Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
Chương 91
Nhật Mộ Vi An
06/04/2024
Yến Thu biết không thể giấu được, vì thế gật
đầy. Sau đó chỉ thấy Lê Chất như hiểu rõ nở nụ cười, chậm rãi đứng dậy, nói với Yến Thu: "Em không cần để ý đến những chuyện trước đây,
cũng không cần cảm thấy áy náy." Lê Chất nói tới đây bỗng nhiên dừng trong chốc lát, lúc này mới nói tiếp: "Dù sao cũng
không hOàn toàn là vì em."
Nói xong, anh đi lướt qua cậu muốn đi ra ngoài. Tuy nhiên còn chưa đi được mấy bước, sườn tay áo đột nhiên truyền đến một lực kéo nho
nhỏ. Lê Chất dừng bước quay đầy lại nhìn, sau đó nhìn thấy Yến Thu chẳng biết đã đưa tay ra
túm lấy tay áo của mình từ lúc nào. Có lẽ do cậu không tự tin lắm, cho nên chỉ dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lại kéo một góc ống tay áo, Lê Chất hơi dùng sức chút là có thể
thoát ra được. Nhưng vào lúc này, hai ngón tay nhỏ nhắn dường như còn mạnh hơn cả xiềng xích tốt nhất trên đời, mạnh mẽ buộc Lê Chất ngừng lại. Kỳ thật vừa rồi lúc Lê Chất đi qua, Yến Thu
Muốn bước lên ôm lấy anh.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn không có can đảm.
Bởi vậy chỉ dám đưa tay túm lấy ống tay áo Lê
Chất để anh dừng lại. "Yến Thu, rốt cuộc em có ý gì?" Giọng của Lê Chất truyền đến từ trên đầy cậu, mang the0 sự
bất lực âm thầm cam chịu.
Yến Thu nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Lê Chất, thiếu chút nữa the0 bản năng buông lỏng ống tay áo của anh ra, nhưng nghĩ đến những lời vừa rồi Lâm Kim nói, vẫn cố gắng buộc mình sinh ra can đảm, kéo anh càng chặt
hơn. Yến Thu có quá nhiều lời muốn nói, song vừa nhớ tới khi nây Lâm Kim nói anh bệnh nặng chưa khỏe nhưng vì chuyện của bọn họ mà quỳ trước cửa phòng làm việc của ông cụ Lê cả
một đêm, trong đầu cậu chỉ còn lại một câu:
"Sức khỏe anh khá hơn chút nào chưa?"
"Đã khỏe hơn nhiều rồi." Lê Chất không nhìn cậu, nhưng cũng không tránh khỏi cậu, cứ như vậy cách cậu không xa không gần, khô khốc trả
lờ1. Yến Thu nghe thế, càng thêm kho" chịu, vì vậy thử hỏi: "Lê tiên sinh, có thể cho em một cơ hội
chăm sóc anh không?"
Lê Chất nghe vậy thì trầm mặc. Yến Thu tiến lên một bước, dường như sợ anh
đi mất, kéo ống tay áo của anh càng chặt hơn.
Lời muốn nói cuối cùng tuôn ra một mạch "Chuyện lúc trước là em không đúng, em không nên dễ dàng từ bỏ mối quan hệ này chỉ vì sự tự ti của mình. Em thật sự xin lỗi, cho nên dù anh không tha thứ cho em, nhưng anh có thể cho em một cơ hội được không? Để em
chăm sóc anh cho đến khi anh khỏe lại." Yến Thu nói xong, viền mắt không thể kiềm chế được mà đỏ lên, có vài giọt nước mắt không nhịn được rơi xuống, nói chuyện cũng mang the0 giọng mũi.
Cậu sợ Lê Chất nghe ra gì đó, vội vàng cố gắng
khống chế cảm xúc của mình. Thế nhưng sao Lê Chất lại không nghe ra được
chứ. Lê Chất không thể chấp nhận được việc tới lúc này rồi nhưng mình vẫn mềm lòng vì những giọt nước mắt của Yến Thu.
Vì thế hơi dùng chút sức giật cánh tay Yến Thu đang kéo thay mình ra, sợ bản thân sẽ đổi ý nên
vội vàng cất bước đi ra ngoài. Tuy nhiên ngay khi anh đã đi tới cửa, lại vẫn
dừng bước. Bàn tay đang cầm chặt nắm tay cửa siết chặt từng chút một, có chút bất đắc dĩ trả lời: "Tùy
em." Được sự cho phép của Lê Chất, mỗi ngày việc đầy tiên Yến Thu chính là chạy đến chợ cùng các bác trai bác gái chọn lựa những loại rau dưa tươi ngon nhất, sau đó dựa the0 sách dạy nấu ăn làm nhiều loại thức ăn dinh dưỡng đưa qua cho Lê Chất.
Bởi vì trước đây cậu cũng thường xuyên đến Lê thị, thế nên mọi người đều quen mặt với
cậu, không ai ngăn cản cậu.
19' Cho nên Yến Thu không cần hẹn trước cũng có
thể mỗi ngày đi thẳng đến văn phòng của Lê
Chất. Thái độ của Lê Chất đối với cậu vẫn thản nhiên như trước, nhưng mỗi ngày Yến Thu đưa thức
ăn tới đều ăn sạch sẽ. Hai người ngoại trừ trao đổi một ít trong lúc ăn, còn phần lớn thời gian đều là ai làm việc
nấy. Lê Chất làm việc trước bàn làm việc, Yến Thu thì dựa vào ghế sô pha vẽ kiểu dáng cho tác
phẩm mới. Tuy rằng hai người trao đổi không nhiều lắm, nhưng so với trước đây, Yến Thu lại cảm thấy bây giờ bọn họ càng giống như đang yêu
đương hơn. Cậu không còn dè dặt trước mặt Lê Chất nữa, thậm chí mệt mỏi cũng dám ngủ thẳng trên sô pha.
Mỗi lần thức dậy thì lại có thêm một tấm chăn. Rất kho" để tưởng tượng, trong văn phòng trắng đen cổ điển the0 phong cách Tổng giám đốc quyết đoán của Lê Chất, lại có một tấm chăn màu hồng nhạt, trên đó còn in một con thỏ
mập mạp.
Lần đầu tiên Yến Thu tỉnh lại nhìn thấy tấm
1990 chăn này trên người suýt chút nữa cười ra tiếng, ở văn phòng đợi cho đến khi Lê Chất họp xong trở về, sau đó hào hứng chạy tới hỏi anh: "Lê tiên sinh, thì ra anh thích thứ có trái
tim thiếu nữ như vậy."
Lê Chất nhìn tấm chăn đó nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh cậu, một lúc sau bất đắc dĩ nở
nụ cười: "Cái này là anh bảo thư ký đi mua." "Chắc chắn anh vẫn thích màu hồng, nếu không thì sao cô ấy có thể mua cho anh một chiếc
chăn màu hồng?" "Không có..." Liên quan đến phẩm giá của một người đàn ông trưởng thành, bởi vậy, Lê Chất
phủ nhận rất kiên định: "Anh chỉ nói..." Lê Chất nhìn cậu một cái, nói rất chậm: "Họa
tiết nhất định phải là con thỏ." Tuy rằng chiếc chăn màu hồng nhạt, nhưng xuất hiện trong phòng làm việc của Lê Chất vẫn quá (b)ắt mắt, bởi vậy Lâm Kim vừa tiến
vào đã nhìn thấy chiếc chăn này ngay. "Ôi ôi ôi." Lâm Kim ngạc nhiên đi đến trước ghế sô pha, cầm tấm chăn lên nhìn trái nhìn phải, sau đó quay đầy hỏi Lê Chất: "Cậu định
biến hình hay là muốn đổi giới tính?" Lê Chất nghe vậy ngẩng đầu lên, thấy anh ấy cầm tấm chăn của Yến Thu, lập tức nói: "Bỏ xuống."
"Bỏ xuống thì bỏ xuống." Lâm Kim từ trước đến nay luôn hiểu chuyện, lập tức bỏ chiếc chăn trơng tay xuống, đi tới trước mặt anh
nhẹ nhàng nói: "Cho Yến Thu đắp chứ gì. Không phải tôi muốn nói đâu, nhưng cậu thật sự không được rồi. Tôi vốn trông cậy cậu có thể chống cự thêm vài ngày nữa, nhưng bây giờ mới vài ngày mà cậu đã mềm lòng rồi
sao?" Lê Chất mặc kệ anh ấy, cúi đầy nhìn văn kiện
trong tay. Lâm Kim đã quen với bộ dạng này của anh, không cho là đúng mã ngồi xuống đối diện với anh, tiếp tục cảm thán nói: "Quả nhiên từ xưa tới nay anh hùng kho" qua ải mỹ nhân. Nhóc xinh đẹp... Phi, chị dâu nhỏ của tôi dỗ cậu thế nào vậy? Đừng nói là kho"c với cậu hai lần là cậu không chịu nối rồi đấy chứ? Lê Chất, tôi
khinh bỉ cậu." Lê Chất nghe đến đó mới có chút phản ứng, ngẩng đầy lên nhìn anh ấy một cái, không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Nếu Đào Ngư khóc trước mặt cậu thì sao?"
Lâm Kim nghe thấy cái tên này, sắc mặt lập tức
thay đổi, không nhịn được mắng anh một câu, "Lê Chất, cậu có còn là người không? Tôi dốc hết lòng dạ giúp cậu, thế mà cậu lại đâm vào
tim tôi." Chỉ là nói đến đây, không biết anh ấy nhớ tới gì đó, trong mắt Lâm Kim hiện lên vẻ đau thương, cười khổ một cái, trả lời: "Cũng phải, người chạy năm mươi bước cười người chạy
một trăm bước* mà thôi."
*Ví với cùng là hèn kém mà lại chê cười nhau. "Nếu còn thích thì theo đuổi lại đi." Lê Chất
nói. "Không còn cơ hội, người ta sắp ra nước ngoài kết hôn rồi." Lâm Kim cười nói.
Nói xong, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc. Nhưng mà còn chưa kịp hút, chợt nghe cửa
phòng làm việc đột nhiên vang lên.
"Cốc cốc cốc..." Ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Lâm Kim còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Lê Chất đột nhiên đứng dậy cầm điếu thuốc trong tay mình ném vào thùng rác bên cạnh. Sau đó anh nhanh chóng ngồi lại chỗ cũ, lúc này mới không nhanh không chậm kêu lên với
cửa: "Vào đi." Động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, làm cho Lâm Kim sửng sốt.
Còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy cánh cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Yến Thu ôm một cái
bình giữ nhiệt đi vào.
Lâm Kim: "
..." Được rồi, đúng ra anh ấy nên đoán ra mới phải, chỉ có chị dâu nhỏ của mình mới có mặt mũi
lớn như vậy.
"Lâm tiên sinh..." Yến Thu không ngờ rằng Lâm Kim cũng ở đây, vội vàng chào hỏi với
anh ấy. Tuy rằng lần trước bọn họ chỉ gặp nhau một lần, nhưng Yến Thu vẫn luôn rất biết ơn anh ấy
đã thức tỉnh mình. Vì thế nhiệt tình hỏi: "Anh đã ăn cơm trưa chưa, đúng lúc tôi nấu cũng nhiều, anh có thể ăn cùng với Lê tiên sinh."
19) Lâm Kim còn chưa mở miệng, đã nghe Lê Chất
thay mình mở miệng trả lời: "Cậu ấy ăn rồi."
Lâm Kim: "..." I"m Fine. "Đúng thế, tôi ăn rồi." Lâm Kim nhìn Lê Chất
một cái rồi đứng dậy, sau đó nói với Yến Thu: "Vậy tôi đây không quấy rầy hai người nữa, hai
người từ từ ăn đi nhé."
Nói xong, cúi người hạ thấp giọng với Lê Chất:
"Có vợ, là quên anh em." Lê Chất cũng không ngẩng đầy trả lời: "Mảnh
đất phía Đông đó cho cậu." Lâm Kim vừa nghe thế, lập tức mặt không đổi sắc mà tiếp tục nói: "Có vợ thì cần quái gì anh em, đây mới là bản lĩnh, chân tình của đàn ông,
tôi sẽ nhường chỗ cho hai người ngay bây giờ." Nói xong còn bắn tim với Lê Chất, sau đó từ trong túi lấy ra một cái hộp quà đặt ở trước mặt anh, nói một câu: "Sinh nhật vui vẻ" rồi đi
ra ngoài.
Lại còn chu đáo đóng cửa cho bọn họ.
Trong văn phòng thoáng chốc chỉ còn lại hai
người bọn họ. Yến Thu đặt bình giữ nhiệt lên bàn, dọn xong
thức ăn lấy từ bên trơng ra, lại múc canh cho
Lê Chất đặt trước mặt anh. Lê Chất cầm lấy đũa từ từ ăn, thấy Yến Thu
không động đũa, hỏi: "Em ăn rồi sao?" "Vẫn chưa ăn." Yến Thu lắc đầy, cũng cầm đũa
lên ăn. Cậu biết hôm nay là sinh nhật của Lê tiên sinh, cũng đã chuẩn bị quà từ lâu, nhưng lại không
biết nên tặng như thế nào. Tuy rằng bây giờ chỉ có hai người bọn họ, nhưng cậu cứ thấy là lạ khi đưa nó ra như thế
này. Dường như còn phải chọn một thời cơ thích
hợp.
đầy. Sau đó chỉ thấy Lê Chất như hiểu rõ nở nụ cười, chậm rãi đứng dậy, nói với Yến Thu: "Em không cần để ý đến những chuyện trước đây,
cũng không cần cảm thấy áy náy." Lê Chất nói tới đây bỗng nhiên dừng trong chốc lát, lúc này mới nói tiếp: "Dù sao cũng
không hOàn toàn là vì em."
Nói xong, anh đi lướt qua cậu muốn đi ra ngoài. Tuy nhiên còn chưa đi được mấy bước, sườn tay áo đột nhiên truyền đến một lực kéo nho
nhỏ. Lê Chất dừng bước quay đầy lại nhìn, sau đó nhìn thấy Yến Thu chẳng biết đã đưa tay ra
túm lấy tay áo của mình từ lúc nào. Có lẽ do cậu không tự tin lắm, cho nên chỉ dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lại kéo một góc ống tay áo, Lê Chất hơi dùng sức chút là có thể
thoát ra được. Nhưng vào lúc này, hai ngón tay nhỏ nhắn dường như còn mạnh hơn cả xiềng xích tốt nhất trên đời, mạnh mẽ buộc Lê Chất ngừng lại. Kỳ thật vừa rồi lúc Lê Chất đi qua, Yến Thu
Muốn bước lên ôm lấy anh.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn không có can đảm.
Bởi vậy chỉ dám đưa tay túm lấy ống tay áo Lê
Chất để anh dừng lại. "Yến Thu, rốt cuộc em có ý gì?" Giọng của Lê Chất truyền đến từ trên đầy cậu, mang the0 sự
bất lực âm thầm cam chịu.
Yến Thu nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Lê Chất, thiếu chút nữa the0 bản năng buông lỏng ống tay áo của anh ra, nhưng nghĩ đến những lời vừa rồi Lâm Kim nói, vẫn cố gắng buộc mình sinh ra can đảm, kéo anh càng chặt
hơn. Yến Thu có quá nhiều lời muốn nói, song vừa nhớ tới khi nây Lâm Kim nói anh bệnh nặng chưa khỏe nhưng vì chuyện của bọn họ mà quỳ trước cửa phòng làm việc của ông cụ Lê cả
một đêm, trong đầu cậu chỉ còn lại một câu:
"Sức khỏe anh khá hơn chút nào chưa?"
"Đã khỏe hơn nhiều rồi." Lê Chất không nhìn cậu, nhưng cũng không tránh khỏi cậu, cứ như vậy cách cậu không xa không gần, khô khốc trả
lờ1. Yến Thu nghe thế, càng thêm kho" chịu, vì vậy thử hỏi: "Lê tiên sinh, có thể cho em một cơ hội
chăm sóc anh không?"
Lê Chất nghe vậy thì trầm mặc. Yến Thu tiến lên một bước, dường như sợ anh
đi mất, kéo ống tay áo của anh càng chặt hơn.
Lời muốn nói cuối cùng tuôn ra một mạch "Chuyện lúc trước là em không đúng, em không nên dễ dàng từ bỏ mối quan hệ này chỉ vì sự tự ti của mình. Em thật sự xin lỗi, cho nên dù anh không tha thứ cho em, nhưng anh có thể cho em một cơ hội được không? Để em
chăm sóc anh cho đến khi anh khỏe lại." Yến Thu nói xong, viền mắt không thể kiềm chế được mà đỏ lên, có vài giọt nước mắt không nhịn được rơi xuống, nói chuyện cũng mang the0 giọng mũi.
Cậu sợ Lê Chất nghe ra gì đó, vội vàng cố gắng
khống chế cảm xúc của mình. Thế nhưng sao Lê Chất lại không nghe ra được
chứ. Lê Chất không thể chấp nhận được việc tới lúc này rồi nhưng mình vẫn mềm lòng vì những giọt nước mắt của Yến Thu.
Vì thế hơi dùng chút sức giật cánh tay Yến Thu đang kéo thay mình ra, sợ bản thân sẽ đổi ý nên
vội vàng cất bước đi ra ngoài. Tuy nhiên ngay khi anh đã đi tới cửa, lại vẫn
dừng bước. Bàn tay đang cầm chặt nắm tay cửa siết chặt từng chút một, có chút bất đắc dĩ trả lời: "Tùy
em." Được sự cho phép của Lê Chất, mỗi ngày việc đầy tiên Yến Thu chính là chạy đến chợ cùng các bác trai bác gái chọn lựa những loại rau dưa tươi ngon nhất, sau đó dựa the0 sách dạy nấu ăn làm nhiều loại thức ăn dinh dưỡng đưa qua cho Lê Chất.
Bởi vì trước đây cậu cũng thường xuyên đến Lê thị, thế nên mọi người đều quen mặt với
cậu, không ai ngăn cản cậu.
19' Cho nên Yến Thu không cần hẹn trước cũng có
thể mỗi ngày đi thẳng đến văn phòng của Lê
Chất. Thái độ của Lê Chất đối với cậu vẫn thản nhiên như trước, nhưng mỗi ngày Yến Thu đưa thức
ăn tới đều ăn sạch sẽ. Hai người ngoại trừ trao đổi một ít trong lúc ăn, còn phần lớn thời gian đều là ai làm việc
nấy. Lê Chất làm việc trước bàn làm việc, Yến Thu thì dựa vào ghế sô pha vẽ kiểu dáng cho tác
phẩm mới. Tuy rằng hai người trao đổi không nhiều lắm, nhưng so với trước đây, Yến Thu lại cảm thấy bây giờ bọn họ càng giống như đang yêu
đương hơn. Cậu không còn dè dặt trước mặt Lê Chất nữa, thậm chí mệt mỏi cũng dám ngủ thẳng trên sô pha.
Mỗi lần thức dậy thì lại có thêm một tấm chăn. Rất kho" để tưởng tượng, trong văn phòng trắng đen cổ điển the0 phong cách Tổng giám đốc quyết đoán của Lê Chất, lại có một tấm chăn màu hồng nhạt, trên đó còn in một con thỏ
mập mạp.
Lần đầu tiên Yến Thu tỉnh lại nhìn thấy tấm
1990 chăn này trên người suýt chút nữa cười ra tiếng, ở văn phòng đợi cho đến khi Lê Chất họp xong trở về, sau đó hào hứng chạy tới hỏi anh: "Lê tiên sinh, thì ra anh thích thứ có trái
tim thiếu nữ như vậy."
Lê Chất nhìn tấm chăn đó nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh cậu, một lúc sau bất đắc dĩ nở
nụ cười: "Cái này là anh bảo thư ký đi mua." "Chắc chắn anh vẫn thích màu hồng, nếu không thì sao cô ấy có thể mua cho anh một chiếc
chăn màu hồng?" "Không có..." Liên quan đến phẩm giá của một người đàn ông trưởng thành, bởi vậy, Lê Chất
phủ nhận rất kiên định: "Anh chỉ nói..." Lê Chất nhìn cậu một cái, nói rất chậm: "Họa
tiết nhất định phải là con thỏ." Tuy rằng chiếc chăn màu hồng nhạt, nhưng xuất hiện trong phòng làm việc của Lê Chất vẫn quá (b)ắt mắt, bởi vậy Lâm Kim vừa tiến
vào đã nhìn thấy chiếc chăn này ngay. "Ôi ôi ôi." Lâm Kim ngạc nhiên đi đến trước ghế sô pha, cầm tấm chăn lên nhìn trái nhìn phải, sau đó quay đầy hỏi Lê Chất: "Cậu định
biến hình hay là muốn đổi giới tính?" Lê Chất nghe vậy ngẩng đầu lên, thấy anh ấy cầm tấm chăn của Yến Thu, lập tức nói: "Bỏ xuống."
"Bỏ xuống thì bỏ xuống." Lâm Kim từ trước đến nay luôn hiểu chuyện, lập tức bỏ chiếc chăn trơng tay xuống, đi tới trước mặt anh
nhẹ nhàng nói: "Cho Yến Thu đắp chứ gì. Không phải tôi muốn nói đâu, nhưng cậu thật sự không được rồi. Tôi vốn trông cậy cậu có thể chống cự thêm vài ngày nữa, nhưng bây giờ mới vài ngày mà cậu đã mềm lòng rồi
sao?" Lê Chất mặc kệ anh ấy, cúi đầy nhìn văn kiện
trong tay. Lâm Kim đã quen với bộ dạng này của anh, không cho là đúng mã ngồi xuống đối diện với anh, tiếp tục cảm thán nói: "Quả nhiên từ xưa tới nay anh hùng kho" qua ải mỹ nhân. Nhóc xinh đẹp... Phi, chị dâu nhỏ của tôi dỗ cậu thế nào vậy? Đừng nói là kho"c với cậu hai lần là cậu không chịu nối rồi đấy chứ? Lê Chất, tôi
khinh bỉ cậu." Lê Chất nghe đến đó mới có chút phản ứng, ngẩng đầy lên nhìn anh ấy một cái, không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Nếu Đào Ngư khóc trước mặt cậu thì sao?"
Lâm Kim nghe thấy cái tên này, sắc mặt lập tức
thay đổi, không nhịn được mắng anh một câu, "Lê Chất, cậu có còn là người không? Tôi dốc hết lòng dạ giúp cậu, thế mà cậu lại đâm vào
tim tôi." Chỉ là nói đến đây, không biết anh ấy nhớ tới gì đó, trong mắt Lâm Kim hiện lên vẻ đau thương, cười khổ một cái, trả lời: "Cũng phải, người chạy năm mươi bước cười người chạy
một trăm bước* mà thôi."
*Ví với cùng là hèn kém mà lại chê cười nhau. "Nếu còn thích thì theo đuổi lại đi." Lê Chất
nói. "Không còn cơ hội, người ta sắp ra nước ngoài kết hôn rồi." Lâm Kim cười nói.
Nói xong, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc. Nhưng mà còn chưa kịp hút, chợt nghe cửa
phòng làm việc đột nhiên vang lên.
"Cốc cốc cốc..." Ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Lâm Kim còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Lê Chất đột nhiên đứng dậy cầm điếu thuốc trong tay mình ném vào thùng rác bên cạnh. Sau đó anh nhanh chóng ngồi lại chỗ cũ, lúc này mới không nhanh không chậm kêu lên với
cửa: "Vào đi." Động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, làm cho Lâm Kim sửng sốt.
Còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy cánh cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Yến Thu ôm một cái
bình giữ nhiệt đi vào.
Lâm Kim: "
..." Được rồi, đúng ra anh ấy nên đoán ra mới phải, chỉ có chị dâu nhỏ của mình mới có mặt mũi
lớn như vậy.
"Lâm tiên sinh..." Yến Thu không ngờ rằng Lâm Kim cũng ở đây, vội vàng chào hỏi với
anh ấy. Tuy rằng lần trước bọn họ chỉ gặp nhau một lần, nhưng Yến Thu vẫn luôn rất biết ơn anh ấy
đã thức tỉnh mình. Vì thế nhiệt tình hỏi: "Anh đã ăn cơm trưa chưa, đúng lúc tôi nấu cũng nhiều, anh có thể ăn cùng với Lê tiên sinh."
19) Lâm Kim còn chưa mở miệng, đã nghe Lê Chất
thay mình mở miệng trả lời: "Cậu ấy ăn rồi."
Lâm Kim: "..." I"m Fine. "Đúng thế, tôi ăn rồi." Lâm Kim nhìn Lê Chất
một cái rồi đứng dậy, sau đó nói với Yến Thu: "Vậy tôi đây không quấy rầy hai người nữa, hai
người từ từ ăn đi nhé."
Nói xong, cúi người hạ thấp giọng với Lê Chất:
"Có vợ, là quên anh em." Lê Chất cũng không ngẩng đầy trả lời: "Mảnh
đất phía Đông đó cho cậu." Lâm Kim vừa nghe thế, lập tức mặt không đổi sắc mà tiếp tục nói: "Có vợ thì cần quái gì anh em, đây mới là bản lĩnh, chân tình của đàn ông,
tôi sẽ nhường chỗ cho hai người ngay bây giờ." Nói xong còn bắn tim với Lê Chất, sau đó từ trong túi lấy ra một cái hộp quà đặt ở trước mặt anh, nói một câu: "Sinh nhật vui vẻ" rồi đi
ra ngoài.
Lại còn chu đáo đóng cửa cho bọn họ.
Trong văn phòng thoáng chốc chỉ còn lại hai
người bọn họ. Yến Thu đặt bình giữ nhiệt lên bàn, dọn xong
thức ăn lấy từ bên trơng ra, lại múc canh cho
Lê Chất đặt trước mặt anh. Lê Chất cầm lấy đũa từ từ ăn, thấy Yến Thu
không động đũa, hỏi: "Em ăn rồi sao?" "Vẫn chưa ăn." Yến Thu lắc đầy, cũng cầm đũa
lên ăn. Cậu biết hôm nay là sinh nhật của Lê tiên sinh, cũng đã chuẩn bị quà từ lâu, nhưng lại không
biết nên tặng như thế nào. Tuy rằng bây giờ chỉ có hai người bọn họ, nhưng cậu cứ thấy là lạ khi đưa nó ra như thế
này. Dường như còn phải chọn một thời cơ thích
hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.