Chương 5
Hữu Thời Cật Trà
19/01/2022
Hai người ăn chung ngủ chung hằng ngày, tiết kiệm tiền rồi cùng nhau tắm trong một căn phòng nhỏ, Bùi Tri Viễn còn chưa thấy chỗ nào, nhìn nét mặt căng thẳng của cậu, Bùi Tri Viễn phải phì cười.
Vân Thanh sụp đổ la lên, "Anh cũng cười chê tôi!"
Cười khoái chí rồi anh mới cảm thấy mình đụng phải lòng tự trọng của cậu, Bùi Tri Viễn an ủi cậu hệt một người anh tốt, "Không chê mà, tôi chỉ đang vui thôi. Bạn học trò Vân Thanh của chúng ta ngoan quá, bây giờ nên học tập thật tốt, xem mấy cái đó là sai."
Vân Thanh tìm được đồng cảm, "Đúng vậy! Học sinh ngoan không xem cái đó, bây giờ tôi là học sinh ngoan, chuyện không xem là cực kỳ bình thường!"
"Không thể nói thế." Bùi Tri Viễn lại muốn trêu cậu, "Tôi từng xem rồi."
Vân Thanh trợn to mắt, kêu gào, "Cái gì! Anh từng xem rồi? Sao anh có thể xem thứ đó chứ, anh là học sinh ngoan mà."
Bùi Tri Viễn nhún vai, "Tôi đâu có nói vậy."
Vân Thanh lập tức không đôi co nữa, "Vậy thì tôi bất chấp, tôi cũng phải xem! Anh xem chung với tôi đi, tôi không xem với bọn nó, sợ bọn nó chê chít chít của tôi nhỏ, nhưng anh thì không sao vì anh đã cười tôi rồi!"
Bùi Tri Viễn càng buồn cười, anh cởi kính xuống xoa hốc mắt, suýt thì chảy cả nước mắt vì cười. Vân Thanh bò lên trên ghế, nằm nhoài lên bàn đập anh bôm bốp, "Anh cười cái gì, tức chết tôi! Anh còn cười nhạo tôi!"
Bùi Tri Viễn cầm sách lên chắn, "Đừng quậy, muốn xem thì tự xem đi, tôi không xem, tôi đâu có dạy cái đó."
Vân Thanh nói năng hùng hồn, "Anh không dạy lỡ tôi học xấu thì sao, rồi tôi đi gieo tai vạ cho con gái nhà người ta."
Bùi Tri Viễn ngẫm nghĩ, "Cũng không sai."
Dựa trên tinh thần "ham học hỏi" của cậu, Bùi Tri Viễn cho cậu mượn laptop.
Phai biết đây là thứ quý giá nhất, đa số người dân trong trấn nhỏ có trình độ văn hóa khá thấp, không cần dùng máy tính làm gì, họ còn nghĩ mạng xã hội có hại, hầu như rất ít người dùng giá cao mua máy tính vào, huống hồ mua xong còn lo tiền mạng, chỉ có Bùi Lập Hành là người tri thức chịu dùng.
Internet là cửa sổ dẫn đến các thành phố lớn, Bùi Lập Hành sắp xếp cho Bùi Tri Viễn một cái máy tính để anh xem được thế giới bên ngoài nhiều hơn, cũng là điều thuận lợi để anh khám phá một thế giới khác. Bùi Tri Viễn từng khá băn khoăn về vấn đề bây giờ, dần dần từ xấu hổ chuyển sang thản nhiên, việc thay đồ lót vào buổi sáng quá tốn thời gian, đến kì anh sẽ tự giải quyết chút, khi không còn ham muốn khoái cảm nữa, chuyện này đã trở thành phiền phức.
Đương nhiên dạo đầu luôn có hứng thú, tò mò, ngại ngùng, ngưỡng kích thích thấp đến mức không thể thấp hơn, mới có một chút đã đỏ mặt tía tai, bây giờ là lúc dễ đoạt được lạc thú nhất, Vân Thanh đang trải nghiệm giai đoạn này. Nếu không phải máy tính không cắm pin tự động tắt, ai biết cậu muốn chơi tới khi nào.
"Bùi Tri Viễn, máy tính của anh chết máy rồi!" Vân Thanh ngồi trên giường la lên.
Bùi Tri Viễn mở cửa bước vào, cảm nhận được cơn ấm ẩm của tấm chăn, còn có hơi ươn ướt tỏa ra từ người cậu thiếu niên, luồn nóng hầm hập phả vào mặt khiến đầu óc người ta mê muội.
Bùi Tri Viễn cầm máy tính về, gõ đầu cậu, "Mới vừa nãy còn nói, bây giờ nên học cho tốt, đừng bị mấy thứ tục tĩu chuốc độc. Đem chăn đi phơi đi, rút quần áo vào rồi đi tắm."
Vân Thanh còn đang hưng phấn, cậu chép miệng nếm dư vị, "Tôi thấy bị trúng độc cũng không tệ!"
Sau đó có người gọi Vân Thanh ra ngoài, Bùi Tri Viễn không nhịn được bèn nhắc một câu, "Cậu đừng có mà được ăn một lần đâm nghiện, đừng xem chung với mấy đứa đó ở quán net, ngoài công cộng mất mặt biết không."
"Tôi biết rồi, không cần anh nhắc!"
Trước kỳ nghỉ đông, Bùi Tri Viễn đến trường tham gia kỳ thi tập trung cuối kỳ toàn quận, đồng thời dẫn Vân Thanh đi thi để nghiệm thu thành quả dạy kèm của mình.
Bùi Tri Viễn biết tính cậu, học ở nhà thì tốt, lên trường thi thì mất giá rất nhiều. Khi lẫn vào trong đám bạn tầm tầm của cậu, cậu không dám thể hiện chút tiến bộ của mình, sợ bị mấy người chế nhạo. Đến lúc này Bùi Tri Viễn không khỏi nghi ngờ, rốt cuộc là cậu sợ không hòa đồng nên mới thi đại càn, hay sợ cố gắng cũng vẫn trông như cũ mới vờ chẳng để tâm làm bừa một phen.
Bất kể sự thật như thế nào, Bùi Tri Viễn vẫn nhắc nhở cậu trước tiên, "Lấy cái trình độ tốt nhất của cậu ra mà thi, nếu không thì mùa xuân này cậu đừng hòng sống yên."
"Biết rồi!" Vân Thanh nói, "Bạn học trò Bùi Tri Viễn này, bạn cũng phải lấy được hạng nhất đó."
Lấy được hạng nhất đâu có dễ, Bùi Tri Viễn kém hạng nhất hai mươi điểm.
Vân Thanh đạt điểm tốt chưa từng có trong các bài kiểm tra trước đây, sau khi có điểm, giáo viên đích thân đến thông báo, trong vòng nửa ngày, hàng xóm láng giềng đều biết hết, "Lần này Vân Thanh có tiến bộ rồi! Nó đứng thứ ba trong lớp!"
Mỗi lớp có hơn bốn mươi người, một năm phải dạy cho tầm 300 người, giáo viên nước mắt lưng tròng nói với Bùi Tri Viễn, "Tôi biết mà, đứa trẻ này thông minh, nhưng em ấy không nghĩ đến việc học, tôi nên quan tâm em ấy nhiều hơn, nhưng trong lớp nhiều học sinh quá, tôi không thể chú ý từng đứa một được."
Bùi Tri Viễn, "Học kỳ sau phiền cô quan tâm."
Đây cũng là lý do để anh thi tốt.
Vân Thanh hỏi anh thi được hạng mấy, anh nói thật, đã sẵn tinh thần chờ cậu – Sao anh không đạt được hạng nhất, anh phải là hạng nhất chứ! Không ngờ Vân Thanh vụng về an ủi anh, "Không sao, lần sau thi cho tốt là được, tôi biết anh sẽ làm được."
Bùi Tri Viễn bật cười, nhéo cái má mềm của cậu, "Lấy lòng vô ích, cậu làm chuyện gì xấu rồi?"
Vân Thanh, "Sao anh nói tôi như thế, tôi không làm chuyện tốt được à!"
Bùi Tri Viễn, "Lấy điện thoại của tôi đọc tiểu thuyết đồi truỵ, hay là ăn vụng món kho trong tủ lạnh?"
Vân Thanh bùng nổ tại chỗ, "Anh xem trộm lịch sử tìm kiếm sau lưng tôi!"
Bùi Tri Viễn đáp, "Điện thoại của tôi, sao tôi phải xem trộm?"
Người dùng điện thoại người ta giở trò xấu đuối lý, mặt đỏ rực một lúc lâu cũng chỉ bực bội thốt ra một câu, "Xem thì xem! Tôi đang ở tuổi trưởng thành, rất bình thường biết chưa!"
Dạo này điện thoại thông minh đã vào thị trường với quy mô lớn, Bùi Tri Viễn vẫn đang dùng máy của Bùi Lập Hành, có hôm hai người ra quận mua đồ dùng sinh hoạt, Vân Thanh ra sức xúi giục Bùi Tri Viễn mua một cái điện thoại mới.
Bùi Tri Viễn ghẹo cậu, "Đọc tiểu thuyết hết thỏa mãn cậu rồi đúng không, muốn mua điện thoại xem video?"
Vân Thanh thẹn quá hóa giận, rượt đánh anh gần nửa phố.
Bùi Tri Viễn rất biết cách ăn hiếp cậu.
Rõ ràng là Bùi Tri Viễn dẫn dắt cậu đến chuyện này, thế mà thỉnh thoảng lúc cậu đóng cửa thì anh lời nghiêm chính nghĩa nói, "Đừng có lén làm chuyện xấu, đã làm bài tập chưa, đã thuộc từ vựng chưa?"
Người trong cuộc bò ra khỏi chăn, gào lên với cánh cửa đang đóng chặt, "Anh lại biết tôi đang làm gì rồi."
Bùi Tri Viễn bảo, "Trong đầu cậu chứa gì tôi biết hết."
Sau đó Vân Thanh dứt khoát không khóa cửa, Bùi Tri Viễn tắm xong thì đi vào phòng ngủ, không để ý động tĩnh trong chăn, vén lên thì thấy một khuôn mặt đang đỏ ửng, hai người nhìn nhau cực kỳ lúng túng.
Vân Thanh vò đã mẻ lại sứt, Bùi Tri Viễn đỡ trán, "Thôi được, tôi đi ra ngoài."
Đó là chiến thắng duy nhất mà cậu giành được trong cuộc đấu tranh thời trẻ giữa cậu và Bùi Tri Viễn.
Vân Thanh sụp đổ la lên, "Anh cũng cười chê tôi!"
Cười khoái chí rồi anh mới cảm thấy mình đụng phải lòng tự trọng của cậu, Bùi Tri Viễn an ủi cậu hệt một người anh tốt, "Không chê mà, tôi chỉ đang vui thôi. Bạn học trò Vân Thanh của chúng ta ngoan quá, bây giờ nên học tập thật tốt, xem mấy cái đó là sai."
Vân Thanh tìm được đồng cảm, "Đúng vậy! Học sinh ngoan không xem cái đó, bây giờ tôi là học sinh ngoan, chuyện không xem là cực kỳ bình thường!"
"Không thể nói thế." Bùi Tri Viễn lại muốn trêu cậu, "Tôi từng xem rồi."
Vân Thanh trợn to mắt, kêu gào, "Cái gì! Anh từng xem rồi? Sao anh có thể xem thứ đó chứ, anh là học sinh ngoan mà."
Bùi Tri Viễn nhún vai, "Tôi đâu có nói vậy."
Vân Thanh lập tức không đôi co nữa, "Vậy thì tôi bất chấp, tôi cũng phải xem! Anh xem chung với tôi đi, tôi không xem với bọn nó, sợ bọn nó chê chít chít của tôi nhỏ, nhưng anh thì không sao vì anh đã cười tôi rồi!"
Bùi Tri Viễn càng buồn cười, anh cởi kính xuống xoa hốc mắt, suýt thì chảy cả nước mắt vì cười. Vân Thanh bò lên trên ghế, nằm nhoài lên bàn đập anh bôm bốp, "Anh cười cái gì, tức chết tôi! Anh còn cười nhạo tôi!"
Bùi Tri Viễn cầm sách lên chắn, "Đừng quậy, muốn xem thì tự xem đi, tôi không xem, tôi đâu có dạy cái đó."
Vân Thanh nói năng hùng hồn, "Anh không dạy lỡ tôi học xấu thì sao, rồi tôi đi gieo tai vạ cho con gái nhà người ta."
Bùi Tri Viễn ngẫm nghĩ, "Cũng không sai."
Dựa trên tinh thần "ham học hỏi" của cậu, Bùi Tri Viễn cho cậu mượn laptop.
Phai biết đây là thứ quý giá nhất, đa số người dân trong trấn nhỏ có trình độ văn hóa khá thấp, không cần dùng máy tính làm gì, họ còn nghĩ mạng xã hội có hại, hầu như rất ít người dùng giá cao mua máy tính vào, huống hồ mua xong còn lo tiền mạng, chỉ có Bùi Lập Hành là người tri thức chịu dùng.
Internet là cửa sổ dẫn đến các thành phố lớn, Bùi Lập Hành sắp xếp cho Bùi Tri Viễn một cái máy tính để anh xem được thế giới bên ngoài nhiều hơn, cũng là điều thuận lợi để anh khám phá một thế giới khác. Bùi Tri Viễn từng khá băn khoăn về vấn đề bây giờ, dần dần từ xấu hổ chuyển sang thản nhiên, việc thay đồ lót vào buổi sáng quá tốn thời gian, đến kì anh sẽ tự giải quyết chút, khi không còn ham muốn khoái cảm nữa, chuyện này đã trở thành phiền phức.
Đương nhiên dạo đầu luôn có hứng thú, tò mò, ngại ngùng, ngưỡng kích thích thấp đến mức không thể thấp hơn, mới có một chút đã đỏ mặt tía tai, bây giờ là lúc dễ đoạt được lạc thú nhất, Vân Thanh đang trải nghiệm giai đoạn này. Nếu không phải máy tính không cắm pin tự động tắt, ai biết cậu muốn chơi tới khi nào.
"Bùi Tri Viễn, máy tính của anh chết máy rồi!" Vân Thanh ngồi trên giường la lên.
Bùi Tri Viễn mở cửa bước vào, cảm nhận được cơn ấm ẩm của tấm chăn, còn có hơi ươn ướt tỏa ra từ người cậu thiếu niên, luồn nóng hầm hập phả vào mặt khiến đầu óc người ta mê muội.
Bùi Tri Viễn cầm máy tính về, gõ đầu cậu, "Mới vừa nãy còn nói, bây giờ nên học cho tốt, đừng bị mấy thứ tục tĩu chuốc độc. Đem chăn đi phơi đi, rút quần áo vào rồi đi tắm."
Vân Thanh còn đang hưng phấn, cậu chép miệng nếm dư vị, "Tôi thấy bị trúng độc cũng không tệ!"
Sau đó có người gọi Vân Thanh ra ngoài, Bùi Tri Viễn không nhịn được bèn nhắc một câu, "Cậu đừng có mà được ăn một lần đâm nghiện, đừng xem chung với mấy đứa đó ở quán net, ngoài công cộng mất mặt biết không."
"Tôi biết rồi, không cần anh nhắc!"
Trước kỳ nghỉ đông, Bùi Tri Viễn đến trường tham gia kỳ thi tập trung cuối kỳ toàn quận, đồng thời dẫn Vân Thanh đi thi để nghiệm thu thành quả dạy kèm của mình.
Bùi Tri Viễn biết tính cậu, học ở nhà thì tốt, lên trường thi thì mất giá rất nhiều. Khi lẫn vào trong đám bạn tầm tầm của cậu, cậu không dám thể hiện chút tiến bộ của mình, sợ bị mấy người chế nhạo. Đến lúc này Bùi Tri Viễn không khỏi nghi ngờ, rốt cuộc là cậu sợ không hòa đồng nên mới thi đại càn, hay sợ cố gắng cũng vẫn trông như cũ mới vờ chẳng để tâm làm bừa một phen.
Bất kể sự thật như thế nào, Bùi Tri Viễn vẫn nhắc nhở cậu trước tiên, "Lấy cái trình độ tốt nhất của cậu ra mà thi, nếu không thì mùa xuân này cậu đừng hòng sống yên."
"Biết rồi!" Vân Thanh nói, "Bạn học trò Bùi Tri Viễn này, bạn cũng phải lấy được hạng nhất đó."
Lấy được hạng nhất đâu có dễ, Bùi Tri Viễn kém hạng nhất hai mươi điểm.
Vân Thanh đạt điểm tốt chưa từng có trong các bài kiểm tra trước đây, sau khi có điểm, giáo viên đích thân đến thông báo, trong vòng nửa ngày, hàng xóm láng giềng đều biết hết, "Lần này Vân Thanh có tiến bộ rồi! Nó đứng thứ ba trong lớp!"
Mỗi lớp có hơn bốn mươi người, một năm phải dạy cho tầm 300 người, giáo viên nước mắt lưng tròng nói với Bùi Tri Viễn, "Tôi biết mà, đứa trẻ này thông minh, nhưng em ấy không nghĩ đến việc học, tôi nên quan tâm em ấy nhiều hơn, nhưng trong lớp nhiều học sinh quá, tôi không thể chú ý từng đứa một được."
Bùi Tri Viễn, "Học kỳ sau phiền cô quan tâm."
Đây cũng là lý do để anh thi tốt.
Vân Thanh hỏi anh thi được hạng mấy, anh nói thật, đã sẵn tinh thần chờ cậu – Sao anh không đạt được hạng nhất, anh phải là hạng nhất chứ! Không ngờ Vân Thanh vụng về an ủi anh, "Không sao, lần sau thi cho tốt là được, tôi biết anh sẽ làm được."
Bùi Tri Viễn bật cười, nhéo cái má mềm của cậu, "Lấy lòng vô ích, cậu làm chuyện gì xấu rồi?"
Vân Thanh, "Sao anh nói tôi như thế, tôi không làm chuyện tốt được à!"
Bùi Tri Viễn, "Lấy điện thoại của tôi đọc tiểu thuyết đồi truỵ, hay là ăn vụng món kho trong tủ lạnh?"
Vân Thanh bùng nổ tại chỗ, "Anh xem trộm lịch sử tìm kiếm sau lưng tôi!"
Bùi Tri Viễn đáp, "Điện thoại của tôi, sao tôi phải xem trộm?"
Người dùng điện thoại người ta giở trò xấu đuối lý, mặt đỏ rực một lúc lâu cũng chỉ bực bội thốt ra một câu, "Xem thì xem! Tôi đang ở tuổi trưởng thành, rất bình thường biết chưa!"
Dạo này điện thoại thông minh đã vào thị trường với quy mô lớn, Bùi Tri Viễn vẫn đang dùng máy của Bùi Lập Hành, có hôm hai người ra quận mua đồ dùng sinh hoạt, Vân Thanh ra sức xúi giục Bùi Tri Viễn mua một cái điện thoại mới.
Bùi Tri Viễn ghẹo cậu, "Đọc tiểu thuyết hết thỏa mãn cậu rồi đúng không, muốn mua điện thoại xem video?"
Vân Thanh thẹn quá hóa giận, rượt đánh anh gần nửa phố.
Bùi Tri Viễn rất biết cách ăn hiếp cậu.
Rõ ràng là Bùi Tri Viễn dẫn dắt cậu đến chuyện này, thế mà thỉnh thoảng lúc cậu đóng cửa thì anh lời nghiêm chính nghĩa nói, "Đừng có lén làm chuyện xấu, đã làm bài tập chưa, đã thuộc từ vựng chưa?"
Người trong cuộc bò ra khỏi chăn, gào lên với cánh cửa đang đóng chặt, "Anh lại biết tôi đang làm gì rồi."
Bùi Tri Viễn bảo, "Trong đầu cậu chứa gì tôi biết hết."
Sau đó Vân Thanh dứt khoát không khóa cửa, Bùi Tri Viễn tắm xong thì đi vào phòng ngủ, không để ý động tĩnh trong chăn, vén lên thì thấy một khuôn mặt đang đỏ ửng, hai người nhìn nhau cực kỳ lúng túng.
Vân Thanh vò đã mẻ lại sứt, Bùi Tri Viễn đỡ trán, "Thôi được, tôi đi ra ngoài."
Đó là chiến thắng duy nhất mà cậu giành được trong cuộc đấu tranh thời trẻ giữa cậu và Bùi Tri Viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.