Đồng Ái Nhân Hạ Nguyệt

Chương 10: Cây quạt kì lạ

Phong Hảo

29/12/2021

Nghe giọng nói đánh giá mang 6 phần bất ngờ 4 phần tò mò của Ảnh Ngụy, mà còn là cái câu "Giống Ảnh Tứ", Hồng Hạ bắt đầu cảm thấy buồn bực, hỏi:

"Ta giống hắn chỗ nào? Sao ai gặp ta thì cũng nói là giống hắn vậy hả?"

Ảnh Thất bình thản trả lời y: "Trước khi trúng độc thì ngươi không giống hắn, nhưng sau khi trúng độc thì giống hoàn toàn đấy, có điều, chỉ khác giọng nói thôi"

"Đúng đó đúng đó, ngày mai là bọn ta có buổi luyện tập, nếu ngươi hồi phục được sức khỏe vào ngày mai thì có thể đến đó ngồi xem bọn ta, thế nào thì cũng có người nhận nhầm ngươi với Ảnh Tứ thôi"

"Sao ta phải đến nhỉ?"

"Để trông ngươi dễ hơn đó, tuy hơi vướng víu nhưng không cần phải sợ ngươi trốn đi nữa, nếu độc trong người ngươi có phát tán thì ta cũng có mặt ở đó để chữa trị kịp thời mà"

"..." – nói ra thì cũng có lí nhỉ? Nhưng mà mình không thích cảm giác bị nhiều người nhìn chằm chằm vào mình lắm.

Giờ Tuất, cả ba người bọn họ nói chuyện cũng hơn cả nửa canh giờ rồi, Ảnh Thất đứng dậy mở cửa phòng rồi đi ra ngoài để hai người nọ ở trong căn phòng toàn là mùi thuốc. Ảnh Ngụy cũng đứng dậy và tiến tới cái bàn và ngồi xuống cái ghế cạnh cái bàn đó, cậu lấy một cây bút từ trong cái túi da ở trên bàn ra rồi viết thứ gì đó lên cuốn sách đã được mở ra sẵng cạnh cái túi da đó. Bầu không khí cũng trở nên tĩnh lặng cùng mùi thuốc thấp thoảng quanh căn phòng mộc mạc này, mà không hiểu tại sao Hồng Hạ lại cảm thấy rất dễ chịu và buồn ngủ, hầy, cơn buồn ngủ này đến không đúng lúc quá, Hồng Hạ đây là đang suy nghĩ chỗ ả được đưa đi là ở đâu cơ mà. Nhưng do cơn mệt mỏi cùng với cơn buồn ngủ ập đến cùng một lúc nên Hồng Hạ cũng không thể nào cưỡng lại cơn buồn ngủ này, với lại còn đang nằm trong một nơi an toàn nữa chứ, thế là y ngáp một hơi rồi nhắm nghiềm mắt lại và... chìm vào giấu ngủ.

Sáng hôm sau tại đầu giờ dần (3 giờ sáng), Hồng Hạ từ từ mở mắt ra và ngồi nhổm dậy, cảm nhận được sự mềm mại ở dằng sau lưng và cơn đau đầu đã giảm đi, Hồng Hạ liền đưa mắt nhìn xung quanh. Không biết từ khi nào mà y đã được đưa sang một căn phòng khác rồi, căn phòng này khá rộng và chỉ có duy nhất một cái sàng, cái tủ đựng đồ và một cái bàn.

Hồng Hạ bước xuống giường rồi kiểm tra vết thương ở trên người, quả nhiên, Ảnh Ngụy đã sơ cứu và băng bó lại cho y rồi, cậu ta còn thay đồ... khoan đã, cái hộp đồng đâu rồi?! Hồng Hạ nhanh chóng lục lại cái cái giường xem coi Ảnh Ngụy có lấy được cái này rồi trả cho y hay không. Lục một hồi thì chạm trúng một thứ gì đó lạnh ngắt mà còn rất cứng như kim loại vậy, y cầm lấy cái thứ đó lên mò mẫn một hồi thì thứ đó mở ra, bên trong đó chính là miếng ngọc bài màu đen tuyền khắc chữ "Ảnh".

Hồng Hạ thở phào một hơi, may mà Ảnh Ngụy có để nó ở bên cạnh chỗ nằm, y đặt cái hộp đồng lên giường rồi lấy trong không gian ra một bộ đồ màu đen tuyền và mặc nó lên người. Sau khi lấy lại khí thế bình thản, y cất cái hộp đồng đó ở trong đai lưng rồi mở cửa của căn phòng ra rồi mang giày vào và đi ra ngoài.

Hồng Hạ đóng cửa rồi xoay người, vừa hay lại cảm nhận được Ảnh Tử đang tự tập luyện một mình ở giữa sân của quỷ viện. Y nhìn lại căn phòng đó rồi nhìn xung quanh, giờ mới để ý là nơi này rộng hơn rồi, không biết từ khi nào mà căn phòng thứ chín đã xuất hiện ở trong cái viện này nữa.

Hồng Hạ vươn vai một cái thì từ đằng xa có một con dao nhỏ phi thẳng về ở giữa bụng của Hồng Hạ với tốc độ cực kì nhanh, y cũng rất nhạy bén mà bước qua bên phải một bước để tránh thứ nguy hiểm đó. Con dao ghim vào tường rồi phát ra một tiếng "cạch", hơn 5 phân của con dao đó ghim sâu vào bức tường đá đó, Hồng Hạ nhìn sang phía mà con dao đó phóng ra, là nơi mà Ảnh Tứ đang đứng.

Ảnh Tứ cầm thêm mấy con dao khác ra rồi phóng thẳng tới chỗ của Hồng Hạ, y lùi lại và bước để né nhưng từ đằng sau lại có hàng chục cái mũi tên phóng thẳng tới lưng của y. Hồng Hạ nhảy ra khỏi hành lang rồi nhanh chóng để tay ngay eo để rút thanh kiếm ra nhưng vừa hay thanh kiếm của Hồng Hạ đã bị vứt lên cành cây vào hôm đó mà y chưa đi lấy lại.

Hồng Hạ xoay người nhảy lên nóc của căn phòng, chạy về hướng đã gặp tên bám đuôi vào hôm đó nhưng bọn họ đâu có cho y đi lấy thanh kiếm dễ như vậy, ngay lập tức sau đó có một tiếng roi quất vang trời. Ảnh Tứ đã xuất hiện ngay phía trước đường đi của Hồng Hạ, hắn thô bạo quất roi về phía y, mà y cũng từng bị hắn dùng mấy cái roi đó ép đến thế hạ phong không có cơ hội đánh trả rồi nên lần này rút kinh ngiệm là, không né đòn của hắn nữa.

Sau khi né đòn đánh đó Hồng Hạ liền phóng đến chỗ hắn, y xoay người rồi tung ra một cước vào ngực Ảnh Tứ, sắc mặt Ảnh Tứ không hề lung lay một chút nào, hắn lấy tay nắm lấy cổ chân y nhưng y cũng rất nhanh trí xoay người, dùng chân còn lại đá vào đầu hắn. Ảnh Tứ lại tiếp tục dùng tay đỡ đòn, không những đỡ đòn mà còn nắm lấy cổ chân còn lại rồi ném Hồng Hạ ra giữa sân.

Y bị ném ra giừa sân thì lại bị mấy cái mũi tên sắc bén của Ảnh Thất nện, vừa bị mấy cái roi đó quất rồi vừa bị mấy chục cái mũi tên đó nện cho vào thế hạ phong, Hồng Hạ đang căng hết da đầu để né mấy đợt tấn công đột ngột thì lại cảm nhận thêm được một vật gì đó rất nguy hiểm và lạnh từ xa lao thẳng tới chỗ này, đồng thời cả ba hướng còn lại toàn là mũi tên với cái roi chính đốt của Ảnh Tứ đang quất về phía Hồng Hạ.

Vốn dĩ Hồng Hạ đã căng thẳng lắm rồi mà còn có thêm người tấn công nên bây giờ y căng thẳng như dây đàn, trong lúc đang bình tĩnh quan sát để tìm lỗ hở thì tay của y chạm trúng vật gì đó rất cứng có nhiều cạnh khá nhọn.

Hồng Hạ liền nhớ ra bộ đồ này là "hắn" cho mượn vào vài năm trước, mà "hắn" lại quên lấy cây quạt còn đang cài ở trên bộ đồ, lúc đó y định đem đi trả "hắn" mà thấy nó vừa là vũ khí mà vừa đẹp nên giấu nhẹm nó luôn. Hồng Hạ lúc đó rất muốn dùng thử quạt của hắn nhưng không có cơ hội, bây giờ thì có rồi nên y cũng nhanh tay rút cây quạt đó ra.

Nhưng chưa kịp mở nó ra thì vài căn phòng ở trong viện lại mở ra, Ảnh Thất, Ảnh Ngụy và cùng Ảnh Ngũ đi ra, Ảnh Ngũ mắt còn chưa mở nổi, ngáp tới ngáp lui, hỏi:

"Tứ ca, sao hôm nay huynh dậy xớm quá vậy... nửa canh giờ nữa thì mới đến giờ tập luyện mà... huynh đang làm gì trên nóc nhà mà... ồn..."

"???, Ảnh Lục, hình như ta nhìn nhầm phải không? Có hai Tứ ca luôn kìa!"



"Ngũ ca, huynh chưa tỉnh ngủ hay gì? Đó là Hồng Hạ đó" Ảnh Lục lấy tay chỉ người áo đen đang cầm cây quạt và nói với Ảnh Ngũ

Ảnh Ngũ còn đang chưa tỉnh ngủ, nghe Ảnh Lục nói xong thoáng cái tỉnh bơ đi đến giữa sân, vừa đi vừa nhìn bãi chiến trường từ trên nóc đến hành lang rồi đến sân. Nóc nhà của phòng thứ bốn như là bị thứ gì đó phá tung, còn hành lang gần phòng số chính trải dài đến phòng số bảy rồi lấn đến cái sân thì toàn mũi tên, còn giữa sân thì có thêm vài mảng băng nhọn rơi rãi đầy đất. Ảnh Ngũ lấy tay chỉ Ảnh Tứ rồi chỉ Hồng Hạ, xoay người chỉ Ảnh Thất đang ôm cây cung và dựa vào tường, nói:

"Tứ Ca, Ảnh Thất, rồi tên Hồng Hạ, mấy người các ngươi sáng xớm đánh nhau cái gì vậy??? Tứ ca! Huynh thử hắn thôi mà sao phải phá tung cái viện này lên vậy hả?! Cả Ảnh Thất nữa!"

Ảnh Tứ: "..."

Ảnh Thất: "..."

Hồng Hạ bình thản nói: "Có gì đâu, cùng lắm là dọn dẹp lại thôi"

Nghe đến đây Ảnh Ngụy cũng chạy ra sân, hỏi: "Các ngươi đánh nhau á? Đánh gì mà ác dữ vậy, hắn còn đang bị thương đó!" nói xong liền tiến tới Hồng Hạ, nói tiếp: "Ngươi mau cởi áo ra xem vết thương có bị rách hay không"

"Không có bị rách"

"Không có bị rách? Ngươi nhìn lại chiến tích mà hai người họ để lại xem? Ngươi chắc chắn là phải né đòn và phản đòn rồi, với lại thống lĩnh bọn ta thử người thì không có chuyện nương tay đâu, làm sao vết thương của ngươi không rách được? Ngươi định trốn ta sao??"

"Không, vết thương không có rách, nếu rách thì ta đã ngửi được mùi máu rồi"

"Ngươi..., hầy, sao ngươi cứng đầu thế"

Hồng Hạ xoay người tiến tới hành lang rồi ngồi xuống, Ảnh Ngụy thấy y ngồi đó thì cũng tiến tới ngồi bên cạnh, cậu hỏi:

"Bên trong cái hộp chứa cái gì vậy? Hôm qua ta định mở ra xem thử nhưng lại bị thống lĩnh thu lại rồi"

"Ảnh bài thôi"

Ảnh Lục lại nghe y nói là ảnh bài, cô tiến tới rồi ngồi xuống cạnh Hồng Hạ, hỏi: "Ảnh bài gì vậy? Mấy ngày trước ngươi cũng nói như vậy nhưng không có nói nó là ảnh bài gì, ta khá tò mò là ngươi có ảnh bài gì đó"

"Hỏi nhiều quá"

"Đii, ngươi nói cho ta biết đi, ta bao ngươi đi ăn!"

"Nói nhiều quá"

"Ngươi không thích ăn hả? Vậy ta dẫn ngươi đi dạo trong nội địa"

"Ồn ào quá"

"Ngươi không thích đi dạo à? Vậy tới sòng bạc chơi?"

"Không, sao ta phải nói cho ngươi?"

"Vì ta là bằng hữu của ngươi mà! Ngươi nói ra thì ngươi chết à?"



"Ta không phải bằng hữu của ngươi"

"Sao ngươi cứ từ chối ta vậy? Chỉ là ảnh bài thôi mà có gì đâu, ngươi không nói cũng được, vậy cho ta mượn cây quạt màu đỏ kia đi, đẹp và tinh xảo quá, nhìn cứ như là vừa là vũ khí phòng thân vừa là đồ trang trí vậy, ta cũng có một cây quạt hơi giống cây quạt mà ngươi có á"

"Không được, ngươi cũng có rồi sao lại mượn của ta"

"Ta chỉ xem nó có giống cây quạt mà ta chế ra không thôi mà, ngươi keo kiệt quá"

Ảnh Lục lải nhải từ nãy giờ khiến Hồng Hạ bắt đầu khó chịu, y nghĩ nghĩ, không cho thì cô cứ bám riết không tha, mà cho rồi thì buôn ra nhưng y không muốn cho ai động vào cây quạt đó hết. Ảnh Lục thấy Hồng Hạ đang thất thần liền lấy cây quạt từ trong tay y ra rồi chạy, y hồi thần đứng dậy đuổi theo Ảnh Lục, cô vừa chạy vừa nói:

"Ta mượn một chút thôi a! Lát nữa sẽ trả cho ngươi!"

"Đừng"

Nhưng mọi thứ đã muộn, Ảnh Lục đã mở cây cây quạt ra trước khi Hồng Hạ nói ra câu đó.

Cây quạt màu đỏ được mở, những hoa văn bạc lấp lánh chìm nổi hình con bướm, hoa lá, gió, trăng tròn và ở giữa còn có một đường bán nguyệt khá giống con mắt được lộ ra ngoài, nan của cây quạt được làm hoàn toàn từ bạc và có những chi tiết nổi hình uốn lượng cùng với những đường thẳng kì lạ ở gần đầu nan, thậm chí có vài chi tiết ở khuy có thể đóng mở, rời được, hoặc là đầu nan của cây quạt rất nhọn và có vài cái lỗ rất nhỏ ở đầu cây quạt. Cây quạt này không phải làm từ giấy thông thường mà là làm bằng vải, nhìn miếng vải màu đỏ đó mỏng vậy thôi nhưng hết sức đàn hồi là không hề dễ rách một chút nào, nói chung là vải của cây quạt đó cực kì bền. Đã thế nó còn tỏa ra một khí chất cao quý ngút trời như một thái tử có tiếng vừa gọi ra liền khiến chúng dân tín ngưỡng, đây đúng là một cây quạt kì lạ mà.

Ảnh Lục vừa mở cây quạt đó ra thì mắt sáng như sao, quay đầu nhìn y rồi khen cây quạt một câu: "Con mẹ nó... đẹp dã mang con ngang luôn a! Nếu ta so sánh thứ này với nam nhân thì cây quạt này chắc chắn là đẹp hơn rồi, này Hồng Hạ! Cái này là ngươi lấy ở đâu ra vậy?!"

"Đừng có khen nó... đưa cho ta mau..."

"Hả? Tại sao lại không chứ?! Nó đẹp như vậy... mà..." Ảnh Lục quay đầu lại định ngắm nó thêm lần nữa thì thấy cái hình bán nguyệt ở giữa cây quạt lại biến thành một con mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm vào Ảnh Lục, cô hét lên rồi nhìn Hồng Hạ, cô nói, nhưng y cảm thấy giọng của cô không phải sợ hãi mà là vui mừng quá mức:

"Cái... cái đó là con mắt hả?! Ôi mẹ ơi! Bảo vật mà!!! Hiếm khi nào ta thấy một cái pháp bảo nào có linh hồn lắm đó! Ngươi làm sao có được nó vậy???"

Do Ảnh Lục cứ mải mê chú ý vào cây quạt nên đụng trúng Ảnh Thất, cậu nhìn cây quạt rồi nhướng một bên mày. Hồng Hạ muốn nói nhưng lại thôi rồi sau đó lại ra chiều khó xử, Ảnh Thất hỏi:

"Sao vậy?"

"Không... không có gì... chỉ là..."

Y vừa nói hết câu thì cái quạt đó phát ra một giọng nói âm trầm hơi khàn khàn như một nam nhân lạnh lùng nhưng rất dễ nghe mà còn dễ bị mê mẫn bởi giọng nói đó: "Ngươi mau buôn cây quạt của tiểu Xuyên ta ra"

"???"

"..."

"..."

Ảnh Lục ù ù cạc cạc: "Hả??? Vừa nãy giọng nói đó là do cây quạt này phát à? Thao! Đúng là thao thao thao mà!! Con mẹ nó!!! Đây không phải là cây quạt a!" nói xong Ảnh Lục ném cây quạt về phía Hồng Hạ. Y dơ tay chụp lấy nó, cây quạt vừa thấy đôi mắt đen tuyền của y liền cất giọng lo lắng:

"Tiểu Xuyên? Mắt ngươi bị sao vậy? Lại bị tên kia hại nữa à-"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đồng Ái Nhân Hạ Nguyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook