Quyển 3 - Chương 43: Phụ Bối Uy Nghiêm
Thuyết Bất Đắc Đại Sư
15/08/2014
Cùng được gọi là tinh linh, trên thực tế ít nhất có 2 loại tinh linh hoàn toàn khác nhau.
Thiên địa khi ấy, từ thuở mới khai sơ đã có 5 hệ tinh linh thiên nhiên. Ngũ đại tinh linh hệ phân biệt là: thủy, hỏa, thổ, băng, phong. Thủy tổ của 5 loại tinh linh này vốn sinh hoạt trên tinh linh giới, không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào của Sáng Thế Thần hay Long Thần. Sáng Thế Thần thường dựa vào ngũ đại tinh linh này để xây dựng thế giới mới.
Ngoài ngũ đại tinh linh, là các nhánh tinh linh được sáng tạo ra. Đa số các tinh linh này dựa theo sở thích của Sáng Thế Thần mà sinh ra các chủng tộc khác nhau, ví dụ như Thổ hệ tinh linh có thể phân nhánh ra thành Mộc hệ tinh linh, Phong hệ tinh linh có thể phân thành Lôi hệ tinh linh; Thổ hệ tinh linh tách ra Kim hệ tinh linh... Ngoài ra là các tự nhiên tinh linh khác. Tinh linh tự nhiên cao tuổi có thể biến hóa ra hình dạng loài người.
Miêu tả chính xác nhất về trạng thái của tự nhiên tinh linh là chẳng có trạng thái nào cả.
Mà trong quá trình tạo vật, Sáng Thế Thần còn tạo ra riêng 1 loại chủng tộc có hình dạng cực kỳ tao nhã ―― Tinh linh tộc. Theo nghiên cứu thì chủng tộc này là do Sáng Thế Thần dùng Thổ hệ tinh linh làm dung môi sáng tạo nên, bởi vậy từ khi sinh ra đã có mối quan hệ mật thiết không thể tách rời với tự nhiên tinh linh.
Tinh linh tộc lại chia ra thành nhiều loại: Thảo nguyên tinh linh, Sâm lâm tinh linh, Hắc ám tinh linh, Chiểu trạch tinh linh.
—— Sơn hải kinh – Mạn đàm về giống loài
Thương thế của Oánh ngày một tốt lên, tâm tình của Ngả Mễ cũng ngày càng ổn trở lại, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm nhìn Hoắc Ân Tư ―― Đương nhiên trong ánh mắt phần nhiều là cười một cách xấu xa, Hoắc Ân Tư vóc dáng lùn, căn bản không phát hiện ra Oánh nằm trên cáng phía sau Ngả Mễ.
“Phụ thân của Oánh tiểu thư tới đây ――” Hoắc Ân Tư nhìn thấu trong nụ cười của Ngả Mễ chẳng có tí hảo ý nào, hắn vừa nói đồng thời cũng tương tự vừa lộ ra nụ cười xấu xa.
“A ――” Ngả Mễ nhất thời còn chưa kịp phản ứng thì Oánh đã kinh hô lên một tiếng.
Hoắc Ân Tư lúc này cũng nhìn thấy chiếc cáng sau lưng Ngả Mễ: “A? Oánh tiểu thư, là Ngả Mễ khi dễ nàng à? Xong rồi, ta cứ thắc mắc sao lại như vậy, hóa ra là người ta đến tận cửa hỏi tội. Bảo sao sắc mặt lại chẳng tốt đẹp gì như vậy.”
Ngả Mễ nhất thời dở khóc dở cười, lát nữa gặp cha của Oánh quả thực là khó có thể chấp nhận được rồi, con gái của người ta vừa mới bị thương, lại còn nghiêm trọng như thế ―― Chuyện này đối với cha của Oánh không thể giống như đối với những người khác được. Đầu Ngả Mễ quả thực muốn phình to ra, trên thế giới này, hắn chưa bao giờ lại sợ gặp một ai đó như hiện tại.
Hắn cười khổ nhìn Oánh, Oánh trên mặt thoáng qua một tia do dự cùng với một chút kinh hãi.
“Không việc gì đâu, cưng à.” Ngả Mễ sợ Oánh lo lắng, cầm lấy cánh tay nhỏ nhắn của nàng: “Giữa 2 chúng ta, ta lớn hơn nàng, ta là nam nhi, nàng là phận nữ, ta sống bên ngoài đã lâu rồi, còn nàng thì vừa mới bước ra thế giới, bất kể là xét theo phương diện nào, nếu ta và nàng có gì đó sai lầm mà nói, thì nhất định đều là lỗi của ta. Vạn nhất cha nàng có nói điều gì đó, thì nàng cứ đổ hết lên đầu ta, thế có được không?”
Hoắc Ân Tư trực tiếp bố trí cho phụ thân Oánh ăn ở tại phòng của Ngả Mễ, phòng này mặc dù không phải là phòng tốt nhất song là chỗ rộng rãi nhất ―― Chủ yếu vẫn là vì thói quen thích xử lý công vụ trong phòng của Ngả Mễ.
Mới vừa bước vào sân, đã trông thấy 1 nam tinh linh đứng ở trên bậc thềm, hiển nhiên, tinh linh này cũng trông thấy những người ở bên ngoài. Trong khuôn viên của Tiểu dong binh đoàn rất ít xuất hiện tình huống mấy người vây xung quanh 1 người như vậy, dựa theo trực giác của 1 tinh linh, nam tinh linh lập tức đưa ra được phán đoán chính xác.
Ngả Mễ dấn tới vài bước, đi đến trước mắt nam tinh linh, khẽ cúi đầu: “Ngài là cha của Oánh ạ? Cháu là bằng hữu của cô ấy, Ngả Mễ Cáp Bá.”
“Cha, sao người lại đến đây?” Phía sau Ngả Mễ cũng vang lên tiếng của Oánh.
Nam tinh linh không giống như đại bộ phận Sâm lâm tinh linh mà Ngả Mễ từng biết đến. Mái tóc của tinh linh phần lớn là màu đen hoặc nâu, trong khi tóc của phụ thân Oánh lại có màu đen pha vàng; da của tinh linh đa số là trắng nõn nhẵn nhụi, có lẽ là do nguyên nhân trải qua nhiều sương gió khiến màu da của phụ thân Oánh biến thành màu đen, tương đối là thô ráp. Điểm khác biệt lớn nhất so với đại đa số Sâm lâm tinh linh là ở chỗ, Sâm lâm tinh linh có thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất theo quy tắc, bởi vậy trong ánh mắt của mỗi Sâm lâm tinh linh, lòng trắng mắt lộ ra sắc lam khỏe mạnh, con người hoặc là màu đen hoặc là màu nâu, ánh mắt linh hoạt thiện ương, còn phụ thân thì cứ như thể là bao năm trời không được nghỉ ngơi đầy đủ, tròng mắt vàng ệch, nơi khóe mắt còn có cả tơ máu, ánh mắt thì có vẻ cực kỳ nghiêm khắc. Trên người vận quần áo của nhân loại, có vẻ hiện đại.
Thấy Ngả Mễ, sắc mặt phụ thân Oánh thoáng dịu đi, hướng Ngả Mễ gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn Oánh: “Ta là cha của Oánh, tên là Thanh Tân.”
“Thúc thúc, chúng ta vào nhà rồi hãy nói.” Ngả Mễ vội vàng dẫn nhạc phụ tương lai của mình vào phòng.
“Ngả Mễ, ta cũng đã được nghe nói về cháu.” Thật chẳng ngờ, bước vào trong phòng, phụ thân Oánh lại là người mở miệng trước: “Vốn dĩ, ta cũng cảm thấy cháu có thể coi là một người trẻ tuổi rất có trình độ, nhưng cháu mang con gái của ta đi, hẳn là trước tiên cũng nên nói với ta một tiếng chứ. Cháu cứ như thế đưa nó đi nghĩa là làm sao?”
Nghe nói vậy, Hoắc Ân Tư nháy mắt với Đại Thanh Sơn một cái, lấy cớ công vụ bận rộn, cùng nhau đem đoàn trưởng đáng thương ném ra trước vành móng ngựa thẩm vấn và phán quyết của nhạc phụ, trước khi ra cửa còn vô cùng cẩn thận thay Ngả Mễ khép cửa lại.
Trong cuộc sống trước đây, kể cả khi phải đối mặt với ác long Ngâm Phong, Ngả Mễ cũng chưa từng cẩn thận đến thế. Rất nhiều người cho rằng Ngả Mễ có một loại thái độ bất cần đời, mà trên thực tế, thái độ bất cần của hắn phân biệt tương đối rõ. Bất kể Ngả Mễ có thích tinh linh trước mặt này hay không, thì ông ta vẫn là cha của Óanh, vậy là đủ. Đối với Ngả Mễ mà nói, nhất định phải xử lý tốt mối quan hệ với ông ta, nếu không sẽ rất phiền toái. Huống hồ, vừa rồi cha Óanh nói cũng rất đúng, bản thân mình quả thực là có chỗ không phải. Hơn nữa Óanh lại còn bị thương ―― Nhớ đến điểm ấy, Ngả Mễ trong lòng lại đau nhói từng cơn.
Ngả Mễ đầu tiên là cực kỳ thành khẩn giải thích với cha của Óanh, đại khái diễn giải mình làm sao quen được Óanh, sau đó cùng Óanh đi tiếp nhận Tinh linh thí luyện, tiếp theo, trên đường về, bản thân mình mời Óanh qua Tây Lâm thăm quan, kết quả là khiến cho Óanh bị thương Có thể là vì chột dạ, cũng có thể là vì sợ cha Óanh sẽ lo lắng, Ngả Mễ căn bản không nhắc đến chuyện cùng Óanh xông vào cấm địa Sáng Thế Thần.
Điều khiến cho Ngả Mễ hơi yên tâm là sắc mặt của cha Óanh dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn, trong lúc đó, Hoắc Ân Tư chuyên môn phái người mang một ít đồ ăn tới, ở trên bàn ăn, câu chuyện lại càng trở nên thoải mái hơn. Cha của Óanh cũng hy vọng con gái mình có thể tìm được một chàng trai có bản lĩnh, không cần phải cả đời ru rú ở trong thôn... vân vân...
Hiển nhiên, bản thân Thanh Tân cũng là một người cực kỳ giỏi ăn nói, chỉ thoáng chốc sau khi trách Ngả Mễ đem con gái đi mà không nói, đã lại có thể tiếp tục tán gẫu một cách sôi nổi, tối thiểu cũng không tạo ra cảm giác xấu hổ như vừa rồi.
Trong quá trình nói chuyện, Ngả Mễ cũng được biết, nhạc phụ tương lai của mình rất lâu rồi trước kia cũng từng tham gia quân đội, chức nghiệp là Cung tiễn thủ, ở phương diện cung tiễn cực kỳ am hiểu. Điều khiến Ngả Mễ cảm thấy ngoài ý muốn chính là, bản thân Thanh Tân cũng vô cùng quen thuộc với kiếp sống quân đội, dong binh mạo hiểm, khi bàn tới cuộc sống phiêu lưu cũng có thể chia sẻ từ đầu chí cuối với Ngả Mễ. Điều đáng ngạc nhiên chính là Thanh Tân thẳng thắn thừa nhanạ rằng mình bởi vì quá bận rộn nên không thể quan tâm đầy đủ được tới chị em Óanh, lúc nói tới đây, giọng của trung niên tinh linh toát lên vẻ thương cảm rõ rệt, ngữ khí nhàn nhạt, có điều cái cảm giác này vô cùng... Ngả Mễ chỉ thấy trong mắt Óanh toàn một mảnh trong suốt.
Hoặc cũng có thể là chủ ý của Thanh Tân, đang lúc hàn huyên trên trời dưới biển bỗng ông ta nói ra một câu như vậy: “Kỳ thực làm bậc cha chú, hy vọng nhất là cái gì, rất đơn giản, chẳng phải hy vọng sau khi mình qua đời, vẫn còn có người tới mộ mình cung kính dâng hương, để cho mình khỏi cô quạnh hay sao.” Chuyện này... đối với Ngả Mễ mà nói, muốn thay Thanh Tân hoàn thành nguyện vọng hết sức bình thường giống một người thường như vậy còn khó hơn lên trời, đương nhiên lúc này Ngả Mễ cũng không thể nói toẹt ra rằng: Úi... Chuyện này, chuyện này, chuyện này, hay là nhờ cháu ta hoặc chắt chút chít hoàn thành sự nghiệp quang vinh vĩ đại này đi. So với tinh linh, sinh mệnh nhân loại thực sự là như hương như hoa, trong nháy mắt đã trôi qua rồi.
Lại hàn huyên thêm một hồi, Thanh Tân tỏ ý mình phải đi — Đằng nào thì cũng sẽ kết hôn, cần phải chiếu cố tốt cho gia đình mới của mình, hy vọng Ngả Mễ có thể chăm sóc tốt cho Óanh. Tới lúc rời khỏi, Thanh Tân nửa đùa nửa thật nói: “Nhất định phải chiếu cố con gái ta cho tốt, nếu không cẩn thận, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt đấy.”
Ngả Mễ khẽ gật đầu: “Thúc thúc, xin người cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cô ấy, nói vậy thôi chứ, cô ấy lợi hại như vậy, cháu nào dám đắc tội với cô ấy.”
Nhìn theo bóng Thanh Tân đi ra khỏi đại viện của Tiểu dong binh đoàn, Ngả Mễ cẩn thận giúp Óanh về tới phòng, mới vừa ra khỏi cửa thì đã thấy trong phòng chật kín người, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư, Ba Nhĩ Ba Tư... các cán bộ chủ chốt của Tiểu dong binh đoàn, tựa hồ chỉ còn có Sa Nhược là chưa thấy tới — Đương nhiên phỏng chừng là cô gái này da mặt có phần mỏng, hơn nữa đã có Đại Thanh Sơn trình diện, trở về có tin tức gì thì cũng sẽ thông suốt.
So với ánh mắt quan tâm của Đại Thanh Sơn, những ánh mắt khác bên trong đều ít nhiều có một chút biểu hiện xấu xa, ừm, giống y như vẻ mặt mà trước kia Ngả Mễ thường xấu xa nhìn người khác, lần này người bị hại tựa hồ hoàn toàn đảo ngược lại.
Đương nhiên, biểu hiện bên trong căn bản là khác nhau, Ba Nhĩ Ba Tư nhất định cho rằng, là bậc cha chú, bản thân mình phải có trách nhiệm kết thúc: “Ngả Mễ, mấy ngày nay, ngươi có biết không, vẫn là ta ở đây giúp ngươi chiêu đãi nhạc phụ đại nhân của ngươi, coi điều đó chẳng khác nào công tác quan trọng nhất của bản thân mình vậy, ngươi trở về nhất định phải bù lại tổn thất tinh thần cho ta —— Ngươi cần phải hiểu rằng, giải vây giúp một kẻ lừa đảo thoát khỏi trách nhiệm lừa thiếu nữ chưa đến tuổi vị thành niên khó khăn tới mức nào! Ta mấy ngày nay áp lực lớn lắm, hàng ngày đều ngủ không yên giấc, ngày nghĩ đêm suy phải làm sao để có thể giúp ngươi miễn được trách nhiệm hình sự!!”
Nghiêm trọng đến vậy ư? Ngả Mễ trên mặt lộ ra biểu tình cực kỳ giật mình, đương nhiên, điều khiến hắn còn giật mình hơn chính là một tràng thuyết giảng của Hoắc Ân Tư.
“Ngả Mễ đại ca...” Hoắc Ân Tư vừa gọi Ngả Mễ đại ca, Ngả Mễ đã biết là chẳng có chuyện gì tốt lành rồi: “Ngộ là một đứa trẻ (ừm, Ngả Mễ cho rằng có đứa trẻ nhỏ nào lại hơn 200 tuổi ư? Gặp quỷ.) Lá gan ngộ rất nhỏ, ngộ mấy ngày nay vẫn lo lắng đề phòng, nhiều lần thiếu chút nữa đã bị dọa cho phát khóc, ngộ cũng muốn xin huynh một ít bồi thường mang tính tượng trưng... Nếu không ngộ đành phải lo đi Cục cảnh sát báo án... À, nếu như không có Cục cảnh sát, ngộ đành phải đi tới đại đội bảo an của trấn để đầu thú vậy.”
Về phần Trì Ngạo Thiên tiên sinh, bởi vì không giỏi diễn đạt, bản thân cũng rõ ràng rằng nếu dùng lời nói sẽ không thể đạt được lợi ích thực tế, chỉ có thể dùng động tác để biểu hiện, mặc dù là lần đầu tiên thực hiện động tác này, nhưng cũng vô cùng thuần thục dùng ngón cái miết miết ngón trỏ và ngón giữa, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt đặc thù nào đó.
Xem ra cái gọi là “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” những lời này ít nhất có một nửa là chính xác.
Ngả Mễ trên mặt nở nụ cười đầy chua xót, dùng ánh mắt không ngừng ám chỉ: ở đây còn có một bà trẻ nữa đấy, các ngươi có thể để sau hãy nói được không.
Nhưng mà hiển nhiên, các cán bộ chủ chốt của Tiểu dong binh đoàn dưới ảnh hưởng của đoàn trưởng, bắt đầu cố chấp theo đuổi “Tối đa hóa lợi ích”.
Đương nhiên, bản sự của đoàn trưởng là làm thế nào để đòi được tiền của người ngoài, còn bản lĩnh của nhóm cán bộ là ở chỗ làm sao để móc ra được tài sản trên người đoàn trưởng. Nói thật, đây là một chuyện cực kỳ khó.
Đối với Ngả Mễ mà nói, giải quyết chuyện nhỏ như thế nhất định là chuyện chẳng có gì khó khăn cả.
“À, việc này để sau hãy nói, mọi người không cần phải gấp gáp, đúng rồi, gần đây có chuyện gì mới không, ta để Trì Ngạo Thiên trở về chính là vì lo ngại rằng đột nhiên có kẻ đến tập kích, đế quốc quân bộ có tin tức gì mới không?” Ngả Mễ hiểu rất rõ tính cách của các đồng chí này, bọn họ đùa thì đùa, chứ hễ cứ nhắc đến chính sự thì nhất định sẽ rất nghiêm túc.
Quả nhiên, không khí khẩn trương hẳn lên —— Mấy người kia lập tức trúng kế, Hoắc Ân Tư tức thì lấy ra một phần hải địa đồ của Tây Lâm đảo, đặt ở trên bàn, tất cả mọi người cùng xúm vào.
Thiên địa khi ấy, từ thuở mới khai sơ đã có 5 hệ tinh linh thiên nhiên. Ngũ đại tinh linh hệ phân biệt là: thủy, hỏa, thổ, băng, phong. Thủy tổ của 5 loại tinh linh này vốn sinh hoạt trên tinh linh giới, không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào của Sáng Thế Thần hay Long Thần. Sáng Thế Thần thường dựa vào ngũ đại tinh linh này để xây dựng thế giới mới.
Ngoài ngũ đại tinh linh, là các nhánh tinh linh được sáng tạo ra. Đa số các tinh linh này dựa theo sở thích của Sáng Thế Thần mà sinh ra các chủng tộc khác nhau, ví dụ như Thổ hệ tinh linh có thể phân nhánh ra thành Mộc hệ tinh linh, Phong hệ tinh linh có thể phân thành Lôi hệ tinh linh; Thổ hệ tinh linh tách ra Kim hệ tinh linh... Ngoài ra là các tự nhiên tinh linh khác. Tinh linh tự nhiên cao tuổi có thể biến hóa ra hình dạng loài người.
Miêu tả chính xác nhất về trạng thái của tự nhiên tinh linh là chẳng có trạng thái nào cả.
Mà trong quá trình tạo vật, Sáng Thế Thần còn tạo ra riêng 1 loại chủng tộc có hình dạng cực kỳ tao nhã ―― Tinh linh tộc. Theo nghiên cứu thì chủng tộc này là do Sáng Thế Thần dùng Thổ hệ tinh linh làm dung môi sáng tạo nên, bởi vậy từ khi sinh ra đã có mối quan hệ mật thiết không thể tách rời với tự nhiên tinh linh.
Tinh linh tộc lại chia ra thành nhiều loại: Thảo nguyên tinh linh, Sâm lâm tinh linh, Hắc ám tinh linh, Chiểu trạch tinh linh.
—— Sơn hải kinh – Mạn đàm về giống loài
Thương thế của Oánh ngày một tốt lên, tâm tình của Ngả Mễ cũng ngày càng ổn trở lại, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm nhìn Hoắc Ân Tư ―― Đương nhiên trong ánh mắt phần nhiều là cười một cách xấu xa, Hoắc Ân Tư vóc dáng lùn, căn bản không phát hiện ra Oánh nằm trên cáng phía sau Ngả Mễ.
“Phụ thân của Oánh tiểu thư tới đây ――” Hoắc Ân Tư nhìn thấu trong nụ cười của Ngả Mễ chẳng có tí hảo ý nào, hắn vừa nói đồng thời cũng tương tự vừa lộ ra nụ cười xấu xa.
“A ――” Ngả Mễ nhất thời còn chưa kịp phản ứng thì Oánh đã kinh hô lên một tiếng.
Hoắc Ân Tư lúc này cũng nhìn thấy chiếc cáng sau lưng Ngả Mễ: “A? Oánh tiểu thư, là Ngả Mễ khi dễ nàng à? Xong rồi, ta cứ thắc mắc sao lại như vậy, hóa ra là người ta đến tận cửa hỏi tội. Bảo sao sắc mặt lại chẳng tốt đẹp gì như vậy.”
Ngả Mễ nhất thời dở khóc dở cười, lát nữa gặp cha của Oánh quả thực là khó có thể chấp nhận được rồi, con gái của người ta vừa mới bị thương, lại còn nghiêm trọng như thế ―― Chuyện này đối với cha của Oánh không thể giống như đối với những người khác được. Đầu Ngả Mễ quả thực muốn phình to ra, trên thế giới này, hắn chưa bao giờ lại sợ gặp một ai đó như hiện tại.
Hắn cười khổ nhìn Oánh, Oánh trên mặt thoáng qua một tia do dự cùng với một chút kinh hãi.
“Không việc gì đâu, cưng à.” Ngả Mễ sợ Oánh lo lắng, cầm lấy cánh tay nhỏ nhắn của nàng: “Giữa 2 chúng ta, ta lớn hơn nàng, ta là nam nhi, nàng là phận nữ, ta sống bên ngoài đã lâu rồi, còn nàng thì vừa mới bước ra thế giới, bất kể là xét theo phương diện nào, nếu ta và nàng có gì đó sai lầm mà nói, thì nhất định đều là lỗi của ta. Vạn nhất cha nàng có nói điều gì đó, thì nàng cứ đổ hết lên đầu ta, thế có được không?”
Hoắc Ân Tư trực tiếp bố trí cho phụ thân Oánh ăn ở tại phòng của Ngả Mễ, phòng này mặc dù không phải là phòng tốt nhất song là chỗ rộng rãi nhất ―― Chủ yếu vẫn là vì thói quen thích xử lý công vụ trong phòng của Ngả Mễ.
Mới vừa bước vào sân, đã trông thấy 1 nam tinh linh đứng ở trên bậc thềm, hiển nhiên, tinh linh này cũng trông thấy những người ở bên ngoài. Trong khuôn viên của Tiểu dong binh đoàn rất ít xuất hiện tình huống mấy người vây xung quanh 1 người như vậy, dựa theo trực giác của 1 tinh linh, nam tinh linh lập tức đưa ra được phán đoán chính xác.
Ngả Mễ dấn tới vài bước, đi đến trước mắt nam tinh linh, khẽ cúi đầu: “Ngài là cha của Oánh ạ? Cháu là bằng hữu của cô ấy, Ngả Mễ Cáp Bá.”
“Cha, sao người lại đến đây?” Phía sau Ngả Mễ cũng vang lên tiếng của Oánh.
Nam tinh linh không giống như đại bộ phận Sâm lâm tinh linh mà Ngả Mễ từng biết đến. Mái tóc của tinh linh phần lớn là màu đen hoặc nâu, trong khi tóc của phụ thân Oánh lại có màu đen pha vàng; da của tinh linh đa số là trắng nõn nhẵn nhụi, có lẽ là do nguyên nhân trải qua nhiều sương gió khiến màu da của phụ thân Oánh biến thành màu đen, tương đối là thô ráp. Điểm khác biệt lớn nhất so với đại đa số Sâm lâm tinh linh là ở chỗ, Sâm lâm tinh linh có thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất theo quy tắc, bởi vậy trong ánh mắt của mỗi Sâm lâm tinh linh, lòng trắng mắt lộ ra sắc lam khỏe mạnh, con người hoặc là màu đen hoặc là màu nâu, ánh mắt linh hoạt thiện ương, còn phụ thân thì cứ như thể là bao năm trời không được nghỉ ngơi đầy đủ, tròng mắt vàng ệch, nơi khóe mắt còn có cả tơ máu, ánh mắt thì có vẻ cực kỳ nghiêm khắc. Trên người vận quần áo của nhân loại, có vẻ hiện đại.
Thấy Ngả Mễ, sắc mặt phụ thân Oánh thoáng dịu đi, hướng Ngả Mễ gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn Oánh: “Ta là cha của Oánh, tên là Thanh Tân.”
“Thúc thúc, chúng ta vào nhà rồi hãy nói.” Ngả Mễ vội vàng dẫn nhạc phụ tương lai của mình vào phòng.
“Ngả Mễ, ta cũng đã được nghe nói về cháu.” Thật chẳng ngờ, bước vào trong phòng, phụ thân Oánh lại là người mở miệng trước: “Vốn dĩ, ta cũng cảm thấy cháu có thể coi là một người trẻ tuổi rất có trình độ, nhưng cháu mang con gái của ta đi, hẳn là trước tiên cũng nên nói với ta một tiếng chứ. Cháu cứ như thế đưa nó đi nghĩa là làm sao?”
Nghe nói vậy, Hoắc Ân Tư nháy mắt với Đại Thanh Sơn một cái, lấy cớ công vụ bận rộn, cùng nhau đem đoàn trưởng đáng thương ném ra trước vành móng ngựa thẩm vấn và phán quyết của nhạc phụ, trước khi ra cửa còn vô cùng cẩn thận thay Ngả Mễ khép cửa lại.
Trong cuộc sống trước đây, kể cả khi phải đối mặt với ác long Ngâm Phong, Ngả Mễ cũng chưa từng cẩn thận đến thế. Rất nhiều người cho rằng Ngả Mễ có một loại thái độ bất cần đời, mà trên thực tế, thái độ bất cần của hắn phân biệt tương đối rõ. Bất kể Ngả Mễ có thích tinh linh trước mặt này hay không, thì ông ta vẫn là cha của Óanh, vậy là đủ. Đối với Ngả Mễ mà nói, nhất định phải xử lý tốt mối quan hệ với ông ta, nếu không sẽ rất phiền toái. Huống hồ, vừa rồi cha Óanh nói cũng rất đúng, bản thân mình quả thực là có chỗ không phải. Hơn nữa Óanh lại còn bị thương ―― Nhớ đến điểm ấy, Ngả Mễ trong lòng lại đau nhói từng cơn.
Ngả Mễ đầu tiên là cực kỳ thành khẩn giải thích với cha của Óanh, đại khái diễn giải mình làm sao quen được Óanh, sau đó cùng Óanh đi tiếp nhận Tinh linh thí luyện, tiếp theo, trên đường về, bản thân mình mời Óanh qua Tây Lâm thăm quan, kết quả là khiến cho Óanh bị thương Có thể là vì chột dạ, cũng có thể là vì sợ cha Óanh sẽ lo lắng, Ngả Mễ căn bản không nhắc đến chuyện cùng Óanh xông vào cấm địa Sáng Thế Thần.
Điều khiến cho Ngả Mễ hơi yên tâm là sắc mặt của cha Óanh dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn, trong lúc đó, Hoắc Ân Tư chuyên môn phái người mang một ít đồ ăn tới, ở trên bàn ăn, câu chuyện lại càng trở nên thoải mái hơn. Cha của Óanh cũng hy vọng con gái mình có thể tìm được một chàng trai có bản lĩnh, không cần phải cả đời ru rú ở trong thôn... vân vân...
Hiển nhiên, bản thân Thanh Tân cũng là một người cực kỳ giỏi ăn nói, chỉ thoáng chốc sau khi trách Ngả Mễ đem con gái đi mà không nói, đã lại có thể tiếp tục tán gẫu một cách sôi nổi, tối thiểu cũng không tạo ra cảm giác xấu hổ như vừa rồi.
Trong quá trình nói chuyện, Ngả Mễ cũng được biết, nhạc phụ tương lai của mình rất lâu rồi trước kia cũng từng tham gia quân đội, chức nghiệp là Cung tiễn thủ, ở phương diện cung tiễn cực kỳ am hiểu. Điều khiến Ngả Mễ cảm thấy ngoài ý muốn chính là, bản thân Thanh Tân cũng vô cùng quen thuộc với kiếp sống quân đội, dong binh mạo hiểm, khi bàn tới cuộc sống phiêu lưu cũng có thể chia sẻ từ đầu chí cuối với Ngả Mễ. Điều đáng ngạc nhiên chính là Thanh Tân thẳng thắn thừa nhanạ rằng mình bởi vì quá bận rộn nên không thể quan tâm đầy đủ được tới chị em Óanh, lúc nói tới đây, giọng của trung niên tinh linh toát lên vẻ thương cảm rõ rệt, ngữ khí nhàn nhạt, có điều cái cảm giác này vô cùng... Ngả Mễ chỉ thấy trong mắt Óanh toàn một mảnh trong suốt.
Hoặc cũng có thể là chủ ý của Thanh Tân, đang lúc hàn huyên trên trời dưới biển bỗng ông ta nói ra một câu như vậy: “Kỳ thực làm bậc cha chú, hy vọng nhất là cái gì, rất đơn giản, chẳng phải hy vọng sau khi mình qua đời, vẫn còn có người tới mộ mình cung kính dâng hương, để cho mình khỏi cô quạnh hay sao.” Chuyện này... đối với Ngả Mễ mà nói, muốn thay Thanh Tân hoàn thành nguyện vọng hết sức bình thường giống một người thường như vậy còn khó hơn lên trời, đương nhiên lúc này Ngả Mễ cũng không thể nói toẹt ra rằng: Úi... Chuyện này, chuyện này, chuyện này, hay là nhờ cháu ta hoặc chắt chút chít hoàn thành sự nghiệp quang vinh vĩ đại này đi. So với tinh linh, sinh mệnh nhân loại thực sự là như hương như hoa, trong nháy mắt đã trôi qua rồi.
Lại hàn huyên thêm một hồi, Thanh Tân tỏ ý mình phải đi — Đằng nào thì cũng sẽ kết hôn, cần phải chiếu cố tốt cho gia đình mới của mình, hy vọng Ngả Mễ có thể chăm sóc tốt cho Óanh. Tới lúc rời khỏi, Thanh Tân nửa đùa nửa thật nói: “Nhất định phải chiếu cố con gái ta cho tốt, nếu không cẩn thận, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt đấy.”
Ngả Mễ khẽ gật đầu: “Thúc thúc, xin người cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cô ấy, nói vậy thôi chứ, cô ấy lợi hại như vậy, cháu nào dám đắc tội với cô ấy.”
Nhìn theo bóng Thanh Tân đi ra khỏi đại viện của Tiểu dong binh đoàn, Ngả Mễ cẩn thận giúp Óanh về tới phòng, mới vừa ra khỏi cửa thì đã thấy trong phòng chật kín người, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư, Ba Nhĩ Ba Tư... các cán bộ chủ chốt của Tiểu dong binh đoàn, tựa hồ chỉ còn có Sa Nhược là chưa thấy tới — Đương nhiên phỏng chừng là cô gái này da mặt có phần mỏng, hơn nữa đã có Đại Thanh Sơn trình diện, trở về có tin tức gì thì cũng sẽ thông suốt.
So với ánh mắt quan tâm của Đại Thanh Sơn, những ánh mắt khác bên trong đều ít nhiều có một chút biểu hiện xấu xa, ừm, giống y như vẻ mặt mà trước kia Ngả Mễ thường xấu xa nhìn người khác, lần này người bị hại tựa hồ hoàn toàn đảo ngược lại.
Đương nhiên, biểu hiện bên trong căn bản là khác nhau, Ba Nhĩ Ba Tư nhất định cho rằng, là bậc cha chú, bản thân mình phải có trách nhiệm kết thúc: “Ngả Mễ, mấy ngày nay, ngươi có biết không, vẫn là ta ở đây giúp ngươi chiêu đãi nhạc phụ đại nhân của ngươi, coi điều đó chẳng khác nào công tác quan trọng nhất của bản thân mình vậy, ngươi trở về nhất định phải bù lại tổn thất tinh thần cho ta —— Ngươi cần phải hiểu rằng, giải vây giúp một kẻ lừa đảo thoát khỏi trách nhiệm lừa thiếu nữ chưa đến tuổi vị thành niên khó khăn tới mức nào! Ta mấy ngày nay áp lực lớn lắm, hàng ngày đều ngủ không yên giấc, ngày nghĩ đêm suy phải làm sao để có thể giúp ngươi miễn được trách nhiệm hình sự!!”
Nghiêm trọng đến vậy ư? Ngả Mễ trên mặt lộ ra biểu tình cực kỳ giật mình, đương nhiên, điều khiến hắn còn giật mình hơn chính là một tràng thuyết giảng của Hoắc Ân Tư.
“Ngả Mễ đại ca...” Hoắc Ân Tư vừa gọi Ngả Mễ đại ca, Ngả Mễ đã biết là chẳng có chuyện gì tốt lành rồi: “Ngộ là một đứa trẻ (ừm, Ngả Mễ cho rằng có đứa trẻ nhỏ nào lại hơn 200 tuổi ư? Gặp quỷ.) Lá gan ngộ rất nhỏ, ngộ mấy ngày nay vẫn lo lắng đề phòng, nhiều lần thiếu chút nữa đã bị dọa cho phát khóc, ngộ cũng muốn xin huynh một ít bồi thường mang tính tượng trưng... Nếu không ngộ đành phải lo đi Cục cảnh sát báo án... À, nếu như không có Cục cảnh sát, ngộ đành phải đi tới đại đội bảo an của trấn để đầu thú vậy.”
Về phần Trì Ngạo Thiên tiên sinh, bởi vì không giỏi diễn đạt, bản thân cũng rõ ràng rằng nếu dùng lời nói sẽ không thể đạt được lợi ích thực tế, chỉ có thể dùng động tác để biểu hiện, mặc dù là lần đầu tiên thực hiện động tác này, nhưng cũng vô cùng thuần thục dùng ngón cái miết miết ngón trỏ và ngón giữa, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt đặc thù nào đó.
Xem ra cái gọi là “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” những lời này ít nhất có một nửa là chính xác.
Ngả Mễ trên mặt nở nụ cười đầy chua xót, dùng ánh mắt không ngừng ám chỉ: ở đây còn có một bà trẻ nữa đấy, các ngươi có thể để sau hãy nói được không.
Nhưng mà hiển nhiên, các cán bộ chủ chốt của Tiểu dong binh đoàn dưới ảnh hưởng của đoàn trưởng, bắt đầu cố chấp theo đuổi “Tối đa hóa lợi ích”.
Đương nhiên, bản sự của đoàn trưởng là làm thế nào để đòi được tiền của người ngoài, còn bản lĩnh của nhóm cán bộ là ở chỗ làm sao để móc ra được tài sản trên người đoàn trưởng. Nói thật, đây là một chuyện cực kỳ khó.
Đối với Ngả Mễ mà nói, giải quyết chuyện nhỏ như thế nhất định là chuyện chẳng có gì khó khăn cả.
“À, việc này để sau hãy nói, mọi người không cần phải gấp gáp, đúng rồi, gần đây có chuyện gì mới không, ta để Trì Ngạo Thiên trở về chính là vì lo ngại rằng đột nhiên có kẻ đến tập kích, đế quốc quân bộ có tin tức gì mới không?” Ngả Mễ hiểu rất rõ tính cách của các đồng chí này, bọn họ đùa thì đùa, chứ hễ cứ nhắc đến chính sự thì nhất định sẽ rất nghiêm túc.
Quả nhiên, không khí khẩn trương hẳn lên —— Mấy người kia lập tức trúng kế, Hoắc Ân Tư tức thì lấy ra một phần hải địa đồ của Tây Lâm đảo, đặt ở trên bàn, tất cả mọi người cùng xúm vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.