Chương 117: Kế hoạch của Cao Trường Cung
Nam Sơn
26/08/2021
Lúc này từ bên ngoài có tiếng xôn xao, Bách ra ngoài thì thấy Cao lão, Cao Điền Công và Cao Trường Cung đang ở bên ngoài cùng mấy người khác. Hắn chắp tay:
- Cao lão mấy hôm nay vất vả rồi.
Cao lão ngửa đầu cười:
- Có gì là vất vả, ta đến Trang viên này đã cảm thấy yêu thích, từ cái nhà ấm của ân công, đến 10 tiêu chuẩn Trang viên mới ngài ghi ở cồng vào. Thứ nào cũng làm ta thư thái. Chỉ nghĩ đến việc tất cả các Trang viên ở Đại Việt đều đạt được 10 tiêu chuẩn ân công đưa ra là lòng ta lại trào lên cảm xúc.
Điền Công cũng nói:
- Ta cũng được thấy cái xe ngựa độc độc nhất vô nhị của ân công chế tạo tạo rồi. Ta khẳng định nó chính là thần tác, trục xe chế tạo bằng thép bách luyện, mặt trên tán đinh thép mỏng co dãn, một bộ ngói đồng ôm lấy trục xe chuyển động thoải mái, bánh xe làm từ dây mây giúp xe giảm thiểu xóc nảy, trong xe trải nệm vừa mềm mừa nhẹ, Ta chạy thử từ đây đến Ba Vì, rồi lại chạy về mà không hề hư hại.
Trường Cung cũng chắp tay:
- Cao gia đã làm ra loại xe ngựa xa hoa hơn chiếc xe này rất nhiều, nhưng tinh xảo thế này thì chưa từng làm ra được, nguyên việc nghiên cứu kỹ thuật chế tạo nó cũng đã là một học vấn lớn rồi. Ân Công thật là người trời.
- Có gì đâu, thứ đó là ta dạy bọn thợ làm chứ có động tay làm đâu, công lao là của bọn họ.
Cao lão chắp tay:
- Trường Cung được ta giao việc xây dựng học phủ, cả tháng nay nó chọn thế đất quanh đây, lên một kế hoạch cho học phủ. Hôm nay ân công đã đến, chúng ta đúng lúc nghe nó trình bày xem sao.
- Thế thì thật tuyệt, xin được rửa tai lắng nghe Trường Cung huynh.
Mọi người đến phòng lớn. Trường cung trải ra một tấm bản đồ bắt đầu:
- Vùng này một tháng qua con đã đi khảo sát xung quanh. Về địa thế nằm ở giữa hai sông lớn là sông Cái và sông Đà. Phía Bắc là lộ phủ Tam Giang, bến Bạc Hạc, phía Đông và Tây hai mặt đều giáp sông còn phía Nam là núi Ba Vì. Đây là vùng đất bằng phẳng nhưng phía Nam cao dần lên vì có núi. Vị trí chọn lựa để xây Học phủ chính là một khu vực phía Tây Nam của Trang viên này, vị trí gần chân núi Ba Vì và sát với sông Đà. Đây là vùng có địa thế rất đẹp, tựa núi hướng sông, sẽ thuận tiện cho việc tập kết vật liệu. Từ chỗ này đến Trang viên lại chỉ có 40 dặm đường.
- Tốt lắm, con đã lựa chọn như thế, chúng ta cũng tôn trọng, nhưng quy hoạch như thế nào?
Trường Cung lại tiếp tục trải một bản thiết kế ra bàn.
- Con đã khảo sát vùng này rất kỹ. Đây là một núi thấp, bên dưới có hai hồ lớn trữ nước. Chúng ta sẽ xây dựng học phủ trên đỉnh núi thấp này. Học phủ sẽ chia thành các khu vực theo chuyên ban. Đằng sau chính là ký túc xá cho học viên. Phía trước là các nhà học tập, bên trái là một khu luyện tập vận động cho học viên. Còn phía gần sông, chúng ta sẽ mở những xưởng làm giấy, xưởng in và luyện thép, cơ khí … tạm thời vật liệu chủ yếu xây học phủ là gỗ và đá ong. Quy mô của toàn bộ khu vực sẽ vào khoảng 500 mẫu đất.
Hắn vừa nói vừa chỉ, cũng rất tâm huyết với bản vẽ này. Cao lão gật gù, còn Điền Công thì không nói gì. Bách thấy khu vực Trường Cung chọn lựa rất vừa ý hắn. Đây chính là khu Đá Chông sau này, nơi này trùng hợp được chính Nam Sơn cư sĩ chọn làm căn cứ thứ hai của trung ương Đảng khi Ba Đình gặp biến động, không sai được.
Nghĩ đến mình lơ mơ nhận ngài làm thầy, mà cũng đúng thôi, chả phải đời sau chỗ nào cũng có khẩu hiệu “Sống, học tập và làm việc theo ngài đấy sao?, mình chính là học trò duy nhất cùa ngài ở thời đại này” Lại nghĩ mình nhân cách thô bỉ, không bằng một phần của ngài mà lại được cái danh này, phì cười một cái.
Mọi người thấy hắn cười, tưởng hắn có ý kiến quay ra nhìn. Bách xấu hổ, chỉ tay trên bản đồ.
- Khu vực Trường Cung chọn rất tốt, ta đã đến một lần, là nơi sơn thuỷ bảo địa, sau này phát dương quang đại được Bác vật học phủ chính là ở đây. Tuy nhiên theo quy mô mà Trường Cung huynh nói, việc xây dựng này sẽ mất nhiều năm. Ta đề xuất chỉnh sửa lại một chút. Chúng ta xây dựng dần theo từng nhóm công trình, thời hạn một năm là phải có thể tiếp nhận nhóm học sinh đầu tiên. Những nhóm công trình tiếp theo sẽ xây dựng liên tục theo tiến độ, việc này không làm gián đoạn kế hoạch, lại có thể tận dụng chính nhóm học sinh đầu tiên làm những việc thiết kế, xây dựng học phủ.
- Ân công nói phải lắm, chúng ta không thể bắt nhóm học sinh từ lộ Thanh Hoá đến chờ đợi được. Tạm thời bố trí chúng học tập tại trang viên, cứ một tháng lại thực tập ở công trường, như vậy chúng sẽ được cầm tay chỉ việc.
Cao lão khá hài lòng với kế hoạch của Trường Cung, vuốt râu nói.
- Giờ còn mấy ngày nữa là đến Nguyên Đán rồi, thời gian này tranh thủ thời gian khảo sát qua một lần vị trí, chỉnh sửa lại bản vẽ, lên kế hoạch cụ thể. Ra xuân chúng ta sẽ bắt đầu. Ngàn năm nay Cao gia chính thức mới ăn một cái tết đầy đủ, phải làm cho ra trò.
- Đúng vậy, năm nay chúng ta không vào Kinh nữa, mời cả Đinh gia lên Trang viên ăn tết, phải làm cho náo nhiệt.
- Cao lão mấy hôm nay vất vả rồi.
Cao lão ngửa đầu cười:
- Có gì là vất vả, ta đến Trang viên này đã cảm thấy yêu thích, từ cái nhà ấm của ân công, đến 10 tiêu chuẩn Trang viên mới ngài ghi ở cồng vào. Thứ nào cũng làm ta thư thái. Chỉ nghĩ đến việc tất cả các Trang viên ở Đại Việt đều đạt được 10 tiêu chuẩn ân công đưa ra là lòng ta lại trào lên cảm xúc.
Điền Công cũng nói:
- Ta cũng được thấy cái xe ngựa độc độc nhất vô nhị của ân công chế tạo tạo rồi. Ta khẳng định nó chính là thần tác, trục xe chế tạo bằng thép bách luyện, mặt trên tán đinh thép mỏng co dãn, một bộ ngói đồng ôm lấy trục xe chuyển động thoải mái, bánh xe làm từ dây mây giúp xe giảm thiểu xóc nảy, trong xe trải nệm vừa mềm mừa nhẹ, Ta chạy thử từ đây đến Ba Vì, rồi lại chạy về mà không hề hư hại.
Trường Cung cũng chắp tay:
- Cao gia đã làm ra loại xe ngựa xa hoa hơn chiếc xe này rất nhiều, nhưng tinh xảo thế này thì chưa từng làm ra được, nguyên việc nghiên cứu kỹ thuật chế tạo nó cũng đã là một học vấn lớn rồi. Ân Công thật là người trời.
- Có gì đâu, thứ đó là ta dạy bọn thợ làm chứ có động tay làm đâu, công lao là của bọn họ.
Cao lão chắp tay:
- Trường Cung được ta giao việc xây dựng học phủ, cả tháng nay nó chọn thế đất quanh đây, lên một kế hoạch cho học phủ. Hôm nay ân công đã đến, chúng ta đúng lúc nghe nó trình bày xem sao.
- Thế thì thật tuyệt, xin được rửa tai lắng nghe Trường Cung huynh.
Mọi người đến phòng lớn. Trường cung trải ra một tấm bản đồ bắt đầu:
- Vùng này một tháng qua con đã đi khảo sát xung quanh. Về địa thế nằm ở giữa hai sông lớn là sông Cái và sông Đà. Phía Bắc là lộ phủ Tam Giang, bến Bạc Hạc, phía Đông và Tây hai mặt đều giáp sông còn phía Nam là núi Ba Vì. Đây là vùng đất bằng phẳng nhưng phía Nam cao dần lên vì có núi. Vị trí chọn lựa để xây Học phủ chính là một khu vực phía Tây Nam của Trang viên này, vị trí gần chân núi Ba Vì và sát với sông Đà. Đây là vùng có địa thế rất đẹp, tựa núi hướng sông, sẽ thuận tiện cho việc tập kết vật liệu. Từ chỗ này đến Trang viên lại chỉ có 40 dặm đường.
- Tốt lắm, con đã lựa chọn như thế, chúng ta cũng tôn trọng, nhưng quy hoạch như thế nào?
Trường Cung lại tiếp tục trải một bản thiết kế ra bàn.
- Con đã khảo sát vùng này rất kỹ. Đây là một núi thấp, bên dưới có hai hồ lớn trữ nước. Chúng ta sẽ xây dựng học phủ trên đỉnh núi thấp này. Học phủ sẽ chia thành các khu vực theo chuyên ban. Đằng sau chính là ký túc xá cho học viên. Phía trước là các nhà học tập, bên trái là một khu luyện tập vận động cho học viên. Còn phía gần sông, chúng ta sẽ mở những xưởng làm giấy, xưởng in và luyện thép, cơ khí … tạm thời vật liệu chủ yếu xây học phủ là gỗ và đá ong. Quy mô của toàn bộ khu vực sẽ vào khoảng 500 mẫu đất.
Hắn vừa nói vừa chỉ, cũng rất tâm huyết với bản vẽ này. Cao lão gật gù, còn Điền Công thì không nói gì. Bách thấy khu vực Trường Cung chọn lựa rất vừa ý hắn. Đây chính là khu Đá Chông sau này, nơi này trùng hợp được chính Nam Sơn cư sĩ chọn làm căn cứ thứ hai của trung ương Đảng khi Ba Đình gặp biến động, không sai được.
Nghĩ đến mình lơ mơ nhận ngài làm thầy, mà cũng đúng thôi, chả phải đời sau chỗ nào cũng có khẩu hiệu “Sống, học tập và làm việc theo ngài đấy sao?, mình chính là học trò duy nhất cùa ngài ở thời đại này” Lại nghĩ mình nhân cách thô bỉ, không bằng một phần của ngài mà lại được cái danh này, phì cười một cái.
Mọi người thấy hắn cười, tưởng hắn có ý kiến quay ra nhìn. Bách xấu hổ, chỉ tay trên bản đồ.
- Khu vực Trường Cung chọn rất tốt, ta đã đến một lần, là nơi sơn thuỷ bảo địa, sau này phát dương quang đại được Bác vật học phủ chính là ở đây. Tuy nhiên theo quy mô mà Trường Cung huynh nói, việc xây dựng này sẽ mất nhiều năm. Ta đề xuất chỉnh sửa lại một chút. Chúng ta xây dựng dần theo từng nhóm công trình, thời hạn một năm là phải có thể tiếp nhận nhóm học sinh đầu tiên. Những nhóm công trình tiếp theo sẽ xây dựng liên tục theo tiến độ, việc này không làm gián đoạn kế hoạch, lại có thể tận dụng chính nhóm học sinh đầu tiên làm những việc thiết kế, xây dựng học phủ.
- Ân công nói phải lắm, chúng ta không thể bắt nhóm học sinh từ lộ Thanh Hoá đến chờ đợi được. Tạm thời bố trí chúng học tập tại trang viên, cứ một tháng lại thực tập ở công trường, như vậy chúng sẽ được cầm tay chỉ việc.
Cao lão khá hài lòng với kế hoạch của Trường Cung, vuốt râu nói.
- Giờ còn mấy ngày nữa là đến Nguyên Đán rồi, thời gian này tranh thủ thời gian khảo sát qua một lần vị trí, chỉnh sửa lại bản vẽ, lên kế hoạch cụ thể. Ra xuân chúng ta sẽ bắt đầu. Ngàn năm nay Cao gia chính thức mới ăn một cái tết đầy đủ, phải làm cho ra trò.
- Đúng vậy, năm nay chúng ta không vào Kinh nữa, mời cả Đinh gia lên Trang viên ăn tết, phải làm cho náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.