Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét

Chương 69

Nhật Mộ Vi An

29/03/2024

Bởi vì chuyện này, Yến Thu có chút phiền lòng đi lang thang ở bên ngoài hồi lâu mới trở lại văn phòng, thế nhưng còn chưa kịp ngồi

xuống, đã bị Phó Kiến Đình Gọi tới. Tuy rằng không biết lý do ông ta gọi mình, nhưng liên tưởng đến hot search ngày hôm nay,

e rằng không thoát khỏi hai chuyện này. Sau khi nắm chắc trong lòng, lúc này Yến Thu

mới gõ cửa đi vào. Trợ lý nói Phó Kiến Đình gọi cậu, nhưng sau khi đấy cửa ra mới phát hiện trong phòng làm việc ngoại trừ Phó Kiến Đình ra, Lục Nhuyễn

và Phó Trầm Trạch cũng đang ngồi bên trong. Lúc cả nhà bọn họ ở cùng một chỗ với nhau từ trước đến nay đều chẳng có chuyện gì tốt, bởi

vậy Yến Thu vô thức nhíu mày. "Tiểu Thu." Lục Nhuyễn vừa nhìn thấy cậu lập tức đứng dậy muốn đi tới kéo cậu, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo và vui mừng: "Mẹ mừng

cho con." Yến Thu không nói gì, bình tĩnh né tránh tay bà

ta.

Lục Nhuyễn cũng đã quen với sự bài xích của cậu, nhưng khi nhìn thấy đầng vẻ xa cách giữa mình và cậu vẫn có chút kho" chịu, vì thế dùng giọng điệu lấy lòng nói: "Cuối tuần này con về nhà một chuyến đi, lâu rồi con cũng chưa về, mẹ rất nhớ con. Mẹ còn mua rất nhiều đồ ăn, con thích ăn món nào để mẹ nấu cho con

nhé." Phó Kiến Đình thấy thế, cũng nói the0: "Đúng thế, đúng lúc cuối tuần này rảnh rỗi, mời thêm vài họ hàng trong nhà tới, bọn họ nghe nói bây giờ con là đệ tử của ông cụ Lê, đều gọi điện

thoại tới nói muốn gặp con." Cho dù tình cảm của cậu dành cho bọn họ chỉ còn lại nỗi hận, nhưng khi nghe được những lời của Phó Kiến Đình, Yến Thu vẫn không khỏi

cảm thấy ghê tởm. Lúc trước khi cậu trở về, nhà họ Phó cảm thấy đây không phải là chuyện gì vẻ vang, bởi vậy

chỉ tổ chức một buổi tiệc trong phạm vi nhỏ. Có rất nhiều người cảm thấy xấu hổ, thậm chí

không đến tham gia.

Nhưng hôm nay thấy cậu trở thành đệ tử của

ông cụ Lê, thì lại tới tấp muốn đến thăm cậu. Cũng không biết là muốn gặp cậu, hay là muốn nhìn thấy người ở phía sau cậu mà bọn họ cho

là quyền thế. Bởi vậy Yến Thu trực tiếp từ chối nói: "Không

rảnh, tôi còn có việc." Phó Kiến Đình nghe vậy, mất mặt: "Chuyện

gì? Không thể dời được sao?" "Đúng vậy, Tiểu Thu, cả nhà chúng ta đã bao lâu rồi không tụ tập đông đủ, có thể dời một lần

không?"

"Không thể."

Phó Trầm Trạch ngồi trên ghế sô pha vẫn luôn không lên tiếng không thể chịu được dáng vẻ hiện giờ của cậu, cau mày mở miệng nói: "Cậu không thể nói chuyện đàng hOàng à? Cậu thật sự coi thể diện nhà họ Lê lớn như vậy à? Có

nhà họ Lê làm chỗ dựa rồi nên cậu muốn coi

thường ai cũng được sao?"

Yến Thu nghe vậy cảm thấy có chút buồn cười, vì thế quay đầu nhìn về phía anh ta, giả vờ nghi

hoặc hỏi: "Vậy sao?" "Nhưng nếu như nhà họ Lê không có thể diện lớn như vậy, tại sao các người lại ở đây cầu xin

tôi cuối tuần trở về chứ?" Lời nói của Yến Thu tựa như một cây kim bén nhọn, trực tiếp đâm thủng thể diện giả vờ của bọn họ, không khí trong phòng làm việc trong

nháy mắt trở nên lúng túng. "Cậu!" Phó Trầm Trạch tức giận đứng dậy, căm tức nhìn cậu, nhưng lại nói không nổi một câu

phủ nhận.

Phó Kiến Đình đương nhiên cũng sẽ không

thianhanbanthanthinhc6chuttamturieng này, chỉ có thể bày ra sự uy nghiêm của bậc phụ huynh, chối bỏ nói: "Chỉ là gọi con về nhà ăn một bữa cơm mà thôi, thế mà con có thể suy diễn nhiều như vậy. Tiểu Thu, chẳng phải

con có hơi không biết điều rồi sao?" "Không biết điều?" Yến Thu nghe vậy quay đầy nhìn về phía ông ta, cười nhạo nói: "Chỉ

với chút lòng tốt đó của các người, không cần



cũng được "

Dứt lời, cậu không thèm để ý tới bọn họ, quay

người đi ra ngoài. "Cha." Phó Trầm Trạch nhìn thấy điệu bộ không coi ai ra gì của cậu, không nhịn được đi tới nói: "Cha xem dáng vẻ bây giờ của nó đi, vừa mới bám được vào nhà họ Lê đã coi trời bằng vung rồi, nếu như để cho nó tiếp tục như

thế, trong mắt nó còn có cha nữa sao?" "Vậy con muốn thế nào?" Phó Kiến Đình nghe vậy ngước mắt nhìn về phía anh ta, lãnh đạm

hỏi. Phó Trầm Trạch đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Phó Kiến Đình, như thể bị dội một chậu nước lạnh, trong nháy mắt tỉnh táo lại. Suýt nữa anh ta đã quên, bây giờ anh ta và Phó Kiến Đình không còn chẳng giấu nhau điều gì,

quan hệ gần gũi khăng khít như trước nữa.

Bởi vì chuyện của Phó Sương Trì, bọn họ đã

sớm nảy sinh rạn nứt. Hơn nữa hiện giờ Yến Thu có nhà họ Lê chống lưng, anh ta cũng không còn là lựa chọn duy

nhất để thừa kế công ty từ lâu. Bởi vậy anh ta vốn định châm ngòi nhưng cứ

thế cứng rắn một lần nữa nuốt ngược vào.

"Không có gì." Phó Trầm Trạch cân nhắc nói: "Chỉ là con cảm thấy Yến Thu gần đây leo lên quá cao, leo càng cao ngã càng đau, già néo

đứt dây*, con lo lắng cho nó." *Nghĩa bóng muốn khuyên bảo mọi người trong cuộc sống, hay giải quyết công việc phải biết điểm dừng thích hợp. Cứ làm căng quá mức hoặc không chịu nhượng bộ sẽ dẫn đến

hỏng việc.

"Thật sao?" Phó Kiên Đình đương nhiên

1090 không tin, nhưng ông ta vẫn duy trì vẻ hòa nhã trên mặt, khuyên nhủ: "Từ nhỏ nó lớn lên trong hoàn cảnh khác với con, không cần phải quá chú trọng đến quy củ, hơn nữa từ nhỏ đến lớn nó cũng chịu không ít khổ cực, con nên

nhường nhịn nó một chút." Vừa nãy Yến Thu đã dẫm lên trên đầy bọn họ,

thế nhưng Phó Kiến Đình vẫn bênh vực nó.

Chuyện này cũng không khỏi làm cho Phó Trầm Trạch phải nhận định lại trọng lượng của

nhà họ Lê một lần nữa. Có nhà họ Lê chống đỡ, tương lai anh ta thật sự

có thể tranh chấp thắng được Yến Thu ư? Nghĩ tới đâu, màu con ngươi của Phó Trầm Trạch càng ngày càng tối, nhưng trên mặt lại không lộ ra điều gì, chỉ hùa the0 Phó Kiến

Đình: "Con hiểu rồi."

"Không có chuyện gì nữa thì con về trước đi."

Phó Kiến Đình xua tay với anh ta một cái.

"Vâng." Sau khi Phó Trầm Trạch trả lời xong, anh ta gật đầy với Lục Nhuyễn đang đứng ở

một bên, rồi đi về phía cửa. Nhưng mà bàn tay vừa chạm tới tay nắm cửa, chợt nghe Phó Kiến Đình gọi anh ta lại: "Trầm Trạch, tuần sau con không cần tham gia cuộc

họp doanh nhân thường niên." Phó Trầm Trạch nghe vậy không lên tiếng, có

điều bàn tay cầm lên tay nắm cửa siết chặt.

