Chương 93: Sập bẫy (2)
Nam Sơn
21/08/2021
Hắn tắm xong, mặc quần áo, đi ra ngoài phòng ăn, bàn đã sắp sẵn cơm ăn. Hắn nhìn trên bàn ăn toàn những món trứng vịt lộn, tim cật nhúng giá đỗ, thịt dê hầm … Thầm than “Cái gì đây?”.
Lại thấy Đinh Tú kê ghế sát lại gần chỗ hắn. Chỉ tay ý bảo hắn ngồi bên cạnh nàng. Hai người ở trong phủ, rất ít ăn cơm cùng nhau, nếu có ăn thì cũng ngồi đối diện qua bàn ăn. Đến lúc này, Bách ý thức được sự nghiêm trọng. Hắn nhận ra đời này mình xong rồi. Nàng rất nghiêm túc nói:
- Hầu gia hôm nay dạy bảo hai chục đứa con hát cô đầu, chắc là mệt mỏi lắm. Ta bảo đầu bếp làm những món này để Hầu gia bồi bổ.
Hắn đau khổ quay mặt sang:
- Đinh Tú! Cô quá đáng vừa thôi.
- Sao Hầu gia lại nói thế! Ta được thái thái và cha ta giao sang đây coi sóc Hầu phủ. Phải để ý đến mọi việc trong ngoài để được chu toàn. Hầu gia đi đâu, làm gì bây giờ ta nên được biết. Cũng là muốn tốt cho hầu gia thôi?
Bách đau khổ, miệng nẹt:
- Ta nghĩ thông rồi, cô gài bẫy ta đúng không?
Đinh Tú ngửa mặt cười, lại quay sang:
- Honey à! Đầu ngươi bị lừa đá sao. Thử nghĩ lại mà xem, nếu ngươi quang minh chính đại thì ta nếu có gài bẫy, ngươi có sập xuống không?
“Ôi! Đúng là như vậy. Trăm sự tại ta, ngàn sự tại ta, tất cả tại ta mọi bề, sao đổ cho người khác được.”
Đinh Tú lại nhìn hắn nói:
- Chúng ta đều là người thông minh, không cần nói quá nhiều. Ngươi cũng biết ta không muốn lấy chồng, ước mơ của ta là giúp Toán thuật Đại Việt phát dương quang đại. Nhưng trong xã hội này, vai vế phụ nữ quá thấp, ta trốn được từ Thậm Thình lên đấy, yên ổn được hai năm. Nhưng sau này trốn đi đâu?
Nàng nói đoạn lại rơi nước mắt, rấm rứt:
- Ngươi nghĩ xem, ta không đồng ý cũng phải đồng ý, lấy một tên chết tiệt nào đó, giúp hắn quản lý nhà cửa. Nếu không may lại còn phải đối phó mẹ chồng, em dâu, cô dì chú bác nhà hắn, còn thời gian nào nghiên cứu nữa. Ta không sợ những việc này, chỉ là tiểu sự thôi, mẹ chồng em dâu nào vào tay ta cũng phải ngoan ngoãn hết, nhưng tâm trí con người có hạn…
Nàng nói đến đây thì thở dài.
- Thế nên cô gài bẫy ta. Hầu phủ thoải mái nhất, ta thì không nói, mọi việc do cô quyết, mẹ chồng em dâu đều không có?
Hắn bất mãn la lên.
- Đúng thế! Ta biết ngươi thiệt thòi. Nhưng lần này coi như ta nợ ngươi. Chúng ta làm cái danh phận vợ chồng, còn ai có tự do của người nấy. Chỉ là ta có sĩ diện của ta. Trong ba năm đầu, ngươi bên ngoài phải hết sức yêu chiều, không trăng hoa gì cả, sau đó ta mặc kệ ngươi.
- Ta không đồng ý!
Bách đứng vọt dậy, đập bàn định bỏ đi.
- Ngoan ngoãn ngồi xuống cho ta. Tưởng ngon lắm hả, ngươi không có lựa chọn!
Hắn bật lực lại ngồi xuống, Đinh Tú múc một quả trứng vịt lộn, bên dưới lại lấy thêm ít giá đỗ.
- Ăn đi, cố chịu đựng ba năm thôi, trong ba năm này không phải là không có chỗ tốt cho ngươi đâu.
Nàng nháy mắt với hắn một cái. Bách thầm than “hồ ly tinh vẫn là hồ ly tinh, ta sẽ chết vì cô ả này mất”.
Hắn biết trong lòng mình chấp nhận rồi. Hắn là người từng trải, hiểu rất rõ chuyện trai gái yêu đương. Thật ra cái quan trọng nhất của yêu đương, chính là ngoại hình. Cái quan trọng nhất của hôn nhân, chính là thoải mái.
Rất nhiều các bạn nữ lên mạng than thở: “Anh hỏi em không trả lời được thì kêu em ngu ngốc. Anh hỏi cô ta không trả lời được thì anh kêu là đáng yêu. Tại sao?” Chính là vì bạn không xinh bằng cô ta. Có những người dở dở ương ương, nhưng rất xinh đẹp, chính vì vậy người ta gọi cô ta là hoạt bát, còn nếu xấu mà dở ương ương thì xin chúc mừng bạn, người ta gọi là con rồ đấy.
Trong trường hợp của Bách, hắn biết, mình vừa rồi dối lòng thôi. Nếu Đinh Nhu không hợp nhãn hắn, sẽ không có cái ý nghĩ rình trộm, nếu nàng không xinh đẹp như thế, cho dù nàng có đi báo quan hắn sẽ kiên quyết không đồng ý. Nhưng tất cả mọi sự tiền đề là do nàng xinh đẹp, xinh đẹp có thể là lý do khiến người khác chấp nhận mọi thứ.
Nhưng không đủ đâu, rất nhiều cuộc hôn nhân chỉ ra rằng, xinh đẹp chỉ để thoả mãn mong ước ban đầu của nam nhân thôi. Bước vào cuộc sống hôn nhân, nếu lấy một cô vợ dở dở ương ương, không biết quản lý gia đình thì rất mệt mỏi. Chịu vài năm thì được, cả đời thì xin lỗi, sẽ phải chia tay thôi.
Bách đã trải nghiệm chuyện thoải mái khi nàng giúp hắn quản lý nhà cửa rồi. Giờ bảo hắn đi để ý chuyên vụn vặn trong nhà, quả thực hắn không làm được nữa.
Một người vợ xinh đẹp lại combo thêm quản lý gia đình giỏi thì còn gì để nói nữa. Nàng là nhân tuyển tốt nhất để lấy làm vợ. Thứ tình yêu đầu đời với bao mơ ước, hắn trải qua rồi, chỉ là mây trong gương, trăng trong nước thôi. Nhưng hắn ấm ức lắm, không thể cứ thế mà để cô ấy chiếm thượng phong được, lại đập bàn đứng dậy:
- Không được, hôm nay ta không ở nhà. Đi nghe hát, đến kỹ viện … người đâu, chuẩn bị ngựa.
- Hầu gia cứ từ từ, ăn bát cơm rồi hãy đi … Người đâu, không nghe hầu gia nói gì à, chuẩn bị ngựa!
Mã phu trong phủ dạ ran, lịch kịch chạy ra chuồng ngựa.
Đinh Tú cười mỉm.
- Con Hồng đâu, ngươi đi theo Hầu gia. Hầu gia đến nghe hát ở đâu phải theo đấy. Bọn con hát phải kiểm tra kỹ mới cho vào, bọn này bệnh tật không biết đâu mà lần.
“CMN, nàng triệt đường sống của ta. Không được hôm nay phải ra ngoài, đi đâu cũng được nhưng phải ra ngoài”. Hắn đùng đùng bỏ đi, lên ngựa chạy sang thẳng ra Đông Bộ Đầu.
Con Hồng bên cạnh sợ hãi, nhìn sang thì Đinh Tú vẫn rất bĩnh tĩnh ăn uống, nó hỏi:
- Đinh cô nương, Hầu gia bỏ đi như vậy có sao không?
- Đàn ông mà! Phải cho họ không gian riêng, ngươi không thể giữ rịt họ bên mình được. Nhưng phải cho họ cảm giác bị cầm nắm, lúc nào cũng có người ở nhà chờ họ về. Còn họ đi đâu, làm gì vẫn phải biết, nhưng lúc nói lúc không. Ngươi có hiểu không?
Nó lắc lắc cái đầu:
- Không có hiểu!
- Vậy ngươi bảo hắn sẽ đi đâu?
- Con làm sao đoán được?
- Hắn vừa cãi nhau với ta, đầu óc hỗn loạn sẽ tạm thời chỉ lao ra khỏi phủ mà không biết đi đâu. Khi định thần lại thì sẽ loanh quanh một hồi rồi về nhà. Nếu muốn đi đâu đó thì chắc chắn sang phủ Vũ Uy Vương?
- Sao lại là phủ Vũ Uy Vương?
- Hắn có mấy người quen ở kinh thành chứ. Lê phủ và Đinh gia thì trong lòng có tật không sang được rồi. Chỗ Chiêu Minh Vương thì không đủ thân, chỗ Chu Đại Lực thì không hợp nhãn hắn. Chỉ có phủ Vũ Uy Vương, hắn sang làm phiền tên béo không sao cả, nhà họ lại chỉ có hai vợ chồng, rất thoải mái, lại nhìn cảnh tên béo bị vợ nạt nộ. Chính là cái an ủi tâm lý tốt nhất với hắn bây giờ. Hừ! Trưởng công chúa, ngươi muốn đấu với ta, tiếc là chậm một bước rồi …
Lại thấy Đinh Tú kê ghế sát lại gần chỗ hắn. Chỉ tay ý bảo hắn ngồi bên cạnh nàng. Hai người ở trong phủ, rất ít ăn cơm cùng nhau, nếu có ăn thì cũng ngồi đối diện qua bàn ăn. Đến lúc này, Bách ý thức được sự nghiêm trọng. Hắn nhận ra đời này mình xong rồi. Nàng rất nghiêm túc nói:
- Hầu gia hôm nay dạy bảo hai chục đứa con hát cô đầu, chắc là mệt mỏi lắm. Ta bảo đầu bếp làm những món này để Hầu gia bồi bổ.
Hắn đau khổ quay mặt sang:
- Đinh Tú! Cô quá đáng vừa thôi.
- Sao Hầu gia lại nói thế! Ta được thái thái và cha ta giao sang đây coi sóc Hầu phủ. Phải để ý đến mọi việc trong ngoài để được chu toàn. Hầu gia đi đâu, làm gì bây giờ ta nên được biết. Cũng là muốn tốt cho hầu gia thôi?
Bách đau khổ, miệng nẹt:
- Ta nghĩ thông rồi, cô gài bẫy ta đúng không?
Đinh Tú ngửa mặt cười, lại quay sang:
- Honey à! Đầu ngươi bị lừa đá sao. Thử nghĩ lại mà xem, nếu ngươi quang minh chính đại thì ta nếu có gài bẫy, ngươi có sập xuống không?
“Ôi! Đúng là như vậy. Trăm sự tại ta, ngàn sự tại ta, tất cả tại ta mọi bề, sao đổ cho người khác được.”
Đinh Tú lại nhìn hắn nói:
- Chúng ta đều là người thông minh, không cần nói quá nhiều. Ngươi cũng biết ta không muốn lấy chồng, ước mơ của ta là giúp Toán thuật Đại Việt phát dương quang đại. Nhưng trong xã hội này, vai vế phụ nữ quá thấp, ta trốn được từ Thậm Thình lên đấy, yên ổn được hai năm. Nhưng sau này trốn đi đâu?
Nàng nói đoạn lại rơi nước mắt, rấm rứt:
- Ngươi nghĩ xem, ta không đồng ý cũng phải đồng ý, lấy một tên chết tiệt nào đó, giúp hắn quản lý nhà cửa. Nếu không may lại còn phải đối phó mẹ chồng, em dâu, cô dì chú bác nhà hắn, còn thời gian nào nghiên cứu nữa. Ta không sợ những việc này, chỉ là tiểu sự thôi, mẹ chồng em dâu nào vào tay ta cũng phải ngoan ngoãn hết, nhưng tâm trí con người có hạn…
Nàng nói đến đây thì thở dài.
- Thế nên cô gài bẫy ta. Hầu phủ thoải mái nhất, ta thì không nói, mọi việc do cô quyết, mẹ chồng em dâu đều không có?
Hắn bất mãn la lên.
- Đúng thế! Ta biết ngươi thiệt thòi. Nhưng lần này coi như ta nợ ngươi. Chúng ta làm cái danh phận vợ chồng, còn ai có tự do của người nấy. Chỉ là ta có sĩ diện của ta. Trong ba năm đầu, ngươi bên ngoài phải hết sức yêu chiều, không trăng hoa gì cả, sau đó ta mặc kệ ngươi.
- Ta không đồng ý!
Bách đứng vọt dậy, đập bàn định bỏ đi.
- Ngoan ngoãn ngồi xuống cho ta. Tưởng ngon lắm hả, ngươi không có lựa chọn!
Hắn bật lực lại ngồi xuống, Đinh Tú múc một quả trứng vịt lộn, bên dưới lại lấy thêm ít giá đỗ.
- Ăn đi, cố chịu đựng ba năm thôi, trong ba năm này không phải là không có chỗ tốt cho ngươi đâu.
Nàng nháy mắt với hắn một cái. Bách thầm than “hồ ly tinh vẫn là hồ ly tinh, ta sẽ chết vì cô ả này mất”.
Hắn biết trong lòng mình chấp nhận rồi. Hắn là người từng trải, hiểu rất rõ chuyện trai gái yêu đương. Thật ra cái quan trọng nhất của yêu đương, chính là ngoại hình. Cái quan trọng nhất của hôn nhân, chính là thoải mái.
Rất nhiều các bạn nữ lên mạng than thở: “Anh hỏi em không trả lời được thì kêu em ngu ngốc. Anh hỏi cô ta không trả lời được thì anh kêu là đáng yêu. Tại sao?” Chính là vì bạn không xinh bằng cô ta. Có những người dở dở ương ương, nhưng rất xinh đẹp, chính vì vậy người ta gọi cô ta là hoạt bát, còn nếu xấu mà dở ương ương thì xin chúc mừng bạn, người ta gọi là con rồ đấy.
Trong trường hợp của Bách, hắn biết, mình vừa rồi dối lòng thôi. Nếu Đinh Nhu không hợp nhãn hắn, sẽ không có cái ý nghĩ rình trộm, nếu nàng không xinh đẹp như thế, cho dù nàng có đi báo quan hắn sẽ kiên quyết không đồng ý. Nhưng tất cả mọi sự tiền đề là do nàng xinh đẹp, xinh đẹp có thể là lý do khiến người khác chấp nhận mọi thứ.
Nhưng không đủ đâu, rất nhiều cuộc hôn nhân chỉ ra rằng, xinh đẹp chỉ để thoả mãn mong ước ban đầu của nam nhân thôi. Bước vào cuộc sống hôn nhân, nếu lấy một cô vợ dở dở ương ương, không biết quản lý gia đình thì rất mệt mỏi. Chịu vài năm thì được, cả đời thì xin lỗi, sẽ phải chia tay thôi.
Bách đã trải nghiệm chuyện thoải mái khi nàng giúp hắn quản lý nhà cửa rồi. Giờ bảo hắn đi để ý chuyên vụn vặn trong nhà, quả thực hắn không làm được nữa.
Một người vợ xinh đẹp lại combo thêm quản lý gia đình giỏi thì còn gì để nói nữa. Nàng là nhân tuyển tốt nhất để lấy làm vợ. Thứ tình yêu đầu đời với bao mơ ước, hắn trải qua rồi, chỉ là mây trong gương, trăng trong nước thôi. Nhưng hắn ấm ức lắm, không thể cứ thế mà để cô ấy chiếm thượng phong được, lại đập bàn đứng dậy:
- Không được, hôm nay ta không ở nhà. Đi nghe hát, đến kỹ viện … người đâu, chuẩn bị ngựa.
- Hầu gia cứ từ từ, ăn bát cơm rồi hãy đi … Người đâu, không nghe hầu gia nói gì à, chuẩn bị ngựa!
Mã phu trong phủ dạ ran, lịch kịch chạy ra chuồng ngựa.
Đinh Tú cười mỉm.
- Con Hồng đâu, ngươi đi theo Hầu gia. Hầu gia đến nghe hát ở đâu phải theo đấy. Bọn con hát phải kiểm tra kỹ mới cho vào, bọn này bệnh tật không biết đâu mà lần.
“CMN, nàng triệt đường sống của ta. Không được hôm nay phải ra ngoài, đi đâu cũng được nhưng phải ra ngoài”. Hắn đùng đùng bỏ đi, lên ngựa chạy sang thẳng ra Đông Bộ Đầu.
Con Hồng bên cạnh sợ hãi, nhìn sang thì Đinh Tú vẫn rất bĩnh tĩnh ăn uống, nó hỏi:
- Đinh cô nương, Hầu gia bỏ đi như vậy có sao không?
- Đàn ông mà! Phải cho họ không gian riêng, ngươi không thể giữ rịt họ bên mình được. Nhưng phải cho họ cảm giác bị cầm nắm, lúc nào cũng có người ở nhà chờ họ về. Còn họ đi đâu, làm gì vẫn phải biết, nhưng lúc nói lúc không. Ngươi có hiểu không?
Nó lắc lắc cái đầu:
- Không có hiểu!
- Vậy ngươi bảo hắn sẽ đi đâu?
- Con làm sao đoán được?
- Hắn vừa cãi nhau với ta, đầu óc hỗn loạn sẽ tạm thời chỉ lao ra khỏi phủ mà không biết đi đâu. Khi định thần lại thì sẽ loanh quanh một hồi rồi về nhà. Nếu muốn đi đâu đó thì chắc chắn sang phủ Vũ Uy Vương?
- Sao lại là phủ Vũ Uy Vương?
- Hắn có mấy người quen ở kinh thành chứ. Lê phủ và Đinh gia thì trong lòng có tật không sang được rồi. Chỗ Chiêu Minh Vương thì không đủ thân, chỗ Chu Đại Lực thì không hợp nhãn hắn. Chỉ có phủ Vũ Uy Vương, hắn sang làm phiền tên béo không sao cả, nhà họ lại chỉ có hai vợ chồng, rất thoải mái, lại nhìn cảnh tên béo bị vợ nạt nộ. Chính là cái an ủi tâm lý tốt nhất với hắn bây giờ. Hừ! Trưởng công chúa, ngươi muốn đấu với ta, tiếc là chậm một bước rồi …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.