Chương 351: Biến mất trong nhà vệ sinh nữ
Thúy Liễu
02/01/2024
Đám cưới của anh và cô tổ chức trước Lễ Giáng Sinh vài ngày.
Khúc Yên sau vài ngày đã cập nhật ảnh mới trên Weibo, đương nhiên lượng tương tác nhiều đến bùng nổ ở trong khu bình luận.
Cô vừa mới xuống máy bay đến Nga. Mấy hôm nay cô không có đủ sức lực xem di động, bây giờ vào hot sreach thì đều là những thứ có liên quan đến đám cưới của họ.
Chiếc váy cưới cô mặc trong ngày cưới bất ngờ được đem ra bàn tán sau khi nhà thiết kế công khai những chi phí của tổng thể chiếc váy ấy. Nhanh như một cơn gió đã nổi đình nổi đám trên mạng xã hội và nhận được rất nhiều lời bàn tán.
Mọi người đều gọi đây là “đám cưới của nhà có tiền”
[Chắc kiếp trước cô ấy cứu cả thế giới nên kiếp này mới có thể làm vợ Thẩm Tây Thừa.jpg]
Trả lời: [Cả hai đều là người có tiền nhá! Cậu tự đăng nhập vào tài khoản quốc tế rồi xem cô ấy từ bé tới lớn có khác gì công chúa ở trong lâu đài cô tích không? Đây là gió tầng nào gặp mây tầng nó thôi]
Khúc Yên thấy bình luận đó cũng không nói gì, đăng vài tấm ảnh lên tài khoản quốc tế của mình.
Một tấm là ảnh cô nhờ nhóm Mạc Hàn chụp trong khách sạn, còn một tấm là chụp tấm gương lớn trong hành lang khách sạn, xung quanh là nhóm Mạc Hàn tạo kiểu chụp chung với cô.
Mát-xcơ-va, Mười giờ tối.
Thẩm Tây Thừa dẫn cô đi đến Khu Vui Chơi, trên tay anh cầm một phần bánh Hamburger đưa tới miệng đút cô ăn. Một tay khác cầm ly nước loại cô yêu thích nhất.
Hai má Khúc Yên căng phồng lên, khó khăn nuốt đồ ăn trong miệng xuống. Nón len trên bị cơn gió làm cho sắp rơi xuống, anh đem ly nước và Hamburger cầm bằng một tay, tay khác từng ly từng tý chỉnh lại nón cho Khúc Yên.
Anh nhíu mày, gõ vào trán cô:’‘Trời đang lạnh, cẩn thận một chút.’’
Khúc Yên nhìn Thẩm Tây Thừa rồi nở nụ cười rạng rỡ, cô đưa tay chỉnh lại khăn quàng cổ cho anh. Dùng giọng điệu của anh thuật lại:’‘Trời đang lạnh, cẩn thận một chút.’’
Thẩm Tây Thừa nhìn cô, khoé môi không kiềm được cong lên, trong mắt chỉ còn lại tia sáng ấm áp.
Dưới trời tuyết lạnh giá và dòng người đi qua tấp nập, anh và cô như đã làm khung cảnh ấy thêm phần ngọt ngào và ấm áp.
Họ ôm nhau dưới trời tuyết, khoảng khắc ấy đẹp tới nỗi chỉ muốn nó tiếp tục và tiếp diễn mãi mãi.
Hơn một tuần anh và cô cứ liên tục bay đến những châu lục khác nhau, vài hôm lại bây đến một nơi. Anh và cô đón năm mới tại Australia, định sang năm sau họ mới trở về Trung Quốc.
Thật sự cô vẫn chơi chưa đủ, nhưng mấy hôm nay anh cứ có cuộc gọi gọi đến, cô cũng không muốn làm chậm trễ công việc của anh. Nên đã quyết định sau năm mới vài hôm họ sẽ trở về.
Còn với cô công việc lại khác, Tập đoàn DIY vẫn hoạt động bình thường nhưng đến gần tháng thứ hai mới có sự kiện cần cô có mặt, còn lại hầu như cô đều xử lý công việc qua email rồi gửi cho Lục Đình Nghiêm. Cũng không bận tới mức như anh.
Đang ở trong phòng chờ chuyến bay, Khúc Yên xoa xoa bụng:’‘Anh ngồi đợi em. Em vào nhà vệ sinh một chút.’’
Anh nhìn động tác xoa bụng của cô, nhẹ giọng hỏi:’‘Còn kỳ sinh lý sao? Khó chịu không? Hay là còn đau?’’
Khúc Yên bật cười rồi lắc đầu, nâng cằm anh lên, rất ra dáng anh của phiên bản khác. Cô cong môi nhìn anh:’‘Bảo bối của em, không phải vấn đề đó. Chỉ là em ăn no có chút khó chịu. Ngày đèn đỏ em đã hết từ hôm qua rồi.’’
Đôi mắt thâm thuý của anh loé lên tia sáng yếu ớt:’‘Thật sao?’’
Cô còn nghĩ là anh lo cho mình nên không để ý đến tia sáng ẩn ý vui vẻ trong mắt anh. Cô nghiêm túc gật đầu:’‘Thật. Anh ở đây đợi em một lát.’’
Anh chăm chú nhìn cô, thấp giọng đáp:’‘Được.’’
Khúc Yên nhanh chân đi vào nhà vệ sinh, vừa mở cửa vào trong, định đi vào buồng vệ sinh thì đằng sau bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng đen to lớn khác.
Khúc Yên cảnh giác khựng người lại, nhanh chóng quay đầu nhìn ra phía lưng, cô chưa kịp có động tác gì, đến cả gương mặt kẻ đó cô còn chưa nhìn thấy rõ thì đối phương đã bịt chặt miệng cô bằng khăn ướt. Giây sau, cô đã nhìn rõ mặt đối phương, đôi mắt cô loé lên tia kinh hãi.
Đôi chân cô trở nên loạng choạng vì động tác của người trước mắt, cô nín thở trừng mắt nhìn chằm chằm người đàn ông với vết sẹo dài ngoằng ở xương lông mài trước mặt, mặt mày hắn dữ tợn dùng một sức lực kinh người bóp chặt lấy gáy cô, trái tim cô đang đập lên như trống, đây là lần đầu tiên cô phải đối diện với tình cảm này.
Khúc Yên chụp lấy cổ tay hắn, cong đầu đôi dùng lực tấn công vào dưới hạ thân hắn. Thế nhưng cô không ngờ phản xạ của hắn cực nhanh, mới giây trước hắn còn bóp chặt lấy cổ cô, giây sau đã kịp thời ngăn lại hành động của cô.
Cô tuy không biết tại sao hắn lại ra tay với mình nhưng cô chắc chắn thứ hắn đang dùng để bịt mũi và miệng cô là thuốc mê,
Khúc Yên bị ép lùi về sau đầu va đập vào tường tạo tiếng động, cô vốn đã nhanh trí nín thở, nhưng ngay giây phút phần đầu bị đập mạnh vào tường, cô bất giác hít một ngụm khí trong tấm khăn ướt, bàn tay cô bấu chặt lấy cánh tay đối phương như muốn gỡ ra. Nhưng cuối cùng ý thức đã từ từ mất đi, lực đạo bám vào tay người đàn ông đó…dần dần buông xuống.
Người đàn ông đó chờ một lúc mới đeo khăn ướt gỡ xuống, khi nãy giằng co một lúc lâu hắn ta biết cô nhóc này có bản lĩnh không nhỏ, ánh mắt kiên định quật cường, cũng rất thông minh biết trong khăn ướt có chứa gì mà không chịu hít, nhưng cũng tại vì sự ngu ngốc của mình, vì đau mà hít phải thuốc mê.
Trách thì trách chính bản thân mình.
…
Thẩm Tây Thừa ngồi phòng chờ gần hai mươi phút vẫn không thấy cô xuất hiện, nhìn di động cô không mang theo không khỏi nhíu mày. Ngay lúc này đài thông báo vang lên, thông báo chuyến bay kế tiếp sẽ bay trong mười phút, đó cũng là chuyến bay của họ.
Trong lòng anh dâng lên một sự bất an, trong tích tắt anh đã sải bước chân đi tới nhà vệ sinh nữ. Phá cửa xông vào.
Ánh mắt sắt bén liếc từng phòng nhà vệ sinh.
Tất cả đều được mở toang ra, từ phòng vệ sinh đến buồng rửa tay…tất cả đều không có lấy một bóng người.
Ngay lập tức anh tối sầm mặt, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, áp suất xung quanh bị kéo xuống đột ngột, gân xanh trên thái dương nổi lên, ánh mắt anh mang theo từng đợt gió lạnh.
Anh không cần nghĩ cũng biết là ai.
Kẻ mà đến cả người anh còn dám động thì nói gì đến vào khu phòng vip này để bắt người?
Khúc Yên biến mất đã gần nửa tiếng, trong phòng giám sát camera xuất hiện vài người lạ. Thẩm Tây Thừa ngồi trên sofa, âm trầm lại tỏ ra sự chết chóc nguy hiểm. Không khí bên trong trở nên ngột ngạt, không ai dám hít thở quá mạnh, giống như sợ sẽ chọc giận đến một con thú hoang hung bạo nào đó.
Trong phòng chờ vip không có camera, đến cả đường đi cửa sau cũng không có lấy một cái.
Ngay giây phút căng thẳng như sợi dây đàn thì ông chủ của sân bay đã kịp thời đi tới. Ông ta vào trong cảm nhận không khí có gì đó không đúng, nhìn người đàn ông trầm ổn duy nhất đang ngồi trên ghế.
Ngay giây phút đó trái tim ông ta như ngừng đập, dù không biết là có chuyện gì…nhưng lần này…e là ông ta tiêu đời rồi.
Ông khẽ run rẩy lên một cái, khẽ hỏi:’‘Ông Thẩm…? Sao Ngài lại đến đây ạ…’’
Thẩm Tây Thừa cất giọng lạnh lẽo:’‘Vợ tôi biến mất trong phòng chờ vip. Tôi muốn đến xem camera.’’
Ông ta khẽ nín thở một cái, không dám nhìn thẳng Thẩm Tây Thừa, cúi đầu rối rít xin lỗi, thận trọng bảo là phòng chờ vip không có camera giám sát.
Ông ta cảm thấy mình thật sự tiêu rồi, ông ấy có xem qua tin tức về cuộc hôn nhân của Thẩm Tây Thừa.
Nghe được lời xin lỗi này bầu không khí trong phòng gần như bị hút cạn, mồ hôi của đám nhân viên túa ra càng lúc cảng nhiều, cả cuộc đời họ chưa từng thấy ai có sát khí đáng sợ như thế này, chỉ cần một ánh nhìn là đã có thể cướp lấy mạng người khác.
Sát khí lạnh lẽo bao vây lấy người anh, lúc nói chuyện anh đều toát ra một luồng khí thế bức người mạnh mẽ, anh lạnh lùng nhíu mày:’‘Không có?’’
Một cái sân bay lớn như thế, thế mà phòng chờ dành cho giới thượng lưu không có lấy một camera giám sát nào.
Những người phụ trách giám sát run lên vài cái, chân đều muốn mềm nhũn cả ra, không ai dám nói một tiếng nào.
Đôi mắt anh từ từ thấy rõ vài sợi tơ máu, đôi mày kiếm khó chịu nhíu chặt lại. Anh liếc mắt nhìn chằm chằm vào đám người đang đứng trước mặt.
Trong mắt không lấy tia ấm áp, lạnh lùng liếc nhìn đám người mặc đồ đen đứng phía sau, gầm giọng ra lệnh:’‘Bao vây toàn bộ khu vực gần đây rồi tìm kiếm cho tôi!’’
Anh nhíu chặt mày nhìn người đàn ông trước mặt, giọng nói vừa trầm lạnh vừa đe doạ:’‘Tôi cho ông thời gian tới mai, bằng mọi cách tìm ra được danh tính của người đã bắt vợ tôi đi!’’
Đôi mắt anh hiện lên tia máu đỏ vì kiềm chế…
Một khắc này mọi người đều nhìn ra.
Thẩm Tây Thừa đang tức giận.
Một người lí trí đủ tỉnh táo và bản lĩnh đương đầu với vạn điều khó khăn mà mặt không biến sắc thế mà giờ lại gần như mất bình tĩnh khi biết cô đã mất tích.
Dưới ánh mắt lạnh lẽo chết chóc của Thẩm Tây Thừa, ông chủ sân bay chỉ có thể gật đầu làm theo.
Ông ta cũng không muốn chọc giận đến người đàn ông quyền lực này.
Mạng của ông ta rất nhỏ, sự sống của Thẩm Phu Nhân rất quan trọng, nếu Thẩm Phu Nhân thật sự xảy ra chuyện, ông ta có mười cái mạng cũng không chưa chắc có thể đền nổi.
Khúc Yên sau vài ngày đã cập nhật ảnh mới trên Weibo, đương nhiên lượng tương tác nhiều đến bùng nổ ở trong khu bình luận.
Cô vừa mới xuống máy bay đến Nga. Mấy hôm nay cô không có đủ sức lực xem di động, bây giờ vào hot sreach thì đều là những thứ có liên quan đến đám cưới của họ.
Chiếc váy cưới cô mặc trong ngày cưới bất ngờ được đem ra bàn tán sau khi nhà thiết kế công khai những chi phí của tổng thể chiếc váy ấy. Nhanh như một cơn gió đã nổi đình nổi đám trên mạng xã hội và nhận được rất nhiều lời bàn tán.
Mọi người đều gọi đây là “đám cưới của nhà có tiền”
[Chắc kiếp trước cô ấy cứu cả thế giới nên kiếp này mới có thể làm vợ Thẩm Tây Thừa.jpg]
Trả lời: [Cả hai đều là người có tiền nhá! Cậu tự đăng nhập vào tài khoản quốc tế rồi xem cô ấy từ bé tới lớn có khác gì công chúa ở trong lâu đài cô tích không? Đây là gió tầng nào gặp mây tầng nó thôi]
Khúc Yên thấy bình luận đó cũng không nói gì, đăng vài tấm ảnh lên tài khoản quốc tế của mình.
Một tấm là ảnh cô nhờ nhóm Mạc Hàn chụp trong khách sạn, còn một tấm là chụp tấm gương lớn trong hành lang khách sạn, xung quanh là nhóm Mạc Hàn tạo kiểu chụp chung với cô.
Mát-xcơ-va, Mười giờ tối.
Thẩm Tây Thừa dẫn cô đi đến Khu Vui Chơi, trên tay anh cầm một phần bánh Hamburger đưa tới miệng đút cô ăn. Một tay khác cầm ly nước loại cô yêu thích nhất.
Hai má Khúc Yên căng phồng lên, khó khăn nuốt đồ ăn trong miệng xuống. Nón len trên bị cơn gió làm cho sắp rơi xuống, anh đem ly nước và Hamburger cầm bằng một tay, tay khác từng ly từng tý chỉnh lại nón cho Khúc Yên.
Anh nhíu mày, gõ vào trán cô:’‘Trời đang lạnh, cẩn thận một chút.’’
Khúc Yên nhìn Thẩm Tây Thừa rồi nở nụ cười rạng rỡ, cô đưa tay chỉnh lại khăn quàng cổ cho anh. Dùng giọng điệu của anh thuật lại:’‘Trời đang lạnh, cẩn thận một chút.’’
Thẩm Tây Thừa nhìn cô, khoé môi không kiềm được cong lên, trong mắt chỉ còn lại tia sáng ấm áp.
Dưới trời tuyết lạnh giá và dòng người đi qua tấp nập, anh và cô như đã làm khung cảnh ấy thêm phần ngọt ngào và ấm áp.
Họ ôm nhau dưới trời tuyết, khoảng khắc ấy đẹp tới nỗi chỉ muốn nó tiếp tục và tiếp diễn mãi mãi.
Hơn một tuần anh và cô cứ liên tục bay đến những châu lục khác nhau, vài hôm lại bây đến một nơi. Anh và cô đón năm mới tại Australia, định sang năm sau họ mới trở về Trung Quốc.
Thật sự cô vẫn chơi chưa đủ, nhưng mấy hôm nay anh cứ có cuộc gọi gọi đến, cô cũng không muốn làm chậm trễ công việc của anh. Nên đã quyết định sau năm mới vài hôm họ sẽ trở về.
Còn với cô công việc lại khác, Tập đoàn DIY vẫn hoạt động bình thường nhưng đến gần tháng thứ hai mới có sự kiện cần cô có mặt, còn lại hầu như cô đều xử lý công việc qua email rồi gửi cho Lục Đình Nghiêm. Cũng không bận tới mức như anh.
Đang ở trong phòng chờ chuyến bay, Khúc Yên xoa xoa bụng:’‘Anh ngồi đợi em. Em vào nhà vệ sinh một chút.’’
Anh nhìn động tác xoa bụng của cô, nhẹ giọng hỏi:’‘Còn kỳ sinh lý sao? Khó chịu không? Hay là còn đau?’’
Khúc Yên bật cười rồi lắc đầu, nâng cằm anh lên, rất ra dáng anh của phiên bản khác. Cô cong môi nhìn anh:’‘Bảo bối của em, không phải vấn đề đó. Chỉ là em ăn no có chút khó chịu. Ngày đèn đỏ em đã hết từ hôm qua rồi.’’
Đôi mắt thâm thuý của anh loé lên tia sáng yếu ớt:’‘Thật sao?’’
Cô còn nghĩ là anh lo cho mình nên không để ý đến tia sáng ẩn ý vui vẻ trong mắt anh. Cô nghiêm túc gật đầu:’‘Thật. Anh ở đây đợi em một lát.’’
Anh chăm chú nhìn cô, thấp giọng đáp:’‘Được.’’
Khúc Yên nhanh chân đi vào nhà vệ sinh, vừa mở cửa vào trong, định đi vào buồng vệ sinh thì đằng sau bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng đen to lớn khác.
Khúc Yên cảnh giác khựng người lại, nhanh chóng quay đầu nhìn ra phía lưng, cô chưa kịp có động tác gì, đến cả gương mặt kẻ đó cô còn chưa nhìn thấy rõ thì đối phương đã bịt chặt miệng cô bằng khăn ướt. Giây sau, cô đã nhìn rõ mặt đối phương, đôi mắt cô loé lên tia kinh hãi.
Đôi chân cô trở nên loạng choạng vì động tác của người trước mắt, cô nín thở trừng mắt nhìn chằm chằm người đàn ông với vết sẹo dài ngoằng ở xương lông mài trước mặt, mặt mày hắn dữ tợn dùng một sức lực kinh người bóp chặt lấy gáy cô, trái tim cô đang đập lên như trống, đây là lần đầu tiên cô phải đối diện với tình cảm này.
Khúc Yên chụp lấy cổ tay hắn, cong đầu đôi dùng lực tấn công vào dưới hạ thân hắn. Thế nhưng cô không ngờ phản xạ của hắn cực nhanh, mới giây trước hắn còn bóp chặt lấy cổ cô, giây sau đã kịp thời ngăn lại hành động của cô.
Cô tuy không biết tại sao hắn lại ra tay với mình nhưng cô chắc chắn thứ hắn đang dùng để bịt mũi và miệng cô là thuốc mê,
Khúc Yên bị ép lùi về sau đầu va đập vào tường tạo tiếng động, cô vốn đã nhanh trí nín thở, nhưng ngay giây phút phần đầu bị đập mạnh vào tường, cô bất giác hít một ngụm khí trong tấm khăn ướt, bàn tay cô bấu chặt lấy cánh tay đối phương như muốn gỡ ra. Nhưng cuối cùng ý thức đã từ từ mất đi, lực đạo bám vào tay người đàn ông đó…dần dần buông xuống.
Người đàn ông đó chờ một lúc mới đeo khăn ướt gỡ xuống, khi nãy giằng co một lúc lâu hắn ta biết cô nhóc này có bản lĩnh không nhỏ, ánh mắt kiên định quật cường, cũng rất thông minh biết trong khăn ướt có chứa gì mà không chịu hít, nhưng cũng tại vì sự ngu ngốc của mình, vì đau mà hít phải thuốc mê.
Trách thì trách chính bản thân mình.
…
Thẩm Tây Thừa ngồi phòng chờ gần hai mươi phút vẫn không thấy cô xuất hiện, nhìn di động cô không mang theo không khỏi nhíu mày. Ngay lúc này đài thông báo vang lên, thông báo chuyến bay kế tiếp sẽ bay trong mười phút, đó cũng là chuyến bay của họ.
Trong lòng anh dâng lên một sự bất an, trong tích tắt anh đã sải bước chân đi tới nhà vệ sinh nữ. Phá cửa xông vào.
Ánh mắt sắt bén liếc từng phòng nhà vệ sinh.
Tất cả đều được mở toang ra, từ phòng vệ sinh đến buồng rửa tay…tất cả đều không có lấy một bóng người.
Ngay lập tức anh tối sầm mặt, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, áp suất xung quanh bị kéo xuống đột ngột, gân xanh trên thái dương nổi lên, ánh mắt anh mang theo từng đợt gió lạnh.
Anh không cần nghĩ cũng biết là ai.
Kẻ mà đến cả người anh còn dám động thì nói gì đến vào khu phòng vip này để bắt người?
Khúc Yên biến mất đã gần nửa tiếng, trong phòng giám sát camera xuất hiện vài người lạ. Thẩm Tây Thừa ngồi trên sofa, âm trầm lại tỏ ra sự chết chóc nguy hiểm. Không khí bên trong trở nên ngột ngạt, không ai dám hít thở quá mạnh, giống như sợ sẽ chọc giận đến một con thú hoang hung bạo nào đó.
Trong phòng chờ vip không có camera, đến cả đường đi cửa sau cũng không có lấy một cái.
Ngay giây phút căng thẳng như sợi dây đàn thì ông chủ của sân bay đã kịp thời đi tới. Ông ta vào trong cảm nhận không khí có gì đó không đúng, nhìn người đàn ông trầm ổn duy nhất đang ngồi trên ghế.
Ngay giây phút đó trái tim ông ta như ngừng đập, dù không biết là có chuyện gì…nhưng lần này…e là ông ta tiêu đời rồi.
Ông khẽ run rẩy lên một cái, khẽ hỏi:’‘Ông Thẩm…? Sao Ngài lại đến đây ạ…’’
Thẩm Tây Thừa cất giọng lạnh lẽo:’‘Vợ tôi biến mất trong phòng chờ vip. Tôi muốn đến xem camera.’’
Ông ta khẽ nín thở một cái, không dám nhìn thẳng Thẩm Tây Thừa, cúi đầu rối rít xin lỗi, thận trọng bảo là phòng chờ vip không có camera giám sát.
Ông ta cảm thấy mình thật sự tiêu rồi, ông ấy có xem qua tin tức về cuộc hôn nhân của Thẩm Tây Thừa.
Nghe được lời xin lỗi này bầu không khí trong phòng gần như bị hút cạn, mồ hôi của đám nhân viên túa ra càng lúc cảng nhiều, cả cuộc đời họ chưa từng thấy ai có sát khí đáng sợ như thế này, chỉ cần một ánh nhìn là đã có thể cướp lấy mạng người khác.
Sát khí lạnh lẽo bao vây lấy người anh, lúc nói chuyện anh đều toát ra một luồng khí thế bức người mạnh mẽ, anh lạnh lùng nhíu mày:’‘Không có?’’
Một cái sân bay lớn như thế, thế mà phòng chờ dành cho giới thượng lưu không có lấy một camera giám sát nào.
Những người phụ trách giám sát run lên vài cái, chân đều muốn mềm nhũn cả ra, không ai dám nói một tiếng nào.
Đôi mắt anh từ từ thấy rõ vài sợi tơ máu, đôi mày kiếm khó chịu nhíu chặt lại. Anh liếc mắt nhìn chằm chằm vào đám người đang đứng trước mặt.
Trong mắt không lấy tia ấm áp, lạnh lùng liếc nhìn đám người mặc đồ đen đứng phía sau, gầm giọng ra lệnh:’‘Bao vây toàn bộ khu vực gần đây rồi tìm kiếm cho tôi!’’
Anh nhíu chặt mày nhìn người đàn ông trước mặt, giọng nói vừa trầm lạnh vừa đe doạ:’‘Tôi cho ông thời gian tới mai, bằng mọi cách tìm ra được danh tính của người đã bắt vợ tôi đi!’’
Đôi mắt anh hiện lên tia máu đỏ vì kiềm chế…
Một khắc này mọi người đều nhìn ra.
Thẩm Tây Thừa đang tức giận.
Một người lí trí đủ tỉnh táo và bản lĩnh đương đầu với vạn điều khó khăn mà mặt không biến sắc thế mà giờ lại gần như mất bình tĩnh khi biết cô đã mất tích.
Dưới ánh mắt lạnh lẽo chết chóc của Thẩm Tây Thừa, ông chủ sân bay chỉ có thể gật đầu làm theo.
Ông ta cũng không muốn chọc giận đến người đàn ông quyền lực này.
Mạng của ông ta rất nhỏ, sự sống của Thẩm Phu Nhân rất quan trọng, nếu Thẩm Phu Nhân thật sự xảy ra chuyện, ông ta có mười cái mạng cũng không chưa chắc có thể đền nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.