậu
ta phóng hỏa có từng nghĩ đến bà không?" "Cháu!" Phó Sương Trì là đứa bé bà thương yêu nhất, bởi vậy có thể tưởng tượng được cú
sốc của bà khi lần đầy biết được chuyện này. Hơn nữa bởi vì những lời đồn nhảm khiến cho
bà nằm bệnh triền miên trên giường nhiều ngày. Bây giờ vất vả lắm bà mới đỡ hơn, vết sẹo lại
một lần nữa bị Yến Thu xé ra.
Bà cụ Phó chỉ cảm thấy không thở nổi một lần nữa.
"Thể nhưng không sao cả, cho dù Phó Sương Trì không phải là cháu ruột thì sao? Dù sao anh cả yêu cậu ta, chờ mười năm sau cậu ta được thả ra, vẫn có thể trở thành cháu dâu của bà. Các người vẫn là người một nhà như cũ, bà
vẫn có thể tiếp tục yêu thương cậu ta." "Cháu nói cái gì?" Mấy ngày nay bà cụ Phó vẫn luôn bị bệnh, bởi vậy ông cụ Phó hOàn toàn
không dám nói cho bà biết chuyện này.
Thế nên chờ đến khi bà phản ứng lại ý của Yến Thu là gì, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng,
suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Vốn dĩ Yến Thu chỉ Muốn châm chọc bà một phen, không ngờ tới bà hOàn toàn không biết
chuyện này, đúng là có hơi ngạc nhiên. Thấy sắc mặt bà trắng bệch, trên mặt tràn đầy khiếp sợ, bộ dạng có thể ngất đi bất cứ lúc nào,
cuối cùng Yến Thu vẫn không nói tiếp.
Cậu quay người ôm con mèo định đi.
Nhưng bà cụ Phó lại gọi cậu lại: "Cháu nói là...
Sương Trì và Trầm Trạch?"
Yến Thu xoay người lại, lạnh lùng nhìn bà: "Chẳng lẽ bà không tin cháu? Vậy hỏi người bà
tin đi." Dứt lời, cậu ôm con mèo trở về phòng của
mình, (b)ắt đầy thu dọn hành lý. Có lẽ bé Mướp cũng đoán được ý của cậu, chủ
động chui vào balo mèo, ngoan ngoãn chờ Yến
Thu. Đồ đạc của Yến Thu cũng không nhiều, chỉ có mấy bộ quần áo và hai bộ dao khắc, còn có một
số tác phẩm bằng gỗ khắc được một nửa.
Bởi vậy không lâu sau cậu đã thu dọn sạch sẽ. Chờ đến khi cậu xách theo vali hành lý cùng với balo mèo đi xuống lầu, ông nội đã ngồi ở
phòng khách chờ cậu.
Nhìn thấy cậu đã thu dọn xong hành lý, ông thở
dài: "Ông biết cháu sẽ không tiếp tục ở lại."
Yến Thu nhìn ông nội, nói câu: "Cháu xin lỗi." Ông nội lắc đầy: "Là do ông không chăm sóc
tốt cho cháu." Nói xong, ông cầm một chiếc chìa kho"a đưa
cho cậu: "Đây là một căn hộ cao cấp ở đường Bình Khang, gần với công ty, cháu đi làm cũng
tiện hơn." cần đâu ạ." Yến Thu nhìn ông cụ trước mặt, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, sự tiếp xúc và ràng buộc giữa bọn họ cũng không tính là sâu sắc, nhưng bởi vì một phần máu mủ, ông
nội vẫn luôn chăm sóc cho cậu. Đây cũng là chút ấm áp ít ỏi cậu cảm nhận
được ở nhà họ Phó.
Thế nhưng... cũng chỉ đến thế mà thôi. Dẫu sao giữa bọn họ vẫn còn chênh lệch tình cảm gần gũi nhau hơn hai mươi năm, vậy Yến Thu cũng không cách nào yên tâm thoải mái
nhận lấy đồ mà ông cho.
"Tiền của cháu cũng đủ để thuê một căn nhà." Yến Thu cố gắng để cho giọng điệu của mình ổn hơn một chút: "Ông nội đừnJ lo cho cháu,
cháu sẽ thường xuyên trở về thăm ông." Nói xong, cậu lập tức xách theo vali hành lý và
balo mèo đi ra ngoài. Lúc đi ra khỏi cổng lớn nhà cũ, Yến Thu vẫn không nhịn được nhìn về phía sau, cho dù nói thế nào đi nữa, từng có một quãng thời gian, quả thật ông nội đã cho cậu cảm giác của gia
đình. Bé Mướp dường như nhận ra cậu đang buồn, ở
trong balo mèo nhẹ nhàng kêu một hồi. Yến Thu mở balo mèo ra xoa xoa đầy của nó, không biết là đang an ủi nó hay là an ủi chính
mình.
"Không sao cả, chúng ta cũng sẽ có nhà."
- Thuê nhà cũng không phải là một chuyện dễ
dàng.
Bởi vậy Yến Thu chỉ có thể trước tiên mang theo mèo vào ở khách sạn, sau đó vừa đi làm,
vừa lưu ý gợi ý thuê nhà ở gần công ty. Mỗi ngày ngoại trừ đi làm thì cậu sẽ đi xem nhà ở gần đó, bận rộn đến đầy óc choáng váng,
tiến độ điêu khắc gỗ cũng chậm lại. Lúc đầy cậu định gọi điện thoại giải thích với sư phụ một chút, có lẽ tuần này không khắc kịp
tượng Bồ Tát rồi. Thế nhưng đến khi lấy điện thoại ra mới nhớ tới cậu không có phương thức liên lạc của ông cụ Lê, chỉ có thể để đến cuối tuần tự mình đi
một chuyến trực tiếp giải thích. Vất vả lắm mới xem được một căn nhà, cậu
hẹn với chủ nhà tối nay đi xem nhà. Tuy nhiên không ngờ tới khi cậu vừa tan làm,
lại ở dưới lầu công ty nhìn thấy Tần Mộ. Yến Thu trông thấy dáng vẻ đang đợi người của hắn, suy đoán có lẽ là hắn đang đợi Phó Trầm Trạch, vậy nên định trực tiếp đi vòng qua
hắn.
Nhưng mà còn chưa đi được mấy bước đã bị
Tần Mộ chặn lại.
"Muốn gặp mặt' cậu một lần cũng kho" ghê.
"Tần Mộ nhìn cậu nói. Yến Thu dừng bước, hơi bất ngờ hỏi: "Anh ở
đây đợi tôi à?" Tần Mộ nhìn vẻ mặt mờ mịt của cậu hỏi ngược lại: "Thế nào? Cậu định quyt bữa ăn cậu nợ
tôi?" "Không có, chỉ là gần đây tôi có việc." Yến Thu nói: "Chờ sau khi hết bận, nhất định tôi sẽ
chân thành long trọng mời anh."
"Hôm nay cũng bận sao?" Tần Mộ hỏi.
Yến Thu cúi đầy nhìn thoáng qua thời gian:
"Bây giờ tôi có chút việc."
"Nhưng dù sao cậu cũng phải ăn cơm chứ." Tần Mộ nói: "Cậu cứ bận trước đi, tôi có thể chờ
cậu." Hắn đã nói đến nước, này rồi, Yến Thu đành phải
đồng ý: "Được rồi, nếu không anh..."
Yến Thu vốn định nói hắn muốn ăn gì thì có thể tới nhà hàng trước, khi nào cậu xong việc sẽ tới
đó sau. Thế nhưng Tần Mộ hOàn toàn không nghe lời
cậu, trực tiếp lấy ra chìa kho"a xe, nói với cậu:
"Cậu đi đâu? Tôi đưa cậu đi." Nhìn bộ dạng hôm nay không thể không ăn bữa cơm này của Tần Mộ, Yến Thu đành phải đuổi
theO, cùng hắn chạy tới nhà trọ gần đó. Sau khi xem phòng Yến Thu thấy rất hài lòng, đi bộ cách công ty chừng năm phút, an ninh rất tốt, các cơ sở vật chất xung quanh cũng đều đầy
đủ hết, đương nhiên giá cả cũng hơi đắt. Có điều lương Phó Kiến Đình trả cho cậu cũng
không thấp, cũng có thể gánh vác nổi. Tần Mộ còn tưởng rằng cậu có chuyện gì, không ngờ tới thế mà là đi xem nhà, nhớ tới những lời ngày đó của mình, lại thật sự một lời thành sấm*, trong lúc nhất thời có chút tự tát
mình.
*Ý chỉ lời nói đùa cũng trở nên ứng nghiệm.
Nhưng trước mặt chủ nhà cũng không tiện nói gì, bởi vậy mãi cho đến khi trở lại trong xe, mới thử hỏi: "Sao đột nhiên lại (b)ắt đầy tìm
nhà? Cậu không ở nhà cũ nữa hả?"
Chuyện của nhà họ Phó ngay cả một chữ Yến Thu cũng không muốn nhắc tới, bởi vậy cũng không muốn giải thích quá nhiều, chỉ trả lời
một câu: "Ừ." "Ông nội Phó đuổi cậu thật à? Không phải chứ,
ông nội Phó không phải là người như vậy." "Không phải ông nội." Yến Thu the0 bản năng (b)ắt đầy bảo vệ ông cụ Phó: "Là tôi muốn dọn
ra ngoài."
"Cũng tốt." Tuy rằng Tần Mộ không biết đã
119 xảy ra chuyện gì, nhung luôn cảm thấy có liên quan đến con mèo kia, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, vì vậy trấn an nói: "Ở một mình rất thoải mái, tôi cũng muốn dọn ra ngoài, thế nhưng nhà tôi không cho phép, nói là nếu như yêu đương thật sự thì mới được ở chung với
nhau, đây là cái logic vớ vẩn gì thế?"
người hầu đi về phía nó, lập tức chạy ra ngoài. Bà cụ Phó tìm vài người đi (b)ắt, ngớ ra khi
không (b)ắt được nó. Chỉ thấy nó từ trên lầu chạy xuống dưới lầu, liên tiếp làm vỡ vài cái bình hoa, lúc này nó
thừa dịp bọn họ đang mở cửa mà chạy ra ngoài. Bà cụ Phó thấy trong nhà cuối cùng cũng sạch
sẽ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Bà biết Yến Thu chắc chắn sẽ không bỏ cuộc,
nhưng nơi này dù sao cũng là nhà của bà, bà cụ
Phó cũng không sợ cậu.
Nhưng không ngờ tới còn chưa đợi được Yến
Thu trở về, đã đợi được ông cụ Phó. Ông cụ Phó vừa về nhà đã nghe thấy chuyện này, giận đến tím mặt', ngay lập tức cãi nhau với bà, sau đó bảo mọi người nhanh chóng đi
tìm con mèo. Buổi chiều bà cụ Phó vừa bảo bọn họ đuổi con mèo ra ngoài, ông cụ Phó lại bảo bọn họ đi tìm
con mèo.
Đây không phải là đang vả vào mặt bà sao.
Bởi vậy bà cụ Phó càng thêm tức giận: "Phó Tích Ngọ, một con mèo mà thôi, cũng đáng để
ông làm lớn chuyện như vậy không?" Ông cụ Phó nghe vậy nhìn bà một lát: "Bà cũng biết chỉ là một con mèo mà thôi, sao bà lại
không chứa nổi chứ?"
Nói xong, ông mặc kệ bà, cũng đi ra ngoài tìm. Bà cụ Phó chỉ cảm thấy buồn bực, vội vàng
ngồi xuống ghế sô pha. Nhớ năm đó ông cụ Phó dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, được gia đình bà trợ giúp không ít, sau đó sự nghiệp của ông cụ Phó thành công
bọn họ cũng đến với nhau một cách tự nhiên. Bà cụ Phó sinh ra trong một gia đình giàu có, lại có ơn khi ông cụ Phó gây dựng sự nghiệp, cho nên cả đời này ông cụ Phó đều rất nhường
nhịn bà.
Bà cũng đã quen với việc làm trời làm đất rồi. Nhưng không ngờ rằng tới khi già rồi, lại đột nhiên vì một con mèo mà làm căng với bà như
thế.
Chỉ là một con mèo thôi đấy.
*** "Là tôi làm kho" dễ đấy thì sao? Tôi ghét mấy thứ rụng lông không được à?" Bà cụ Phó tuy vô
lý nhưng vẫn rất khí thế, giọng còn lớn hơn cả
Yến Thu. "Con mèo của cháu ngoan ngoãn ở trong phòng, có rụng lông hình như cũng không tới
được trên người của bà."
"Nhưng tôi thấy chướng mắt." Yến Thu nghe vậy cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: "Bà thấy con mèo chướng mắt? Hay là nhìn thấy con mèo thì nhớ đến Phó Sương
Trì?" "Thật cảm động, Phó Sương Trì cũng ngồi tù rồi, còn không cho phép nuôi mèo, bà vẫn đang
chờ cậu ta về à?" Bà cụ Phó nghe thấy cái tên này, ngay lập tức
thay đổi sắc mặt: "Cháu có ý gì?"
"phó Sương Trì dị ứng với lông mèo, vì thể
nên nhà họ Phó chưa bạo giờ nuôi mèo đúng Không? Tình cảm của các người dành cho cậu ta đúng là sâu đậm mà? Cho dù cậu ta phóng hỏa trên sân trượt tuyết, suýt nữa thiêu chết con trai ruột, cháu ruột, thì bà vẫn giữ thói quen này vì cậu ta. Có điều không biết lúc cậu
ta phóng hỏa có từng nghĩ đến bà không?" "Cháu!" Phó Sương Trì là đứa bé bà thương yêu nhất, bởi vậy có thể tưởng tượng được cú
sốc của bà khi lần đầy biết được chuyện này. Hơn nữa bởi vì những lời đồn nhảm khiến cho
bà nằm bệnh triền miên trên giường nhiều ngày. Bây giờ vất vả lắm bà mới đỡ hơn, vết sẹo lại
một lần nữa bị Yến Thu xé ra.
Bà cụ Phó chỉ cảm thấy không thở nổi một lần nữa.
"Thể nhưng không sao cả, cho dù Phó Sương Trì không phải là cháu ruột thì sao? Dù sao anh cả yêu cậu ta, chờ mười năm sau cậu ta được thả ra, vẫn có thể trở thành cháu dâu của bà. Các người vẫn là người một nhà như cũ, bà
vẫn có thể tiếp tục yêu thương cậu ta." "Cháu nói cái gì?" Mấy ngày nay bà cụ Phó vẫn luôn bị bệnh, bởi vậy ông cụ Phó hOàn toàn
không dám nói cho bà biết chuyện này.
Thế nên chờ đến khi bà phản ứng lại ý của Yến Thu là gì, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng,
suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Vốn dĩ Yến Thu chỉ Muốn châm chọc bà một phen, không ngờ tới bà hOàn toàn không biết
chuyện này, đúng là có hơi ngạc nhiên. Thấy sắc mặt bà trắng bệch, trên mặt tràn đầy khiếp sợ, bộ dạng có thể ngất đi bất cứ lúc nào,
cuối cùng Yến Thu vẫn không nói tiếp.
Cậu quay người ôm con mèo định đi.
Nhưng bà cụ Phó lại gọi cậu lại: "Cháu nói là...
Sương Trì và Trầm Trạch?"
Yến Thu xoay người lại, lạnh lùng nhìn bà: "Chẳng lẽ bà không tin cháu? Vậy hỏi người bà
tin đi." Dứt lời, cậu ôm con mèo trở về phòng của
mình, (b)ắt đầy thu dọn hành lý. Có lẽ bé Mướp cũng đoán được ý của cậu, chủ
động chui vào balo mèo, ngoan ngoãn chờ Yến
Thu. Đồ đạc của Yến Thu cũng không nhiều, chỉ có mấy bộ quần áo và hai bộ dao khắc, còn có một
số tác phẩm bằng gỗ khắc được một nửa.
Bởi vậy không lâu sau cậu đã thu dọn sạch sẽ. Chờ đến khi cậu xách theo vali hành lý cùng với balo mèo đi xuống lầu, ông nội đã ngồi ở
phòng khách chờ cậu.
Nhìn thấy cậu đã thu dọn xong hành lý, ông thở
dài: "Ông biết cháu sẽ không tiếp tục ở lại."
Yến Thu nhìn ông nội, nói câu: "Cháu xin lỗi." Ông nội lắc đầy: "Là do ông không chăm sóc
tốt cho cháu." Nói xong, ông cầm một chiếc chìa kho"a đưa
cho cậu: "Đây là một căn hộ cao cấp ở đường Bình Khang, gần với công ty, cháu đi làm cũng
tiện hơn." cần đâu ạ." Yến Thu nhìn ông cụ trước mặt, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, sự tiếp xúc và ràng buộc giữa bọn họ cũng không tính là sâu sắc, nhưng bởi vì một phần máu mủ, ông
nội vẫn luôn chăm sóc cho cậu. Đây cũng là chút ấm áp ít ỏi cậu cảm nhận
được ở nhà họ Phó.
Thế nhưng... cũng chỉ đến thế mà thôi. Dẫu sao giữa bọn họ vẫn còn chênh lệch tình cảm gần gũi nhau hơn hai mươi năm, vậy Yến Thu cũng không cách nào yên tâm thoải mái
nhận lấy đồ mà ông cho.
"Tiền của cháu cũng đủ để thuê một căn nhà." Yến Thu cố gắng để cho giọng điệu của mình ổn hơn một chút: "Ông nội đừnJ lo cho cháu,
cháu sẽ thường xuyên trở về thăm ông." Nói xong, cậu lập tức xách theo vali hành lý và
balo mèo đi ra ngoài. Lúc đi ra khỏi cổng lớn nhà cũ, Yến Thu vẫn không nhịn được nhìn về phía sau, cho dù nói thế nào đi nữa, từng có một quãng thời gian, quả thật ông nội đã cho cậu cảm giác của gia
đình. Bé Mướp dường như nhận ra cậu đang buồn, ở
trong balo mèo nhẹ nhàng kêu một hồi. Yến Thu mở balo mèo ra xoa xoa đầy của nó, không biết là đang an ủi nó hay là an ủi chính
mình.
"Không sao cả, chúng ta cũng sẽ có nhà."
- Thuê nhà cũng không phải là một chuyện dễ
dàng.
Bởi vậy Yến Thu chỉ có thể trước tiên mang theo mèo vào ở khách sạn, sau đó vừa đi làm,
vừa lưu ý gợi ý thuê nhà ở gần công ty. Mỗi ngày ngoại trừ đi làm thì cậu sẽ đi xem nhà ở gần đó, bận rộn đến đầy óc choáng váng,
tiến độ điêu khắc gỗ cũng chậm lại. Lúc đầy cậu định gọi điện thoại giải thích với sư phụ một chút, có lẽ tuần này không khắc kịp
tượng Bồ Tát rồi. Thế nhưng đến khi lấy điện thoại ra mới nhớ tới cậu không có phương thức liên lạc của ông cụ Lê, chỉ có thể để đến cuối tuần tự mình đi
một chuyến trực tiếp giải thích. Vất vả lắm mới xem được một căn nhà, cậu
hẹn với chủ nhà tối nay đi xem nhà. Tuy nhiên không ngờ tới khi cậu vừa tan làm,
lại ở dưới lầu công ty nhìn thấy Tần Mộ. Yến Thu trông thấy dáng vẻ đang đợi người của hắn, suy đoán có lẽ là hắn đang đợi Phó Trầm Trạch, vậy nên định trực tiếp đi vòng qua
hắn.
Nhưng mà còn chưa đi được mấy bước đã bị
Tần Mộ chặn lại.
"Muốn gặp mặt' cậu một lần cũng kho" ghê.
"Tần Mộ nhìn cậu nói. Yến Thu dừng bước, hơi bất ngờ hỏi: "Anh ở
đây đợi tôi à?" Tần Mộ nhìn vẻ mặt mờ mịt của cậu hỏi ngược lại: "Thế nào? Cậu định quyt bữa ăn cậu nợ
tôi?" "Không có, chỉ là gần đây tôi có việc." Yến Thu nói: "Chờ sau khi hết bận, nhất định tôi sẽ
chân thành long trọng mời anh."
"Hôm nay cũng bận sao?" Tần Mộ hỏi.
Yến Thu cúi đầy nhìn thoáng qua thời gian:
"Bây giờ tôi có chút việc."
"Nhưng dù sao cậu cũng phải ăn cơm chứ." Tần Mộ nói: "Cậu cứ bận trước đi, tôi có thể chờ
cậu." Hắn đã nói đến nước, này rồi, Yến Thu đành phải
đồng ý: "Được rồi, nếu không anh..."
Yến Thu vốn định nói hắn muốn ăn gì thì có thể tới nhà hàng trước, khi nào cậu xong việc sẽ tới
đó sau. Thế nhưng Tần Mộ hOàn toàn không nghe lời
cậu, trực tiếp lấy ra chìa kho"a xe, nói với cậu:
"Cậu đi đâu? Tôi đưa cậu đi." Nhìn bộ dạng hôm nay không thể không ăn bữa cơm này của Tần Mộ, Yến Thu đành phải đuổi
theO, cùng hắn chạy tới nhà trọ gần đó. Sau khi xem phòng Yến Thu thấy rất hài lòng, đi bộ cách công ty chừng năm phút, an ninh rất tốt, các cơ sở vật chất xung quanh cũng đều đầy
đủ hết, đương nhiên giá cả cũng hơi đắt. Có điều lương Phó Kiến Đình trả cho cậu cũng
không thấp, cũng có thể gánh vác nổi. Tần Mộ còn tưởng rằng cậu có chuyện gì, không ngờ tới thế mà là đi xem nhà, nhớ tới những lời ngày đó của mình, lại thật sự một lời thành sấm*, trong lúc nhất thời có chút tự tát
mình.
*Ý chỉ lời nói đùa cũng trở nên ứng nghiệm.
Nhưng trước mặt chủ nhà cũng không tiện nói gì, bởi vậy mãi cho đến khi trở lại trong xe, mới thử hỏi: "Sao đột nhiên lại (b)ắt đầy tìm
nhà? Cậu không ở nhà cũ nữa hả?"
Chuyện của nhà họ Phó ngay cả một chữ Yến Thu cũng không muốn nhắc tới, bởi vậy cũng không muốn giải thích quá nhiều, chỉ trả lời
một câu: "Ừ." "Ông nội Phó đuổi cậu thật à? Không phải chứ,
ông nội Phó không phải là người như vậy." "Không phải ông nội." Yến Thu the0 bản năng (b)ắt đầy bảo vệ ông cụ Phó: "Là tôi muốn dọn
ra ngoài."
"Cũng tốt." Tuy rằng Tần Mộ không biết đã
119 xảy ra chuyện gì, nhung luôn cảm thấy có liên quan đến con mèo kia, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, vì vậy trấn an nói: "Ở một mình rất thoải mái, tôi cũng muốn dọn ra ngoài, thế nhưng nhà tôi không cho phép, nói là nếu như yêu đương thật sự thì mới được ở chung với
nhau, đây là cái logic vớ vẩn gì thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.