Đơn Xin Ly Hôn

Chương 29: Liên Kết Tài Khoản

Vân Gian(云间)

14/08/2021

(Link truyện chữ Trung: http://www.592shuku.net/29/29097/)

Trình Cẩn ngủ sâu đến nỗi Lục Đào mặc quần áo ngủ giúp cậu, cũng không tỉnh. Lúc ngủ rất an tĩnh, ngay cả hít thở cũng rất nhẹ nhàng, Lông mi dày dài rủ xuống tạo một mảnh tối nhỏ, đôi môi vẫn còn hồng hồng, dáng vẻ trông rất ngoan ngoãn.

Một chút cũng không giống với một người đe doạ nam nhân với mình kết hôn với mình.

Lúc ở chung đối phương luôn tỏ ra thấp kém, lại luôn lo được lo mất, Lục Đào có lẽ biết rằng mình rất lạnh nhạt với cậu trong quá khứ. Hôm nay ở chỗ bà nội, bản thân dù đã không còn ký ức nhưng cảm thấy sống chung với lão phu nhân một ngày rất hoà nhã, đối phương ngược lại không nhắc nhiều đến quá khứ, anh cũng không hỏi nhiều. Thật ra anh lúc đó cũng đã nghĩ, nếu bà nội nhất định nhắc đến chuyện đó đó, bản thân sẽ ngăn lại.

Không thể biết tại sao, Lục Đào dường như không nóng lòng muốn biết quá khứ.

Nhưng bây giờ anh lại muốn biết.

Rốt cuộc anh đã đối đãi với cậu như thế nào, mới khiến cậu sợ thành bộ dạng này?

Lục Đào bật thiết bị liên lạc, tìm trang liên hệ của Ferry và gửi đi một tin nhắn. Không lâu sau, anh nhận được một hành trình gần đúng của mình trong quá khứ.

Về lý lịch, bản thân Lục Đào cũng đã từng đọc qua, và anh cũng biết rõ về tất cả những trận chiến khiến anh thăng chức. Loài người có hai kẻ thù lớn. Một là Zerg, có hiệu quả chiến đấu thấp nhưng số lượng lớn, hơn nữa sẽ làm phát sinh bệnh tật. Chúng sống ở một nơi gọi là tinh cầu Nhiệt đới, cách rất xa tinh cầu Đế chế. Vốn dĩ hai chủng tộc hòa bình, cho đến khi tinh cầu Nhiệt đới xảy ra cháy rừng, nơi sinh sống của chủng tộc Zerg bị suy giảm mạnh, chúng mới bắt đầu nghĩ đến các tinh cầu khác. Cuộc tấn công đầu tiên của chúng không thu hút được sự chú ý của con người, và phải đến một tháng sau, hầu như tất cả con người trên tinh cầu đó đều bị lây nhiễm căn bệnh này và chết,Con người mới bắt đầu thực hiện các biện pháp phòng thủ.

Những loài Zerg hút máu và ăn thịt người cũng đang tiến hóa, trong những thập kỷ gần đây, một số loài Zergs đã tiến hóa thành mặt người và có tay chân, nhìn vô cùng đáng sợ. Nhưng bởi vì con người có công nghệ tiên tiến, vì vậy tạm thời vẫn còn trong trạng thái áp đảo, nhưng vẫn còn một kẻ địch khác, là tộc người sói.

Tinh hệ nơi tộc người sói sinh sống cách con người không xa. Rất lâu trước đây, hai chủng tộc sống trên cùng một tinh cầu. Người sói coi con người là "thức ăn" và sát hại con người một cách dã man. Mãi cho đến khi nhân loại phát minh ra phi thuyền vũ trụ để di cư ra khỏi tinh cầu nguyên thủy tình hình đó mới được xoa dịu đôi chút. Nhưng rồi trí thông minh của người sói cũng bắt đầu phát triển, trong một lần, chúng chiếm được một con tàu vũ trụ do loài người phát minh, và sau đó bắt đầu cuộc thảm sát nhân loại lần thứ hai. Cuộc thảm sát vô cùng bi thảm, nhiều người chết, bộ tộc người sói không được lợi, kết quả là hai tộc có mối hận thù sâu sắc. Trong chuyến đi này, người sói đã đánh cắp một bộ mẫu gen người và phát triển loại thuốc đồng hóa tư duy con người, khi chúng tấn công lại, đã biết đặt trước “quân cờ”.

Chiến dịch thăng chức đầu tiên, Lục Đào đóng vai trò quyết định trong trận chiến với người sói. Anh nhận thấy rằng một sĩ quan nào đó đã bị người sói đồng hóa và nổi loạn, anh lập tức giết chết "anh ta", xoay chuyển cục diện trận chiến, cứu sống hàng ngàn binh lính và được phong quân hàm thiếu tá. Kể từ đó, năng lực xuất chúng của anh liên tục được bộc lộ, anh đã có ba mươi tư đóng góp lớn nhỏ, vì vậy mới 27 tuổi liền trở thành thượng tướng. Cho đến nay, anh cũng là thượng tướng trẻ nhất tinh cầu. Và giới truyền thông vẫn đang dự đoán rằng anh sẽ là vị tướng trẻ nhất trong tương lai.

Sau hàng trăm năm nghiên cứu, cuối cùng con người cũng đã đúc được một bức tường bảo vệ bên ngoài hành tinh, có thể ngăn chặn hiệu quả cuộc xâm lược của tộc Zerg và tộc người sói. Những người lính trở về sau chuyến tuần tra giữa các vì sao cũng sẽ bị kiểm tra gắt gao, nguyên nhân khiến tàu chiến của Lục Đào gặp nạn lần trước là do sơ hở, và có thể là do con người tạo ra.

Những chuyện này bởi vì Lục Đào mất trí nhớ, nên Ferry chỉ nói ngắn gọn một chút, nói: "Quân bộ đang tiến hành điều tra nghiêm ngặt, hơn nữa đã khóa mục tiêu. Tôi tin rằng sắp tới sẽ bắt được gián điệp."

Lục Đào với chuyện này không có ý kiến gì khác, từ những thông tin mà anh đã tìm kiếm, anh có thể thấy rằng kẻ thù tương lai của nhân loại sẽ không còn là Zerg hay tộc người sói, mà sẽ là chính con người.

Sự giàu nghèo của mỗi hành tinh không đồng đều, môi trường sống cũng khác nhau, các tầng lớp trên của tinh cầu đế chế vẫn đang gia tăng khoảng cách, đây hẳn là một mối nguy tiềm ẩn lớn trong tương lai.

Lịch trình của Ferry rất chi tiết, từ khi anh bắt đầu vào chiến trường cho đến thời gian cuối cùng anh bị mất trí nhớ, tất cả lịch trình đều được viết rõ ràng. Và Ferry có lẽ cũng biết suy nghĩ của cấp trên, nên đem thời gian anh trở về tinh cầu đế chế liệt kê riêng ra.

Trong bảy năm, tổng cộng trở về không quá 20 lần, lần ở lại lâu nhất cũng chưa tới một tháng, trong hai mươi ngày lẻ đó, anh thậm chí dùng 20 ngày để huấn luyện cho một cuộc thi trong quân đội, và chỉ có thời gian bảy ngày ngắn ngủi dành cho thời gian nghỉ ngơi cá nhân.

5 tháng 3 ngày.



Thời gian thực tế ở bên người vợ nhỏ là bao nhiêu đây?

Nhìn con số này, bản thân Lục Đào cũng cảm thấy lãnh mạc, rỗi nảy ra một suy nghĩ.

Trình Cẩn thích anh đến mức nào? Như thế này lại không ly hôn?

Hơn nữa anh trước đây đối với cậu rốt cuộc là tâm tư như thế nào?

Lục Đào không thể tự mình làm rõ, anh chỉ biết, nếu tính cách trước và sau khi mất trí nhớ không có lật tẩy triệt để, nếu anh thật sự không chấp nhận nổi một người, sẽ là tuyệt đối không duy trì quan hệ bạn đời với đối phương.

Huống hồ Trình Cẩn rõ ràng nhìn rất phù hợp với tâm ý của anh.

Thượng tướng đại nhân trong lòng kỳ quái, nghĩ đến Lục Đào trước khi mất trí nhớ, đầu óc một mảng trống rỗng, chỉ cảm thấy chính mình là người xa lạ. Ánh mắt anh ta nhìn đi nhìn lại dữ liệu, và cuối cùng rơi vào một nút nào đó.

Tinh cầu Đế chế ngày 22 tháng 10 năm 887, phu nhân thượng tướng nộp đơn xin vào quân đội, cấp trên phê chuẩn hơn nữa còn cử một chiếc chuyên cơ đến văn phòng điều hành chung của Lục Đào, sau 38 giờ, chuyên cơ mang theo Trình Cẩn trở về.

Lục Đào nhướn mày nhìn chằm chằm vào đoạn thông tin này, anh rất nhanh so sánh hành trình chi tiết mà Ferry gửi và phát hiện rằng vào thời điểm này, họ đang dọn sạch làn sóng người sói cuối cùng. Lúc đó tộc người sói đang ẩn nấp trong dân chúng, sau khi sàng lọc và điều tra nửa tháng, tất cả những người ở đó đều bị cách ly, các gián điệp đã được tìm thấy, và đã có thể lúc giải trừ báo động. Nhưng Lục Đào đã tra về phương thức làm việc trước đây của mình, với sự thận trọng của bản thân, có lẽ kéo dài thời gian. Bởi vì anh cảm thấy nửa tháng không đủ để loại bỏ hoàn toàn nguy hiểm.

Cho lên lúc đó lập tức đưa cậu về, có hay không khả năng là do lo cho an nguy của người vợ nhỏ?

Bởi vì không có ký ức, ngay cả những suy đoán của chính anh về hành động trong quá khứ của mình cũng không thể xác minh được.

Anh đột nhiên không muốn lấy lại trí nhớ.

Lục Đào không thể hiểu được tình cảm trong quá khứ của mình đối với Trình Cẩn.

Nếu là thật sự chán ghét, vậy cảm giác hiện tại của anh là như thế nào?

Sau khi Trình Cẩn tỉnh dậy, đối với sự điên cuồng đêm qua không hề có ấn tượng gì, khi chồng xấu hổ cậu cũng chỉ biết đỏ mặt và nói nhỏ: "Em cái gì cũng không nhớ, nhất định là anh lừa em..."

Lục Đào bóp má cậu, cố ý nói: "Anh thực sự hối hận vì ngày hôm qua tôi đã không dùng quang hình để quay lại tất cả, nếu không xem em còn vu oan như thế nào!"

Trình Cẩn ngượng ngùng nhìn anh và nói: "Vậy thì lần sau em sẽ quay..."

Thượng tướng nhướng mày, “Thì ra em cũng muốn tự mình xem?” Véo cằm cậu, nghiêm túc nói: “Nói thật đi, em thật sự không nhớ?”

Trình Cẩn lắc đầu, "Thực sự không nhớ."

Vẻ mặt của cậu không hề giả dối, Lục Đào có chút khó chịu, bức hỏi: "Những thứ đồ đó mua ở đâu? Nếu bị người khác dùng trên người em, há chẳng phải bị người khác chiếm tiện nghĩ cũng không biết?” Lại tiến gần cậu, “Trước đây chưa dùng qua?



Trình Cẩn hoảng loạn lắc đầu, "Không có, em, em đã quên mất mình mua nó ở đâu. Có lẽ cũng là do người bán đưa cho."

"Trước đây thực sự chưa dùng qua?"

Trình Cẩn vẫn lắc đầu, lại đỏ mặt vì xấu hổ, “Cho dù dùng nó cũng là với anh, em, em chưa từng thân mật với người đàn ông khác…ngược lại anh…” Trình Cẩn mím môi, ba chữ tiếp theo thực sự quá nhỏ, gần như ngâm ở trong nghiệm không có bật ra, vì vậy Lục Đào không nghe thấy. Chồng lại nói: “Không có thì tốt”Trình Cẩn lại nghĩ đến một đống tin đồn của Lục Đào, lại nghĩ đến anh có thể sống với tình nhân trên một tinh cầu khác, lòng chua xót như đổ một bình dấm.

Lục Đào đặc biệt thích véo má Trình Cẩn, thậm chí không thể không hôn lên trên đấy mấy cái, sau khi hôn liên tiếp, cuối cùng cậu cũng cố nhịn trước khi để lại dấu răng trên đó. Anh đột nhiên nói: "Ngải Tuyết mời anh dự tiệc, em có muốn đi cùng nhau không?"

trình cận ngạc nhiên một lúc, lúc không biết tại sao, sao tim cũng thắt lại, cậu nhìn dung mạo anh tuấn đang tiến lại gần, rõ ràng đoạn thời gian này tấy thân mật, nhưng thỉnh thoảng, khuôn mặt lãnh đạm của anh ngày trước vẫn hiện lên nhắc nhở cậu. Trình Cẩn nói: “Em không đi”

Lục Đào cau mày, "Em không hỏi là tiệc gì liền từ chối rồi? Hơn nữa tại sao lại không muốn đi cùng anh?”

Trong lòng Trình Cẩn cảm thấy buồn bã, nhưng cố gắng không thể hiện ra, anh nói: “Tiệc của các anh, nhất định là một số môn thể thao nào đó, em không thể. Em không phải không muốn đi cùng anh, chỉ là, em còn công việc chưa hoàn thành, thời gian có chút gấp gáp,...

“Thực sự là một loại hình thể thao, anh ta hẹn anh đến trường bắn,” Thượng tướng đại nhân có chút đau lòng, “Em không cần phải làm việc vất vả như vậy, chúng ta có thể mở tài khoản chung, anh đã kiểm tra qua, chỉ cần chúng ta cùng nhau đi ký, tài sản của chúng ta liền có thể dùng chung.”

“Không cần, không cần” Trong lòng Trình Cẩn hoảng loạn, đầu lắc đầy lợi hại, “Không cần mở, em tạm thời vẫn có thể chống đỡ, anh hiện tại không phải là đã gánh trách nhiệm toàn bộ chi chi phí trong nhà sao? Bà nội anh bên đó, anh cũng gánh vác. Hơn nữa bố em cũng không cần phí phẫu thuật nữa rồi, chỉ cần tiền mua thuốc, em và anh trai kiếm tiền đủ để trả rồi.”

Nam nhân lại một lần nữa xác nhận: “Thật sự không dùng?”

“Không dùng!” Trình Cẩn rất nghiêm túc.

Lục Đào không vì điều này cảm thấy hoài nghi, trên thực tế, ở trong tinh cầu đế chế, giữa hai bạn đời mở tài khoản chung không nhiều, dù sao điều này cần sự đủ tin tưởng, hơn nữa cần sự cho phép của hai bên. Chỉ là anh ngược lại không thể nhìn ra, Trình Cần nhìn mềm yếu, nhưng lòng tự tôn và tự cường lại nặng như vậy.

Anh không biết, Trình Cẩn chỉ là có điều khó nói.

Năm đó gia đình cậu để ép Lục Đào kết hôn, vì vậy đã dùng thủ đoạn bỉ, và để trói chặt người nam nhân này, cha của Trình Cẩn đã phản đối gay gắt việc cậu mở tài khoản chung.

"Bảo bối, cậu ta hiện tại hữu cầu nhà chúng ta, chỉ khi để cậu ta phụ thuộc vào chúng ta, mới đối xử tử tế với con. Nếu con mở tài khoản chung với cậu, cậu ta chuyển hết tiền của con đi rồi ly hôn với con, còn gì có thể bạn làm gì để giữ cậu lại? "

Trình Cẩn được bố thuyết phục và thấy hợp lý nên không nhắc lại nữa.

Tuy nhiên, trên thực tế, Lục Đào chưa bao giờ tiêu tiền của cậu, cũng không ham muốn một phần tài sản của Trình gia. Anh dựa vào nỗ lực của bản thân và lăn xả cả sinh mệnh của mình để chiến đấu vì một tương lai xuất sắc, một tương lai không cần phải ràng buộc với bất kỳ ai.

Vì vậy, khi Trình gia gặp khó khăn, Trình Cẩn không có cách nào mở miệng hứng anh trợ giúp.

Đã từng có những suy đoán ác ý như vậy đối với đối phương, làm sao có thể xấu hổ mở miệng đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đơn Xin Ly Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook