Đơn Xin Ly Hôn

Chương 92: Đón Em Về Nhà (1)

Vân Gian(云间)

19/09/2021

Người dịch: Ravine

“Do thẩm quyền của chúng tôi quá thấp, cho nên ngài có thể liên hệ với chồng ngài để hỏi rõ tình huống cụ thể.” Nhân viên có lẽ đã nhìn thấy hàm cấp chức vụ trong thông tin của cậu và Lục Đào, giọng điệu cũng kính cẩn hơn, thái độ có chút kinh ngạc.

Cuối cùng, trong lòng cô suy đoán, Trình Cẩn thế mà lại từ bỏ hôn nhân với một vị thượng tướng đại nhân, thay vào đó chọn kết hôn với một chàng trai nghèo. Loại chuyện này đúng là khiến người ta kinh ngạc không thôi.

"Cái này..." Trình Cẩn vẫn chưa hết ngạc nhiên, một lúc sau mới hỏi: "Vậy chúng tôi hiện tại không thể làm thủ tục kết hôn sao?"

"Đúng vậy, trùng hôn cũng là phạm pháp."

Mã Nguyên hiển nhiên cũng sợ hãi, nghi ngờ nhìn Trình Cẩn, không khỏi thì thào nói: "Phải làm sao đây..."

Hai người chậm rãi bước ra khỏi phòng đăng ký kết hôn, Mã Nguyên căng thẳng, mà Trình Cẩm lại hoảng loạn đến tột cùng, bước chân có chút vô lực. Mã Nguyên nhỏ giọng hỏi: "Trình đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em, vậy em..."

“Cảm ơn cậu.”, Trình Cẩn miễn cưỡng đứng dậy mỉm cười với Mã Nguyên, "Cảm ơn vì đã đi cùng tôi tới đây, khiến cậu mất công một chuyến rồi. Tôi thực sự xin lỗi. "

Sự lễ độ của cậu khiến cho Mã Nguyên đỏ bừng mặt, tay chân luống cuống nói: "Không sao đâu, em cũng đâu có giúp được gì. Nếu đã không đăng ký kết hôn được, em, em sẽ trả lại tiền cho anh..."

“Không, không cần trả lại đâu.” Trình Cẩn thấy Mã Nguyên muốn trả lại tiền, bèn nói: “Thật sự không cần, dù sao nguyên nhân cũng là tại tôi.”

"Nhưng em cũng không thể lấy tiền không của các anh như này được. Mẹ mà biết sẽ mắng em mất, em sẽ quay về lấy tiền ngay." Cậu ta vừa nói xong mới bỏ chạy được mấy bước thì đã bị Trình Húc đang đứng bên ngoài chặn đường. Trình Húc hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Trình Cẩn đang muốn giải thích, đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ từ những người gần đó, bên tai vang lên tiếng gầm rú xa xăm của động cơ. Cậu sửng sốt, vô thức nhìn về phía mà những người khác đang nhìn, ngẩng đầu liền phát hiện có thứ gì đó đang tới gần.

Tinh cầu Địa Nhiệt hiếm khi được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, Trình Cẩn thị lực khá tốt nên có thể nhìn rõ thứ gì đang đến gần.



Đó là một phi cơ quân sự nhỏ.

Đây là phương tiện di chuyển thông thường trên tinh cầu Đế Quốc, nhưng trên tinh cầu Địa Nhiệt thì cực kỳ hiếm thấy, Mã Nguyên lớn đến tuổi này mà cũng chỉ được thấy qua một hai lần, nên khi tận mắt chứng kiến chiếc phi cơ lạnh lẽo đang tiến đấn gần, hai mắt cậu ta sáng lên, gần như tỏa ra các đốm nhỏ, trong cổ họng thốt lên đầy phấn khích, "Là một phi thuyền!"

Hầu như tất cả mọi người ở các cửa hàng xung quanh đều chạy ra xem, Trình Cẩn nhìn chiếc phi thuyền càng lúc càng tới gần, trong lòng chợt dâng lên một tia cảm giác, sau khi nhìn thấy logo quen thuộc in trên phi thuyền, cảm xúc trong lòng chợt rơi lộp bộp, cả người cậu khẽ run lên.

Sao có thể? Sao logo in trên phi thuyền lại có thể là của quân đội do Lục Đào quản lý?

Người đến... là anh ấy ư?

Nếu đó thực sự là anh ấy ...

Trình Cẩn nghĩ đến đáp án này, theo bản năng muốn tránh đi, thế nhưng không biết tại sao, hai chân cậu nặng như đeo chì, một phút cũng không cử động được, tim đập "thình thịch", cảm xúc ngổn ngang, nhưng cũng có một chút cảm giác vui sướng đang thực sự lan tỏa.

Người mà cả đời này cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại, hiện tại lại có khả năng sẽ xuất hiện, sao có thể không vui mừng cho được?

Nhưng mà, nhưng mà cũng không nhất thiết là anh ấy ...

Phi thuyền chậm rãi đáp xuống bãi đất trống trung tâm, làm tuyết xung quanh văng tung tóe, sau khi dừng lại, trên phi thuyền một chiếc thang dài được kéo ra, trên đó nhanh chóng xuất hiện một bóng người cao lớn.

Mặc một bộ quân phục phẳng phiu khoác với áo choàng, dáng người anh cao lớn thẳng tắp, cực kỳ anh tuấn, làm người khác phải lóa mắt.

Rõ ràng là mới hơn một tháng không gặp nhau, nhưng Trình Cẩn lại cảm thấy tựa như đã qua một thế kỷ. Cả người cậu run lên vì sự xuất hiện của Lục Đào, ánh mắt, gò má, đôi môi, tim phổ và thậm chí cả tứ chi, toàn bộ đều không kiểm soát được.



Nhìn thấy người đàn ông đẹp trai đang sải bước đi tới, Mã Nguyên không khỏi thì thào: "Đẹp trai quá ... Chắc hẳn là một vị tướng cấp cao nhỉ? Trông anh ta uy lực như vậy." Rồi lại ngưỡng mộ nói tiếp: “Đến lúc nào em mới có thể trở thành giống như vậy?”

Nhưng cậu ta dần nhận ra có điều gì đó không ổn. Mục tiêu của đối phương dường như đang tiến về phía cậu ta. Điều này khiến Mã Nguyên có chút căng thẳng, lo lắng không biết có phải mình đã phạm tội gì không. Trong lúc hoảng loạn, cậu ta bắt gặp biểu tình của Trình Cẩn. Một ý nghĩ táo bạo nảy ra, cậu ta rất muốn hỏi nhưng khi thấy người kia đi đến càng lúc càng gần, lại không dám hỏi tiếp, thậm chí còn lén lui sang một bên.

Tay chân Trình Cẩn cứng đờ, trong khoảnh khắc này, cả thế giới của cậu chỉ có một mình Lục Đào, nhịp tim cậu tăng mạnh, khi Lục Đào đứng cách cậu chỉ hai mét, Trình Cẩn thậm chí còn nghi ngờ rằng tim mình sẽ ngừng đập.

Bốn mắt nhìn nhau, một người vẫn lạnh lùng cứng rắn, mà người kia chỉ tận lực nghĩ muốn trốn tránh.

Thấy người đàn ông không có ý muốn nói gì, Trình Cẩn rốt cuộc lắp bắp hỏi: "Anh, sao anh lại ở đây?"

Lục Đào nhìn cậu chằm chằm, đôi môi mỏng khẽ mở, nhưng giọng nói lại kiên định mạnh mẽ, "Đón em về nhà."

"Về, về nhà ..." Trình Cẩn sững sờ, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Lục Đào sẽ coi nơi đó là "nhà", cậu còn cho rằng chỉ có mình cậu mới nghĩ như vậy. Nếu là trước đây, cậu chắc chắn sẽ tràn đầy nước mắt vì vui sướng không thôi, nhưng hiện tại có quá nhiều lo lắng và sợ hãi mà cậu không thể đáp ứng ngay lập tức.

Sau một lúc, Trình Cẩn thu hết can đảm nói, "Nơi đó ... không phải là nhà." Cậu nắm chặt tay, trong ngữ khí không hề có bất kì trách móc nào, thậm chí còn thận trọng nói: "Chỉ có một mình em... thì cũng không tính là nhà, nên em sẽ không trở về... "

Lục Đào sau khi nghe xong lời này của cậu, ánh mắt dường như lạnh đi, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, anh nói: "Quyết định của em không được tính. Chúng ta hiện vẫn đang trong thời kỳ tiếp tục cuộc hôn nhân. Em cần phải cùng anh trở về."

Trình Cẩn có chút hụt hẫng, cậu lúc đối mặt với cường thế của Lục Đào luôn là như vậy, trước kia nhất định phải thỏa hiệp hết lần này đến lần khác, bây giờ cho dù muốn cứng rắn kiên quyết cũng không biết nên dùng cách gì.

Cậu muốn cầu cứu anh trai giúp đỡ, nhưng khi cậu quay đầu lại thì thấy anh trai không biết đã rời đi từ lúc nào, điều này khiến cậu càng thêm luống cuống. Những gì Lục Đào vừa nói lại vang lên trong đầu cậu, hai chữ "thời kỳ tiếp tục hôn nhân" và "cần" chồng lên nhau, khiến cậu đưa ra kết luận, "Là do liên quan đến đơn xin ly hôn vẫn chưa được thông qua có phải không? Em, em sẽ cùng quay lại làm thủ tục. "

Lòng cậu rối bời, cảm thấy vô cùng khó chịu, "nhưng trước tiên em phải trở về báo một tiếng với cha và anh hai đã. "

(Gõ gần 1500 chữ mỏi tay quá :))) Nhân đây nếu bạn nào đang muốn đọc truyện ngược thân ngược tâm, tra công, trước ngược thụ sau ngược công thì có thể đọc thêm "Quân sủng nan vi" do mình đang edit nhé :))) Link truyện https://dtruyen.com/quan-sung-nan-vi/?preview=1)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đơn Xin Ly Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook