Chương 120: Phiên ngoại 4: Chờ anh mềm lòng (Anh trai)
Vân Gian(云间)
17/02/2023
Đứng trong khách sạn Sunny hầu như có thể quan sát được gần hết toàn
bộ quan cảnh rét lạnh ở tinh cầu Địa Nhiệt, ước chừng khách sạn có
khoảng ba mươi sáu tầng, được trang bị hệ thống bảo an và sưởi ấm tân
tiến nhất.
Tại nơi đây, công việc tốt nhất không phải là quan chức chính phủ mà chính là bảo vệ và lao công ở khách sạn này.
Rất hiếm có khách đến tinh cầu Địa Nhiệt, người có đủ khả năng để ở trong khách sạn chẳng có bao nhiêu, thế mà khách sạn Sunny không hề đóng cửa, đúng hơn là họ còn chẳng bị tổn hại về thứ gì, phần lớn là nhờ vào những hạng mục họ tham gia đầu tư, tuy không thu được lợi nhuận cao nhưng vẫn có thể duy trì tốt.
Bất quá so với anh em bạn dì ở những nơi khác thì đúng là chi nhánh khách sạn Sunny ở đây nghèo thật.
Nhưng hiện tại, khởi đầu mới đang chào đón họ.
Ông An hơi kích động nhìn ông chủ của mình -- một thanh niên tài năng, Ngạn Thất thiếu gia sinh ra từ tinh cầu Đế Quốc, bắt đầu từ giây phút hắn đến nơi đây, ông biết cơ hội của bản thân đã đến rồi.
"Toàn bộ vật liệu đã chuyển hết đến nơi chưa?" Ngạn Thất ngồi trên sô pha, lật tờ hóa đơn nhập hàng ở trong tay hỏi.
Ông An vội nói: "Toàn bộ đều đã được chuyển đến, chất lượng hàng hóa đều được chọn lọc theo loại tốt nhất!"
Ngạn Thất nhàn nhạt nói: "Tốt, ông tới bàn chuyện với anh ấy về việc đầu tư sân trượt tuyết đi."
"Vâng, chiều nay tôi sẽ đi liền."
Ngạn Thất phất phất tay, ông An vội vàng lui xuống, để lại phòng khách cho Ngạn Thất, ngoài ra còn có một người phụ nữ trung niên khác.
Thoạt nhìn bà đã năm mươi, sáu mươi tuổi, ngũ quan thanh tú diễm lệ, không chải chuốt trang điểm cầu kì nên còn bộc lộ thêm khí chất trang nhã. Bà đang lật xem một món đồ không biết tên, xấp giấy kia không tính là dày, bà cẩn thận trọng đọc hơn một giờ rồi mới ngẩng đầu lên.
Lúc Ngạn Thất đối mắt với bà, biểu cảm lãnh đạm lẫn cao ngạo bình thường tan đâu không biết, chỉ có khẩn trương và cấp bách, hắn hỏi: "Đại sư, ngài đã nghĩ ra phương pháp nào tốt chưa?" Ngay cả giọng điệu cũng là cung kính.
Người phụ nữ được gọi là "Đại sư" nói: "Đợi đi."
Ngạn Thất ngẩn người, rất nhanh sau đó đã đứng lên, gắt gỏng đi tới đi lui khắp phòng, nói: "Tôi đã đợi rất lâu rồi! Từ khi anh ấy rời đi đến bây giờ, đã gần năm tháng! Tôi phát điên mất thôi! Biết rõ anh ấy ở đây nhưng tôi lại không thể đi gặp anh ấy, ngài có biết lòng tôi khó chịu đến nhường nào hay không? Tôi hận không thể chạy đến ngay trước mặt anh ấy, dùng sức ôm lấy anh ấy vào lòng, sau đó là khiến anh ấy không thể thoát khỏi tôi!"
"Đại sư" khẽ cười, nói: "Cậu làm như vậy thì cả đời cũng đừng có mơ đến sự chân thành của cậu ta."
Lời vừa thốt ra, Ngạn Thất lập tức ỉu xìu, hắn ôm đầu ngồi về vị trí cũ, một hồi lâu sau mới ủ rũ hỏi: "Vậy thì phải chờ đến khi nào nữa đây?"
"Đại sư" nói: "Chờ đến khi cậu ấy mềm lòng là được."
Ngạn Thất càng thêm nhụt chí: "Anh ấy cũng có thể mềm lòng? Ngay cả khi tôi quỳ xuống cũng có thấy anh ấy mềm lòng đâu, có chịu gặp tôi đâu! Nếu không phải do tôi theo dõi tất cả các đối tượng có mối liên hệ thân thiết với anh ấy, thì chắc đến bây giờ tôi vẫn không thể phát hiện được tung tích của anh ấy rồi."
Vì để tìm được Trình Húc mà hắn đã nghĩ ra đủ loại cách, đương nhiên ban đầu là truy tìm tung tích trên các tuyến đường nối từ tinh cầu Đế Quốc đến tinh cầu Lục, sau đó bắt đầu tìm kiếm mọi ngóc ngách ở đó, tiếp đến là bí mật theo dõi những người anh đã từng qua lại ở các tinh cầu khác.
Phương án này cũng không quá khó để thực hiện, bởi vì trước kia Ngạn Thất đã từng làm.
Hắn thích Trình Húc, được nhiên phải ghen ghét với những người có quan hệ thân thiết với anh, ai gần anh hắn đều để ý hết đấy nhé, đặc biệt là mấy cô cậu trẻ tuổi, hắn thuộc hết tên họ từng người một.
Hắn không tin Trình Húc sẽ tìm một ngọn núi hoang nào đó để co đầu rụt cổ chơi trốn tìm, theo tính cách của anh, chắc chắn sẽ nghĩ cách gầy dựng lại cơ ngơi, cho dù không thể khôi phục lại trình độ của trước đây, nhưng anh là người chọn có làm mới có ăn, không làm mà đòi ăn thì có ngày cũng rỗng ruột.
Nhưng những người trong danh sách chẳng ai có động tĩnh gì, vừa hay Ngạn Thất lại biết Trình Cẩn đã hiện nguyên hình nên vội vàng chạy đến chặn cậu lại.
Ngạn Thất biết Trình Cẩn sẽ có cách để liên lạc cho anh trai, vốn dĩ hắn muốn lợi dụng mối quan hệ rộng của mình để theo dõi tín hiệu từ máy truyền tin của cậu, sau đó sẽ tra ra ID máy truyền tin mới của Trình Húc, nhưng lại bị anh trai hắn-Ngạn Nhất một mực từ chối.
"Nghe trộm máy truyền tin của nhân dân để phục vụ cho lợi ích của cá nhân chính là hành vi trái pháp luật nghiêm trọng! Hơn nữa người ta còn là thượng tướng phu nhân, nếu như bị phát hiện, cái ghế danh tướng này anh cũng không dám ngồi nữa đâu! Em nghĩ anh sẽ liều lĩnh như vậy chỉ vì em sao?" Ngạn Nhất tức đến mức run cả hai tay.
Ngạn Thất nói: "Không ngồi thì không ngồi, nếu có bị phát hiện, cùng lắm thì em nuôi anh cả đời!"
Ngạn Nhất bị thằng em út này chọc tức đến muốn ói ra máu, nói: "Sao em có thể suy nghĩ nông cạn như vậy nhỉ? Đây không chỉ là vấn đề về danh dự và chức vị mà còn là một vết dơ lớn! Là vết dơ lớn đó, có biết không? Đến lúc bị liên lụy, là liên lụy đến cả Ngạn gia! Em mau xéo đi cho anh, anh sẽ xem như chưa từng nghe mấy lời xàm xí đú này của em ngày hôm nay, anh nói cho em biết, em đừng mơ đến việc đi hối lộ người khác, chỉ cần đầu óc họ không có vấn đề thì sẽ không giúp em đâu!
"Em không tin!" Ngạn Thất nghiến răng nhìn chằm chằm ông anh cả của mình, dáng vẻ còn nước còn tát, không chết không dừng: "Chỉ cần có tiền, mua tiên cũng được!"
"Con mẹ nó......" Ngạn Nhất tức đến độ giậm chân: "Có tin giờ anh nhốt em lại, để cho em tỉnh táo hay không?"
Lại cười nhạo nói: "Nếu thật sự là chỉ cần có tiền thì mua tiên cũng được, vậy em có nhiều tiền như thế, sao Trình Húc lại không ở bên em? Sao người ta lại né em?"
Lời anh nói đánh trúng cái vẩy ngược của Ngạn Thất, hai anh em như muốn húc đầu nhau, nhưng vẫn là Ngạn Nhất nhịn xuống mong muốn rút súng nả thằng em, lần thứ N mất đi lễ nghi từ khi sinh ra, nói: "Cút cút cút cút cút đi, từ giờ về sau anh sẽ mặc kệ chuyện của em! Tự đồ khờ nhà em phạm tội một mình đi!"
Đương nhiên Ngạn Thất biết hối lộ người khác khó khăn đến thế nào rồi, nhưng ngay cả khi chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi, hắn vẫn sẽ cố gắng giãy giụa.
Hắn đã sớm phái người đến tinh hệ phương Bắc để tìm kiếm, một bên muốn tìm người làm việc cho hắn, nhưng còn chưa kịp chọn người, đã có người gửi cho hắn một tin tức nóng hổi.
Tên Đường Các hắn đang theo dõi đột nhiên lại mua vé đi đến tinh hệ phương Bắc.
Ngạn Thất nghe tin vui, hắn liền bắt đầu tìm hiểu xem chuyện này có liên quan tới Trình Húc hay không.
Không đơn thuần chỉ là trực giác mà còn là những gì hắn đã điều tra từ mối quan hệ của Đường Các và Trình Húc.
Hai người quen biết nhau từ một yến tiệc giao lưu, khi đó đối phương vẫn là một kiến trúc sư nghèo trắng tay, nhưng không biết vì sao, Trình Húc lại nhìn trúng hắn, còn giới thiệu cho hắn vài đơn hàng. Hai người chưa từng có mối quan hệ làm ăn nào, nhưng mỗi khi Trình Húc đến một tinh cầu ngoại, nếu có thời gian, hai người sẽ hẹn nhau đi ăn.
Lúc đó, dưới cái nhìn của Ngạn Thất, loại hành vi này rất rất là mập mờ!
Tuy rằng trong lòng hắn biết rõ Trình Húc đối với tên kiến trúc sư trẻ tuổi kia chỉ đơn giản là tán thưởng nhưng hắn ghen là chuyện không thể tránh khỏi.
Ngạn Thất tìm người bám sát mọi hành động của Đường Các, còn hắn thì lên kế hoạch xuất phát từ tinh cầu Đế Quốc, nhưng trước khi lên đường, hắn có hơi do dự, cuối cùng hắn chọn gặp tiểu thư *Kira.
Tiểu thư Kira rất có tiếng ở tinh cầu Đế Quốc, bởi vì bà là một đại sư trong chuyện tình yêu và là tiến sĩ ngành tâm lý học, đồng thời còn là bác sĩ tâm lý nổi tiếng nhất trên toàn cầu.
Bà am hiểu cách giải quyết vấn đề tình yêu của mọi người, dưới sự can thiệp của bà, đã có rất nhiều cuộc hôn nhân hạnh phúc được ra đời, bà rất giỏi trong việc tìm ra nhược điểm của người khác, hơn nữa bà còn biết cách đối phó lại chúng.
Trước kia, Ngạn Thất rất khinh thường việc phải nhờ tác động từ bên ngoài vào chuyện tình cảm của mình, hắn rất tự phụ, luôn cảm thấy chỉ cần bản thân ra tay thì không gì là không thể. Nhưng trường hợp của Trình Húc, hắn thấy sợ thật đó.
Khoảnh khắc nghe tin có khả năng Trình Húc đã chết, hắn hối hận đến mức chỉ muốn chết cùng anh.
Hắn hiểu rõ, kết quả như vậy đều là do bản thân hắn quá tự phụ, nếu không phải do hắn đối xử với Trình Húc tồi đến thế thì anh đã không chọn cách rời bỏ hắn để rồi gặp tai nạn.
Nhưng may mắn thay, ông trời cho hắn thêm một cơ hội nữa để làm lại.
Cho nên hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí cơ hội này đâu! Nếu như cứ tiếp tục làm như quá khứ, chắc chắn hắn lại sẽ phá hư chuyện, càng làm Trình Húc thêm ghét hắn, cho nên hắn mới quyết định mời đại sư Kira về làm cố vấn chuyện tình cảm, dạy hắn cách để thay đổi tâm ý của anh.
Hắn dắt theo đại sư Kira cùng xuất phát, dựa vào hành trình của Đường Các, đi đến cái tinh cầu lạc hậu mà trước kia hắn chẳng muốn nhìn một tí nào -- tinh cầu Địa Nhiệt.
Khi nhìn thấy băng tuyết dày đặc cộng thêm nhưng căn nhà gỗ thưa thớt ở nơi này, Ngạn Thất bắt đầu hoài nghi liệu người hắn yêu có thật sự là ở chỗ này hay không, nhưng đến khi hắn biết được tin nơi đây cực kỳ cực kỳ lạc hậu, hắn liền tin: Chính là nơi này!
Thông báo tìm người của hắn được đăng tải ở phạm vi rộng trên toàn thế giới, tiền công có sức hút lớn, không biết đã có bao nhiêu tên báo tin giả cho hắn với mong muốn ăn được số tiền khủng kia, nhưng không có lý nào mà xung quanh Trình Húc lại có nhiều người "Coi tiền như rác" như thế được, mà Trình Húc lại không có khả năng phẫu thuật thẩm mỹ, cho nên có lẽ việc không nhận được một tin báo nào chính xác chỉ có thể liên quan đến nơi Trình Húc sống, đại đa số người dân ở đây căn bản không thể đọc được tờ báo kia!
Ngạn Thất mừng như điên, đứng từ vị trí thật xa để dùng ống nhòm quan sát Đường Các, hắn nhìn thấy bóng dáng của người mình yêu.
Ngạn Thất phát điên, lúc ấy hắn chỉ muốn lao ra ôm chặt lấy Trình Húc, tốt nhất là hôn 'chết' anh, sau đó lại tìm một chỗ đẹp điên cuồng chiếm hữu anh, để giảm bớt những lo lắng, nhung nhớ tích tụ trong một khoảng thời gian dài vừa qua.
Nhưng khi hắn vừa định xuống xe, Kira ở bên cạnh đã nhàn nhạt nói: "Giờ mà cậu xuất hiện trước mặt cậu ta thì sẽ chỉ khiến cậu ta biến mất thêm lần nữa mà thôi."
Lời này đã thành công trong việc đóng băng bàn tay đang mở cửa của Ngạn Thất, mặt hắn tái mét, rồi bắt đầu thất vọng: "Vậy thì phải làm sao bây giờ?"
Đại sư Kira nói: "Đứng yên hóng biến, trước hết nên thu thập tất cả tài liệu liên quan đến cậu ta cho tôi."
Tại khách sạn Sunny, thông qua việc điều tra cẩn thận, Ngạn Thất mới biết được rằng cuộc sống hiện tại của Trình Húc gian nan đến mức nào, cũng hiểu rõ việc anh muốn làm.
Sau khi Kira nghe hắn nói, bà đưa ra chỉ thị: "Trợ giúp cậu ta, nhưng cậu không cần lộ diện."
Ngạn Thất đã ở đây hơn một tháng rồi, người mình yêu gần như thế mà hắn lại không thể chạm vào anh, điều này làm cho hắn đau đớn cực kì, cho nên khi nghe Kira nói chờ đến khi anh mềm lòng, hắn càng thêm tuyệt vọng.
Kira bất đắc dĩ nhìn hắn, nói: "Thảo nào cậu lại thất bại."
Ngạn Thất khó hiểu: "Cái gì?"
"Bởi vì cậu không hiểu rõ con người của cậu ta, vì vậy khi đối diện với cậu ta, câu luôn chọn sai cách." Kira nhướng mày: "Nếu như cậu ta không phải là người dễ mềm lòng thì sao có thể đưa dù cho cậu dù đã từ chối lời tỏ tỉnh của cậu được? Thậm chí khi bị cậu hạ thuốc, ba cậu ta phát hiện mà cậu ta còn bảo vệ cậu nữa chứ?"
Ngạn Thất nhíu mày nói: "Nhưng mà lần này tôi quỳ xuống mà anh ấy có......"
"Không đủ đâu." Kira khẽ cười: "Cậu đã chạm vào giới hạn của cậu ta rồi, chỉ biết quỳ mà mong gì cao siêu đây? Nên cậu mới phải chờ, chờ thời tới, đợi đến khi cậu ta nhìn thấy thành ý của cậu đi đã."
Ngạn Thất hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế xao động nơi đáy lòng, nói: "Tôi hiểu rồi!" Lại nói: "Tôi sẽ nhẫn nại, lần này tôi đã chuẩn bị rất tốt, chỉ cần anh ấy chịu tha thứ cho tôi, chẳng lo bị đâm mười mấy dao, chỉ cần còn một cái mạng này để được bên anh ấy nữa đời sau thì tôi chịu hết!"
Kira mỉm cười đầy hài lòng: "Giác ngộ được chân lý là tốt rồi."
Tới ngày thứ bảy, cơ hội vàng rốt cuộc cũng đã đến, ông An tiến vào báo cáo, không thấy tung tích của tên viên chức nhỏ làm việc chung với Trình Húc đâu hết.
...
*Bản QT mình thấy tên của Kira là Cơ Kéo nhưng đọc Cơ Kéo thấy sượng quá nên mình đánh liều mò bản Trung đọc thì thấy tên bà ấy được là "姬拉"
•Phiên âm là "Jī lā"
•Viết bằng chữ Latinh thì là Kira
Mình hơi thắc mắc là phụ nữ trung niên mà để 'Tiểu Thư' thì có hợp hay không? Nhưng đúng là truyện để tiểu thư nên chúng ta cứ tự hiểu đi nhé ????
Và đồng thời mình còn vô tình phát hiện ông An tên họ là Lý An nhưng bản QT mình dùng để edit thì chỉ có mỗi từ An.
Tại nơi đây, công việc tốt nhất không phải là quan chức chính phủ mà chính là bảo vệ và lao công ở khách sạn này.
Rất hiếm có khách đến tinh cầu Địa Nhiệt, người có đủ khả năng để ở trong khách sạn chẳng có bao nhiêu, thế mà khách sạn Sunny không hề đóng cửa, đúng hơn là họ còn chẳng bị tổn hại về thứ gì, phần lớn là nhờ vào những hạng mục họ tham gia đầu tư, tuy không thu được lợi nhuận cao nhưng vẫn có thể duy trì tốt.
Bất quá so với anh em bạn dì ở những nơi khác thì đúng là chi nhánh khách sạn Sunny ở đây nghèo thật.
Nhưng hiện tại, khởi đầu mới đang chào đón họ.
Ông An hơi kích động nhìn ông chủ của mình -- một thanh niên tài năng, Ngạn Thất thiếu gia sinh ra từ tinh cầu Đế Quốc, bắt đầu từ giây phút hắn đến nơi đây, ông biết cơ hội của bản thân đã đến rồi.
"Toàn bộ vật liệu đã chuyển hết đến nơi chưa?" Ngạn Thất ngồi trên sô pha, lật tờ hóa đơn nhập hàng ở trong tay hỏi.
Ông An vội nói: "Toàn bộ đều đã được chuyển đến, chất lượng hàng hóa đều được chọn lọc theo loại tốt nhất!"
Ngạn Thất nhàn nhạt nói: "Tốt, ông tới bàn chuyện với anh ấy về việc đầu tư sân trượt tuyết đi."
"Vâng, chiều nay tôi sẽ đi liền."
Ngạn Thất phất phất tay, ông An vội vàng lui xuống, để lại phòng khách cho Ngạn Thất, ngoài ra còn có một người phụ nữ trung niên khác.
Thoạt nhìn bà đã năm mươi, sáu mươi tuổi, ngũ quan thanh tú diễm lệ, không chải chuốt trang điểm cầu kì nên còn bộc lộ thêm khí chất trang nhã. Bà đang lật xem một món đồ không biết tên, xấp giấy kia không tính là dày, bà cẩn thận trọng đọc hơn một giờ rồi mới ngẩng đầu lên.
Lúc Ngạn Thất đối mắt với bà, biểu cảm lãnh đạm lẫn cao ngạo bình thường tan đâu không biết, chỉ có khẩn trương và cấp bách, hắn hỏi: "Đại sư, ngài đã nghĩ ra phương pháp nào tốt chưa?" Ngay cả giọng điệu cũng là cung kính.
Người phụ nữ được gọi là "Đại sư" nói: "Đợi đi."
Ngạn Thất ngẩn người, rất nhanh sau đó đã đứng lên, gắt gỏng đi tới đi lui khắp phòng, nói: "Tôi đã đợi rất lâu rồi! Từ khi anh ấy rời đi đến bây giờ, đã gần năm tháng! Tôi phát điên mất thôi! Biết rõ anh ấy ở đây nhưng tôi lại không thể đi gặp anh ấy, ngài có biết lòng tôi khó chịu đến nhường nào hay không? Tôi hận không thể chạy đến ngay trước mặt anh ấy, dùng sức ôm lấy anh ấy vào lòng, sau đó là khiến anh ấy không thể thoát khỏi tôi!"
"Đại sư" khẽ cười, nói: "Cậu làm như vậy thì cả đời cũng đừng có mơ đến sự chân thành của cậu ta."
Lời vừa thốt ra, Ngạn Thất lập tức ỉu xìu, hắn ôm đầu ngồi về vị trí cũ, một hồi lâu sau mới ủ rũ hỏi: "Vậy thì phải chờ đến khi nào nữa đây?"
"Đại sư" nói: "Chờ đến khi cậu ấy mềm lòng là được."
Ngạn Thất càng thêm nhụt chí: "Anh ấy cũng có thể mềm lòng? Ngay cả khi tôi quỳ xuống cũng có thấy anh ấy mềm lòng đâu, có chịu gặp tôi đâu! Nếu không phải do tôi theo dõi tất cả các đối tượng có mối liên hệ thân thiết với anh ấy, thì chắc đến bây giờ tôi vẫn không thể phát hiện được tung tích của anh ấy rồi."
Vì để tìm được Trình Húc mà hắn đã nghĩ ra đủ loại cách, đương nhiên ban đầu là truy tìm tung tích trên các tuyến đường nối từ tinh cầu Đế Quốc đến tinh cầu Lục, sau đó bắt đầu tìm kiếm mọi ngóc ngách ở đó, tiếp đến là bí mật theo dõi những người anh đã từng qua lại ở các tinh cầu khác.
Phương án này cũng không quá khó để thực hiện, bởi vì trước kia Ngạn Thất đã từng làm.
Hắn thích Trình Húc, được nhiên phải ghen ghét với những người có quan hệ thân thiết với anh, ai gần anh hắn đều để ý hết đấy nhé, đặc biệt là mấy cô cậu trẻ tuổi, hắn thuộc hết tên họ từng người một.
Hắn không tin Trình Húc sẽ tìm một ngọn núi hoang nào đó để co đầu rụt cổ chơi trốn tìm, theo tính cách của anh, chắc chắn sẽ nghĩ cách gầy dựng lại cơ ngơi, cho dù không thể khôi phục lại trình độ của trước đây, nhưng anh là người chọn có làm mới có ăn, không làm mà đòi ăn thì có ngày cũng rỗng ruột.
Nhưng những người trong danh sách chẳng ai có động tĩnh gì, vừa hay Ngạn Thất lại biết Trình Cẩn đã hiện nguyên hình nên vội vàng chạy đến chặn cậu lại.
Ngạn Thất biết Trình Cẩn sẽ có cách để liên lạc cho anh trai, vốn dĩ hắn muốn lợi dụng mối quan hệ rộng của mình để theo dõi tín hiệu từ máy truyền tin của cậu, sau đó sẽ tra ra ID máy truyền tin mới của Trình Húc, nhưng lại bị anh trai hắn-Ngạn Nhất một mực từ chối.
"Nghe trộm máy truyền tin của nhân dân để phục vụ cho lợi ích của cá nhân chính là hành vi trái pháp luật nghiêm trọng! Hơn nữa người ta còn là thượng tướng phu nhân, nếu như bị phát hiện, cái ghế danh tướng này anh cũng không dám ngồi nữa đâu! Em nghĩ anh sẽ liều lĩnh như vậy chỉ vì em sao?" Ngạn Nhất tức đến mức run cả hai tay.
Ngạn Thất nói: "Không ngồi thì không ngồi, nếu có bị phát hiện, cùng lắm thì em nuôi anh cả đời!"
Ngạn Nhất bị thằng em út này chọc tức đến muốn ói ra máu, nói: "Sao em có thể suy nghĩ nông cạn như vậy nhỉ? Đây không chỉ là vấn đề về danh dự và chức vị mà còn là một vết dơ lớn! Là vết dơ lớn đó, có biết không? Đến lúc bị liên lụy, là liên lụy đến cả Ngạn gia! Em mau xéo đi cho anh, anh sẽ xem như chưa từng nghe mấy lời xàm xí đú này của em ngày hôm nay, anh nói cho em biết, em đừng mơ đến việc đi hối lộ người khác, chỉ cần đầu óc họ không có vấn đề thì sẽ không giúp em đâu!
"Em không tin!" Ngạn Thất nghiến răng nhìn chằm chằm ông anh cả của mình, dáng vẻ còn nước còn tát, không chết không dừng: "Chỉ cần có tiền, mua tiên cũng được!"
"Con mẹ nó......" Ngạn Nhất tức đến độ giậm chân: "Có tin giờ anh nhốt em lại, để cho em tỉnh táo hay không?"
Lại cười nhạo nói: "Nếu thật sự là chỉ cần có tiền thì mua tiên cũng được, vậy em có nhiều tiền như thế, sao Trình Húc lại không ở bên em? Sao người ta lại né em?"
Lời anh nói đánh trúng cái vẩy ngược của Ngạn Thất, hai anh em như muốn húc đầu nhau, nhưng vẫn là Ngạn Nhất nhịn xuống mong muốn rút súng nả thằng em, lần thứ N mất đi lễ nghi từ khi sinh ra, nói: "Cút cút cút cút cút đi, từ giờ về sau anh sẽ mặc kệ chuyện của em! Tự đồ khờ nhà em phạm tội một mình đi!"
Đương nhiên Ngạn Thất biết hối lộ người khác khó khăn đến thế nào rồi, nhưng ngay cả khi chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi, hắn vẫn sẽ cố gắng giãy giụa.
Hắn đã sớm phái người đến tinh hệ phương Bắc để tìm kiếm, một bên muốn tìm người làm việc cho hắn, nhưng còn chưa kịp chọn người, đã có người gửi cho hắn một tin tức nóng hổi.
Tên Đường Các hắn đang theo dõi đột nhiên lại mua vé đi đến tinh hệ phương Bắc.
Ngạn Thất nghe tin vui, hắn liền bắt đầu tìm hiểu xem chuyện này có liên quan tới Trình Húc hay không.
Không đơn thuần chỉ là trực giác mà còn là những gì hắn đã điều tra từ mối quan hệ của Đường Các và Trình Húc.
Hai người quen biết nhau từ một yến tiệc giao lưu, khi đó đối phương vẫn là một kiến trúc sư nghèo trắng tay, nhưng không biết vì sao, Trình Húc lại nhìn trúng hắn, còn giới thiệu cho hắn vài đơn hàng. Hai người chưa từng có mối quan hệ làm ăn nào, nhưng mỗi khi Trình Húc đến một tinh cầu ngoại, nếu có thời gian, hai người sẽ hẹn nhau đi ăn.
Lúc đó, dưới cái nhìn của Ngạn Thất, loại hành vi này rất rất là mập mờ!
Tuy rằng trong lòng hắn biết rõ Trình Húc đối với tên kiến trúc sư trẻ tuổi kia chỉ đơn giản là tán thưởng nhưng hắn ghen là chuyện không thể tránh khỏi.
Ngạn Thất tìm người bám sát mọi hành động của Đường Các, còn hắn thì lên kế hoạch xuất phát từ tinh cầu Đế Quốc, nhưng trước khi lên đường, hắn có hơi do dự, cuối cùng hắn chọn gặp tiểu thư *Kira.
Tiểu thư Kira rất có tiếng ở tinh cầu Đế Quốc, bởi vì bà là một đại sư trong chuyện tình yêu và là tiến sĩ ngành tâm lý học, đồng thời còn là bác sĩ tâm lý nổi tiếng nhất trên toàn cầu.
Bà am hiểu cách giải quyết vấn đề tình yêu của mọi người, dưới sự can thiệp của bà, đã có rất nhiều cuộc hôn nhân hạnh phúc được ra đời, bà rất giỏi trong việc tìm ra nhược điểm của người khác, hơn nữa bà còn biết cách đối phó lại chúng.
Trước kia, Ngạn Thất rất khinh thường việc phải nhờ tác động từ bên ngoài vào chuyện tình cảm của mình, hắn rất tự phụ, luôn cảm thấy chỉ cần bản thân ra tay thì không gì là không thể. Nhưng trường hợp của Trình Húc, hắn thấy sợ thật đó.
Khoảnh khắc nghe tin có khả năng Trình Húc đã chết, hắn hối hận đến mức chỉ muốn chết cùng anh.
Hắn hiểu rõ, kết quả như vậy đều là do bản thân hắn quá tự phụ, nếu không phải do hắn đối xử với Trình Húc tồi đến thế thì anh đã không chọn cách rời bỏ hắn để rồi gặp tai nạn.
Nhưng may mắn thay, ông trời cho hắn thêm một cơ hội nữa để làm lại.
Cho nên hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí cơ hội này đâu! Nếu như cứ tiếp tục làm như quá khứ, chắc chắn hắn lại sẽ phá hư chuyện, càng làm Trình Húc thêm ghét hắn, cho nên hắn mới quyết định mời đại sư Kira về làm cố vấn chuyện tình cảm, dạy hắn cách để thay đổi tâm ý của anh.
Hắn dắt theo đại sư Kira cùng xuất phát, dựa vào hành trình của Đường Các, đi đến cái tinh cầu lạc hậu mà trước kia hắn chẳng muốn nhìn một tí nào -- tinh cầu Địa Nhiệt.
Khi nhìn thấy băng tuyết dày đặc cộng thêm nhưng căn nhà gỗ thưa thớt ở nơi này, Ngạn Thất bắt đầu hoài nghi liệu người hắn yêu có thật sự là ở chỗ này hay không, nhưng đến khi hắn biết được tin nơi đây cực kỳ cực kỳ lạc hậu, hắn liền tin: Chính là nơi này!
Thông báo tìm người của hắn được đăng tải ở phạm vi rộng trên toàn thế giới, tiền công có sức hút lớn, không biết đã có bao nhiêu tên báo tin giả cho hắn với mong muốn ăn được số tiền khủng kia, nhưng không có lý nào mà xung quanh Trình Húc lại có nhiều người "Coi tiền như rác" như thế được, mà Trình Húc lại không có khả năng phẫu thuật thẩm mỹ, cho nên có lẽ việc không nhận được một tin báo nào chính xác chỉ có thể liên quan đến nơi Trình Húc sống, đại đa số người dân ở đây căn bản không thể đọc được tờ báo kia!
Ngạn Thất mừng như điên, đứng từ vị trí thật xa để dùng ống nhòm quan sát Đường Các, hắn nhìn thấy bóng dáng của người mình yêu.
Ngạn Thất phát điên, lúc ấy hắn chỉ muốn lao ra ôm chặt lấy Trình Húc, tốt nhất là hôn 'chết' anh, sau đó lại tìm một chỗ đẹp điên cuồng chiếm hữu anh, để giảm bớt những lo lắng, nhung nhớ tích tụ trong một khoảng thời gian dài vừa qua.
Nhưng khi hắn vừa định xuống xe, Kira ở bên cạnh đã nhàn nhạt nói: "Giờ mà cậu xuất hiện trước mặt cậu ta thì sẽ chỉ khiến cậu ta biến mất thêm lần nữa mà thôi."
Lời này đã thành công trong việc đóng băng bàn tay đang mở cửa của Ngạn Thất, mặt hắn tái mét, rồi bắt đầu thất vọng: "Vậy thì phải làm sao bây giờ?"
Đại sư Kira nói: "Đứng yên hóng biến, trước hết nên thu thập tất cả tài liệu liên quan đến cậu ta cho tôi."
Tại khách sạn Sunny, thông qua việc điều tra cẩn thận, Ngạn Thất mới biết được rằng cuộc sống hiện tại của Trình Húc gian nan đến mức nào, cũng hiểu rõ việc anh muốn làm.
Sau khi Kira nghe hắn nói, bà đưa ra chỉ thị: "Trợ giúp cậu ta, nhưng cậu không cần lộ diện."
Ngạn Thất đã ở đây hơn một tháng rồi, người mình yêu gần như thế mà hắn lại không thể chạm vào anh, điều này làm cho hắn đau đớn cực kì, cho nên khi nghe Kira nói chờ đến khi anh mềm lòng, hắn càng thêm tuyệt vọng.
Kira bất đắc dĩ nhìn hắn, nói: "Thảo nào cậu lại thất bại."
Ngạn Thất khó hiểu: "Cái gì?"
"Bởi vì cậu không hiểu rõ con người của cậu ta, vì vậy khi đối diện với cậu ta, câu luôn chọn sai cách." Kira nhướng mày: "Nếu như cậu ta không phải là người dễ mềm lòng thì sao có thể đưa dù cho cậu dù đã từ chối lời tỏ tỉnh của cậu được? Thậm chí khi bị cậu hạ thuốc, ba cậu ta phát hiện mà cậu ta còn bảo vệ cậu nữa chứ?"
Ngạn Thất nhíu mày nói: "Nhưng mà lần này tôi quỳ xuống mà anh ấy có......"
"Không đủ đâu." Kira khẽ cười: "Cậu đã chạm vào giới hạn của cậu ta rồi, chỉ biết quỳ mà mong gì cao siêu đây? Nên cậu mới phải chờ, chờ thời tới, đợi đến khi cậu ta nhìn thấy thành ý của cậu đi đã."
Ngạn Thất hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế xao động nơi đáy lòng, nói: "Tôi hiểu rồi!" Lại nói: "Tôi sẽ nhẫn nại, lần này tôi đã chuẩn bị rất tốt, chỉ cần anh ấy chịu tha thứ cho tôi, chẳng lo bị đâm mười mấy dao, chỉ cần còn một cái mạng này để được bên anh ấy nữa đời sau thì tôi chịu hết!"
Kira mỉm cười đầy hài lòng: "Giác ngộ được chân lý là tốt rồi."
Tới ngày thứ bảy, cơ hội vàng rốt cuộc cũng đã đến, ông An tiến vào báo cáo, không thấy tung tích của tên viên chức nhỏ làm việc chung với Trình Húc đâu hết.
...
*Bản QT mình thấy tên của Kira là Cơ Kéo nhưng đọc Cơ Kéo thấy sượng quá nên mình đánh liều mò bản Trung đọc thì thấy tên bà ấy được là "姬拉"
•Phiên âm là "Jī lā"
•Viết bằng chữ Latinh thì là Kira
Mình hơi thắc mắc là phụ nữ trung niên mà để 'Tiểu Thư' thì có hợp hay không? Nhưng đúng là truyện để tiểu thư nên chúng ta cứ tự hiểu đi nhé ????
Và đồng thời mình còn vô tình phát hiện ông An tên họ là Lý An nhưng bản QT mình dùng để edit thì chỉ có mỗi từ An.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.