Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét

Chương 83

Nhật Mộ Vi An

04/04/2024

Trái tim ông ta đập dữ dội không thể kiểm soát, ngón tay Phó Kiến Đình run rẩy lấy lọ thuốc từ trong túi ra, vội vàng nuốt mấy viên, thế nhưng

lại chẳng có bất kỳ tác dụng gì.

"Ông không sao..." Cảnh sát vừa nói tới đây, chỉ thấy sắc mặt Phó

Kiến Đình tái nhợt, đột nhiên ngã thẳng về phía

sau.

Cuối cùng ông ta vẫn phải nhập viện. Chuyện đầu tiên khi ông ta tỉnh táo lại, đó là để

bọn họ phong tỏa tin tức, giấu ông cụ Phó. Nhưng mà chờ đến khi ông ta xuất viện mới phát hiện, tin tức chẳng những không bị phong

tỏa, ngược lại còn lan truyền hơn. Đầu tiên là chuyện Phó Trầm Trạch cấu kết với nhân viên nội bộ khi đâu thầu bùng nổ, giá cổ phiếu Phó thị trơng nháy mắt giảm mạnh, hOàn

toàn rung chuyển. Trong khi Phó Kiến Đình vẫn chưa ổn định bên này, không biết phóng viên moi được tin tức ở đâu, phơi bày chuyện lúc trước Phó Kiến Đình cố gắng hết sức đè xuống, chuyện Phó Sương Trì phóng hỏa ngồi tù.

••l 4G 60 Việc này vừa nổ ra, dư luận ngay lập tức dậy

sóng. Phó thị và nhà họ Phó trong nháy mắt nằm ở nơi đầy sóng ngọn gió, các loại tin tức tầng

tầng lớp lớp. Mỗi ngày vừa mở điện thoại ra, đều là đủ loại

tin tức có liên quan đến Phó thị. Ông cụ Phó giao Phó thị vào tay ông ta nhiều năm như vậy, đây là lần đầy tiên gặp phải nguy cơ lớn như vậy, Phó Kiến Đình cảm thấy mình tựa như một chiếc xe cứu hỏa sắp tan rã, đối mặt với lửa lớn đầy trời, lần đầy tiên cảm thấy

chân tay luống cuống. Nỗi đau mất con còn chưa nguôi ngoai, công ty

lại đang gặp đầy nguy cơ. Mỗi ngày Phó Kiến Đình đều hao tổn tinh thần và sức lực quá mức, song ông ta biết mình

không thể ngã xuống.

Ông cụ Phó đã già, Lục Nhuyễn đang bị bệnh, Trầm Trạch và Sương Trì một đứa chết một đứa

ngồi tù.

Phóng tầm mắt nhìn lại bên cạnh ông ta chỉ còn lại mỗi Yến Thu, thế nhưng mấy ngày nay cũng không biết nó đi đâu rồi? Phó Kiến Đình hOàn

toàn không liên lạc được với Yến Thu.

Không ai có thể giúp được ông ta. Cho nên ông ta không thể nghỉ ngơi, chỉ có thể lê cơ thể bệnh tật của mình, cố gắng cứu vãn

tình hình suy tàn. Nhưng mà trong tình thế sắp sụp đổ, làm sao chỉ với sức của một mình ông ta mà có thể cứu

vẫn được. Từ khi vụ bê bối của Phó thị không ngừng tuôn ra, ngoại trừ giá cổ phiếu giảm mạnh, việc hợp tác cũng bị ảnh hưởng, không thể đàm phán hợp đồng mới, chuỗi tài chính đứt đoạn, ngân

hàng từ chối cho vay. Phó Kiến Đình mỗi ngày bận rộn từ sáng đến tối ở công ty, sứt đầu mẻ trán, thế nhưng vẫn

không có tiến triển gì. Mọi thứ đang phát triển the0 hướng tồi tệ nhất,

như thể có một bàn tay đang thúc đẩy.

"Chủ tịch Phó" Trợ lý đặt một tách trà nóng xuống trước mặt ông ta, có vẻ như muốn nói gì

đó. Nhưng mà Phó Kiến Đình dùng động tác tay

với cô, ra hiệu cô chờ một lát. Sau đó không biết là lần thứ mấy gọi điện thoại

cho Yến Thu. Đây là số vất vả lắm ông ta mới lấy được từ chỗ ông cụ Phó, sợ Yến Thu tưởng là số lạ, còn

cố ý gửi tin nhắn nói rõ thêm.

[Tiểu Thu, cha là cha con.]

Nhưng mà bên kia vẫn luôn không nhận. Lần này Phó Kiến Đình vốn cũng không ôm hy vọng gì, không ngờ sau một hồi tiếng nhạc chuông đằng đẫng, điện thoại thế mà lại được

(b)ắt. Tuy nhiên đầy bên kia không nói gì, nhưng vẫn

đủ khiến Phó Kiến Đình mừng rỡ như điên.

Ông ta vội vàng đặt điện thoại ở bên tai, hỏi: "Tiểu Thu, con đang ở đâu? Con về nhà một



chuyến, về nhà một chuyện được không con?"

"Có chuyện gì sao?" giọng của Yến Thu rất

lạnh nhạt.

Nhưng Phó Kiên Đình cũng đã quen rôi, ông ta

1090 biết quan hệ giữa Yến Thu và Lê Chất, vì thế tựa như (blắt được một cọng rơm cứu mạng (b)ắt lấy cậu: "Con có thể đi gặp Lê tiên sinh không? Chuyện gần đây trong nhà khắc con biết hết rồi chứ? Bây giờ Phó thị cần con giúp đỡ: Tiểu Thu, cha cam đoan với con, chờ khi nào vượt qua cửa ải kho" khăn lần này, Phó thị

sẽ là của con." Bên kia rất lâu cũng không nói gì, ngay khi Phó Kiến Đình cho rằng phải chăng Yến Thu đã cúp

điện thoại rồi không.

Bên kia cuối cung lại truyền đến giọng Yến

Thu: "Đoạn vide0 giám sát cảnh Phó Trầm

Trạch lái xe tông tôi ông đã xem chưa?" Phó Kiến Đình nghẹn ngào, không biết vì sao đột nhiên cậu hỏi như vậy, nhưng vẫn thành

thật trả lời: " ... xem rồi." Đầu bên kia lại một hồi im lặng, tiếp the0

truyền đến một tiếng cười nhẹ của Yến Thu:

"Tôi còn tưởng rằng khi ông cầu xin tôi giúp đỡ, ít nhất cũng sẽ hỏi trước một câu... con có

bị thương không?"

Dứt lời, bên kia lập tức cúp điện thoại. Phó Kiến Đình cầm điện thoại một lúc lâu sau mới phản ứng lại, vội vàng cứu vãn nói một

câu: "A lô, A lô, Tiểu Thu?"

Nhưng mà đầy bên kia đã không còn âm thanh từ lâu.

Phó Kiến Đình nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi giơ tay lên xoa xoa huyệt Thái dương, thấy trợ

lý vẫn đang chờ ở đó, ra hiệu cô nói tiếp. Trợ lý thấy thế có chút do dự, nhưng vẫn kể rõ

chuyện ngày hôm đó ra: "Chủ tịch, vào ngày Tổng giám đốc gặp chuyện không may đó, tôi

đã gặp anh ấy." Phó Kiến Đình nghe thấy thế, đột nhiên ngẩng

đầy lên. "Tổng giám đốc bảo tôi hỏi sếp, anh ấy nói, anh

ấy nói..." "Nó nói gì?" Phó Kiến Đình nhìn cô không chớp mắt, bàn tay đặt trên bàn không khống

chế được run rấy. "Anh ấy nói, như bây giờ chính là kết quả Chủ

tịch Muốn sao? Chủ tịch sẽ hối hận chứ?"

"Chủ tịch sẽ hối hận chứ?" Tất cả kho" khăn và dày vò trơng những ngày

này đều không mạnh bằng những lời này.

Như thể cọng cơm cuối cùng đè chết con lạc đà*, sống lưng vốn không chịu nổi gánh nặng của Phó Kiến Đình rốt cuộc hOàn toàn sụp đố,

ông ta hoàn toàn suy sụp. *Sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần tăng từ từ

những nhân tố nhỏ xíu cũng dẫn đến sụp đổ. Phó Kiến Đình cũng không biết mình ngất đi khi nào, nhưng đến khi ông ta tỉnh lại lần nữa

cảnh tượng trước mắt đã biến thành bệnh viện. Vẫn là phòng bệnh quen thuộc đó, nơi lần

trước ông ta bị đau tim. Trên giá truyền dịch trên đầy tre0 chất lỏng không biết tên, đang the0 ống mềm trong suốt

từng giọt từng giọt chảy vào cơ thể của ông ta. Phó Kiến Đình cố gắng chống người ngồi dậy, vừa ngồi thẳng dậy, thì nhìn thấy có một người

đang ngồi ở ghế sô pha cách đó không xa. Trái tim bỗng nhiên đau đớn, ông ta đột nhiên nhớ tới, lần trước mình phát bệnh tim nằm viện, buổi tối Phó Trầm Trạch đã ngủ trên ghế

sô pha cùng với mình.



Khi đó Phó Kiến Đình vừa biết chuyện của anh

ta và Phó Sương Trì, đang giận anh ta, không Muốn nhìn thấy anh ta, bởi vậy ngay cả ngủ

cũng cố ý quay lưng về phía anh ta. Phó Trầm Trạch cũng không nói gì, chỉ im lặng

ở bên cạnh ông ta. Nhưng thật ra Phó Kiến Đình biết, ban đêm lúc anh ta bước tới dịch chăn cho mình, còn đứng ở

phía sau nói với ông ta: "Cha, con xin lỗi." Chỉ là khi đó Phó Kiến Đình cực kỳ tức giận

anh ta, đương nhiên sẽ không phản ứng lại gì.

Kể từ đó, cha con họ trở nên xa cách.

Bọn họ cũng chưa từng ở gần nhau như vậy. Kỳ thật qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ chuyện với Phó Sương Trì, Phó Trầm Trạch

vẫn luôn làm rất tốt. Từ nhỏ ông ta yêu cầu nghiêm khắc anh ta đều

có thể làm được. Lúc Phó Trầm Trạch mười tuổi ông ta đã nói với anh ta: "Tương lai con phải gánh vác người của nhà họ Phó, con phải cố gắng. Mọi chuyện con đều phải ưu tú, con phải tranh giành vị trí thứ nhất, quyết không thể bị so sánh với người

khác."

Phó Kiến Đình biết anh ta nghe lọt tai. Nhưng sau nay tại sao lại trở thành như thế

này?

Tại sao nó lại thích Sương Trì? Tại sao lại

Muốn lái xe đâm chết Yến Thu? Mỗi lần nghĩ đến hai chuyện này, Phó Kiến Đình đều cảm thấy dường như mình hOàn toàn

không hiếu đứa con trai này. Nhưng nói đến chuyện này, hình như ông ta

cũng chưa bao giờ hiếu rõ con trai mình. Giữa cha con bọn họ cho tới bây giờ đều là ra lệnh và nghe lời, yêu cầu và chấp hành. Thậm chí khi ông ta biết chuyện giữa anh ta và Phó Sương Trì cũng đều là chỉ trích, cho rằng anh ta trái đạo đức, làm mất mặt nhà họ Phó,

nhưng lại chưa bao giờ đi tìm hiếu nguyên

nhân.

Và cả chuyện giữa anh ta và Yến Thu.

•l 4G (60. Tại sao những lời cuối cùng nó để lại cho mình

lại là: "Cha sẽ hối hận chứ?"

Tại sao phải kéo Yến Thu chết cùng? Con trai lớn của ông ta đã chết ở đáy sông nửa tháng trước, đứa con trai thứ hai thì ghẻ lạnh với ông ta, còn đứa con trai út lại đang ở trong

tù.

Không ai có thể giải thích cho ông ta, cho nên Phó Kiến Đình nghĩ, liệu có khi nào tới chết

mình cũng không biết nguyên nhân không?

Nghĩ tới đây, ông ta lại nghĩ tới Yến Thu.

Vẫn ở trong phòng bệnh này.

Ông ta nhớ tới lần trước lúc ông ta nằm viện Yến Thu đã biến mất rất lâu. Khi đó ông ta cảm thấy Yến Thu quá lạnh lùng, nhưng sau đó lại nghe ông cụ nói lúc ấy Yến Thu cũng đang làm

phẫu thuật, chỉ cách mình có sáu tầng. Nghĩ tới đây, Phó Kiến Đình chỉ cảm thấy trái

tim càng đau đớn hơn, tựa như có dao cắt.

Vì thế ông ta đưa tay rút kim tiêm đang truyền dịch ở mu bàn tay phải ra, bởi vì rút quá nhanh, kim tiêm không cẩn thận làm xước mu bàn tay,

những giọt máu li ti trong nháy mắt tuôn ra. Thế nhưng Phó Kiến Đình cũng không thèm để ý, mặc cho từng giọt máu chảy xuống the0 mu bàn tay, có mấy giọt rơi xuống ga trải giường trắng như tuyết, không bao lâu đã ngưng tụ

thành vết máu khô. Phó Kiến Đình lau tay trên ga trải giường, sau

đó đứng dậy đi ra ngoài. Lúc này đã là sáng sớm, hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, chỉ có y tá trực thỉnh thoảng sẽ

phát ra tiếng động nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook