Đơn Xin Ly Hôn

Chương 16: Cha Vợ

Vân Gian(云间)

07/08/2021

Tinh cầu Đế quốc có diện tích rộng lớn, môi trường hoàn hảo, không có trùng độc và mãnh thú, là nơi thích hợp nhất để con người sinh sống. Hơn nữa, ở đây không có thiên tai, công nghê cũng phát triển nhất, nên đã trở thành ngôi nhà mơ ước của nhân loại. Tuy nhiên, các an ninh ở đây canh gác rất chặt chẽ, không có giấy phép quả thật là không thể “vượt biên” được.

Cơ sở vật chất trên tinh cầu Đế chế cũng rất đầy đủ, bệnh viện nổi tiếng nhất thuộc về đây. Các bác sĩ làm việc trên tinh cầu đế quốc có trình độ y khoa rất cao, trang thiết bị y tế cũng rất tân tiến, nhưng tương ứng, nếu không có bảo hiểm y tế, chi phí điều trị sẽ trở nên vô cùng đắt đỏ.

Trên thực tế, khi chính phủ đã tước bảo hiểm y tế và bảo hiểm xã hội Trình gia, chính là gián tiếp trục xuất Trình gia, chỉ là Trình gia có nền tảng gia đình vững chắc, cho nên kiên trì hai năm, số dư ở mức trung bình, mới có thể duy trì đến hiện tại.

Cha của Trình Cẩn, Trình Tranh nằm ở chiếc giường rẻ nhất trong bệnh viện, dù rẻ thì cũng là phòng đơn, điều kiện môi trường cũng không tệ. Ông bị bệnh tim, đã trải qua 2 lần phẫu thuật, cùng với các căn bệnh khác gây ra, giờ ông chỉ có thể sống trong bệnh viện để hồi phục sức khỏe và mỗi ngày phải uống rất nhiều thuốc.

Lúc Trình Cẩn và Lục Đào đến, Trình Tranh đã hoàn thành thành xong quá trình kiểm tra sức khoẻ hàng ngày, người đàn ông giàu có của tinh cầu trước đây giờ đã trở thành một ông già gầy gò, tóc bạc, đôi mắt sắc bén trở nên u ám. Trình Cẩn vốn dĩ là sinh muộn, lúc sinh ra cậu, ông đã gần bốn mươi tuổi và hiện tại đã hơn sáu mươi, Trình Cẩn nhìn không giống cha của mình, ngược lại, lại giống ông nội. Trinh Cẩn mỗi lần nhìn ông đều cảm thấy chua xót, nhưng cậu hiện tại đã hiểu chuyện, vì vậy trên mặt không biểu hiện quá nhiều, mà là cố gắng hết sức nở nụ cười, để cho cha cảm thấy mình sống rất tốt, để ông an tâm.

Nhưng lần này, cậu dẫn theo Lục Đào, trong lòng có chútv căng thẳng.

Trình Cẩn đầu tiên là gõ gõ cửa, đợi Trình Tranh nhìn sang, cậu nở một nụ cười nhẹ gọi, “Cha”, lại nói, “Lục Đào cũng đến.” Cậu hơi dịch sang một bên, để cho bố vợ và con rể gặp mặt.

Trình Tranh nhìn thấy người con rể này, vẻ mặt cứng đờ, nhưng không bày ra vẻ mâu thuẫn. Lục Đào nhìn cha vợ, rõ ràng là không có trí nhớ, nhưng cơ thể rõ ràng theo bản năng có bài xích.

Mối quan hệ chắc hẳn đã rất tệ trước đây.

Lục Đào trong lòng đưa ra kết luận này. Anh nhận ra rằng người vợ nhỏ của mình đang nhìn anh với vẻ lo lắng, cũng thuận tiện muốn chào hỏi, nhưng từ “cha” như mắc lại trong cổ họng không thể gọi ra được, dường như cơ thể đang ngăn cản không cho anh gọi như vậy. Trình Tranh như cảm nhận được điều đó, vội vàng nói: “Cậu không cần gọi tôi là cha, cậu ngày trước gọi tôi là Trình tiên sinh.”

Nét mặt thượng tướng giãn ra, rất thản nhiên nói: “Trình tiên sinh.”

Trình Tranh nhìn anh từ đầu đến chân, sau đó nói: “Xem ra thực sự mất trí nhớ rồi, nếu không cũng sẽ không đến thăm ông già này.” Ông nhanh chóng hướng Trình Cẩn vẫy vẫy tay, giọng nói trở lên yêu thương: “Bảo bối ngoan, mau lại đây, để cha nhìn kỹ con.” Trình Cẩn bước nhanh đến, ôm chặt lấy vòng tay của ông một cách trìu mến và vòng tay qua eo ông, với giọng điệu âu yếm, "Hôm nay cha cảm thấy thế nào? Có thoải mái hơn không?"

“Cha không sao, ngược lại là con, xem ra gầy đi rồi, gần đây không ăn được sao?” Đôi bàn tay nhăn nheo vuốt ve hai má Trình Cẩn, âu yếm xoa qua lại, đôi mắt lộ ra vẻ vui mừng khó gặp.

“Con ăn được, không gầy.” Trình Cẩn nũng nịu, nhớ đến món quà mình mang đến, lại vội vàng mở hộp ra, “Cha, xem xem con đem đến cho cha đồ ăn ngon này.” Cậu lấy ra một một quả nho đen tím đưa cho cha, mỉm cười.

Trình Tranh ánh mắt lưu lại trong lòng bàn tay cậu một lát, sau đó rơi trên mặt cậu, cười nhẹ nói: "Là nho phong mật."

“Đúng vậy, cha cũng rất thích ăn phải không? Con bóc cho cha, rất ngon, hơn nữa còn đặt biệt tươi mới.”



Hình ảnh về đứa con hiếu thảo khiến cho trong lòng Lục Đào có chút không thoải mái, mỗi khi nụ cười của Trình Cẩn không dành cho mình, anh thực sự sẽ cảm thấy ghen tị. Cảm giác này có chút kỳ lạ, như thể anh chưa từng trải qua. Trình Tranh ăn một quả nho do con trai mình bóc vỏ, khi quay sang Lục Đào, ánh nhìn biến lạnh không ít, ông nói: “Xin lỗi, chỗ tôi không có lá trà đãi khách, nếu không chê, có thể uống nước nóng. Tiểu Cẩn, rót cho chồng con một cốc.”

Trình Cẩn không thấy trong phòng có nước nóng nên chỉ có thể cầm cốc ra ngoài.

Cậu vừa rồi đi, Lục Đào hiếu nhìn lão nhân trước mặt, “Ông có chuyện gì muốn nói riêng với tôi đúng không?” Vì vậy,ông cố ý đánh lạc hướng con trai.

Trình Tranh cười nhẹ, mang theo hương vị ảm đạm, “Một ông cha vợ già có thể nói gì với bạn đời của con mình chứ? Ngoài việc hy vọng cậu có thể chăm sóc nó, không có thỉnh cầu nào khác.” Ông không đợi Lục Đào trả lời, lại nói: “Chúng ta không gặp nhau 7 năm rồi, thật ra lúc bắt đầu xảy ra sự việc, là nghĩ cách tìm cậu, hy vọng cậu có thể giúp Trình gia, nhưng cậu đã không thèm để tâm đến.”

“Tôi có lẽ không giúp được.” Lục Đào giọng điệu bình thản “Tôi quả thật có tìm hiểu qua về vụ án mà ông phạm phải, là một sự cố lớn, các người không bị đưa đến tinh cầu Địa ngục, trừ việc đủ tiền ra, còn một lý dó khác là không gây thương vong về người, cũng xem là may mắn.”

“Phải không?” Giọng nói của Trình Tranh xen lẫn sự già nua, ông khẽ thở dài, “Chuyện đã trôi qua rồi. Tôi không biết sinh mệnh của mình sẽ kéo dài được bao lâu nữa. Tôi hiện tại chỉ hy vọng, chỉ hy vọng cậu sau này đối với tiểu Trình tốt một chút, nó thật sự…rất yêu cậu.”

Lục Đào lúc này không khỏi có chút kỳ quái: “Tôi sẽ đối tốt với em ấy.”

“Không phải bây giờ, mà là sau khi cậu khôi phục trí nhớ.” Trình Tranh kiên định nhìn anh, trong mắt mang sự cầu xin. Ông hơn nửa đời người huy hoàng, Giờ kéo theo cái thân bệnh tật, mối lo duy nhất là cậu con trai út này. Chờ một hồi cũng không đợi được câu trả lời của Lục Đào, không khỏi cười khổ, "Yêu cầu này đối với cậu có chút hà khắc, được rồi."

Cả hai im lặng không nói, đợi Trình Cẩn lấy nước trở về, phá vỡ sự im lặng.

Cầm cốc nước, Lục Đào không hiểu vì sao lúc trước lại không đồng ý, anh không phải đồ ngốc, bây giờ anh có thể cảm thấy cuộc hôn nhân của mình với Trình Cẩn chắc chắn có vấn đề lớn, với tính cách của anh, nên làm rõ ràng.

Nhưng không biết tại sao, hiện tại anh không muốn tìm hiểu.

Dường như làm rõ ràng, mối quan hệ giữa anh và Trình Cẩn sẽ thay đổi.

Lúc Trình Cẩn đi lấy nước, nhân tiện đã thanh toán một phần tiền thuốc men, thấy số dư trong tài khoản ngày càng cạn kiệt, cậu không khỏi có chút lo lắng, sau khi về nhà liền nghiêm túc làm việc. Tất nhiên, cậu không nói với Lục Đào rằng đây là công việc, chỉ nói đó là một sở thích.

Thượng tướng đại nhân có chút nghi hoặc, “Sở thích của em là may đồ nữ?”

Mặt Trình Cẩn hơi đỏ, thấp giọng nói: “Chính là, chính là thuận tiện kiếm một ít tiền…” Giọng điệu thỉnh cầu, “Em rất nhanh có thể làm xong, sau khi làm xong liền bồi anh, có được không?”

“Nếu cần tiền, anh có thể cho em.” Lục Đào lại nói thêm một câu, “Anh có lẽ có thể cho em, anh xem qua tài khoản của mình, số dư cũng rất lớn.”



Lục Đào thân phận thượng tướng, số dư nhất định rất nhiều, chiến công vô số, mỗi lần đều nhận được tiền thưởng, chưa kể Lục gia cũng đầu tư công nghiệp, mặc dù bây giờ tất cả đều được giao cho họ hàng xa của anh. Trình Cẩn lắc đầu, "Không cần."

Anh cau mày, tỏ vẻ không vui, “Tại sao không cần? Chúng ta không phải là bạn đời sao? Bạn đời có lẽ nên mở một tài khoản chung.”

“Chính là…không cần.” Trình Cẩn từ chối anh một cách thẳng thắn, “Em có thể ứng phó được.” Cậu nhìn Lục Đào, “Ông xã, tin em được không, nếu em thực sự có khó khăn, em sẽ mở miệng tìm anh. Bây giờ để em dùng năng lực của bản thân để giải quyết, có được không?”

Dáng vẻ của cậu quá ngoan, biểu cảm có chút đáng thương, Lục Đào không tránh được sẽ mềm lòng và không giữ được sự cứng rắn. Nhưng anh không chịu đi, anh ngồi bên cạnh nói: “Anh ngồi bên em” Lại lắc lắc cổ tay, “Anh ở đây tra tài liệu”

Trình Cẩn nhẹ thở phào nhẹ nhõm, cười nhẹ nói: "Được."

Sự tồn tại của Lục Đào không ảnh hưởng đến cậu, Trình Cẩn có thể thực sự có thiên phú may vá, cậu ngày càng làm tốt hơn, ngày càng kiên nhẫn, khi thực sự đắm chìm trong công việc, tâm chí không để lên bất kỳ thứ khác. Chiếc váy trên tay cậu đã rất đẹp rồi, cậu đang làm công đoạn cuối cùng, đó là khâu những viên pha lê màu xanh lam lên váy. 99 trong số hơn 100 viên pha lê được may trên váy, phần còn lại được dùng để làm trâm cài hình ngôi sao năm cánh, đính trên ngực. Bằng cách này, toàn bộ chiếc váy giống như một bầu trời đầy sao xanh, và khi mặc lên người, nó toát lên vẻ rực rỡ đến chói mắt.

Sau khi may xong viên pha lê cuối cùng, Trình Cẩn đứng thẳng dậy. Cậu cúi người làm việc quá lâu, lúc này không chỉ mắt hơi mỏi, cánh tay hơi tê, lưng dưới còn đau nhức. Cậu đang muốn tự mình xoa bóp, một bàn tay to đã đè lên eo anh trước, nhẹ nhàng nhào nặn. Trình Cẩn sững sờ, ly nước được đến trước mặt, vừa ngước mắt lên bắt gặp khuôn mặt đẹp trai kia.

“Em làm rất tập trung” Lục Đào nhìn cậu, anh mắt có chút tán thưởng, “Hai giờ, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên”

Trình Cẩn đỏ mặt, cầm lấy cốc nước, nhỏ giọng cảm ơn. Nhiệt độ của nước trong cốc vừa phải, không có thứ gì trong đó, nhưng Trình Cẩn lại cảm thấy có chút ngọt ngào. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể nhận được sự "phục vụ" thân mật từ Lục Đào, hơn nữa đối phương còn khen cậu!

Trong lòng không ngăn được có chút hưng phấn, Trình Cẩn nói: “Anh tra tài liệu xong chưa?”

“Không hẳn” Lục Đào không chỉ xoa xoa thắt lưng, mà còn ấn ấn vai cậu: “Thông tin muốn biết quá nhiều, một lúc sẽ không xong.”

“Cũng đúng, anh cũng không cần vội vàng xem, dù sao chất độc trong não anh đã tiêu tan hết, anh sẽ có thể nhớ ra thôi.” Nói đến đây, Trình Cẩn liền cay mắt, nhưng Lục Đào không nhìn thấy. Ngọn lửa vui mừng đã bị dập tắt theo cách này. Nghĩ đến những gì sẽ xảy ra trong vài tháng nữa, Trình Cẩn theo bản năng muốn tránh đi. Cậu che dấu đặt ly nước xuống, nhấc váy lên, “Em kiểm tra lại một lượt, không có vấn đề gì, ngày mai có thể giao hàng."

Trình Cẩn nhấc hẳn chiếc váy lên, lắc nó trước mặt Lục Đào, và hỏi một cách đầy mong đợi, "Trông nó có đẹp không?"

Nam nhân mỉm cười, "Nó đẹp, và nó rất hợp với em."

“Em không mặc được” Trình Cẩn đỏ mặt nhìn chiếc váy lấp lánh, bản thân cậu cũng rất thích nó, “Nhưng em cũng thật sự rất thích nhưng viên pha lê xanh trên đó, bởi vì màu sắc yêu thích của em là màu xanh, trời xanh, biểu xanh, băng xanh, xanh thẳm…em đều thích!” Cậu lẩm bẩm, lại giương chiếc váy lên, bắt đầu kiểm tra: “Kích cỡ không có vấn đề gì, và số lượng tinh thể cũng không có vấn đề gì. Được rồi, cuối cùng cũng xong. "

Trình Cẩn cũng cười: “Đúng vậy”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đơn Xin Ly Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook