Chương 245: Cảm giác thua kém
Thúy Liễu
25/09/2023
Thẩm Tây Thừa thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, Khúc Yên liếc nhìn Bạc Kiêu và người cha của mình. Cũng gần như hiểu được chủ đích gọi cô về đây là gì, cô không nói gì rũ mi tiếp tục ăn dâu tây.
Thẩm Tây Thừa cũng không có bất kì hành động nào, chỉ đơn giản ngồi cạnh nhìn cô ăn dâu tây. Chỉ có Khúc Yên từ đầu đến cuối vẫn rất lạnh nhạt, không ngước nhìn anh, chính trực mà ăn dâu tây của mình.
Đến hồi lâu sau Thẩm Tây Thừa trầm giọng nói :''Muốn đi chơi không? Anh đưa em đi.''
''Không đi.''
Anh nghe cô từ chối lạnh lùng vậy cũng không tức giận. Giọng lại càng dịu dàng kiên nhẫn :''Anh dẫn em đến Trung tâm thương mại?''
Khúc Yên lườm anh, sau đó tức giận đưa tay nhéo lên cánh tay rắn chắc của anh, thế nhưng bị cô véo đến một cái nhíu mày hay bị đau mà rụt tay lại cũng không có. Cứ thế để cho cô nhéo tuỳ thích.
Thấy cô đã thật sự bộc phát cơn giận, lúc này gương mặt lạnh lùng anh mang ý cười khó che giấu.
Chẳng thà cô tức giận như thế, chứ đừng im lặng với anh.
.
Sau khi ăn xong buổi cơm trưa Khúc Yên đi ra sau vườn đi dạo một lát, cô ngồi trên xích đu nhìn khu vườn ngập tràn những loài hoa đủ màu sắc, cơn gió thỉnh thoảng lại làm cho những nụ hoa chuyển động, mùi hương thơm mát lại tràn vào khứa giác cô, vô cùng thoải mái.
Ngôi biệt thự của Bạc Kiêu rất giống mới nơi mà những công chúa thường ở, xung quanh đều là những loài hoa đủ sắc màu, có thể giết thời gian bằng cách chăm sóc hoa. Đôi lúc những chú chim lại hót lên vài âm thanh nghe vô cùng tuỳ hứng nhưng lại mang đến cảm giác thư giãn đầu óc, vừa nghĩ thì đầu óc cô cũng đã rất yêu thích rồi.
Không lâu sau bên cạnh xích đu có người ngồi xuống, là Thẩm Tây Thừa.
Khúc Yên nhìn vườn hoa, hỏi :''Không phải em nói không có việc gì đừng tìm em sao?''
''Anh tìm bạn gái mình có gì sai à?'' Thẩm Tây Thừa trầm ổn nhìn cô.
Khúc Yên cười nhạt, trong đôi mắt mang ý chua xót.
Cô muốn hỏi tại sao trước mặt Âu Cẩn Y anh lại không nói cô là bạn gái anh? Không muốn công khai cũng chẳng sao, cô cũng không nở trách anh. Thế nhưng tại sao khi thấy Âu Cẩn Y chắn tầm nhìn của cô anh lại nói cô ấy chắn bạn của anh thay vì là một người quan trọng nào đó? Không muốn nói cô là bạn gái anh cũng được, nhưng tại sao anh lại tỏ ra là mình vẫn độc thân mà ăn uống cùng bạn chứ?
Bây giờ lại nói cô là bạn gái anh thì còn ý nghĩa gì? Gương mặt cô vẫn như cũ như đôi mắt lại nhìn về phía xa xăm của bầu trời, hàng loại câu hỏi cứ liên tục hiện lên.
Thế nhưng cô chỉ nhẹ giọng hỏi :''Được bao lâu chứ?''
Anh nhíu mày lại nhìn cô, anh cất giọng lạnh lùng :''Sau khi em thi xong, anh sẽ nói với em một chuyện. Nhưng về chuyện giữa anh và Cẩn Y sẽ không có gì mờ ám, anh cũng sẽ không phản bội em.''
Cẩn Y..
Gọi thế có được tính là thân mật không nhỉ? Cứ luôn nói cô ấy là người nguy hiểm, thế nhưng cái cách gọi tên cũng khiến cô cảm thấy tủi thân.
Trong lòng cô như có hàng ngàn con kiến cắn xé trái tim mình, chui qua từng cơ tim làm cô vừa đau vừa nhói âm ĩ.
Đau thấu tim gan.
Đúng là khi còn quá trẻ, chúng ta không nên thích một người quá mức xuất sắc, quá mức nổi bật, ít nhất như lời Lục Minh nói..yêu đương cùng người có môi trường giống mình sẽ phù hợp hơn.
Khúc Yên hít một hơi sâu, mỉm cười :''Có lẽ là em suy nghĩ nhiều thôi. Em hiểu rồi, lời anh nói em hiểu rồi.''
Cả người anh đều mang một luồn sát khí nặng nề đến mức trầm trọng, gương mặt lạnh lùng như kết thành tảng băng, nghe tiếng hít thở nặng nề của anh thì cô không kiềm được buồn cười.
Là sao chứ? Anh có quyền khiến cho cô bắt đầu ngờ vực mà mong lung về mối quan hệ này, thế nhưng lại không cho phép cô buồn sao? Có cần phải đến mức đó không?
Cô đưa tay lên má anh ép anh quay đầu lại nhìn cô :''Nào, em chỉ nói đùa thôi. Tức giận với em sao?''
Anh lạnh lùng nhìn cô :''Không phải, anh chỉ không muốn nổi giận với em thôi.''
Thấy cô chủ động thân mật gương mặt đẹp trai của anh tốt lên không ít, chỉ là vẫn còn bực bội một chút với lời của cô.
Câu “em hiểu rồi” cứ mỗi lần nói ra đều làm cho anh dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời. Mỗi khi nghe gương mặt anh lại u ám đến đáng sợ, anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm nghiền ngẫm gương mặt cô :''Câu “em hiểu rồi” là câu cửa miệng em à?''
''Sao thế? Khó chịu sao?'' Cô khó hiểu, ngón tay chọc chọc một bên má của anh.
Nếu để ai khác nhìn thấy cảnh này e rằng còn há hốc mồm vì không tin, phụ nữ muốn leo lên giường anh nhiều vô số kể. Lại thêm anh dung mạo anh tuấn tú, dáng người cao ráo đĩnh đạc, quan trọng là chưa kết hôn mà còn rất trẻ.
Đem anh so sánh với những doanh nhân trong giới e rằng là một trời một vực.
Thế nhưng người đàn ông cao quý ấy lại cho phép một cô gái chạm vào mình, chỉ với một người con gái ấy. Phụ nữ mà nhìn thấy chắc chắn sẽ ganh tỵ và hâm mộ đến mức đỏ mắt luôn mất.
Khúc Yên buông tay xuống, nhìn anh :''Nhìn Âu Cẩn Y em lại thấy tự ti.''
Anh lãnh đạm lên tiếng :''Có gì đáng tự ti?''
Cô bật cười thành tiếng :''Đương nhiên là vì tình địch em là người như thế. Chị ấy quá hoàn hảo, sự nghiệp, tiền tài và thành công đều có. Nếu như lúc này mà em theo đuổi anh, gặp tình địch mạnh thế chắc em đã rút lui rồi.''
''Sau này em cũng sẽ đến Anh học tiếp, còn chị ấy lại là đối tác anh. Có thể gặp anh, khoảng cách địa lý vẫn là một cái rào cản rất may rủi, em sợ anh cô đơn rồi sẽ mưa dầm thấm lâu với cô ấy.”
Anh lạnh giọng nói, lời lẽ đanh thép lại kiên quyết :''Không thích là không thích, không có khái niệm mưa dầm thấm lâu ở đây. Em nghĩ anh là dạng người gì mà yêu hai người phụ nữ cùng một lúc, đó là điều vượt quá khả năng của anh rồi.''
Anh nhìn cô :''..Dù cô ta có hoàn hảo như trong miệng em nói thì anh cũng sẽ không hướng về cô ta, anh thích em là vì em, có em anh mới thật sự vui vẻ. Nếu anh thật sự đi tìm người hoàn hảo thì chắc có lẽ dù cho anh có đi tìm cả nửa đời người thì cũng sẽ khônh thể gặp ai hoàn hảo, không lẽ như em nói là liền gặp người hoàn hảo là liền hướng đến người đó? Em biến anh thành cái dạng gì rồi?''
Khúc Yên có chút lúng tung, anh nói nhiều như thế rõ ràng là đã giận rồi. Cô cuống quýt xích người ngồi sát với anh.
Ôm lấy cánh tay anh dỗ dành :''Em không có, em không có khinh thường anh. Chỉ là thấy một người xuất chúng như anh mà bên cạnh em đúng là không phù hợp thật.''
''Khúc Yên!''
''Rồi rồi, phù hợp phù hợp. Sẽ không nói nữa nên anh đừng tức giận nha?''
Anh đanh mặt nhìn cô, sự lạnh lẽo trên gương mặt bay thẳng đến người cô, cô sợ tới mức không dám nói gì thêm. Cúi đầu ôm lấy cánh tay anh.
Bỗng nhiên một chiếc di động màu đen đưa đến trước mặt cô, Khúc Yên nhìn anh. Thấy anh xoay mặt nhìn ra vườn hoa, trầm giọng nói :''Em muốn kiểm tra gì thì cứ kiểm tra. Anh không có gì đáng giấu em.'
Dù cô muốn từ chối nhưng lại sợ chọc giận anh. Cầm lấy di động màu đen trên tay vô cùng bỏng rát, cô chỉ là nhận lấy di động để anh an tâm hơn thôi chứ không có ý định kiểm tra.
Đàn ông ấy mà, muốn lừa dối thì sẽ có nhiều cách. Cô còn nhớ năm tháng yêu cuồng nhiệt đó, tình đầu của cô. Hôm ấy họ cũng ngồi trên băng ghế nhìn cảnh hoàng hôn, bỗng điện thoại của bạn trai cũ cô reo lên, cậu ta vội ngừng câu chuyện mà trả lời tin nhắn. Sau đó cô phát hiện cậu ta cùng nữ sinh khác nhắn tin, khi đó cô rất nóng nảy, giựt di động mà muốn đập vỡ nó đi. Thế nhưng khi đó cậu ta lại dỗ dành cô, trước mặt cô chặn cô gái vừa nãy.
Sau này khi chia tay cậu ta có nói, nếu người đàn ông thật sự yêu cậu thì chắc chắn sẽ không để bạn gái họ yêu có cảm giác không an toàn. Nếu người đàn ông đó thật sự yêu cô thì họ sẽ không làm cô gái ấy phải khóc, cũng sẽ không làm cô gái ấy buồn.
Vì những lời nói ấy và cả việc cô quen người trưởng thành nên cô đã rất chuẩn mực tôn trọng anh, không xem tin nhắn, không quản lý anh. Bởi như lời nói ấy rất đúng, nếu họ muốn thì họ sẽ biết cách che giấu.
Anh là người như thế nào chứ? Với lại cô cũng không phải kẻ ngốc, anh có thể có 2 chiếc di động trong tay, một cái liên lạc công việc, cái khác nhắn tin cùng Âu Cẩn Y. Sau đó đưa chiếc di động thường ngày cho cô, như thế chẳng phải là sẽ không tìm ra được dấu vết gì sao?
Nếu là thế thì cho dù cô có lục sạch hết mọi thứ trên di động cũng chẳng thể tìm ra.
Chưa đợi anh nói gì thì từ đằng xa nghe giọng của Bạc Kiêu :''Lão Thẩm, vào đây đi tôi có việc cần bàn với cậu.''
Khúc Yên bất tri bất giác ngồi xách ra xa, anh nhìn cũng không nói gì. Đứng dậy rời đi.
Khúc Yên quay đầu nhìn anh :''Tây Thừa, di động của anh..''
Anh không quay đầu, dáng người cao ráo cách cô càng xa, nói :''Giữ cho anh.''
.
Cô ngồi trên ghế cũng không biết làm gì, điện thoại anh tự động sáng lên, là thông báo về dự báo thời tiện. Cô nhìn tấm ảnh của mình được anh đặt làm hình khoá thì lại có chút buồn cười.
Cô không đụng vào di động anh nên không biết anh thật sự cũng có những hành vi ngây ngô đến thế. Dễ thương đến chết.
Trong ảnh, Khúc Yên chụp cận mặt chống tay lên má, đốt ngón tay thon dài lại nhỏ nhắn xinh đẹp, mái tóc dài che trước người như con thác đổ xuống, nốt ruồi đặc trưng cũng bị tóc che mất nhưng đôi mắt và chiếc mũi lại cực kỳ xinh đẹp và có thần, khuôn môi hồng hào lại căng mọng, vừa nhìn đã thấy là tuỳ tiện chụp nhưng nhan sắc ấy là không thể tuỳ tiện được.
Cô đang tự ngắm mình thì điện thoại anh hiện lên một thông báo che mất góc ảnh của cô, cô vừa nhìn nụ cười đã dần nhạt đi.
Không phải là thông báo thời tiết..mà là của Âu Cẩn Y.
Thẩm Tây Thừa cũng không có bất kì hành động nào, chỉ đơn giản ngồi cạnh nhìn cô ăn dâu tây. Chỉ có Khúc Yên từ đầu đến cuối vẫn rất lạnh nhạt, không ngước nhìn anh, chính trực mà ăn dâu tây của mình.
Đến hồi lâu sau Thẩm Tây Thừa trầm giọng nói :''Muốn đi chơi không? Anh đưa em đi.''
''Không đi.''
Anh nghe cô từ chối lạnh lùng vậy cũng không tức giận. Giọng lại càng dịu dàng kiên nhẫn :''Anh dẫn em đến Trung tâm thương mại?''
Khúc Yên lườm anh, sau đó tức giận đưa tay nhéo lên cánh tay rắn chắc của anh, thế nhưng bị cô véo đến một cái nhíu mày hay bị đau mà rụt tay lại cũng không có. Cứ thế để cho cô nhéo tuỳ thích.
Thấy cô đã thật sự bộc phát cơn giận, lúc này gương mặt lạnh lùng anh mang ý cười khó che giấu.
Chẳng thà cô tức giận như thế, chứ đừng im lặng với anh.
.
Sau khi ăn xong buổi cơm trưa Khúc Yên đi ra sau vườn đi dạo một lát, cô ngồi trên xích đu nhìn khu vườn ngập tràn những loài hoa đủ màu sắc, cơn gió thỉnh thoảng lại làm cho những nụ hoa chuyển động, mùi hương thơm mát lại tràn vào khứa giác cô, vô cùng thoải mái.
Ngôi biệt thự của Bạc Kiêu rất giống mới nơi mà những công chúa thường ở, xung quanh đều là những loài hoa đủ sắc màu, có thể giết thời gian bằng cách chăm sóc hoa. Đôi lúc những chú chim lại hót lên vài âm thanh nghe vô cùng tuỳ hứng nhưng lại mang đến cảm giác thư giãn đầu óc, vừa nghĩ thì đầu óc cô cũng đã rất yêu thích rồi.
Không lâu sau bên cạnh xích đu có người ngồi xuống, là Thẩm Tây Thừa.
Khúc Yên nhìn vườn hoa, hỏi :''Không phải em nói không có việc gì đừng tìm em sao?''
''Anh tìm bạn gái mình có gì sai à?'' Thẩm Tây Thừa trầm ổn nhìn cô.
Khúc Yên cười nhạt, trong đôi mắt mang ý chua xót.
Cô muốn hỏi tại sao trước mặt Âu Cẩn Y anh lại không nói cô là bạn gái anh? Không muốn công khai cũng chẳng sao, cô cũng không nở trách anh. Thế nhưng tại sao khi thấy Âu Cẩn Y chắn tầm nhìn của cô anh lại nói cô ấy chắn bạn của anh thay vì là một người quan trọng nào đó? Không muốn nói cô là bạn gái anh cũng được, nhưng tại sao anh lại tỏ ra là mình vẫn độc thân mà ăn uống cùng bạn chứ?
Bây giờ lại nói cô là bạn gái anh thì còn ý nghĩa gì? Gương mặt cô vẫn như cũ như đôi mắt lại nhìn về phía xa xăm của bầu trời, hàng loại câu hỏi cứ liên tục hiện lên.
Thế nhưng cô chỉ nhẹ giọng hỏi :''Được bao lâu chứ?''
Anh nhíu mày lại nhìn cô, anh cất giọng lạnh lùng :''Sau khi em thi xong, anh sẽ nói với em một chuyện. Nhưng về chuyện giữa anh và Cẩn Y sẽ không có gì mờ ám, anh cũng sẽ không phản bội em.''
Cẩn Y..
Gọi thế có được tính là thân mật không nhỉ? Cứ luôn nói cô ấy là người nguy hiểm, thế nhưng cái cách gọi tên cũng khiến cô cảm thấy tủi thân.
Trong lòng cô như có hàng ngàn con kiến cắn xé trái tim mình, chui qua từng cơ tim làm cô vừa đau vừa nhói âm ĩ.
Đau thấu tim gan.
Đúng là khi còn quá trẻ, chúng ta không nên thích một người quá mức xuất sắc, quá mức nổi bật, ít nhất như lời Lục Minh nói..yêu đương cùng người có môi trường giống mình sẽ phù hợp hơn.
Khúc Yên hít một hơi sâu, mỉm cười :''Có lẽ là em suy nghĩ nhiều thôi. Em hiểu rồi, lời anh nói em hiểu rồi.''
Cả người anh đều mang một luồn sát khí nặng nề đến mức trầm trọng, gương mặt lạnh lùng như kết thành tảng băng, nghe tiếng hít thở nặng nề của anh thì cô không kiềm được buồn cười.
Là sao chứ? Anh có quyền khiến cho cô bắt đầu ngờ vực mà mong lung về mối quan hệ này, thế nhưng lại không cho phép cô buồn sao? Có cần phải đến mức đó không?
Cô đưa tay lên má anh ép anh quay đầu lại nhìn cô :''Nào, em chỉ nói đùa thôi. Tức giận với em sao?''
Anh lạnh lùng nhìn cô :''Không phải, anh chỉ không muốn nổi giận với em thôi.''
Thấy cô chủ động thân mật gương mặt đẹp trai của anh tốt lên không ít, chỉ là vẫn còn bực bội một chút với lời của cô.
Câu “em hiểu rồi” cứ mỗi lần nói ra đều làm cho anh dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời. Mỗi khi nghe gương mặt anh lại u ám đến đáng sợ, anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm nghiền ngẫm gương mặt cô :''Câu “em hiểu rồi” là câu cửa miệng em à?''
''Sao thế? Khó chịu sao?'' Cô khó hiểu, ngón tay chọc chọc một bên má của anh.
Nếu để ai khác nhìn thấy cảnh này e rằng còn há hốc mồm vì không tin, phụ nữ muốn leo lên giường anh nhiều vô số kể. Lại thêm anh dung mạo anh tuấn tú, dáng người cao ráo đĩnh đạc, quan trọng là chưa kết hôn mà còn rất trẻ.
Đem anh so sánh với những doanh nhân trong giới e rằng là một trời một vực.
Thế nhưng người đàn ông cao quý ấy lại cho phép một cô gái chạm vào mình, chỉ với một người con gái ấy. Phụ nữ mà nhìn thấy chắc chắn sẽ ganh tỵ và hâm mộ đến mức đỏ mắt luôn mất.
Khúc Yên buông tay xuống, nhìn anh :''Nhìn Âu Cẩn Y em lại thấy tự ti.''
Anh lãnh đạm lên tiếng :''Có gì đáng tự ti?''
Cô bật cười thành tiếng :''Đương nhiên là vì tình địch em là người như thế. Chị ấy quá hoàn hảo, sự nghiệp, tiền tài và thành công đều có. Nếu như lúc này mà em theo đuổi anh, gặp tình địch mạnh thế chắc em đã rút lui rồi.''
''Sau này em cũng sẽ đến Anh học tiếp, còn chị ấy lại là đối tác anh. Có thể gặp anh, khoảng cách địa lý vẫn là một cái rào cản rất may rủi, em sợ anh cô đơn rồi sẽ mưa dầm thấm lâu với cô ấy.”
Anh lạnh giọng nói, lời lẽ đanh thép lại kiên quyết :''Không thích là không thích, không có khái niệm mưa dầm thấm lâu ở đây. Em nghĩ anh là dạng người gì mà yêu hai người phụ nữ cùng một lúc, đó là điều vượt quá khả năng của anh rồi.''
Anh nhìn cô :''..Dù cô ta có hoàn hảo như trong miệng em nói thì anh cũng sẽ không hướng về cô ta, anh thích em là vì em, có em anh mới thật sự vui vẻ. Nếu anh thật sự đi tìm người hoàn hảo thì chắc có lẽ dù cho anh có đi tìm cả nửa đời người thì cũng sẽ khônh thể gặp ai hoàn hảo, không lẽ như em nói là liền gặp người hoàn hảo là liền hướng đến người đó? Em biến anh thành cái dạng gì rồi?''
Khúc Yên có chút lúng tung, anh nói nhiều như thế rõ ràng là đã giận rồi. Cô cuống quýt xích người ngồi sát với anh.
Ôm lấy cánh tay anh dỗ dành :''Em không có, em không có khinh thường anh. Chỉ là thấy một người xuất chúng như anh mà bên cạnh em đúng là không phù hợp thật.''
''Khúc Yên!''
''Rồi rồi, phù hợp phù hợp. Sẽ không nói nữa nên anh đừng tức giận nha?''
Anh đanh mặt nhìn cô, sự lạnh lẽo trên gương mặt bay thẳng đến người cô, cô sợ tới mức không dám nói gì thêm. Cúi đầu ôm lấy cánh tay anh.
Bỗng nhiên một chiếc di động màu đen đưa đến trước mặt cô, Khúc Yên nhìn anh. Thấy anh xoay mặt nhìn ra vườn hoa, trầm giọng nói :''Em muốn kiểm tra gì thì cứ kiểm tra. Anh không có gì đáng giấu em.'
Dù cô muốn từ chối nhưng lại sợ chọc giận anh. Cầm lấy di động màu đen trên tay vô cùng bỏng rát, cô chỉ là nhận lấy di động để anh an tâm hơn thôi chứ không có ý định kiểm tra.
Đàn ông ấy mà, muốn lừa dối thì sẽ có nhiều cách. Cô còn nhớ năm tháng yêu cuồng nhiệt đó, tình đầu của cô. Hôm ấy họ cũng ngồi trên băng ghế nhìn cảnh hoàng hôn, bỗng điện thoại của bạn trai cũ cô reo lên, cậu ta vội ngừng câu chuyện mà trả lời tin nhắn. Sau đó cô phát hiện cậu ta cùng nữ sinh khác nhắn tin, khi đó cô rất nóng nảy, giựt di động mà muốn đập vỡ nó đi. Thế nhưng khi đó cậu ta lại dỗ dành cô, trước mặt cô chặn cô gái vừa nãy.
Sau này khi chia tay cậu ta có nói, nếu người đàn ông thật sự yêu cậu thì chắc chắn sẽ không để bạn gái họ yêu có cảm giác không an toàn. Nếu người đàn ông đó thật sự yêu cô thì họ sẽ không làm cô gái ấy phải khóc, cũng sẽ không làm cô gái ấy buồn.
Vì những lời nói ấy và cả việc cô quen người trưởng thành nên cô đã rất chuẩn mực tôn trọng anh, không xem tin nhắn, không quản lý anh. Bởi như lời nói ấy rất đúng, nếu họ muốn thì họ sẽ biết cách che giấu.
Anh là người như thế nào chứ? Với lại cô cũng không phải kẻ ngốc, anh có thể có 2 chiếc di động trong tay, một cái liên lạc công việc, cái khác nhắn tin cùng Âu Cẩn Y. Sau đó đưa chiếc di động thường ngày cho cô, như thế chẳng phải là sẽ không tìm ra được dấu vết gì sao?
Nếu là thế thì cho dù cô có lục sạch hết mọi thứ trên di động cũng chẳng thể tìm ra.
Chưa đợi anh nói gì thì từ đằng xa nghe giọng của Bạc Kiêu :''Lão Thẩm, vào đây đi tôi có việc cần bàn với cậu.''
Khúc Yên bất tri bất giác ngồi xách ra xa, anh nhìn cũng không nói gì. Đứng dậy rời đi.
Khúc Yên quay đầu nhìn anh :''Tây Thừa, di động của anh..''
Anh không quay đầu, dáng người cao ráo cách cô càng xa, nói :''Giữ cho anh.''
.
Cô ngồi trên ghế cũng không biết làm gì, điện thoại anh tự động sáng lên, là thông báo về dự báo thời tiện. Cô nhìn tấm ảnh của mình được anh đặt làm hình khoá thì lại có chút buồn cười.
Cô không đụng vào di động anh nên không biết anh thật sự cũng có những hành vi ngây ngô đến thế. Dễ thương đến chết.
Trong ảnh, Khúc Yên chụp cận mặt chống tay lên má, đốt ngón tay thon dài lại nhỏ nhắn xinh đẹp, mái tóc dài che trước người như con thác đổ xuống, nốt ruồi đặc trưng cũng bị tóc che mất nhưng đôi mắt và chiếc mũi lại cực kỳ xinh đẹp và có thần, khuôn môi hồng hào lại căng mọng, vừa nhìn đã thấy là tuỳ tiện chụp nhưng nhan sắc ấy là không thể tuỳ tiện được.
Cô đang tự ngắm mình thì điện thoại anh hiện lên một thông báo che mất góc ảnh của cô, cô vừa nhìn nụ cười đã dần nhạt đi.
Không phải là thông báo thời tiết..mà là của Âu Cẩn Y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.