Quyển 4 - Chương 22: Tái Phản Đế Đô
Thuyết Bất Đắc Đại Sư
15/08/2014
Từ Sư Tâm thành đến Hố Lưu Đáp nơi quân đội dị đại lục tập kết, dài 60 dặm, dựa theo lộ trình hành quân của quân đội thì việc kết thúc hành trình trong 1 ngày là tiêu chuẩn hành quân gấp gáp. Có điều hiển nhiên Phạm Tử Tước không hề sốt ruột đòi hỏi trong vòng 1 ngày phải tới được Hố Lưu Đáp. Người chỉ cần có chút kiến thức về quân sự cũng biết đạo lý “Nỏ mạnh hết đà không thể xuyên lỗ sâu”, cái gọi là hành quân gấp hơn phân nửa là chỉ có trong tình huống quân diễn tại bản thổ mới lựa chọn sử dụng, còn trong chiến tranh thực sự, nhất là đối diện với 1 cánh đại quân tinh nhuệ biết người biết ta, việc lựa chọn sử dụng biện pháp hành quân gấp hơn phân nửa là cách chịu chết tốt nhất.
“Tướng quân các hạ, vì sao chúng ta không thể nhanh chóng tiến tới nơi trú đóng của địch, bọn chúng vẫn còn đang lên bờ, đánh bất thình lình thì chúng ta có thể giáng cho chúng một đòn bất ngờ.” Tay tham mưu trẻ tuổi cho rằng đây là cơ hội vô cùng tốt cho mình thể hiện.
Đôi mắt màu lam hơi hơi nheo lại không thể giấu nổi nét giảo hoạt: “À, việc này… Không ổn đâu, nghe nói quân nhân Pháp Tây Tư đại lục có vóc dáng rất cao, bọn chúng hàng ngày sẽ ngốn rất nhiều lương thực, bởi vậy… Bọn chúng ngồi thuyền đã lâu, khó tránh khỏi việc muốn phóng uế, vụ này quả thực là vất vả, ngươi thử nghĩ lại xem hơn 10.000 quân đội, nếu cùng nhau phóng uế sẽ phải mất bao nhiêu lâu, vụ này mới đồ sộ làm sao. Nếu chúng ta suốt ruột đến tấn công, có phải là quá mất nhân đạo không? Nghe nói cái thứ ấy của bọn chúng thực sự là khổng lồ, hy vọng lần này có thể bắt được nhiều tù binh một chút… Chỉ là không biết trong số đó có tồn tại giống cái hay không?” Quan chỉ huy phụ trách chẳng hề để ý tới thể diện trước mặt các tham mưu trẻ thuộc bộ tham mưu, thuận miệng nói toạc chuyện mình cảm thấy thú vị nhất trong lòng ra.
Bên cạnh có 1 vị đại đội trưởng khác thực sự không quen nhìn thủ trưởng bại hoại của mình, nhìn đám trẻ mới tốt nghiệp Kỵ sĩ học trường vừa gia nhập quân lữ này, phỏng chừng nhớ tới tình cảnh tương tự của mình thời nhiều năm về trước khi mới gia nhập quân Phạm tử tước, lòng có chút bồi hồi, khẽ giải thích một chút: “Đừng nóng, ngươi cho rằng 10.000 quân đội trong tình huống không có cảng thì muốn đổ bộ hết lên bờ sẽ phải tốn mất bao nhiêu thời gian? Ngươi có biết hiện tại mỗi ngày thủy triều lên xuống lúc mấy giờ không? Muốn trở thành 1 quân nhân đủ tư cách, không những phải nắm được thực lực của chính mình và phe đối lập, mà còn phải có kiến thức tương đối về địa lý, thời tiết.”
“Cảm ơn các hạ.” Tay tham mưu trẻ mặc dù vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết song cũng đành ôm theo nghi ngờ lui xuống, phỏng chừng từ nay về sau chắc là không còn dám tỏ ra lợi hại nữa.
Đi tuốt ở đằng trước chính là tiểu đội kỵ binh lệ thuộc trực tiếp vào Sư Tử hà quân bộ, phía sau là 1 trung đội bộ binh trang bị nặng, sau nữa là 1 đại đội trường thương bộ binh, tiếp đến là 2 đại đội bộ binh trang bị nhẹ, trung đội nổi danh nhất của quân đoàn Hỏa Sư tử với tên gọi Bạo Nộ Sư Vương cuồng chiến sĩ bám sát phía sau, cuối cùng lại là 1 tiểu đội kỵ binh lệ thuộc trực tiếp vào quân bộ Sư Tử hà. Ngoài ra còn có Hỏa Diễm kỵ sĩ đoàn cùng 1 đại đội trường thương bộ binh, đó là toàn bộ của cải của quân đoàn Hỏa Sư tử. Trừ xung quanh tướng quân các hạ còn có vài tiếng xì xào thảo luận ra, toàn bộ quân đoàn Hỏa sư tử hành quân trông giống như một dòng nham thạch cháy đỏ uốn lượn, không hề có bất kỳ 1 binh sĩ hay quan quân nào phát ra tiếng động.
Khác với quân đội Bắc bộ liên bang, biên chế quân đội của phòng khu Sư Tử hà ít hơn nhiều. Đồng dạng biên chế tại Bắc bộ liên bang, quân số đầy đủ phải lên đến 36.000 chiến sĩ, mỗi đại đội ít nhất cũng phải đến 4.500 người, còn ở đại đa số các khu vực phòng thủ khác, nhân số của đại đội chiếm khoảng 2.000~3.500 người, bởi vậy, tổng nhân số thực tế của quân đoàn Hỏa sư tử chỉ có 25.000 người.
Quân chính quy cùng với quý tộc tư binh bình thường quả thực cách biệt một trời một vực, nhất là Hỏa sư tử lại là bộ đội chủ lực trong chủ lực của đế quốc, phía sau quân đoàn Hỏa sư tử là 8.000 đế quốc quý tộc vũ trang, từ xa chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay lập tức ―― Bất kể là từ ánh mắt, trang bị hay cách hành quân.
Quân đoàn Hỏa sư tử từ áo giáo cho đến cờ xí, vật cưỡi đều toàn 1 màu đỏ không lẫn vào đâu được, kể cả màu huyễn thú của các huyễn thú kỵ sĩ dưới trướng Hỏa sư tử quân đoàn cũng đều như vậy. Trong quá trình tiếp nhận huyễn thú kỵ sĩ do quân bộ phân phát, quân đoàn Hỏa sư tử là khắt khe nhất, nếu vật cưỡi không phải là màu đỏ thì sẽ chẳng thèm quan tâm, cho dù có các nguyên lão trên quân bộ ra sức tiến cử vào đi nữa thì đều sẽ sử dụng cớ này cớ nọ để phái đến các đội quân khác ngoài phòng khu Sư Tử hà.
Màu sắc lực lượng vũ trang quý tộc địa phương thì căn bản là đủ chủng loại, trang bị cũng không thống nhất, hơn nữa trong số đó còn có 1 phần là các tổ chức dong binh quy mô nhỏ. Các tổ chức dong binh này đại đa số đều là cấp C, D, nhân số khoảng 50 tới 100 người, vốn không có thu nhập ổn định nên càng khó có chuyện dong binh đoàn thống nhất trang bị. Rất hiếm có trường hợp vận khí tốt như Tiểu dong binh đoàn, kẻ giàu thì lại càng giàu, lại còn có sự ưu ái từ Hồng Thạch đại đế, muốn thiếu tiền cũng khó. Trang bị đã không thống nhất như vậy, tất nhiên sẽ khó có thể hy vọng đám dong binh phóng đãng này giữ gìn trật tự trong quá trình hành quân, nếu bỏ vũ khí trong tay, tập hợp lại về quê làm nông phu thì có thể hình dung rất rõ.
Trên bầu trời đột nhiên truyền tới tiếng ác điểu vang vọng, 5 con sư thứu từ xa xa ào ào bay đến, phía sau sư thứu còn có 1 huyễn thú kỵ sĩ ―― tựa hồ là 1 địa hành long cỡ nhỏ.
“Tướng quân các hạ, là trung đội trưởng của trung đội trinh sát!” Một tham mưu trẻ khác vừa rồi không chứng kiến được cảnh thê thảm của đồng nghiệp mình, khẽ nói.
“Ừ, đa tạ, quả thực là hâm mộ ánh mắt lợi hại của đám trẻ các ngươi.” Phạm tử tước cảm tạ đủ thật tình: “Nghe nói ở Ô Lỗ có Đại tế tự có thể thực hiện 1 loại giải phẫu rất phức tạp, đem mắt người nọ đổi cho người kia, có lẽ phải thử xem xem.”
Tay tham mưu trẻ tuổi vội vã sờ soạng đôi mắt khô ráo của mình một chút ―― Quả thực là không biết nên tán thành loại luận điểm này của tướng quân các hạ hay là nên tỏ vẻ mãnh liệt phản đối.
Thấy trung đội trưởng trinh sát đáng lẽ đã phải quay trở về từ 5 ngày trước, Phạm tử tước tương đối mất hứng, khó trách việc phản pháo lại lời nói của tay tham mưu trẻ ―― Đám nguyên lão quân bộ chẳng biết là suy nghĩ thế quái nào, nếu không chắc sẽ chẳng giữ chân thuộc hạ của mình đến tận 5 hôm. Huyễn thú kỵ sĩ phía xa xa kia là ai vậy nhỉ? Huyễn thú kỵ sĩ địa hành long cỡ nhỏ khắp đế quốc tổng cộng chỉ có chưa đến 20 người, đại bộ phận đều nắm giữ chức vụ đại đội trưởng ở các khu vực phòng thủ ―― chẳng lẽ lại là hắn?
Khi ánh hào quang khổng lồ màu trắng di động của huyễn thú đáp xuống đất, 1 vị trung niên nam tử ở trên lưng huyễn thú lên tiếng chào hỏi Phạm tử tước: “Tử tước các hạ, quân bộ phái ta đến hiệp đồng mối quan hệ giữ binh đoàn tuyến 1 cùng với binh đoàn tuyến 2.”
Quả thực, tại đế quốc quân bộ còn chưa có vị tướng quân nào đạt đến danh hiệu Nguyên soái, cũng chỉ có Lâm bá tước phụ thân của Lâm Vũ Thường mới có đủ tư cách và lý lịch để phối hợp nhiều khu vực phòng thủ như vậy. Lâm bá tước năm 23 tuổi lấy thân phận thiếp thân thị vệ bên cạnh Hồng Thạch (khi đó Hồng Thạch vẫn còn là Thái tử) tiến vào phòng khu Sư Tử hà đảm nhận nhiệm vụ đội trưởng trung đội kỵ sĩ. Sau đó được điều động qua phòng khu Thánh Tuyết sơn, đảm nhận nhiệm vụ trung đội trưởng của Hắc Long Kỵ Sĩ đoàn. Tiếp theo, lại được điều động tới phòng khu Giới Lâm nhậm chức đội trưởng đại đội kỵ sĩ. Sau đó, trở thành tham quân khu vực phòng thủ đế đô và vùng lân cận. Kế tiếp, được điều động trở lại phòng khu Giới Lâm nhậm chức trưởng quan phòng khu. Hiện đang là Bộ trưởng giám sát bộ tại đế quốc quân bộ.
Trông thấy là Lâm bá tước, tâm tình Phạm tử tước cũng trở nên khá hơn, thân là tướng lãnh dẫn binh điều phiền toái nhất chính là lúc sắp bắt đầu đại chiến, mạc danh kỳ diệu thế nào từ xa xôi thủ trưởng bỗng dưng phái đến 1 tay tướng lãnh đồng cấp chỉ tay năm ngón. So với việc phái đến 1 giám quân thì thà phái đến 1 thủ trưởng còn hơn. Trong tình huống thông thường, giám quân đại nhân suốt ngày chỉ biết chỉ chỉ trỏ trỏ rồi lĩnh hết công lao, còn nếu xảy ra chuyện thì nhất định là do lỗi của tướng lĩnh. Lý lịch nhập ngũ cùng thành tích và danh tiếng của Lâm bá tước ở trong quân đội đủ đảm bảo rằng ông ta sẽ không phạm phải loại sai lầm thấp kém đó ―― huống hồ Lâm bá tước cũng đã từng là cộng sự với Phạm tử tước trong quân đội, mặc dù 1 người lý lịch chủ yếu là ở kỵ binh bộ đội, còn 1 người lý lịch chủ yếu là ở bộ binh bộ đội, song dù sao thì tiếng nói chung cũng nhiều hơn một chút.
Bá tước đại nhân về chức vụ so với trưởng quan tại các phòng khu như Kinh đô và vùng lân cận, Bắc bộ liên bang thì ngang cấp, còn so với trưởng quan tại các khu vực phòng thủ bình thường thì cao hơn nửa cấp. Trưởng quan phòng khu Sư Tử hà vốn có kinh nghiệm từ trước trên mi mắt mơ hồ lộ ra vẻ bất duyệt. Cùng Phạm tử tước ruổi ngựa chừng nửa giờ, sau khi trao đổi sơ qua về tình hình mới nhất mà đế đô cùng quân bộ nắm được cùng với tình hình chiến sự tại 2 đế quốc khác, Lâm bá tước bộc lộ hy vọng muốn được tới Sư Tâm thành gặp Tiểu dong binh đoàn ―― Đế quốc quân bộ đối với dong binh đoàn từ cấp B trở lên có phân công riêng, sau đó sẽ tới nơi thường trú của binh đoàn tuyến 2.
Nếu phải chọn giữa binh đoàn tuyến 1 và binh đoàn tuyến 2, Lâm bá tước chân thành hy vọng có thể được ở binh đoàn tuyến 2 lâu hơn Đó cũng không phải là vì sợ chết, danh tiếng của Phạm tử tước trong kiến trúc thượng tầng tại đế quốc cũng không được tốt cho lắm, điều này phần lớn là do lối cư xử vô cùng khó chịu của ông ta, có lẽ là vì nguyên nhân xuất thân thấp kém, mặc dù đã trở thành quý tộc thừa kế tại kinh thành, song Phạm tử tước đối đãi với những quý tộc cổ xưa luôn có 1 loại mâu thuẫn mơ hồ, thường xuyên có những câu nói khiến cho người khác khó có đường lui.
...
Ngả Mễ lúc này đang ở nơi đóng quân tạm thời của Tiểu dong binh đoàn, chẳng buồn nói chuyện cùng Hoắc Ân Tư, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên. Việc hơn 80% binh lính bị thương cùng Oánh bị trọng thương khiến cho Ngả Mễ suốt 10 ngày qua chẳng có tâm tình làm bất cứ việc gì cả. Thương tình của Oánh lúc tốt lúc xấu, thường luôn trong trạng thái hôn mê. Sau khi tế tự của Sư Tâm thành kiểm tra, mới kết luận rằng bởi nguyên nhân liên tục mất 1 lượng lớn máu trong thời gian gần đây khiến cho bộ máy sinh học bị hủy hoại, khó có thể khôi phục lại được trong thời gian ngắn.
Nhìn Oánh bị thương, vị tế tự lộ ra biểu tình kỳ quái: “Bị trúng tên nặng như vậy mà không bị tử thần cướp đi sinh mạng ngay lập tức đã là kỳ tích rồi, vậy mà miệng vết thương chỉ trong thời gian ngắn đã khép lại được thì quả thực là điều không thể tưởng tượng nổi.” Lúc Ngả Mễ nghi hoặc kể lại chuyện Hỏa phượng hoàng của Sa Nhược rơi lệ khiến cho miệng vết thương của Oánh rất mau chóng hồi phục, vị tế tự nọ cùng với Lôi Cát lúc này đã khôi phục tinh lực đều lộ ra sắc thái mê hoặc. Tế tự luôn mồm thốt: “Kỳ diệu, kỳ diệu…”
Theo lời tế tự cùng Lôi Cát giải thích, trên thế giới này, có 1 loài chim được mệnh danh là Phượng hoàng, có huyết thống cực kỳ cao quý. Theo truyền thuyết thì trong quá trình Sáng Thế Thần đắp nặn ra đại lục, do vô ý bị cắt đứt mạch máu, một lượng máu lớn chảy ra cuối cùng ngưng hóa thành 1 loài chim. Truyền thuyết kể rằng loài chim này có thể dễ dàng tiến vào Long giới.
Ở Ma pháp giới và Thần Thánh giáo đình có lưu truyền 1 câu chuyện chưa được chứng thực: Phượng hoàng có tuổi thọ cực kỳ dài, tương tự như rồng, có điều khác với cự long, Phượng hoàng đến 5.000 tuổi sẽ tiến vào thời kỳ tuổi già. Phượng hoàng già suy yếu sẽ bị mất đi màu sáng bóng trên bộ lông, lọ mọ đi tìm kiếm 1 loại gỗ hương trong các dãy núi, cứ mỗi khi tìm được 1 cây là lại nhọc nhọc nhằn nhằn lê thân thể cằn cỗi kéo cây lên đỉnh núi. Đến khi tích lũy đủ lượng gỗ hương, Phượng hoàng sẽ dùng gỗ hương dựng lên 1 cái sào huyệt, sau đó chui tọt vào bên trong. Sau 10 ngày, 1 tia sét màu đỏ sẽ từ trên trời giáng thẳng xuống sào huyệt, đốt cháy gỗ hương. Phượng hoàng già giữa liệt diễm hừng hực thống khổ phát ra tiếng gáy réo rắt thảm thiết.
Căn cứ theo truyền thuyết, khi gỗ hương sắp cháy hết, từ bên trong ngọn lửa sẽ sinh ra 1 con Phượng hoàng mới ―― Thành thử, nghe nói Phượng hoàng còn được xưng tụng là Bất tử điểu, loài chim này có năng lực hồi sinh, cả đời chỉ lưu lại đúng 3 lượt nước mắt. Loại nước mắt này có thể giải được hàng trăm loại độc tố, hơn nữa có công hiệu trị thương cực kỳ tốt.
Lúc ấy, Ngả Mễ chỉ biết khẽ nói với Sa Nhược 1 câu cảm tạ: “Cảm ơn cô đã lần thứ 2 cứu Oánh.”
Đương nhiên, cũng không phải là tất cả mọi người đều có sự cảm kích đối với Hỏa phượng hoàng. Ví dụ như Long, lúc ấy cũng đang ở trong phòng khách sau khi nghe chuyện, mới khẽ thương lượng cùng Mạc Dã: “Hỏa phượng hoàng này thực sự linh diệu như vậy ư. nếu ăn thịt nó, liệu chúng ta có thể trường sinh bất lão hay chết đi sống lại không? Chẳn biết là thịt ăn có ngon không nhỉ.”
Tới khi Hoắc Ân Tư, Đại Thanh Sơn từ Bộ tư lệnh phòng khu Sư Tử hà trở về thông báo về việc quân đoàn Hỏa sư tử đã xuất phát, Ngả Mễ mới có chút lắp bắp kinh hãi, nhất là lúc Hoắc Ân Tư, Đại Thanh Sơn kể lại chuyện bố trí của Phạm tử tước, nhận thức của Tiểu dong binh đoàn đối với tay tử tước này lại nâng lên 1 tầm cao mới.
Lúc mấy người đang ngồi nói chuyện phiếm, từ ngoài cửa bỗng có tiểu dong binh tiến vào thông báo: “Lâm bá tước tới đây.”
Hả? Lôi Cát, Ba Nhĩ Ba Tư, Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Hoắc Ân Tư đều vội vàng tiến ra nghênh đón, Lâm bá tước vẻ phong trần mệt mỏi tiến tới.
Sau khi ngắn ngủi khách sáo vài câu, Lâm bá tước bèn chuyển sang chủ đề chính: để tăng cường sự khống chế trong thời chiến, những người phụ trách chủ yếu của các dong binh đoàn từ cấp B trở lên phải tới đế đô Sử Khảm Bố Lôi báo danh, sau đó tiếp nhận 3 tháng huấn luyện tác chiến quân chính quy tại Quý tộc kỵ sĩ học trường.
Lâm bá tước tại đây chỉ nói lấp lửng, đế quốc quân bộ lần này tập trung toàn bộ người phụ trách của các dong binh đoàn lớn từ cấp độ B trở lên chủ yếu vì 2 mục đích chính:
1. Đế quốc quân bộ đối với chiến cuộc trước mắt cảm giác tương đối không chắc chắn lắm, hay nói chính xác hơn là, Trì nguyên soái – người phụ trách chủ yếu của quân đội đế quốc cho rằng toàn bộ Ngả Mễ đế quốc đang rơi vào nguy cơ rất lớn. Tập trung toàn bộ dong binh đoàn từ cấp B trở lên, chủ yếu là để huấn luyện cho bọn họ kinh nghiệm cùng quân chính quy hiệp đồng tác chiến, ngoài ra, sau khi quân chính quy cơ cấu lại danh sách chiến tranh, các dong binh đoàn từ cấp B trở lên sẽ thay thế quân chính quy lãnh đạo các kiếm sĩ doanh thành thị, trở thành lực lượng trung kiên phòng thủ khu vực thành trấn;
2. Dong binh đoàn luôn luôn ngư long hỗn tạp, cho dù là dong binh đoàn có thực lực tương đương cấp B đi chăng nữa thì cũng vậy ―― lúc ấy có 1 gã quan quân cấp thấp thì thầm: thậm chí cả 1 số dong binh đoàn cấp A mà cũng bị xếp vào diện lai lịch không rõ ràng, vậy chẳng phải tất cả đều là lường gạt hay sao? Thực ra thì sự lo lắng của đế quốc quân bộ không chỉ có vậy, vạn nhất trong số các dong binh đoàn này có người nhận phục vụ cho thế lực của địch, vậy thì một khi quân chính quy sau khi rời đi sẽ để lại tử huyệt trí mạng cho khu vực phòng thủ chính quy của đế quốc. Nhân cơ hội này tiến hành điều chỉnh một chút, đem 1 số dong binh đoàn không yên tâm lắm điều đến Bắc bộ liên bang, thậm chí cử 1 số quan quân đem một phần dong binh đoàn sắp xếp thành quân chính quy, đảm nhận nhiệm vụ trong chiến tranh…
Tiểu dong binh đoàn tại Tây Lâm đảo thành danh chiến dùng giá đắt 80% thương vong để đổi lấy thời gian và không gian cho đế quốc có cơ hội chuyển dịch, tại đế quốc quân bộ đạt được sự ghi nhận thống nhất, bởi vậy, trong lần tập kết này, được mời toàn bộ thành viên cùng tham gia.
Mặc dù địa điểm đăng ký không nằm ở đế quốc, song tổng bộ nơi đăng ký của Tiểu dong binh đoàn đã rơi vào tay giặc, cho nên, Tiểu dong binh đoàn cũng không thể cự tuyệt lời mời này được. Ngả Mễ cùng một số lãnh đạo chủ chốt cũng không hề lảng tránh Lâm bá tước, sau khi thương lượng qua, bèn quyết định, Ngả Mễ, Lôi Cát, Ba Nhĩ Ba Tư, Mạc Dã, Long cùng dẫn dắt chủ lực của Tiểu dong binh đoàn thuê xe ngựa tại các dịch trạm của đế quốc để quay trở lại đế đô. Còn Hoắc Ân Tư, Đại Thanh Sơn, Tri Ngạo Thiên tỏ ra vô cùng hứng thú với trận chiến sắp bắt đầu giữa quân đoàn Hỏa sư tử cùng quân đội dị đại lục, bởi vậy hy vọng có thể ở lại xem một chút. 2 bên ước định, Trì Ngạo Thiên 3 người được lưu lại tối đa 5 ngày, sau đó phải hỏa tốc trở về đế đô.
Lâm bá tước cũng biểu lộ, đế quốc quân bộ sẽ cấp lệnh phù cho phép điều động toàn bộ nhân lực cùng tài lực thuộc về trạm dịch của đế quốc quân bộ ở trên đường cho Tiểu dong binh đoàn. Cuối cùng, Lâm bá tước ẩn ý ám chỉ: hy vọng lúc Tiểu dong binh đoàn tới đế đô, có thể chuẩn bị sẵn tâm lý, Hồng Thạch đại đế cùng đế quốc quân bộ sẽ có trọng thưởng vì công lao đã lập được.
Trong quá trình thương lượng với đám người Ngả Mễ về việc bố trí như thế nào trên đường, Lâm bá tước đột nhiên mời Lôi Cát, Ba Nhĩ Ba Tư 2 người có vẻ đồng trang lứa đi thăm các tiểu dong binh một chút, cũng uyển chuyển cự tuyệt ý tốt xin dẫn đường của Đại Thanh Sơn.
Bá tước một lượt tiến qua từng phòng một, dừng chân thăm hỏi tận tình từng dong binh ―― cho tới lúc đến phòng Ngả Mễ đoàn trưởng trông thấy Oánh vẫn còn đang hôn mê.
2 cô bé của Tiểu dong binh đoàn đang cẩn thận chăm sóc cho Oánh, bên trong phòng bốc ra hương vị thảo dược nồng đậm, tất cả đều là do các thảo nguyên tinh linh lớn tuổi chế tác ra. Đại bộ phận ma pháp Thần thánh hệ cùng thảo dược của nhân loại đều không thích hợp đối với tinh linh. Đội trưởng của Thảo nguyên tinh linh cung tiễn thủ căn cứ theo kinh nghiệm nhập ngũ đã nhiều năm của bản thân, thu thập các loại thảo dược có tính chất bổ huyết. Xét về mặt dược hiệu thì quả thực là có thể sánh với linh dược của các vị mục sư đem tới.
Oánh nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, hé ra dưới tấm chăn màu bạc đắp ở trên người, cổ tay ngọc ngà trắng nõn lộ ra bên ngoài chăn. Ở bên cạnh giường có kê 1 chiếc ghế tựa, trong phòng không có chiếc giường nào khác, hiển nhiên, chủ nhân căn phòng ban đêm đều dựa vào chiếc ghế tựa này để chợp mắt.
Bá tước lòng dạ không sâu đứng ở trước giường biểu tình đã tạc rõ trên khuôn mặt, vừa rồi trong lúc thăm hỏi các tiểu dong binh khác chuyện cử động là không cần thiết, song không thể không có đôi ba câu khách sáo.
Với tuổi tác của bá tước, trước thiếu nữ Oánh tuổi tác cũng tương đương với con gái mình, ít nhiều cũng bộc lộ ra một sự trân trọng nhẹ nhàng của bậc trưởng bối. Ông đơn giản trao đổi qua vài câu cùng 2 cô hộ lý, hỏi han bệnh tình, sau khi nghe tin Oánh đã qua cơn nguy kịch, từ sâu trong nội tâm mới thở phào một tiếng. Trong phòng 2 vị nam nhân thành niên còn lại cũng thở dài nhẹ nhõm.
Sau đó, bá tước, đế quốc quốc sư kiêm sư phụ Ngả Mễ, Ba Nhĩ Ba Tư mới rút về phòng Lôi Cát hàn huyên rất lâu.
Sau bữa cơm chiều, Ba Nhĩ Ba Tư đột nhiên trước mặt mọi người hỏi 1 câu: “Ngả Mễ, Lâm tiểu thư sau khi trở về đế đô hết sức chán nản, bá tước rất lo lắng, ngươi sau khi quay lại có thể gặp cô ấy được không?”
Ngả Mễ không nói gì.
Lôi Cát tiếp lời: “Này… Bá tước tỏ ý rằng, ở đế đô, một vài nam tử ưu tú thậm chí có biết bao nhiêu là vợ…”
Long sớm đã nghe về việc này, mặc dù không được đích thân nghe thấy lời bá tước, song cũng phản ứng lại rất nhanh: “Ngả Mễ… Đây chính là một cơ hội tốt lắm đấy, chúng ta đều cảm thấy Lâm vũ thường tiểu thư tương đối tốt, ngươi không cần phải quá đứng đắn đâu.”
Ngả Mễ thở dài thượt một hơi, “Oánh đã từng nói với ta rồi, trong tinh linh có 1 câu như vầy: ‘một cô gái tốt, cả đời sẽ đi qua rất nhiều địa phương, nhưng chỉ ngủ bên cạnh 1 nam nhân duy nhất mà thôi.’ nàng nói, nàng khẳng định sẽ là như vậy… Ta rất thích những lời này, hơn nữa, ta cũng sẽ theo đuổi những lời này.”
“Nhưng mà, Lâm Vũ Thường tiểu thư sẽ thương tâm biết bao?” Long thốt ra lời bất bình thay cho Lâm gia tiểu thư.
“Sinh mệnh con người tối đa cũng chỉ có vài chục năm, sinh mệnh của tinh linh ít nhất cũng là 1.000 năm, sau khi ta chết, ta tin rằng Oánh cũng sẽ thương tâm vì ta, hơn nữa loại bi thương này chỉ có chết đi mới có thể giải phóng được, nàng sớm đã biết loại bi thương không thể vãn hồi này sớm muộn gì cũng sẽ tới… Ta không muốn thảo luận về đề tài này nữa, muộn rồi, ta phải đi tiếp Oánh đây.” Nói xong, Ngả Mễ đứng phắt dậy rời khỏi đại sảnh.
“Tướng quân các hạ, vì sao chúng ta không thể nhanh chóng tiến tới nơi trú đóng của địch, bọn chúng vẫn còn đang lên bờ, đánh bất thình lình thì chúng ta có thể giáng cho chúng một đòn bất ngờ.” Tay tham mưu trẻ tuổi cho rằng đây là cơ hội vô cùng tốt cho mình thể hiện.
Đôi mắt màu lam hơi hơi nheo lại không thể giấu nổi nét giảo hoạt: “À, việc này… Không ổn đâu, nghe nói quân nhân Pháp Tây Tư đại lục có vóc dáng rất cao, bọn chúng hàng ngày sẽ ngốn rất nhiều lương thực, bởi vậy… Bọn chúng ngồi thuyền đã lâu, khó tránh khỏi việc muốn phóng uế, vụ này quả thực là vất vả, ngươi thử nghĩ lại xem hơn 10.000 quân đội, nếu cùng nhau phóng uế sẽ phải mất bao nhiêu lâu, vụ này mới đồ sộ làm sao. Nếu chúng ta suốt ruột đến tấn công, có phải là quá mất nhân đạo không? Nghe nói cái thứ ấy của bọn chúng thực sự là khổng lồ, hy vọng lần này có thể bắt được nhiều tù binh một chút… Chỉ là không biết trong số đó có tồn tại giống cái hay không?” Quan chỉ huy phụ trách chẳng hề để ý tới thể diện trước mặt các tham mưu trẻ thuộc bộ tham mưu, thuận miệng nói toạc chuyện mình cảm thấy thú vị nhất trong lòng ra.
Bên cạnh có 1 vị đại đội trưởng khác thực sự không quen nhìn thủ trưởng bại hoại của mình, nhìn đám trẻ mới tốt nghiệp Kỵ sĩ học trường vừa gia nhập quân lữ này, phỏng chừng nhớ tới tình cảnh tương tự của mình thời nhiều năm về trước khi mới gia nhập quân Phạm tử tước, lòng có chút bồi hồi, khẽ giải thích một chút: “Đừng nóng, ngươi cho rằng 10.000 quân đội trong tình huống không có cảng thì muốn đổ bộ hết lên bờ sẽ phải tốn mất bao nhiêu thời gian? Ngươi có biết hiện tại mỗi ngày thủy triều lên xuống lúc mấy giờ không? Muốn trở thành 1 quân nhân đủ tư cách, không những phải nắm được thực lực của chính mình và phe đối lập, mà còn phải có kiến thức tương đối về địa lý, thời tiết.”
“Cảm ơn các hạ.” Tay tham mưu trẻ mặc dù vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết song cũng đành ôm theo nghi ngờ lui xuống, phỏng chừng từ nay về sau chắc là không còn dám tỏ ra lợi hại nữa.
Đi tuốt ở đằng trước chính là tiểu đội kỵ binh lệ thuộc trực tiếp vào Sư Tử hà quân bộ, phía sau là 1 trung đội bộ binh trang bị nặng, sau nữa là 1 đại đội trường thương bộ binh, tiếp đến là 2 đại đội bộ binh trang bị nhẹ, trung đội nổi danh nhất của quân đoàn Hỏa Sư tử với tên gọi Bạo Nộ Sư Vương cuồng chiến sĩ bám sát phía sau, cuối cùng lại là 1 tiểu đội kỵ binh lệ thuộc trực tiếp vào quân bộ Sư Tử hà. Ngoài ra còn có Hỏa Diễm kỵ sĩ đoàn cùng 1 đại đội trường thương bộ binh, đó là toàn bộ của cải của quân đoàn Hỏa Sư tử. Trừ xung quanh tướng quân các hạ còn có vài tiếng xì xào thảo luận ra, toàn bộ quân đoàn Hỏa sư tử hành quân trông giống như một dòng nham thạch cháy đỏ uốn lượn, không hề có bất kỳ 1 binh sĩ hay quan quân nào phát ra tiếng động.
Khác với quân đội Bắc bộ liên bang, biên chế quân đội của phòng khu Sư Tử hà ít hơn nhiều. Đồng dạng biên chế tại Bắc bộ liên bang, quân số đầy đủ phải lên đến 36.000 chiến sĩ, mỗi đại đội ít nhất cũng phải đến 4.500 người, còn ở đại đa số các khu vực phòng thủ khác, nhân số của đại đội chiếm khoảng 2.000~3.500 người, bởi vậy, tổng nhân số thực tế của quân đoàn Hỏa sư tử chỉ có 25.000 người.
Quân chính quy cùng với quý tộc tư binh bình thường quả thực cách biệt một trời một vực, nhất là Hỏa sư tử lại là bộ đội chủ lực trong chủ lực của đế quốc, phía sau quân đoàn Hỏa sư tử là 8.000 đế quốc quý tộc vũ trang, từ xa chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay lập tức ―― Bất kể là từ ánh mắt, trang bị hay cách hành quân.
Quân đoàn Hỏa sư tử từ áo giáo cho đến cờ xí, vật cưỡi đều toàn 1 màu đỏ không lẫn vào đâu được, kể cả màu huyễn thú của các huyễn thú kỵ sĩ dưới trướng Hỏa sư tử quân đoàn cũng đều như vậy. Trong quá trình tiếp nhận huyễn thú kỵ sĩ do quân bộ phân phát, quân đoàn Hỏa sư tử là khắt khe nhất, nếu vật cưỡi không phải là màu đỏ thì sẽ chẳng thèm quan tâm, cho dù có các nguyên lão trên quân bộ ra sức tiến cử vào đi nữa thì đều sẽ sử dụng cớ này cớ nọ để phái đến các đội quân khác ngoài phòng khu Sư Tử hà.
Màu sắc lực lượng vũ trang quý tộc địa phương thì căn bản là đủ chủng loại, trang bị cũng không thống nhất, hơn nữa trong số đó còn có 1 phần là các tổ chức dong binh quy mô nhỏ. Các tổ chức dong binh này đại đa số đều là cấp C, D, nhân số khoảng 50 tới 100 người, vốn không có thu nhập ổn định nên càng khó có chuyện dong binh đoàn thống nhất trang bị. Rất hiếm có trường hợp vận khí tốt như Tiểu dong binh đoàn, kẻ giàu thì lại càng giàu, lại còn có sự ưu ái từ Hồng Thạch đại đế, muốn thiếu tiền cũng khó. Trang bị đã không thống nhất như vậy, tất nhiên sẽ khó có thể hy vọng đám dong binh phóng đãng này giữ gìn trật tự trong quá trình hành quân, nếu bỏ vũ khí trong tay, tập hợp lại về quê làm nông phu thì có thể hình dung rất rõ.
Trên bầu trời đột nhiên truyền tới tiếng ác điểu vang vọng, 5 con sư thứu từ xa xa ào ào bay đến, phía sau sư thứu còn có 1 huyễn thú kỵ sĩ ―― tựa hồ là 1 địa hành long cỡ nhỏ.
“Tướng quân các hạ, là trung đội trưởng của trung đội trinh sát!” Một tham mưu trẻ khác vừa rồi không chứng kiến được cảnh thê thảm của đồng nghiệp mình, khẽ nói.
“Ừ, đa tạ, quả thực là hâm mộ ánh mắt lợi hại của đám trẻ các ngươi.” Phạm tử tước cảm tạ đủ thật tình: “Nghe nói ở Ô Lỗ có Đại tế tự có thể thực hiện 1 loại giải phẫu rất phức tạp, đem mắt người nọ đổi cho người kia, có lẽ phải thử xem xem.”
Tay tham mưu trẻ tuổi vội vã sờ soạng đôi mắt khô ráo của mình một chút ―― Quả thực là không biết nên tán thành loại luận điểm này của tướng quân các hạ hay là nên tỏ vẻ mãnh liệt phản đối.
Thấy trung đội trưởng trinh sát đáng lẽ đã phải quay trở về từ 5 ngày trước, Phạm tử tước tương đối mất hứng, khó trách việc phản pháo lại lời nói của tay tham mưu trẻ ―― Đám nguyên lão quân bộ chẳng biết là suy nghĩ thế quái nào, nếu không chắc sẽ chẳng giữ chân thuộc hạ của mình đến tận 5 hôm. Huyễn thú kỵ sĩ phía xa xa kia là ai vậy nhỉ? Huyễn thú kỵ sĩ địa hành long cỡ nhỏ khắp đế quốc tổng cộng chỉ có chưa đến 20 người, đại bộ phận đều nắm giữ chức vụ đại đội trưởng ở các khu vực phòng thủ ―― chẳng lẽ lại là hắn?
Khi ánh hào quang khổng lồ màu trắng di động của huyễn thú đáp xuống đất, 1 vị trung niên nam tử ở trên lưng huyễn thú lên tiếng chào hỏi Phạm tử tước: “Tử tước các hạ, quân bộ phái ta đến hiệp đồng mối quan hệ giữ binh đoàn tuyến 1 cùng với binh đoàn tuyến 2.”
Quả thực, tại đế quốc quân bộ còn chưa có vị tướng quân nào đạt đến danh hiệu Nguyên soái, cũng chỉ có Lâm bá tước phụ thân của Lâm Vũ Thường mới có đủ tư cách và lý lịch để phối hợp nhiều khu vực phòng thủ như vậy. Lâm bá tước năm 23 tuổi lấy thân phận thiếp thân thị vệ bên cạnh Hồng Thạch (khi đó Hồng Thạch vẫn còn là Thái tử) tiến vào phòng khu Sư Tử hà đảm nhận nhiệm vụ đội trưởng trung đội kỵ sĩ. Sau đó được điều động qua phòng khu Thánh Tuyết sơn, đảm nhận nhiệm vụ trung đội trưởng của Hắc Long Kỵ Sĩ đoàn. Tiếp theo, lại được điều động tới phòng khu Giới Lâm nhậm chức đội trưởng đại đội kỵ sĩ. Sau đó, trở thành tham quân khu vực phòng thủ đế đô và vùng lân cận. Kế tiếp, được điều động trở lại phòng khu Giới Lâm nhậm chức trưởng quan phòng khu. Hiện đang là Bộ trưởng giám sát bộ tại đế quốc quân bộ.
Trông thấy là Lâm bá tước, tâm tình Phạm tử tước cũng trở nên khá hơn, thân là tướng lãnh dẫn binh điều phiền toái nhất chính là lúc sắp bắt đầu đại chiến, mạc danh kỳ diệu thế nào từ xa xôi thủ trưởng bỗng dưng phái đến 1 tay tướng lãnh đồng cấp chỉ tay năm ngón. So với việc phái đến 1 giám quân thì thà phái đến 1 thủ trưởng còn hơn. Trong tình huống thông thường, giám quân đại nhân suốt ngày chỉ biết chỉ chỉ trỏ trỏ rồi lĩnh hết công lao, còn nếu xảy ra chuyện thì nhất định là do lỗi của tướng lĩnh. Lý lịch nhập ngũ cùng thành tích và danh tiếng của Lâm bá tước ở trong quân đội đủ đảm bảo rằng ông ta sẽ không phạm phải loại sai lầm thấp kém đó ―― huống hồ Lâm bá tước cũng đã từng là cộng sự với Phạm tử tước trong quân đội, mặc dù 1 người lý lịch chủ yếu là ở kỵ binh bộ đội, còn 1 người lý lịch chủ yếu là ở bộ binh bộ đội, song dù sao thì tiếng nói chung cũng nhiều hơn một chút.
Bá tước đại nhân về chức vụ so với trưởng quan tại các phòng khu như Kinh đô và vùng lân cận, Bắc bộ liên bang thì ngang cấp, còn so với trưởng quan tại các khu vực phòng thủ bình thường thì cao hơn nửa cấp. Trưởng quan phòng khu Sư Tử hà vốn có kinh nghiệm từ trước trên mi mắt mơ hồ lộ ra vẻ bất duyệt. Cùng Phạm tử tước ruổi ngựa chừng nửa giờ, sau khi trao đổi sơ qua về tình hình mới nhất mà đế đô cùng quân bộ nắm được cùng với tình hình chiến sự tại 2 đế quốc khác, Lâm bá tước bộc lộ hy vọng muốn được tới Sư Tâm thành gặp Tiểu dong binh đoàn ―― Đế quốc quân bộ đối với dong binh đoàn từ cấp B trở lên có phân công riêng, sau đó sẽ tới nơi thường trú của binh đoàn tuyến 2.
Nếu phải chọn giữa binh đoàn tuyến 1 và binh đoàn tuyến 2, Lâm bá tước chân thành hy vọng có thể được ở binh đoàn tuyến 2 lâu hơn Đó cũng không phải là vì sợ chết, danh tiếng của Phạm tử tước trong kiến trúc thượng tầng tại đế quốc cũng không được tốt cho lắm, điều này phần lớn là do lối cư xử vô cùng khó chịu của ông ta, có lẽ là vì nguyên nhân xuất thân thấp kém, mặc dù đã trở thành quý tộc thừa kế tại kinh thành, song Phạm tử tước đối đãi với những quý tộc cổ xưa luôn có 1 loại mâu thuẫn mơ hồ, thường xuyên có những câu nói khiến cho người khác khó có đường lui.
...
Ngả Mễ lúc này đang ở nơi đóng quân tạm thời của Tiểu dong binh đoàn, chẳng buồn nói chuyện cùng Hoắc Ân Tư, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên. Việc hơn 80% binh lính bị thương cùng Oánh bị trọng thương khiến cho Ngả Mễ suốt 10 ngày qua chẳng có tâm tình làm bất cứ việc gì cả. Thương tình của Oánh lúc tốt lúc xấu, thường luôn trong trạng thái hôn mê. Sau khi tế tự của Sư Tâm thành kiểm tra, mới kết luận rằng bởi nguyên nhân liên tục mất 1 lượng lớn máu trong thời gian gần đây khiến cho bộ máy sinh học bị hủy hoại, khó có thể khôi phục lại được trong thời gian ngắn.
Nhìn Oánh bị thương, vị tế tự lộ ra biểu tình kỳ quái: “Bị trúng tên nặng như vậy mà không bị tử thần cướp đi sinh mạng ngay lập tức đã là kỳ tích rồi, vậy mà miệng vết thương chỉ trong thời gian ngắn đã khép lại được thì quả thực là điều không thể tưởng tượng nổi.” Lúc Ngả Mễ nghi hoặc kể lại chuyện Hỏa phượng hoàng của Sa Nhược rơi lệ khiến cho miệng vết thương của Oánh rất mau chóng hồi phục, vị tế tự nọ cùng với Lôi Cát lúc này đã khôi phục tinh lực đều lộ ra sắc thái mê hoặc. Tế tự luôn mồm thốt: “Kỳ diệu, kỳ diệu…”
Theo lời tế tự cùng Lôi Cát giải thích, trên thế giới này, có 1 loài chim được mệnh danh là Phượng hoàng, có huyết thống cực kỳ cao quý. Theo truyền thuyết thì trong quá trình Sáng Thế Thần đắp nặn ra đại lục, do vô ý bị cắt đứt mạch máu, một lượng máu lớn chảy ra cuối cùng ngưng hóa thành 1 loài chim. Truyền thuyết kể rằng loài chim này có thể dễ dàng tiến vào Long giới.
Ở Ma pháp giới và Thần Thánh giáo đình có lưu truyền 1 câu chuyện chưa được chứng thực: Phượng hoàng có tuổi thọ cực kỳ dài, tương tự như rồng, có điều khác với cự long, Phượng hoàng đến 5.000 tuổi sẽ tiến vào thời kỳ tuổi già. Phượng hoàng già suy yếu sẽ bị mất đi màu sáng bóng trên bộ lông, lọ mọ đi tìm kiếm 1 loại gỗ hương trong các dãy núi, cứ mỗi khi tìm được 1 cây là lại nhọc nhọc nhằn nhằn lê thân thể cằn cỗi kéo cây lên đỉnh núi. Đến khi tích lũy đủ lượng gỗ hương, Phượng hoàng sẽ dùng gỗ hương dựng lên 1 cái sào huyệt, sau đó chui tọt vào bên trong. Sau 10 ngày, 1 tia sét màu đỏ sẽ từ trên trời giáng thẳng xuống sào huyệt, đốt cháy gỗ hương. Phượng hoàng già giữa liệt diễm hừng hực thống khổ phát ra tiếng gáy réo rắt thảm thiết.
Căn cứ theo truyền thuyết, khi gỗ hương sắp cháy hết, từ bên trong ngọn lửa sẽ sinh ra 1 con Phượng hoàng mới ―― Thành thử, nghe nói Phượng hoàng còn được xưng tụng là Bất tử điểu, loài chim này có năng lực hồi sinh, cả đời chỉ lưu lại đúng 3 lượt nước mắt. Loại nước mắt này có thể giải được hàng trăm loại độc tố, hơn nữa có công hiệu trị thương cực kỳ tốt.
Lúc ấy, Ngả Mễ chỉ biết khẽ nói với Sa Nhược 1 câu cảm tạ: “Cảm ơn cô đã lần thứ 2 cứu Oánh.”
Đương nhiên, cũng không phải là tất cả mọi người đều có sự cảm kích đối với Hỏa phượng hoàng. Ví dụ như Long, lúc ấy cũng đang ở trong phòng khách sau khi nghe chuyện, mới khẽ thương lượng cùng Mạc Dã: “Hỏa phượng hoàng này thực sự linh diệu như vậy ư. nếu ăn thịt nó, liệu chúng ta có thể trường sinh bất lão hay chết đi sống lại không? Chẳn biết là thịt ăn có ngon không nhỉ.”
Tới khi Hoắc Ân Tư, Đại Thanh Sơn từ Bộ tư lệnh phòng khu Sư Tử hà trở về thông báo về việc quân đoàn Hỏa sư tử đã xuất phát, Ngả Mễ mới có chút lắp bắp kinh hãi, nhất là lúc Hoắc Ân Tư, Đại Thanh Sơn kể lại chuyện bố trí của Phạm tử tước, nhận thức của Tiểu dong binh đoàn đối với tay tử tước này lại nâng lên 1 tầm cao mới.
Lúc mấy người đang ngồi nói chuyện phiếm, từ ngoài cửa bỗng có tiểu dong binh tiến vào thông báo: “Lâm bá tước tới đây.”
Hả? Lôi Cát, Ba Nhĩ Ba Tư, Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Hoắc Ân Tư đều vội vàng tiến ra nghênh đón, Lâm bá tước vẻ phong trần mệt mỏi tiến tới.
Sau khi ngắn ngủi khách sáo vài câu, Lâm bá tước bèn chuyển sang chủ đề chính: để tăng cường sự khống chế trong thời chiến, những người phụ trách chủ yếu của các dong binh đoàn từ cấp B trở lên phải tới đế đô Sử Khảm Bố Lôi báo danh, sau đó tiếp nhận 3 tháng huấn luyện tác chiến quân chính quy tại Quý tộc kỵ sĩ học trường.
Lâm bá tước tại đây chỉ nói lấp lửng, đế quốc quân bộ lần này tập trung toàn bộ người phụ trách của các dong binh đoàn lớn từ cấp độ B trở lên chủ yếu vì 2 mục đích chính:
1. Đế quốc quân bộ đối với chiến cuộc trước mắt cảm giác tương đối không chắc chắn lắm, hay nói chính xác hơn là, Trì nguyên soái – người phụ trách chủ yếu của quân đội đế quốc cho rằng toàn bộ Ngả Mễ đế quốc đang rơi vào nguy cơ rất lớn. Tập trung toàn bộ dong binh đoàn từ cấp B trở lên, chủ yếu là để huấn luyện cho bọn họ kinh nghiệm cùng quân chính quy hiệp đồng tác chiến, ngoài ra, sau khi quân chính quy cơ cấu lại danh sách chiến tranh, các dong binh đoàn từ cấp B trở lên sẽ thay thế quân chính quy lãnh đạo các kiếm sĩ doanh thành thị, trở thành lực lượng trung kiên phòng thủ khu vực thành trấn;
2. Dong binh đoàn luôn luôn ngư long hỗn tạp, cho dù là dong binh đoàn có thực lực tương đương cấp B đi chăng nữa thì cũng vậy ―― lúc ấy có 1 gã quan quân cấp thấp thì thầm: thậm chí cả 1 số dong binh đoàn cấp A mà cũng bị xếp vào diện lai lịch không rõ ràng, vậy chẳng phải tất cả đều là lường gạt hay sao? Thực ra thì sự lo lắng của đế quốc quân bộ không chỉ có vậy, vạn nhất trong số các dong binh đoàn này có người nhận phục vụ cho thế lực của địch, vậy thì một khi quân chính quy sau khi rời đi sẽ để lại tử huyệt trí mạng cho khu vực phòng thủ chính quy của đế quốc. Nhân cơ hội này tiến hành điều chỉnh một chút, đem 1 số dong binh đoàn không yên tâm lắm điều đến Bắc bộ liên bang, thậm chí cử 1 số quan quân đem một phần dong binh đoàn sắp xếp thành quân chính quy, đảm nhận nhiệm vụ trong chiến tranh…
Tiểu dong binh đoàn tại Tây Lâm đảo thành danh chiến dùng giá đắt 80% thương vong để đổi lấy thời gian và không gian cho đế quốc có cơ hội chuyển dịch, tại đế quốc quân bộ đạt được sự ghi nhận thống nhất, bởi vậy, trong lần tập kết này, được mời toàn bộ thành viên cùng tham gia.
Mặc dù địa điểm đăng ký không nằm ở đế quốc, song tổng bộ nơi đăng ký của Tiểu dong binh đoàn đã rơi vào tay giặc, cho nên, Tiểu dong binh đoàn cũng không thể cự tuyệt lời mời này được. Ngả Mễ cùng một số lãnh đạo chủ chốt cũng không hề lảng tránh Lâm bá tước, sau khi thương lượng qua, bèn quyết định, Ngả Mễ, Lôi Cát, Ba Nhĩ Ba Tư, Mạc Dã, Long cùng dẫn dắt chủ lực của Tiểu dong binh đoàn thuê xe ngựa tại các dịch trạm của đế quốc để quay trở lại đế đô. Còn Hoắc Ân Tư, Đại Thanh Sơn, Tri Ngạo Thiên tỏ ra vô cùng hứng thú với trận chiến sắp bắt đầu giữa quân đoàn Hỏa sư tử cùng quân đội dị đại lục, bởi vậy hy vọng có thể ở lại xem một chút. 2 bên ước định, Trì Ngạo Thiên 3 người được lưu lại tối đa 5 ngày, sau đó phải hỏa tốc trở về đế đô.
Lâm bá tước cũng biểu lộ, đế quốc quân bộ sẽ cấp lệnh phù cho phép điều động toàn bộ nhân lực cùng tài lực thuộc về trạm dịch của đế quốc quân bộ ở trên đường cho Tiểu dong binh đoàn. Cuối cùng, Lâm bá tước ẩn ý ám chỉ: hy vọng lúc Tiểu dong binh đoàn tới đế đô, có thể chuẩn bị sẵn tâm lý, Hồng Thạch đại đế cùng đế quốc quân bộ sẽ có trọng thưởng vì công lao đã lập được.
Trong quá trình thương lượng với đám người Ngả Mễ về việc bố trí như thế nào trên đường, Lâm bá tước đột nhiên mời Lôi Cát, Ba Nhĩ Ba Tư 2 người có vẻ đồng trang lứa đi thăm các tiểu dong binh một chút, cũng uyển chuyển cự tuyệt ý tốt xin dẫn đường của Đại Thanh Sơn.
Bá tước một lượt tiến qua từng phòng một, dừng chân thăm hỏi tận tình từng dong binh ―― cho tới lúc đến phòng Ngả Mễ đoàn trưởng trông thấy Oánh vẫn còn đang hôn mê.
2 cô bé của Tiểu dong binh đoàn đang cẩn thận chăm sóc cho Oánh, bên trong phòng bốc ra hương vị thảo dược nồng đậm, tất cả đều là do các thảo nguyên tinh linh lớn tuổi chế tác ra. Đại bộ phận ma pháp Thần thánh hệ cùng thảo dược của nhân loại đều không thích hợp đối với tinh linh. Đội trưởng của Thảo nguyên tinh linh cung tiễn thủ căn cứ theo kinh nghiệm nhập ngũ đã nhiều năm của bản thân, thu thập các loại thảo dược có tính chất bổ huyết. Xét về mặt dược hiệu thì quả thực là có thể sánh với linh dược của các vị mục sư đem tới.
Oánh nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, hé ra dưới tấm chăn màu bạc đắp ở trên người, cổ tay ngọc ngà trắng nõn lộ ra bên ngoài chăn. Ở bên cạnh giường có kê 1 chiếc ghế tựa, trong phòng không có chiếc giường nào khác, hiển nhiên, chủ nhân căn phòng ban đêm đều dựa vào chiếc ghế tựa này để chợp mắt.
Bá tước lòng dạ không sâu đứng ở trước giường biểu tình đã tạc rõ trên khuôn mặt, vừa rồi trong lúc thăm hỏi các tiểu dong binh khác chuyện cử động là không cần thiết, song không thể không có đôi ba câu khách sáo.
Với tuổi tác của bá tước, trước thiếu nữ Oánh tuổi tác cũng tương đương với con gái mình, ít nhiều cũng bộc lộ ra một sự trân trọng nhẹ nhàng của bậc trưởng bối. Ông đơn giản trao đổi qua vài câu cùng 2 cô hộ lý, hỏi han bệnh tình, sau khi nghe tin Oánh đã qua cơn nguy kịch, từ sâu trong nội tâm mới thở phào một tiếng. Trong phòng 2 vị nam nhân thành niên còn lại cũng thở dài nhẹ nhõm.
Sau đó, bá tước, đế quốc quốc sư kiêm sư phụ Ngả Mễ, Ba Nhĩ Ba Tư mới rút về phòng Lôi Cát hàn huyên rất lâu.
Sau bữa cơm chiều, Ba Nhĩ Ba Tư đột nhiên trước mặt mọi người hỏi 1 câu: “Ngả Mễ, Lâm tiểu thư sau khi trở về đế đô hết sức chán nản, bá tước rất lo lắng, ngươi sau khi quay lại có thể gặp cô ấy được không?”
Ngả Mễ không nói gì.
Lôi Cát tiếp lời: “Này… Bá tước tỏ ý rằng, ở đế đô, một vài nam tử ưu tú thậm chí có biết bao nhiêu là vợ…”
Long sớm đã nghe về việc này, mặc dù không được đích thân nghe thấy lời bá tước, song cũng phản ứng lại rất nhanh: “Ngả Mễ… Đây chính là một cơ hội tốt lắm đấy, chúng ta đều cảm thấy Lâm vũ thường tiểu thư tương đối tốt, ngươi không cần phải quá đứng đắn đâu.”
Ngả Mễ thở dài thượt một hơi, “Oánh đã từng nói với ta rồi, trong tinh linh có 1 câu như vầy: ‘một cô gái tốt, cả đời sẽ đi qua rất nhiều địa phương, nhưng chỉ ngủ bên cạnh 1 nam nhân duy nhất mà thôi.’ nàng nói, nàng khẳng định sẽ là như vậy… Ta rất thích những lời này, hơn nữa, ta cũng sẽ theo đuổi những lời này.”
“Nhưng mà, Lâm Vũ Thường tiểu thư sẽ thương tâm biết bao?” Long thốt ra lời bất bình thay cho Lâm gia tiểu thư.
“Sinh mệnh con người tối đa cũng chỉ có vài chục năm, sinh mệnh của tinh linh ít nhất cũng là 1.000 năm, sau khi ta chết, ta tin rằng Oánh cũng sẽ thương tâm vì ta, hơn nữa loại bi thương này chỉ có chết đi mới có thể giải phóng được, nàng sớm đã biết loại bi thương không thể vãn hồi này sớm muộn gì cũng sẽ tới… Ta không muốn thảo luận về đề tài này nữa, muộn rồi, ta phải đi tiếp Oánh đây.” Nói xong, Ngả Mễ đứng phắt dậy rời khỏi đại sảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.