Quyển 3 - Chương 3: Quý Tộc Suy Vong
Thuyết Bất Đắc Đại Sư
14/08/2014
Trong truyền thuyết, Sáng Thế Thần khi sáng tạo ra các chủng tộc:
Dùng não mình sáng tạo ra Ngũ đại tinh linh.
Dùng tim mình tạo thành Thượng cổ chư thần cai quản nhân gian.
Dùng thân thể mình tạo ra Nhân loại có cùng tướng mạo.
Dùng cánh tay trái linh hoạt của mình sáng tạo ra Tinh linh.
Dùng cánh tay phải khỏe mạnh của mình sáng tạo ra Ải nhân.
Dùng ngũ tạng của mình sáng tạo ra Chu nho.
Dùng chi dưới của mình sáng tạo ra các hệ Thú nhân.
Đúng lúc chỉ mành treo chuông, chỉ có Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn mới có thể phối hợp ăn ý như thế.
Đây là thời khắc lịch sử, cũng là một khắc duy nhất. Chỉ có giờ khắc này, binh khí trước mắt 4 nam hài là thật sự dùng tính mạng cùng với khí thế va chạm cùng một chỗ.
Vũ giả hậu thế cho rằng, vũ khí có thể lấy cứng chọi cứng ngăn chặn một kích trí mạng từ chiến phủ của Hoắc Ân Tư chỉ có song thủ đại kiếm của Dong binh vương Ngả Mễ, mà có thể ngăn chặn trường kiếm quét ngang như độc xà của hắc y nam hài thì cũng chỉ có tấm chắn của Thần thánh long kỵ sĩ Đại Thanh Sơn.
Ngả Mễ trường kiếm súc thế đâm thẳng, chặn đúng điểm nối giữa cán bùa cùng thân búa của Hoắc Ân Tư, nơi này chính là điểm phát lực của chiến phủ, chỉ có tác dụng lực vào đúng điểm này thì mới có thể khiến cho thế đánh của chiến phủ bị chệch hướng, mũi kiếm Băng Nhận đâm mạnh tới, giữa hoàng hôn, hoa lửa văng đi tứ phía, phương hướng chiến phủ bị chệch, Hoắc Ân Tư áp sát chiến phủ không thể dừng lại lảo đảo vọt qua người hắc y nam hài, va vào bức tường cao phía sau, tường khẽ rung lên rồi ầm ầm đổ xuống đất.
Tấm chắn của Đại Thanh Sơn xoay tròn chặn trường kiếm, kiếm phong từ bên tay phải thuận thế chém xuống trường kiếm, chỉ trong nháy mắt, trường kiếm không ngừng biến đổi phương hướng.
Khi Ngả Mễ lôi Hoắc Ân Tư ra từ trong đống tường đổ vỡ thì chiến đấu giữa song phương đã có sự thay đổi.
Hai nam hài chiều cao không chênh lệch là mấy, cùng vận hắc y, 2 thanh trường kiếm giữa hư không, 2 cái cương thuẫn bảo vệ thân thể, mà ngay cả tư thế công kích, phòng thủ của 2 người tựa hồ cũng giống nhau như đúc.
Nếu nói nhất định phải tìm ra điểm khác biệt, thì Đại Thanh Sơn sắc mặt ngăm đen, còn hắc y nam hài sắc mặt thì trắng nõn, so với biểu tình lãnh khốc của hắc y nam hài, Đại Thanh Sơn có vẻ giản dị hơn một chút.
Hiển nhiên nam hài kia cũng rất bất ngờ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy đã liên tục thay đổi 2 đối thủ, hơn nữa thế lực đều mạnh như thế, vừa rồi đã là cửu tử nhất sinh, hiện tại…
“Đại Thanh Sơn, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa ――” Lâm Vũ Thường cùng Sa Nhược ở ngoài nửa ngày không thấy bọn họ đi ra, cũng rẽ đám người tiến vào, vừa vặn thấy một màn kinh tâm động phách trước mắt, Lâm Vũ Thường sốt ruột hô lên.
Hắc y nam hài vừa mới giương kiếm chuẩn bị đánh tới hiển nhiên cũng nghe thấy, “Đại Thanh Sơn?” Miệng hắn lẩm bẩm 2 câu, đột nhiên ngoái đầu nhìn sang phía Ngả Mễ, nghi hoặc hỏi một câu: “Ngươi là Ngả Mễ?”
Ngả Mễ không nghĩ ra nam hài này có quan hệ gì với mình, vô cùng ngạc nhiên gật gật đầu.
"Hừm ――" Hắc y nam hài sau khi xác nhận xong, trên mặt cực kỳ tức giận, hừ mạnh một tiếng, ném 2 chữ: “Bại hoại”, rồi rẽ đám người biến mất.
Mấy nam hài bị công kích đã bước đến, vừa mới chuẩn bị có lời với Ngả Mễ bọn họ, Lâm Vũ Thường cùng với Sa Nhược đã chạy đến bên cạnh Ngả Mễ, mấy nam hài đồng thời phát hiện ra Lâm Vũ Thường, thái độ lập tức trở nên nhiệt tình hẳn lên.
“Ồ, Lâm gia tiểu thư đây mới vừa từ Băng Phong đại lục trở về sao? Hôm trước ta mới đến quý phủ hỏi thăm nàng bao giờ thì trở về.” Nam hài vừa rồi bị thương phải băng tay cố nén đau đớn quay sang Lâm Vũ Thường vấn an.
“Đúng thế, Lâm tiểu thư, lần này cứ tưởng là ta đi, nhưng mà quốc vương không hiểu tại sao lại… Dọc đường đi toàn là nếm gió nằm sương a.” Nam hài đế quốc trung đội trưởng kia cúi đầu thân thiết hỏi, đầu cơ hồ dán sát bên tai Lâm Vũ Thường.
Lâm Vũ Thường chân mày khẽ nhíu lại: “Cảm tạ, chư vị đại thiếu gia, chúng ta còn có việc, hẹn gặp lại.” Nói xong, kéo Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn và Hoắc Ân Tư bước ra ngoài.
Nếu là người khác, khẳng định là sẽ truy vấn một hồi xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng lại là 3 nam hài này, Ngả Mễ chẳng buồn để ý đến đám quan lớn quý nhân chẳng hề có quan hệ gì với mình, Đại Thanh Sơn thì lại càng chẳng quan tâm đến chuyện trai gái này nọ, Hoắc Ân Tư tất hiểu được trong đó có chuyện, nhưng có phải là chuyện gì to tát đâu? Đơn giản là chẳng cần phải hỏi.
Rất nhanh đã từ khu đông đi tới khu vực phía bắc Hoàng cung, không hổ là nơi quý tộc tụ tập, đường nơi này so với những nơi khác đều lớn hơn nhiều, 2 bên đường toàn là những dãy tường cao lớn. Có mấy cái viện tử hiển nhiên là của người vô cùng có thế lực, toàn bộ sân chẳng khác nào một tòa thành độc lập, thậm chí còn có cả đài canh gác nho nhỏ nữa.
Lâm gia phủ đệ cũng thực khí phái, có thể thấy rõ, chủ nhân phủ đệ là quân nhân, trước cửa đứng 4 quân nhân, tay cầm trường kiếm, uy phong lẫm lẫm. Thấy Lâm Vũ Thường, 2 người tranh nhau tới đón, 1 người lập tức đi vào thông báo.
Lâm Vũ Thường gọi quân nhân thông báo: “Đợi đã, trướng tiên giúp ta mang đồ vào, là đám huyễn thú từ huyễn giới, cẩn thận một chút. Không cần đi thông báo vội, ta ra ngoài bàn việc rồi sẽ lập tức quay lại.” Mấy quân nhân cùng với người đánh xe của dịch trạm cùng nhau đem xe huyễn thú đưa vào bên trong phủ.
Sắc trời càng ngày càng tối dần, khi bọn họ băng qua 2 cái quảng trường, trời đã tối đen.
Căn cứ theo trật tự sắp xếp phủ đệ, rất nhanh đã tìm thấy đường 8 nhà số 8. Phủ đệ trước mắt này hẳn là phủ đệ lớn nhất trong toàn bộ quảng trường, cũng có thể nói, đây rõ ràng là một tòa thành điển hình, bên ngoài là tường cao chừng 6 thước vây quanh. Trong bóng tối, vẫn có thể thấy rõ, trên tường thành cứ cách 15 thước lại có một cái tháp cao chừng 1.5 mét, trên mỗi tháp đều đốt phong đăng.
Cửa lớn đóng kín, bên cạnh có một cái cửa nhỏ mở ra, trước cửa có đứng vài quân nhân đế quốc, dưới ánh đèn, có thể thấy rõ người cấp thấp nhất cũng là tiểu đội trưởng.
“Kẻ nào!” Quân nhân uy nghiêm hỏi.
“Chúng ta tới tìm Trì Hàn Phong tiên sinh. Chúng ta là đệ tử của hắn.” Ngả Mễ bước nhanh tới.
“Ồ, là Ngả Mễ các hạ hay Đại Thanh Sơn các hạ?” Mấy quan quân vừa nghe được thân phận người mới đến, lập tức nhiệt tình hẳn lên.
Lúc này, Lâm Vũ thường cũng đã nhớ ra chủ nhân của tòa phủ đệ này là ai, kinh ngạc thốt lên.
“Công tước phủ?!”
Một quân nhân chạy bộ vào, vừa chạy vừa hô: “Ngả Mễ các hạ, Đại Thanh Sơn các hạ tới phủ bái phỏng.”
Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn cũng thật không ngờ lại có danh tiếng đến như vậy, tin tức truyền bá nhanh thế sao? Ngay cả đế đô cũng nhận được tin tức? Xem ra, nếu Trì Hàn Phong này thực sự là gia thần của phủ công tước, cũng sẽ vì thế mà cảm thấy kiêu ngạo.
Chẳng mấy chốc, từ bên cửa vang lên giọng nói ôn nhu dễ nghe của quý tộc suy vong tiên sinh: “Ồ, nghe nói ngoài một kẻ tên là Lôi Cát đến ăn trắng mặc trơn ra, lại tới thêm 2 kẻ ăn trắng mặc trơn nữa sao?”
“Vốn là chuẩn bị trả tiền, hiện tại đến thì thấy không cần nữa, không phải 2, mà là 3 hoặc nhiều hơn nữa, không biết gia thần của phủ công tước có còn phòng có thể ở được không?” Ngả Mễ khẽ thì thầm với Đại Thanh Sơn. Quý tộc suy vong vốn là cai trị một cách dã man, từ nhỏ đã quản chế Ngả Mễ bọn họ một cách đáng lo ngại. Lục Nhi ở giữa không trung bay lượn, vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc cũng khẩn trương rùng mình một cái.
Trì Hàn Phong đã từ bên trong bước ra, so với lúc chia tay mấy tháng trước cơ hồ chẳng có gì thay đổi.
“Ồ, xem ra ở đây không chỉ có 2 gã tiểu ngốc nghếch, mà còn có cả 2 thiếu nữ cùng một gã tiểu hỏa tử nha.” Trì Hàn Phong khoa trương tiêu sái bước tới gần nhìn kỹ Lâm Vũ Thường cùng Sa Nhược: “À, Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, mới có mấy tháng không gặp, các ngươi lại đi học thói dụ dỗ mấy cô con gái nhà lành. Để ta xem nào, cô --” Hắn chỉ chỉ Sa Nhược: “Nhất định là thích Đại Thanh Sơn có phải không?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Trì Hàn Phong, Đại Thanh Sơn cùng với Sa Nhược vốn đã không thể ngẩng đầu lên nổi.
May mà, cục diện xấu hổ rất nhanh chóng bị đánh ta, một thanh âm già nua từ bên trong tòa nhà truyền đến: “Là đồ đệ bảo bối của ta đến đấy sao?”
“Sư phụ, là ta, Trì thúc thúc đang kể với chúng ta chuyện người ở đây ăn trắng mặc trơn.” Hiện tại Ngả Mễ đã hiểu rõ chiến thuật dương đông kích tây đánh lạc hướng chú ý.
“Hừ, ở trong cái nhà này hắn làm gì có quyền lên tiếng?” Lôi Cát vừa nói vừa từ trong tòa thành bước ra. “Ồ, đây chẳng phải là thiên kim của nhà Lâm bá tước sao?”
“Lôi ma đạo sư, xin chào, ta cùng với Sa Nhược tiểu thư của Thần Thánh giáo đình mới từ Cáp Mễ Nhân vương quốc trở lại đế đô. Ngả Mễ tiên sinh cùng với Đại Thanh Sơn tiên sinh là dong binh chúng ta thuê, chúng ta cùng hắn tới tìm Trì Hàn Phong tiên sinh, thật không ngờ có thể được gặp ngài, vô cùng hân hạnh.” Lâm Vũ Thường rất cung kính chào hỏi Lôi Cát.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Lôi Cát tựa như là khắc tinh trời sinh của Trì Hàn Phong, Trì Hàn Phong vừa nghe Lâm Vũ Thường nói một câu thì lại muốn bật lại 2 câu, nhưng rốt cuộc nhịn lại được, theo Ngả Mễ phân tích, chủ yếu là không có sự trợ giúp của Tiểu Bạch, như vậy mặt đối mặt mà không có tọa kỵ, vạn nhất một câu kia chọc giận Lôi Cát, vậy cho dù là 10 huyễn thú kỵ sĩ cũng không phải là đối thủ của ma pháp sư chuyên phóng ra ma pháp chú ngữ, cho nên hiển nhiên là rất nhu thuận.
Thấy lão sư, Ngả Mễ lá gan cũng lớn hơn một chút, vội vàng bỏ đá xuống giếng: “Đúng thế đúng thế, Trì thúc thúc có phải là gia thần trong phủ không? Hắc hắc, xem ra lão sư quyền lực còn lớn hơn một chút.”
Lôi Cát sửng sốt: “Gia thần cái gì?”
“Trì thúc thúc nói hắn là quý tộc suy vong, Lâm tiểu thư phán đoán hắn là gia thần của phủ công tước này, đúng không?” Ngả Mễ chỉ ngây ngốc hỏi. Hiển nhiên, tới mấy năm nay, cách nói quý tộc suy vong cùng với biểu hiện xuất sắc của bản thân quý tộc suy vong, đã để lại rất nhiều ấn tượng trong lòng Ngả Mễ.
Trì Hàn Phong cười gượng hai tiếng, Lôi Cát đưa cánh tay đen đúa khô gầy vỗ vỗ đầu Trì Hàn Phong: “Nhớ cho kỹ, tiểu tử, những lời này ta sẽ nói cho cha ngươi nghe.” Tiếp theo quay sang nói với Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn: “Ta vẫn chưa kịp để ý đến việc hắn lừa các ngươi ở phương diện này, hắn là con thứ 2 của Trì công tước, có tước vị bá tước.” Tiếp đó tựa hồ lắc lắc đầu có vẻ không hài lòng: “Ta cứ nghĩ mấy năm nay, các ngươi đã bị lừa nhiều như vậy rồi, tất phải dễ dàng nhìn ra cái đuôi hồ ly mới phải chứ.”
A? Tất cả mọi người đều mở to 2 mắt nhìn, bá tước? Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn có lẽ còn chưa biết ý nghĩa của 2 từ này, nhưng Lâm Vũ Thường với Sa Nhược thì cảm giác tương phản thực sự quá lớn.
Trì gia được xưng là danh môn trong danh môn tại đế quốc, là 1 trong tam đại thế gia thân với hoàng thất của đế quốc, có quan hệ rất chặt chẽ với quân đội. Trì Thông Vân xuất thân nghèo hèn, một thợ săn bình thường, là chiến hữu sinh tử của Quốc quân sáng lập ra Ngả Mễ đế quốc, một trong tứ đại nguyên soái kiến quốc của Ngả Mễ đế quốc, sau khi Ngả Mễ đế quốc lập quốc, lấy công huân đại phong quần thần, Trì Thông Vân tước vị xếp hàng thứ 2, được chia 6000 mẫu trong thành, trải qua bao thế hệ cùng trấn thủ Thông Vân quan. Từ đó cho đến 500 năm về sau, 13 lịch đại gia chủ không một ai thực lực không từ ngôi vị Nguyên soái trở lên, trừ gia chủ ra, con cháu nhà Trì gia còn có 3 vị nguyên soái khác, tổng cộng Nguyên soái có 16 vị, ngoài ra còn có 7 vị đế quốc quân vụ đại thần, 9 long kỵ sĩ, 5 vị đế quốc Tể tướng, 6 vị vương hậu đế quốc, đế quốc vương hậu đời trước chính là nữ nhi của đương đại gia chủ. Trong 500 năm, từ nhánh chính Trì môn phân ra, quý tộc đạt tước vị hầu tước có 4 nhà, bá tước có 9 nhà, tử tước có 15 nhà, nam tước có 23 nhà, đế quốc kỵ sĩ, lam anh kỵ sĩ cùng quý tộc cấp thấp tại đế quốc thì nhiều vô số kể.
Bất luận là ở đế quốc hay là đối thủ của đế quốc đều truyền lưu một câu như vậy: “Trì môn không ngã, đế quốc bất diệt.” Bởi vậy có thể thấy được tầm quan trọng của Trì gia đối với đế quốc.
Nhưng điều làm cho Lâm Vũ Thường cùng với Sa Nhược kỳ quái chính là, nếu Trì Hàn Phong thực sự là con của đương đại gia chủ, đương đại Trì gia gia chủ chỉ có 2 con trai, hơn nữa có địa vị bá tước, như vậy không thể nghi ngờ gì là chạm tay vào có thể bỏng người. Thế mà sao tới một tin tức cũng chẳng nghe nói đến?
Trì Hàn Phong đi một vòng quanh mọi người, vô cùng kỳ quái hỏi: “Này, Lục Nhi bảo bối đáng yêu của ta đâu? Ta muốn ôm nó một cái.”
Lời còn chưa dứt, Lục Nhi ở trên trời vẫn còn chưa dứt khoát là nên đi hay ở, vừa nghe thấy Trì Hàn Phong nói muốn “Ôm một cái” mấy chữ quen thuộc mà lại đáng khinh, đại não lập tức thiếu dưỡng khí, căn bản không thể khống chế nổi trung khu thần kinh, xương sống co rút lại, đôi cánh lớn cuồng loạn không chịu bay lên, nhất thời từ trên trời té xuống, vừa vặn nhằm thẳng trước mặt Trì Hàn Phong.
“Kẻ nào?” Trì Hàn Phong còn chưa kịp phản ứng, mấy quan quân đế quốc đã tuốt kiếm xông đến.
Trì Hàn Phong kinh ngạc, rốt cuộc phát hiện dưới chân mình là cái đầu nhỏ của Lục Nhi, cao hứng ngồi chồm hỗm xuống, ôm đầu Lục Nhi, lấy thanh âm khoa trương nghẹn ngào nói: “Ôi ôi, rốt cuộc lại được gặp ngươi, ta thật sự muốn ôm ngươi quá, ngươi định bay ư? Thật vậy không? Trời ơi, trời không phụ người có lòng nha, Lục Nhi, đừng khóc mà, không cần nước mắt ngắn nước mắt dài như thế, ta biết ngươi là vì nhớ ta, ta biết, ngươi trong lòng cảm kích ta, ta biết…”
Có quỷ mới biết, Thần thánh cự long trứ danh dũng mãnh vô địch trong thời khắc này lệ tuôn đầy mặt nguyên nhân thực sự là bị dọa a. Bất quá, nguyên nhân này cũng chỉ có Ngả Mễ sau này đoán ra, đương sự Lục Nhi khi đó đã có thể hóa thành nhân loại, nhưng sống chết cũng không chịu thừa nhận, đó cũng là chuyện duy nhất mà Thần thánh lục long Sử Thái Mục Cách Nhĩ Tái cả đời không dám thừa nhận.
Dùng não mình sáng tạo ra Ngũ đại tinh linh.
Dùng tim mình tạo thành Thượng cổ chư thần cai quản nhân gian.
Dùng thân thể mình tạo ra Nhân loại có cùng tướng mạo.
Dùng cánh tay trái linh hoạt của mình sáng tạo ra Tinh linh.
Dùng cánh tay phải khỏe mạnh của mình sáng tạo ra Ải nhân.
Dùng ngũ tạng của mình sáng tạo ra Chu nho.
Dùng chi dưới của mình sáng tạo ra các hệ Thú nhân.
Đúng lúc chỉ mành treo chuông, chỉ có Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn mới có thể phối hợp ăn ý như thế.
Đây là thời khắc lịch sử, cũng là một khắc duy nhất. Chỉ có giờ khắc này, binh khí trước mắt 4 nam hài là thật sự dùng tính mạng cùng với khí thế va chạm cùng một chỗ.
Vũ giả hậu thế cho rằng, vũ khí có thể lấy cứng chọi cứng ngăn chặn một kích trí mạng từ chiến phủ của Hoắc Ân Tư chỉ có song thủ đại kiếm của Dong binh vương Ngả Mễ, mà có thể ngăn chặn trường kiếm quét ngang như độc xà của hắc y nam hài thì cũng chỉ có tấm chắn của Thần thánh long kỵ sĩ Đại Thanh Sơn.
Ngả Mễ trường kiếm súc thế đâm thẳng, chặn đúng điểm nối giữa cán bùa cùng thân búa của Hoắc Ân Tư, nơi này chính là điểm phát lực của chiến phủ, chỉ có tác dụng lực vào đúng điểm này thì mới có thể khiến cho thế đánh của chiến phủ bị chệch hướng, mũi kiếm Băng Nhận đâm mạnh tới, giữa hoàng hôn, hoa lửa văng đi tứ phía, phương hướng chiến phủ bị chệch, Hoắc Ân Tư áp sát chiến phủ không thể dừng lại lảo đảo vọt qua người hắc y nam hài, va vào bức tường cao phía sau, tường khẽ rung lên rồi ầm ầm đổ xuống đất.
Tấm chắn của Đại Thanh Sơn xoay tròn chặn trường kiếm, kiếm phong từ bên tay phải thuận thế chém xuống trường kiếm, chỉ trong nháy mắt, trường kiếm không ngừng biến đổi phương hướng.
Khi Ngả Mễ lôi Hoắc Ân Tư ra từ trong đống tường đổ vỡ thì chiến đấu giữa song phương đã có sự thay đổi.
Hai nam hài chiều cao không chênh lệch là mấy, cùng vận hắc y, 2 thanh trường kiếm giữa hư không, 2 cái cương thuẫn bảo vệ thân thể, mà ngay cả tư thế công kích, phòng thủ của 2 người tựa hồ cũng giống nhau như đúc.
Nếu nói nhất định phải tìm ra điểm khác biệt, thì Đại Thanh Sơn sắc mặt ngăm đen, còn hắc y nam hài sắc mặt thì trắng nõn, so với biểu tình lãnh khốc của hắc y nam hài, Đại Thanh Sơn có vẻ giản dị hơn một chút.
Hiển nhiên nam hài kia cũng rất bất ngờ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy đã liên tục thay đổi 2 đối thủ, hơn nữa thế lực đều mạnh như thế, vừa rồi đã là cửu tử nhất sinh, hiện tại…
“Đại Thanh Sơn, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa ――” Lâm Vũ Thường cùng Sa Nhược ở ngoài nửa ngày không thấy bọn họ đi ra, cũng rẽ đám người tiến vào, vừa vặn thấy một màn kinh tâm động phách trước mắt, Lâm Vũ Thường sốt ruột hô lên.
Hắc y nam hài vừa mới giương kiếm chuẩn bị đánh tới hiển nhiên cũng nghe thấy, “Đại Thanh Sơn?” Miệng hắn lẩm bẩm 2 câu, đột nhiên ngoái đầu nhìn sang phía Ngả Mễ, nghi hoặc hỏi một câu: “Ngươi là Ngả Mễ?”
Ngả Mễ không nghĩ ra nam hài này có quan hệ gì với mình, vô cùng ngạc nhiên gật gật đầu.
"Hừm ――" Hắc y nam hài sau khi xác nhận xong, trên mặt cực kỳ tức giận, hừ mạnh một tiếng, ném 2 chữ: “Bại hoại”, rồi rẽ đám người biến mất.
Mấy nam hài bị công kích đã bước đến, vừa mới chuẩn bị có lời với Ngả Mễ bọn họ, Lâm Vũ Thường cùng với Sa Nhược đã chạy đến bên cạnh Ngả Mễ, mấy nam hài đồng thời phát hiện ra Lâm Vũ Thường, thái độ lập tức trở nên nhiệt tình hẳn lên.
“Ồ, Lâm gia tiểu thư đây mới vừa từ Băng Phong đại lục trở về sao? Hôm trước ta mới đến quý phủ hỏi thăm nàng bao giờ thì trở về.” Nam hài vừa rồi bị thương phải băng tay cố nén đau đớn quay sang Lâm Vũ Thường vấn an.
“Đúng thế, Lâm tiểu thư, lần này cứ tưởng là ta đi, nhưng mà quốc vương không hiểu tại sao lại… Dọc đường đi toàn là nếm gió nằm sương a.” Nam hài đế quốc trung đội trưởng kia cúi đầu thân thiết hỏi, đầu cơ hồ dán sát bên tai Lâm Vũ Thường.
Lâm Vũ Thường chân mày khẽ nhíu lại: “Cảm tạ, chư vị đại thiếu gia, chúng ta còn có việc, hẹn gặp lại.” Nói xong, kéo Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn và Hoắc Ân Tư bước ra ngoài.
Nếu là người khác, khẳng định là sẽ truy vấn một hồi xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng lại là 3 nam hài này, Ngả Mễ chẳng buồn để ý đến đám quan lớn quý nhân chẳng hề có quan hệ gì với mình, Đại Thanh Sơn thì lại càng chẳng quan tâm đến chuyện trai gái này nọ, Hoắc Ân Tư tất hiểu được trong đó có chuyện, nhưng có phải là chuyện gì to tát đâu? Đơn giản là chẳng cần phải hỏi.
Rất nhanh đã từ khu đông đi tới khu vực phía bắc Hoàng cung, không hổ là nơi quý tộc tụ tập, đường nơi này so với những nơi khác đều lớn hơn nhiều, 2 bên đường toàn là những dãy tường cao lớn. Có mấy cái viện tử hiển nhiên là của người vô cùng có thế lực, toàn bộ sân chẳng khác nào một tòa thành độc lập, thậm chí còn có cả đài canh gác nho nhỏ nữa.
Lâm gia phủ đệ cũng thực khí phái, có thể thấy rõ, chủ nhân phủ đệ là quân nhân, trước cửa đứng 4 quân nhân, tay cầm trường kiếm, uy phong lẫm lẫm. Thấy Lâm Vũ Thường, 2 người tranh nhau tới đón, 1 người lập tức đi vào thông báo.
Lâm Vũ Thường gọi quân nhân thông báo: “Đợi đã, trướng tiên giúp ta mang đồ vào, là đám huyễn thú từ huyễn giới, cẩn thận một chút. Không cần đi thông báo vội, ta ra ngoài bàn việc rồi sẽ lập tức quay lại.” Mấy quân nhân cùng với người đánh xe của dịch trạm cùng nhau đem xe huyễn thú đưa vào bên trong phủ.
Sắc trời càng ngày càng tối dần, khi bọn họ băng qua 2 cái quảng trường, trời đã tối đen.
Căn cứ theo trật tự sắp xếp phủ đệ, rất nhanh đã tìm thấy đường 8 nhà số 8. Phủ đệ trước mắt này hẳn là phủ đệ lớn nhất trong toàn bộ quảng trường, cũng có thể nói, đây rõ ràng là một tòa thành điển hình, bên ngoài là tường cao chừng 6 thước vây quanh. Trong bóng tối, vẫn có thể thấy rõ, trên tường thành cứ cách 15 thước lại có một cái tháp cao chừng 1.5 mét, trên mỗi tháp đều đốt phong đăng.
Cửa lớn đóng kín, bên cạnh có một cái cửa nhỏ mở ra, trước cửa có đứng vài quân nhân đế quốc, dưới ánh đèn, có thể thấy rõ người cấp thấp nhất cũng là tiểu đội trưởng.
“Kẻ nào!” Quân nhân uy nghiêm hỏi.
“Chúng ta tới tìm Trì Hàn Phong tiên sinh. Chúng ta là đệ tử của hắn.” Ngả Mễ bước nhanh tới.
“Ồ, là Ngả Mễ các hạ hay Đại Thanh Sơn các hạ?” Mấy quan quân vừa nghe được thân phận người mới đến, lập tức nhiệt tình hẳn lên.
Lúc này, Lâm Vũ thường cũng đã nhớ ra chủ nhân của tòa phủ đệ này là ai, kinh ngạc thốt lên.
“Công tước phủ?!”
Một quân nhân chạy bộ vào, vừa chạy vừa hô: “Ngả Mễ các hạ, Đại Thanh Sơn các hạ tới phủ bái phỏng.”
Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn cũng thật không ngờ lại có danh tiếng đến như vậy, tin tức truyền bá nhanh thế sao? Ngay cả đế đô cũng nhận được tin tức? Xem ra, nếu Trì Hàn Phong này thực sự là gia thần của phủ công tước, cũng sẽ vì thế mà cảm thấy kiêu ngạo.
Chẳng mấy chốc, từ bên cửa vang lên giọng nói ôn nhu dễ nghe của quý tộc suy vong tiên sinh: “Ồ, nghe nói ngoài một kẻ tên là Lôi Cát đến ăn trắng mặc trơn ra, lại tới thêm 2 kẻ ăn trắng mặc trơn nữa sao?”
“Vốn là chuẩn bị trả tiền, hiện tại đến thì thấy không cần nữa, không phải 2, mà là 3 hoặc nhiều hơn nữa, không biết gia thần của phủ công tước có còn phòng có thể ở được không?” Ngả Mễ khẽ thì thầm với Đại Thanh Sơn. Quý tộc suy vong vốn là cai trị một cách dã man, từ nhỏ đã quản chế Ngả Mễ bọn họ một cách đáng lo ngại. Lục Nhi ở giữa không trung bay lượn, vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc cũng khẩn trương rùng mình một cái.
Trì Hàn Phong đã từ bên trong bước ra, so với lúc chia tay mấy tháng trước cơ hồ chẳng có gì thay đổi.
“Ồ, xem ra ở đây không chỉ có 2 gã tiểu ngốc nghếch, mà còn có cả 2 thiếu nữ cùng một gã tiểu hỏa tử nha.” Trì Hàn Phong khoa trương tiêu sái bước tới gần nhìn kỹ Lâm Vũ Thường cùng Sa Nhược: “À, Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, mới có mấy tháng không gặp, các ngươi lại đi học thói dụ dỗ mấy cô con gái nhà lành. Để ta xem nào, cô --” Hắn chỉ chỉ Sa Nhược: “Nhất định là thích Đại Thanh Sơn có phải không?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Trì Hàn Phong, Đại Thanh Sơn cùng với Sa Nhược vốn đã không thể ngẩng đầu lên nổi.
May mà, cục diện xấu hổ rất nhanh chóng bị đánh ta, một thanh âm già nua từ bên trong tòa nhà truyền đến: “Là đồ đệ bảo bối của ta đến đấy sao?”
“Sư phụ, là ta, Trì thúc thúc đang kể với chúng ta chuyện người ở đây ăn trắng mặc trơn.” Hiện tại Ngả Mễ đã hiểu rõ chiến thuật dương đông kích tây đánh lạc hướng chú ý.
“Hừ, ở trong cái nhà này hắn làm gì có quyền lên tiếng?” Lôi Cát vừa nói vừa từ trong tòa thành bước ra. “Ồ, đây chẳng phải là thiên kim của nhà Lâm bá tước sao?”
“Lôi ma đạo sư, xin chào, ta cùng với Sa Nhược tiểu thư của Thần Thánh giáo đình mới từ Cáp Mễ Nhân vương quốc trở lại đế đô. Ngả Mễ tiên sinh cùng với Đại Thanh Sơn tiên sinh là dong binh chúng ta thuê, chúng ta cùng hắn tới tìm Trì Hàn Phong tiên sinh, thật không ngờ có thể được gặp ngài, vô cùng hân hạnh.” Lâm Vũ Thường rất cung kính chào hỏi Lôi Cát.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Lôi Cát tựa như là khắc tinh trời sinh của Trì Hàn Phong, Trì Hàn Phong vừa nghe Lâm Vũ Thường nói một câu thì lại muốn bật lại 2 câu, nhưng rốt cuộc nhịn lại được, theo Ngả Mễ phân tích, chủ yếu là không có sự trợ giúp của Tiểu Bạch, như vậy mặt đối mặt mà không có tọa kỵ, vạn nhất một câu kia chọc giận Lôi Cát, vậy cho dù là 10 huyễn thú kỵ sĩ cũng không phải là đối thủ của ma pháp sư chuyên phóng ra ma pháp chú ngữ, cho nên hiển nhiên là rất nhu thuận.
Thấy lão sư, Ngả Mễ lá gan cũng lớn hơn một chút, vội vàng bỏ đá xuống giếng: “Đúng thế đúng thế, Trì thúc thúc có phải là gia thần trong phủ không? Hắc hắc, xem ra lão sư quyền lực còn lớn hơn một chút.”
Lôi Cát sửng sốt: “Gia thần cái gì?”
“Trì thúc thúc nói hắn là quý tộc suy vong, Lâm tiểu thư phán đoán hắn là gia thần của phủ công tước này, đúng không?” Ngả Mễ chỉ ngây ngốc hỏi. Hiển nhiên, tới mấy năm nay, cách nói quý tộc suy vong cùng với biểu hiện xuất sắc của bản thân quý tộc suy vong, đã để lại rất nhiều ấn tượng trong lòng Ngả Mễ.
Trì Hàn Phong cười gượng hai tiếng, Lôi Cát đưa cánh tay đen đúa khô gầy vỗ vỗ đầu Trì Hàn Phong: “Nhớ cho kỹ, tiểu tử, những lời này ta sẽ nói cho cha ngươi nghe.” Tiếp theo quay sang nói với Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn: “Ta vẫn chưa kịp để ý đến việc hắn lừa các ngươi ở phương diện này, hắn là con thứ 2 của Trì công tước, có tước vị bá tước.” Tiếp đó tựa hồ lắc lắc đầu có vẻ không hài lòng: “Ta cứ nghĩ mấy năm nay, các ngươi đã bị lừa nhiều như vậy rồi, tất phải dễ dàng nhìn ra cái đuôi hồ ly mới phải chứ.”
A? Tất cả mọi người đều mở to 2 mắt nhìn, bá tước? Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn có lẽ còn chưa biết ý nghĩa của 2 từ này, nhưng Lâm Vũ Thường với Sa Nhược thì cảm giác tương phản thực sự quá lớn.
Trì gia được xưng là danh môn trong danh môn tại đế quốc, là 1 trong tam đại thế gia thân với hoàng thất của đế quốc, có quan hệ rất chặt chẽ với quân đội. Trì Thông Vân xuất thân nghèo hèn, một thợ săn bình thường, là chiến hữu sinh tử của Quốc quân sáng lập ra Ngả Mễ đế quốc, một trong tứ đại nguyên soái kiến quốc của Ngả Mễ đế quốc, sau khi Ngả Mễ đế quốc lập quốc, lấy công huân đại phong quần thần, Trì Thông Vân tước vị xếp hàng thứ 2, được chia 6000 mẫu trong thành, trải qua bao thế hệ cùng trấn thủ Thông Vân quan. Từ đó cho đến 500 năm về sau, 13 lịch đại gia chủ không một ai thực lực không từ ngôi vị Nguyên soái trở lên, trừ gia chủ ra, con cháu nhà Trì gia còn có 3 vị nguyên soái khác, tổng cộng Nguyên soái có 16 vị, ngoài ra còn có 7 vị đế quốc quân vụ đại thần, 9 long kỵ sĩ, 5 vị đế quốc Tể tướng, 6 vị vương hậu đế quốc, đế quốc vương hậu đời trước chính là nữ nhi của đương đại gia chủ. Trong 500 năm, từ nhánh chính Trì môn phân ra, quý tộc đạt tước vị hầu tước có 4 nhà, bá tước có 9 nhà, tử tước có 15 nhà, nam tước có 23 nhà, đế quốc kỵ sĩ, lam anh kỵ sĩ cùng quý tộc cấp thấp tại đế quốc thì nhiều vô số kể.
Bất luận là ở đế quốc hay là đối thủ của đế quốc đều truyền lưu một câu như vậy: “Trì môn không ngã, đế quốc bất diệt.” Bởi vậy có thể thấy được tầm quan trọng của Trì gia đối với đế quốc.
Nhưng điều làm cho Lâm Vũ Thường cùng với Sa Nhược kỳ quái chính là, nếu Trì Hàn Phong thực sự là con của đương đại gia chủ, đương đại Trì gia gia chủ chỉ có 2 con trai, hơn nữa có địa vị bá tước, như vậy không thể nghi ngờ gì là chạm tay vào có thể bỏng người. Thế mà sao tới một tin tức cũng chẳng nghe nói đến?
Trì Hàn Phong đi một vòng quanh mọi người, vô cùng kỳ quái hỏi: “Này, Lục Nhi bảo bối đáng yêu của ta đâu? Ta muốn ôm nó một cái.”
Lời còn chưa dứt, Lục Nhi ở trên trời vẫn còn chưa dứt khoát là nên đi hay ở, vừa nghe thấy Trì Hàn Phong nói muốn “Ôm một cái” mấy chữ quen thuộc mà lại đáng khinh, đại não lập tức thiếu dưỡng khí, căn bản không thể khống chế nổi trung khu thần kinh, xương sống co rút lại, đôi cánh lớn cuồng loạn không chịu bay lên, nhất thời từ trên trời té xuống, vừa vặn nhằm thẳng trước mặt Trì Hàn Phong.
“Kẻ nào?” Trì Hàn Phong còn chưa kịp phản ứng, mấy quan quân đế quốc đã tuốt kiếm xông đến.
Trì Hàn Phong kinh ngạc, rốt cuộc phát hiện dưới chân mình là cái đầu nhỏ của Lục Nhi, cao hứng ngồi chồm hỗm xuống, ôm đầu Lục Nhi, lấy thanh âm khoa trương nghẹn ngào nói: “Ôi ôi, rốt cuộc lại được gặp ngươi, ta thật sự muốn ôm ngươi quá, ngươi định bay ư? Thật vậy không? Trời ơi, trời không phụ người có lòng nha, Lục Nhi, đừng khóc mà, không cần nước mắt ngắn nước mắt dài như thế, ta biết ngươi là vì nhớ ta, ta biết, ngươi trong lòng cảm kích ta, ta biết…”
Có quỷ mới biết, Thần thánh cự long trứ danh dũng mãnh vô địch trong thời khắc này lệ tuôn đầy mặt nguyên nhân thực sự là bị dọa a. Bất quá, nguyên nhân này cũng chỉ có Ngả Mễ sau này đoán ra, đương sự Lục Nhi khi đó đã có thể hóa thành nhân loại, nhưng sống chết cũng không chịu thừa nhận, đó cũng là chuyện duy nhất mà Thần thánh lục long Sử Thái Mục Cách Nhĩ Tái cả đời không dám thừa nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.