"Năm nay cha định dẫn Yến Thu đi sao?" Phó Trầm Trạch điều chỉnh lại cảm xúc, quay người

lại hỏi. "Ừ, nó chưa đi bao giờ, dẫn nó theo để va chạm xã hội cũng tốt." Phó Kiến Đình không ngẩng đầy lên, vừa xem tư liệu vừa trả lời, có vẻ như

hết sức trốn tránh anh ta. Thành phố A hàng năm đều sẽ tổ chức cuộc họp doanh nhân thường niên, do chính phủ tố chức, mời các doanh nghiệp vừa và lớn tham dự, cùng nhau đàm phán giao lưu, thúc đấy

phát triển kinh tế. Nói trắng ra là cho mọi người một nền tảng và

cơ hội thiết lập quan hệ xã giao.

Trước đây năm nào người Phó Kiến Đình dẫn



đi đều là anh ta.

Thế nhưng Phó Trầm Trạch đã đi the0 Phó Kiến Đình lâu như vậy, thì sao có thể không hiểu ý của ông ta. Mấy năm nay tuy rằng nhà họ Phó phát triển khá tốt, nhưng ở một nơi giống như thành phố A, quy mô của họ cao lắm

được coi là vừa. Bởi vậy cho dù hàng năm ông ta đều được mời, nhưng lần nào cũng đều ở lầu một, hoàn toàn không với tới vòng tròn của những doanh

nghiệp lớn thật sự. Phó Kiến Đình đột nhiên Muốn dẫn Yến Thu đi, nguyên nhân không gì khác ngoài việc nó quen biết với Lê tiên sinh, bây giờ lại trở thành đệ tử

của ông cụ Lê.

Chẳng qua là Phó Kiến Đình là muốn mượn Yến Thu lấy được một tấm giấy thông hành mà

thôi. Thật ra nếu như anh ta là Phó Kiến Đình, thì

chắc có lẽ cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự. Nhưng không biết vì sao, anh ta lại cảm thấy

hơi lạnh lẽo.

Ở trong mắt Phó Kiến Đình, rốt cuộc con cái là

gì? "Vâng." giọng nói Phó Trầm Trạch vẫn bình tĩnh như trước, chỉ là ngón tay năm tay nắm cửa bởi vì dùng sức, làm cho khớp xương nổi lên màu xanh trắng, tay nắm cửa ở trong tay

anh ta khẽ run, gần như sắp bị bẻ gãy. Nhưng trên mặt Phó Trầm Trạch cũng không tỏ ra gì cả, chỉ nói một câu: "Con đi ra ngoài

trước."

Rồi sau đó mở cửa đi ra ngoài. Yến Thu trở lại văn phòng, nhớ tới dáng vẻ ngạc nhiên vừa rồi của bọn họ, coi như là trải nghiệm cảm giác được cáo mượn oai hùm một

lần vậy.

Không thể không nói, loại cảm giác này cũng...

tuyệt lắm. Chỉ là không biết có phải bởi vì vừa rồi mượn

uy thế của người nào đó hay không, bỗng nhiên

Yến Thu nhớ tới anh.

Tính ra, quả thật bọn họ đã lâu không gặp nhau. Nhưng Yến Thu cũng không phải hOàn toàn không có tin tức gì của Lê Chất, nghe nói gần đây anh có một cuộc hợp tác xuyên quốc gia cần đàm phán, cho nên phải đi nước ngoài, không

biết anh đã về chưa? Nghĩ đến đây, Yến Thu vội vàng cố gắng dừng

lạ1. Lê Chất có về hay không thì liên quan gì đến mình chứ? Tại sao mình lại quan tâm nhiều như

vậy? Nhưng cậu do dự một lát, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra mở Wechat lên, nhập số điện thoại

di động của Lê Chất vào cột thêm bạn bè. Ảnh đại diện của Lê Chất là con mèo Ragdoll cậu nhìn thấy vào lần trước, ngoài ra, không có

gì cả. Phương thức liên lạc duy nhất của bọn họ chỉ có một chuỗi con số, bởi vậy Yến Thu thỉnh thoảng sẽ thông qua phương thức này nhìn anh

một cái.

Thế nhưng Lê Chất chưa từng gửi gì.

Bởi vậy Yến Thu ngẫm nghĩ, có lẽ đây là số

làm việc của anh chăng? Chẳng qua với người có địa vị như anh, có số điện thoại để làm việc có vẻ như cũng không có

gì là lạ. Hơn nữa mối quan hệ giữa bọn họ cũng không thân thiết như vậy, có một phương thức có thể

liên lạc đã coi như là không tệ rồi. Yến Thu nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện kia

một lúc lâu, rồi mới buông di động xuống. Sau đó cậu lắc lắc đầy, tự nhủ với mình rằng, mình còn có rất nhiều chuyện phải làm, không

thể nghĩ tới những thứ lộn xộn này nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook