Chương 30: Phiên ngoại: CHO ANH TRAI CHƠI
Hữu Thời Cật Trà
19/01/2022
"Bùi Tri Viễn, mai mày về quê hả?" Bùi Tri Viễn bưng đồ xuống lầu, bạn cùng tầng phụ giúp anh một tay, hai người thường ở lại trường mỗi ngày nghỉ lễ, thấy Bùi Tri Viễn đi, anh ta rất ngạc nhiên.
"Không phải." Bùi Tri Viễn nói, "Dọn ra ngoài sống, em trai tao sẽ lên đây."
"Em trai thì cũng ở lại đây ngủ được mà, tiết kiệm tiền."
"Không được, sợ làm phiền bọn mày."
Vân Thanh vừa bám người vừa ầm ĩ, không tiện ở cùng người khác.
Bùi Tri Viễn thuê ở chỗ cách trường không xa, có thể đến trường ăn cơm, sạch sẽ và rẻ hơn nhà hàng bên ngoài. Khi anh phải lên lớp thì Vân Thanh cũng có thể đến trường chơi, với khả năng của cậu chắc chắn chưa đến hai, ba ngày, cậu sẽ giao lưu kết bạn với nhiều người.
Bùi Tri Viễn trả tiền taxi, lấy hai túi hành lý trong cốp ra, từ xa có người quen đi tới, đứng trước mặt anh quan sát anh một lúc, "Cậu sống ở tầng mấy?"
"Tầng năm." Bùi Tri Viễn đáp.
Người hỏi anh chính là Lan Khê phòng 502, hèn gì gần đây anh không thấy hắn, hóa ra là cũng dọn ra ngoài ở.
Lan Khê nói, "Ngại quá, tôi cũng sống ở tầng năm, không thì cậu chuyển sang chỗ khác đi."
Bùi Tri Viễn không hiểu được, "Vì sao?"
"Chẳng phải cậu chê tôi có bệnh sao?"
Bùi Tri Viễn đáp ngay, "Không phải."
Lan Khê lại nói, "Sợ tôi làm hư em trai cậu, thế là hấp tấp dắt em ấy về nhà."
Bùi Tri Viễn giải thích, "Thật sự không phải, vốn dĩ đã định ngày đó về, đã bảo em ấy nói lời tạm biệt với cậu rồi mà."
"Miệng thì nói không thành kiến với tôi, nhưng lại nói em trai cậu cách xa tôi ra."
Bùi Tri Viễn thản nhiên, "Đó là nói thật, đừng mang tâm tư gì với em ấy."
"Tôi thì mang tâm tư gì với em ấy được –"
Lan Khê bắt đầu hoài nghi mình cả nghĩ quá rồi, thật ra người khác không mang ác ý nhiều với hắn như thế. Hắn không hề có suy nghĩ gì với Vân Thanh, chỉ muốn kết bạn với cậu. Lần đầu tiên hắn thấy kiểu người "tự nhiên" đến thế, Vân Thanh không thấy bản thân có vấn đề gì, cậu chính là tuýp người thích người cùng giới một cách tự nhiên.
Giải bỏ hiểu lầm với Bùi Tri Viễn rồi, Lan Khê chủ động chìa tay ra, "Để tôi giúp cậu. Chào mừng cậu, tôi là hàng xóm mới."
Bùi Tri Viễn hỏi vu vơ, "Cậu không ngủ ở trường à?"
"Không ngủ ở đó từ lâu rồi." Lan Khê đáp, "Tuy tôi thích con trai, nhưng không có nghĩa là người con trai nào tôi cũng thích, có vài người cho là tôi để ý họ, thế là tưởng bở trốn xa tôi năm mét, thật ra tôi còn không để họ vào mắt. Cậu đừng nghĩ nhiều, không phải tôi chửi cậu đâu."
Bùi Tri Viễn, "... Nếu cậu không nói câu đó tôi sẽ không nghĩ nhiều."
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Vân Thanh ầm ĩ đã tới rồi. Thấy Lan Khê, cậu rất kinh ngạc, "Anh là người đó đúng không, người cho tôi mượn máy chơi game ấy!"
Lan Khê rảnh rỗi sinh nông nổi, "Bây giờ là chị dâu của em."
"Gì cơ?"
"Em không nhận ra anh và Bùi Tri Viễn sống với nhau sao?"
Vân Thanh hiểu ra, hoài nghi nói, "Không thể nào! Em mới là chị dâu của em! Bùi Tri Viễn muốn kết hôn với em!"
Lan Khê chậm rãi đáp, "Bảo sao dọn tới đây, thì ra em trai ngu ngốc đã mở mang đầu óc."
Em trai ngu ngốc không chỉ mở mang đầu óc mà còn thêm khôn khéo.
Cậu và Bùi Tri Viễn đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày, trên đường về thì chia cho một bạn nhỏ ít đồ ăn vặt, bạn nhỏ đáp cảm ơn anh trai đầy ngọt ngào với Bùi Tri Viễn.
Vân Thanh đứng bên chỉnh lại, "Phải gọi là chú."
Bạn nhỏ vâng lời sửa theo, "Cảm ơn chú."
Vân Thanh hài lòng.
Thấy biểu cảm nghi ngờ từ Bùi Tri Viễn, cậu chọt eo anh hùng hồn nói, "Anh muốn làm anh trai của bao nhiêu người hả? Anh chỉ có thể là anh trai của một mình em thôi."
Cậu còn truy hỏi hăm dọa, "Bùi Tri Viễn, anh nói đi, anh làm anh trai của mấy người rồi?"
Bùi Tri Viễn buồn cười, "Trước hết em đếm mình có bao nhiêu người anh trai rồi nói tiếp."
"Những anh đó đều là bạn của anh, hơn nữa còn là anh bảo em gọi họ là anh, cùng lắm sau này em chuyển thành gọi là chú."
"Càng không được."
Anh còn nhỏ hơn Chu Tuần.
Vân Thanh đáp, "Không phải em không đếm, mà là anh không cho em đếm. Số anh trai của em có thể không đếm, nhưng em trai của anh phải tính. Anh có bao nhiêu em trai, khai mau."
Bùi Tri Viễn thầm nghĩ, "Không có ai."
Vân Thanh trợn trừng mắt, "Em bốc hơi rồi hả!?"
Bùi Tri Viễn hỏi ngược lại, "Không phải em là bạn trai của anh sao?"
Vân Thanh lên voi xuống chó, "Đúng đúng, em là, em là bạn trai của anh. Em là đối tượng kết hôn của anh, em vẫn là chị dâu của chính em."
Bùi Tri Viễn bật cười vì chị dâu của mình.
Mấy ngày sau, Bùi Tri Viễn dạy học xong, giáo viên tiết sau bị tiêu chảy nên nhờ anh trông chừng một lúc, anh bèn ở lại lớp đợi. Học sinh ở cơ sở không nhỏ hơn anh là mấy, bình thường cũng thích gọi "anh Viễn", Vân Thanh gọi điện tới hỏi anh có phải đang trên đường về không, bảo anh mua mấy món ăn về.
Học sinh nhìn anh cười dịu dàng với điện thoại, bỗng có một người hô hào, "Anh Viễn đang gọi điện với chị dâu nhỉ."
Lớp học lập tức bùng nổ, gọi liên hồi, "Chào chị dâu!"
Bùi Tri Viễn che điện thoại đi xa hơn, người bên đầu dây đó cười khoái chí không ngưng, Bùi Tri Viễn nói, "Em cười gì đó, anh có bao nhiêu em trai em gái em đếm rõ chưa."
Vân Thanh nói, "Đúng là đỉnh, nhiều quá em đếm không hết. Pháp luật không trách công chúng, cho nên em cũng không quan tâm. Anh trai là anh trai của mọi người, còn chồng thì chỉ là chồng của một mình em."
Cách gọi này khiến Bùi Tri Viễn sững sờ, anh cố giữ khóe môi lại, "Ngày càng thêm bàng môn tà đạo."
Vân Thanh đã đủ khó đỡ. Mà chuyện Vân Thanh thân quen với Lan Khê, đây mới thật sự là vấn đề nhức đầu của Bùi Tri Viễn.
Hôm nay Vân Thanh ra ngoài về, cầm đồ người lớn đưa anh như hiến vật quý, "Anh trai xem này."
Bùi Tri Viễn nghẹn lời, "... Cái này cũng là của người ta?"
"Đây là đồ mới, mua riêng cho em."
"Vậy cũng không được."
Vân Thanh nói, "Vậy anh mua cho em đi."
Bùi Tri Viễn đành đồng ý.
Vân Thanh vội đi trả đồ, lúc về thì ngả bài với Bùi Tri Viễn, "Thật ra không phải mua cho em, Lan Khê nói chỉ cần giăng bẫy anh, anh không muốn cũng phải mua cho em."
Bùi Tri Viễn ngoài cười nhưng trong không cười, "Ồ, thì ra còn biết tính toán."
Đến khi món đồ chơi Vân Thanh muốn được giao tới, cậu mới hiểu cái gì gọi là tự làm tự chịu. Lan Khê nói với cậu rằng chỉ cần lấy thứ đó khơi dậy hứng thú, đảm bảo Bùi Tri Viễn sẽ không chịu nổi, nhưng sự thật là cậu bị anh chơi chết đi sống lại. Thế mà Bùi Tri Viễn vân điềm tĩnh nhìn cậu, "Anh trai đã nói gì nhỉ, đợi em trưởng thành sẽ làm em."
Vân Thanh ư ư ư, lại thất bại.
Lúc báo cáo kết quả với Lan Khê, Lan Khê chợt hỏi, "Vì sao em muốn làm với cậu ta, vì để mình thoải mái hay để cậu ta thoải mái?" Vân Thanh đỏ mặt đáp, "Đương nhiên là để anh ấy thoải mái, vì lúc nào anh ấy cũng chỉ quan tâm đến em." Làm cậu thoải mái rồi ngủ.
Lan Khê bảo, "Vậy đó, cậu ta đã thỏa mãn, lạc thú của cậu ta chính là chơi em. Nếu người thật sự đoan trang sẽ không mua đồ chơi cho em đâu. Bùi Tri Viễn ấy à, nhịn nhiều quá."
Vân Thanh do dự có nên đi hay không, Lan Khê liếc cậu hỏi, "Định làm gì?"
"Em về." Vân Thanh nói, "Cho anh trai chơi."
"Không phải." Bùi Tri Viễn nói, "Dọn ra ngoài sống, em trai tao sẽ lên đây."
"Em trai thì cũng ở lại đây ngủ được mà, tiết kiệm tiền."
"Không được, sợ làm phiền bọn mày."
Vân Thanh vừa bám người vừa ầm ĩ, không tiện ở cùng người khác.
Bùi Tri Viễn thuê ở chỗ cách trường không xa, có thể đến trường ăn cơm, sạch sẽ và rẻ hơn nhà hàng bên ngoài. Khi anh phải lên lớp thì Vân Thanh cũng có thể đến trường chơi, với khả năng của cậu chắc chắn chưa đến hai, ba ngày, cậu sẽ giao lưu kết bạn với nhiều người.
Bùi Tri Viễn trả tiền taxi, lấy hai túi hành lý trong cốp ra, từ xa có người quen đi tới, đứng trước mặt anh quan sát anh một lúc, "Cậu sống ở tầng mấy?"
"Tầng năm." Bùi Tri Viễn đáp.
Người hỏi anh chính là Lan Khê phòng 502, hèn gì gần đây anh không thấy hắn, hóa ra là cũng dọn ra ngoài ở.
Lan Khê nói, "Ngại quá, tôi cũng sống ở tầng năm, không thì cậu chuyển sang chỗ khác đi."
Bùi Tri Viễn không hiểu được, "Vì sao?"
"Chẳng phải cậu chê tôi có bệnh sao?"
Bùi Tri Viễn đáp ngay, "Không phải."
Lan Khê lại nói, "Sợ tôi làm hư em trai cậu, thế là hấp tấp dắt em ấy về nhà."
Bùi Tri Viễn giải thích, "Thật sự không phải, vốn dĩ đã định ngày đó về, đã bảo em ấy nói lời tạm biệt với cậu rồi mà."
"Miệng thì nói không thành kiến với tôi, nhưng lại nói em trai cậu cách xa tôi ra."
Bùi Tri Viễn thản nhiên, "Đó là nói thật, đừng mang tâm tư gì với em ấy."
"Tôi thì mang tâm tư gì với em ấy được –"
Lan Khê bắt đầu hoài nghi mình cả nghĩ quá rồi, thật ra người khác không mang ác ý nhiều với hắn như thế. Hắn không hề có suy nghĩ gì với Vân Thanh, chỉ muốn kết bạn với cậu. Lần đầu tiên hắn thấy kiểu người "tự nhiên" đến thế, Vân Thanh không thấy bản thân có vấn đề gì, cậu chính là tuýp người thích người cùng giới một cách tự nhiên.
Giải bỏ hiểu lầm với Bùi Tri Viễn rồi, Lan Khê chủ động chìa tay ra, "Để tôi giúp cậu. Chào mừng cậu, tôi là hàng xóm mới."
Bùi Tri Viễn hỏi vu vơ, "Cậu không ngủ ở trường à?"
"Không ngủ ở đó từ lâu rồi." Lan Khê đáp, "Tuy tôi thích con trai, nhưng không có nghĩa là người con trai nào tôi cũng thích, có vài người cho là tôi để ý họ, thế là tưởng bở trốn xa tôi năm mét, thật ra tôi còn không để họ vào mắt. Cậu đừng nghĩ nhiều, không phải tôi chửi cậu đâu."
Bùi Tri Viễn, "... Nếu cậu không nói câu đó tôi sẽ không nghĩ nhiều."
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Vân Thanh ầm ĩ đã tới rồi. Thấy Lan Khê, cậu rất kinh ngạc, "Anh là người đó đúng không, người cho tôi mượn máy chơi game ấy!"
Lan Khê rảnh rỗi sinh nông nổi, "Bây giờ là chị dâu của em."
"Gì cơ?"
"Em không nhận ra anh và Bùi Tri Viễn sống với nhau sao?"
Vân Thanh hiểu ra, hoài nghi nói, "Không thể nào! Em mới là chị dâu của em! Bùi Tri Viễn muốn kết hôn với em!"
Lan Khê chậm rãi đáp, "Bảo sao dọn tới đây, thì ra em trai ngu ngốc đã mở mang đầu óc."
Em trai ngu ngốc không chỉ mở mang đầu óc mà còn thêm khôn khéo.
Cậu và Bùi Tri Viễn đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày, trên đường về thì chia cho một bạn nhỏ ít đồ ăn vặt, bạn nhỏ đáp cảm ơn anh trai đầy ngọt ngào với Bùi Tri Viễn.
Vân Thanh đứng bên chỉnh lại, "Phải gọi là chú."
Bạn nhỏ vâng lời sửa theo, "Cảm ơn chú."
Vân Thanh hài lòng.
Thấy biểu cảm nghi ngờ từ Bùi Tri Viễn, cậu chọt eo anh hùng hồn nói, "Anh muốn làm anh trai của bao nhiêu người hả? Anh chỉ có thể là anh trai của một mình em thôi."
Cậu còn truy hỏi hăm dọa, "Bùi Tri Viễn, anh nói đi, anh làm anh trai của mấy người rồi?"
Bùi Tri Viễn buồn cười, "Trước hết em đếm mình có bao nhiêu người anh trai rồi nói tiếp."
"Những anh đó đều là bạn của anh, hơn nữa còn là anh bảo em gọi họ là anh, cùng lắm sau này em chuyển thành gọi là chú."
"Càng không được."
Anh còn nhỏ hơn Chu Tuần.
Vân Thanh đáp, "Không phải em không đếm, mà là anh không cho em đếm. Số anh trai của em có thể không đếm, nhưng em trai của anh phải tính. Anh có bao nhiêu em trai, khai mau."
Bùi Tri Viễn thầm nghĩ, "Không có ai."
Vân Thanh trợn trừng mắt, "Em bốc hơi rồi hả!?"
Bùi Tri Viễn hỏi ngược lại, "Không phải em là bạn trai của anh sao?"
Vân Thanh lên voi xuống chó, "Đúng đúng, em là, em là bạn trai của anh. Em là đối tượng kết hôn của anh, em vẫn là chị dâu của chính em."
Bùi Tri Viễn bật cười vì chị dâu của mình.
Mấy ngày sau, Bùi Tri Viễn dạy học xong, giáo viên tiết sau bị tiêu chảy nên nhờ anh trông chừng một lúc, anh bèn ở lại lớp đợi. Học sinh ở cơ sở không nhỏ hơn anh là mấy, bình thường cũng thích gọi "anh Viễn", Vân Thanh gọi điện tới hỏi anh có phải đang trên đường về không, bảo anh mua mấy món ăn về.
Học sinh nhìn anh cười dịu dàng với điện thoại, bỗng có một người hô hào, "Anh Viễn đang gọi điện với chị dâu nhỉ."
Lớp học lập tức bùng nổ, gọi liên hồi, "Chào chị dâu!"
Bùi Tri Viễn che điện thoại đi xa hơn, người bên đầu dây đó cười khoái chí không ngưng, Bùi Tri Viễn nói, "Em cười gì đó, anh có bao nhiêu em trai em gái em đếm rõ chưa."
Vân Thanh nói, "Đúng là đỉnh, nhiều quá em đếm không hết. Pháp luật không trách công chúng, cho nên em cũng không quan tâm. Anh trai là anh trai của mọi người, còn chồng thì chỉ là chồng của một mình em."
Cách gọi này khiến Bùi Tri Viễn sững sờ, anh cố giữ khóe môi lại, "Ngày càng thêm bàng môn tà đạo."
Vân Thanh đã đủ khó đỡ. Mà chuyện Vân Thanh thân quen với Lan Khê, đây mới thật sự là vấn đề nhức đầu của Bùi Tri Viễn.
Hôm nay Vân Thanh ra ngoài về, cầm đồ người lớn đưa anh như hiến vật quý, "Anh trai xem này."
Bùi Tri Viễn nghẹn lời, "... Cái này cũng là của người ta?"
"Đây là đồ mới, mua riêng cho em."
"Vậy cũng không được."
Vân Thanh nói, "Vậy anh mua cho em đi."
Bùi Tri Viễn đành đồng ý.
Vân Thanh vội đi trả đồ, lúc về thì ngả bài với Bùi Tri Viễn, "Thật ra không phải mua cho em, Lan Khê nói chỉ cần giăng bẫy anh, anh không muốn cũng phải mua cho em."
Bùi Tri Viễn ngoài cười nhưng trong không cười, "Ồ, thì ra còn biết tính toán."
Đến khi món đồ chơi Vân Thanh muốn được giao tới, cậu mới hiểu cái gì gọi là tự làm tự chịu. Lan Khê nói với cậu rằng chỉ cần lấy thứ đó khơi dậy hứng thú, đảm bảo Bùi Tri Viễn sẽ không chịu nổi, nhưng sự thật là cậu bị anh chơi chết đi sống lại. Thế mà Bùi Tri Viễn vân điềm tĩnh nhìn cậu, "Anh trai đã nói gì nhỉ, đợi em trưởng thành sẽ làm em."
Vân Thanh ư ư ư, lại thất bại.
Lúc báo cáo kết quả với Lan Khê, Lan Khê chợt hỏi, "Vì sao em muốn làm với cậu ta, vì để mình thoải mái hay để cậu ta thoải mái?" Vân Thanh đỏ mặt đáp, "Đương nhiên là để anh ấy thoải mái, vì lúc nào anh ấy cũng chỉ quan tâm đến em." Làm cậu thoải mái rồi ngủ.
Lan Khê bảo, "Vậy đó, cậu ta đã thỏa mãn, lạc thú của cậu ta chính là chơi em. Nếu người thật sự đoan trang sẽ không mua đồ chơi cho em đâu. Bùi Tri Viễn ấy à, nhịn nhiều quá."
Vân Thanh do dự có nên đi hay không, Lan Khê liếc cậu hỏi, "Định làm gì?"
"Em về." Vân Thanh nói, "Cho anh trai chơi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.