Đông A Mạn Lục - Kiếm Vấn Hồng Trần
Chương 5: Thiên hạ dẫu lớn cũng không vượt quá lòng bàn tay (2)
Mạch Thượng Nhân Sinh
31/07/2021
- Hạ thần bái kiến Bệ… tham kiến công tử! - Trần Cảnh Thành dừng lại cách đình nhỏ ba thước, hắn đang định quỳ xuống đột nhiên như nhớ tới điều gì liền dừng lại, đổi sang hơi khom lưng chắp tay.
- Người đã đi rồi sao? - Từ trong đình truyền ra giọng nói của một người đàn ông.
- Bẩm Công tử, Lão hầu gia đã rời đi. - Đình nhỏ được che bởi mành trúc, từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng người ngồi cạnh chiếc bàn đá. Đối với người ở bên trong đình, hắn không dám có bất kì thất lễ nào, cung kính nói tiếp. - Công tử nếu đã quan tâm tới Lão hầu gia, không bằng triệu kiến Lão Hầu gia một lần, xe ngựa của Lão Hầu gia mới rời khỏi, hẳn là còn kịp.
- Trẫm thừa phúc của tổ tông, trị vì thiên hạ này, lại để trọng thần triều đình là Minh Văn Hầu bị tặc nhân ám hại, quả thực không có mặt mũi đối mặt với Lão Hầu gia. - Bên trong đình, một người đàn ông mặt mày tuấn tú, mặc một bộ quần áo thư sinh màu trắng, ánh mắt bất định nhìn hư không, trầm tư nói.
Thân là thần tử, nhất là thần tử bên cạnh vua, có những điều có thể nói, những cũng có những điều tuyệt đối không được mở miệng, thậm chí ngay cả nghe cũng không được phép nghe nếu không sẽ không biết mình chết lúc nào. Trần Cảnh Thành giống như không nghe thấy mấy lời kia của người trong đình, nói tiếp.
- Bẩm công tử, vụ án Minh Văn Hầu bị ám sát mặc dù hung thủ hành động vô cùng gọn gàng, bí ẩn, nhưng tất cả các dấu vết Giám Ma Vệ thu thập được đều chỉ hướng về Tử Mộc ma giáo. Công tử, đám phản tặc Tử Mộc ma giáo càng ngày càng hành động càn rỡ, liều lĩnh, quả thực là tội đáng muôn chết. Hạ thần khẩn cầu công tử hạ lệnh tiêu diệt mối họa Tử Mộc ma giáo, để dân chúng có thể an cư lạc nghiệp.
- Ai cũng biết Tử Mộc ma giáo là mối họa của triều ta, nhưng nếu Tử Mộc ma giáo có thể dễ dàng tiêu diệt như vậy, sao chúng còn có thể tồn tại đến bây giờ. - Anh Tông lắc nhẹ chén rượu trong tay, quan sát từng vòng sóng rượu dao động trong chén, nhẹ giọng nói. - Bọn chúng cũng giống như cỏ trên thảo nguyên vậy, không diệt được gốc, cho dù dùng lửa lớn thiêu đốt, cuối cùng đợi đến mùa xuân sẽ mọc trở lại.
Hắn thân là vua một nước, trị vì vạn dặm giang sơn Đại Việt, sao có thể không biết mối họa tiềm tàng mà Tử Mộc giáo đem lại. Nhưng so với Trần Cảnh Thành, hắn biết được càng nhiều, nhìn được càng xa hơn. Đại Việt nhìn như thái bình nhưng thực chất là nguy cơ trùng trùng, có thể nói là thù trong giặc ngoài, bốn bề là địch. Bên ngoài thì phía Bắc, Mông Nguyên sau ba lần nếm mùi thất bại vẫn chưa từng từ bỏ ý đồ, mấy năm gần đây liên tục luyện binh, tích trữ lương thảo, chuẩn bị một lần nữa khởi binh xuôi nam.
Phía Tây, Ai Lao lợi dụng núi cao, rừng rậm làm bình phong, giống như một con sói đang săn mồi, chỉ đợi Đại Việt lộ ra điểm yếu sẽ cắn chúng ta một vết chí mạng.
Phía Nam, Chiêm Thành dưới sự cai trị của Chế Mân đã lộ rõ dã tâm của mình, liên tục xâm phạm biên cương Đại Việt.
Bên trong thì Tử Mộc ma giáo xây dựng lực lượng, ẩn nấp chờ thời cơ phá hoại cơ đồ tổ tông để lại. Tử Mộc ma giáo không chỉ đơn thuần là một môn phái giang hồ, nó là đại diện cho tàn dư của hoàng tộc Lý triều cùng với những cựu thần vẫn trung thành với tiền triều. Lý triều cai trị Đại Việt hơn hai trăm năm, mặc dù những năm cuối hoàng tộc vô đạo, quan lại tham ô, tư lợi, dân chúng đói khổ nhưng vẫn có không ít sĩ phu, nhân sĩ giang hồ võ công siêu quần trung thành với triều đình cũ. Tăng thêm mấy vị hoàng đế đầu tiên của Lý triều đều là bậc minh quân, có tầm nhìn xa trông rộng, đã sớm tính tới Lý triều sẽ có ngày suy vong nên đã bí mật để lại một kho tàng cất chứa vô số vàng bạc, vũ khí… để cho hậu nhân có thể dựa vào đó trung hưng lại cơ nghiệp nhà Lý. Anh Tông sở dĩ biết được điều này là vì trước khi họ Trần của hắn giành được thiên hạ, Thượng Phụ Thái Sư Trung Vũ Đại vương khi đó còn đang là Thái sư của Lý triều đã phát hiện ra bí mật này, chỉ là không biết vị trí kho tàng được cất giấu ở đâu. Sau khi nhà Trần giành được thiên hạ từ tay Lý Triều, Thượng Phụ Thái Sư vẫn luôn một mực tìm kiếm vị trí kho tàng, muốn triệt để dập tắt hy vọng tạo phản của tàn dư Lý Triều, tiếc là vẫn đến chậm một bước, khi Thượng Phụ Thái Sư tìm được địa điểm cất giấu, kho tàng đã bị hậu duệ nhà Lý mang đi.
- Công tử hùng tài đại lược, anh minh, tài đức nhất định có thể tiêu diệt Tử Mộc Ma giáo, đưa Đại Việt vượt qua nguy cơ bốn phía, trường tồn cùng thiên địa. - Trần Cảnh Thành tất nhiên không biết được suy nghĩ của Bệ Hạ, nhưng hắn lăn lộn quan trường đã nhiều năm, biết những lúc như này mình cần nói gì.
- Trên đời này làm gì có triều đại nào có thể trường tồn cùng thiên địa? Chỉ hi vọng cơ nghiệp họ Trần không suy vong trong tay Trẫm mà thôi! - Anh Tông thở dài, uống cạn rượu trong chén ngọc, không biết đột nhiên nghĩ đến điều gì, nói. - Ngươi có cái nhìn như thế nào về “giang hồ”?
- Khởi bẩm Công tử, Đại Việt ta từ thời hai nữ vương khởi nghĩa chống giặc Tần đến nay, trải qua gần ngàn năm bị các triều đại phương Bắc đô hộ, đến thời Ngô vương, Đinh triều, Lê triều, rồi Lý triều đã hun đúc Giang hồ giống như một con dao có hai lưỡi, có thể dùng nó để chém giết kẻ địch, nhưng nếu không cẩn thận sẽ bị lưỡi dao cứa chảy máu. - Cảnh Thành suy nghĩ một hồi, có chút do dự nói tiếp. - Khởi bẩm Công tử, triều đình gần đây tương đối buông lỏng đối với giang hồ, có vài kẻ lá gan càng ngày càng lớn, thật đã quên chủ nhân của thiên hạ này là ai. Công tử, tới đây liệu có cần phải dùng thiết luật để chỉnh đốn giang hồ không?
- Cảnh Thành, ngươi biết không? Nếu dùng pháp trị để quản lý giang hồ, có thể làm cho người trong giang hồ sợ hãi triều đình mà đi vào khuôn khổ; nhưng cũng vì vậy sẽ làm mất đi nhuệ khí, sự hào sảng, dũng mãnh của nam nhi Đại Việt, mà cái trẫm cần “giang hồ” là một thanh kiếm sắc, một vũ khí để chống lại ngoại bang đang dòm ngó ngoài kia. - Trong đình không còn ai khác, Anh Tông nhìn chén ngọc đã cạn trong tay, liền lấy bình rượu trên bàn rót ra chén, mở miệng. - Đối với giang hồ, thay vì hao tổn quốc lực để khống chế, Trẫm càng thích dùng giang hồ để trị giang hồ.
- Công tử anh minh, là hạ thần ngu dốt! - Trần Cảnh Thành khom người hành lễ. - Bẩm công tử, vậy về vụ án Minh Văn Hầu, Giám Ma Vệ có cần tiếp tục điều tra?
- Không cần, đối phó với giang hồ tốt nhất vẫn nên để giang hồ tới giải quyết đi. - Trong đình truyền ra giọng nói bình tĩnh của Anh Tông. - Lão Hầu gia không tới gặp trẫm, hẳn cũng là ý này. Thời gian tới, giang hồ nhất định sẽ có gió tanh mưa máu, chỉ cần không lan đến thường dân vô tội, còn lại, triều đình liền không cần quản. Giang hồ thái bình đã lâu, cũng nên thanh lọc một chút rồi.
- Người đã đi rồi sao? - Từ trong đình truyền ra giọng nói của một người đàn ông.
- Bẩm Công tử, Lão hầu gia đã rời đi. - Đình nhỏ được che bởi mành trúc, từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng người ngồi cạnh chiếc bàn đá. Đối với người ở bên trong đình, hắn không dám có bất kì thất lễ nào, cung kính nói tiếp. - Công tử nếu đã quan tâm tới Lão hầu gia, không bằng triệu kiến Lão Hầu gia một lần, xe ngựa của Lão Hầu gia mới rời khỏi, hẳn là còn kịp.
- Trẫm thừa phúc của tổ tông, trị vì thiên hạ này, lại để trọng thần triều đình là Minh Văn Hầu bị tặc nhân ám hại, quả thực không có mặt mũi đối mặt với Lão Hầu gia. - Bên trong đình, một người đàn ông mặt mày tuấn tú, mặc một bộ quần áo thư sinh màu trắng, ánh mắt bất định nhìn hư không, trầm tư nói.
Thân là thần tử, nhất là thần tử bên cạnh vua, có những điều có thể nói, những cũng có những điều tuyệt đối không được mở miệng, thậm chí ngay cả nghe cũng không được phép nghe nếu không sẽ không biết mình chết lúc nào. Trần Cảnh Thành giống như không nghe thấy mấy lời kia của người trong đình, nói tiếp.
- Bẩm công tử, vụ án Minh Văn Hầu bị ám sát mặc dù hung thủ hành động vô cùng gọn gàng, bí ẩn, nhưng tất cả các dấu vết Giám Ma Vệ thu thập được đều chỉ hướng về Tử Mộc ma giáo. Công tử, đám phản tặc Tử Mộc ma giáo càng ngày càng hành động càn rỡ, liều lĩnh, quả thực là tội đáng muôn chết. Hạ thần khẩn cầu công tử hạ lệnh tiêu diệt mối họa Tử Mộc ma giáo, để dân chúng có thể an cư lạc nghiệp.
- Ai cũng biết Tử Mộc ma giáo là mối họa của triều ta, nhưng nếu Tử Mộc ma giáo có thể dễ dàng tiêu diệt như vậy, sao chúng còn có thể tồn tại đến bây giờ. - Anh Tông lắc nhẹ chén rượu trong tay, quan sát từng vòng sóng rượu dao động trong chén, nhẹ giọng nói. - Bọn chúng cũng giống như cỏ trên thảo nguyên vậy, không diệt được gốc, cho dù dùng lửa lớn thiêu đốt, cuối cùng đợi đến mùa xuân sẽ mọc trở lại.
Hắn thân là vua một nước, trị vì vạn dặm giang sơn Đại Việt, sao có thể không biết mối họa tiềm tàng mà Tử Mộc giáo đem lại. Nhưng so với Trần Cảnh Thành, hắn biết được càng nhiều, nhìn được càng xa hơn. Đại Việt nhìn như thái bình nhưng thực chất là nguy cơ trùng trùng, có thể nói là thù trong giặc ngoài, bốn bề là địch. Bên ngoài thì phía Bắc, Mông Nguyên sau ba lần nếm mùi thất bại vẫn chưa từng từ bỏ ý đồ, mấy năm gần đây liên tục luyện binh, tích trữ lương thảo, chuẩn bị một lần nữa khởi binh xuôi nam.
Phía Tây, Ai Lao lợi dụng núi cao, rừng rậm làm bình phong, giống như một con sói đang săn mồi, chỉ đợi Đại Việt lộ ra điểm yếu sẽ cắn chúng ta một vết chí mạng.
Phía Nam, Chiêm Thành dưới sự cai trị của Chế Mân đã lộ rõ dã tâm của mình, liên tục xâm phạm biên cương Đại Việt.
Bên trong thì Tử Mộc ma giáo xây dựng lực lượng, ẩn nấp chờ thời cơ phá hoại cơ đồ tổ tông để lại. Tử Mộc ma giáo không chỉ đơn thuần là một môn phái giang hồ, nó là đại diện cho tàn dư của hoàng tộc Lý triều cùng với những cựu thần vẫn trung thành với tiền triều. Lý triều cai trị Đại Việt hơn hai trăm năm, mặc dù những năm cuối hoàng tộc vô đạo, quan lại tham ô, tư lợi, dân chúng đói khổ nhưng vẫn có không ít sĩ phu, nhân sĩ giang hồ võ công siêu quần trung thành với triều đình cũ. Tăng thêm mấy vị hoàng đế đầu tiên của Lý triều đều là bậc minh quân, có tầm nhìn xa trông rộng, đã sớm tính tới Lý triều sẽ có ngày suy vong nên đã bí mật để lại một kho tàng cất chứa vô số vàng bạc, vũ khí… để cho hậu nhân có thể dựa vào đó trung hưng lại cơ nghiệp nhà Lý. Anh Tông sở dĩ biết được điều này là vì trước khi họ Trần của hắn giành được thiên hạ, Thượng Phụ Thái Sư Trung Vũ Đại vương khi đó còn đang là Thái sư của Lý triều đã phát hiện ra bí mật này, chỉ là không biết vị trí kho tàng được cất giấu ở đâu. Sau khi nhà Trần giành được thiên hạ từ tay Lý Triều, Thượng Phụ Thái Sư vẫn luôn một mực tìm kiếm vị trí kho tàng, muốn triệt để dập tắt hy vọng tạo phản của tàn dư Lý Triều, tiếc là vẫn đến chậm một bước, khi Thượng Phụ Thái Sư tìm được địa điểm cất giấu, kho tàng đã bị hậu duệ nhà Lý mang đi.
- Công tử hùng tài đại lược, anh minh, tài đức nhất định có thể tiêu diệt Tử Mộc Ma giáo, đưa Đại Việt vượt qua nguy cơ bốn phía, trường tồn cùng thiên địa. - Trần Cảnh Thành tất nhiên không biết được suy nghĩ của Bệ Hạ, nhưng hắn lăn lộn quan trường đã nhiều năm, biết những lúc như này mình cần nói gì.
- Trên đời này làm gì có triều đại nào có thể trường tồn cùng thiên địa? Chỉ hi vọng cơ nghiệp họ Trần không suy vong trong tay Trẫm mà thôi! - Anh Tông thở dài, uống cạn rượu trong chén ngọc, không biết đột nhiên nghĩ đến điều gì, nói. - Ngươi có cái nhìn như thế nào về “giang hồ”?
- Khởi bẩm Công tử, Đại Việt ta từ thời hai nữ vương khởi nghĩa chống giặc Tần đến nay, trải qua gần ngàn năm bị các triều đại phương Bắc đô hộ, đến thời Ngô vương, Đinh triều, Lê triều, rồi Lý triều đã hun đúc Giang hồ giống như một con dao có hai lưỡi, có thể dùng nó để chém giết kẻ địch, nhưng nếu không cẩn thận sẽ bị lưỡi dao cứa chảy máu. - Cảnh Thành suy nghĩ một hồi, có chút do dự nói tiếp. - Khởi bẩm Công tử, triều đình gần đây tương đối buông lỏng đối với giang hồ, có vài kẻ lá gan càng ngày càng lớn, thật đã quên chủ nhân của thiên hạ này là ai. Công tử, tới đây liệu có cần phải dùng thiết luật để chỉnh đốn giang hồ không?
- Cảnh Thành, ngươi biết không? Nếu dùng pháp trị để quản lý giang hồ, có thể làm cho người trong giang hồ sợ hãi triều đình mà đi vào khuôn khổ; nhưng cũng vì vậy sẽ làm mất đi nhuệ khí, sự hào sảng, dũng mãnh của nam nhi Đại Việt, mà cái trẫm cần “giang hồ” là một thanh kiếm sắc, một vũ khí để chống lại ngoại bang đang dòm ngó ngoài kia. - Trong đình không còn ai khác, Anh Tông nhìn chén ngọc đã cạn trong tay, liền lấy bình rượu trên bàn rót ra chén, mở miệng. - Đối với giang hồ, thay vì hao tổn quốc lực để khống chế, Trẫm càng thích dùng giang hồ để trị giang hồ.
- Công tử anh minh, là hạ thần ngu dốt! - Trần Cảnh Thành khom người hành lễ. - Bẩm công tử, vậy về vụ án Minh Văn Hầu, Giám Ma Vệ có cần tiếp tục điều tra?
- Không cần, đối phó với giang hồ tốt nhất vẫn nên để giang hồ tới giải quyết đi. - Trong đình truyền ra giọng nói bình tĩnh của Anh Tông. - Lão Hầu gia không tới gặp trẫm, hẳn cũng là ý này. Thời gian tới, giang hồ nhất định sẽ có gió tanh mưa máu, chỉ cần không lan đến thường dân vô tội, còn lại, triều đình liền không cần quản. Giang hồ thái bình đã lâu, cũng nên thanh lọc một chút rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.