Chương 97: Vẫn Còn Yêu Anh (2)
Vân Gian(云间)
22/09/2021
Người dịch: Ravine
Cậu vẫn còn yêu người đàn ông này.
Dù đã cố gắng nhắc nhở bản thân không được thích anh nữa, phải tránh xa anh, nhưng rốt cuộc cậu vẫn không cách nào làm được, dù cho Lục Đào có giết chết “Lục Đào” yêu cậu, thì cậu vẫn thích anh. Sau khi biết rằng bọn họ là hai nhân cách khác biệt, Trình Cẩn thậm chí còn nhận ra rõ ràng hơn người mà bản thân thực sự thích là ai.
Không chỉ bởi ngũ quan hấp dẫn, mà còn do khí chất, tính cách của anh... Ngay cả khi đối phương xa lánh cậu, trong nỗi buồn vô vọng trái tim cậu vẫn sẽ đập điên cuồng vì anh. Gần như vô vọng không thuốc nào cứu được.
Lục Đào ngồi trở lại bên cạnh cậu, giọng điệu không đổi, "Thắt dây an toàn vào."
Sau đó anh quay sang hỏi viên phi công phía trước: "Nãy xảy ra chuyện gì?"
Phi công nói: "Thượng tướng đại nhân, chúng ta gặp phải luồng không khí bất thường, dự kiến sẽ còn phải trải qua bảy lần va chạm giống như lần vừa rồi. Xin hỏi tôi có cần thay đổi lộ trình không? Nếu thay đổi lộ trình, thời gian trở về sẽ phải kéo dài thêm hai giờ ba mươi hai phút. "
Lục Đào nói: "Tìm một chỗ hạ cánh đi."
Cả hai phi công đều sững sờ, dường như không thể tin được, một lúc sau, cơ trưởng mới thận trọng hỏi: "Xin hỏi, có cần đợi luồng khí bất thường tan hết rồi mới tiếp tục cất cánh?"
"Ừ."
"Thưa, rõ." Ba mươi giây sau, viên phi công nói: "Kết quả tra soát cho thấy, địa điểm thích hợp nhất để hạ cánh là tòa Flight Building trên Tinh cầu số 26, nơi đó có khách sạn và nhà hàng có thể nhận phòng trực tiếp. Thượng tướng đại nhân, chọn hạ cánh ở đây sao? "
"Ừ."
"Rõ!"
Trình Cẩn chậm rãi thắt dây an toàn, có chút sững sờ khi nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, "Không trực tiếp trở về sao?"
Lục Đào nhẹ liếc cậu một cái, "Thời tiết xấu, ngày mai hẵng tiếp tục."
Trong lòng Trình Cẩn cũng rất muốn dừng lại, không biết có phải là do mang thai hay không, trận rung động vừa rồi khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, đang lúc đói, bụng lại trống rỗng, càng có kích động muốn nôn.
Khi phi thuyền chuẩn bị hạ cánh, Lục Đào mở tấm chắn trên cửa sổ kính, để Trình Cẩn có thể nhìn rõ dáng vẻ của tinh cầu này. Tinh cầu số 26 cũng nằm trên tuyến bay phía Bắc, khí hậu tất nhiên là lạnh, nhưng tốt hơn tinh cầu Địa Nhiệt rất nhiều, chỉ cần nhìn vào địa hình và sự phát triển ở nơi đây là có thể cảm nhận được. Các tòa nhà trên tinh cầu Địa Nhiệt về cơ bản là những ngôi nhà bằng gỗ và chủ yếu chỉ có hai tầng. Tòa nhà cao nhất tinh cầu là khách sạn Sunny của Ngạn Thất, và toàn bộ tòa nhà chỉ cao bốn mươi ba tầng.
Mà ở đây, Trình Cẩn nhìn thấy khá nhiều nhà cao tầng và một số phương tiện giao thông. Nơi họ dừng nằm ngay phía trên một tòa cao ốc, ngoài phi thuyền của họ còn có một vài phi thuyền khác, có vẻ như nền kinh tế ở đây khá tốt.
Sau khi xuống phi thuyền hít thở không khí trong lành, Trình Cẩn xoa xoa bụng, cảm giác nôn nao cũng giảm đi. Lục Đào đứng đó đợi cậu một lúc rồi nói: "Theo tôi."
Nói xong liền đi thẳng về phía trước. Trình Cẩn sửng sốt, sau đó nhìn lại hai viên phi công vẫn còn ở trên phi thuyền, hỏi: "Họ không xuống sao?"
"Họ sẽ tự sắp xếp."
Hai người không đi đâu xa, có một người như phục vụ tới tiếp đón họ,nhiệt tình hỏi họ muốn đặt phòng hay đi ăn. Lục Đào nói: "Dùng bữa."
Nghe được hai chữ này, Trình Cẩn thở phào nhẹ nhõm. Cậu thực sự rất đói, nếu như Lục Đào không đề cập đến, bản thân cậu có lẽ cũng không dám không nhắc tới.
Lúc lên thang máy và nhìn thấy số tầng, Trình Cẩn mới phát hiện tòa nhà này thế mà có đến 80 tầng, cậu không kìm nén được thốt lên: "Cao quá."
Người phục vụ mỉm cười bắt chuyện: "Tòa nhà của chúng tôi là tòa nhà cao nhất trên tinh cầu Băng Tinh. Tiên sinh ngài đến từ đâu vậy?"
"Tôi đến từ tinh cầu Địa Nhiệt."
"Tinh cầu đó cách đây khá xa, chắc ngài phải đi lâu lắm nhỉ? Nghe nói suối nước nóng trên tình cầu Địa Nhiệt rất nổi tiếng, nhưng vì quá xa và giao thông không thuận tiện nên tôi chưa đến thăm bao giờ."
“Suối nước nóng ở đó thật sự rất dễ chịu và thoải mái.” Trình Cẩn là người thích tán gẫu, thấy người kia rất nhã nhặn, cậu không nhịn được nói thêm vài câu, sau đó hỏi: “Thì ra đây là tinh cầu Băng Tinh, băng tinh là vật gì vậy? "
Người phục vụ không cười cậu thiếu hiểu biết mà nhẹ nhàng giải thích: "Băng tinh (tinh thể băng) là mặt hàng xuất khẩu chính trên tinh cầu của chúng tôi. Tổng cộng có hai loại, một loại dùng làm đồ trang trí và loại còn lại là dùng làm nguồn năng lượng. Nhờ có nó, tình cầu của chúng tôi ngày càng phát triển hơn. "
“Đồ trang trí?” Trình Cẩn hơi khó hiểu. “Nhưng không phải thứ đồ như băng sẽ tan ở nhiệt độ cao sao? Làm sao có thể coi nó như một món đồ trang trí được?”
Người phục vụ cười nói: "Chúng tôi có một thứ khác có thể được bảo tồn, để nó không bị tan chảy ở bất kỳ nhiệt độ nào." Anh ta nhìn Trình Cẩn có vẻ đang không hiểu lắm, bèn lấy ra một thứ từ trong túi, nói: "Ngài đã bao giờ mua món tráng miệng từ cửa hàng bánh Sunny chưa? Vỏ bên ngoài các mô hình tinh cầu mà họ tặng trước đây, chính là được tạo ra ở tinh cầu của chúng tôi đấy."
Trình Cẩn ngạc nhiên nhìn mô hình tinh cầu nho nhỏ trong tay người phục vụ: "Tôi từng thấy nó rồi! Hóa ra là được tạo ra ở nơi này. Nó thực sự rất đẹp và tỉ mỉ!"
Cậu nhìn kỹ mô hình tinh cầu đang nằm trong tay người kia, càng kinh ngạc hơn, "Oa, cái này là tinh cầu Đế Quốc, là loại bá vương, đúng không?"
Người phục vụ hiển nhiên rất vui, trên mặt thoáng hiện lên vẻ tự hào, "Đúng vậy, đây là những gì tôi nhận được sau một năm làm việc chăm chỉ. "
Lục Đào không tham gia vào cuộc trò chuyện sôi nổi của bọn họ, nhưng bất cứ khi nào Trình Cẩn cười hoặc thốt lên gì đó, không hiểu sao trong lòng anh lại thấy hơi buồn phiền. Khi nghe thấy tiếng thang máy báo đã đến nơi, anh gần như lập tức nói: "Đến rồi, đi thôi."
Cậu vẫn còn yêu người đàn ông này.
Dù đã cố gắng nhắc nhở bản thân không được thích anh nữa, phải tránh xa anh, nhưng rốt cuộc cậu vẫn không cách nào làm được, dù cho Lục Đào có giết chết “Lục Đào” yêu cậu, thì cậu vẫn thích anh. Sau khi biết rằng bọn họ là hai nhân cách khác biệt, Trình Cẩn thậm chí còn nhận ra rõ ràng hơn người mà bản thân thực sự thích là ai.
Không chỉ bởi ngũ quan hấp dẫn, mà còn do khí chất, tính cách của anh... Ngay cả khi đối phương xa lánh cậu, trong nỗi buồn vô vọng trái tim cậu vẫn sẽ đập điên cuồng vì anh. Gần như vô vọng không thuốc nào cứu được.
Lục Đào ngồi trở lại bên cạnh cậu, giọng điệu không đổi, "Thắt dây an toàn vào."
Sau đó anh quay sang hỏi viên phi công phía trước: "Nãy xảy ra chuyện gì?"
Phi công nói: "Thượng tướng đại nhân, chúng ta gặp phải luồng không khí bất thường, dự kiến sẽ còn phải trải qua bảy lần va chạm giống như lần vừa rồi. Xin hỏi tôi có cần thay đổi lộ trình không? Nếu thay đổi lộ trình, thời gian trở về sẽ phải kéo dài thêm hai giờ ba mươi hai phút. "
Lục Đào nói: "Tìm một chỗ hạ cánh đi."
Cả hai phi công đều sững sờ, dường như không thể tin được, một lúc sau, cơ trưởng mới thận trọng hỏi: "Xin hỏi, có cần đợi luồng khí bất thường tan hết rồi mới tiếp tục cất cánh?"
"Ừ."
"Thưa, rõ." Ba mươi giây sau, viên phi công nói: "Kết quả tra soát cho thấy, địa điểm thích hợp nhất để hạ cánh là tòa Flight Building trên Tinh cầu số 26, nơi đó có khách sạn và nhà hàng có thể nhận phòng trực tiếp. Thượng tướng đại nhân, chọn hạ cánh ở đây sao? "
"Ừ."
"Rõ!"
Trình Cẩn chậm rãi thắt dây an toàn, có chút sững sờ khi nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, "Không trực tiếp trở về sao?"
Lục Đào nhẹ liếc cậu một cái, "Thời tiết xấu, ngày mai hẵng tiếp tục."
Trong lòng Trình Cẩn cũng rất muốn dừng lại, không biết có phải là do mang thai hay không, trận rung động vừa rồi khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, đang lúc đói, bụng lại trống rỗng, càng có kích động muốn nôn.
Khi phi thuyền chuẩn bị hạ cánh, Lục Đào mở tấm chắn trên cửa sổ kính, để Trình Cẩn có thể nhìn rõ dáng vẻ của tinh cầu này. Tinh cầu số 26 cũng nằm trên tuyến bay phía Bắc, khí hậu tất nhiên là lạnh, nhưng tốt hơn tinh cầu Địa Nhiệt rất nhiều, chỉ cần nhìn vào địa hình và sự phát triển ở nơi đây là có thể cảm nhận được. Các tòa nhà trên tinh cầu Địa Nhiệt về cơ bản là những ngôi nhà bằng gỗ và chủ yếu chỉ có hai tầng. Tòa nhà cao nhất tinh cầu là khách sạn Sunny của Ngạn Thất, và toàn bộ tòa nhà chỉ cao bốn mươi ba tầng.
Mà ở đây, Trình Cẩn nhìn thấy khá nhiều nhà cao tầng và một số phương tiện giao thông. Nơi họ dừng nằm ngay phía trên một tòa cao ốc, ngoài phi thuyền của họ còn có một vài phi thuyền khác, có vẻ như nền kinh tế ở đây khá tốt.
Sau khi xuống phi thuyền hít thở không khí trong lành, Trình Cẩn xoa xoa bụng, cảm giác nôn nao cũng giảm đi. Lục Đào đứng đó đợi cậu một lúc rồi nói: "Theo tôi."
Nói xong liền đi thẳng về phía trước. Trình Cẩn sửng sốt, sau đó nhìn lại hai viên phi công vẫn còn ở trên phi thuyền, hỏi: "Họ không xuống sao?"
"Họ sẽ tự sắp xếp."
Hai người không đi đâu xa, có một người như phục vụ tới tiếp đón họ,nhiệt tình hỏi họ muốn đặt phòng hay đi ăn. Lục Đào nói: "Dùng bữa."
Nghe được hai chữ này, Trình Cẩn thở phào nhẹ nhõm. Cậu thực sự rất đói, nếu như Lục Đào không đề cập đến, bản thân cậu có lẽ cũng không dám không nhắc tới.
Lúc lên thang máy và nhìn thấy số tầng, Trình Cẩn mới phát hiện tòa nhà này thế mà có đến 80 tầng, cậu không kìm nén được thốt lên: "Cao quá."
Người phục vụ mỉm cười bắt chuyện: "Tòa nhà của chúng tôi là tòa nhà cao nhất trên tinh cầu Băng Tinh. Tiên sinh ngài đến từ đâu vậy?"
"Tôi đến từ tinh cầu Địa Nhiệt."
"Tinh cầu đó cách đây khá xa, chắc ngài phải đi lâu lắm nhỉ? Nghe nói suối nước nóng trên tình cầu Địa Nhiệt rất nổi tiếng, nhưng vì quá xa và giao thông không thuận tiện nên tôi chưa đến thăm bao giờ."
“Suối nước nóng ở đó thật sự rất dễ chịu và thoải mái.” Trình Cẩn là người thích tán gẫu, thấy người kia rất nhã nhặn, cậu không nhịn được nói thêm vài câu, sau đó hỏi: “Thì ra đây là tinh cầu Băng Tinh, băng tinh là vật gì vậy? "
Người phục vụ không cười cậu thiếu hiểu biết mà nhẹ nhàng giải thích: "Băng tinh (tinh thể băng) là mặt hàng xuất khẩu chính trên tinh cầu của chúng tôi. Tổng cộng có hai loại, một loại dùng làm đồ trang trí và loại còn lại là dùng làm nguồn năng lượng. Nhờ có nó, tình cầu của chúng tôi ngày càng phát triển hơn. "
“Đồ trang trí?” Trình Cẩn hơi khó hiểu. “Nhưng không phải thứ đồ như băng sẽ tan ở nhiệt độ cao sao? Làm sao có thể coi nó như một món đồ trang trí được?”
Người phục vụ cười nói: "Chúng tôi có một thứ khác có thể được bảo tồn, để nó không bị tan chảy ở bất kỳ nhiệt độ nào." Anh ta nhìn Trình Cẩn có vẻ đang không hiểu lắm, bèn lấy ra một thứ từ trong túi, nói: "Ngài đã bao giờ mua món tráng miệng từ cửa hàng bánh Sunny chưa? Vỏ bên ngoài các mô hình tinh cầu mà họ tặng trước đây, chính là được tạo ra ở tinh cầu của chúng tôi đấy."
Trình Cẩn ngạc nhiên nhìn mô hình tinh cầu nho nhỏ trong tay người phục vụ: "Tôi từng thấy nó rồi! Hóa ra là được tạo ra ở nơi này. Nó thực sự rất đẹp và tỉ mỉ!"
Cậu nhìn kỹ mô hình tinh cầu đang nằm trong tay người kia, càng kinh ngạc hơn, "Oa, cái này là tinh cầu Đế Quốc, là loại bá vương, đúng không?"
Người phục vụ hiển nhiên rất vui, trên mặt thoáng hiện lên vẻ tự hào, "Đúng vậy, đây là những gì tôi nhận được sau một năm làm việc chăm chỉ. "
Lục Đào không tham gia vào cuộc trò chuyện sôi nổi của bọn họ, nhưng bất cứ khi nào Trình Cẩn cười hoặc thốt lên gì đó, không hiểu sao trong lòng anh lại thấy hơi buồn phiền. Khi nghe thấy tiếng thang máy báo đã đến nơi, anh gần như lập tức nói: "Đến rồi, đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.