Chương 147: Thuỷ quân lục chiến
Nam Sơn
15/09/2021
Tiệc tất niên hoàn thành, lại đến lễ tết. Bách tiếng là gia chủ, đáng lẽ phải là người bận rộn nhất nhưng hắn lại lười biếng, mùng một trốn biệt trong nhà. Mùng hai lên học phủ làm buổi lễ khai giảng.
Lễ khai giảng chính là những buổi lễ chán nhất đời học sinh. Bọn học sinh đã ở chung nửa tháng nay, đâu còn cái háo hức không gặp bạn học mấy tháng hè khi xưa. Cao lão đọc diễn văn, trồng mấy cái cây khai xuân … Bách ngáp dài ngáp ngắn làm lễ tế tướng quân Cao Lỗ rồi về nhà.
Mấy ngày sau đó, ai đến hắn cũng đẩy cho vợ ra tiếp khách. Hắn phát hiện ra một điều, khách khứa dù quan trọng đến đâu chỉ cần Thái Đường ra tiếp là rất nhanh, hắn thì thầm hỏi Đinh Tú:
- Sao mọi người tiếp khách thì lâu mà ai gặp Thái Đường cũng chỉ một tý là đi mất rồi.
- Có ai tiếp khách như cô ta không? Gặp ai cũng ngáp dài một cái, người ta sợ cái danh trưởng công chúa của cô ta mà chạy mất là đúng rồi.
Bách vỡ lẽ, cười thầm, đang nghĩ việc tiếp khách từ này cứ giao cho Thái Đường thì nàng từ đại sảnh ập vào:
- Không làm nữa, không làm nữa … thật là chán chết …
Vừa vào lại thấy hai người đang thập thò, nàng ghét nhất hai người họ nói gì mà cho mình ra rìa. Bĩu môi:
- Hai người đẩy ta ra tiếp khách để tình tự đúng không?
Bách cười hề hề:
- Ta nào dám, chỉ là hôm nay mới thấy hổ uy của phu nhân. Nàng làm tốt lắm, từ này dù là quan viên hay bọn hoàng tộc thì nàng cứ làm thế cho đỡ mệt người.
- Ta không làm nữa, không làm nữa …
Ba người đang tán chuyện thì thấy có Tiểu Thu hớt hải chạy vào:
- Công chúa! Công chúa … Có Quận chúa Ý Ninh đến chơi!
Đinh Tú lườm Tiểu Thủ mắng:
- Ngươi xem cái khí độ vừa rồi của ngươi, có xứng làm nha hoàn của hầu phủ không?
Tiểu Thu bị mắng, len lén nhìn Thái Đường, đã thấy nàng tất tưởi đi ra ngoài rồi. Nhún chân:
- Xin lỗi đại phu nhân, nô tỳ biết tội rồi.
Bách nghe Ý Ninh đến thì biết còn có cả tên béo kia nữa. Vừa trầm ngâm đã nghe có tiếng sang sảng:
- Đẹp quá, tên mặt trắng khốn khiếp, chỉ hai năm đã tạo được trang viên thế này. Ta phải bắt hắn về đất phong của ta.
Bách bực tức, nhìn ra ngoài thì thấy một thân hình to lớn đã lâu không gặp. Chưa nhìn rõ đã thấy hắn đến gần bên mình, ôm chầm lấy mình, hai bàn tay to lớn vỗ bồm bộp vào lưng:
— QUẢNG CÁO —
- Huynh đệ! Có khoẻ không …
- Vừa rồi còn khoẻ! Bị ngươi vỗ thành yếu rồi … khụ … khụ
- Hai vợ chồng ta đến làm phiền vài ngày, không sao chứ? Bày tiệc, bày tiệc … ta đã lâu không ăn uống ở nhà người rồi.
Nhật Duy xã giao một hồi, tự tiện đến phòng ăn. Hắn ngồi ngay vào bàn, hắn thích cái bàn ăn rộng thế này. Ở vương phủ đã làm một cái, ngồi cực sướng. Năm người ngồi vào bàn, bảo gia nhân làm một nồi lẩu. Nhật Duy cầm chén:
- Nào nào, chúc mừng năm mới, an khang thịnh vượng, an khang thịnh vượng …
Lại gắp một đũa thịt, chấm vào nước sốt làm bằng bơ lạc. Vừa dứt miệng đã chửi:
- CMN! Ta biết ngay mà, chỉ có đến nhà ngươi mới được ăn thứ ngon lành.
Đinh Tú và Thái Đường thì đang tâm sự cùng Ý Ninh, không thèm để ý đến tên thô tục. Nhật Duy gắp hết đũa này đến đũa khác, lại nhồm nhoàm:
- Những thứ rau ta ăn ở nhà sao không ngon như ở đây?
- Rau của ta do trang hộ trồng cấy gần đây, đều là thứ dân giã nhưng được cái là tươi. Còn rau nhà ngươi ăn được vận chuyển từ ngoại ô vào, dù sao cũng không thể ngon như vậy được.
- Thảo nào, cọng rau con cá, muốn thưởng thức cũng đều phải có môn đạo …
- Dạo này các ngươi ở Kinh Thành hay đi đâu?
- Hai chúng ta vừa về Kinh chúc thọ thôi. Bọn ta đều ở đất phong cùng quân Ngũ Yên rèn tập.
- Đã lâu không gặp Tăng Quốc và Mao Sơn huynh đệ rồi. Việc quân khí thế nào?
- Đã được bổ sung không ít. Giờ không còn thiếu thốn như xưa nữa, nhưng so với những yêu cầu của ngươi còn chưa đủ.
- Cũng không biết làm sao? Thợ thuyền chỉ có giới hạn, cũng không đốt cháy được giai đoạn. Giá mà người Đại Việt ta dân số đông đúc hơn thì tốt.
- Đúng vậy! ta chỉ mong đất nước tráng sĩ, thợ thuyền đầy rẫy để báo thù bọn giặc Thát. Nhưng không sao, cứ có lương thực thì sẽ có người. Ta nghe nói trang viên nhà ngươi trồng cấy được 60 thạch lương một năm hả?
- Đúng vậy!
- Vậy ngươi cử ngay cho ta bọn học sinh nông nghiệp của ngươi đến Bình Lệ Nguyên. Đất phong của ta được cấp thêm vùng này, cho bọn chúng hướng dẫn thôn dân trồng cấy. Chúng ta là huynh đệ, phải nể mặt ta.
- Còn nhiều chỗ cần lắm, năm ngoái đã mất hai chục đứa về tay Hưng Đạo Vương rồi.
- Không được, nếu không cho đứa nào đến chỗ ta. Ta sẽ ăn dầm ở dề chỗ này đến bao giờ được thì thôi …— QUẢNG CÁO —
“Hắc hắc … tên béo định chơi chiêu với ta sao?”. Bách cười gian:
- Được. Nhưng nói cho ngươi biết, học phủ có lệnh rồi. Giờ muốn được nhận học sinh học phủ về làm phải có yêu cầu.
- Nói!
- Thứ nhất, phải đóng góp cho học phủ tiền xây dựng hằng năm mới được ưu tiên chọn người.
- Không thành vấn đề.
- Thứ hai, tự thuyết phục học sinh, trả công theo năng lực của chúng, không được dùng quyền thế ép buộc.
- Việc này yên tâm. Xong chưa! Lứa đầu chọn cho 50 đứa mỗi ban nông nghiệp, cơ khí, khai mỏ, in ấn, kinh tài.
Bách suýt hộc máu:
- Ngươi tưởng nhân tài học phủ là củ cải hả? Mỗi ban nông nghiệp, kinh tài cấp cho ngươi 5 người. Lại còn cơ khí, khai mỏ, in ấn, làm gì? Định in dâm thư hả?
- Dâm thư? Là cái gì, cho huynh đệ xem đi … Ngươi có điều không hiểu, trong quân vẫn cần bọn thợ thuyền này.
- Bao giờ cần hẵng hay, cần thì đóng học phí, gửi người đến học phủ đào tạo.
- Vậy cũng được?
- Sao không được, mở trường chính là để truyền bá kiến thức, nhưng với bọn có tiền như người thì phải trả cho xứng đáng chứ.
Nhật Duy như cởi tấm lòng:
- Được, vậy quyết định như thế, con em Ngũ Yên Quân có chỗ nương thân rồi …
- Về việc Ngũ Yên Quân ta có chuyện muốn bàn với hai vợ chồng ngươi.
Ý Ninh thấy hắn nói như vậy, định thần quay sang. Bách nhìn hai vợ chồng:
- Quận chúa vẫn có ý báo thù cho Phú Lương Hầu chứ?
Nhắc đến chuyện này là Ý Ninh lại rưng rưng nước mắt. Đôi bàn tay siết chặt, ngửng đầu kiên định:
- Việc này là ta ngày nhớ đêm mong.
— QUẢNG CÁO —
Nhật Duy cầm tay vợ, lại quay sang:
- Không làm được việc này, hai vợ chồng ta có lý gì sống trên đời này nữa.
Bách vỗ đùi khen:
- Được! vậy ta hỏi hai người. Chúng ta sang đất Nguyên đánh, liệu có hy vọng thắng không?
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, xấu hổ:
- Bình thường thì thập tử nhất sinh, nếu là lúc rối ren dùng kế đánh lén cũng chỉ có ba bốn phần thắng.
- Tại sao lại như vậy?
- Quân Ngũ Yên là quân bộ binh, có thêm kỵ binh nhưng ngựa nhỏ yếu, thêm vài con tượng binh nữa nhưng không đâu vào đâu. Nếu kéo sang đất giặc thì độ cơ động không cao, phạm vi chiến đấu hẹp. Có đánh được một hai thành thì chúng cũng kịp tổ chức lại phòng thủ.
- Đấy chính là điều ta suy nghĩ. Chúng ta bộ binh di chuyển sang đến đất Tống Nguyên quá mệt mỏi. Phương thức này không sử dụng được. Cách duy nhất là đi thuyền. Chúng ta cần rèn luyện để quân lính vừa đi thuyền tốt, lại chiến đấu cơ động trên bộ mới có cơ hội được.
- Việc này rất khó. Đi lại trên thuyền cần thuỷ quân phối hợp rất ăn ý. Đám lính Ngũ Yên Quân đa số không thạo việc này.
- Có thể nhờ Bảo Văn Hầu, ông ta là chưởng quản việc thuỷ quân Đại Việt, ắt sẽ có cách. Chúng ta phải biến Ngũ Yên Quân thành cánh quân lính thuỷ đánh bộ đầu tiên ở Đại Việt, như thế mới có cơ hội đánh sâu vào đất Tống Nguyên được. Ngoài ra ta sẽ lấy tàu mới đóng thử nghiệm ở xưởng Vân Đồn lên cho các ngươi sử dụng. Những thuyền này tuy đi lại trên biển chưa được nhưng rèn quân trên sông thì không có vấn đề gì.
- Được, ta sẽ viết thư ngay.
- Ta có một số tâm đắc về việc rèn tập, đã viết ra đây. Các ngươi đều là đại tướng, đọc một lần là hiểu. Những thứ này chủ yếu là cách rèn luyện thể lực và duy trì kỷ luật trong quân đội. Những thứ khác ta một bước không thông.
Bách ra thư phòng, lấy một cuốn sổ nhỏ đưa cho Nhật Duy. Hắn đã dùng sức chín trâu hai hổ, nhớ lại mấy kiến thức khi đi tập quân sự lúc còn học Đại học để viết ra những thứ này. Trong này là cách xây dựng các bài tập kỹ năng leo trèo, bơi lặn, lăn lê bò toài trong quân đội. Có lúc không nhớ nổi còn xây dựng mấy bài liên hoàn như chương trình iron man, không biết bọn chúng có thực hiện được không.
Phần thứ hai nói về cách quản lý tiểu đội, trung đội, đại đội. Nêu qua về phương pháp “lấy tập thể rèn cá nhân, lấy cá nhân rèn tập thể”. Cách tập hợp, điểm số, di chuyển đội hình trong quân. Còn mấy cái trận Bát Quái, Trường Xà mà Nhật Duy nói, hắn chả hiểu cái gì cả, lúc viết dấu nhẹm đi.
Nhật Duy cầm quyển sổ, say sưa đọc. Một lúc thì đưa cho Ý Ninh, lại quay sang chỗ Bách.
- Những thứ này ngươi học được từ đâu?
- Ở Ðông Thắng Thần châu có nước tên là Ngạo Lai. Trong nước ấy có một hòn núi gọi là Hoa Quả Sơn. Trên núi ấy có một tảng đá …
- CMM …
Lễ khai giảng chính là những buổi lễ chán nhất đời học sinh. Bọn học sinh đã ở chung nửa tháng nay, đâu còn cái háo hức không gặp bạn học mấy tháng hè khi xưa. Cao lão đọc diễn văn, trồng mấy cái cây khai xuân … Bách ngáp dài ngáp ngắn làm lễ tế tướng quân Cao Lỗ rồi về nhà.
Mấy ngày sau đó, ai đến hắn cũng đẩy cho vợ ra tiếp khách. Hắn phát hiện ra một điều, khách khứa dù quan trọng đến đâu chỉ cần Thái Đường ra tiếp là rất nhanh, hắn thì thầm hỏi Đinh Tú:
- Sao mọi người tiếp khách thì lâu mà ai gặp Thái Đường cũng chỉ một tý là đi mất rồi.
- Có ai tiếp khách như cô ta không? Gặp ai cũng ngáp dài một cái, người ta sợ cái danh trưởng công chúa của cô ta mà chạy mất là đúng rồi.
Bách vỡ lẽ, cười thầm, đang nghĩ việc tiếp khách từ này cứ giao cho Thái Đường thì nàng từ đại sảnh ập vào:
- Không làm nữa, không làm nữa … thật là chán chết …
Vừa vào lại thấy hai người đang thập thò, nàng ghét nhất hai người họ nói gì mà cho mình ra rìa. Bĩu môi:
- Hai người đẩy ta ra tiếp khách để tình tự đúng không?
Bách cười hề hề:
- Ta nào dám, chỉ là hôm nay mới thấy hổ uy của phu nhân. Nàng làm tốt lắm, từ này dù là quan viên hay bọn hoàng tộc thì nàng cứ làm thế cho đỡ mệt người.
- Ta không làm nữa, không làm nữa …
Ba người đang tán chuyện thì thấy có Tiểu Thu hớt hải chạy vào:
- Công chúa! Công chúa … Có Quận chúa Ý Ninh đến chơi!
Đinh Tú lườm Tiểu Thủ mắng:
- Ngươi xem cái khí độ vừa rồi của ngươi, có xứng làm nha hoàn của hầu phủ không?
Tiểu Thu bị mắng, len lén nhìn Thái Đường, đã thấy nàng tất tưởi đi ra ngoài rồi. Nhún chân:
- Xin lỗi đại phu nhân, nô tỳ biết tội rồi.
Bách nghe Ý Ninh đến thì biết còn có cả tên béo kia nữa. Vừa trầm ngâm đã nghe có tiếng sang sảng:
- Đẹp quá, tên mặt trắng khốn khiếp, chỉ hai năm đã tạo được trang viên thế này. Ta phải bắt hắn về đất phong của ta.
Bách bực tức, nhìn ra ngoài thì thấy một thân hình to lớn đã lâu không gặp. Chưa nhìn rõ đã thấy hắn đến gần bên mình, ôm chầm lấy mình, hai bàn tay to lớn vỗ bồm bộp vào lưng:
— QUẢNG CÁO —
- Huynh đệ! Có khoẻ không …
- Vừa rồi còn khoẻ! Bị ngươi vỗ thành yếu rồi … khụ … khụ
- Hai vợ chồng ta đến làm phiền vài ngày, không sao chứ? Bày tiệc, bày tiệc … ta đã lâu không ăn uống ở nhà người rồi.
Nhật Duy xã giao một hồi, tự tiện đến phòng ăn. Hắn ngồi ngay vào bàn, hắn thích cái bàn ăn rộng thế này. Ở vương phủ đã làm một cái, ngồi cực sướng. Năm người ngồi vào bàn, bảo gia nhân làm một nồi lẩu. Nhật Duy cầm chén:
- Nào nào, chúc mừng năm mới, an khang thịnh vượng, an khang thịnh vượng …
Lại gắp một đũa thịt, chấm vào nước sốt làm bằng bơ lạc. Vừa dứt miệng đã chửi:
- CMN! Ta biết ngay mà, chỉ có đến nhà ngươi mới được ăn thứ ngon lành.
Đinh Tú và Thái Đường thì đang tâm sự cùng Ý Ninh, không thèm để ý đến tên thô tục. Nhật Duy gắp hết đũa này đến đũa khác, lại nhồm nhoàm:
- Những thứ rau ta ăn ở nhà sao không ngon như ở đây?
- Rau của ta do trang hộ trồng cấy gần đây, đều là thứ dân giã nhưng được cái là tươi. Còn rau nhà ngươi ăn được vận chuyển từ ngoại ô vào, dù sao cũng không thể ngon như vậy được.
- Thảo nào, cọng rau con cá, muốn thưởng thức cũng đều phải có môn đạo …
- Dạo này các ngươi ở Kinh Thành hay đi đâu?
- Hai chúng ta vừa về Kinh chúc thọ thôi. Bọn ta đều ở đất phong cùng quân Ngũ Yên rèn tập.
- Đã lâu không gặp Tăng Quốc và Mao Sơn huynh đệ rồi. Việc quân khí thế nào?
- Đã được bổ sung không ít. Giờ không còn thiếu thốn như xưa nữa, nhưng so với những yêu cầu của ngươi còn chưa đủ.
- Cũng không biết làm sao? Thợ thuyền chỉ có giới hạn, cũng không đốt cháy được giai đoạn. Giá mà người Đại Việt ta dân số đông đúc hơn thì tốt.
- Đúng vậy! ta chỉ mong đất nước tráng sĩ, thợ thuyền đầy rẫy để báo thù bọn giặc Thát. Nhưng không sao, cứ có lương thực thì sẽ có người. Ta nghe nói trang viên nhà ngươi trồng cấy được 60 thạch lương một năm hả?
- Đúng vậy!
- Vậy ngươi cử ngay cho ta bọn học sinh nông nghiệp của ngươi đến Bình Lệ Nguyên. Đất phong của ta được cấp thêm vùng này, cho bọn chúng hướng dẫn thôn dân trồng cấy. Chúng ta là huynh đệ, phải nể mặt ta.
- Còn nhiều chỗ cần lắm, năm ngoái đã mất hai chục đứa về tay Hưng Đạo Vương rồi.
- Không được, nếu không cho đứa nào đến chỗ ta. Ta sẽ ăn dầm ở dề chỗ này đến bao giờ được thì thôi …— QUẢNG CÁO —
“Hắc hắc … tên béo định chơi chiêu với ta sao?”. Bách cười gian:
- Được. Nhưng nói cho ngươi biết, học phủ có lệnh rồi. Giờ muốn được nhận học sinh học phủ về làm phải có yêu cầu.
- Nói!
- Thứ nhất, phải đóng góp cho học phủ tiền xây dựng hằng năm mới được ưu tiên chọn người.
- Không thành vấn đề.
- Thứ hai, tự thuyết phục học sinh, trả công theo năng lực của chúng, không được dùng quyền thế ép buộc.
- Việc này yên tâm. Xong chưa! Lứa đầu chọn cho 50 đứa mỗi ban nông nghiệp, cơ khí, khai mỏ, in ấn, kinh tài.
Bách suýt hộc máu:
- Ngươi tưởng nhân tài học phủ là củ cải hả? Mỗi ban nông nghiệp, kinh tài cấp cho ngươi 5 người. Lại còn cơ khí, khai mỏ, in ấn, làm gì? Định in dâm thư hả?
- Dâm thư? Là cái gì, cho huynh đệ xem đi … Ngươi có điều không hiểu, trong quân vẫn cần bọn thợ thuyền này.
- Bao giờ cần hẵng hay, cần thì đóng học phí, gửi người đến học phủ đào tạo.
- Vậy cũng được?
- Sao không được, mở trường chính là để truyền bá kiến thức, nhưng với bọn có tiền như người thì phải trả cho xứng đáng chứ.
Nhật Duy như cởi tấm lòng:
- Được, vậy quyết định như thế, con em Ngũ Yên Quân có chỗ nương thân rồi …
- Về việc Ngũ Yên Quân ta có chuyện muốn bàn với hai vợ chồng ngươi.
Ý Ninh thấy hắn nói như vậy, định thần quay sang. Bách nhìn hai vợ chồng:
- Quận chúa vẫn có ý báo thù cho Phú Lương Hầu chứ?
Nhắc đến chuyện này là Ý Ninh lại rưng rưng nước mắt. Đôi bàn tay siết chặt, ngửng đầu kiên định:
- Việc này là ta ngày nhớ đêm mong.
— QUẢNG CÁO —
Nhật Duy cầm tay vợ, lại quay sang:
- Không làm được việc này, hai vợ chồng ta có lý gì sống trên đời này nữa.
Bách vỗ đùi khen:
- Được! vậy ta hỏi hai người. Chúng ta sang đất Nguyên đánh, liệu có hy vọng thắng không?
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, xấu hổ:
- Bình thường thì thập tử nhất sinh, nếu là lúc rối ren dùng kế đánh lén cũng chỉ có ba bốn phần thắng.
- Tại sao lại như vậy?
- Quân Ngũ Yên là quân bộ binh, có thêm kỵ binh nhưng ngựa nhỏ yếu, thêm vài con tượng binh nữa nhưng không đâu vào đâu. Nếu kéo sang đất giặc thì độ cơ động không cao, phạm vi chiến đấu hẹp. Có đánh được một hai thành thì chúng cũng kịp tổ chức lại phòng thủ.
- Đấy chính là điều ta suy nghĩ. Chúng ta bộ binh di chuyển sang đến đất Tống Nguyên quá mệt mỏi. Phương thức này không sử dụng được. Cách duy nhất là đi thuyền. Chúng ta cần rèn luyện để quân lính vừa đi thuyền tốt, lại chiến đấu cơ động trên bộ mới có cơ hội được.
- Việc này rất khó. Đi lại trên thuyền cần thuỷ quân phối hợp rất ăn ý. Đám lính Ngũ Yên Quân đa số không thạo việc này.
- Có thể nhờ Bảo Văn Hầu, ông ta là chưởng quản việc thuỷ quân Đại Việt, ắt sẽ có cách. Chúng ta phải biến Ngũ Yên Quân thành cánh quân lính thuỷ đánh bộ đầu tiên ở Đại Việt, như thế mới có cơ hội đánh sâu vào đất Tống Nguyên được. Ngoài ra ta sẽ lấy tàu mới đóng thử nghiệm ở xưởng Vân Đồn lên cho các ngươi sử dụng. Những thuyền này tuy đi lại trên biển chưa được nhưng rèn quân trên sông thì không có vấn đề gì.
- Được, ta sẽ viết thư ngay.
- Ta có một số tâm đắc về việc rèn tập, đã viết ra đây. Các ngươi đều là đại tướng, đọc một lần là hiểu. Những thứ này chủ yếu là cách rèn luyện thể lực và duy trì kỷ luật trong quân đội. Những thứ khác ta một bước không thông.
Bách ra thư phòng, lấy một cuốn sổ nhỏ đưa cho Nhật Duy. Hắn đã dùng sức chín trâu hai hổ, nhớ lại mấy kiến thức khi đi tập quân sự lúc còn học Đại học để viết ra những thứ này. Trong này là cách xây dựng các bài tập kỹ năng leo trèo, bơi lặn, lăn lê bò toài trong quân đội. Có lúc không nhớ nổi còn xây dựng mấy bài liên hoàn như chương trình iron man, không biết bọn chúng có thực hiện được không.
Phần thứ hai nói về cách quản lý tiểu đội, trung đội, đại đội. Nêu qua về phương pháp “lấy tập thể rèn cá nhân, lấy cá nhân rèn tập thể”. Cách tập hợp, điểm số, di chuyển đội hình trong quân. Còn mấy cái trận Bát Quái, Trường Xà mà Nhật Duy nói, hắn chả hiểu cái gì cả, lúc viết dấu nhẹm đi.
Nhật Duy cầm quyển sổ, say sưa đọc. Một lúc thì đưa cho Ý Ninh, lại quay sang chỗ Bách.
- Những thứ này ngươi học được từ đâu?
- Ở Ðông Thắng Thần châu có nước tên là Ngạo Lai. Trong nước ấy có một hòn núi gọi là Hoa Quả Sơn. Trên núi ấy có một tảng đá …
- CMM …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.