Đồng Bộ Với Thế Giới Song Song, Tôi Chế Bá Vô Hạn Lưu
Chương 5: Bệnh Viện Trung Ương Thanh Thành Kiến Bạch (5)
Duy Mạc Đăng Hỏa
06/08/2024
Tuyết càng lúc rơi càng dày, nhìn thấy bảng cảnh báo bão tuyết, Thẩm Vân Triết cuối cùng cũng trở về đến nhà, cậu chỉ cảm thấy ngón tay và tai mình lạnh cóng không còn cảm giác.
Cậu thổi phù vào trong lòng bàn tay, run rẩy lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa cắm chìa khóa vào ổ khóa thì nghe thấy điện thoại di động của mình đổ chuông.
Bởi vì dạo này đang tìm việc làm nên Thẩm Vân Triết sẽ trả lời ngay những cuộc gọi từ số lạ, cậu thậm chí còn không nhìn kỹ, liền ấn nút kết nối cuộc gọi.
"Xin chào? Xin chào.” Thẩm Vân Triết dùng bàn tay lạnh cóng vừa trả lời điện thoại vừa vặn chìa khóa, giọng nói có chút run rẩy vì quá lạnh.
Trong điện thoại vang lên âm thanh bíp bíp, giống như ở đầu giây bên kia không có ai, Thẩm Vân Triết khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn giao diện của điện thoại di động, nhưng trong cuộc gọi lại không có âm thanh, đúng lúc Thẩm Vân Triết cho rằng đó là cuộc gọi quấy rối, một giọng nói hệ thống phát ra từ điện thoại di động.
[Trò chơi "Bệnh viện trung ương Thanh Thành Kiến Bạch" đang tải.]
[Trò chơi đang tải...]
"Quảng cáo trò chơi?" Thẩm Vân Triết thở dài, giọng run rẩy nói: "Thời đại nào rồi còn quảng cáo trò chơi phụ thuộc vào gọi điện thoại."
Thẩm Vân Triết không cúp máy, cậu một tay mở khóa, một bên nói chuyện với đầu giây bên kia: "À mà, các anh còn tuyển người không? Tôi rất giỏi trò chuyện với người lạ, tôi đảm bảo rằng các cuộc sẽ dài hơn thời gian tiêu chuẩn."
"Hoặc vị trí khác cũng được......"
Còn chưa kịp nói hết câu thì tiếng bíp đã kêu lên, cuộc gọi tự động ngắt kết nối.
"Cúp máy?" Thẩm Vân Triết cau mày, nhét điện thoại lại vào túi, chiếc chìa khóa cuối cùng cũng mở được khóa cửa đã hư hỏng từ lâu, cậu rút chìa khóa rồi đẩy cửa mở ra, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến Thẩm Vân Triết sốc ngang.
Trước mặt không phải là nhà của cậu, cánh cửa trước mắt cũng không biết từ khi nào đã biến mất.
Tuyết không còn rơi nữa, khung cảnh bên trong cũng phải buổi tối, hoàng hôn màu đỏ cam trước mặt chiếu rọi lên trên những bức tường quét vôi trắng, dây leo xanh mướt bao phủ toàn bộ tòa nhà, những bức tường đổ nát lộ ra cảm giác hoang tàn, ánh sáng yếu ớt chiếu lên một nửa nóc tòa nhà, nhìn qua như là... Bệnh viện Trung ương Thanh Thành Kiến Bạch.
Ở cửa sổ bệnh viện mơ hồ nhìn thấy một bóng người màu trắng, đang ghé sát vào cửa kính, như thể đang nhìn ra bên ngoài.
Thẩm Vân Triết nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi mình nhận được, hình như tên trò chơi là "Bệnh viện trung ương Thanh Thành Kiến Bạch".
Cậu thổi phù vào trong lòng bàn tay, run rẩy lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa cắm chìa khóa vào ổ khóa thì nghe thấy điện thoại di động của mình đổ chuông.
Bởi vì dạo này đang tìm việc làm nên Thẩm Vân Triết sẽ trả lời ngay những cuộc gọi từ số lạ, cậu thậm chí còn không nhìn kỹ, liền ấn nút kết nối cuộc gọi.
"Xin chào? Xin chào.” Thẩm Vân Triết dùng bàn tay lạnh cóng vừa trả lời điện thoại vừa vặn chìa khóa, giọng nói có chút run rẩy vì quá lạnh.
Trong điện thoại vang lên âm thanh bíp bíp, giống như ở đầu giây bên kia không có ai, Thẩm Vân Triết khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn giao diện của điện thoại di động, nhưng trong cuộc gọi lại không có âm thanh, đúng lúc Thẩm Vân Triết cho rằng đó là cuộc gọi quấy rối, một giọng nói hệ thống phát ra từ điện thoại di động.
[Trò chơi "Bệnh viện trung ương Thanh Thành Kiến Bạch" đang tải.]
[Trò chơi đang tải...]
"Quảng cáo trò chơi?" Thẩm Vân Triết thở dài, giọng run rẩy nói: "Thời đại nào rồi còn quảng cáo trò chơi phụ thuộc vào gọi điện thoại."
Thẩm Vân Triết không cúp máy, cậu một tay mở khóa, một bên nói chuyện với đầu giây bên kia: "À mà, các anh còn tuyển người không? Tôi rất giỏi trò chuyện với người lạ, tôi đảm bảo rằng các cuộc sẽ dài hơn thời gian tiêu chuẩn."
"Hoặc vị trí khác cũng được......"
Còn chưa kịp nói hết câu thì tiếng bíp đã kêu lên, cuộc gọi tự động ngắt kết nối.
"Cúp máy?" Thẩm Vân Triết cau mày, nhét điện thoại lại vào túi, chiếc chìa khóa cuối cùng cũng mở được khóa cửa đã hư hỏng từ lâu, cậu rút chìa khóa rồi đẩy cửa mở ra, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến Thẩm Vân Triết sốc ngang.
Trước mặt không phải là nhà của cậu, cánh cửa trước mắt cũng không biết từ khi nào đã biến mất.
Tuyết không còn rơi nữa, khung cảnh bên trong cũng phải buổi tối, hoàng hôn màu đỏ cam trước mặt chiếu rọi lên trên những bức tường quét vôi trắng, dây leo xanh mướt bao phủ toàn bộ tòa nhà, những bức tường đổ nát lộ ra cảm giác hoang tàn, ánh sáng yếu ớt chiếu lên một nửa nóc tòa nhà, nhìn qua như là... Bệnh viện Trung ương Thanh Thành Kiến Bạch.
Ở cửa sổ bệnh viện mơ hồ nhìn thấy một bóng người màu trắng, đang ghé sát vào cửa kính, như thể đang nhìn ra bên ngoài.
Thẩm Vân Triết nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi mình nhận được, hình như tên trò chơi là "Bệnh viện trung ương Thanh Thành Kiến Bạch".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.