Quyển 4 - Chương 31: Huyền Thanh Địa Long
Thuyết Bất Đắc Đại Sư
15/08/2014
Trong lịch sử của mỗi chủng tộc đều sẽ có những kỷ niệm có giá trị trường tồn, ví dụ như anh hùng, ví dụ như mỗi một sự kiện lịch sử riêng biệt. Những kỷ niệm có giá trị đó đều có đặc điểm chung, đó là bất kể quý tộc hoàng duệ hay dân thường áo vải tại các chủng tộc này, cứ mỗi khi đề cập tới thì đều khiến cho lệ nóng tràn bờ mi.
Nếu phải chọn ra một kỷ niệm chung đáng giá giữa nhân loại, thú nhân, tinh linh, Ải nhân hay thậm chí cả các dị tộc tà ác tại Ác ma đảo, đáp án sẽ chỉ có một ―― Chúng Thần đại chiến.
Trong suốt giai đoạn Chúng Thần đại chiến trước sau kéo dài đến 20 năm, trong đó thế lực chủ yếu tổng cộng là 3 phe 9 nước, mỗi một phe, mỗi một quốc gia, mỗi một khối thổ nhưỡng đều miêu tả về lớp lớp những nhân tài liên tục xuất hiện. Chỉ tùy tiện điểm ra 1 nhân vật nổi danh tại thời kỳ đó, thì chỉ e rằng nếu không phải loại anh hùng chạm vào có thể bỏng tay, thì cũng là dạng khiến cho vô số hậu nhân phải run rẩy mỗi lần nhắc tới.
Chỉ tùy tiện điểm ra 1 hồi chiến dịch quy mô tại thời kỳ đó, thì cơ man nào là quan chỉ huy lâm trận bách biến, tướng sĩ dũng mãnh, các binh chủng tương khắc lẫn nhau… Điều này khiến cho các học giả binh pháp đời sau phải mất rất nhiều thời gian để nghiên cứu.
Đương nhiên, những chuyện này còn chưa đủ để cho tất cả các chủng tộc phải hoài niệm lâu dài.
Điểm khác biệt so với các thời đại lịch sử khác chính là, trong Chúng Thần đại chiến, có những thiên tài dụng binh ngàn năm khó gặp, có những ma pháp đại sư chưa từng có, có những đại sư kiếm thuật vang dội cổ kim, có điều, chỉ thiếu duy nhất âm mưu gia ―― đây tựa hồ là một điều hết sức khó hiểu, ở thời đại ấy, mỗi người đều vì lý tưởng của chính mình mà phấn đấu.
Thời gian đã qua 1.000 năm, cho dù là hiện tại, chúng ta vẫn như trước không thể không nói rằng, mỗi một cá nhân đều là anh hùng sống dưới ánh hào quang của mặt trời.
―― Ngàn năm Một tiếng thở dài
Dưới chân đã là tuyết sàn sạt rung động, đã 2 năm không trở lại Sử Khảm Bố Lôi, cả 3 chàng trai mặc dù đều không phải là loại nam nhân đa sầu đa cảm, song xa cách đã lâu tâm tình cũng có chút bồi hồi xúc động.
Ở bên ngoài cửa thành phía nam của Sử Khảm Bố Lôi có một đội ngũ xếp hàng rất dài.
Trì Ngạo Thiên nhíu mày, đế đô rộng lớn thiên hạ hiếm thấy, chỉ tính riêng cổng thành cũng có tới 16 chiếc, căn cứ theo quy định tại đế đô, buổi sáng 6:00 mở cửa thành, ban đêm 11:00 thì đóng cổng. Trong 16 cổng lớn, cổng thành phía nam vẫn là đặc thù nhất, 65% lãnh thổ của đế quốc đều nằm ở phía nam đế đô, hơn nữa, miền bắc bộ cạnh đế đô đều là biển lớn vô tận, tại nam bộ đế quốc còn có 2 đế quốc giàu có hiếu chiến khác, bởi vậy toàn bộ đại lục công lộ từ nam cương đều hướng về phía cửa nam. Để không làm ảnh hưởng tới việc truyền tin tức quân tình, nên suốt đêm không hề khép lại. Trong trí nhớ của Trì Ngạo Thiên, bên ngoài tường thành của đế đô chưa bao giờ có 1 hàng ngũ xếp dài đến thế.
Đối với đế quốc, Trì Ngạo Thiên cũng có 1 phần tình cảm đặc thù ―― Mặc dù hắn cho tới bây giờ luôn ra sức phủ nhận, song về một ý nghĩa nào đó, Trì gia luôn là dòng dõi đế quốc thiên hoàng quý phái. Mối quan hệ cùng chung huyết mạch giữa Trì gia với hoàng gia lúc ấy cực kỳ phức tạp, không ít đế quốc quận chúa cuối cùng gả cho con em Trì gia, tương tự, trong các đế vương đương thời cũng luôn có tiền lệ cưới tú nữ Trì gia. Mẫu thân của Hồng Thạch đại đế cũng chính là bà cô tổ của Trì Ngạo Thiên. Chứng kiến “cửa nhà mình” loạn như thế, Trì Ngạo Thiên thậm chí còn đổ lỗi cho thúc thúc mình.
Đội ngũ uốn lượn cong queo chia làm 3 hàng, hàng dài nhất chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra toàn bộ đều là dân chúng và thương nhân, hàng ở giữa không ngờ tất cả đều là dong binh với đủ loại sắc thái, còn đội ngũ còn lại ngắn nhất thì là hơn 10 binh lính hỏa tốc đưa tin về quân tình.
Đại Thanh Sơn kéo Trì Ngạo Thiên một chút, rồi cùng đứng vào hàng ngũ của các dong binh.
Những người đi đường đủ thể loại không ngừng tràn ra từ các khách điếm nhỏ, tửu điếm bên ngoài cổng nam, xếp phía sau đội ngũ. Đội ngũ tiến lên với tốc độ cực kỳ chậm chạp, không ít người vừa phủi tuyết trên người vừa cúi đầu oán giận.
“Giặc còn chưa đánh tới, sao hoàng thành đã trở nên như thế này?”
“Ầy, Quốc vương trẻ hiện giờ chưa từng đánh giặc, không giống lão Vương khi còn tại thế, khó tránh khỏi sẽ có chút kinh hoảng.”
“Nói bé thôi, nói bé thôi. Đúng rồi… Nghe nói, ngay cả tướng quân khu vực phòng thủ đế đô và vùng lân cận còn bị dọa cho chạy mất nữa là. Địch vừa mới tiến vào lãnh thổ, tay bá tước kia đã bỏ chạy đến Bắc bộ liên bang, nếu đánh đến nhà khéo tất cả đều đầu hàng ấy chứ.”
...
Trì Ngạo Thiên 3 người mặt đều ngây ra, Trì Hàn Phong không có ở đế đô ư? Đi Bắc Bộ liên bang rồi sao?
Đội ngũ tương đối dài, binh lính kiểm tra ở đằng xa làm cũng tương đối kỹ, cứ cách vài phút mới xong 1 người, những người xếp hàng phía sau cứ ngày một nhiều thêm.
Tới tận 10:00, ba người mới nhích đến tốp đầu đội ngũ.
Hoắc Ân Tư có phần mất kiên nhẫn, vừa rồi đã 2 lần ra hiệu cho Trì Ngạo Thiên bước ra bày tỏ thân phận, dựa vào thân phận con em chính hệ của đế quốc công tước, muốn tiến vào cổng thành hẳn là tương đối dễ dàng. Trì Ngạo Thiên hờ hững lắc lắc đầu, tại Đế quốc Kỵ sĩ học giáo, hắn sở dĩ quan hệ không tốt với 90% bạn cùng học nguyên nhân chủ yếu chính là vì không muốn thấy chúng cứ rêu rao thân phận quý tộc của mình ở khắp mọi nơi.
Mặc dù bản thân là thiên hoàng quý duệ, nhưng Trì Ngạo Thiên từ nhỏ đã cực kỳ mệt mỏi với chuyện này ―― Hơn nữa tựa hồ toàn bộ những đứa không phải là con cả của Trì gia đều rất ghét điều này.
Đời sau có người cực kỳ khắt khe cho rằng loại tính cách này của Trì Ngạo Thiên từ bẩm sinh đã có rồi:
Dựa theo quy định về việc nối dõi của quý tộc đế quốc, tại các danh môn đế quốc quý tộc thừa kế, con trưởng có thể thừa kế toàn bộ danh dự, của cải cùng với đất phong của gia đình, còn những đứa con còn lại tối đa cũng chỉ có thể trở thành đế quốc Lam linh kỵ sĩ, nếu có quá đông con cái thì thậm chí ngay cả những danh hiệu quý tộc cấp thấp như đế quốc kỵ sĩ cũng chẳng thể có được.
Trì gia công tước, tổ tiên thậm chí có người còn được phong làm Thân vương, nhưng cũng chỉ trong 2 đời. Là danh môn trong danh môn quý tộc đế quốc, cho dù là con thứ của Trì gia cũng có thể được phong làm nam tước thừa kế, còn con cái dòng chính thì đều có được danh hiệu từ tử tước trở lên. Sau đó, chỉ cần có chút công huân thì khả năng đạt được tước vị từ bá tước trở lên là rất lớn.
Có điều, cho dù là được ưu đãi như vậy, song khoảng cách chênh lệch lớn giữa con thứ và con cả thực khiến người ta phải sinh ra cảm thán. Có lẽ, ngay từ khi sinh ra, Trì Ngạo Thiên đã biết mình và huynh trưởng khác hẳn nhau, có lẽ ngay từ lúc còn nhỏ, hắn đã biết những người hầu, gia nhân lúc bấy giờ tới sau khi hắn 20 tuổi sẽ chẳng còn quan hệ gì với hắn nữa.
Có lẽ, sống dưới áp lực như vậy nên Trì Ngạo Thiên đối với những đặc quyền của quý tộc chắc chắn sẽ mất đi tỏ ra cực kỳ ghét cay ghét đắng. Đương nhiên, những điều được viết ra đây cũng chỉ là phán đoán của đa số người đời sau.
Tình huống thực sự rốt cuộc là như thế nào ―― nếu nói Hắc diện long vương ánh mắt là khối băng màu đen, đủ để giữa trưa hè biến thành trời đông giá rét; tâm Hắc diện long vương chính là mặt hồ sâu đen tối, bất cứ kẻ nó có ý định dò xét bí mật của hắn, tất nhiên sẽ biến mất vô tung vô tích.
Khoảng cách đến cổng chính đã chỉ còn hơn 20 mét, phía trước chỉ có chưa đến 20 dong binh, lúc này, đã có thể trông thấy rõ, đội ngũ kiểm tra ở ngoài cửa không phải là Thất Thải Long kỵ sỹ đoàn như trước kia, mà là kiếm sĩ của một số kiếm sĩ doanh ở các thành trấn lân cận đế đô, đầu lĩnh lại là quan quân cấp thấp của Ngự lâm quân, ở bên ngoài cổng thành còn rơi rụng lại một vài dong binh mặc bì giáp màu xanh đen. Nhìn trình độ phối hợp ăn ý của bọn họ trong lúc đó, hiển nhiên, sự hợp tác giữa bọn họ đâu phải chỉ có ngày một ngày hai.
Phỏng chừng còn 30 phút nữa là có thể tiến vào đế đô, 3 chàng trai trẻ đều thở phào nhẹ nhõm. Nhìn xuyên qua lớp cổng thành to lớn, bên trong thành là một đám người rộn ràng nhốn nháo, phía nam thành mặc dù là khu vực nghèo khổ nhất ở đế đô, song những thành thị khác vẫn không thể sánh được. Đế đô dù sao cũng vẫn là đế đô.
Phía trước đột nhiên truyền đến một trận rối loạn, thu hút ánh mắt thất thần của 3 chàng thiếu niên.
Phía trên cùng, 2 kiếm sĩ làm việc công dưới ánh mắt hoài nghi đang kéo xềnh xệch cổ tay trắng nõn của 1 thiếu niên dong binh, trong tay thiếu niên còn cầm 1 quyển nhật ký dong binh. Có lẽ cổ tay phải chịu 1 lực rất lớn, mặt thiếu niên dong binh đã đỏ bừng lên, từ xa nhìn lại, trong mắt thiếu niên tựa hồ đã rơm rớm nước mắt.
“Buôn ra! Buông ra!” Nhìn tay binh lính thật sự không định bỏ ra, thiếu niên dong binh sốt ruột kêu lên.
“Không được! Đại nhân có lệnh, trong lúc chiến tranh, tất cả mọi người đều phải lục soát toàn thân.” Một kiếm sĩ lớn tuổi giọng đanh lại tỏ vẻ không được phép cãi lại.
Phía sau các dong binh đều nhìn nhau, vào thành phải khám người ư? Các dong binh dù biết hay không biết cũng đều bàn tán xôn xao hẳn lên.
“Nếu không buông ra, ta sẽ không khách khí nữa đâu.” Thiếu niên dong binh quát một tiếng, sau khi né tránh 2 lần thì không tiếp tục tránh nữa. Hai chân đột nhiên dụng lực dẫm mạnh xuống đất, dùng 2 cánh tay bị nắm làm trục, thân thể lộn 1 vòng trên không trung, 2 chân đồng thời đá về phía mặt của 2 kiếm sĩ.
Nhìn thiếu niên dong binh vốn bị mình khống chế, 2 kiếm sĩ căn bản không nghĩ đến tình huống lại phát sinh biến hóa, càng không thể ngờ được rằng ngoài cổng đế đô lại có kẻ dám sinh sự chọc vào quân nhân đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự, hơn nữa lại còn là quân nhân đang chấp hành công vụ, cả 2 không kịp phòng ngự cú đá kép, thiếu niên gầy yếu thân hình lại phát lực mạnh vượt quá so với dự kiến của mọi người, 2 kiếm sĩ bị đá lăng không bay lên, ngã sấp rất mạnh trên mặt tuyết, còn thiếu niên trên không trung sau khi lộn 1 vòng thì vững vàng đáp xuống đất.
“Hay!” Đại Thanh Sơn từ tận đáy lòng tán thưởng một tiếng. Loại thân thủ linh hoạt như vậy chỉ có kiếm sĩ chân chính mới có được.
Keng, keng, keng… Xung quanh 6, 7 kiếm sĩ lập tức tuốt trường kiếm ra từ thắt lưng và sau lưng.
“Dừng tay!” Một quan quân Ngự lâm quân với thân phận du kích ngăn cản bộ hạ. Mặc dù không phải là quan trên phụ trách trực tiếp, song trong quân đội quan lớn hơn 1 bậc cũng đã đủ để đè chết ngươi rồi, lời vừa dứt các kiếm sĩ đã ngay tức khắc chuyển hướng kiếm.
“Các hạ là ai? Dựa theo quy định của đế quốc, trong lúc chiến tranh, tất cả mọi người ra vào đế đô đều phải khám xét.” Sắc mặt quan quân cũng cực kỳ khó coi.
Ngự lâm quân là quân thân cận trực tiếp dưới quyền quốc vương bệ hạ, thành viên đội ngũ này đa số đều là con em quý tộc đế quốc, được xưng tụng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Cho dù đối mặt với tứ đại tinh nhuệ của đế quốc, quan binh Ngự lâm quân cũng chẳng hề khách khí, huống hồ gì chỉ là đối mặt với dong binh bình thường. Nếu không phải là sợ mắc sai lầm, vừa rồi lúc thiếu niên dong binh ra sức tung cước đã phải quy chụp ngay mũ “Đối tượng tình nghi”, bỏ tù thẩm tra rồi.
Thiếu niên dong binh trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ khó hiểu: “Ta xưa nay qua đế đô đã bao nhiêu lần như vậy rồi, chưa bao giờ bị kiểm tra, các ngươi đây là khi dễ người khác.”
“Hừ… Đây đang là thời chiến.” Quan quân sắc mặt càng thêm khó coi.
“Vậy ta đây không vào thành nữa…” Thiếu niên dứt khoát lách ra khỏi hàng ngũ dong binh.
“Rất xin lỗi các hạ, biểu hiện của ngươi đã khiến cho ta nghi ngờ không biết ngươi có phải là thám tử của địch hay không. Xông lên, bắt lấy.” Quan quân tỏ ra rất dứt khoát. Vừa rồi biểu hiện của thiếu niên quả thực đã khiến y sinh lòng nghi ngờ. Suốt gần 1 tháng qua, kiểm tra đã nhiều dong binh như vậy rồi mà chưa từng xảy ra chuyện như thế này, xem ra là có ẩn tình không thể nói ra. Vì sự an toàn của đế đô, trước tiên cứ bắt lại là đương nhiên.
Nhận được chỉ thị, trường kiếm của các kiếm sĩ trong nháy mắt đã tỏa sáng lấp lánh, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên nhìn nhau một chút, đồng thời lắc lắc đầu, kiếm sĩ doanh thường trực tại đế quốc mà chiến kỹ quả thực là quá tệ. Những kiếm sĩ trước mặt này đều khoảng 20~35 tuổi, về lý thuyết thì đều đang ở thời kỳ sung sức nhất trong đời, vậy mà trường kiếm sau khi xuất thủ, lực công kích thậm chí còn không bằng lang nhân kiếm sĩ của Pháp Tây Tư đại lục, hơn nữa, còn chưa đề cập đến chuyện liên thủ để đánh. Cái loại này… Mặc dù mọi người đều biết, đế quốc kiếm sĩ doanh đa số đều là tân binh vừa mới nhập ngũ được 1 năm hơn nữa lại là đồ thải của các nhánh bộ đội khác. Mặc dù tất cả mọi người đều giải thích rằng, kiếm sĩ doanh ở vùng phụ cận đế đô suốt 300 năm qua đều không tham gia chiến tranh, song kém cỏi tới mức này thì thực sự là vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, 1 tay nông phu bình thường trải qua mấy tháng huấn luyện cũng không kém tới mức như thế. Trình độ của những kiếm sĩ này so với kiếm sĩ của Tiểu dong binh đoàn thì còn kém xa. Tùy tiện cử ra 1 người của Tiểu dong binh đoàn mặc dù không có khả năng toàn thắng, song để thoát thân giữa đám binh lính này thì lại là điều vô cùng dễ dàng.
Giữa bóng kiếm trắng, điện quang màu tím đột nhiên lóe lên, trong tay thiếu niên dong binh bỗng xuất hiện 2 thanh đoản kiếm màu tím quỷ mị.
Đại Thanh Sơn cùng với Trì Ngạo Thiên đồng thời khẽ nhíu mày. Là đại gia kiếm thuật, cả 2 chàng trai đều vô cùng am hiểu về cách sử dụng trường kiếm, đoản kiếm. Vũ khí trong tay thiếu niên là đoản kiếm mà kiếm sĩ chính quy cùng với kỵ sĩ đều cực kỳ ít dùng, chỉ dài bằng 1/3 kỵ sĩ kiếm, đa số đều có chiều dài từ 0.3~0.5 mét, về mặt kiếm lý mà nói, đường lối phát triển khác hẳn so với đại kiếm và kỵ sĩ kiếm thông dụng. Đại kiếm chú trọng đại khai đại hợp, kiếm phạt như đao, khí thế thủ thắng; trường kiếm so với đại kiếm thì đường đường chính chính hơn, địch nhân nếu có bị trường kiếm đâm bị thương thì nhất định là đâm từ phía chính diện; còn loại đoản kiếm này, bởi vì thân kiếm có chiều dài hạn chế, nên trong giao tranh chính diện sẽ không chiếm được ưu thế. Đối với kiếm thủ sử dụng đoản kiếm thì yêu cầu đầu tiên là tính linh hoạt, loại kiếm này lực sát thương từ 2 cạnh lưỡi kiếm sẽ rộng hơn so với mũi kiếm. Hơn nữa, kiếm này tỏa ra ánh sáng tím, chứng tỏ trong 2 thanh kiếm này ít nhiều có chứa đựng đồng lam, một thứ kim loại hiếm, bản thân kiếm đã có giá trị xa xỉ rồi. Người có thể có được kiếm này, đa số đều là quý tộc thế gia hoặc là trưởng bối sư môn có địa vị tương đương.
Có nhúng tay vào xung đột trước mắt hay không, 2 người trong ánh mắt đồng thời lộ ra nét do dự.
Hỗn chiến chỉ do dự trong nháy mắt đã có kết quả, những giọt máu đỏ trượt qua mũi kiếm rất nhanh bị văng ra xa hơn chục mét, vẩy lên mặt lên người Trì Ngạo Thiên cùng những người khác. Những ngón tay tuấn mỹ trắng muốt như đá cẩm thạch nhẹ nhàng lau đi huyết tích vương trên mặt, cứ như thể chưa từng phát sinh chuyện gì vậy.
4 phía xung quanh thiếu niên dong binh trường kiếm rơi lả tả, trường kiếm sáng như tuyết như bị nam châm dưới đất hút lấy nảy bật lên, phát ra tiếng vang lanh lảnh. Các kiếm sĩ đều dùng tay trái nắm chặt lấy cổ tay phải, kích động nhảy qua một bên, máu tươi theo kẽ hở tuôn ra.
“Phế vật.” Quan quân Ngự lâm quân âm thầm mắng 1 câu, hắn cũng biết những kiếm sĩ này rất kém, song kết cục chưa tới 1 phút đồng hồ đã bị đánh bại hoàn toàn thì quả là vượt xa so với tưởng tượng của y.
2 đội binh lính kiểm tra cũng phát hiện ra nơi này có sự lạ, tương tự đều là quân nằm dưới sự phụ trách của quan quân Ngự lâm quân, bọn họ gọi bảo đám kiếm sĩ thủ hạ tiếp tục kiểm tra, rồi dẫn theo tốp dong binh màu xanh đen từ 2 bên tiến tới.
“Hắn là gian tế, bắt lấy.” Ngự lâm quân du kích sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, những quân nhân cùng võ nhân mặt lúc này cũng đã chú ý tới những thứ rải rác trên mặt đất. Binh lính kiếm sĩ doanh bị thương ở khắp nơi đã xóa sạch sự do dự cuối cùng của toàn bộ quan quân cùng với các Huyền Thanh dong binh.
Nếu phải chọn ra một kỷ niệm chung đáng giá giữa nhân loại, thú nhân, tinh linh, Ải nhân hay thậm chí cả các dị tộc tà ác tại Ác ma đảo, đáp án sẽ chỉ có một ―― Chúng Thần đại chiến.
Trong suốt giai đoạn Chúng Thần đại chiến trước sau kéo dài đến 20 năm, trong đó thế lực chủ yếu tổng cộng là 3 phe 9 nước, mỗi một phe, mỗi một quốc gia, mỗi một khối thổ nhưỡng đều miêu tả về lớp lớp những nhân tài liên tục xuất hiện. Chỉ tùy tiện điểm ra 1 nhân vật nổi danh tại thời kỳ đó, thì chỉ e rằng nếu không phải loại anh hùng chạm vào có thể bỏng tay, thì cũng là dạng khiến cho vô số hậu nhân phải run rẩy mỗi lần nhắc tới.
Chỉ tùy tiện điểm ra 1 hồi chiến dịch quy mô tại thời kỳ đó, thì cơ man nào là quan chỉ huy lâm trận bách biến, tướng sĩ dũng mãnh, các binh chủng tương khắc lẫn nhau… Điều này khiến cho các học giả binh pháp đời sau phải mất rất nhiều thời gian để nghiên cứu.
Đương nhiên, những chuyện này còn chưa đủ để cho tất cả các chủng tộc phải hoài niệm lâu dài.
Điểm khác biệt so với các thời đại lịch sử khác chính là, trong Chúng Thần đại chiến, có những thiên tài dụng binh ngàn năm khó gặp, có những ma pháp đại sư chưa từng có, có những đại sư kiếm thuật vang dội cổ kim, có điều, chỉ thiếu duy nhất âm mưu gia ―― đây tựa hồ là một điều hết sức khó hiểu, ở thời đại ấy, mỗi người đều vì lý tưởng của chính mình mà phấn đấu.
Thời gian đã qua 1.000 năm, cho dù là hiện tại, chúng ta vẫn như trước không thể không nói rằng, mỗi một cá nhân đều là anh hùng sống dưới ánh hào quang của mặt trời.
―― Ngàn năm Một tiếng thở dài
Dưới chân đã là tuyết sàn sạt rung động, đã 2 năm không trở lại Sử Khảm Bố Lôi, cả 3 chàng trai mặc dù đều không phải là loại nam nhân đa sầu đa cảm, song xa cách đã lâu tâm tình cũng có chút bồi hồi xúc động.
Ở bên ngoài cửa thành phía nam của Sử Khảm Bố Lôi có một đội ngũ xếp hàng rất dài.
Trì Ngạo Thiên nhíu mày, đế đô rộng lớn thiên hạ hiếm thấy, chỉ tính riêng cổng thành cũng có tới 16 chiếc, căn cứ theo quy định tại đế đô, buổi sáng 6:00 mở cửa thành, ban đêm 11:00 thì đóng cổng. Trong 16 cổng lớn, cổng thành phía nam vẫn là đặc thù nhất, 65% lãnh thổ của đế quốc đều nằm ở phía nam đế đô, hơn nữa, miền bắc bộ cạnh đế đô đều là biển lớn vô tận, tại nam bộ đế quốc còn có 2 đế quốc giàu có hiếu chiến khác, bởi vậy toàn bộ đại lục công lộ từ nam cương đều hướng về phía cửa nam. Để không làm ảnh hưởng tới việc truyền tin tức quân tình, nên suốt đêm không hề khép lại. Trong trí nhớ của Trì Ngạo Thiên, bên ngoài tường thành của đế đô chưa bao giờ có 1 hàng ngũ xếp dài đến thế.
Đối với đế quốc, Trì Ngạo Thiên cũng có 1 phần tình cảm đặc thù ―― Mặc dù hắn cho tới bây giờ luôn ra sức phủ nhận, song về một ý nghĩa nào đó, Trì gia luôn là dòng dõi đế quốc thiên hoàng quý phái. Mối quan hệ cùng chung huyết mạch giữa Trì gia với hoàng gia lúc ấy cực kỳ phức tạp, không ít đế quốc quận chúa cuối cùng gả cho con em Trì gia, tương tự, trong các đế vương đương thời cũng luôn có tiền lệ cưới tú nữ Trì gia. Mẫu thân của Hồng Thạch đại đế cũng chính là bà cô tổ của Trì Ngạo Thiên. Chứng kiến “cửa nhà mình” loạn như thế, Trì Ngạo Thiên thậm chí còn đổ lỗi cho thúc thúc mình.
Đội ngũ uốn lượn cong queo chia làm 3 hàng, hàng dài nhất chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra toàn bộ đều là dân chúng và thương nhân, hàng ở giữa không ngờ tất cả đều là dong binh với đủ loại sắc thái, còn đội ngũ còn lại ngắn nhất thì là hơn 10 binh lính hỏa tốc đưa tin về quân tình.
Đại Thanh Sơn kéo Trì Ngạo Thiên một chút, rồi cùng đứng vào hàng ngũ của các dong binh.
Những người đi đường đủ thể loại không ngừng tràn ra từ các khách điếm nhỏ, tửu điếm bên ngoài cổng nam, xếp phía sau đội ngũ. Đội ngũ tiến lên với tốc độ cực kỳ chậm chạp, không ít người vừa phủi tuyết trên người vừa cúi đầu oán giận.
“Giặc còn chưa đánh tới, sao hoàng thành đã trở nên như thế này?”
“Ầy, Quốc vương trẻ hiện giờ chưa từng đánh giặc, không giống lão Vương khi còn tại thế, khó tránh khỏi sẽ có chút kinh hoảng.”
“Nói bé thôi, nói bé thôi. Đúng rồi… Nghe nói, ngay cả tướng quân khu vực phòng thủ đế đô và vùng lân cận còn bị dọa cho chạy mất nữa là. Địch vừa mới tiến vào lãnh thổ, tay bá tước kia đã bỏ chạy đến Bắc bộ liên bang, nếu đánh đến nhà khéo tất cả đều đầu hàng ấy chứ.”
...
Trì Ngạo Thiên 3 người mặt đều ngây ra, Trì Hàn Phong không có ở đế đô ư? Đi Bắc Bộ liên bang rồi sao?
Đội ngũ tương đối dài, binh lính kiểm tra ở đằng xa làm cũng tương đối kỹ, cứ cách vài phút mới xong 1 người, những người xếp hàng phía sau cứ ngày một nhiều thêm.
Tới tận 10:00, ba người mới nhích đến tốp đầu đội ngũ.
Hoắc Ân Tư có phần mất kiên nhẫn, vừa rồi đã 2 lần ra hiệu cho Trì Ngạo Thiên bước ra bày tỏ thân phận, dựa vào thân phận con em chính hệ của đế quốc công tước, muốn tiến vào cổng thành hẳn là tương đối dễ dàng. Trì Ngạo Thiên hờ hững lắc lắc đầu, tại Đế quốc Kỵ sĩ học giáo, hắn sở dĩ quan hệ không tốt với 90% bạn cùng học nguyên nhân chủ yếu chính là vì không muốn thấy chúng cứ rêu rao thân phận quý tộc của mình ở khắp mọi nơi.
Mặc dù bản thân là thiên hoàng quý duệ, nhưng Trì Ngạo Thiên từ nhỏ đã cực kỳ mệt mỏi với chuyện này ―― Hơn nữa tựa hồ toàn bộ những đứa không phải là con cả của Trì gia đều rất ghét điều này.
Đời sau có người cực kỳ khắt khe cho rằng loại tính cách này của Trì Ngạo Thiên từ bẩm sinh đã có rồi:
Dựa theo quy định về việc nối dõi của quý tộc đế quốc, tại các danh môn đế quốc quý tộc thừa kế, con trưởng có thể thừa kế toàn bộ danh dự, của cải cùng với đất phong của gia đình, còn những đứa con còn lại tối đa cũng chỉ có thể trở thành đế quốc Lam linh kỵ sĩ, nếu có quá đông con cái thì thậm chí ngay cả những danh hiệu quý tộc cấp thấp như đế quốc kỵ sĩ cũng chẳng thể có được.
Trì gia công tước, tổ tiên thậm chí có người còn được phong làm Thân vương, nhưng cũng chỉ trong 2 đời. Là danh môn trong danh môn quý tộc đế quốc, cho dù là con thứ của Trì gia cũng có thể được phong làm nam tước thừa kế, còn con cái dòng chính thì đều có được danh hiệu từ tử tước trở lên. Sau đó, chỉ cần có chút công huân thì khả năng đạt được tước vị từ bá tước trở lên là rất lớn.
Có điều, cho dù là được ưu đãi như vậy, song khoảng cách chênh lệch lớn giữa con thứ và con cả thực khiến người ta phải sinh ra cảm thán. Có lẽ, ngay từ khi sinh ra, Trì Ngạo Thiên đã biết mình và huynh trưởng khác hẳn nhau, có lẽ ngay từ lúc còn nhỏ, hắn đã biết những người hầu, gia nhân lúc bấy giờ tới sau khi hắn 20 tuổi sẽ chẳng còn quan hệ gì với hắn nữa.
Có lẽ, sống dưới áp lực như vậy nên Trì Ngạo Thiên đối với những đặc quyền của quý tộc chắc chắn sẽ mất đi tỏ ra cực kỳ ghét cay ghét đắng. Đương nhiên, những điều được viết ra đây cũng chỉ là phán đoán của đa số người đời sau.
Tình huống thực sự rốt cuộc là như thế nào ―― nếu nói Hắc diện long vương ánh mắt là khối băng màu đen, đủ để giữa trưa hè biến thành trời đông giá rét; tâm Hắc diện long vương chính là mặt hồ sâu đen tối, bất cứ kẻ nó có ý định dò xét bí mật của hắn, tất nhiên sẽ biến mất vô tung vô tích.
Khoảng cách đến cổng chính đã chỉ còn hơn 20 mét, phía trước chỉ có chưa đến 20 dong binh, lúc này, đã có thể trông thấy rõ, đội ngũ kiểm tra ở ngoài cửa không phải là Thất Thải Long kỵ sỹ đoàn như trước kia, mà là kiếm sĩ của một số kiếm sĩ doanh ở các thành trấn lân cận đế đô, đầu lĩnh lại là quan quân cấp thấp của Ngự lâm quân, ở bên ngoài cổng thành còn rơi rụng lại một vài dong binh mặc bì giáp màu xanh đen. Nhìn trình độ phối hợp ăn ý của bọn họ trong lúc đó, hiển nhiên, sự hợp tác giữa bọn họ đâu phải chỉ có ngày một ngày hai.
Phỏng chừng còn 30 phút nữa là có thể tiến vào đế đô, 3 chàng trai trẻ đều thở phào nhẹ nhõm. Nhìn xuyên qua lớp cổng thành to lớn, bên trong thành là một đám người rộn ràng nhốn nháo, phía nam thành mặc dù là khu vực nghèo khổ nhất ở đế đô, song những thành thị khác vẫn không thể sánh được. Đế đô dù sao cũng vẫn là đế đô.
Phía trước đột nhiên truyền đến một trận rối loạn, thu hút ánh mắt thất thần của 3 chàng thiếu niên.
Phía trên cùng, 2 kiếm sĩ làm việc công dưới ánh mắt hoài nghi đang kéo xềnh xệch cổ tay trắng nõn của 1 thiếu niên dong binh, trong tay thiếu niên còn cầm 1 quyển nhật ký dong binh. Có lẽ cổ tay phải chịu 1 lực rất lớn, mặt thiếu niên dong binh đã đỏ bừng lên, từ xa nhìn lại, trong mắt thiếu niên tựa hồ đã rơm rớm nước mắt.
“Buôn ra! Buông ra!” Nhìn tay binh lính thật sự không định bỏ ra, thiếu niên dong binh sốt ruột kêu lên.
“Không được! Đại nhân có lệnh, trong lúc chiến tranh, tất cả mọi người đều phải lục soát toàn thân.” Một kiếm sĩ lớn tuổi giọng đanh lại tỏ vẻ không được phép cãi lại.
Phía sau các dong binh đều nhìn nhau, vào thành phải khám người ư? Các dong binh dù biết hay không biết cũng đều bàn tán xôn xao hẳn lên.
“Nếu không buông ra, ta sẽ không khách khí nữa đâu.” Thiếu niên dong binh quát một tiếng, sau khi né tránh 2 lần thì không tiếp tục tránh nữa. Hai chân đột nhiên dụng lực dẫm mạnh xuống đất, dùng 2 cánh tay bị nắm làm trục, thân thể lộn 1 vòng trên không trung, 2 chân đồng thời đá về phía mặt của 2 kiếm sĩ.
Nhìn thiếu niên dong binh vốn bị mình khống chế, 2 kiếm sĩ căn bản không nghĩ đến tình huống lại phát sinh biến hóa, càng không thể ngờ được rằng ngoài cổng đế đô lại có kẻ dám sinh sự chọc vào quân nhân đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự, hơn nữa lại còn là quân nhân đang chấp hành công vụ, cả 2 không kịp phòng ngự cú đá kép, thiếu niên gầy yếu thân hình lại phát lực mạnh vượt quá so với dự kiến của mọi người, 2 kiếm sĩ bị đá lăng không bay lên, ngã sấp rất mạnh trên mặt tuyết, còn thiếu niên trên không trung sau khi lộn 1 vòng thì vững vàng đáp xuống đất.
“Hay!” Đại Thanh Sơn từ tận đáy lòng tán thưởng một tiếng. Loại thân thủ linh hoạt như vậy chỉ có kiếm sĩ chân chính mới có được.
Keng, keng, keng… Xung quanh 6, 7 kiếm sĩ lập tức tuốt trường kiếm ra từ thắt lưng và sau lưng.
“Dừng tay!” Một quan quân Ngự lâm quân với thân phận du kích ngăn cản bộ hạ. Mặc dù không phải là quan trên phụ trách trực tiếp, song trong quân đội quan lớn hơn 1 bậc cũng đã đủ để đè chết ngươi rồi, lời vừa dứt các kiếm sĩ đã ngay tức khắc chuyển hướng kiếm.
“Các hạ là ai? Dựa theo quy định của đế quốc, trong lúc chiến tranh, tất cả mọi người ra vào đế đô đều phải khám xét.” Sắc mặt quan quân cũng cực kỳ khó coi.
Ngự lâm quân là quân thân cận trực tiếp dưới quyền quốc vương bệ hạ, thành viên đội ngũ này đa số đều là con em quý tộc đế quốc, được xưng tụng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Cho dù đối mặt với tứ đại tinh nhuệ của đế quốc, quan binh Ngự lâm quân cũng chẳng hề khách khí, huống hồ gì chỉ là đối mặt với dong binh bình thường. Nếu không phải là sợ mắc sai lầm, vừa rồi lúc thiếu niên dong binh ra sức tung cước đã phải quy chụp ngay mũ “Đối tượng tình nghi”, bỏ tù thẩm tra rồi.
Thiếu niên dong binh trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ khó hiểu: “Ta xưa nay qua đế đô đã bao nhiêu lần như vậy rồi, chưa bao giờ bị kiểm tra, các ngươi đây là khi dễ người khác.”
“Hừ… Đây đang là thời chiến.” Quan quân sắc mặt càng thêm khó coi.
“Vậy ta đây không vào thành nữa…” Thiếu niên dứt khoát lách ra khỏi hàng ngũ dong binh.
“Rất xin lỗi các hạ, biểu hiện của ngươi đã khiến cho ta nghi ngờ không biết ngươi có phải là thám tử của địch hay không. Xông lên, bắt lấy.” Quan quân tỏ ra rất dứt khoát. Vừa rồi biểu hiện của thiếu niên quả thực đã khiến y sinh lòng nghi ngờ. Suốt gần 1 tháng qua, kiểm tra đã nhiều dong binh như vậy rồi mà chưa từng xảy ra chuyện như thế này, xem ra là có ẩn tình không thể nói ra. Vì sự an toàn của đế đô, trước tiên cứ bắt lại là đương nhiên.
Nhận được chỉ thị, trường kiếm của các kiếm sĩ trong nháy mắt đã tỏa sáng lấp lánh, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên nhìn nhau một chút, đồng thời lắc lắc đầu, kiếm sĩ doanh thường trực tại đế quốc mà chiến kỹ quả thực là quá tệ. Những kiếm sĩ trước mặt này đều khoảng 20~35 tuổi, về lý thuyết thì đều đang ở thời kỳ sung sức nhất trong đời, vậy mà trường kiếm sau khi xuất thủ, lực công kích thậm chí còn không bằng lang nhân kiếm sĩ của Pháp Tây Tư đại lục, hơn nữa, còn chưa đề cập đến chuyện liên thủ để đánh. Cái loại này… Mặc dù mọi người đều biết, đế quốc kiếm sĩ doanh đa số đều là tân binh vừa mới nhập ngũ được 1 năm hơn nữa lại là đồ thải của các nhánh bộ đội khác. Mặc dù tất cả mọi người đều giải thích rằng, kiếm sĩ doanh ở vùng phụ cận đế đô suốt 300 năm qua đều không tham gia chiến tranh, song kém cỏi tới mức này thì thực sự là vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, 1 tay nông phu bình thường trải qua mấy tháng huấn luyện cũng không kém tới mức như thế. Trình độ của những kiếm sĩ này so với kiếm sĩ của Tiểu dong binh đoàn thì còn kém xa. Tùy tiện cử ra 1 người của Tiểu dong binh đoàn mặc dù không có khả năng toàn thắng, song để thoát thân giữa đám binh lính này thì lại là điều vô cùng dễ dàng.
Giữa bóng kiếm trắng, điện quang màu tím đột nhiên lóe lên, trong tay thiếu niên dong binh bỗng xuất hiện 2 thanh đoản kiếm màu tím quỷ mị.
Đại Thanh Sơn cùng với Trì Ngạo Thiên đồng thời khẽ nhíu mày. Là đại gia kiếm thuật, cả 2 chàng trai đều vô cùng am hiểu về cách sử dụng trường kiếm, đoản kiếm. Vũ khí trong tay thiếu niên là đoản kiếm mà kiếm sĩ chính quy cùng với kỵ sĩ đều cực kỳ ít dùng, chỉ dài bằng 1/3 kỵ sĩ kiếm, đa số đều có chiều dài từ 0.3~0.5 mét, về mặt kiếm lý mà nói, đường lối phát triển khác hẳn so với đại kiếm và kỵ sĩ kiếm thông dụng. Đại kiếm chú trọng đại khai đại hợp, kiếm phạt như đao, khí thế thủ thắng; trường kiếm so với đại kiếm thì đường đường chính chính hơn, địch nhân nếu có bị trường kiếm đâm bị thương thì nhất định là đâm từ phía chính diện; còn loại đoản kiếm này, bởi vì thân kiếm có chiều dài hạn chế, nên trong giao tranh chính diện sẽ không chiếm được ưu thế. Đối với kiếm thủ sử dụng đoản kiếm thì yêu cầu đầu tiên là tính linh hoạt, loại kiếm này lực sát thương từ 2 cạnh lưỡi kiếm sẽ rộng hơn so với mũi kiếm. Hơn nữa, kiếm này tỏa ra ánh sáng tím, chứng tỏ trong 2 thanh kiếm này ít nhiều có chứa đựng đồng lam, một thứ kim loại hiếm, bản thân kiếm đã có giá trị xa xỉ rồi. Người có thể có được kiếm này, đa số đều là quý tộc thế gia hoặc là trưởng bối sư môn có địa vị tương đương.
Có nhúng tay vào xung đột trước mắt hay không, 2 người trong ánh mắt đồng thời lộ ra nét do dự.
Hỗn chiến chỉ do dự trong nháy mắt đã có kết quả, những giọt máu đỏ trượt qua mũi kiếm rất nhanh bị văng ra xa hơn chục mét, vẩy lên mặt lên người Trì Ngạo Thiên cùng những người khác. Những ngón tay tuấn mỹ trắng muốt như đá cẩm thạch nhẹ nhàng lau đi huyết tích vương trên mặt, cứ như thể chưa từng phát sinh chuyện gì vậy.
4 phía xung quanh thiếu niên dong binh trường kiếm rơi lả tả, trường kiếm sáng như tuyết như bị nam châm dưới đất hút lấy nảy bật lên, phát ra tiếng vang lanh lảnh. Các kiếm sĩ đều dùng tay trái nắm chặt lấy cổ tay phải, kích động nhảy qua một bên, máu tươi theo kẽ hở tuôn ra.
“Phế vật.” Quan quân Ngự lâm quân âm thầm mắng 1 câu, hắn cũng biết những kiếm sĩ này rất kém, song kết cục chưa tới 1 phút đồng hồ đã bị đánh bại hoàn toàn thì quả là vượt xa so với tưởng tượng của y.
2 đội binh lính kiểm tra cũng phát hiện ra nơi này có sự lạ, tương tự đều là quân nằm dưới sự phụ trách của quan quân Ngự lâm quân, bọn họ gọi bảo đám kiếm sĩ thủ hạ tiếp tục kiểm tra, rồi dẫn theo tốp dong binh màu xanh đen từ 2 bên tiến tới.
“Hắn là gian tế, bắt lấy.” Ngự lâm quân du kích sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, những quân nhân cùng võ nhân mặt lúc này cũng đã chú ý tới những thứ rải rác trên mặt đất. Binh lính kiếm sĩ doanh bị thương ở khắp nơi đã xóa sạch sự do dự cuối cùng của toàn bộ quan quân cùng với các Huyền Thanh dong binh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.