Chương 22
Hữu Thời Cật Trà
19/01/2022
Rạng sáng, Vân Thanh nằm trên giường thơ thẩn nhìn trần nhà, điện thoại kề bên yên ắng. Cậu đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cho Bùi Tri Viễn, đã gửi bao nhiêu tin nhắn, khó mà đếm hết.
Dù Bùi Tri Viễn ở thành phố xa xôi cũng có thể ra lệnh cho cậu qua đầu dây điện thoại, cậu đã quen với việc nghe lời anh, chưa từng nghi ngờ quyết định của anh, càng không màng nghĩ xem vì sao anh sắp xếp như thế.
Sự tồn tại của tuổi tác là một khoảng cách, chúng ta sẽ nói rằng chúng ta hiểu rõ bạn của mình, hiểu rõ bạn nhỏ nhỏ tuổi hơn mình, nhưng chúng ta không bao giờ nói rằng chúng ta hiểu rõ người lớn tuổi. Chúng ta ngầm thừa nhận rằng mình khó mà nắm bắt được suy nghĩ của người lớn, vậy nên chúng ta chưa từng suy đoán về suy nghĩ của họ, đối với cậu thì Bùi Tri Viễn cũng thế.
Nhưng hôm nay cậu chợt hiểu thấu suy nghĩ của anh, mọi hành động và lời đối đáp của anh dành cho cậu, giúp cậu có thể tìm ra logic hành vi tương ứng.
Vì sao đột ngột muốn giảm số lần liên lạc, vì Bùi Tri Viễn đang lảng tránh cậu. Vì sao cúp máy trong không vui rồi chủ động liên lạc lại, vì anh đang hoàn thành nghĩa vụ làm anh trai. Đầu tiên là kéo dài khoảng cách, sau đó mới tiết lộ thân phận, ngọn nguồn của tất cả điều này chỉ là một cuộc điện thoại đó.
Bùi Tri Viễn thật sự rất thông minh, anh hiểu rõ về cậu, thậm chí còn hiểu cậu hơn cả chính bản thân anh.
"Anh là đồng tính, nên ngủ một mình, không có bạn."
"Em đó, em thích anh trai em, có biết không."
Lời của người đó còn văng vẳng bên tai, nhưng lúc đó cậu không hiểu.
Nếu lúc đó hiểu thì có thể làm gì, có lẽ Bùi Tri Viễn đã biết sớm hơn cậu, anh ta không tránh khỏi việc ở một mình một phòng. Dù cậu có nhận ra trước Bùi Tri Viễn thì cậu cũng không thể làm gì được người ta. Chính vì như thế nên cậu mới tức tối và bất bình với phản ứng của Bùi Tri Viễn.
Vì cớ gì trốn tránh cậu?
Vân Thanh tức ngực khó thở.
Nhưng mình vẫn rất thích anh ấy.
Khi Vân Thanh có suy nghĩ đó, cậu mới kinh ngạc nhận ra mình đã thích anh từ lâu rồi.
Món lẩu, lò sưởi mùa đông, chiếc bàn cùng nhau học, tất cả đều là minh chứng cho cuộc sống của hai người. Bùi Tri Viễn mua áo và giày cho cậu, từng dòng chú giải trên sách luyện tập... Vân Thanh hệt như phát điên, cậu lục tìm mọi thứ, chất từng chồng từng chồng trên giường.
Hai người từng ngủ chung trên cái giường này, đêm đêm Bùi Tri Viễn lén ôm cậu, bị cậu bắt quả tang còn ngang ngược không thừa nhận. Lần đầu cậu mò mẫm thứ bí ẩn cũng là trên giường này, vẫn là Bùi Tri Viễn giúp cậu đẩy cánh cửa thế giới mới ra, sau này cậu đều lấm la lấm lét trên giường, mấy lần bị Bùi Tri Viễn bắt gặp mà không lúng túng chút nào, cậu có thể thú nhận mọi thứ với Bùi Tri Viễn mà không hề tránh né.
Lần trước say rượu cậu chỉ muốn làm nũng, chẳng qua không khéo ăn nhiều thịt dê và hàu, cả người nằm trên giường nóng ran, thế là cậu làm hai việc cùng lúc...
Anh trai à.
Vân Thanh vùi vào đống đồ chất đầy trên giường, kéo chăn bọc mình lại, chốc lát sau duỗi tay ra ôm gối Bùi Tri Viễn hay nằm vào trong cùng.
Vì sao không thích em, anh nên thích em chứ.
"Anh trai." Cậu vùi đầu vào gối, đau khổ lầm bầm.
"Anh trai."
"Anh trai."
— "Ừ."
Trước đây không lâu Bùi Tri Viễn còn đáp lại cậu.
Vân Thanh nhẫn nại không thổ lộ, vờ như không biết mình thích anh, đàng hoàng làm em trai của anh. Cậu giận Bùi Tri Viễn nhưng không tài nào nổi nóng được trước mặt anh, thậm chí còn sợ anh sẽ không cần cậu nữa, cậu đành phải dè dặt hơn trước mấy bận.
Tuy cậu đã nhún nhường đến thế, mối quan hệ giữa cậu và Bùi Tri Viễn không trở nên tốt hơn mà số lần trò chuyện thêm ít đi và lời hỏi thăm ngày càng rập khuôn. Bùi Tri Viễn đã tìm lại được vị trí làm một đàn anh, nhưng cậu phải làm sao đây khi cậu vừa nhận ra tình cảm của mình.
Mặt này Bùi Tri Viễn chưa suy xét vì cậu.
Có lần cậu nói chuyện với Bùi Tri Viễn, bên đó có giọng của con gái, rốt cuộc cậu không nhịn được thế là bùng phát, "Bùi Tri Viễn, anh có thể đừng như thế được không!?"
"Hả?" Bùi Tri Viễn kê điện thoại lên vai, đưa chai nước đã vặn cho người đó, anh đang ngồi trên khán đài điền kinh nghe máy, một cô gái xa lạ đến nhờ anh mở giúp chai nước.
Vân Thanh hăm dọa, "Đừng có cho người khác cơ hội thích anh, mỗi lần gọi là anh lại dặn tôi chăm học, còn anh thì chểnh mảng, suốt ngày trêu ghẹo mấy chị gái muốn yêu đương với anh!"
"... Tôi chỉ vặn nắp giúp thôi mà." Bùi Tri Viễn giải thích.
"Nghĩa là ai cũng có thể thích anh ngoại trừ em, anh có thể cho bất cứ ai có cơ hội ấy nhưng mẹ nó anh không cho em, có đúng không, hửm anh trai Bùi Tri Viễn?"
"Sao lại không nói gì thế? Anh trả lời xem em nói có đúng không."
"Em đã gọi anh là anh trai rồi, anh ruột của em ơi, anh để ý đến em đi."
Đâm xuyên chuyện Bùi Tri Viễn cực kỳ không muốn đối mặt, Vân Thanh nổi niềm thích thú xấu xa khi trả được thù, đối phương càng ngó lơ cậu thì cậu càng gọi ngọt lịm. Từ anh ruột đến anh trai cưng, lôi hết danh xưng ra mà gọi. Chẳng phải anh muốn làm anh trai sao, vậy thì em để anh làm anh trai của một người là đủ.
"Vân Thanh." Giọng Bùi Tri Viễn đã khàn, cậu khiến anh phải bó tay.
"Tôi chỉ xem cậu là em trai."
Vân Thanh như một ác ma nhỏ, giọng càng ngọt thì càng tàn nhẫn, "Vậy thì sao, em và anh không có máu mù. Anh họ Bùi, em họ Vân, em và anh có quan hệ gì với nhau? Cái thân phận em trai này, em muốn không làm sẽ không làm nữa. Ồ, em biết rồi, chắc chắn anh muốn nói là anh không thích con trai, anh thích con gái, vậy thì anh mau tìm người kết hôn để đầu óc tỉnh táo đi, nếu không em sẽ tiếp tục bám dính anh. Vì anh là anh trai của em mà, lần trước anh đã nói anh không cần em, anh không nên nói chuyện không đáng tin như vậy."
Một khi cậu giận sẽ bắt đầu càn quấy, không thể nói chuyện như thường, Bùi Tri Viễn thật sự đau đầu vì điểm ấy của cậu.
"Có thể nói chuyện từ từ không." Anh nói đầy thiết tha.
"Vậy anh nói đi, em có thể không nghe." Ác ma nhỏ đáp.
"Để em đoán xem anh định nói gì! Anh định nói em còn nhỏ, nên chăm chỉ học hành, yêu đương gì đó để sau rồi tính, rồi anh nhân dịp hai năm xa nhau này gạt em qua một bên, đến khi em muốn đi tìm anh cũng tìm không ra."
"Hoặc anh sẽ nhẫn tâm nói thẳng là, Vân Thanh, tôi không thích cậu, dù tôi có thích ai cũng không thích cậu, cậu chính là hiện hình của phiền phức, nhanh chóng cút khỏi nhà tôi, cả đời này tôi không muốn gặp lại cậu nữa."
"Đương nhiên anh sẽ không nói thế, anh tốt thế này sao có thể nói em cút, cùng lắm thì anh sẽ nói em học cho chăm, cho giỏi. Sao em hiểu rõ anh thế Bùi Tri Viễn, hình như bây giờ em có thể đoán ra anh đang nghĩ gì đó."
"Cậu muốn nghe câu trả lời thế nào?" Đợi cậu độc thoại xong, Bùi Tri Viễn mới lên tiếng.
"Hả?" Vân Thanh không ngờ đến lời đáp này. Nhưng Bùi Tri Viễn đã hỏi ý cậu, vậy thì cậu to gan chút vậy, "Anh sẽ... hẹn hò với em sao?"
"Không biết." Bùi Tri Viễn rất thẳng thắn.
"Vừa rồi em nói nhiều như thế, hệt như em nhìn trúng món đồ chơi ưa thích vậy, em giở trò muốn tôi mua cho em, tôi cho em thì đó là tôi tặng cho em, nếu tôi muốn thì tôi có thể cho em mọi thứ, vì sao tôi muốn cho em ư? Vì trong mắt tôi, em là bạn nhỏ, mà em sẽ hẹn hò với bạn nhỏ của mình sao?"
Dù Bùi Tri Viễn ở thành phố xa xôi cũng có thể ra lệnh cho cậu qua đầu dây điện thoại, cậu đã quen với việc nghe lời anh, chưa từng nghi ngờ quyết định của anh, càng không màng nghĩ xem vì sao anh sắp xếp như thế.
Sự tồn tại của tuổi tác là một khoảng cách, chúng ta sẽ nói rằng chúng ta hiểu rõ bạn của mình, hiểu rõ bạn nhỏ nhỏ tuổi hơn mình, nhưng chúng ta không bao giờ nói rằng chúng ta hiểu rõ người lớn tuổi. Chúng ta ngầm thừa nhận rằng mình khó mà nắm bắt được suy nghĩ của người lớn, vậy nên chúng ta chưa từng suy đoán về suy nghĩ của họ, đối với cậu thì Bùi Tri Viễn cũng thế.
Nhưng hôm nay cậu chợt hiểu thấu suy nghĩ của anh, mọi hành động và lời đối đáp của anh dành cho cậu, giúp cậu có thể tìm ra logic hành vi tương ứng.
Vì sao đột ngột muốn giảm số lần liên lạc, vì Bùi Tri Viễn đang lảng tránh cậu. Vì sao cúp máy trong không vui rồi chủ động liên lạc lại, vì anh đang hoàn thành nghĩa vụ làm anh trai. Đầu tiên là kéo dài khoảng cách, sau đó mới tiết lộ thân phận, ngọn nguồn của tất cả điều này chỉ là một cuộc điện thoại đó.
Bùi Tri Viễn thật sự rất thông minh, anh hiểu rõ về cậu, thậm chí còn hiểu cậu hơn cả chính bản thân anh.
"Anh là đồng tính, nên ngủ một mình, không có bạn."
"Em đó, em thích anh trai em, có biết không."
Lời của người đó còn văng vẳng bên tai, nhưng lúc đó cậu không hiểu.
Nếu lúc đó hiểu thì có thể làm gì, có lẽ Bùi Tri Viễn đã biết sớm hơn cậu, anh ta không tránh khỏi việc ở một mình một phòng. Dù cậu có nhận ra trước Bùi Tri Viễn thì cậu cũng không thể làm gì được người ta. Chính vì như thế nên cậu mới tức tối và bất bình với phản ứng của Bùi Tri Viễn.
Vì cớ gì trốn tránh cậu?
Vân Thanh tức ngực khó thở.
Nhưng mình vẫn rất thích anh ấy.
Khi Vân Thanh có suy nghĩ đó, cậu mới kinh ngạc nhận ra mình đã thích anh từ lâu rồi.
Món lẩu, lò sưởi mùa đông, chiếc bàn cùng nhau học, tất cả đều là minh chứng cho cuộc sống của hai người. Bùi Tri Viễn mua áo và giày cho cậu, từng dòng chú giải trên sách luyện tập... Vân Thanh hệt như phát điên, cậu lục tìm mọi thứ, chất từng chồng từng chồng trên giường.
Hai người từng ngủ chung trên cái giường này, đêm đêm Bùi Tri Viễn lén ôm cậu, bị cậu bắt quả tang còn ngang ngược không thừa nhận. Lần đầu cậu mò mẫm thứ bí ẩn cũng là trên giường này, vẫn là Bùi Tri Viễn giúp cậu đẩy cánh cửa thế giới mới ra, sau này cậu đều lấm la lấm lét trên giường, mấy lần bị Bùi Tri Viễn bắt gặp mà không lúng túng chút nào, cậu có thể thú nhận mọi thứ với Bùi Tri Viễn mà không hề tránh né.
Lần trước say rượu cậu chỉ muốn làm nũng, chẳng qua không khéo ăn nhiều thịt dê và hàu, cả người nằm trên giường nóng ran, thế là cậu làm hai việc cùng lúc...
Anh trai à.
Vân Thanh vùi vào đống đồ chất đầy trên giường, kéo chăn bọc mình lại, chốc lát sau duỗi tay ra ôm gối Bùi Tri Viễn hay nằm vào trong cùng.
Vì sao không thích em, anh nên thích em chứ.
"Anh trai." Cậu vùi đầu vào gối, đau khổ lầm bầm.
"Anh trai."
"Anh trai."
— "Ừ."
Trước đây không lâu Bùi Tri Viễn còn đáp lại cậu.
Vân Thanh nhẫn nại không thổ lộ, vờ như không biết mình thích anh, đàng hoàng làm em trai của anh. Cậu giận Bùi Tri Viễn nhưng không tài nào nổi nóng được trước mặt anh, thậm chí còn sợ anh sẽ không cần cậu nữa, cậu đành phải dè dặt hơn trước mấy bận.
Tuy cậu đã nhún nhường đến thế, mối quan hệ giữa cậu và Bùi Tri Viễn không trở nên tốt hơn mà số lần trò chuyện thêm ít đi và lời hỏi thăm ngày càng rập khuôn. Bùi Tri Viễn đã tìm lại được vị trí làm một đàn anh, nhưng cậu phải làm sao đây khi cậu vừa nhận ra tình cảm của mình.
Mặt này Bùi Tri Viễn chưa suy xét vì cậu.
Có lần cậu nói chuyện với Bùi Tri Viễn, bên đó có giọng của con gái, rốt cuộc cậu không nhịn được thế là bùng phát, "Bùi Tri Viễn, anh có thể đừng như thế được không!?"
"Hả?" Bùi Tri Viễn kê điện thoại lên vai, đưa chai nước đã vặn cho người đó, anh đang ngồi trên khán đài điền kinh nghe máy, một cô gái xa lạ đến nhờ anh mở giúp chai nước.
Vân Thanh hăm dọa, "Đừng có cho người khác cơ hội thích anh, mỗi lần gọi là anh lại dặn tôi chăm học, còn anh thì chểnh mảng, suốt ngày trêu ghẹo mấy chị gái muốn yêu đương với anh!"
"... Tôi chỉ vặn nắp giúp thôi mà." Bùi Tri Viễn giải thích.
"Nghĩa là ai cũng có thể thích anh ngoại trừ em, anh có thể cho bất cứ ai có cơ hội ấy nhưng mẹ nó anh không cho em, có đúng không, hửm anh trai Bùi Tri Viễn?"
"Sao lại không nói gì thế? Anh trả lời xem em nói có đúng không."
"Em đã gọi anh là anh trai rồi, anh ruột của em ơi, anh để ý đến em đi."
Đâm xuyên chuyện Bùi Tri Viễn cực kỳ không muốn đối mặt, Vân Thanh nổi niềm thích thú xấu xa khi trả được thù, đối phương càng ngó lơ cậu thì cậu càng gọi ngọt lịm. Từ anh ruột đến anh trai cưng, lôi hết danh xưng ra mà gọi. Chẳng phải anh muốn làm anh trai sao, vậy thì em để anh làm anh trai của một người là đủ.
"Vân Thanh." Giọng Bùi Tri Viễn đã khàn, cậu khiến anh phải bó tay.
"Tôi chỉ xem cậu là em trai."
Vân Thanh như một ác ma nhỏ, giọng càng ngọt thì càng tàn nhẫn, "Vậy thì sao, em và anh không có máu mù. Anh họ Bùi, em họ Vân, em và anh có quan hệ gì với nhau? Cái thân phận em trai này, em muốn không làm sẽ không làm nữa. Ồ, em biết rồi, chắc chắn anh muốn nói là anh không thích con trai, anh thích con gái, vậy thì anh mau tìm người kết hôn để đầu óc tỉnh táo đi, nếu không em sẽ tiếp tục bám dính anh. Vì anh là anh trai của em mà, lần trước anh đã nói anh không cần em, anh không nên nói chuyện không đáng tin như vậy."
Một khi cậu giận sẽ bắt đầu càn quấy, không thể nói chuyện như thường, Bùi Tri Viễn thật sự đau đầu vì điểm ấy của cậu.
"Có thể nói chuyện từ từ không." Anh nói đầy thiết tha.
"Vậy anh nói đi, em có thể không nghe." Ác ma nhỏ đáp.
"Để em đoán xem anh định nói gì! Anh định nói em còn nhỏ, nên chăm chỉ học hành, yêu đương gì đó để sau rồi tính, rồi anh nhân dịp hai năm xa nhau này gạt em qua một bên, đến khi em muốn đi tìm anh cũng tìm không ra."
"Hoặc anh sẽ nhẫn tâm nói thẳng là, Vân Thanh, tôi không thích cậu, dù tôi có thích ai cũng không thích cậu, cậu chính là hiện hình của phiền phức, nhanh chóng cút khỏi nhà tôi, cả đời này tôi không muốn gặp lại cậu nữa."
"Đương nhiên anh sẽ không nói thế, anh tốt thế này sao có thể nói em cút, cùng lắm thì anh sẽ nói em học cho chăm, cho giỏi. Sao em hiểu rõ anh thế Bùi Tri Viễn, hình như bây giờ em có thể đoán ra anh đang nghĩ gì đó."
"Cậu muốn nghe câu trả lời thế nào?" Đợi cậu độc thoại xong, Bùi Tri Viễn mới lên tiếng.
"Hả?" Vân Thanh không ngờ đến lời đáp này. Nhưng Bùi Tri Viễn đã hỏi ý cậu, vậy thì cậu to gan chút vậy, "Anh sẽ... hẹn hò với em sao?"
"Không biết." Bùi Tri Viễn rất thẳng thắn.
"Vừa rồi em nói nhiều như thế, hệt như em nhìn trúng món đồ chơi ưa thích vậy, em giở trò muốn tôi mua cho em, tôi cho em thì đó là tôi tặng cho em, nếu tôi muốn thì tôi có thể cho em mọi thứ, vì sao tôi muốn cho em ư? Vì trong mắt tôi, em là bạn nhỏ, mà em sẽ hẹn hò với bạn nhỏ của mình sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.