Chương 366: Con trai Thẩm Tư Trạch - 2
Thúy Liễu
16/01/2024
Khúc Yên nhận ra cơ thể mình sau khi sinh đã có biến đổi, dù dáng người
đã khôi phục lại không ít nhưng vẫn không thể trở lại như ban đầu. Vòng
eo cô vẫn nhỏ nhắn, không có bất kì vết rạn da nào nhờ trong quá trình
cô mang thai anh đã dùng không ít kem thoa cho cô. Cô đứng trước gương,
nhìn phần ngực mình vẫn như trước đây, thầm cảm thấy cái lợi khi anh
không cho cô hút sữa từ ngực.
Khúc Yên bắt đầu kế hoạch, tập luyện thể dục lấy lại dáng. Chế độ ăn uống lành mạnh, tập thể thao, chạy bộ…tất cả đều đã thử qua.
Thẩm Tây Thừa không cho cô đi làm quá sớm, ở nhà cũng có Dì Hạ chăm sóc Tư Trạch, mỗi ngày đều sẽ có vài phần bánh ngọt ít chất béo sẽ được làm ra, trái cây đều được người làm cắt gọt cẩn thận, Khúc Yên ngoài ăn ngủ rồi tập thể dục ra còn lại chỉ có nằm dài trên sofa vừa ăn táo vừa xem tivi.
Có một lần, Khúc Yên ngồi sofa đợi Thẩm Tây Thừa trở về, anh đem một túi đồ lớn tới trước mặt cô.
Khúc Yên tò mò, nhận quà rồi kinh ngạc hỏi:’‘Cái gì vậy?’’
'‘Mỹ phẩm cho em.’'Anh vén tóc mai bên má của cô, ánh mắt sâu thẳm nhiễm ý cười, muốn xem phản ứng của cô.
Khúc Yên vừa nhìn món quà anh mua thì liền há hốc mồm, trong mắt đều là sự kinh ngạc:’‘Vì sao anh biết em muốn mua thứ này chứ?’’
Anh cười nhẹ:’‘Không phải than vãn tóc không khỏe như trước sao? Mua về cho em dưỡng tóc.’’
Thẩm Tây Thừa cúi người, cẩn thận bế Khúc Yên đứng lên:’‘Lên phòng anh ủ tóc cho em.’’
Khúc Yên nhìn Thẩm Tây Thừa, tươi cười vòng tay ôm chặt lấy cổ anh.
Năm thứ ba kể từ khi họ kết hôn, Khúc Yên im hơi lặng tiếng suốt một năm bất ngờ đăng lên Weibo một tấm ảnh chụp trước gương một nhà ba người.
Trong ảnh, Khúc Yên đứng trước Thẩm Tây Thừa, anh ở phía sau bế Tư Trạch bằng một tay, tay còn lại đặt trên đỉnh đầu Khúc Yên, khoé môi cong lên mang nét trầm ổn lại giấu không được nét cưng chiều trong ánh mắt, trên người anh mặt bộ âu phục đen cao quý, Tư Trạch càng ngày gương mặt càng giống Thẩm Tây Thừa, vừa nhìn đôi mắt và cặp chân mài liền biết anh và Tư Trạch là cha con.
Cậu bé đôi một chiếc nón len, tóc đen bồng bềnh, quần áo dày dặn ấm áp. Một sự hạnh phúc đều tràn ra khỏi màn hình.
Khu bình luận bùng nổ.
[Đây là lí do chị ẩn trên Weibo sao???]
[Trời ạ! Không làm thì thôi, vừa làm thì đùng cái là làm đám cưới, đùng cái nữa là đã thành gia đình ba người hạnh phúc rồi]
[Kiếp nạn đẻ thuê đây sao.jpg]
[Vẫn chưa thể chấp nhận nổi nữ thần tôi đã sinh con cho người đàn ông khác]
[Ẩn trên mạng xã hội để đẻ thuê thôi sao??]
[Khúc Yên sinh con xong vẫn ốm và đẹp, thật ngưỡng mộ]
…
Khúc Yên đọc vài bình luận trong bài viết. Sau đó nhìn Thẩm Tây Thừa đang nghiêm túc giúp Tư Trạch mang đôi tất vào. Cậu bé đã biết nói, còn biết nhận dạng được cha mẹ mình, gặp cô hoặc anh thì sẽ đòi ôm.
Từ pha bình sữa tới thay tả đều là một tay Thẩm Tây Thừa xử lý, bây giờ lại mang tất vào cho con trai, miệng cậu bé không ngừng vui vẻ gọi mấy tiếng chưa rõ chữ.
Cô thoáng ra khỏi diễn cảnh hạnh phúc trước mặt, bừng tỉnh nhìn Thẩm Tây Thừa đang đi tới trước mặt cô. Trên tay cầm một chiếc nón len của Khúc Yên.
Anh cúi đầu chỉnh lại tóc cô, đội nón lên lên đầu cô, khi chỉnh sửa hài lòng mới xoay người bế Tư Trạch, vươn tay nắm bàn tay cô, ánh mắt dịu dàng, nhẹ nói:’‘Đi thôi em.’’
Khúc Yên hạnh phúc nhìn anh, vui vẻ cất bước theo Thẩm Tây Thừa:’‘Được.’’
Đến vài năm sau, Thẩm Tư Trạch giờ cũng đã lớn, nhưng anh vẫn phụ trách phần ăn sáng cho bữa ăn ba người.
Ngũ quan Tư Trạch vừa non nớt lại càng rõ ràng đẹp trai, cậu bé im lặng ngồi trên bàn ăn, không phát ra tiếng động lén lút chuồn lên trên lầu.
Biết cha sẽ khoá chốt cửa phòng ngủ của mẹ, cậu bé đi tới mở cửa thư phòng bên cạnh, thư phòng thông với phòng ngủ, Tư Trạch thành công đột nhập vào phòng của mẹ.
Mẹ cậu vẫn còn đang ngủ, gương mặt mẹ vốn xinh đẹp, ngủ cũng vẫn xinh đẹp, cậu bé nhìn mẹ mình, lay lay người cô:’‘Mẹ ơi.’’
Âm thanh ngọt ngào, trong trẻo vang lên. Hàng mi dài Tư Trạch rũ xuống, nhìn chiếc cổ của mẹ lộ ra trong đống chăn được kéo xuống khi cậu lay lay người mẹ.
Màu đỏ xuất hiện trên cổ của mẹ, Tư Trạch ngây ngốc khó hiểu.
Ánh mắt Khúc Yên chậm rãi chuyển động, mở mắt nhìn Tư Trạch đang ngồi nhìn mình.
Khúc Yên khẽ cười, vén góc chăn:’‘Bảo bối, vào đây.’’
Tư Trạch mắt sáng bừng, ngoan ngoãn nằm ngay ngắn trong lòng mẹ.
Thẩm Tư Trạch được Thẩm Tây Thừa tắm rửa sạch sẽ, trên tóc vẫn còn mùi dầu gội thơm ngát. Cậu nhìn gương mặt mệt mỏi của mẹ mình, khó hiểu hỏi:’‘Hôm qua con thấy mẹ vẫn khoẻ mà ạ? Tại sao ba vừa công tác về mẹ lại mệt như thế vậy, con để ý mấy lần rồi, có phải em đổ bệnh khi gặp ba không?’’
Khúc Yên đang trong cơn mơ màng, nghe hỏi thế bất giác giật mình không biết nên trả lời như thế nào.
Tư Trạch hỏi tiếp:’‘Mẹ, cha khó tính như thế, tại sao mẹ lại chịu gả cho cha vậy? Mẹ đúng là số khổ.’’
Khúc Yên phì cười, hôn lên đôi má mềm mại như cục bột của Tư Trạch, diụ dàng hỏi:’‘Tại sao con không hỏi cha con đi?’’
Thẩm Tư Trạch ngẫm nghĩ rồi kịch liệt lắc đầu phản đối, miệng nhỏ khẽ nói:’‘Cha sẽ giết con mất.’’
Vừa dứt lời, cánh cửa đã bị mở ra. Ánh mắt Thẩm Tư Trạch khẽ chuyển động, sau đó nhanh chóng dùng chăn chùm kín đầu mình lại.
Thẩm Tây Thừa xuất hiện trọng tầm mắt cô, thế nhưng cô lại lạnh nhạt liếc đi.
Ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Tây Thừa khẽ chuyển động, mày kiếm hung dữ nheo lại, đi tới mép giường lật tấm chăn, nắm cổ áo của Thẩm Tư Trạch lôi ra khỏi người của Khúc Yên.
Thẩm Tư Trạch chùm chăn nhắm tít mắt, cảm thấy cơ thể mình như bị ai đó mạnh mẽ xách lên, theo quán tính cậu bé la oai oái gọi mẹ.
Gương mặt Thẩm Tây Thừa tối sầm, giọng trầm trầm:’‘Thẩm Tư Trạch, con đang giỡn mặt với cha sao?’’
Thẩm Tư Trạch sợ hãi ngơ ngác nhìn cha mình, lí nhí nói:’‘Con…con chỉ gọi mẹ thức dậy cho cha thôi mà…’’
Gương mặt Thẩm Tây Thừa càng lạnh lẽo không cảm xúc, Tư Trạch thấy thế lại tủi thân cực kì, cảm thấy cha cậu không hề yêu thương nên mới lớn tiếng với cậu, cộng thêm đang có Khúc Yên ở đây, một đường liền tích uất ức thành nước mắt.
‘‘Oai…mẹ ơi!! Cha đáng sợ quá…con chỉ gọi mẹ thôi mà cha cũng muốn giết con nữa…’’. truyen bjyx
Thẩm Tây Thừa ánh mắt lạnh lùng:’‘Cho mẹ con ngủ, cha có nói tiếng nào bảo cô lên đây không? Còn nữa, vào phòng bằng cách nào?’’
Anh biết con trai thức dậy sẽ hay tìm đến mẹ, cửa sổ phòng đã khoá trái, cửa chính khi ra khỏi anh cũng khoá chốt lại, vậy tại sao Thẩm Tư Trạch lại có thể vào được?
Khúc Yên ngồi dậy, bế Tư Trạch đang bị Thẩm Tây Thừa nhấc lên không trung. Khúc Yên dịu dàng lau nước mắt trên đôi mắt cậu bé, đau lòng muốn chết:’‘Tiểu Trạch ngoan, con đừng khóc.’’
Thẩm Tư Trạch tức giận nhìn mẹ mình:’‘Mẹ, cha không thương con! Không cho mẹ ngủ chung với con, con chỉ muốn ôm mẹ một lát thôi mà…’’ Tiếng khóc nghẹn ngào của Tư Trạch càng lúc càng lớn hơn.
Bàn tay Khúc Yên khẽ vuốt lưng Tư Trạch, dỗ dành cậu con trai của mình:’‘Được rồi được rồi, tốt nay mẹ ngủ với con. Thế nào?’’
Nước mắt Thẩm Tư Trạch vẫn còn trên hàng mi, thế mà môi cậu vui vẻ cong lên, hài lòng gật mạnh đầu:’‘Dạ! Thích quá!’’
Nghe cô nói đêm nay sẽ qua phòng con trai ngủ, lông mày Thẩm Tây Thừa khẽ nhíu lại, trên mặt mang theo mấy phần không vui.
Khúc Yên thở dài, nhìn cậu con trai đã nín khóc, cuối cùng lại nhìn đến Thẩm Tây Thừa mặt mày u ám nhìn cô.
Khúc Yên bắt đầu kế hoạch, tập luyện thể dục lấy lại dáng. Chế độ ăn uống lành mạnh, tập thể thao, chạy bộ…tất cả đều đã thử qua.
Thẩm Tây Thừa không cho cô đi làm quá sớm, ở nhà cũng có Dì Hạ chăm sóc Tư Trạch, mỗi ngày đều sẽ có vài phần bánh ngọt ít chất béo sẽ được làm ra, trái cây đều được người làm cắt gọt cẩn thận, Khúc Yên ngoài ăn ngủ rồi tập thể dục ra còn lại chỉ có nằm dài trên sofa vừa ăn táo vừa xem tivi.
Có một lần, Khúc Yên ngồi sofa đợi Thẩm Tây Thừa trở về, anh đem một túi đồ lớn tới trước mặt cô.
Khúc Yên tò mò, nhận quà rồi kinh ngạc hỏi:’‘Cái gì vậy?’’
'‘Mỹ phẩm cho em.’'Anh vén tóc mai bên má của cô, ánh mắt sâu thẳm nhiễm ý cười, muốn xem phản ứng của cô.
Khúc Yên vừa nhìn món quà anh mua thì liền há hốc mồm, trong mắt đều là sự kinh ngạc:’‘Vì sao anh biết em muốn mua thứ này chứ?’’
Anh cười nhẹ:’‘Không phải than vãn tóc không khỏe như trước sao? Mua về cho em dưỡng tóc.’’
Thẩm Tây Thừa cúi người, cẩn thận bế Khúc Yên đứng lên:’‘Lên phòng anh ủ tóc cho em.’’
Khúc Yên nhìn Thẩm Tây Thừa, tươi cười vòng tay ôm chặt lấy cổ anh.
Năm thứ ba kể từ khi họ kết hôn, Khúc Yên im hơi lặng tiếng suốt một năm bất ngờ đăng lên Weibo một tấm ảnh chụp trước gương một nhà ba người.
Trong ảnh, Khúc Yên đứng trước Thẩm Tây Thừa, anh ở phía sau bế Tư Trạch bằng một tay, tay còn lại đặt trên đỉnh đầu Khúc Yên, khoé môi cong lên mang nét trầm ổn lại giấu không được nét cưng chiều trong ánh mắt, trên người anh mặt bộ âu phục đen cao quý, Tư Trạch càng ngày gương mặt càng giống Thẩm Tây Thừa, vừa nhìn đôi mắt và cặp chân mài liền biết anh và Tư Trạch là cha con.
Cậu bé đôi một chiếc nón len, tóc đen bồng bềnh, quần áo dày dặn ấm áp. Một sự hạnh phúc đều tràn ra khỏi màn hình.
Khu bình luận bùng nổ.
[Đây là lí do chị ẩn trên Weibo sao???]
[Trời ạ! Không làm thì thôi, vừa làm thì đùng cái là làm đám cưới, đùng cái nữa là đã thành gia đình ba người hạnh phúc rồi]
[Kiếp nạn đẻ thuê đây sao.jpg]
[Vẫn chưa thể chấp nhận nổi nữ thần tôi đã sinh con cho người đàn ông khác]
[Ẩn trên mạng xã hội để đẻ thuê thôi sao??]
[Khúc Yên sinh con xong vẫn ốm và đẹp, thật ngưỡng mộ]
…
Khúc Yên đọc vài bình luận trong bài viết. Sau đó nhìn Thẩm Tây Thừa đang nghiêm túc giúp Tư Trạch mang đôi tất vào. Cậu bé đã biết nói, còn biết nhận dạng được cha mẹ mình, gặp cô hoặc anh thì sẽ đòi ôm.
Từ pha bình sữa tới thay tả đều là một tay Thẩm Tây Thừa xử lý, bây giờ lại mang tất vào cho con trai, miệng cậu bé không ngừng vui vẻ gọi mấy tiếng chưa rõ chữ.
Cô thoáng ra khỏi diễn cảnh hạnh phúc trước mặt, bừng tỉnh nhìn Thẩm Tây Thừa đang đi tới trước mặt cô. Trên tay cầm một chiếc nón len của Khúc Yên.
Anh cúi đầu chỉnh lại tóc cô, đội nón lên lên đầu cô, khi chỉnh sửa hài lòng mới xoay người bế Tư Trạch, vươn tay nắm bàn tay cô, ánh mắt dịu dàng, nhẹ nói:’‘Đi thôi em.’’
Khúc Yên hạnh phúc nhìn anh, vui vẻ cất bước theo Thẩm Tây Thừa:’‘Được.’’
Đến vài năm sau, Thẩm Tư Trạch giờ cũng đã lớn, nhưng anh vẫn phụ trách phần ăn sáng cho bữa ăn ba người.
Ngũ quan Tư Trạch vừa non nớt lại càng rõ ràng đẹp trai, cậu bé im lặng ngồi trên bàn ăn, không phát ra tiếng động lén lút chuồn lên trên lầu.
Biết cha sẽ khoá chốt cửa phòng ngủ của mẹ, cậu bé đi tới mở cửa thư phòng bên cạnh, thư phòng thông với phòng ngủ, Tư Trạch thành công đột nhập vào phòng của mẹ.
Mẹ cậu vẫn còn đang ngủ, gương mặt mẹ vốn xinh đẹp, ngủ cũng vẫn xinh đẹp, cậu bé nhìn mẹ mình, lay lay người cô:’‘Mẹ ơi.’’
Âm thanh ngọt ngào, trong trẻo vang lên. Hàng mi dài Tư Trạch rũ xuống, nhìn chiếc cổ của mẹ lộ ra trong đống chăn được kéo xuống khi cậu lay lay người mẹ.
Màu đỏ xuất hiện trên cổ của mẹ, Tư Trạch ngây ngốc khó hiểu.
Ánh mắt Khúc Yên chậm rãi chuyển động, mở mắt nhìn Tư Trạch đang ngồi nhìn mình.
Khúc Yên khẽ cười, vén góc chăn:’‘Bảo bối, vào đây.’’
Tư Trạch mắt sáng bừng, ngoan ngoãn nằm ngay ngắn trong lòng mẹ.
Thẩm Tư Trạch được Thẩm Tây Thừa tắm rửa sạch sẽ, trên tóc vẫn còn mùi dầu gội thơm ngát. Cậu nhìn gương mặt mệt mỏi của mẹ mình, khó hiểu hỏi:’‘Hôm qua con thấy mẹ vẫn khoẻ mà ạ? Tại sao ba vừa công tác về mẹ lại mệt như thế vậy, con để ý mấy lần rồi, có phải em đổ bệnh khi gặp ba không?’’
Khúc Yên đang trong cơn mơ màng, nghe hỏi thế bất giác giật mình không biết nên trả lời như thế nào.
Tư Trạch hỏi tiếp:’‘Mẹ, cha khó tính như thế, tại sao mẹ lại chịu gả cho cha vậy? Mẹ đúng là số khổ.’’
Khúc Yên phì cười, hôn lên đôi má mềm mại như cục bột của Tư Trạch, diụ dàng hỏi:’‘Tại sao con không hỏi cha con đi?’’
Thẩm Tư Trạch ngẫm nghĩ rồi kịch liệt lắc đầu phản đối, miệng nhỏ khẽ nói:’‘Cha sẽ giết con mất.’’
Vừa dứt lời, cánh cửa đã bị mở ra. Ánh mắt Thẩm Tư Trạch khẽ chuyển động, sau đó nhanh chóng dùng chăn chùm kín đầu mình lại.
Thẩm Tây Thừa xuất hiện trọng tầm mắt cô, thế nhưng cô lại lạnh nhạt liếc đi.
Ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Tây Thừa khẽ chuyển động, mày kiếm hung dữ nheo lại, đi tới mép giường lật tấm chăn, nắm cổ áo của Thẩm Tư Trạch lôi ra khỏi người của Khúc Yên.
Thẩm Tư Trạch chùm chăn nhắm tít mắt, cảm thấy cơ thể mình như bị ai đó mạnh mẽ xách lên, theo quán tính cậu bé la oai oái gọi mẹ.
Gương mặt Thẩm Tây Thừa tối sầm, giọng trầm trầm:’‘Thẩm Tư Trạch, con đang giỡn mặt với cha sao?’’
Thẩm Tư Trạch sợ hãi ngơ ngác nhìn cha mình, lí nhí nói:’‘Con…con chỉ gọi mẹ thức dậy cho cha thôi mà…’’
Gương mặt Thẩm Tây Thừa càng lạnh lẽo không cảm xúc, Tư Trạch thấy thế lại tủi thân cực kì, cảm thấy cha cậu không hề yêu thương nên mới lớn tiếng với cậu, cộng thêm đang có Khúc Yên ở đây, một đường liền tích uất ức thành nước mắt.
‘‘Oai…mẹ ơi!! Cha đáng sợ quá…con chỉ gọi mẹ thôi mà cha cũng muốn giết con nữa…’’. truyen bjyx
Thẩm Tây Thừa ánh mắt lạnh lùng:’‘Cho mẹ con ngủ, cha có nói tiếng nào bảo cô lên đây không? Còn nữa, vào phòng bằng cách nào?’’
Anh biết con trai thức dậy sẽ hay tìm đến mẹ, cửa sổ phòng đã khoá trái, cửa chính khi ra khỏi anh cũng khoá chốt lại, vậy tại sao Thẩm Tư Trạch lại có thể vào được?
Khúc Yên ngồi dậy, bế Tư Trạch đang bị Thẩm Tây Thừa nhấc lên không trung. Khúc Yên dịu dàng lau nước mắt trên đôi mắt cậu bé, đau lòng muốn chết:’‘Tiểu Trạch ngoan, con đừng khóc.’’
Thẩm Tư Trạch tức giận nhìn mẹ mình:’‘Mẹ, cha không thương con! Không cho mẹ ngủ chung với con, con chỉ muốn ôm mẹ một lát thôi mà…’’ Tiếng khóc nghẹn ngào của Tư Trạch càng lúc càng lớn hơn.
Bàn tay Khúc Yên khẽ vuốt lưng Tư Trạch, dỗ dành cậu con trai của mình:’‘Được rồi được rồi, tốt nay mẹ ngủ với con. Thế nào?’’
Nước mắt Thẩm Tư Trạch vẫn còn trên hàng mi, thế mà môi cậu vui vẻ cong lên, hài lòng gật mạnh đầu:’‘Dạ! Thích quá!’’
Nghe cô nói đêm nay sẽ qua phòng con trai ngủ, lông mày Thẩm Tây Thừa khẽ nhíu lại, trên mặt mang theo mấy phần không vui.
Khúc Yên thở dài, nhìn cậu con trai đã nín khóc, cuối cùng lại nhìn đến Thẩm Tây Thừa mặt mày u ám nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.