Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
Chương 86
Nhật Mộ Vi An
05/04/2024
"Ông biết gân đây chúng nó đều đang tim cháu, có thật lòng cũng có giả dối, còn Muốn cho ông bất chấp khuôn mặt già nua này đi tìm cháu. Cho nên ông cũng không cho tên bất hiếu đó vào cửa. Thế nhưng ông không thể
không cho mẹ cháu vào, nó là con dâu." "Ông cũng biết gần đây chúng nó rất kho" khăn. Trước kia mẹ cháu và bà nội của cháu không hợp nhau, bây giờ nó cũng đã đến trước mặt bà nội cháu cầu xin, hy vọng nhà bà nội cháu có thể giúp đỡ một chút. Thế nhưng nhà của bà ấy hiện giờ không thể so với năm đó, không giúp đỡ được bao nhiêu, chẳng qua là
có bệnh thì vái tứ phương." "Cục diện hiện tại ông nhin thây cũng đau buồn, nhưng đều là chúng nó tự mình gây ra, có liên quan gì đến cháu đâu? Hơn nữa, người chúng nó muốn cầu xin cũng chẳng phải cháu mà là Lê Chất sau lưng cháu. Nhưng nào dễ như thế chứ? Đó là tiền thật, chứ không phải lời nói suông. Cháu và Lê Chất cũng không phải vợ chồng, dựa vào đâu xin cậu ấy dốc sức cứ nh họ Ph Th nên chu không cần để ý
đến chúng nó." "Ông nội..." Yến Thu có chút cảm động nhìn
ông. Ông cụ Phó xoa nắn cánh tay cậu, ánh mắt nhìn cậu vừa khổ sở vừa bất lực: "Hai người các cháu đều là đàn ông, không kết hôn được, cũng sẽ không có con, quan hệ vốn dĩ đã không ổn định như người bình thường. Bây giờ nhà họ Phó cũng đã là nỏ mạnh hết đà, chờ sụp đổ, tương lai cháu ngay cả một chỗ dựa vững thắc cũng không có. Đương nhiên ông không muốn cháu giúp đỡ gì, chỉ là ông lo lắng cho cháu. Tiểu Thu, môn đăng hộ đối không phải không có đạo lý. Bây giờ có lẽ hai đứa đang yêu nhau nồng nhiệt, nhưng nếu tình cảm phai nhạt thì sao? Người bình thường vẫn có thể kết hôn, sinh con, có trách nhiệm và tình thân ràng buộc, mấy đứa thì sao? Đến lúc đó
thì cháu phải làm sao bây giờ?"
"Huồng chi sản nghiệp nhà họ Lê lớn như vậy, không thể nào cho phép Lê Chất cả đời không có con được. Thể nên ông vẫn luôn không quá đồng ý hai đứa ở bên nhau, nhưng bây giờ xem ra cũng không có tác dụng gì. Cho nên ông chỉ có thể khuyên cháu, đừn f đắm chìm quá sâu, bất cứ nào cũng phải sẵn sàng thoát ra, nếu không, người chịu thiệt cũng chỉ có cháu mà
thôi." Yến Thu chăm chú lắng nghe, không hề mất kiên nhẫn chút nào, ngược lại cậu rất thích loại
dặn dò chi tiết này. Thì ra cũng có người sẽ vạch kế hoạch tương
lai thay cậu, vì cậu mà suy nghĩ. Kỳ thật những lời ông cụ Phó nói cậu đều hiểu hết, tuy rằng cậu và Lê tiên sinh đã xác định tình cảm với nhau, thế nhưng Yến Thu vẫn cảm
thấy giữa hai người không có gì để duy trì.
Giống như một con diều bị dây dẫn dắt.
Sau khi dây đứt, nó cũng bay đi.
Nhưng...
"Chấu đều biết" Yên Thu nói xong cầm ngược lại bàn tay ông nội. Sao cậu có thể không hiểu đây, song con người đều có lòng tham, mặc dù có vô vàn những băn khoăn, nhưng làm sao cậu lại không muốn ở bên cạnh Lê tiên sinh chứ. Chẳng qua càng quan tâm thì càng thêm cẩn thận, cậu muốn kéo dài mối quan hệ giữa bọn họ thêm một chút, rồi lại cảm thấy hai tay
trống trơn, không biết nên cố gắng như thế
nào. Đáng lẽ cậu phải an ủi ông nội, nhưng khi tự mình nói ra suy nghĩ này thì viền mắt cũng đỏ lên: "Cháu biết... chúng cháu sẽ không có
tương lai." "Cháu..." Vốn dĩ ông cụ Phó còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn bộ dạng kho" chịu của
cậu, nên ông cũng không đành lòng nói tiếp.
Yến Thu biết lúc này ông cụ Phó cũng đau khổ Không kém gì Phó Kiền Đình. Dù sao đây cũng là công ty ông gây dựng bằng hai bàn tay trắng dốc sức từng chút một, thế nhưng giờ đây lại
chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bị mất trong tay Phó
Kiến Đình.
Hơn nữa còn có chuyện của Phó Trầm Trạch. Phó Sương Trì không phải là con ruột của nhà họ Phó thì thôi, nhưng Phó Trầm Trạch vừa là cháu đích tôn, lại còn là người thừa kế được
ông gửi gắm kỳ vọng. Đây đúng là nỗi đau mà người bình thường
kho" có thể chịu đựng được. Nhìn khuôn mặt già nua đau buồn của ông nội, lại nghĩ tới nếp nhăn nơi kho"e mắt Lục Nhuyễn và Phó Kiến Đình cùng với mái tóc
bạc trên đầy. Yến Thu trơng nháy mắt thậm chí có chút hâm
mộ Phó Trầm Trạch. Nhìn xem, anh ta làm nhiều chuyện ác như vậy, nhưng vẫn sẽ có nhiều người đau lòng vì anh
ta. Ông cụ Phó mệt mỏi, bởi vậy Yến Thu cũng không ở lâu, đứng dậy đỡ ông nằm xuống nghỉ
ngơi. Lúc dịch chăn cho ông nội, Yến Thu nhìn thấy
tấm ảnh gia đình lộ ra ở mép chăn.
Cậu sửng sốt một chút, sau đó giả vờ như
không nhìn thấy, kéo chăn lên. Sau khi ra khỏi phòng ông nội, Yến Thu cũng không vội vã đi xuống, mà là dựa vào bức tường hành lang để cho mình dần dần khôi
phục lại bình tĩnh. Trong đầu không khỏi nhớ lại những chuyện
trước kia. Nếu như tính cả kiếp trước, Yến Thu chỉ chụp
một tấm ảnh gia đình. Đó là lúc cậu vừa mới trở về nhà họ Phó, ông
nội đề nghị chụp.
Lúc ở nhà họ Yến, mỗi năm tổ chức sinh nhật cho Yến Tỉnh, cha Yến và mẹ Yến đều dẫn anh ta đến tiệm chụp ảnh để chụp hình, nhưng
không dẫn cậu đi. Khi trở về, bọn họ sẽ dán ảnh vào khung và
tre0 lên tường. Vô số lần Yến Thu ngẩng đầy nhìn qua tấm hình của bọn họ, mẹ Yến và cha Yến đứng ở
hai bên, ôm Yến Tỉnh ở chính giữa.
Bọn họ cười đến hạnh phúc viên mãn, như thể
Yến Thu chưa bao giờ nên xuất hiện. Sau đó là tiệc sinh nhật của nhà họ Phó, Phó
Sương Trì. Cũng là cả nhà bọn họ đứng cùng với nhau, chỉ
có Yến Thu vẫn dư thừa như cũ. Vừa rồi lúc bước vào nhìn thấy tấm ảnh gia
đình trong tay ông nội, Yến Thu cũng đã hiểu
ra. Cho dù ông nội cũng yêu thương cậu, nhưng trong lòng ông nội người nhà của ông vẫn là
người nhà họ Phó.
Cậu chưa từng bước vào bức ảnh gia đình đó, cũng chưa từng chen chân vào ngôi nhà này.
Cậu đã không còn nhà từ lâu rồi. Lúc cậu xuống lầu Lục Nhuyễn vẫn còn ở đây, chỉ là nước mắt đã lau khô, thấy cậu xuống, bà ta lại đi tới.
Lục Nhuyễn đưa tay ra muốn (biắt lấy ống tay
dociiacau,roilaikhongdam,chicothexau hổ để giữa không trung, mang theo vài phần lấy lòng: "Tiểu Thu, mẹ không phải cầu xin con giúp đỡ, mẹ chỉ muốn hỏi con có thể về nhà được không? Mấy ngày nay mẹ đã suy nghĩ rất nhiều, trước đây quả thật cả nhà bỏ bê con quá nhiều. Con có thể cho mẹ một cơ hội
để bù đắp cho con không?" Yến Thu nghe vậy, quay người lại nhìn về phía bà ta: "Là muốn bù đắp cho tôi hay là muốn một nơi để gửi gắm? Từ lúc tôi chuyển ra ngoài đó thì tôi và các người đã không còn quan hệ gì rồi. Nếu mẹ là muốn tìm người ở bên cạnh mình, có thể đến nhà giam thăm Phó
Sương Trì." Lục Nhuyễn bị cậu làm cho nghẹn đến mức nói không nên lời, bà cụ Phó ở bên cạnh không nghe nổi nữa, cũng đứng dậy đi tới nói: "Cháu
nói không còn là sao?" Mấy ngày nay bà cụ Phó cũng tiều tụy hơn rất nhiều, nhưng vẫn cố gắng chải tóc chin chu, mang giày cao gót và sườn xám mình yêu thích, cố gắng giữ thể diện, chỉ là cho dù bà có ăn mặc như thế nào, cả người suy sụp chính là suy sụp, tinh thần toàn thân không bằng lúc
trước, cũng không còn dáng vẻ cao ngạo ngày
xua. Khi nói chuyện với Yến Thu, bà cũng khách sáo hơn trước đây: "Nói thế nào thì nó cũng là mẹ của chầu, muốn gặp cháu nhiều hơn thì sao lại không được? Huống chi gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, dù sao thì cháu cũng là một phần của gia đình này, đừn ý suốt ngày cứ chạy lung tung ở bên ngoài, trở về giúp một tay, cùng cha cháu vượt qua cửa ải
này trước." Yến Thu nghe thấy thế chợt buồn cười, nhìn bà
chậm rãi nói: "Thật kỳ lạ..." "Lúc trước tìm mọi cách đuối tôi ra ngoài sao không cảm thấy tôi là một phần của gia đình
này, bây giờ lại nhớ ra rồi?"
Bà cụ Phó nghe đến đó cũng nhớ tới những
chuyentsuockia,trenmathienlenchitxล่น
hố.
"Những chuyện lúc trước chỉ là... ngoài ý
Muốn." Có điều lời giải thích này chính bà nói ra cũng có chút không tin, quả nhiên, Yến Thu ngay cả trả lời cũng không trả lời, chỉ là như cười như
không nhìn bà. Bà cụ Phó nhìn vào trơng mắt Yến Thu, chỉ
cảm thấy kho" chịu, giơ tay vịn vào sô pha bên cạnh mới có thể khiến mình đứng vững, trong lòng không khỏi thở dài. Nghĩ đến cả đời bà kiêu căng ngạo mạn, cuối cùng lại rơi vào một
kết cục cúi đầu trước mặt con cháu.
Tuy rằng cả đời này bà chưa từng đi làm, cũng chưa từng tham gia vào những chuyện trên thương trường, nhưng nhiều năm như vậy có gì mà bà chưa từng thấy đâu. Cho nên tình hình hiện tại bà đều nhìn thấy được, bà biết,
nhà họ Phó sẽ sụp đổ. Hôm nay Lục Nhuyễn tới cầu xin bà, nhờ bà
đến tìm nhà mẹ đẻ giúp đỡ.
Sao bà lại không muốn được chứ, thể nhưng một mặt nhà mẹ đẻ của bà cũng không bằng lúc trước, Cho đủ có giúp thì cũng giúp được có hạn, hoàn toàn không cứu vãn được gì. Mặt khác, trong những năm nhà họ Phó càng ngày càng khá giả, tính tình của bà cũng càng lúc càng kiêu ngạo, gây nhiều mâu thuẫn với
người nhà mẹ đẻ. Bây giờ lại đi cầu xin, bà cũng thấy rất mất
mặt.
Bà có nghe nói về mối quan hệ giữa Yến Thu và Lê Chất, cho nên đưa ra ý tưởng với Lục Nhuyễn, trước tiên là dỗ dành Yến Thu trở về
nhà, sau đó thì đối xử tốt với cậu.
Cậu mà mềm lòng, thì sẽ giúp đỡ thôi. Nhưng xem tình hình ngày hôm nay, bà cụ Phó
lại không chắc nữa. Có vẻ như Yến Thu thật sự đã bị bọn họ tổn
thương. Nhưng cho dù nói như thế nào, huyết thống vẫn còn ở đó, dù nói gì đi chăng nữa thì vẫn là
người một nhà.
Hơn nữa bây giờ Phó Sương Trì đang ngồi tù,
Trầm Trạch đã mất. Chỉ cần nó bằng lòng cứu nhà họ Phó, tương lai
công ty chắc chắn sẽ là của nó. Trơ mắt nhìn Phó thị sụp đổ thì có lợi gì cho nó
đâu chứ?
không cho mẹ cháu vào, nó là con dâu." "Ông cũng biết gần đây chúng nó rất kho" khăn. Trước kia mẹ cháu và bà nội của cháu không hợp nhau, bây giờ nó cũng đã đến trước mặt bà nội cháu cầu xin, hy vọng nhà bà nội cháu có thể giúp đỡ một chút. Thế nhưng nhà của bà ấy hiện giờ không thể so với năm đó, không giúp đỡ được bao nhiêu, chẳng qua là
có bệnh thì vái tứ phương." "Cục diện hiện tại ông nhin thây cũng đau buồn, nhưng đều là chúng nó tự mình gây ra, có liên quan gì đến cháu đâu? Hơn nữa, người chúng nó muốn cầu xin cũng chẳng phải cháu mà là Lê Chất sau lưng cháu. Nhưng nào dễ như thế chứ? Đó là tiền thật, chứ không phải lời nói suông. Cháu và Lê Chất cũng không phải vợ chồng, dựa vào đâu xin cậu ấy dốc sức cứ nh họ Ph Th nên chu không cần để ý
đến chúng nó." "Ông nội..." Yến Thu có chút cảm động nhìn
ông. Ông cụ Phó xoa nắn cánh tay cậu, ánh mắt nhìn cậu vừa khổ sở vừa bất lực: "Hai người các cháu đều là đàn ông, không kết hôn được, cũng sẽ không có con, quan hệ vốn dĩ đã không ổn định như người bình thường. Bây giờ nhà họ Phó cũng đã là nỏ mạnh hết đà, chờ sụp đổ, tương lai cháu ngay cả một chỗ dựa vững thắc cũng không có. Đương nhiên ông không muốn cháu giúp đỡ gì, chỉ là ông lo lắng cho cháu. Tiểu Thu, môn đăng hộ đối không phải không có đạo lý. Bây giờ có lẽ hai đứa đang yêu nhau nồng nhiệt, nhưng nếu tình cảm phai nhạt thì sao? Người bình thường vẫn có thể kết hôn, sinh con, có trách nhiệm và tình thân ràng buộc, mấy đứa thì sao? Đến lúc đó
thì cháu phải làm sao bây giờ?"
"Huồng chi sản nghiệp nhà họ Lê lớn như vậy, không thể nào cho phép Lê Chất cả đời không có con được. Thể nên ông vẫn luôn không quá đồng ý hai đứa ở bên nhau, nhưng bây giờ xem ra cũng không có tác dụng gì. Cho nên ông chỉ có thể khuyên cháu, đừn f đắm chìm quá sâu, bất cứ nào cũng phải sẵn sàng thoát ra, nếu không, người chịu thiệt cũng chỉ có cháu mà
thôi." Yến Thu chăm chú lắng nghe, không hề mất kiên nhẫn chút nào, ngược lại cậu rất thích loại
dặn dò chi tiết này. Thì ra cũng có người sẽ vạch kế hoạch tương
lai thay cậu, vì cậu mà suy nghĩ. Kỳ thật những lời ông cụ Phó nói cậu đều hiểu hết, tuy rằng cậu và Lê tiên sinh đã xác định tình cảm với nhau, thế nhưng Yến Thu vẫn cảm
thấy giữa hai người không có gì để duy trì.
Giống như một con diều bị dây dẫn dắt.
Sau khi dây đứt, nó cũng bay đi.
Nhưng...
"Chấu đều biết" Yên Thu nói xong cầm ngược lại bàn tay ông nội. Sao cậu có thể không hiểu đây, song con người đều có lòng tham, mặc dù có vô vàn những băn khoăn, nhưng làm sao cậu lại không muốn ở bên cạnh Lê tiên sinh chứ. Chẳng qua càng quan tâm thì càng thêm cẩn thận, cậu muốn kéo dài mối quan hệ giữa bọn họ thêm một chút, rồi lại cảm thấy hai tay
trống trơn, không biết nên cố gắng như thế
nào. Đáng lẽ cậu phải an ủi ông nội, nhưng khi tự mình nói ra suy nghĩ này thì viền mắt cũng đỏ lên: "Cháu biết... chúng cháu sẽ không có
tương lai." "Cháu..." Vốn dĩ ông cụ Phó còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn bộ dạng kho" chịu của
cậu, nên ông cũng không đành lòng nói tiếp.
Yến Thu biết lúc này ông cụ Phó cũng đau khổ Không kém gì Phó Kiền Đình. Dù sao đây cũng là công ty ông gây dựng bằng hai bàn tay trắng dốc sức từng chút một, thế nhưng giờ đây lại
chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bị mất trong tay Phó
Kiến Đình.
Hơn nữa còn có chuyện của Phó Trầm Trạch. Phó Sương Trì không phải là con ruột của nhà họ Phó thì thôi, nhưng Phó Trầm Trạch vừa là cháu đích tôn, lại còn là người thừa kế được
ông gửi gắm kỳ vọng. Đây đúng là nỗi đau mà người bình thường
kho" có thể chịu đựng được. Nhìn khuôn mặt già nua đau buồn của ông nội, lại nghĩ tới nếp nhăn nơi kho"e mắt Lục Nhuyễn và Phó Kiến Đình cùng với mái tóc
bạc trên đầy. Yến Thu trơng nháy mắt thậm chí có chút hâm
mộ Phó Trầm Trạch. Nhìn xem, anh ta làm nhiều chuyện ác như vậy, nhưng vẫn sẽ có nhiều người đau lòng vì anh
ta. Ông cụ Phó mệt mỏi, bởi vậy Yến Thu cũng không ở lâu, đứng dậy đỡ ông nằm xuống nghỉ
ngơi. Lúc dịch chăn cho ông nội, Yến Thu nhìn thấy
tấm ảnh gia đình lộ ra ở mép chăn.
Cậu sửng sốt một chút, sau đó giả vờ như
không nhìn thấy, kéo chăn lên. Sau khi ra khỏi phòng ông nội, Yến Thu cũng không vội vã đi xuống, mà là dựa vào bức tường hành lang để cho mình dần dần khôi
phục lại bình tĩnh. Trong đầu không khỏi nhớ lại những chuyện
trước kia. Nếu như tính cả kiếp trước, Yến Thu chỉ chụp
một tấm ảnh gia đình. Đó là lúc cậu vừa mới trở về nhà họ Phó, ông
nội đề nghị chụp.
Lúc ở nhà họ Yến, mỗi năm tổ chức sinh nhật cho Yến Tỉnh, cha Yến và mẹ Yến đều dẫn anh ta đến tiệm chụp ảnh để chụp hình, nhưng
không dẫn cậu đi. Khi trở về, bọn họ sẽ dán ảnh vào khung và
tre0 lên tường. Vô số lần Yến Thu ngẩng đầy nhìn qua tấm hình của bọn họ, mẹ Yến và cha Yến đứng ở
hai bên, ôm Yến Tỉnh ở chính giữa.
Bọn họ cười đến hạnh phúc viên mãn, như thể
Yến Thu chưa bao giờ nên xuất hiện. Sau đó là tiệc sinh nhật của nhà họ Phó, Phó
Sương Trì. Cũng là cả nhà bọn họ đứng cùng với nhau, chỉ
có Yến Thu vẫn dư thừa như cũ. Vừa rồi lúc bước vào nhìn thấy tấm ảnh gia
đình trong tay ông nội, Yến Thu cũng đã hiểu
ra. Cho dù ông nội cũng yêu thương cậu, nhưng trong lòng ông nội người nhà của ông vẫn là
người nhà họ Phó.
Cậu chưa từng bước vào bức ảnh gia đình đó, cũng chưa từng chen chân vào ngôi nhà này.
Cậu đã không còn nhà từ lâu rồi. Lúc cậu xuống lầu Lục Nhuyễn vẫn còn ở đây, chỉ là nước mắt đã lau khô, thấy cậu xuống, bà ta lại đi tới.
Lục Nhuyễn đưa tay ra muốn (biắt lấy ống tay
dociiacau,roilaikhongdam,chicothexau hổ để giữa không trung, mang theo vài phần lấy lòng: "Tiểu Thu, mẹ không phải cầu xin con giúp đỡ, mẹ chỉ muốn hỏi con có thể về nhà được không? Mấy ngày nay mẹ đã suy nghĩ rất nhiều, trước đây quả thật cả nhà bỏ bê con quá nhiều. Con có thể cho mẹ một cơ hội
để bù đắp cho con không?" Yến Thu nghe vậy, quay người lại nhìn về phía bà ta: "Là muốn bù đắp cho tôi hay là muốn một nơi để gửi gắm? Từ lúc tôi chuyển ra ngoài đó thì tôi và các người đã không còn quan hệ gì rồi. Nếu mẹ là muốn tìm người ở bên cạnh mình, có thể đến nhà giam thăm Phó
Sương Trì." Lục Nhuyễn bị cậu làm cho nghẹn đến mức nói không nên lời, bà cụ Phó ở bên cạnh không nghe nổi nữa, cũng đứng dậy đi tới nói: "Cháu
nói không còn là sao?" Mấy ngày nay bà cụ Phó cũng tiều tụy hơn rất nhiều, nhưng vẫn cố gắng chải tóc chin chu, mang giày cao gót và sườn xám mình yêu thích, cố gắng giữ thể diện, chỉ là cho dù bà có ăn mặc như thế nào, cả người suy sụp chính là suy sụp, tinh thần toàn thân không bằng lúc
trước, cũng không còn dáng vẻ cao ngạo ngày
xua. Khi nói chuyện với Yến Thu, bà cũng khách sáo hơn trước đây: "Nói thế nào thì nó cũng là mẹ của chầu, muốn gặp cháu nhiều hơn thì sao lại không được? Huống chi gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, dù sao thì cháu cũng là một phần của gia đình này, đừn ý suốt ngày cứ chạy lung tung ở bên ngoài, trở về giúp một tay, cùng cha cháu vượt qua cửa ải
này trước." Yến Thu nghe thấy thế chợt buồn cười, nhìn bà
chậm rãi nói: "Thật kỳ lạ..." "Lúc trước tìm mọi cách đuối tôi ra ngoài sao không cảm thấy tôi là một phần của gia đình
này, bây giờ lại nhớ ra rồi?"
Bà cụ Phó nghe đến đó cũng nhớ tới những
chuyentsuockia,trenmathienlenchitxล่น
hố.
"Những chuyện lúc trước chỉ là... ngoài ý
Muốn." Có điều lời giải thích này chính bà nói ra cũng có chút không tin, quả nhiên, Yến Thu ngay cả trả lời cũng không trả lời, chỉ là như cười như
không nhìn bà. Bà cụ Phó nhìn vào trơng mắt Yến Thu, chỉ
cảm thấy kho" chịu, giơ tay vịn vào sô pha bên cạnh mới có thể khiến mình đứng vững, trong lòng không khỏi thở dài. Nghĩ đến cả đời bà kiêu căng ngạo mạn, cuối cùng lại rơi vào một
kết cục cúi đầu trước mặt con cháu.
Tuy rằng cả đời này bà chưa từng đi làm, cũng chưa từng tham gia vào những chuyện trên thương trường, nhưng nhiều năm như vậy có gì mà bà chưa từng thấy đâu. Cho nên tình hình hiện tại bà đều nhìn thấy được, bà biết,
nhà họ Phó sẽ sụp đổ. Hôm nay Lục Nhuyễn tới cầu xin bà, nhờ bà
đến tìm nhà mẹ đẻ giúp đỡ.
Sao bà lại không muốn được chứ, thể nhưng một mặt nhà mẹ đẻ của bà cũng không bằng lúc trước, Cho đủ có giúp thì cũng giúp được có hạn, hoàn toàn không cứu vãn được gì. Mặt khác, trong những năm nhà họ Phó càng ngày càng khá giả, tính tình của bà cũng càng lúc càng kiêu ngạo, gây nhiều mâu thuẫn với
người nhà mẹ đẻ. Bây giờ lại đi cầu xin, bà cũng thấy rất mất
mặt.
Bà có nghe nói về mối quan hệ giữa Yến Thu và Lê Chất, cho nên đưa ra ý tưởng với Lục Nhuyễn, trước tiên là dỗ dành Yến Thu trở về
nhà, sau đó thì đối xử tốt với cậu.
Cậu mà mềm lòng, thì sẽ giúp đỡ thôi. Nhưng xem tình hình ngày hôm nay, bà cụ Phó
lại không chắc nữa. Có vẻ như Yến Thu thật sự đã bị bọn họ tổn
thương. Nhưng cho dù nói như thế nào, huyết thống vẫn còn ở đó, dù nói gì đi chăng nữa thì vẫn là
người một nhà.
Hơn nữa bây giờ Phó Sương Trì đang ngồi tù,
Trầm Trạch đã mất. Chỉ cần nó bằng lòng cứu nhà họ Phó, tương lai
công ty chắc chắn sẽ là của nó. Trơ mắt nhìn Phó thị sụp đổ thì có lợi gì cho nó
đâu chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.