Chương 335: "Ăn"
Thúy Liễu
17/12/2023
Nhắc tới chuyện này, trong đầu cô lại nhớ về hai đêm của bốn năm về trước. Tim cô bỗng chốc tăng tốc, gương mặt cũng hơi ứng đỏ :"Anh.tên khốn khiếp."
Thầm Tây Thừa nhìn gương mặt cô sắp biển thành quả cà chua đỏ, xoa đầu cô một cái.
"Cuộc sống Đại học thế nào?"
Khúc Yên khựng lại mot cái, sau đó hơi trầm tư rồi nhìn anh cười, nhẹ giọng cười một cái : "Mở rộng hơn rất nhiều."
Khúc Yên hơi nhíu mày, lại càng cười tươi hơn :"Họ học thật sự rất kinh khủng khiếp..."
Khúc Yên và Thẩm Tây Thừa ngồi ở bên ngoài trời gần nửa tiếng thì lại vào trong xe, anh lái xe đi vòng cả thành phố Bắc Thành, tận hơn hai tiếng sau mới chở cô vừa nhà.
Nhưng mà, căn dinh thự quen thuộc này...à dinh thự của Thầm Tây Thừa mà!
Khúc Yên liếc nhìn anh: "Anh đã bảo đưa em về nhà, tại sao lại đến chỗ này chứ?"
Anh khó hiểu nhìn cô :"Đây không phải nhà?"
Khúc Yên nhìn anh, bất đắc dĩ đáp :"Nhưng mà nhà của anh mà, đâu phải."
"Y là không phải nhà em?"
"Nhà em?" Khúc Yên lặp lại câu anh vừa nói.
Gương mặt không cảm xúc của anh đột nhiên xuất hiện một nét lạnh lẽo, âm u hỏi cô :"Em còn nhớ mình từng hứa gì không?"
Khúc Yên đảo mắt đi chỗ khác, thật sự đã bốn năm trôi qua rồi. Cô hứa cái gì với anh mới được chứ?
Thẩm Tây Thừa nhìn cô, đoán được cô chắc chắn đã quên hết mấy lời mình đã hứa. Ý định đưa cô về Ôn gia đã hoàn toàn biến mất, khởi động rồi lái xe vào trong khuôn viên dinh thự.
Đến khi cánh cửa lớn từ từ đóng lại, cô mới biết mình thật sự không xong rồi. Cái tên này rõ ràng là lại giận dỗi cô, không muốn cho cô trở về.
Khúc Yên nhìn anh, bình tĩnh hỏi :"Tây Thừa, anh có thể tôn trọng em một chút được không? Anh rõ ràng là xem thường em."
Anh nheo mắt nhìn bộ dáng uất ức lại tủi thân của cô mà không nhịn được trong mắt đều mang ý vui vẻ, đôi tay thon dài tháo dây đai an toàn ra, lãnh đạm nói :"Chỉ trách bản thân em, quên cái gì không quên, lại quên thứ quan trọng."
Chiếc xe được lái vào trong gara, đến khi dừng lại cô mới mở cửa xe bước xuống, anh dáng người cao lớn đi tới đứng trước mặt cô. Nằm tay kéo Khúc Yên đi vào cánh cửa bên hông của tòa dinh thự rộng lớn.
Thầm Tây Thừa bước ra từ cánh cửa bên phải, tiếp theo đó là sự xuất hiện của một người phụ nữ khác, cả hai một đường đi thẳng lên lẩu.
Lên đến phòng, cánh cửa lạch cạch được mở ra. Sau đó toàn thân cô bị kéo thẳng vào trong căn phòng tối đen như mực trước mặt.
Khúc Yên xoay người nhìn Thẩm Tây Thừa trong bóng tối, cố gắng thích nghi với không gian tối đen trong này.
Trong bóng tối của căn phòng, cô thấy rõ ràng trước mặt mình xuất hiện một bóng người màu đen cao lớn, đang đứng trước mặt cô.
Bàn tay anh lạnh lẽo chạm vào cổ cô, sờ vào món trang sức cô đang đeo trên cổ. Trong bóng tối giọng anh vang lên vừa trầm thấp lại rõ ràng :"Bộ trang sức này rất hợp với em."
Khúc Yên nhìn anh, rất tỉnh táo mà lùi lại giữ khoảng cách :"Hợp thì nói hợp, đụng vào người em làm gì?"
Anh tiến lên một bước, nói nhỏ vào tai cô :"Lời nói phải đi kèm với hành động."
Khúc Yên bật cười thành tiếng, hỏi anh :"Nhưng mà em rất ít đeo trang sức, quá khó chịu."
"Vậy thì tháo ra đi."
Thầm Tây Thừa luồn tay tới ôm eo cô kéo toàn thân cô dựa sát vào lồng ngực anh, bàn tay vén tóc cô ra trước ngực. Tháo sợi dây chuyển trên cổ cô xuống.
Khúc Yên theo thói quen xoa xoa cổ mình, Thẩm Tây Thừa không nói gì cúi người xuống, tháo đôi giày cao gót cô đang mang.
Đôi chân cô vừa chạm vào nền sàn lạnh lẽo lại bị anh ôm lấy nhấc bổng lên không trung. Cô bị mất đà mà ngã về phía trước, bám chặt vào vạt áo anh :"Á! Anh lại bị làm sao vậy?!"
Cô cảm nhận toàn thân mình đang anh nhấc bổng càng lúc càng cao hơn, đến vài giây sau cả người cô lại bị mất trọng lực ngã lên chiếc giường lớn.
Thẩm Tây Thừa cúi đầu tháo chiếc đồng hồ mình đang đeo, ném lên trên đầu giường.
Nhanh như cắt gương mặt cô đã biến sắc, trong lòng lộp độp chút khiếp sợ, bốn năm trước.trước khi anh áp bức cô cũng từng làm những hành động tương tự như vậy.
Nhanh như cắt, Thẩm Tây Thừa đã cúi đầu xuống, mạnh mẽ hôn xuống môi cô.
Có lễ một phần đã bốn năm không tiếp xúc thân mật nên toàn thân ở đâu cô cũng đã trở nên nhảy cảm, từ khi gặp anh tại nhà hàng cho tới bây giờ ít nhất anh đã hôn cô ba lần rồi, nhưng cô vẫn chưa thích nghi việc này nhanh tới thế được.
Hơi thở cô càng lúc càng bị những nụ hôn mang tính chiếm đoạt của anh làm cho khó thở, cô dùng lực đầy người anh ra. Thầm Tây Thừa ngược lại không quan tâm, hôn từ môi cho đến cổ, cánh tay luồn ra sau lưng cô mở khóa kéo của váy.
Khúc Yên ít nhất đã hai lần bị anh áp bức, ngay lập tức cô phản khán lại, sức lực cũng mạnh hơn rất nhiều đẩy anh ra.
Cánh tay anh lạnh lẽo lướt tới đây váy cô bị kéo xuống tới đó. Thẩm Tây Thừa mê luyến cơ thể dưới thân, không chịu buông ra mà càng bá đạo hôn khắp người cô.
Làn da trắng nỗn trong màn đêm như ẩn như hiện, tiếp xúc trực tiếp với khí lạnh bên ngoài, thân cô khẽ run một cái, giữ chặt lấy cánh tay anh.
"Không.Tên khốn Thẩm Tây Thừa.đau muốn chết. Em không muốn."
"Vài phút cũng không được sao?" Giọng anh không độ ấm, mang một chút dục vọng làm giọng anh trở nên quyến rũ cực kì, càng nghe cô càng thấy anh thật sự là gấp không chịu nối.
Nhìn đôi mắt anh hơi ửng đỏ vì kiểm chế dục vọng. Khúc Yên bất giác quên luôn cả hô hấp.
Vài phút? Kiểu đùa gì chứ!
Cô còn đang mãi mê suy nghĩ thì chiếc áo lót đã bị Thầm Tây Thừa cởi ra, khí lạnh làm cô cảm nhận được sự bất an ngập tràn. Thầm Tây Thừa khóa trụ lấy cổ tay cô, tay đi vào trong váy.
Lòng bàn tay anh lạnh lẽo lướt trên làn da cô, giống như một con rắn lạnh lẽo được đặt lên một sa mạc nóng rực, mỗi đường mà anh đi qua cô đều cảm nhận được rõ ràng, nhiệt độ từ đó sinh ra sự đối lập mà nhanh chóng thêu đốt nhau.
Cơ thể Khúc Yên nóng bỏng hơn cả bốn năm trước, bàn tay anh lướt đến đâu cơ thể cô cũng đều trở nên mẫn cảm mà run rầy, nụ hôn của anh rơi xuống cổ cô, ngực rồi lại xuống bụng.
Thật sự xem cô là món ăn mà thưởng thức nó.
"Thầm Tây Thừa, em thật sự không muốn." Đôi mắt Khúc Yên ửng đỏ, khẩn khiết nhìn anh.
Anh bình tĩnh lãnh đạm nhìn cô, lên tiếng giải thích :"Là em mời anh "ăn" buổi tối."
".."
Khúc Yên sững sờ, ngây người nhìn anh như không thể tin nổi.
Anh hoàn toàn biết rõ đó là một lời mời ăn tối bình thường, thế nhưng từ miệng anh nói ra lại là một ý nghĩa đen tối khác.
Thầm Tây Thừa nhìn gương mặt cô sắp biển thành quả cà chua đỏ, xoa đầu cô một cái.
"Cuộc sống Đại học thế nào?"
Khúc Yên khựng lại mot cái, sau đó hơi trầm tư rồi nhìn anh cười, nhẹ giọng cười một cái : "Mở rộng hơn rất nhiều."
Khúc Yên hơi nhíu mày, lại càng cười tươi hơn :"Họ học thật sự rất kinh khủng khiếp..."
Khúc Yên và Thẩm Tây Thừa ngồi ở bên ngoài trời gần nửa tiếng thì lại vào trong xe, anh lái xe đi vòng cả thành phố Bắc Thành, tận hơn hai tiếng sau mới chở cô vừa nhà.
Nhưng mà, căn dinh thự quen thuộc này...à dinh thự của Thầm Tây Thừa mà!
Khúc Yên liếc nhìn anh: "Anh đã bảo đưa em về nhà, tại sao lại đến chỗ này chứ?"
Anh khó hiểu nhìn cô :"Đây không phải nhà?"
Khúc Yên nhìn anh, bất đắc dĩ đáp :"Nhưng mà nhà của anh mà, đâu phải."
"Y là không phải nhà em?"
"Nhà em?" Khúc Yên lặp lại câu anh vừa nói.
Gương mặt không cảm xúc của anh đột nhiên xuất hiện một nét lạnh lẽo, âm u hỏi cô :"Em còn nhớ mình từng hứa gì không?"
Khúc Yên đảo mắt đi chỗ khác, thật sự đã bốn năm trôi qua rồi. Cô hứa cái gì với anh mới được chứ?
Thẩm Tây Thừa nhìn cô, đoán được cô chắc chắn đã quên hết mấy lời mình đã hứa. Ý định đưa cô về Ôn gia đã hoàn toàn biến mất, khởi động rồi lái xe vào trong khuôn viên dinh thự.
Đến khi cánh cửa lớn từ từ đóng lại, cô mới biết mình thật sự không xong rồi. Cái tên này rõ ràng là lại giận dỗi cô, không muốn cho cô trở về.
Khúc Yên nhìn anh, bình tĩnh hỏi :"Tây Thừa, anh có thể tôn trọng em một chút được không? Anh rõ ràng là xem thường em."
Anh nheo mắt nhìn bộ dáng uất ức lại tủi thân của cô mà không nhịn được trong mắt đều mang ý vui vẻ, đôi tay thon dài tháo dây đai an toàn ra, lãnh đạm nói :"Chỉ trách bản thân em, quên cái gì không quên, lại quên thứ quan trọng."
Chiếc xe được lái vào trong gara, đến khi dừng lại cô mới mở cửa xe bước xuống, anh dáng người cao lớn đi tới đứng trước mặt cô. Nằm tay kéo Khúc Yên đi vào cánh cửa bên hông của tòa dinh thự rộng lớn.
Thầm Tây Thừa bước ra từ cánh cửa bên phải, tiếp theo đó là sự xuất hiện của một người phụ nữ khác, cả hai một đường đi thẳng lên lẩu.
Lên đến phòng, cánh cửa lạch cạch được mở ra. Sau đó toàn thân cô bị kéo thẳng vào trong căn phòng tối đen như mực trước mặt.
Khúc Yên xoay người nhìn Thẩm Tây Thừa trong bóng tối, cố gắng thích nghi với không gian tối đen trong này.
Trong bóng tối của căn phòng, cô thấy rõ ràng trước mặt mình xuất hiện một bóng người màu đen cao lớn, đang đứng trước mặt cô.
Bàn tay anh lạnh lẽo chạm vào cổ cô, sờ vào món trang sức cô đang đeo trên cổ. Trong bóng tối giọng anh vang lên vừa trầm thấp lại rõ ràng :"Bộ trang sức này rất hợp với em."
Khúc Yên nhìn anh, rất tỉnh táo mà lùi lại giữ khoảng cách :"Hợp thì nói hợp, đụng vào người em làm gì?"
Anh tiến lên một bước, nói nhỏ vào tai cô :"Lời nói phải đi kèm với hành động."
Khúc Yên bật cười thành tiếng, hỏi anh :"Nhưng mà em rất ít đeo trang sức, quá khó chịu."
"Vậy thì tháo ra đi."
Thầm Tây Thừa luồn tay tới ôm eo cô kéo toàn thân cô dựa sát vào lồng ngực anh, bàn tay vén tóc cô ra trước ngực. Tháo sợi dây chuyển trên cổ cô xuống.
Khúc Yên theo thói quen xoa xoa cổ mình, Thẩm Tây Thừa không nói gì cúi người xuống, tháo đôi giày cao gót cô đang mang.
Đôi chân cô vừa chạm vào nền sàn lạnh lẽo lại bị anh ôm lấy nhấc bổng lên không trung. Cô bị mất đà mà ngã về phía trước, bám chặt vào vạt áo anh :"Á! Anh lại bị làm sao vậy?!"
Cô cảm nhận toàn thân mình đang anh nhấc bổng càng lúc càng cao hơn, đến vài giây sau cả người cô lại bị mất trọng lực ngã lên chiếc giường lớn.
Thẩm Tây Thừa cúi đầu tháo chiếc đồng hồ mình đang đeo, ném lên trên đầu giường.
Nhanh như cắt gương mặt cô đã biến sắc, trong lòng lộp độp chút khiếp sợ, bốn năm trước.trước khi anh áp bức cô cũng từng làm những hành động tương tự như vậy.
Nhanh như cắt, Thẩm Tây Thừa đã cúi đầu xuống, mạnh mẽ hôn xuống môi cô.
Có lễ một phần đã bốn năm không tiếp xúc thân mật nên toàn thân ở đâu cô cũng đã trở nên nhảy cảm, từ khi gặp anh tại nhà hàng cho tới bây giờ ít nhất anh đã hôn cô ba lần rồi, nhưng cô vẫn chưa thích nghi việc này nhanh tới thế được.
Hơi thở cô càng lúc càng bị những nụ hôn mang tính chiếm đoạt của anh làm cho khó thở, cô dùng lực đầy người anh ra. Thầm Tây Thừa ngược lại không quan tâm, hôn từ môi cho đến cổ, cánh tay luồn ra sau lưng cô mở khóa kéo của váy.
Khúc Yên ít nhất đã hai lần bị anh áp bức, ngay lập tức cô phản khán lại, sức lực cũng mạnh hơn rất nhiều đẩy anh ra.
Cánh tay anh lạnh lẽo lướt tới đây váy cô bị kéo xuống tới đó. Thẩm Tây Thừa mê luyến cơ thể dưới thân, không chịu buông ra mà càng bá đạo hôn khắp người cô.
Làn da trắng nỗn trong màn đêm như ẩn như hiện, tiếp xúc trực tiếp với khí lạnh bên ngoài, thân cô khẽ run một cái, giữ chặt lấy cánh tay anh.
"Không.Tên khốn Thẩm Tây Thừa.đau muốn chết. Em không muốn."
"Vài phút cũng không được sao?" Giọng anh không độ ấm, mang một chút dục vọng làm giọng anh trở nên quyến rũ cực kì, càng nghe cô càng thấy anh thật sự là gấp không chịu nối.
Nhìn đôi mắt anh hơi ửng đỏ vì kiểm chế dục vọng. Khúc Yên bất giác quên luôn cả hô hấp.
Vài phút? Kiểu đùa gì chứ!
Cô còn đang mãi mê suy nghĩ thì chiếc áo lót đã bị Thầm Tây Thừa cởi ra, khí lạnh làm cô cảm nhận được sự bất an ngập tràn. Thầm Tây Thừa khóa trụ lấy cổ tay cô, tay đi vào trong váy.
Lòng bàn tay anh lạnh lẽo lướt trên làn da cô, giống như một con rắn lạnh lẽo được đặt lên một sa mạc nóng rực, mỗi đường mà anh đi qua cô đều cảm nhận được rõ ràng, nhiệt độ từ đó sinh ra sự đối lập mà nhanh chóng thêu đốt nhau.
Cơ thể Khúc Yên nóng bỏng hơn cả bốn năm trước, bàn tay anh lướt đến đâu cơ thể cô cũng đều trở nên mẫn cảm mà run rầy, nụ hôn của anh rơi xuống cổ cô, ngực rồi lại xuống bụng.
Thật sự xem cô là món ăn mà thưởng thức nó.
"Thầm Tây Thừa, em thật sự không muốn." Đôi mắt Khúc Yên ửng đỏ, khẩn khiết nhìn anh.
Anh bình tĩnh lãnh đạm nhìn cô, lên tiếng giải thích :"Là em mời anh "ăn" buổi tối."
".."
Khúc Yên sững sờ, ngây người nhìn anh như không thể tin nổi.
Anh hoàn toàn biết rõ đó là một lời mời ăn tối bình thường, thế nhưng từ miệng anh nói ra lại là một ý nghĩa đen tối khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.