Dong Binh Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 20: Kiếm Chi Tinh Linh (Trung)

Thuyết Bất Đắc Đại Sư

14/08/2014

“Bạch y A Phong?” Dong binh trong dong binh giới hầu hết đều biết cái tên này, lữ khách trong đại sảnh đều không tự chủ ngước nhìn kẻ mới nổi lên trên “Chiến Hồn Bảng”. Trong truyền kỳ nhiệm vụ miêu tả: Bất luận kẻ nào đầu tiên thấy hắn cũng không cảm thấy được hắn có cái gì đặc biệt, “Chỉ giống như một học giả hoặc là quý tộc thôi!” Tất cả mọi người đều cho là như thế.

“Như vậy không phải tốt lắm sao?”

Hắn thản nhiên cười, mọi người nghĩ đến hắn đều rất khó tưởng tượng, hắn giống như một người vĩ đại, cư nhiên không màng danh lợi.

“Mọi chuyện trên thế gian đều có nhân quả, ta không lấy suy nghĩ bản thân để phán đoán thị phi thiện ác.”

Hắn mỉm cười lắc đầu, đó là suy nghĩ của hắn – thật khác người. Hắn tiếp tục làm một ít công tác vụn vặt.

“Thông hiểu kiếm đạo cũng không có gì là quá giỏi cả, ta bất quá cũng chỉ là phàm nhân, có thể hưởng hết nhân gian lạc thú đã là mãn nguyện rồi.”

Hắn lui bước sao? Ngược lại, hắn đã hoàn toàn nắm giữ kiếm thuật chân lý, gặp phải lựa chọn cấp thiết, hắn lựa chọn trung thành với chính mình, thấu hiểu tình đời, nhanh chóng tạo ra thiện ác vận mệnh, cái gì khiến cho hắn đột phá phạm trù kiếm sĩ, trở thành một Kiếm sư vĩ đại? Chỉ dựa vào cái đầu lạnh luôn bình tĩnh thản nhiên trước mọi chuyện này sao?

Trong truyền thuyết Bạch y A Phong xuất thân tại một ma pháp thế gia ở Ngả Mễ đế quốc, vốn cũng là ma pháp sư cấp 1, nhưng bởi vì hắn yêu kiếm, cho nên ma kiếm song tu, hơn nữa trở thành một kiếm sĩ nổi danh, có điều tại lúc đỉnh cao danh vọng nhất, hắn đột nhiên ly khai Ma Pháp hiệp hội cùng với cả chức vụ đế quốc cung đình, thần kỳ bình thản thối lui. Thế mới nói hắn không màng danh lợi.

Trên người của hắn, cuối cùng không thể cảm thụ một tia ma pháp khí tức, nhưng kiếm thuật của hắn lại siêu thoát lẽ thường, tiến nhập một loại trạng thái không thể ngôn dụ. Không hề có pháp lực, A Phong quả thật không thể tái thi pháp, nhưng kiếm khí của hắn lại càng thêm bí ẩn vô tung mà lãnh lẽo chí mạng, thoát khỏi hạn chế của pháp lực, đem uy lực của kiếm phát huy đến mức tận cùng, càng làm tăng khả năng ma pháp, lấy ý ngự kiếm - Đại kiếm sư bằng vào một thanh sắt thường có thể tùy hứng xuất ra siêu ma pháp mãnh liệt, dũng cảm phá đi rồi lặp lại, quả thật không thể diễn tả.

Bạch y A Phong, không hề nghi ngờ là một cái tên được chú ý nhất trong giới dong binh gần đây.

Không có cuồng hóa, cuồng chiến sĩ vẫn có thể nói đạo lý, nhất là trước áp lực cực lớn trước mặt.

“Lui!” Cuồng chiến sĩ cao to gầm lên giận dữ. Đồng thời hai cuồng chiến sĩ giúp đỡ cuồng chiến sĩ bị thương thối lui qua một bên.

“Như vậy là tốt nhất, tất cả mọi người là dong binh huynh đệ, có chuyện gì cũng có thể ngồi xuống từ từ đàm phán.” Vẫn như trước hoà ái tươi cười, khách khí nói.

A Phong bình thản cười nói tiếp: “Ta nghĩ, chúng ta đều là đi hoàn thành nhiệm vụ đặc thù này, tổ chức dong binh cũng giống nhau, đều là muốn kiếm chén cơm, vậy mọi người cùng nhau thương lượng một chút, tìm cách giải quyết tốt nhất? Nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, tiền thuê nhiều như vậy, mọi người cùng nhau hoàn thành không phải rất tốt sao, chính mình xông vào rồi mất mạng, cuối cùng cái gì cũng không chiếm được.”

“A Phong, vậy để lão nhân ta cùng đồng bọn ta cùng ngươi làm nhiệm vụ này đi.” Lão người lùn nói lúc nãy giờ chợt đề nghị:

“Chúng ta là dong binh đoàn Cấp A ‘Ngân Tuyết Lang’ nhất đẳng tổ nhiệm vụ ‘Lang Linh’ phân đội, gọi ta là lão Lạc Khắc là được, ta là dong binh Cấp A; đồng bọn của ta có: dong binh Cấp A - Tuyết lang kỵ sĩ Lam Đức; dong binh Cấp B - ma pháp cung tiễn thủ Lai Ân; dong binh Cấp A - nhất cấp ma pháp sư Kiệt Tư; Cấp B dong binh, tinh linh đại ma pháp sư Lai Tư Lâm Khắc.”

“Ong... ong...” Nghe tên “Ngân Tuyết Lang”, không khí trong tửu điếm chợt sôi trào: “Ong... ong...” Nghe đến tên “Lang Linh”, tiếng nghị luận càng lớn, một trong ngũ đại dong binh đoàn “Ngân Tuyết Lang”. Nghe nói tổ chức tầng chót có ba cái tiểu tổ trung tâm cao nhất: Phụ trách nghiệp vụ chiến tranh chính quy “Lang Hồn”, phụ trách nghiệp vụ ám sát “Lang Phách”, cùng với vừa nhắc đến - phụ trách nghiệp vụ do thám “Lang Linh”. Nhiệm vụ bình thường đều là thành viên bình thường đi hoàn thành, một khi xuất hiện tình huống nguy hiểm trọng đại, mới cần xuất động ba cái siêu cấp tiểu tổ này.

Nghe xong lão Lạc Khắc giới thiệu toàn đội, nhất là khi nghe trong một tiểu tổ đã có ba dong binh Cấp A, hai dong binh Cấp B, còn có một tinh linh đại ma pháp sư; Cơ hồ mọi người đều cho rằng hy vọng hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng rời xa mình.



“Chúng ta lúc trước có một tiểu tổ do thám tinh nhuệ trong lúc đi thăm dò cho nhiệm vụ này toàn quân bị diệt, bên trong có hai dong binh Cấp A, nhiệm vụ lần này phi thường nguy hiểm cho nên ta đại biểu ‘Ngân Tuyết Lang’ quyết định không phản đối dong binh bằng hữu tham gia nhiệm vụ lần này, hơn nữa nguyện ý cùng mọi người cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ lần này tất nhiên lợi ích sẽ được chia đều.”

“A Phong huynh, tính luôn chúng ta vào đi.” Từ một bàn khác một người trẻ tuổi toàn thân khoác lang kỵ bì giáp rõ ràng là người Cáp Thước tiến vào: “Cáp Thước Thiết Lang dong binh đoàn, cấp bậc C, ta tên là Hách Tư Lạp, ta đi cùng với A Tư là lang kỵ sĩ, cấp bậc B; Còn có hai ma pháp sư cấp bậc C, người râu bạc là Khắc Khắc ma pháp sư cấp 1, còn người không có râu chính là đồ đệ của Khắc Khắc, tên Nặc, nhị cấp ma pháp sư kiêm sơ cấp mục sư.”

“Cuồng Bạo Chiến Sĩ dong binh đoàn”, cuồng chiến sĩ cao to đứng lên như lúc tức giận khi nãy hét lên tận trời: “Dong binh đoàn Cấp B, chúng ta đều là dong binh Cấp B, cuồng chiến sĩ. Ta, Đức Lỗ, bọn họ là đệ đệ của ta: Đức Càng, Đức Hải, Đức Sơn. Chúng ta là tổ chức lớn, tổng cộng có 300 nhân mã, đội trưởng phái chúng ta đi hoàn thành nhiệm vụ lần này.”

“Tỉnh lại tỉnh lại, nơi này đều là tổ chức lớn a, A Phong nơi đó cũng là có 500 dong binh huynh đệ, còn Cáp Thước Thiết Lang cũng có 400 chứ ít sao.” Không biết tại sao, lão người lùn luôn luôn cùng với Cuồng chiến sĩ cao to đối nghịch.

“Ha ha, xin chào chư vị đại ca, chúng ta là ‘Tiểu Dong Binh Đoàn’ cấp bậc F, ta tên là Ngả Mễ, đồng đội của ta là Đại Thanh Sơn, vừa mới hoàn thành 7 nhiệm vụ, vừa rồi đã nhắc đến, Cấp G.” Ngả Mễ cảm giác phấn khởi, hướng về phía tất cả người ở chỗ này vẫy tay.

“Mẹ kiếp, nếu là SS nhiệm vụ, dong binh nào cũng sẽ không phản đối có đông người tham gia cùng đi hiệp trợ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng dong binh nào cũng không nguyện ý có phế vật tiến vào ngồi mát ăn bát vàng.” Đức Lỗ là người đầu tiên phản đối.

Nhưng lập tức bị lão Lạc đâm một câu: “Ngươi sao biết người ta không bằng ngươi nhỉ? Cứ thử đi nha, hắc hắc, không cần bị đánh cho phát khóc là được.”

“Ngươi......” Đức Lỗ tay lại chạm đến đại chiến phủ.

“Sao, muốn thử xem búa ai lợi hại hơn à?” Lão người lùn trên ghế nhảy xuống cầm lên chiến phủ thật lớn. Búa này so với đại chiến phủ của cuồng chiến sĩ hoàn toàn tương phản, mặt búa chừng một thước vuông, so với người lùn thấp hơn không bao nhiêu, nhưng tay cầm phi thường ngắn, rất thích hợp để người lùn cầm hai tay, lại tiện lợi trong không gian hẹp.

“Bỏ đi, lão gia gia, ngài đã 100 tuổi rồi, không cần chấp nhặt cùng với người trẻ tuổi.” A Phong khách khí lấy tay đặt tại lưỡi chiến phủ đang giương lên của lão người lùn.

“Hay là cho bọn họ giao thủ thử đi, nhiệm vụ này quá nguy hiểm, nếu như không có năng lực nhất định, đi vào chính là chết - ngược lại là hại bọn họ.” Dong binh Cấp A Tuyết lang kỵ sĩ Lam Đức ở một bên chen vào nói.

“Ha ha, như vậy rất hay, cám ơn mọi người cho ta một cơ hội biểu diễn.” Ngả Mễ lập tức đứng lên.

“Đánh hoài nghiện mất rồi, ê người cao to, ngươi cùng với một huynh đệ của ngươi cùng tiến lên đây đi, ta tiếp cả hai.”

“Hừ” một tiếng Đức Lỗ cùng với một đệ đệ của hắn liền giơ cao chiến phủ, từ hai bên xông tới.

“Khoan khoan.” Ngả Mễ duỗi tay ngăn cản.

“Sao, sợ chết rồi sao tiểu mao tử?” Đức Lỗ sốt ruột khiêu khích, sợ Ngả Mễ kiếm cớ rút lui.

“Hừ, đồ điên, trận đấu phấn khích như vậy, sao có thể không tiến hành hả? Nhưng ta - một dong binh Cấp G, đánh với các ngươi hai tên Cấp B, cấp bậc kém nhiều như vậy, chẳng lẽ không có ai bênh vực kẻ yếu sao? Cho dù mọi người không bênh vực kẻ yếu, chẳng lẽ không nguyện ý hạ thủ, đánh bạc một phen? Ta cược 10 kim tệ là ta có thể thắng hai đầu đại bổn ngưu này, ai cược với ta nào?”



“Tiểu huynh đệ, hay lắm, có khí phách, ta thích nhất cùng người ta đổ sinh tử.” Lão người lùn từ trong lồng ngực lấy ra một gói to, từ bên trong đổ ra 10 tử kim tệ: “Đổ ngươi thắng, 10 tử kim tệ.” Một tử kim tệ tương đương 10 kim tệ, xem ra lão người lùn nhất định đối chọi với cuồng chiến sĩ.

“Ta cá là ta thắng, Đức Hải, lấy 100 kim tệ ra.” Xôn xao một phen, kim tệ ngã đổ đống trên bàn.

“Ta cá Cuồng chiến sĩ thắng, 100 kim tệ.” Cáp Thước Thiết Lang dong binh đoàn Hách Tư Lạp cũng lấy ra 100 kim tệ.

“Ta cùng với huynh đệ của ta không giỏi đổ, mọi người không nên nhìn ta.” A Phong nhẹ giọng nói: “Chỉ so thắng thua, không so sinh tử, hai vị phải hạ thủ lưu tình.”

“Há há, có cơ hội phát tài rồi.” Ngả Mễ vỗ vỗ bả vai Đại Thanh Sơn, Đại Thanh Sơn vẻ mặt u buồn nói: “Đây chính là tất cả tài sản của chúng ta a, nếu như thua, đành phải dọn đi ra ngoài ở.”

“Há há, yên tâm, ngươi đếm tới 100, ta hốt kim tệ trở về.” Ngả Mễ xuất trường kiếm chém gió một nhát khiêu khích: “Đến đây đi!”

“Tiểu mao tử muốn tìm chết sao?” Nhiều lần bị chọc giận, Đức Lỗ lửa giận ngút trời, kỵ sĩ đại chiến phủ quấy đảo một luồng khí lưu thật lớn từ trên chém xuống, ngay lúc chiến phủ phách qua khe hở, ánh nến liền lay động trong gió, lóe sáng rồi trở tối. Mặt khác một chuôi chiến phủ không một tiếng động trực tiếp đâm về phía eo Ngả Mễ.

Không có kẻ nào có thể tưởng tượng, cuồng chiến sĩ nổi tiếng thô lỗ thẳng thắn đã ưu thế 2 người lại còn xuất ra chiến thuật phối hợp hiểm độc như thế.

Cuồng chiến sĩ chiến phủ nhẹ nhất là 56 cân, mà kỵ sĩ chiến phủ bình thường đều ngoài 80 cân, Đức Lỗ chiến phủ phỏng chừng đã hơn 100 cân mà bị Đức Lỗ múa may như một cây rơm rạ. Chưa đối mặt với cái chuôi chiến phủ này không ai tưởng tượng ra nó phóng ra tốc độ kinh hồn như thế nào.

Băng Nhận như lốc xoáy quanh co nghênh tiếp cùng với kị sỹ chiến phủ tiếp xúc trong nháy mắt lập tức tá lực tiêu diêu trở về, chiến phủ mang theo quán tính tạo thành nửa vòng tròn, sau khi phách về phía trước lại tiếp tục bổ xuống; Chuôi chiến phủ của tên còn lại như độc xà uốn lượn sắp đến, giấu ở mặt sau cự đại chiến phủ lộ ra bộ mặt dữ tợn, Đức Lỗ chiến phủ kéo ngược nửa vòng tròn phách tới.

Tất cả người đang xem cuộc chiến sắc mặt đều ngưng trọng lên -- Công kích thuần thục như thế, đầy sức mạnh cùng tốc độ, không cho đối thủ không gian và thời gian phản kích, cho dù là một dong binh Cấp A cũng sẽ luống cuống tay chân, một tiểu hài tử Cấp G sẽ thế nào......

Chiến trường cục diện đột nhiên đã xảy ra biến hóa......

Ngả Mễ lợi dụng một điểm khe hở giữa 2 thanh chiến phủ, trường kiếm tấn tốc phát khởi một trận băng sương, “Băng chi nhận” kêu to một tiếng, vô số băng nhận toả hàn phong bay múa đâm về phía cuồng chiến sĩ, không thể nghi ngờ, công kích lần này không hề có tác dụng thực tế, cuồng chiến sĩ lấy tay bảo vệ mắt, băng nhận còn lại không đủ để gây uy hiếp đối với kẻ hàng năm tắm trong băng tuyết như bọn họ.

Có điều, công kích tạm dừng trong nháy mắt này chính là điều Ngả Mễ muốn: “Ô nhỉ hắc nhĩ”. Một đạo kim sắc thiểm điện theo chú ngữ từ trên trời giáng xuống, đánh trúng đầu Đức Lỗ đệ đệ. Thiểm điện lực sát thương không lớn, nhưng có thể gây tê dại thần kinh, bình thường vài phút đồng hồ sẽ không thể nhúc nhích, Ngả Mễ xoay người tại chỗ, trước khi Đức Lỗ kịp tiếp ứng đã tiếp cận bên người Đức Lỗ đệ đệ, bắn người lên lên cao, trường kiếm ở trên không lật qua, thân kiếm kề sát cổ cuồng chiến sĩ đã bị tê dại: “Há há, ngươi chết đi.”

“Rầm” một tiếng, cuồng chiến sĩ ngã xuống.

“Ô --” Tới chậm, Đức Lỗ thừa lúc Ngả Mễ đang tại trên không, phản ứng phi thường nhanh chóng, cự đại chiến phủ lập tức quét về phía hai chân Ngả Mễ. Ngả Mễ cấp bách đề khởi hai chân, trường kiếm lại chặn trước chiến phủ, “Bang…” lãnh đủ cự đại phách lực phản chấn, cả người bay đến trên một cái bàn.

Giờ khắc này, ưu thế “Ma quỷ huấn luyện” lập tức hiện ra, Ngả Mễ trên không trung điều chỉnh tư thế thân thể ngã xuống, tuy rằng toàn bộ cái bàn bị đập vỡ tan, nhưng bản thân Ngả Mễ cơ hồ không có bị thương tổn gì, thuận thế từ mặt bàn trơn nhẵn trượt xuống.

Chiến phủ không hề dừng lại, tiếp theo lại truy kích đến, trực tiếp bổ về phía đầu Ngả Mễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dong Binh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook