Dong Binh Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 29: Long Thần

Thuyết Bất Đắc Đại Sư

14/08/2014

“Thần” mãi mãi là một danh từ trong truyền thuyết.

Có rất ít người gặp được Thần, trừ các tế tự của Thần Thánh giáo đình ra, bọn họ luôn được xưng tụng là có thể trực tiếp đối thoại cùng với Thần. Trong thời kỳ đại hạn hoặc ôn dịch hoành hành, lê dân cầu xin các tế tự đối thoại với thần, có thể cứu lê dân trong cơn nước lửa. Đa phần tại các thời điểm, Thần luôn đại phát từ bi hiển hiện lực lượng thần thánh của mình, đương nhiên, cũng có một số tình huống, Thần không nguyện ý tác động vào bất cứ chuyện gì, có lẽ giống như lời các tế tự thường nói, thế gian bị vẩn đục vì máu quá nhiều, cần phải mượn một tràng tai nạn để tẩy lễ một phen.

Trong truyền thuyết, Thần có 4 đẳng cấp, tối cao trên đỉnh chính là Sáng Thế Thần, truyền thế Thần bản thân không có danh tự, khi một tế tự bình thường thì thầm nhắc tới: “Thần của ta ơi” thì đều là cầu nguyện với Sáng Thế Thần.

Dưới Sáng Thế Thần là Long Thần Phái Lạc Đặc, trong truyền thuyết Long Thần Phái Lạc Đặc cũng là Chiến Thần bách chiến bách thắng, hơn nữa không phải do Sáng Thế Thần tạo ra, bởi vậy được độc hưởng loại vinh dự này.

Sáng Thế Thần sau khi sáng tạo thế giới, đã vô cùng mỏi mệt, trên thế giới để loại 5 loại tài nguyên độc hữu: Phong, Hỏa, Thổ, Băng, Thủy. Sáng Thế Thần để quản lý 5 loại tài nguyên này, lập tức sáng tạo ra ngũ đại tinh linh.

Sau đó, Sáng Thế Thần sáng tạo ra các chư thần khác, Long Thần Phái Lạc Đặc cũng sáng tạo ra 5 hệ Thần thánh cự long.

Thần có thể phủ khắp thiên hạ


Kết giới xuất hiện trong phạm vi 20 thước ở trước mặt Đại Thanh Sơn, quang mang màu xanh biếc chiếu sáng toàn bộ sơn động, vô luận là Ngâm Phong hay là băng hệ, phong hệ tinh linh đều cảm thấy rung động thật lớn, kết giới lớn như vậy liệu có thể triệu hoán lực lượng như thế nào?

Quang mang màu xanh biếc tiêu thất, một con rồng lục cấp 2 xuất hiện, nó nửa nằm trên mặt đất, nó tựa đồ đang cắn một con thằn lằn to màu nâu, cái đuôi thằn lằn vẫn còn thò ra bên khóe miệng nó, nước miếng tí tách chảy xuống mấy con thằn lằn vẫn còn bị quắp trong tay giơ lên, rồi lại chảy xuống cái bụng màu lục.

Hiển nhiên là trước khi Lục Nhi bị thệ ngôn thần thánh triệu hoán về, chắc là đang nằm trong một đống chăn, chậm rãi nhấm nháp mỹ vị thằn lằn.

Đột nhiên bị triệu hoán đến chiến trường, Lục Nhi lập tức phát hiện trước mắt Đại Thanh Sơn cùng Ngả Mễ miệng thổ huyết, nó đi đến bên cạnh Đại Thanh Sơn, chăm chú nhìn hắn… Là ai đã đả thương bạn của Thần Long nặng như vậy? Là ai?

Người ký kết thần thánh khế ước với Thần long chính là đồng bọn cả đời của rồng, vô luận kẻ nào cũng không thể thương tổn. Mặc dù rồng vẫn đang còn nhỏ, nhưng có dòng máu thần thánh của Thần long, truyền qua bao thế hệ vẫn giữ vững ngạo khí không thể khi nhục.

“Vù…” Long tức màu xanh từ trong miệng Lục Nhi phun ra, ánh mắt màu lam tràn ngập tơ máu đỏ, hai cái cánh nhỏ tăng tốc huy vũ trên không trung.

“Ha ha… Ha ha…” Cả 2 cái đầu to của Ngâm Phong cùng cười sằng sặc, 2 chân trước vuốt da bụng: “Thần thánh cự long… Há há… Đã 500 năm chưa được thấy Thần thánh cự long lớn như vậy rồi.” “Này, Tiểu lục long, ngươi là người kế vị của băng hệ cự long hả? Để ta ăn ngươi a, ha ha… Đáng tiếc ta không phải là lục sắc cự long, nếu không chắc phải lo lắng cho kẻ kế vị của băng hệ cự long lắm, ha ha…”

Lục Nhi hiển nhiên nghe hiểu lời Ngâm Phong nói, lại càng thêm tức giận, trong thế giới của rồng, cấp vị là thứ không thể vượt qua, cho dù là một thần thánh cự long bình thường, đối với rồng cũng có lực chi phối tuyệt đối. Mà là lục đại Thần thánh cự long trong thiên hạ thì lại càng có uy quyền tuyệt đối trong thế giới loài rồng, không có con rồng nào dám khiêu chiến quyền uy của Thần long như Ngâm Phong vừa rồi.

Tia chớp màu lam từ trên không trung đánh thẳng về phía Ngâm Phong, cho dù là cường giả như Ngâm Phong cũng không thể lờ đi tia chớp của Thần long, phía trên Ngâm Phong nhanh chóng được che phủ bởi tấm chắn ma pháp màu lam, đện quang màu lam huyễn hóa ra các sắc thái hoa mỹ màu đỏ, màu vàng, như thủy ngân lưu động ở trên tấm chắn ma pháp.

“Ha ha, ta muốn xem xem thượng vị thần long thì có gì lợi hại!” Ngâm Phong khinh thường.

Vài cái hỏa nguyên tố lập tức xuất hiện ở trước mặt Ngâm Phong, hiển nhiên, Ngâm Phong vô cùng hiểu biết, phong long, ma long Lam Đạt đối với thần long cao cấp không có hiệu quả, cho nên trực tiếp triệu hồi ra hỏa nguyên tố để sử dụng công kích vật lý.



Hỏa nguyên tố chính là ma pháp cấp 2, xem ra Ngâm Phong cũng quá khinh thường băng hệ long nhỏ bé trước mắt này.

Trong cơn tức giận, Lục Nhi phun ra long tức màu lục hướng về phía 3 cái hỏa nguyên tố trước mặt, băng thủy tương dung, băng vốn là hệ thủy, thủy hỏa tương khắc, mà Thần thánh cự long cho dù là ấu long cấp 2 cũng không thể khinh thường, hỏa nguyên tố cơ hồ chỉ trong nhát mắt đã biến mất trong long tức.

“Cẩn thận.” Ngay lúc Lục Nhi đang còn vô cùng đắc ý nhìn kết quả trước mắt, Đại Thanh Sơn bỗng phát hiện ra nguy hiểm.

Từ chi trước Ngâm Phong phát ra 4 quả trứng màu đỏ nung chảy, rầm rầm rầm rầm, Lục Nhi không còn cơ hội trốn tránh, ăn ngay 4 đòn cực mạnh, bị đánh bật lên trên cao.

Chất lỏng màu đỏ lập tức từ khóe miệng Lục Nhi chảy ra, nó cơ hồ không hề dừng lại, đôi cánh nhỏ trên mặt đất lập tức giương lên. Bị ăn đòn đau, Lục Nhi bày ra bạo trạng: thiểm điện, băng nhận, khói độc… Tất cả đều là ma pháp công kích cấp 1, 2 cơ hồ đồng thời bắn về phía Ngâm Phong, vừa phát động vô số ma pháp công kích, Lục Nhi cũng đồng thời phe phẩy cặp cánh nhỏ vọt tới.

Tấm chắn ma pháp màu lam trúng phải đại bộ phận công kích, ngẫu nhiên có 2 đạo thiểm điện xuyên thấu qua tấm chắn đánh vào người Ngâm Phong, nhưng lập tức lại bị long lân màu lam hấp thu.

“Lục Nhi, đừng xông tới nữa, chạy mau!” Đại Thanh Sơn đại khái mới đoán ra được là mình đã dùng ma pháp trận triệu hồi Lục Nhi, đã lập tức chìm trong nỗi hối hận sâu sắc, thấy Lục Nhi vọt tới, bèn dồn sức dùng thanh âm cuối cùng của mình thét lên.

Ma pháp quang ảnh tiêu thất, Lục Nhi lại bị 2 quả cầu chớp bật ngược lại đón đầu, cánh trái đã rũ xuống, song Thần thánh cự long ngạo khí lại chẳng hề có chút nổi giận nào, nó trực tiếp phát ra băng hệ ma pháp cấp 3, Băng chi thương lâm, từng tảng băng trụ lớn từ dưới chân Ngâm Phong đâm lên, mới đầu băng thương còn vô cùng nhỏ, càng về sau, băng thương đường kính 1 thước đã bắt đầu xuất hiện với số lượng lớn, Ngâm Phong cũng thực sự không ngờ công kích đột nhiên từ trên trời lại biến thành dưới mặt đất, cố sức tránh né vài cái, băng thương thực sự quá nhiều, đã có 2 khối trực tiếp đâm vào chi sau của Ngâm Phong, Ngâm Phong thống khổ rít gào, nó mở ra đôi cánh màu lam, rời khỏi mặt đất.

Răng rắc, răng rắc, băng thương không ngừng sinh trưởng vọt thẳng lên bầu trời, một thước, hai thước, ba thước, năm thước, mười thước, Ngâm Phong rốt cục chịu đựng không nổi loại nguy hiểm không ngừng dâng lên này, đôi cánh khổng lồ nhẹ nhàng rung lên, thân thể to lớn như một mũi tên nhọn bắn đi, móng vuốt sắc bén chẳng hề phí sức đã chộp được cổ Lục Nhi.

Cự long trưởng thành Ngâm Phong chiều cao đã ngoài 40 thước nếu đứng thẳng, như vậy bình thường cao chừng 15 thước, chi trước ít nhất cũng dài đến 2 thước, mà Lục Nhi còn nhỏ kể cả tính gộp cả đuôi cũng còn chưa đến 2.5 thước (đuôi dài 1 thước, cho nên Lục Nhi thực tế độ cao chừng 1.5 thước). Lục Nhi bị nhấc lên như một con chuột nhỏ. Ngâm Phong dùng một ngón tay cứa qua cổ nó, Lục Nhi sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi —— Tràn ngập máu.

Cái đầu khổng lồ của Ngâm Phong kề sát vào Lục Nhi: “Tiểu tử kia, gặp phải ta coi như là ngươi không may rồi, ta đại khái là con rồng duy nhất trên thế giới này dám không tuân thủ quy tắc rồng tránh rồng. Không riêng gì ngươi, kể cả Long Thần Phái Lạc Đặc có đặc biệt đến đây thì ta cũng vậy thôi, ha ha…”

“Thật không?” Thanh âm lạnh lùng tựa như vang lên ở bên tai mỗi người.

“Ngươi nếu đã to gan lớn mật thì vì sao suốt 500 năm qua phải trốn ở chỗ này? Dựa vào ma pháp trận do thiên địa sinh ra để che giấu khí tức của rồng!” Là ai? Ai lại có được sự uy nghiêm như thế, thanh âm thực sự nghe như một lời tuyên án tận thế.

Không biết là từ khi nào, tại nơi cao nhất của huyệt động đã xuất hiện một con rồng —— Một con hoàng kim long, nó huyền phù ở trên không trung, là huyền phù thực sự, đôi cánh màu vàng cũng không hề duỗi ra, con rồng này cũng không phải là quá lớn, tựa hồ chỉ là một con rồng nhỏ, cao chừng 3 thước, nhưng ngữ khí trong lúc nói chuyện lại vô cùng già nua.

Đó là một loại cảnh tượng mà nhìn như con rồng kia có vẻ ở rất xa, song tựa hồ lại ngay tại trước mắt, duỗi tay ra là có thể đụng phải, nhìn như một con rồng rất nhỏ, làn sóng vảy uốn lượn phát ra quang mang lập lòe, đập vào ánh mắt của mỗi người. Toàn thân nó tựa hồ lóe lên thứ gì đó nhìn không rõ, uy nghiêm? Khí thế? Hay là một thứ gì đó khác nữa? Không thể mô tả được.

“Long Thần?” Kẻ đầu tiên có phản ứng chính là Ngâm Phong, trong nỗi khiếp sợ vô cùng, tay nó duỗi ra, Lục Nhi từ giữa không trung rơi xuống dưới, đập mạnh ra đất.

Ngâm Phong màu lam đầu héo rũ xuống, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi, nhưng cái đầu màu đen thì vẫn ngẩng cao như cũ: “Hắc, không cần nhiều lời, trốn tránh 500 năm, thật không ngờ lại bị một loài bò sát nhỏ làm hỏng đại sự, không phải ta sợ ngươi mà là ta đang chờ thời cơ tốt đến.”



“Nói nhiều vô ích, đến đây đi, xem thượng thế Long thần chủng tộc ta đây so với ngươi rốt cuộc ai mạnh hơn ai.” Ngâm Phong tiếp tục hành động kinh thế hãi tục của nó, phát động công kích với Long Thần Phái Lạc Đặc.

Bốn quả trứng nung chảy như những tia chớp liên tục bổ về phía Long Thần giữa không trung.

Long Thần cũng chẳng hề động đậy, để cho những quả trứng nung chảy oanh tạc trên người mình.

“Cẩn thận!” Ngả Mễ dần dần khôi phục lại, vừa rồi đã lãnh hội uy lực của những quả trứng nung chảy, sốt ruột hét to một tiếng.

Đằng sau những làn khói đỏ, thân ảnh Long Thần hiện ra vẫn không hề nhúc nhích: “Ngươi còn ma pháp nào lợi hại hơn không, để ta lãnh hội thử uy lực của hậu duệ thượng thế Long Thần một chút xem.”

“Sinh vật hắc ám, phát ra toàn bộ lực lượng của ngươi đi.” Là loại ma pháp gì mà rồng lại phải ngâm xướng? Cái đầu đen của Ngâm Phong khẽ hô hoán.

Giữa không trung lóe lên ma pháp trận hình lục giác màu đỏ, 2 sinh vật màu đen xấu xí cao 10 thước giãy dụa từ trong ma pháp trận bước ra. Thân thể chúng đỏ như máu, sau lưng cũng có 2 đôi cánh màu đỏ, trên đầu có 2 cái sừng thật dài, khác với sừng thẳng tắp của Long tộc, nó có hình gấp khúc, một cái đuôi toàn màu đen phe phẩy ở sau lưng.

Ác Ma, Ác Ma Vương? Ác Ma Vương trong truyền thuyết bị Sáng Thế Thần giam cầm ở Ác Ma đảo? Chẳng lẽ thực sự có loại sinh vật đáng sợ này?

Hai Ác Ma Vương tựa hồ chỉ trong nháy mắt đã thuấn di đến bên cạnh Long Thần, quơ nắm tay thật lớn ra, há cái miệng to như chậu máu, vươn dài cái lưỡi màu đỏ, trên đầu lưỡi còn có một cái móc thật dài, bàn chân to tướng vươn ra những móng vuốt sắc nhọn.

Quyền đánh, miệng cắn, trảo cào.

Long Thần tựa hồ bị bao phủ giữa 2 quái thú.

“Hắc ám nguyên hỏa, hãy phóng ra cấm chú của ngươi đi.” Cho dù cái đầu màu lam không dám phóng ra ma pháp gì, nhưng hiển nhiên, cái đầu màu đen đã chủ đạo toàn bộ thân hình, cho dù là một cái đầu rồng, cho dù là mỗi một cấm chú ma pháp khổng lồ đều cần đọc chú ngữ, nhưng Ngâm Phong phóng ra ma pháp tốc độ vẫn vô cùng nhanh như trước.

Hắc ám nguyên hỏa? Pháp thuật công kích lợi hại nhất trong truyền thuyết? Lôi Cát trước khi rời khỏi Ngả Mễ, trong mấy khóa học cuối cùng dạy Ngả Mễ cũng đã nhắc đến một số cấm chú ma pháp trong truyền thuyết. Hắc ám nguyên hỏa chính là một trong số đó, ma pháp trong truyền thuyết như vậy, cho dù là rồng cũng không thể chịu nổi, lời Lôi Cát miêu tả khi đó Ngả Mễ vẫn còn nhớ rất rõ: Để triệu hoán hắc ám nguyên hỏa thiêu đốt toàn bộ xung quanh, phải có lực lượng cường đại và biết tiết kiệm pháp lực, đó là loại pháp thuật nhanh nhất có tác dụng trên phạm vi rộng. Tuy nhiên khuyết điểm là công kích càng nhiều đối tượng thì lực sát thương của lửa lại càng giảm bớt. Nếu chỉ dùng để công kích một đối tượng, hiệu quả đạt được sẽ là cao nhất. Nếu cấp bậc pháp thuật đủ cao thì đối tượng bị thiêu đốt sẽ không thể nhúc nhích.

Ngọn lửa màu đen toát ra, bay lượn, vây chặt lấy Long Thần.

“Dị giáo đồ, ta lấy danh nghĩa chân thần khiển trách hành vi ngu xuẩn của ngươi.” Ngâm Phong tiếp theo lại thi triển ra một cái cấm chú trong truyền thuyết.

Thần chi khiển trách? Đó cũng nà nội dung cuối cùng mà Lôi Cát nhắc tới trong mấy khóa học: Một số tế tự của Thần Thánh giáo đình, khi pháp lực và quyền thế đạt tới địa vị đủ cao, thường thường vọng tưởng thân thể của chính mình đã thành thần, hơn nữa còn thu một lượng lớn môn đồ, tuy cuối cùng cũng sẽ bị trục xuất khỏi Thần Thánh giáo đình, nhưng hắn có thể phát huy lực lượng của thần —— Lấy thần lực của bản thân giáng xuống mục tiêu Sự trừng phạt của “Thần”, năng lực càng mạnh, tín đồ càng đông, lực sát thương càng lớn, cũng có thể khiến cho mục tiêu rơi vào trong một mảng hỗn loạn.

Chẳng lẽ… Chẳng lẽ… Ngâm Phong cũng cho rằng mình là thần sao? Hắn là thần gì chứ? Tân Long Thần chăng?

Liên tiếp 3 cái cấm chú trong truyền thuyết, Long Thần lại tựa hồ hoàn toàn không có phản ứng, hắn còn có cơ hội sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dong Binh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook