Chương 99: Nho quân tử, nho tiểu nhân (2)
Nam Sơn
21/08/2021
Vào đến xe, Đinh Tú ngả đầu sang vai Bách, cười nói.
- Hôm nay chàng thật có hứng thú, sang đây tranh luận với thái học sinh. Nhưng ta rất vui. Dù sao đây cũng là nơi tri thức hội tụ, không cho chàng coi thường.
- Ta sao coi thường được chứ. Những bậc tiên hiền đều là những người đáng kính trọng, đáng ngưỡng mỗ. Chỉ là người sau không hiểu được họ, có khi tự biến những suy nghĩ tốt đẹp của họ thành công cụ để mưu cầu lợi ích đấy.
- Còn có chuyện như thế nữa sao?
- Vậy nàng nghĩ Khổng Tử có muốn chối bỏ các tầng lớp nông dân, thợ thủ công hay thương nhân không?
- Chắc chắn là không? Sách Đại học viết “Đạo học cốt để phát huy đức sáng, đức tốt đẹp của con người, đổi mới khiến lòng dân bỏ cũ theo mới, bỏ ác theo thiện, khiến mọi người đạt đến mức độ đạo đức hoàn thiện nhất” xem thì thấy ông không chối bỏ ai cả, chỉ muốn tất cả mọi người đều tu dưỡng tốt đạo đức thôi.
- Đúng thế! Vậy câu “sĩ nông công thương” từ đâu mà ra?
- Do bọn Nho tiểu nhân chàng nói nghĩ ra thôi.
- Đúng vậy! thế nhưng cái mũ bị chụp lên đầu Khổng Tử rồi. Ông ấy mà còn sống, ta tin rằng có tu dưỡng đạo đức cách mấy, cũng muốn tát vào mặt mấy tên Nho tiểu nhân đấy …
Đôi gian phu cùng cười nói với nhau, rất là hợp ý. Ở đời vốn không cầu người toàn vẹn, chỉ cầu người hợp ý mình. Đinh Tú và Bách chính là một đôi như thế.
Nàng không bị những tư tưởng lỗi thời ăn sâu, đôi khi có vẻ nàng là người vị kỷ. Trước kia Bách thường thầm mắng cô gái này là loại qua cầu rút ván, dạo gần đây mới hiểu ra. Nàng đúng là qua cầu rút ván thật, nhưng rút với ai thì còn phải xem.
Giả dụ thế này: Nếu Bách làm chuyện giết người. Một số cô gái thời này có thể tố cáo chồng để giữ cái tiếng trung liệt, hoặc giả, đa phần sẽ ngu ngốc khóc lóc không biết làm sao cho thoả đáng. Còn Đinh Tú, nàng sẽ bĩnh tĩnh, khuyên trượng phu làm sao che giấu tội ác. Chôn xác người kia ở đâu thì hợp lý để không bị truy ra dấu vết, còn cùng trượng phu đào hố. Chuyện hành vi này có đạo đức hay không thì nàng mặc kệ. Gia đình và những thứ nàng yêu quý mới là trên hết.
Hai người về phủ, đầu mày cuối mắt suốt buổi. Bọn gia nhân cười tủm tỉm. Làm gia nhân phủ này cái gì cũng thoải mái, chủ nhân không có nhiều phép tắc, lại không bị bóc lột, cái gì đáng thưởng thì thưởng, cái gì đáng phạt thì phạt. Nhưng nếu ngươi có ý định qua mặt nữ chủ nhân kia thì xác định lại tư tưởng đi. Nàng chỉ cần cầm sổ chi tiêu, gọi ngươi đến, nhìn vào mắt ngươi thì ngươi đã khai ra rồi. Đã có 3 đứa bị đuổi vì định kiếm chác chút ít rồi. Chỉ là ở cái phủ này, không khí yêu đương quái dị. Thích thì về xin phép song thân cho cưới. Sao cứ phải thập thập thò thò.
Hôm sau giờ Mão, Bách mới dậy, hôm nay là ngày khai trương Quỹ kiến thiết. Để thuận lợi cho thời gian buổi lễ, sẽ bốc số vào buổi trưa, còn sau này tất nhiên số xổ phải quay vào buổi chiều chứ.
Hắn hỏi Đinh Tú có đi không thì nàng ngại cha ở đấy, nhất quyết không đi. Bách đành sang đấy một mình. Sang đến nơi thì cũng quãng đầu giờ Tỵ. Không khí đã nhộn nhịp lắm rồi. Chu Đại Lực theo lời Bách đã mời đoàn múa đến nhảy nhót, làm huyên náo cả khu vực. Hắn lại treo một lượng vàng lên cột mỡ để thi leo cột. Bách thấy tên này cũng khá sáng tạo đấy, cách làm này ít nhất đã thu hút nhiều người tập trung lại đây.
Hoạt động bán vé đã diễn ra, 10 quầy bán đang hoạt động hết công suất. Ghi số, đóng dấu, giao vé cho người mua được các nhân viên thực hiện rất thành thục. Hoạt động này hắn thiết kế hệt như sổ xố thời sau. Vé phát ra được nhân viên điền tay, có đóng dấu của Quỹ kiến thiết, điểm chỉ của người bán vé.
Vé gồm 6 số với cơ cấu giải gồm ba giải. Trên khu đất rộng đã bày một tấm biển lớn ghi rõ cơ cấu. Giá 1 vé là 10 văn tiền, nếu trúng giải cao nhất có thể lên tới trị 200 quan. Cũng không khác gì mua cái vé số 10 nghìn có cơ hội trúng 200 triệu đồng cả. Giải nhì và giải ba mang tính chất an ủi nhưng quay nhiều lần, mỗi giải đến 10 lần quay số, mỗi lần lại chỉ quay 5 số, cơ hội được giải cao hơn nhiều quay 6 số.
Người nào cũng đỏ cả mắt. Có đứa mua liền mấy chục vé. Bọn tự cho là thông minh thì mua loại vé hai số, giống như chơi đề ngày nay. Chơi không giới hạn, tỷ lệ trúng là một thường 70 lần. Lấy hai số cuối của giải nhất làm kết quả. Tất cả đang náo loạn bàn tính xem sẽ quay về số mấy.
Bách vượt qua đám người, đi vào phía trong. Hôm nay toà nhà tổng bộ được trang trí xa hoa. Từ thềm vào còn trải một tấm gấm đỏ, nhìn đã thấy quý phái sang trọng. Hắn thấy trong sảnh đã có rất nhiều người. Quan viên công bộ đã hết việc xây dựng ở đây, giờ đến phiên bộ hộ quản lý. Bọn họ lăng xăng điều phối, Chu Đại Lực theo thói quen định phanh áo ngực ra thì Bách đưa tay cản lại:
- Chu gia, ông làm gì thế, nhớ kỹ phải giữ hình ảnh.
- Ôi Hầu gia của tôi! Sao giờ ngài mới tới. Ta đang như kiến bò chảo nóng đây.
- Ta thấy mọi việc vô cùng ổn thoả, sao ngài phải lo lắng vậy.
- Các quan to hiển quý sắp đến. Những người này ta sao mà tiếp được. Ngài không tới ta làm sao yên tâm.
Lúc này ngoài cửa có tiếng hô:
- Chiêu Minh Vương tới!
- Vũ Uy Vương tới!
Hai anh em sóng vai nhau đi vào. Quang Khải mặt mày rạng rỡ tiến tới. Tên béo còn đang dừng lại, trao đổi với một người gì đó, thì ra là tên công tử Nguyên Hựu mấy tháng trước bị Đinh Đang đánh. Đến cửa thì Bách và Đinh lão ra đón:
- Cảm tạ Chiêu Minh Vương, Vũ Uy Vương đã bớt chút thời gian.
Quang Khải cười:
- Cái Quỹ kiến thiết này cũng tính là của quốc gia, ta cũng coi như chủ nhà để tới tiếp khách. Lúc đầu còn lo lợi nhuận không biết thế nào nhưng thấy đám người ngoài kia thì bớt lo rồi.
- Đúng vậy! Đây chỉ là khởi đầu. Ta cam đoan Quỹ kiến thiết sẽ là một cơ quan giúp triều đình giải toả nhiều nỗi lo.
Lúc này Nhật Duy mới xong việc, quay ra hỏi:
- Ta vốn thích số 8 và số 6 đã mua 5 vé toàn số 8, 5 vé số 6. Ngươi bảo có khả năng quay ra số này không?
- Còn tuỳ vào sự may mắn của ngươi, nhưng nếu nó quay ra số 686868, không phải vẫn đúng ý mà ngươi không được tiền hay sao.
Quang Khải cười vang còn Nhật Duy thì ngẩn người, gọi Nguyên Hựu quay lại:
- Ngươi mua cho ta số 686868 một vé. À quên còn số 868686 nữa, đúng rồi mua 1 quan vé hai số 68 cho ta!
Tên công tử Nguyên Hựu chắp tay:
- Xin chào Hầu gia, hôm nay ta đến mừng Quỹ kiến thiết khai trương hồng phát.
- Không dám, mời Nguyên công tử thường xuyên ghé chơi.
Nhật Duy xoa tay, bỗng nhiên ánh mắt nhìn hai tòa tượng đá phía sau Bách kia, hạ chân mày, tỉ mỉ xem xét hai tượng đá kia một hồi, xoa bụng hai pho tượng, ha hả nói:
- Hai cái tượng này này thật là thú vị, cái này do ngươi sắp đặt ư?
Hoàng Bách ừ một tiếng, đưa tay chỉ vào tượng bên trái kia nói:
- Cái này gọi là chiêu tài.
Lại chỉ sang chỉ bên phải kia nói:
- Cái này gọi là tiến bảo.
- Chiêu tài tiến bảo. Ừ, không tệ, thật sự là không tệ. Ta đã xoa bụng hai ông tượng, hôm nay nhất định may mắn.
- Hôm nay chàng thật có hứng thú, sang đây tranh luận với thái học sinh. Nhưng ta rất vui. Dù sao đây cũng là nơi tri thức hội tụ, không cho chàng coi thường.
- Ta sao coi thường được chứ. Những bậc tiên hiền đều là những người đáng kính trọng, đáng ngưỡng mỗ. Chỉ là người sau không hiểu được họ, có khi tự biến những suy nghĩ tốt đẹp của họ thành công cụ để mưu cầu lợi ích đấy.
- Còn có chuyện như thế nữa sao?
- Vậy nàng nghĩ Khổng Tử có muốn chối bỏ các tầng lớp nông dân, thợ thủ công hay thương nhân không?
- Chắc chắn là không? Sách Đại học viết “Đạo học cốt để phát huy đức sáng, đức tốt đẹp của con người, đổi mới khiến lòng dân bỏ cũ theo mới, bỏ ác theo thiện, khiến mọi người đạt đến mức độ đạo đức hoàn thiện nhất” xem thì thấy ông không chối bỏ ai cả, chỉ muốn tất cả mọi người đều tu dưỡng tốt đạo đức thôi.
- Đúng thế! Vậy câu “sĩ nông công thương” từ đâu mà ra?
- Do bọn Nho tiểu nhân chàng nói nghĩ ra thôi.
- Đúng vậy! thế nhưng cái mũ bị chụp lên đầu Khổng Tử rồi. Ông ấy mà còn sống, ta tin rằng có tu dưỡng đạo đức cách mấy, cũng muốn tát vào mặt mấy tên Nho tiểu nhân đấy …
Đôi gian phu cùng cười nói với nhau, rất là hợp ý. Ở đời vốn không cầu người toàn vẹn, chỉ cầu người hợp ý mình. Đinh Tú và Bách chính là một đôi như thế.
Nàng không bị những tư tưởng lỗi thời ăn sâu, đôi khi có vẻ nàng là người vị kỷ. Trước kia Bách thường thầm mắng cô gái này là loại qua cầu rút ván, dạo gần đây mới hiểu ra. Nàng đúng là qua cầu rút ván thật, nhưng rút với ai thì còn phải xem.
Giả dụ thế này: Nếu Bách làm chuyện giết người. Một số cô gái thời này có thể tố cáo chồng để giữ cái tiếng trung liệt, hoặc giả, đa phần sẽ ngu ngốc khóc lóc không biết làm sao cho thoả đáng. Còn Đinh Tú, nàng sẽ bĩnh tĩnh, khuyên trượng phu làm sao che giấu tội ác. Chôn xác người kia ở đâu thì hợp lý để không bị truy ra dấu vết, còn cùng trượng phu đào hố. Chuyện hành vi này có đạo đức hay không thì nàng mặc kệ. Gia đình và những thứ nàng yêu quý mới là trên hết.
Hai người về phủ, đầu mày cuối mắt suốt buổi. Bọn gia nhân cười tủm tỉm. Làm gia nhân phủ này cái gì cũng thoải mái, chủ nhân không có nhiều phép tắc, lại không bị bóc lột, cái gì đáng thưởng thì thưởng, cái gì đáng phạt thì phạt. Nhưng nếu ngươi có ý định qua mặt nữ chủ nhân kia thì xác định lại tư tưởng đi. Nàng chỉ cần cầm sổ chi tiêu, gọi ngươi đến, nhìn vào mắt ngươi thì ngươi đã khai ra rồi. Đã có 3 đứa bị đuổi vì định kiếm chác chút ít rồi. Chỉ là ở cái phủ này, không khí yêu đương quái dị. Thích thì về xin phép song thân cho cưới. Sao cứ phải thập thập thò thò.
Hôm sau giờ Mão, Bách mới dậy, hôm nay là ngày khai trương Quỹ kiến thiết. Để thuận lợi cho thời gian buổi lễ, sẽ bốc số vào buổi trưa, còn sau này tất nhiên số xổ phải quay vào buổi chiều chứ.
Hắn hỏi Đinh Tú có đi không thì nàng ngại cha ở đấy, nhất quyết không đi. Bách đành sang đấy một mình. Sang đến nơi thì cũng quãng đầu giờ Tỵ. Không khí đã nhộn nhịp lắm rồi. Chu Đại Lực theo lời Bách đã mời đoàn múa đến nhảy nhót, làm huyên náo cả khu vực. Hắn lại treo một lượng vàng lên cột mỡ để thi leo cột. Bách thấy tên này cũng khá sáng tạo đấy, cách làm này ít nhất đã thu hút nhiều người tập trung lại đây.
Hoạt động bán vé đã diễn ra, 10 quầy bán đang hoạt động hết công suất. Ghi số, đóng dấu, giao vé cho người mua được các nhân viên thực hiện rất thành thục. Hoạt động này hắn thiết kế hệt như sổ xố thời sau. Vé phát ra được nhân viên điền tay, có đóng dấu của Quỹ kiến thiết, điểm chỉ của người bán vé.
Vé gồm 6 số với cơ cấu giải gồm ba giải. Trên khu đất rộng đã bày một tấm biển lớn ghi rõ cơ cấu. Giá 1 vé là 10 văn tiền, nếu trúng giải cao nhất có thể lên tới trị 200 quan. Cũng không khác gì mua cái vé số 10 nghìn có cơ hội trúng 200 triệu đồng cả. Giải nhì và giải ba mang tính chất an ủi nhưng quay nhiều lần, mỗi giải đến 10 lần quay số, mỗi lần lại chỉ quay 5 số, cơ hội được giải cao hơn nhiều quay 6 số.
Người nào cũng đỏ cả mắt. Có đứa mua liền mấy chục vé. Bọn tự cho là thông minh thì mua loại vé hai số, giống như chơi đề ngày nay. Chơi không giới hạn, tỷ lệ trúng là một thường 70 lần. Lấy hai số cuối của giải nhất làm kết quả. Tất cả đang náo loạn bàn tính xem sẽ quay về số mấy.
Bách vượt qua đám người, đi vào phía trong. Hôm nay toà nhà tổng bộ được trang trí xa hoa. Từ thềm vào còn trải một tấm gấm đỏ, nhìn đã thấy quý phái sang trọng. Hắn thấy trong sảnh đã có rất nhiều người. Quan viên công bộ đã hết việc xây dựng ở đây, giờ đến phiên bộ hộ quản lý. Bọn họ lăng xăng điều phối, Chu Đại Lực theo thói quen định phanh áo ngực ra thì Bách đưa tay cản lại:
- Chu gia, ông làm gì thế, nhớ kỹ phải giữ hình ảnh.
- Ôi Hầu gia của tôi! Sao giờ ngài mới tới. Ta đang như kiến bò chảo nóng đây.
- Ta thấy mọi việc vô cùng ổn thoả, sao ngài phải lo lắng vậy.
- Các quan to hiển quý sắp đến. Những người này ta sao mà tiếp được. Ngài không tới ta làm sao yên tâm.
Lúc này ngoài cửa có tiếng hô:
- Chiêu Minh Vương tới!
- Vũ Uy Vương tới!
Hai anh em sóng vai nhau đi vào. Quang Khải mặt mày rạng rỡ tiến tới. Tên béo còn đang dừng lại, trao đổi với một người gì đó, thì ra là tên công tử Nguyên Hựu mấy tháng trước bị Đinh Đang đánh. Đến cửa thì Bách và Đinh lão ra đón:
- Cảm tạ Chiêu Minh Vương, Vũ Uy Vương đã bớt chút thời gian.
Quang Khải cười:
- Cái Quỹ kiến thiết này cũng tính là của quốc gia, ta cũng coi như chủ nhà để tới tiếp khách. Lúc đầu còn lo lợi nhuận không biết thế nào nhưng thấy đám người ngoài kia thì bớt lo rồi.
- Đúng vậy! Đây chỉ là khởi đầu. Ta cam đoan Quỹ kiến thiết sẽ là một cơ quan giúp triều đình giải toả nhiều nỗi lo.
Lúc này Nhật Duy mới xong việc, quay ra hỏi:
- Ta vốn thích số 8 và số 6 đã mua 5 vé toàn số 8, 5 vé số 6. Ngươi bảo có khả năng quay ra số này không?
- Còn tuỳ vào sự may mắn của ngươi, nhưng nếu nó quay ra số 686868, không phải vẫn đúng ý mà ngươi không được tiền hay sao.
Quang Khải cười vang còn Nhật Duy thì ngẩn người, gọi Nguyên Hựu quay lại:
- Ngươi mua cho ta số 686868 một vé. À quên còn số 868686 nữa, đúng rồi mua 1 quan vé hai số 68 cho ta!
Tên công tử Nguyên Hựu chắp tay:
- Xin chào Hầu gia, hôm nay ta đến mừng Quỹ kiến thiết khai trương hồng phát.
- Không dám, mời Nguyên công tử thường xuyên ghé chơi.
Nhật Duy xoa tay, bỗng nhiên ánh mắt nhìn hai tòa tượng đá phía sau Bách kia, hạ chân mày, tỉ mỉ xem xét hai tượng đá kia một hồi, xoa bụng hai pho tượng, ha hả nói:
- Hai cái tượng này này thật là thú vị, cái này do ngươi sắp đặt ư?
Hoàng Bách ừ một tiếng, đưa tay chỉ vào tượng bên trái kia nói:
- Cái này gọi là chiêu tài.
Lại chỉ sang chỉ bên phải kia nói:
- Cái này gọi là tiến bảo.
- Chiêu tài tiến bảo. Ừ, không tệ, thật sự là không tệ. Ta đã xoa bụng hai ông tượng, hôm nay nhất định may mắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.