Chương 126: Phiên ngoại 10: Tai nạn (Anh trai)
Vân Gian(云间)
17/02/2023
Tửu lượng của lão tộc trưởng khá cao, cho dù tửu lượng của Ngạn Thất có tốt đến đâu thì uống nhiều vẫn sẽ hơi ngà ngà say. Hắn thừa lúc tâm tình Trình Húc đang tốt là liền quấn lấy anh làm một lần cho đã rồi ôm anh ngủ suốt một buổi tối.
Hắn thậm chí còn hy vọng có thể ở chỗ này được thêm vài ngày nữa, dù sao thì nếu như vẫn còn ở lại đây, Trình Húc sẽ không có khả năng chạy trốn khỏi hắn.
Ôm người vào trong lồng ngực, đã thỏa mãn xong hết dục vọng cho nên Ngạn Thất ngủ rất sâu, cảm giác run mạnh trên cổ tay kéo dài gần một phút hắn mới tỉnh dậy.
Màn hình của máy truyền tin không biết đã sáng lên từ lúc nào, Ngạn Thất chưa rõ tình hình hiện tại, hắn gõ lên màn hình theo thói quen, bên kia liền có giọng truyền tới: "Thiếu gia, Ngạn thiếu gia, giờ ngài đang ngủ sao? Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngài!"
Giọng điệu của người đó cực kỳ gấp gáp, Ngạn Thất mắt nhắm mắt mở ngáp một cái, cảm nhận được người ở trong ngực giật giật, hắn tỉnh táo hơn chút ít.
Hắn vươn tay còn lại ra che lỗ tai của Trình Húc, sau đó đưa máy truyền tin sát vào bên tai mình, giọng điệu không được tốt cho lắm, nói: "Tốt nhất là chuyện ông muốn nói nên quan trọng đi!"
Lý An ở đầu dây bên kia vội vàng nói: "Chuyên gia đã dự đoán khu vực ngài đang ở sẽ có một trận động đất 5.3 độ richter trong vòng năm phút nữa! Xin ngài hãy mau chóng rời khỏi nơi đó ngay! Tôi nhận tin này một giờ trước rồi, nhưng phía bên ngài không có tín hiệu, tôi chỉ có thể ngồi trên phi thuyền dùng thiết bị truyền tín hiệu dự phòng để liên lạc với ngài thôi, ngài hãy nhanh chóng rời khỏi đó đi!"
Sau khi Ngạn Thất nghe được hai chữ "Động đất" thì hắn tỉnh luôn, hắn ngồi thẳng người dậy.
Người trong ngực bị hắn đánh thức, Trình Húc trông còn mệt hơn hắn, ngữ khí hơi biếng nhác: "Sao vậy?"
Ngạn Thất đơ một giây rồi lập tức phản ứng lại, hắn vội vàng đưa quần áo cho Trình Húc, nói: "Năm phút sau sẽ có động đất! Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi anh!"
Trình Húc sửng sốt: "Động đất?"
"Nhanh!"
Trạm động đất dự đoán các trận động đất xảy ra ở toàn tinh hệ cực kỳ chính xác, hơn nữa còn có thể đưa ra thời gian cụ thể, lần nào cũng có thể dự đoán và cảnh báo sớm một tiếng trước khi khi trận động đất xảy ra, chưa từng sai.
Trên tinh cầu Địa Nhiệt cũng từng có động đất vài lần, từ xưa đến nay, khả năng xảy ra cũng chỉ có hai ba lần, hậu quả cũng không quá là nghiêm trọng.
5.3 độ richter ở nơi khác không được gọi là thảm hoạ lớn, nhưng Ngạn Thất và Trình Húc bỗng nhớ ra.
Vì để tránh lạnh bộ lạc Sear nên chọn cư trú ở khe núi nằm giữa hai ngọn núi lớn, nếu như xảy ra động đất, chỉ cần có một tảng đá rơi xuống, đối với người ở nơi này mà nói, chính là tai họa lớn.
Hai người mặc xong quần áo, Lý An ở đầu bên kia nói: "Còn có bốn phút nữa thôi! Ngạn thiếu gia, xin hãy lập tức rời khỏi nơi đó!"
Ngạn Thất kéo Trình Húc ra ngoài, lúc đi qua nhà Mã Lưu, hắn dùng một chân đá văng cửa.
Mã Lưu đang ngủ ngon lành giật mình dậy trong hoang mang và sợ hãi, mặt tái mét: "Có chuyện gì vậy?"
Ngạn Thất nói: "Có động đất, chạy mau!"
Sau khi nói xong, hắn giữ lấy Trình Húc rồi chạy ra ngoài.
Bọn họ cần phải chạy ra khỏi khe núi này trong vòng ba phút, chạy đến khoảng đất trống bên ngoài! Phi thuyền của hắn đang đậu ở nơi đó, họ có thể lên phi thuyền rồi rời đi.
Ngạn Thất đang định bước nhanh hơn, đột nhiên Trình Húc dừng bước, nói: "Phải thông báo cho những người khác!"
Ngạn Thất không tin được lời anh nói, hắn nhìn anh: "Anh Húc, anh không muốn sống nữa sao? Chỉ còn hơn ba phút mà thôi, nơi này có hơn 500 cư dân lận đó, sao có thể kịp được?"
Trình Húc nói: "Được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Anh hất tay Ngạn Thất ra, quyết không chùn bước nói: "Cậu có thể đi trước nếu muốn!"
Nói xong anh cũng không thèm nhìn hắn thêm một cái, vội chạy đến căn nhà gần nhất vung tay đập cửa, lớn tiếng kêu: "Có động đất! Mau rời khỏi đây ngay! Dậy mau!"
Tiếng kêu to trong đêm đen tĩnh nghe rất rõ, nếu như mấy tiếng trước không tổ chức tiệc, nếu phần lớn mọi người không uống rượu, có lẽ họ sẽ phản ứng lại.
Nhưng mọi người đã ngủ say, phản ứng vô cùng chậm chạp, Trình Húc đập cửa nửa phút, bên trong mới mở cửa, nhưng anh không chậm chân, lập tức chạy sang căn nhà thứ hai.
Ngạn Thất nhìn chằm chằm bóng lưng đang chạy vội của anh, siết chặt nắm tay, cắn chặt răng, bỏ mặc Lý An còn đang nói "Chỉ còn có hai phút nữa" để đi đến căn nhà đang đóng chặt cửa phía bên kia.
Sau vài giây ngơ ngác Mã Lưu cũng bắt đầu chạy đi gọi người khác, càng ngày càng nhiều người được gọi dậy, cả bộ lạc tỉnh hơn phân nửa.
Trình Húc nhìn thấy dân làng tự động đi kêu người khác, không có ai chịu chạy trước, lập tức lớn tiếng nói: "Có con thì ôm con chạy trước, ưu tiên phụ nữ!"
Lúc này phái yếu và trẻ con mới bắt đầu rời đi.
Chỉ là thời gian quá ngắn ngủi, chưa có ai chạy đến lối ra, mặt đất đã bắt đầu rung chuyển.
Ban đầu sự rung chuyển còn chưa rõ, người đứng chỉ cảm thấy hơi choáng váng, mười giây sau, cảm giác càng lúc càng mạnh, không ai đứng được, tiếp đến trời đất quay cuồng vỡ vụn, tần suất rung chuyển tăng lên nhanh chóng, nhà băng bắt đầu xuất hiện các vết nứt.
Thời điểm tảng đá đầu tiên rơi xuống, chỉ là một tảng đá không quá lớn nhưng lại có thể tạo một lỗ lớn trên nhà băng, rất nhanh sau đó đã có tảng đá thứ hai, thứ ba, thứ tư rơi xuống...
Mọi người bắt đầu loạn, bộ lạc không thể duy trì trật tự được nữa, đàn ông thì lớn tiếng quát tháo, con nít thì khóc lóc, tiếng các bà mẹ gọi con nhỏ vang cả một vùng...
Đa số mọi người đã bò ra khỏi giường, một số người còn lại thì chưa rõ chuyện gì đang diễn ra, còn một số thì nỗ lực vơ vét của cải.
Ngạn Thất không thể đứng vững, cũng té nhào xuống đất, nhưng hắn lập tức bò lên, nhẫn nhịn cơn hoa mắt chóng mặt đi tìm Trình Húc, vừa tìm vừa lớn tiếng gầm lên: "Anh Húc! Anh Húc!"
Hắn hận cực kỳ, hận năng lực của bản thân không đủ, lại vô cùng sợ hãi, sợ Trình Húc bị gì.
Toàn bộ nhà băng trong bộ lạc đã nứt ra làm đôi, mấy tảng đá rơi xuống càng lúc càng lớn, khi tảng đá lớn nhất vừa rơi xuống, rơi đúng vào toàn tháp trung tâm bộ lạc, khiến cho nơi đó vỡ nát ngay trong tức khắc, dân làng trốn phía dưới khó mà giữ được mạng.
Ngạn Thất nheo mắt, lớn tiếng nói: "Đừng trốn ở trung tâm! Trốn vào sườn núi! Nhanh!"
Hai ngọn núi lớn không thẳng đứng mà là hướng nghiêng, vách núi càng lên cao, khe hở giữa hai ngọn núi càng hẹp, cho nên trốn dưới sườn núi so với trốn trong nhà băng sẽ an toàn hơn.
Hắn rống lên, một số người phản ứng lại, nhanh chóng chạy tới sườn núi.
Ngạn Thất cũng chạy về hướng kia, vừa chạy vừa tìm kiếm bóng dáng Trình Húc, gần đến sườn núi vẫn chưa thấy bóng Trình Húc đâu, Ngạn Thất cắn răng tiếp tục chạy trở về.
Anh Húc không thể xảy ra chuyện ở chỗ này! Anh ấy tuyệt đối sẽ không có chuyện gì!
Ngạn Thất ôm theo hi vọng mà chạy đi tìm kiếm Trình Húc, trên đường còn nhanh tay nhanh mắt cứu thêm được mấy người.
Đá và tuyết đọng rơi xuống càng ngày càng nhiều, không gian như bị rải muối trắng tinh, khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Trong lòng Ngạn Thất cực kỳ hoảng loạn, không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ có vài phút ngắn ngủn, cuối cùng hắn cũng tìm thấy được bóng lưng của Trình Húc.
Tay trái Trình Húc ôm một đứa bé khoảng chừng hai tuổi, tay phải giữ lấy một người phụ nữ, gian nan tiến về phía trước.
Ngạn Thất nhìn thấy áo vest của anh có vết máu đỏ tươi, hắn luống cuống, đang muốn đi qua để giúp đỡ, đột nhiên nhìn thấy một tảng đá lớn đang rơi xuống ngay chỗ Trình Húc, trong phút chốc, không biết là sức mạnh từ đâu truyền tới khiến hắn vượt qua giới hạn của bản thân, dùng tốc độ nhanh khủng khiếp chạy đến phía sau Trình Húc, sau đó vươn tay đẩy anh đi.
Trình Húc bị hắn đẩy đến lảo đảo, đứa trẻ anh đang ôm trong ngực lăn vài vòng về phía trước, còn chưa thấy đau, bên tai đã nghe được một tiếng tiếng vang rất lớn.
Bông tuyết bị lực rơi mạnh xuống tác động làm bay tung tóe, tạm thời che khuất tầm nhìn của anh, chờ đến khi bông tuyết rơi hết xuống đất, Trình Húc thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt, con tim anh như chết lặng.
Ngạn Thất cứu anh, gần nửa cơ thể của hắn lại bị đè dưới tảng đá đó.
Tuyết trắng ở bên cạnh bị nhuộm đỏ bởi máu, đồng tử của Trình Húc mở to tới cực hạn, một cảm giác tê liệt nơi con tim bắt đầu lan rộng, chờ đến khi anh có nhận thức, anh vội bò tới chỗ Ngạn Thất, dù cho có vấp té mấy lần cũng không dừng.
Ở khoảng cách gần như vậy, Trình Húc thấy rõ hoàn toàn mọi thứ trước mắt, tảng đá vốn nên đè lên người anh, giờ phút này lại đang nằm trên đôi chân của Ngạn Thất, Trình Húc có thể nghe được âm thanh nứt vụn của xương cốt.
Người đàn ông trước mặt chật vật ngã nhào lên trên nền tuyết trắng, khuôn mặt tuấn tú giờ phút này lại tái nhợt không còn chút máu, nhưng hắn vẫn còn ý thức, hơn nữa còn rống lên với anh: "Mau chạy đi! Mau!"
Suốt cả cuộc đời Trình Húc, đây lần đầu tiên anh cảm nhận được cái gì gọi là "Hoang mang khiếp sợ.", lúc anh biết mình phá sản cũng chưa từng có, miệng anh hơi hé ra, nhưng không thể cất tiếng nói nổi một chữ nào, như bị mất giọng.
Ngạn Thất vươn tay đẩy anh, giọng nói yếu dần: "Chạy mau! Anh Húc, trốn dưới sườn núi đi! Nhanh lên anh!"
"Không đâu.. Không..."
Giờ Trình Húc đã tỉnh táo lại, anh cắn chặt răng, vươn tay muốn đẩy tảng đá đang đè ở trên người Ngạn Thất ra.
Tảng đá kia nặng khoảng 200 cân, anh dùmg hết sức của mình để đẩy nó, nhưng tảng đá vẫn không chịu di chuyển.
Ngạn Thất cực kỳ tức giận, nổi giận mắng: "Chạy nhanh lên! Bà mẹ nó, em cứu anh không phải là muốn để anh ở đây đẩy đá đâu! Chạy mau!"
"Không." Cả người Trình Húc run rẩy, đầu anh giờ đây không có bất cứ ý nào là muốn chạy đi nữa, anh thấy màu máu đỏ rực chói mắt, thấy được gương mặt đang dần tái đi của Ngạn Thất, cảm giác sợ hãi lớn mạnh ập đến, khiến anh trừ việc đẩy tảng đá kia ra thì chẳng làm được gì nữa.
Rất nhanh sau đó những người khác phát hiện ra Ngạn Thất, người đàn ông đang trốn lập tức chạy tới, giúp Trình Húc đẩy tảng đá kia ra.
Sau khi tảng đá bị dời đi, trận động đất làm người ta hoa mắt chóng mắt cuối cùng cũng chịu dừng, không còn đá rơi xuống nữa, chỉ là toàn bộ nơi ở của lạc Sear giờ đã biến thành một mảnh hỗn độn.
Sau khi đẩy được tảng đá ra, đôi chân bị đè đến biến dạng của Ngạn Thất xuất hiện, từ dưới đùi, toàn bộ đã nát bét, máu nhuộm đỏ nền tuyết, khiến người khác hãi hùng khiếp sợ.
Mã Lưu lúc sau mới đến, vừa nhìn thấy, cả người hắn cứng đờ, còn chưa kịp hoàn hồn, gấu quần hắn bị nắm, Trình Húc ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt chứa đầy tơ máu, anh nói: "Đi tìm thuốc! Nhanh!"
Mã Lưu lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đi tìm Ngải Phổ lấy thuốc.
Hai chân của Ngạn Thất đang chảy máu ròng ròng, Trình Húc cởi áo khoác ra, không biết nên bắt đầu bọc từ đâu. Cả người anh run đến lợi hại, đặc biệt là hai tay, anh vô cùng đau đớn.
Quá đau, quả thực chưa từng có cái đau nào đau như cái cảm giác này.
Khi tay bị nắm lấy, Trình Húc còn chưa kịp hiểu gì, tầm mắt anh đã chậm rãi di chuyển, đối diện với đôi mắt không còn tia sáng nào của Ngạn Thất.
Nhìn vào mắt anh, Ngạn Thất nhẹ nhàng cười tươi, giọng nói cũng vô cùng yếu ớt: "Anh Húc, chúc mừng anh."
Trình Húc mờ mịt, nghe không hiểu lời hắn nói, Ngạn Thất muốn chúc mừng anh cái gì?
Ngạn Thất thở hổn hển nói: "Anh giờ đã... có thể thoát khỏi em rồi..." Sau khi hắn nói xong, trên mặt lộ ra biểu tình không cam lòng, đôi mắt gắt gao nhìn lấy Trình Húc, như là muốn cuốn anh vào trong cơ thể của mình, hòa vào chấp niệm của hắn.
Trình Húc ngớ ra, gương mặt của anh như nứt nẻ, không còn biểu cảm ôn hòa lễ độ của bình thường nữa, cũng đã không còn sự bình tĩnh tự nhiên của ngày trước, anh lớn tiếng nói: "Tôi không muốn thoát khỏi cậu nữa! Ngạn Thất! Cậu phải sống cho tôi!"
Đôi mắt lấp lánh của ngày thường đang dần ảm đạm đi, mí mắt nặng đến mức không thể cố mở được nữa, nó từ từ khép lại.
Điều này là minh chứng của cái chết, cả người Trình Húc run mạnh hơn, từng giọt nước mắt không khống chế được rơi xuống, anh gào lên: "Ngạn Thất! Cậu đừng chết! Cậu đừng chết mà! Tôi yêu cậu! Cậu đừng rời khỏi tôi! Chỉ cần cậu sống, tôi sẽ ở bên cạnh cậu cả đời này! Tôi đồng ý mà! Vĩnh viễn không rời khỏi cậu nữa đâu!"
Người mà đáng lẽ ra khi nghe thấy mấy lời này ăn chắc rằng sẽ nhảy dựng lên trong quá khứ, hiện tại lại nhắm chặt hai mắt, không hề có một chút phản ứng nào.
Trình Húc phát điên rồi.
Hắn thậm chí còn hy vọng có thể ở chỗ này được thêm vài ngày nữa, dù sao thì nếu như vẫn còn ở lại đây, Trình Húc sẽ không có khả năng chạy trốn khỏi hắn.
Ôm người vào trong lồng ngực, đã thỏa mãn xong hết dục vọng cho nên Ngạn Thất ngủ rất sâu, cảm giác run mạnh trên cổ tay kéo dài gần một phút hắn mới tỉnh dậy.
Màn hình của máy truyền tin không biết đã sáng lên từ lúc nào, Ngạn Thất chưa rõ tình hình hiện tại, hắn gõ lên màn hình theo thói quen, bên kia liền có giọng truyền tới: "Thiếu gia, Ngạn thiếu gia, giờ ngài đang ngủ sao? Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngài!"
Giọng điệu của người đó cực kỳ gấp gáp, Ngạn Thất mắt nhắm mắt mở ngáp một cái, cảm nhận được người ở trong ngực giật giật, hắn tỉnh táo hơn chút ít.
Hắn vươn tay còn lại ra che lỗ tai của Trình Húc, sau đó đưa máy truyền tin sát vào bên tai mình, giọng điệu không được tốt cho lắm, nói: "Tốt nhất là chuyện ông muốn nói nên quan trọng đi!"
Lý An ở đầu dây bên kia vội vàng nói: "Chuyên gia đã dự đoán khu vực ngài đang ở sẽ có một trận động đất 5.3 độ richter trong vòng năm phút nữa! Xin ngài hãy mau chóng rời khỏi nơi đó ngay! Tôi nhận tin này một giờ trước rồi, nhưng phía bên ngài không có tín hiệu, tôi chỉ có thể ngồi trên phi thuyền dùng thiết bị truyền tín hiệu dự phòng để liên lạc với ngài thôi, ngài hãy nhanh chóng rời khỏi đó đi!"
Sau khi Ngạn Thất nghe được hai chữ "Động đất" thì hắn tỉnh luôn, hắn ngồi thẳng người dậy.
Người trong ngực bị hắn đánh thức, Trình Húc trông còn mệt hơn hắn, ngữ khí hơi biếng nhác: "Sao vậy?"
Ngạn Thất đơ một giây rồi lập tức phản ứng lại, hắn vội vàng đưa quần áo cho Trình Húc, nói: "Năm phút sau sẽ có động đất! Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi anh!"
Trình Húc sửng sốt: "Động đất?"
"Nhanh!"
Trạm động đất dự đoán các trận động đất xảy ra ở toàn tinh hệ cực kỳ chính xác, hơn nữa còn có thể đưa ra thời gian cụ thể, lần nào cũng có thể dự đoán và cảnh báo sớm một tiếng trước khi khi trận động đất xảy ra, chưa từng sai.
Trên tinh cầu Địa Nhiệt cũng từng có động đất vài lần, từ xưa đến nay, khả năng xảy ra cũng chỉ có hai ba lần, hậu quả cũng không quá là nghiêm trọng.
5.3 độ richter ở nơi khác không được gọi là thảm hoạ lớn, nhưng Ngạn Thất và Trình Húc bỗng nhớ ra.
Vì để tránh lạnh bộ lạc Sear nên chọn cư trú ở khe núi nằm giữa hai ngọn núi lớn, nếu như xảy ra động đất, chỉ cần có một tảng đá rơi xuống, đối với người ở nơi này mà nói, chính là tai họa lớn.
Hai người mặc xong quần áo, Lý An ở đầu bên kia nói: "Còn có bốn phút nữa thôi! Ngạn thiếu gia, xin hãy lập tức rời khỏi nơi đó!"
Ngạn Thất kéo Trình Húc ra ngoài, lúc đi qua nhà Mã Lưu, hắn dùng một chân đá văng cửa.
Mã Lưu đang ngủ ngon lành giật mình dậy trong hoang mang và sợ hãi, mặt tái mét: "Có chuyện gì vậy?"
Ngạn Thất nói: "Có động đất, chạy mau!"
Sau khi nói xong, hắn giữ lấy Trình Húc rồi chạy ra ngoài.
Bọn họ cần phải chạy ra khỏi khe núi này trong vòng ba phút, chạy đến khoảng đất trống bên ngoài! Phi thuyền của hắn đang đậu ở nơi đó, họ có thể lên phi thuyền rồi rời đi.
Ngạn Thất đang định bước nhanh hơn, đột nhiên Trình Húc dừng bước, nói: "Phải thông báo cho những người khác!"
Ngạn Thất không tin được lời anh nói, hắn nhìn anh: "Anh Húc, anh không muốn sống nữa sao? Chỉ còn hơn ba phút mà thôi, nơi này có hơn 500 cư dân lận đó, sao có thể kịp được?"
Trình Húc nói: "Được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Anh hất tay Ngạn Thất ra, quyết không chùn bước nói: "Cậu có thể đi trước nếu muốn!"
Nói xong anh cũng không thèm nhìn hắn thêm một cái, vội chạy đến căn nhà gần nhất vung tay đập cửa, lớn tiếng kêu: "Có động đất! Mau rời khỏi đây ngay! Dậy mau!"
Tiếng kêu to trong đêm đen tĩnh nghe rất rõ, nếu như mấy tiếng trước không tổ chức tiệc, nếu phần lớn mọi người không uống rượu, có lẽ họ sẽ phản ứng lại.
Nhưng mọi người đã ngủ say, phản ứng vô cùng chậm chạp, Trình Húc đập cửa nửa phút, bên trong mới mở cửa, nhưng anh không chậm chân, lập tức chạy sang căn nhà thứ hai.
Ngạn Thất nhìn chằm chằm bóng lưng đang chạy vội của anh, siết chặt nắm tay, cắn chặt răng, bỏ mặc Lý An còn đang nói "Chỉ còn có hai phút nữa" để đi đến căn nhà đang đóng chặt cửa phía bên kia.
Sau vài giây ngơ ngác Mã Lưu cũng bắt đầu chạy đi gọi người khác, càng ngày càng nhiều người được gọi dậy, cả bộ lạc tỉnh hơn phân nửa.
Trình Húc nhìn thấy dân làng tự động đi kêu người khác, không có ai chịu chạy trước, lập tức lớn tiếng nói: "Có con thì ôm con chạy trước, ưu tiên phụ nữ!"
Lúc này phái yếu và trẻ con mới bắt đầu rời đi.
Chỉ là thời gian quá ngắn ngủi, chưa có ai chạy đến lối ra, mặt đất đã bắt đầu rung chuyển.
Ban đầu sự rung chuyển còn chưa rõ, người đứng chỉ cảm thấy hơi choáng váng, mười giây sau, cảm giác càng lúc càng mạnh, không ai đứng được, tiếp đến trời đất quay cuồng vỡ vụn, tần suất rung chuyển tăng lên nhanh chóng, nhà băng bắt đầu xuất hiện các vết nứt.
Thời điểm tảng đá đầu tiên rơi xuống, chỉ là một tảng đá không quá lớn nhưng lại có thể tạo một lỗ lớn trên nhà băng, rất nhanh sau đó đã có tảng đá thứ hai, thứ ba, thứ tư rơi xuống...
Mọi người bắt đầu loạn, bộ lạc không thể duy trì trật tự được nữa, đàn ông thì lớn tiếng quát tháo, con nít thì khóc lóc, tiếng các bà mẹ gọi con nhỏ vang cả một vùng...
Đa số mọi người đã bò ra khỏi giường, một số người còn lại thì chưa rõ chuyện gì đang diễn ra, còn một số thì nỗ lực vơ vét của cải.
Ngạn Thất không thể đứng vững, cũng té nhào xuống đất, nhưng hắn lập tức bò lên, nhẫn nhịn cơn hoa mắt chóng mặt đi tìm Trình Húc, vừa tìm vừa lớn tiếng gầm lên: "Anh Húc! Anh Húc!"
Hắn hận cực kỳ, hận năng lực của bản thân không đủ, lại vô cùng sợ hãi, sợ Trình Húc bị gì.
Toàn bộ nhà băng trong bộ lạc đã nứt ra làm đôi, mấy tảng đá rơi xuống càng lúc càng lớn, khi tảng đá lớn nhất vừa rơi xuống, rơi đúng vào toàn tháp trung tâm bộ lạc, khiến cho nơi đó vỡ nát ngay trong tức khắc, dân làng trốn phía dưới khó mà giữ được mạng.
Ngạn Thất nheo mắt, lớn tiếng nói: "Đừng trốn ở trung tâm! Trốn vào sườn núi! Nhanh!"
Hai ngọn núi lớn không thẳng đứng mà là hướng nghiêng, vách núi càng lên cao, khe hở giữa hai ngọn núi càng hẹp, cho nên trốn dưới sườn núi so với trốn trong nhà băng sẽ an toàn hơn.
Hắn rống lên, một số người phản ứng lại, nhanh chóng chạy tới sườn núi.
Ngạn Thất cũng chạy về hướng kia, vừa chạy vừa tìm kiếm bóng dáng Trình Húc, gần đến sườn núi vẫn chưa thấy bóng Trình Húc đâu, Ngạn Thất cắn răng tiếp tục chạy trở về.
Anh Húc không thể xảy ra chuyện ở chỗ này! Anh ấy tuyệt đối sẽ không có chuyện gì!
Ngạn Thất ôm theo hi vọng mà chạy đi tìm kiếm Trình Húc, trên đường còn nhanh tay nhanh mắt cứu thêm được mấy người.
Đá và tuyết đọng rơi xuống càng ngày càng nhiều, không gian như bị rải muối trắng tinh, khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Trong lòng Ngạn Thất cực kỳ hoảng loạn, không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ có vài phút ngắn ngủn, cuối cùng hắn cũng tìm thấy được bóng lưng của Trình Húc.
Tay trái Trình Húc ôm một đứa bé khoảng chừng hai tuổi, tay phải giữ lấy một người phụ nữ, gian nan tiến về phía trước.
Ngạn Thất nhìn thấy áo vest của anh có vết máu đỏ tươi, hắn luống cuống, đang muốn đi qua để giúp đỡ, đột nhiên nhìn thấy một tảng đá lớn đang rơi xuống ngay chỗ Trình Húc, trong phút chốc, không biết là sức mạnh từ đâu truyền tới khiến hắn vượt qua giới hạn của bản thân, dùng tốc độ nhanh khủng khiếp chạy đến phía sau Trình Húc, sau đó vươn tay đẩy anh đi.
Trình Húc bị hắn đẩy đến lảo đảo, đứa trẻ anh đang ôm trong ngực lăn vài vòng về phía trước, còn chưa thấy đau, bên tai đã nghe được một tiếng tiếng vang rất lớn.
Bông tuyết bị lực rơi mạnh xuống tác động làm bay tung tóe, tạm thời che khuất tầm nhìn của anh, chờ đến khi bông tuyết rơi hết xuống đất, Trình Húc thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt, con tim anh như chết lặng.
Ngạn Thất cứu anh, gần nửa cơ thể của hắn lại bị đè dưới tảng đá đó.
Tuyết trắng ở bên cạnh bị nhuộm đỏ bởi máu, đồng tử của Trình Húc mở to tới cực hạn, một cảm giác tê liệt nơi con tim bắt đầu lan rộng, chờ đến khi anh có nhận thức, anh vội bò tới chỗ Ngạn Thất, dù cho có vấp té mấy lần cũng không dừng.
Ở khoảng cách gần như vậy, Trình Húc thấy rõ hoàn toàn mọi thứ trước mắt, tảng đá vốn nên đè lên người anh, giờ phút này lại đang nằm trên đôi chân của Ngạn Thất, Trình Húc có thể nghe được âm thanh nứt vụn của xương cốt.
Người đàn ông trước mặt chật vật ngã nhào lên trên nền tuyết trắng, khuôn mặt tuấn tú giờ phút này lại tái nhợt không còn chút máu, nhưng hắn vẫn còn ý thức, hơn nữa còn rống lên với anh: "Mau chạy đi! Mau!"
Suốt cả cuộc đời Trình Húc, đây lần đầu tiên anh cảm nhận được cái gì gọi là "Hoang mang khiếp sợ.", lúc anh biết mình phá sản cũng chưa từng có, miệng anh hơi hé ra, nhưng không thể cất tiếng nói nổi một chữ nào, như bị mất giọng.
Ngạn Thất vươn tay đẩy anh, giọng nói yếu dần: "Chạy mau! Anh Húc, trốn dưới sườn núi đi! Nhanh lên anh!"
"Không đâu.. Không..."
Giờ Trình Húc đã tỉnh táo lại, anh cắn chặt răng, vươn tay muốn đẩy tảng đá đang đè ở trên người Ngạn Thất ra.
Tảng đá kia nặng khoảng 200 cân, anh dùmg hết sức của mình để đẩy nó, nhưng tảng đá vẫn không chịu di chuyển.
Ngạn Thất cực kỳ tức giận, nổi giận mắng: "Chạy nhanh lên! Bà mẹ nó, em cứu anh không phải là muốn để anh ở đây đẩy đá đâu! Chạy mau!"
"Không." Cả người Trình Húc run rẩy, đầu anh giờ đây không có bất cứ ý nào là muốn chạy đi nữa, anh thấy màu máu đỏ rực chói mắt, thấy được gương mặt đang dần tái đi của Ngạn Thất, cảm giác sợ hãi lớn mạnh ập đến, khiến anh trừ việc đẩy tảng đá kia ra thì chẳng làm được gì nữa.
Rất nhanh sau đó những người khác phát hiện ra Ngạn Thất, người đàn ông đang trốn lập tức chạy tới, giúp Trình Húc đẩy tảng đá kia ra.
Sau khi tảng đá bị dời đi, trận động đất làm người ta hoa mắt chóng mắt cuối cùng cũng chịu dừng, không còn đá rơi xuống nữa, chỉ là toàn bộ nơi ở của lạc Sear giờ đã biến thành một mảnh hỗn độn.
Sau khi đẩy được tảng đá ra, đôi chân bị đè đến biến dạng của Ngạn Thất xuất hiện, từ dưới đùi, toàn bộ đã nát bét, máu nhuộm đỏ nền tuyết, khiến người khác hãi hùng khiếp sợ.
Mã Lưu lúc sau mới đến, vừa nhìn thấy, cả người hắn cứng đờ, còn chưa kịp hoàn hồn, gấu quần hắn bị nắm, Trình Húc ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt chứa đầy tơ máu, anh nói: "Đi tìm thuốc! Nhanh!"
Mã Lưu lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đi tìm Ngải Phổ lấy thuốc.
Hai chân của Ngạn Thất đang chảy máu ròng ròng, Trình Húc cởi áo khoác ra, không biết nên bắt đầu bọc từ đâu. Cả người anh run đến lợi hại, đặc biệt là hai tay, anh vô cùng đau đớn.
Quá đau, quả thực chưa từng có cái đau nào đau như cái cảm giác này.
Khi tay bị nắm lấy, Trình Húc còn chưa kịp hiểu gì, tầm mắt anh đã chậm rãi di chuyển, đối diện với đôi mắt không còn tia sáng nào của Ngạn Thất.
Nhìn vào mắt anh, Ngạn Thất nhẹ nhàng cười tươi, giọng nói cũng vô cùng yếu ớt: "Anh Húc, chúc mừng anh."
Trình Húc mờ mịt, nghe không hiểu lời hắn nói, Ngạn Thất muốn chúc mừng anh cái gì?
Ngạn Thất thở hổn hển nói: "Anh giờ đã... có thể thoát khỏi em rồi..." Sau khi hắn nói xong, trên mặt lộ ra biểu tình không cam lòng, đôi mắt gắt gao nhìn lấy Trình Húc, như là muốn cuốn anh vào trong cơ thể của mình, hòa vào chấp niệm của hắn.
Trình Húc ngớ ra, gương mặt của anh như nứt nẻ, không còn biểu cảm ôn hòa lễ độ của bình thường nữa, cũng đã không còn sự bình tĩnh tự nhiên của ngày trước, anh lớn tiếng nói: "Tôi không muốn thoát khỏi cậu nữa! Ngạn Thất! Cậu phải sống cho tôi!"
Đôi mắt lấp lánh của ngày thường đang dần ảm đạm đi, mí mắt nặng đến mức không thể cố mở được nữa, nó từ từ khép lại.
Điều này là minh chứng của cái chết, cả người Trình Húc run mạnh hơn, từng giọt nước mắt không khống chế được rơi xuống, anh gào lên: "Ngạn Thất! Cậu đừng chết! Cậu đừng chết mà! Tôi yêu cậu! Cậu đừng rời khỏi tôi! Chỉ cần cậu sống, tôi sẽ ở bên cạnh cậu cả đời này! Tôi đồng ý mà! Vĩnh viễn không rời khỏi cậu nữa đâu!"
Người mà đáng lẽ ra khi nghe thấy mấy lời này ăn chắc rằng sẽ nhảy dựng lên trong quá khứ, hiện tại lại nhắm chặt hai mắt, không hề có một chút phản ứng nào.
Trình Húc phát điên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.