Chương 122: Phiên ngoại 6: Bộ Lạc Sear (Anh trai)
Vân Gian(云间)
17/02/2023
Bề mặt địa hình nơi đây không bằng phẳng, có rất nhiều sườn núi nhỏ
nhô lên, Ngạn Thất chỉ có thể bay phi thuyền ra xa một chút mới có thể
hạ cánh. Sau khi dừng lại, hắn bắt đầu thu dọn hành trang, tiếp đến là
bỏ một khẩu súng lục vào ngăn nhỏ trong túi xách của Trình Húc, thấp
giọng nói: "Phòng thân."
Trình Húc nhíu mày, nói: "Nếu như bị phát hiện, bọn họ sẽ tưởng rằng chúng ta có địch ý đấy." Nói rồi, anh thả súng lục về lại trong tay Ngạn Thất, nói: "Cậu cũng đừng mang theo, đừng làm mọi chuyện rối tung rối mù lên."
Ngạn Thất có hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Trình Húc hỏi: "Cậu còn mang theo thứ gì nữa không?"
"Em thấy đến nơi này có lẽ chúng ta sẽ cần vật tư." dưới cái nhìn chăm chú của anh, Ngạn Thất mở cửa khoang ra, hai mắt Trình Húc liền va vào một đống đồ vật.
Tuy rằng mấy thứ đó đều được đóng gói kĩ càng trong thùng giấy, nhưng nhìn logo bên ngoài là biết đó là cái gì rồi.
Một phần là thuốc, một phần khác là đồ ăn, còn có một phần là quần áo và đồ dùng cá nhân.
Trình Húc hơi bị ngạc nhiên, anh không biết Ngạn Thất đã chuẩn bị những thứ này từ khi nào, nhưng khi nhìn thấy dược phẩm, anh phải thừa nhận mấy món đồ mà hắn chuẩn bị không quá tệ, đối với lần "Cứu viện" này chắc là sẽ phát huy tác dụng.
Ngạn Thất cười tươi đầy sung sướng, giương cằm lên nhìn anh: "Đi thôi, chúng ta phải tới gặp dân bản xứ ở đây trước đã."
Cửa khoang được mở ra, thang bộ thả xuống, khoảng khắc Ngạn Thất đứng ở cửa, mặt hắn căng chặt, dừng bước chân lại.
Trình Húc lập tức nhận ra có gì đó không đúng, từ khe hở anh nhìn xuống, thấy được vài tên đàn ông hung ác đang cầm súng trường hướng về phía bọn họ, nét phòng bị trên mặt rất rõ ràng.
"Lớ ngớ có tí mà bị xem là kẻ địch rồi, quả nhiên là tên Mã Lưu kia đã gieo tai họa lớn." Ngạn Thất đè thấp âm lượng.
Hắn không đợi Trình Húc trả lời đã nhanh chóng lộ ra một gương mặt tươi cười lấp lánh, đưa hay tay lên đỉnh đầu, lớn tiếng nói:
"Chào mọi người ở đây, khi tùy tiện quấy rầy mọi người, tôi cũng ngại lắm chứ, có điều chúng tôi không phải là kẻ địch đâu, chúng tôi tới đây để xin mọi người góp công giúp đỡ xây dựng nhà cửa thôi. Đúng rồi, lúc trước cũng có một người bạn của chúng tôi ghé thăm nơi đây, xin hỏi mọi người có nhìn thấy cậu ta ở đâu không?"
Tổng cộng có năm người đàn ông bao vây bọn họ, dáng người rất gầy nhưng lại rắn chắc, màu da hơi ngăm đen, trong cái tiết trời rét lạnh như vậy mà mặc quần áo lại không quá dày, không biết có phải đã quen với nhiệt độ không khí ở nơi này hay không nữa.
Bọn họ nghe Ngạn Thất nói cũng chẳng có bất cứ phản ứng gì, vẫn nhìn bọn họ chằm chằm, ngón tay đều đặt ở cò súng.
Ngạn Thất như không thể cười nổi nữa: "Tôi nói chúng tôi không phải kẻ địch mà, buông súng trước đi có được không?"
Không một ai động đậy, mười mấy giây sau, một người đàn ông trong số đó mở miệng: "Xuống đây!"
Ngạn Thất và Trình Húc lần lượt bước xuống, vừa đứng xuống mặt đất, Ngạn Thất đã bị áp xuống đất. Sức lực của hai người kia tuy rằng rất lớn, nhưng thật ra hắn có thừa khả năng để tránh, ngay khi nhịn không được muốn động thủ, Trình Húc đã thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích!"
Ngạn Thất giảm lực, má trái bị áp trên nền tuyết, lạnh đến mức nửa khuôn mặt của hắn tê dại, cánh tay bị vặn cứng về phía sau.
Ngạn Thất cắn chặt răng, thầm mắng một câu "Con bà mày.", thấy Trình Húc không bị đối xử như mình, chỉ đứng và bị giữ cổ tay, hắn mới áp chế lửa giận xuống.
Không có người đụng đến phi thuyền của họ, cho dù nhìn từ cửa khoang là đã có thể thấy được bên trong có rất nhiều vật tư, nhưng hình như năm người dân bản xứ này lại không có nhìn thấy, chỉ áp giải bọn họ đi về thôn.
Thoạt nhìn thì nơi đậu phi thuyền cách khe núi này không xa nhưng đi rồi mới biết đường dài.
Trình Húc nhìn người đàn ông mở miệng trước đó, dùng giọng điệu rất ôn hòa nói:
"Chào ngài, chúng tôi tới nơi này cũng không có thứ ác ý gì đâu, hiện tại tinh cầu Địa Nhiệt đang ở giai đoạn phát triển sơ cấp, chúng tôi muốn xây dựng một thành phố băng, nghe nói tay nghề của người dân ở đây rất ổn cho nên chúng tôi mới muốn mời mọi người giúp chúng tôi xây dựng, chúng tôi sẽ chi trả tiền công mà mọi người muốn. Còn nữa, xin hỏi ngài có biết tung tích của bạn tôi không? Cậu ấy tên là Mã Lưu, lúc trước đã tới thôn của mọi người."
Anh nói chuyện hòa nhã như vậy, nhưng đối phương lại như chẳng quan tâm, mặt không cảm xúc, chỉ biết đi về phía trước, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho anh.
Cánh tay của Ngạn Thất bị vặn đến hơi đau nhức, hắn nhe răng trợn mắt nói: "Anh Húc, đừng nói bọn họ nghe không hiểu lời nói của chúng ta đấy nhé?"
"Không đâu, Mã Lưu từng nói ngôn ngữ của họ không quá khác chúng ta mà."
Nhưng cho dù anh có hỏi như thế nào, suốt đường đi cũng chẳng có ai mở miệng. Hai mươi phút sau, bọn họ đã đi tới cửa vào khe núi, cũng thấy rõ hình dáng của bộ lạc này.
Ở giữa hai ngọn núi có một vùng đất bằng phẳng dài cả mấy cây số, nơi bộ lạc Sear xây nhà chính nơi này, nhà cửa của bọn họ đều được làm từ băng, phần lớn có hình thức tương đồng, điều khác biệt đó chính là mỗi một căn nhà đều được điêu khắc các kiểu trang trí khác nhau.
Có một số mái nhà điêu khắc chim nhỏ, một số thì gà trống và cún con, còn lại rất nhiều nhà là ngựa.
Ngựa lông dài. (Trường mao mã)
Những con ngựa này có hình dạng lớn nhỏ không đồng nhất, nhưng có một cái giống là chúng đều được điêu khắc sinh động giống như thật, có vài con ngựa trông giống như đang sống.
Trình Húc nhìn một hồi thì trở nên vui sướng, nói: "Kỹ thuật điêu khắc của mọi người thật lợi hại!"
Bọn họ gặp được những người khác, người già, phụ nữ, trẻ con...... Quần áo và trang sức của bọn họ rất giống nhau, đều là màu vàng, tóc dài ngắn có đủ, đôi mắt của những đứa trẻ khá to, to đến mức có hơi nhô lên, có thể nhìn ra được nguyên nhân có lẽ là do không đủ dinh dưỡng.
Sự xuất hiện của bọn họ khiến người vây xem rất nhiều, những ai vốn dĩ đang lao động hoặc là chơi đùa đều dừng lại, từng ánh mắt một nhìn qua bọn họ, nhưng không ai nói chuyện, rõ ràng có nhiều người đứng như vậy mà cứ như đang ở vùng đất câm lặng ý.
Ngạn Thất và Trình Húc bị áp giải xuyên qua đường phố trung tâm, khi đi đến trung tâm của trung tâm, Trình Húc nhìn thấy nơi đó có một cái đình hóng gió rất lớn được làm từ băng, mà ở dưới đình hóng gió đó, có một chú ngựa lông dài con đang nằm nghỉ.
Một con ngựa khoẻ mạnh cơ bản sẽ không nằm xuống, trừ khi bị bệnh hoặc bị thương.
Lòng Trình Húc thầm kêu lên một tiếng không ổn, dường như bọn họ đã gặp phải tình huống tệ nhất mất rồi.
Anh khá hiểu biết tình trạng của bộ lạc Sear, người ở nơi này cực kỳ yêu quý ngựa lông dài, họ cho rằng chúng nó là biểu tượng của sự may mắn, người làm tổn thương họ thì mọi chuyện sẽ không quá nghiêm trọng, nhưng nếu như làm một con ngựa lông dài bị thương, nhất định sẽ bị đối xử như cỏ rác.
Không biết Mã Lưu đã đả thương đến con ngựa này như thế nào.
Khi anh đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ tìm cách đối phó, Ngạn Thất đã đè thấp âm lượng nói: "Chú ngựa con kia bị đụng đó anh, khóe miệng có vết máu, chắc là nội thương rồi, móng trước còn bị nát nữa kìa."
Trình Húc nhíu mày, nghĩ đến một khả năng khác: "Bị thương do xe tuyết đâm?"
"Có lẽ vậy."
Người khống chế họ bước chậm lại khi đi ngang qua cái đình hóng gió này, nhìn thấy chú ngựa con kia, trong ánh mắt của họ đều toát ra bi thương buồn bã.
Trình Húc chú ý thấy bên cạnh chú ngựa con kia còn có một cụ già với mái tóc trắng tuyết đang quỳ gối, miệng lẩm nhẩm không ngừng, không biết là đang cầu may hay là đang làm cái gì khác.
Chú ngựa con kia lớn lên rất xinh đẹp, vốn dĩ đôi mắt nên to tròn trong sáng nhưng giờ phút này lại lại không có sức sống nào, chỉ có mí mắt là còn đang run rẩy, có một vũng máu trộn lẫn với vết bẩn trên mặt đất nơi gần khóe miệng, rõ ràng sắp là sắp ra đi rồi.
Nếu nó thật sự chết, không biết Mã Lưu "Hại người" sẽ ra sao đây.
Sâu thẳm trong đáy lòng của Trình Húc hơi sầu, ngay khi đang mù mờ không biết nên làm gì, Ngạn Thất đột nhiên giãy mạnh một cái, hơn nữa còn lớn tiếng nói: "Tôi có mang theo thuốc, không chừng có thể cứu chú ngựa con này đấy!"
Hắn lớn lên cao lớn, lại đang ở trong hoàn cảnh an tĩnh mà lớn tiếng kêu to, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ ánh nhìn của những người dân nơi đây đều dừng lại trên mặt hắn, mấy tên đàn ông kia vốn muốn bắn hắn cũng dừng lại.
Sau khi thương lượng, người của bộ lạc Sear cuối cùng cũng đồng ý để cho Ngạn Thất đi lấy thuốc cứu chú ngựa con kia.
Nửa tiếng sau, Ngạn Thất trở lại đình hóng gió, trên tay cầm theo một hòm thuốc.
Lòng Trình Húc vừa hoảng vừa loạn, nhịn không được mà đến gần hắn một chút, thấp giọng hỏi: "Cậu có chắc không? Nếu cậu không cứu được nó mà còn khiến nó chết nhanh hơn thì cậu sẽ thành thủ phạm đó, đến lúc đó họ sẽ không để yên cho cậu đâu."
Trình Húc không lo lắng cho an nguy của mình, tuy rằng người của bộ lạc Sear rất hung hãn, nhưng họ sẽ không giết người vô cớ.
Nhưng thằng nhóc Ngạn Thất này vừa ra tay, cục diện có thể sẽ thay đổi.
Ngạn Thất đối mắt với anh, đột nhiên rất vui vẻ cười khì khì, nói: "Anh Húc, anh đang lo lắng cho em sao?"
Trình Húc nhíu chặt mày: "Đã là lúc nào rồi mà cậu còn nói mấy lời này nữa hả?"
"Vậy là anh thừa nhận rồi à?" Ngạn Thất cười đến sảng khoái, rất nhanh sau đó lại quay về với vẻ đứng đắn: "Thuốc mà em mang theo là loại tân tiến nhất trên toàn thế giới đó anh, bệnh tình có nguy hiểm tới đâu cũng có thể cứu được, một con ngựa chắc là cũng không thành vấn đề gì đâu ha." Sau khi hắn nói xong, hắn bước vào trong đình hóng gió mà không sợ hãi.
Tâm tình Trình Húc phức tạp, anh nhìn theo bóng lưng của hắn, đúng thật là anh đã hạ quyết tâm rời xa người này sau khi hắn chạm vào giới hạn của anh. Nhưng trong lòng anh biết rõ, anh đối với Ngạn Thất, không hoàn toàn là không có tình cảm.
Tình yêu nồng cháy mà trước kia anh từng theo đuổi, chỉ được cảm nhận được từ trên người nam nhân này mà thôi.
Nhưng sau khi động tâm, đối phương lại chỉ lăng nhục, cưỡng chế làm cho Trình Húc không thể chịu đựng được thêm chút nào nữa, lúc đó anh mới quyết định chạy trốn.
Gặp nhau một lần nữa, anh tưởng rằng sẽ phải chịu cảm giác sóng gió quay cuồng, nhưng đối phương lại vô cùng kiềm chế, hiện tại còn đưa thân mình ra, vì anh mà giải quyết cục diện khó khăn này đây.
Quả thực quá là mâu thuẫn.
Già trẻ gái trai ở trong bộ lạc đều đi tới, trong ánh mắt mang theo tia chờ mong, Trình Húc cũng đang nhìn Ngạn Thất, nhìn hắn ngồi xổm trước chú ngựa con kia, trước tiên là dùng tay xoa đầu nó, sau đó là mở hòm ra, lấy thuốc rất thuần thục, sau đó hắn sử dụng ống tiêm.
Việc hắn tiêm không làm Trình Húc kinh ngạc, dù sao các ống tiêm tiên tiến rất thuận tiện để sử dụng, chỉ cần vững tay một chút thì sẽ không hụt.
Chất lỏng bên trong ống được tiêm vào người chú ngựa nhỏ, chú ta hí lên một tiếng yếu ớt.
Ngạn Thất rút ống tiêm ra, rồi đổ vào miệng nó một chút thuốc lỏng, tiếp đến là xử lý miệng vết thương móng trước bị gãy của chú ngựa nhỏ, lúc này mới đứng dậy, nói: "Mỗi ngày một lần, liên tục ba ngày, chắc là sẽ có hiệu quả."
Người đàn ông duy nhất đã từng mở miệng với bọn họ nói: "Nếu như không có hiệu quả, cậu sẽ phải chịu trừng phạt, vĩnh viễn không thể rời khỏi bộ lạc Sear!"
Ngạn Thất không có ý kiến gì với sự uy hiếp của đối phương, thậm chí còn cười khẩy một cái, nói: "Chờ ba ngày sau rồi xem thử xem có thể giữ được tôi lại đây hay không nhé." Nói rồi hắn quay đầu, chuẩn xác ngay vị trí của Trình Húc, hướng một gương mặt tươi cười với anh.
Nhịp tim của Trình Húc hơi loạn.
Trình Húc nhíu mày, nói: "Nếu như bị phát hiện, bọn họ sẽ tưởng rằng chúng ta có địch ý đấy." Nói rồi, anh thả súng lục về lại trong tay Ngạn Thất, nói: "Cậu cũng đừng mang theo, đừng làm mọi chuyện rối tung rối mù lên."
Ngạn Thất có hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Trình Húc hỏi: "Cậu còn mang theo thứ gì nữa không?"
"Em thấy đến nơi này có lẽ chúng ta sẽ cần vật tư." dưới cái nhìn chăm chú của anh, Ngạn Thất mở cửa khoang ra, hai mắt Trình Húc liền va vào một đống đồ vật.
Tuy rằng mấy thứ đó đều được đóng gói kĩ càng trong thùng giấy, nhưng nhìn logo bên ngoài là biết đó là cái gì rồi.
Một phần là thuốc, một phần khác là đồ ăn, còn có một phần là quần áo và đồ dùng cá nhân.
Trình Húc hơi bị ngạc nhiên, anh không biết Ngạn Thất đã chuẩn bị những thứ này từ khi nào, nhưng khi nhìn thấy dược phẩm, anh phải thừa nhận mấy món đồ mà hắn chuẩn bị không quá tệ, đối với lần "Cứu viện" này chắc là sẽ phát huy tác dụng.
Ngạn Thất cười tươi đầy sung sướng, giương cằm lên nhìn anh: "Đi thôi, chúng ta phải tới gặp dân bản xứ ở đây trước đã."
Cửa khoang được mở ra, thang bộ thả xuống, khoảng khắc Ngạn Thất đứng ở cửa, mặt hắn căng chặt, dừng bước chân lại.
Trình Húc lập tức nhận ra có gì đó không đúng, từ khe hở anh nhìn xuống, thấy được vài tên đàn ông hung ác đang cầm súng trường hướng về phía bọn họ, nét phòng bị trên mặt rất rõ ràng.
"Lớ ngớ có tí mà bị xem là kẻ địch rồi, quả nhiên là tên Mã Lưu kia đã gieo tai họa lớn." Ngạn Thất đè thấp âm lượng.
Hắn không đợi Trình Húc trả lời đã nhanh chóng lộ ra một gương mặt tươi cười lấp lánh, đưa hay tay lên đỉnh đầu, lớn tiếng nói:
"Chào mọi người ở đây, khi tùy tiện quấy rầy mọi người, tôi cũng ngại lắm chứ, có điều chúng tôi không phải là kẻ địch đâu, chúng tôi tới đây để xin mọi người góp công giúp đỡ xây dựng nhà cửa thôi. Đúng rồi, lúc trước cũng có một người bạn của chúng tôi ghé thăm nơi đây, xin hỏi mọi người có nhìn thấy cậu ta ở đâu không?"
Tổng cộng có năm người đàn ông bao vây bọn họ, dáng người rất gầy nhưng lại rắn chắc, màu da hơi ngăm đen, trong cái tiết trời rét lạnh như vậy mà mặc quần áo lại không quá dày, không biết có phải đã quen với nhiệt độ không khí ở nơi này hay không nữa.
Bọn họ nghe Ngạn Thất nói cũng chẳng có bất cứ phản ứng gì, vẫn nhìn bọn họ chằm chằm, ngón tay đều đặt ở cò súng.
Ngạn Thất như không thể cười nổi nữa: "Tôi nói chúng tôi không phải kẻ địch mà, buông súng trước đi có được không?"
Không một ai động đậy, mười mấy giây sau, một người đàn ông trong số đó mở miệng: "Xuống đây!"
Ngạn Thất và Trình Húc lần lượt bước xuống, vừa đứng xuống mặt đất, Ngạn Thất đã bị áp xuống đất. Sức lực của hai người kia tuy rằng rất lớn, nhưng thật ra hắn có thừa khả năng để tránh, ngay khi nhịn không được muốn động thủ, Trình Húc đã thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích!"
Ngạn Thất giảm lực, má trái bị áp trên nền tuyết, lạnh đến mức nửa khuôn mặt của hắn tê dại, cánh tay bị vặn cứng về phía sau.
Ngạn Thất cắn chặt răng, thầm mắng một câu "Con bà mày.", thấy Trình Húc không bị đối xử như mình, chỉ đứng và bị giữ cổ tay, hắn mới áp chế lửa giận xuống.
Không có người đụng đến phi thuyền của họ, cho dù nhìn từ cửa khoang là đã có thể thấy được bên trong có rất nhiều vật tư, nhưng hình như năm người dân bản xứ này lại không có nhìn thấy, chỉ áp giải bọn họ đi về thôn.
Thoạt nhìn thì nơi đậu phi thuyền cách khe núi này không xa nhưng đi rồi mới biết đường dài.
Trình Húc nhìn người đàn ông mở miệng trước đó, dùng giọng điệu rất ôn hòa nói:
"Chào ngài, chúng tôi tới nơi này cũng không có thứ ác ý gì đâu, hiện tại tinh cầu Địa Nhiệt đang ở giai đoạn phát triển sơ cấp, chúng tôi muốn xây dựng một thành phố băng, nghe nói tay nghề của người dân ở đây rất ổn cho nên chúng tôi mới muốn mời mọi người giúp chúng tôi xây dựng, chúng tôi sẽ chi trả tiền công mà mọi người muốn. Còn nữa, xin hỏi ngài có biết tung tích của bạn tôi không? Cậu ấy tên là Mã Lưu, lúc trước đã tới thôn của mọi người."
Anh nói chuyện hòa nhã như vậy, nhưng đối phương lại như chẳng quan tâm, mặt không cảm xúc, chỉ biết đi về phía trước, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho anh.
Cánh tay của Ngạn Thất bị vặn đến hơi đau nhức, hắn nhe răng trợn mắt nói: "Anh Húc, đừng nói bọn họ nghe không hiểu lời nói của chúng ta đấy nhé?"
"Không đâu, Mã Lưu từng nói ngôn ngữ của họ không quá khác chúng ta mà."
Nhưng cho dù anh có hỏi như thế nào, suốt đường đi cũng chẳng có ai mở miệng. Hai mươi phút sau, bọn họ đã đi tới cửa vào khe núi, cũng thấy rõ hình dáng của bộ lạc này.
Ở giữa hai ngọn núi có một vùng đất bằng phẳng dài cả mấy cây số, nơi bộ lạc Sear xây nhà chính nơi này, nhà cửa của bọn họ đều được làm từ băng, phần lớn có hình thức tương đồng, điều khác biệt đó chính là mỗi một căn nhà đều được điêu khắc các kiểu trang trí khác nhau.
Có một số mái nhà điêu khắc chim nhỏ, một số thì gà trống và cún con, còn lại rất nhiều nhà là ngựa.
Ngựa lông dài. (Trường mao mã)
Những con ngựa này có hình dạng lớn nhỏ không đồng nhất, nhưng có một cái giống là chúng đều được điêu khắc sinh động giống như thật, có vài con ngựa trông giống như đang sống.
Trình Húc nhìn một hồi thì trở nên vui sướng, nói: "Kỹ thuật điêu khắc của mọi người thật lợi hại!"
Bọn họ gặp được những người khác, người già, phụ nữ, trẻ con...... Quần áo và trang sức của bọn họ rất giống nhau, đều là màu vàng, tóc dài ngắn có đủ, đôi mắt của những đứa trẻ khá to, to đến mức có hơi nhô lên, có thể nhìn ra được nguyên nhân có lẽ là do không đủ dinh dưỡng.
Sự xuất hiện của bọn họ khiến người vây xem rất nhiều, những ai vốn dĩ đang lao động hoặc là chơi đùa đều dừng lại, từng ánh mắt một nhìn qua bọn họ, nhưng không ai nói chuyện, rõ ràng có nhiều người đứng như vậy mà cứ như đang ở vùng đất câm lặng ý.
Ngạn Thất và Trình Húc bị áp giải xuyên qua đường phố trung tâm, khi đi đến trung tâm của trung tâm, Trình Húc nhìn thấy nơi đó có một cái đình hóng gió rất lớn được làm từ băng, mà ở dưới đình hóng gió đó, có một chú ngựa lông dài con đang nằm nghỉ.
Một con ngựa khoẻ mạnh cơ bản sẽ không nằm xuống, trừ khi bị bệnh hoặc bị thương.
Lòng Trình Húc thầm kêu lên một tiếng không ổn, dường như bọn họ đã gặp phải tình huống tệ nhất mất rồi.
Anh khá hiểu biết tình trạng của bộ lạc Sear, người ở nơi này cực kỳ yêu quý ngựa lông dài, họ cho rằng chúng nó là biểu tượng của sự may mắn, người làm tổn thương họ thì mọi chuyện sẽ không quá nghiêm trọng, nhưng nếu như làm một con ngựa lông dài bị thương, nhất định sẽ bị đối xử như cỏ rác.
Không biết Mã Lưu đã đả thương đến con ngựa này như thế nào.
Khi anh đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ tìm cách đối phó, Ngạn Thất đã đè thấp âm lượng nói: "Chú ngựa con kia bị đụng đó anh, khóe miệng có vết máu, chắc là nội thương rồi, móng trước còn bị nát nữa kìa."
Trình Húc nhíu mày, nghĩ đến một khả năng khác: "Bị thương do xe tuyết đâm?"
"Có lẽ vậy."
Người khống chế họ bước chậm lại khi đi ngang qua cái đình hóng gió này, nhìn thấy chú ngựa con kia, trong ánh mắt của họ đều toát ra bi thương buồn bã.
Trình Húc chú ý thấy bên cạnh chú ngựa con kia còn có một cụ già với mái tóc trắng tuyết đang quỳ gối, miệng lẩm nhẩm không ngừng, không biết là đang cầu may hay là đang làm cái gì khác.
Chú ngựa con kia lớn lên rất xinh đẹp, vốn dĩ đôi mắt nên to tròn trong sáng nhưng giờ phút này lại lại không có sức sống nào, chỉ có mí mắt là còn đang run rẩy, có một vũng máu trộn lẫn với vết bẩn trên mặt đất nơi gần khóe miệng, rõ ràng sắp là sắp ra đi rồi.
Nếu nó thật sự chết, không biết Mã Lưu "Hại người" sẽ ra sao đây.
Sâu thẳm trong đáy lòng của Trình Húc hơi sầu, ngay khi đang mù mờ không biết nên làm gì, Ngạn Thất đột nhiên giãy mạnh một cái, hơn nữa còn lớn tiếng nói: "Tôi có mang theo thuốc, không chừng có thể cứu chú ngựa con này đấy!"
Hắn lớn lên cao lớn, lại đang ở trong hoàn cảnh an tĩnh mà lớn tiếng kêu to, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ ánh nhìn của những người dân nơi đây đều dừng lại trên mặt hắn, mấy tên đàn ông kia vốn muốn bắn hắn cũng dừng lại.
Sau khi thương lượng, người của bộ lạc Sear cuối cùng cũng đồng ý để cho Ngạn Thất đi lấy thuốc cứu chú ngựa con kia.
Nửa tiếng sau, Ngạn Thất trở lại đình hóng gió, trên tay cầm theo một hòm thuốc.
Lòng Trình Húc vừa hoảng vừa loạn, nhịn không được mà đến gần hắn một chút, thấp giọng hỏi: "Cậu có chắc không? Nếu cậu không cứu được nó mà còn khiến nó chết nhanh hơn thì cậu sẽ thành thủ phạm đó, đến lúc đó họ sẽ không để yên cho cậu đâu."
Trình Húc không lo lắng cho an nguy của mình, tuy rằng người của bộ lạc Sear rất hung hãn, nhưng họ sẽ không giết người vô cớ.
Nhưng thằng nhóc Ngạn Thất này vừa ra tay, cục diện có thể sẽ thay đổi.
Ngạn Thất đối mắt với anh, đột nhiên rất vui vẻ cười khì khì, nói: "Anh Húc, anh đang lo lắng cho em sao?"
Trình Húc nhíu chặt mày: "Đã là lúc nào rồi mà cậu còn nói mấy lời này nữa hả?"
"Vậy là anh thừa nhận rồi à?" Ngạn Thất cười đến sảng khoái, rất nhanh sau đó lại quay về với vẻ đứng đắn: "Thuốc mà em mang theo là loại tân tiến nhất trên toàn thế giới đó anh, bệnh tình có nguy hiểm tới đâu cũng có thể cứu được, một con ngựa chắc là cũng không thành vấn đề gì đâu ha." Sau khi hắn nói xong, hắn bước vào trong đình hóng gió mà không sợ hãi.
Tâm tình Trình Húc phức tạp, anh nhìn theo bóng lưng của hắn, đúng thật là anh đã hạ quyết tâm rời xa người này sau khi hắn chạm vào giới hạn của anh. Nhưng trong lòng anh biết rõ, anh đối với Ngạn Thất, không hoàn toàn là không có tình cảm.
Tình yêu nồng cháy mà trước kia anh từng theo đuổi, chỉ được cảm nhận được từ trên người nam nhân này mà thôi.
Nhưng sau khi động tâm, đối phương lại chỉ lăng nhục, cưỡng chế làm cho Trình Húc không thể chịu đựng được thêm chút nào nữa, lúc đó anh mới quyết định chạy trốn.
Gặp nhau một lần nữa, anh tưởng rằng sẽ phải chịu cảm giác sóng gió quay cuồng, nhưng đối phương lại vô cùng kiềm chế, hiện tại còn đưa thân mình ra, vì anh mà giải quyết cục diện khó khăn này đây.
Quả thực quá là mâu thuẫn.
Già trẻ gái trai ở trong bộ lạc đều đi tới, trong ánh mắt mang theo tia chờ mong, Trình Húc cũng đang nhìn Ngạn Thất, nhìn hắn ngồi xổm trước chú ngựa con kia, trước tiên là dùng tay xoa đầu nó, sau đó là mở hòm ra, lấy thuốc rất thuần thục, sau đó hắn sử dụng ống tiêm.
Việc hắn tiêm không làm Trình Húc kinh ngạc, dù sao các ống tiêm tiên tiến rất thuận tiện để sử dụng, chỉ cần vững tay một chút thì sẽ không hụt.
Chất lỏng bên trong ống được tiêm vào người chú ngựa nhỏ, chú ta hí lên một tiếng yếu ớt.
Ngạn Thất rút ống tiêm ra, rồi đổ vào miệng nó một chút thuốc lỏng, tiếp đến là xử lý miệng vết thương móng trước bị gãy của chú ngựa nhỏ, lúc này mới đứng dậy, nói: "Mỗi ngày một lần, liên tục ba ngày, chắc là sẽ có hiệu quả."
Người đàn ông duy nhất đã từng mở miệng với bọn họ nói: "Nếu như không có hiệu quả, cậu sẽ phải chịu trừng phạt, vĩnh viễn không thể rời khỏi bộ lạc Sear!"
Ngạn Thất không có ý kiến gì với sự uy hiếp của đối phương, thậm chí còn cười khẩy một cái, nói: "Chờ ba ngày sau rồi xem thử xem có thể giữ được tôi lại đây hay không nhé." Nói rồi hắn quay đầu, chuẩn xác ngay vị trí của Trình Húc, hướng một gương mặt tươi cười với anh.
Nhịp tim của Trình Húc hơi loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.