Chương 222: Cùng nhau đón năm mới
Thúy Liễu
04/09/2023
Cô vẫn là không thể nhịn được, đẩy vai anh ra xa một chút cho thoáng khí.
Nhưng dùng lực thế nào anh vẫn không chịu nhúc nhích. Đăm đăm nhìn cô.
Cô thở hắt ra một hơi, hơi thở anh đều quanh quẩn chung quanh mình, giống như bị anh giam trong lòng vậy, dù biết anh ghen nhưng cô vẫn muốn anh tự thừa nhận, hỏi :''Không phải là anh đang ghen chứ?''
Thân thể anh nghe thế lại càng căng chặt, cô nghe rõ tiếng khớp xương từ tay anh. Cô vừa sợ vừa mạnh miệng hỏi lại :''Anh ghen thật sao?''
Cô mở mắt tròn xoe ra nhìn anh, trong đôi con ngươi đó xinh đẹp cực kì. Anh lại nghĩ đến bạn trai cũ cô có khả năng đã nhìn cô từ góc độ này. Khí lạnh trên người lại càng dày đặc thêm, anh vẫn không trả lời.
Thấy anh không trả lời Khúc Yên đưa anh đặt lên má anh, cười hỏi lại :''Tây Thừa, anh ghen đó sao?''
Đột nhiên không nói không rằng anh mở cúc áo Khúc Yên ra, cô bị hoảng đến tái mặt, ngay lập tức giữ tay anh lại. Cái tên này đang tức giận, cô lại nghĩ có khả năng trong cơn giận anh lại muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Khúc Yên miếu máo, sợ sệt nhìn anh hỏi :''Anh ghen tuông vô cớ rồi ức hiếp em. Em chỉ hỏi anh có ghen không thôi tại sao lại hung dữ với em như thế chứ!''
Anh vẫn không đáp lời, cô dùng cả hai bàn tay mình giữ động tác anh lại.
Anh tức giận, nghiến răng nói :''Là anh ghen đó, thì sao? Anh lòng dạ hẹp hòi lại ích kỷ, đến cả quá khứ của em anh cũng ghen tị đó! Sao nào, chê anh tính tổng với em sao?''
Cô ngẩn người một lúc, sau đó cô mới khôi phục tinh thần lại. Thẩm Tây Thừa ghen tuông, một người trầm ổn như anh cũng có khi không có lý trí. Thế nhưng tâm trạng cô đặc biệt tốt lên nha, không còn sợ hãi mà nhón chân cau lấy cô anh.
Cô mổ lên môi anh một cái, nỉ non nói :''Ghen thì ghen, anh hung dữ với em làm gì? Sau hôm sinh nhật cậu ấy có nhắn tin muốn hàn gắn, em cũng đã chặn phương thức liên lạc rồi, em không có cho cậu ta có cơ hội đâu. Em đã từ chối cậu ấy như thế để chọn chú Thẩm rồi mà anh còn ghen tuông cái gì chứ? Đáng yêu chết mất.''
Nghe đến thấy sắc mặt anh đã khôi phục hơn phân nửa, rất hài lòng với lời cô nói. Anh cúi đầu hôn lên xương vai xanh cô để lại vài dấu đỏ.
Anh ngước lên nhìn cô :''Làm em sợ à?''
Cô không biết vì sao anh lại nói cái này, nhưng vì thấy anh không còn tức giận, trong lòng như vừa đạt được thành tựu lớn, cô liền lắc đầu, trân thành nói :''Em không sợ.''
Anh im lặng nhìn cô, sau đó cúi người bế Khúc Yên ném về phía giường. Sau đó trên môi cô truyền đến cảm giác mềm mại lành lạnh mà đau buốt, Thẩm Tây Thừa bóp miệng ép cô tách răng ra thuận lợi đem lưỡi đi vào.
Lần này anh thật sự rất thô lỗ, răng anh vô cùng bén, cắn môi cô lại cực kì đau. Mấy lần trước anh cắn cô cũng đâu có dùng lực lớn như thế này. Nước mắt cô ứa trên viền mắt nhưng lại không thể bật tiếng uất ức nào. Giống như là trừng phạt, giống như là đang phát tiết cơn giận.
Cô ôm lấy cổ anh, một hồi sau nụ hôn mới dần dần dịu trở nên. Trong khoang miệng có vị tanh của máu, hình như anh cắn cô rách môi luôn rồi!
''Ưm..buông em..''
Lời chưa nói hết anh lại thô bạo cuốn lấy lưỡi cô, hôn cô hết mức đầu hoa tai ù, xém nữa là ngất luôn trên giường anh mới buông ra.
Anh buông ra cúi người cắn mạnh vào cần cổ cô, miệng đau, chân thì mềm nhũng, hơi thở thì không ổn định, cổ lại bị cắn cho phát đau. Đây còn không phải là đang phạt cô thì là gì nữa!
Anh ngước lên dùng tay lau nước mắt cho cô :''Hôn em một chút, em khóc cái gì?''
.
Gần đến mười hai giờ cửa phòng cô mới được mở ra, Khúc Yên đã được choàng thêm một chiếc khăn choàng cổ màu xám. Trên đó vẫn còn vương lại mùi hương của anh.
Cũng không ai thắc mắc tại sao cô lại choàng thêm khăn, thời tiết về đêm vô cùng rét lạnh. Họ chỉ nghĩ là cô sợ lạnh thôi. Nhưng nào ngờ đằng sau khăn choàng cổ ấy lại là có vô số dấu hôn của ai kia.
Bên ngoài mang bộ dáng cao cao tại thượng, trầm trầm ổn ổn phong độ ngút trời nhưng thật chất khi không có ai lại là mặt người dạ thú, không cho ôm thì hôn, không cho hôn thì cắn lung tung.
Dưới nhà Bạc Kiêu và Arja đang xem tivi, họ cũng chả buồn mà liếc đến anh với cô. Khúc Yên nhìn đến bộ phim họ đang coi thì nhíu mày, ngày tết lại đi coi phim kinh dị Nhật, có phải là rất đáng sợ không.
Lúc này Ôn Thành Uy cũng bước xuống nhà định uống nước, ông đã thay đồ ngủ dài tay trong rất có phong độ ngời ngời. Không tự chủ mà nhìn Thẩm Tây Thừa.
Sau khi anh công khai ra thì trừ lúc ông cấm đoán không cho tiếp xúc thì hầu như họ đều dính với nhau, ông vẫn cảm thấy con người của Thẩm Tây Thừa lại không phù hợp với yêu đương.
Anh xoa xoa bàn tay đang lạnh của cô, không biến sắc hỏi :''Còn lạnh không?''
Khúc Yên lắc đầu, muốn rút tay lại mà không được. Cô lại sợ bị cha mắng nhưng cũng e ngại với Thẩm Tây Thừa, nhìn ánh mắt anh mang rõ ý cảnh cáo cô vô thức im bặt.
Ôn Thành Uy bĩu môi, đâu phải con gái ông dính người. Kẻ dính người là Thẩm Tây Thừa.
.
Mười hai giờ mọi người đi ra trước sân, ở trong thành phố đang có màn bắn pháo hoa, bắn lên bầu trời rồi nở ra tạo thành một hình bông hoa rực rỡ, sáng chói sau đó cũng dần dần biến mất.
Đúng lúc này trên bầu trời cách chỗ họ đứng không xa cũng có một màn bắn pháo hoa, Khúc Yên nhíu mày nhìn anh :''Là anh cho người bắn sao?''
Pháo hoa này lớn hơn cái khi nãy rất nhiều, có đủ màu sắc khác nhau. Đây cũng là lần đầu tiên cô được chứng kiến tận mắt màn pháo hoa to đến thế này. Trong kinh ngạc có hào hứng, trong mắt lấp lánh ánh sáng của pháo hoa.
Pháo hoa cũng nở rộ trong mắt cô.
Xung quanh không có nhà dân, người bắn pháo hoa chỉ có thể là người giúp việc hoặc là ai đó anh phái tới. Dĩ nhiên không sai, anh nhìn cô cười nhẹ không đáp, tựa hồ như đã trả lời.
Lâu lắm rồi mọi người mới có thể mãn nhãn xem một màn pháo hoa lâu đến thế, giống như không có điểm dừng.
Một đường cong của pháo hoa từ mặt đất bắn lên không trung tạo thành hình lốc xoáy màu vàng như mặt trời, nở ra bao chùm sáng muôn hình vạn trạng sáng cả màn đêm trên cao, cả ngôi biệt thự cũng sáng lên bởi những ánh sáng đủ màu từ pháo hoa. Ngôi nhà như có gắn đủ loại đèn, lấp lánh những ánh sáng khác nhau.
Khúc Yên ở trong lòng anh xem pháo hoa đến cười tươi như hoa, đôi má vì khích động mà hồng lên. So với hoa cô lại càng mang đến một nguồn năng lượng tích cực ấm áp.
Cô chính là ánh trăng sáng rực trong lòng anh.
Anh bỏ ra một số tiền để mua rất nhiều loại pháo hoa khác nhau. Chỉ để thấy nụ cười này.
Thẩm Tây Thừa nắm lấy tay cô, kéo Khúc Yên lại gần hơn, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô :''Năm mới vui vẻ.''
Cô thở hắt ra một hơi, hơi thở anh đều quanh quẩn chung quanh mình, giống như bị anh giam trong lòng vậy, dù biết anh ghen nhưng cô vẫn muốn anh tự thừa nhận, hỏi :''Không phải là anh đang ghen chứ?''
Thân thể anh nghe thế lại càng căng chặt, cô nghe rõ tiếng khớp xương từ tay anh. Cô vừa sợ vừa mạnh miệng hỏi lại :''Anh ghen thật sao?''
Cô mở mắt tròn xoe ra nhìn anh, trong đôi con ngươi đó xinh đẹp cực kì. Anh lại nghĩ đến bạn trai cũ cô có khả năng đã nhìn cô từ góc độ này. Khí lạnh trên người lại càng dày đặc thêm, anh vẫn không trả lời.
Thấy anh không trả lời Khúc Yên đưa anh đặt lên má anh, cười hỏi lại :''Tây Thừa, anh ghen đó sao?''
Đột nhiên không nói không rằng anh mở cúc áo Khúc Yên ra, cô bị hoảng đến tái mặt, ngay lập tức giữ tay anh lại. Cái tên này đang tức giận, cô lại nghĩ có khả năng trong cơn giận anh lại muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Khúc Yên miếu máo, sợ sệt nhìn anh hỏi :''Anh ghen tuông vô cớ rồi ức hiếp em. Em chỉ hỏi anh có ghen không thôi tại sao lại hung dữ với em như thế chứ!''
Anh vẫn không đáp lời, cô dùng cả hai bàn tay mình giữ động tác anh lại.
Anh tức giận, nghiến răng nói :''Là anh ghen đó, thì sao? Anh lòng dạ hẹp hòi lại ích kỷ, đến cả quá khứ của em anh cũng ghen tị đó! Sao nào, chê anh tính tổng với em sao?''
Cô ngẩn người một lúc, sau đó cô mới khôi phục tinh thần lại. Thẩm Tây Thừa ghen tuông, một người trầm ổn như anh cũng có khi không có lý trí. Thế nhưng tâm trạng cô đặc biệt tốt lên nha, không còn sợ hãi mà nhón chân cau lấy cô anh.
Cô mổ lên môi anh một cái, nỉ non nói :''Ghen thì ghen, anh hung dữ với em làm gì? Sau hôm sinh nhật cậu ấy có nhắn tin muốn hàn gắn, em cũng đã chặn phương thức liên lạc rồi, em không có cho cậu ta có cơ hội đâu. Em đã từ chối cậu ấy như thế để chọn chú Thẩm rồi mà anh còn ghen tuông cái gì chứ? Đáng yêu chết mất.''
Nghe đến thấy sắc mặt anh đã khôi phục hơn phân nửa, rất hài lòng với lời cô nói. Anh cúi đầu hôn lên xương vai xanh cô để lại vài dấu đỏ.
Anh ngước lên nhìn cô :''Làm em sợ à?''
Cô không biết vì sao anh lại nói cái này, nhưng vì thấy anh không còn tức giận, trong lòng như vừa đạt được thành tựu lớn, cô liền lắc đầu, trân thành nói :''Em không sợ.''
Anh im lặng nhìn cô, sau đó cúi người bế Khúc Yên ném về phía giường. Sau đó trên môi cô truyền đến cảm giác mềm mại lành lạnh mà đau buốt, Thẩm Tây Thừa bóp miệng ép cô tách răng ra thuận lợi đem lưỡi đi vào.
Lần này anh thật sự rất thô lỗ, răng anh vô cùng bén, cắn môi cô lại cực kì đau. Mấy lần trước anh cắn cô cũng đâu có dùng lực lớn như thế này. Nước mắt cô ứa trên viền mắt nhưng lại không thể bật tiếng uất ức nào. Giống như là trừng phạt, giống như là đang phát tiết cơn giận.
Cô ôm lấy cổ anh, một hồi sau nụ hôn mới dần dần dịu trở nên. Trong khoang miệng có vị tanh của máu, hình như anh cắn cô rách môi luôn rồi!
''Ưm..buông em..''
Lời chưa nói hết anh lại thô bạo cuốn lấy lưỡi cô, hôn cô hết mức đầu hoa tai ù, xém nữa là ngất luôn trên giường anh mới buông ra.
Anh buông ra cúi người cắn mạnh vào cần cổ cô, miệng đau, chân thì mềm nhũng, hơi thở thì không ổn định, cổ lại bị cắn cho phát đau. Đây còn không phải là đang phạt cô thì là gì nữa!
Anh ngước lên dùng tay lau nước mắt cho cô :''Hôn em một chút, em khóc cái gì?''
.
Gần đến mười hai giờ cửa phòng cô mới được mở ra, Khúc Yên đã được choàng thêm một chiếc khăn choàng cổ màu xám. Trên đó vẫn còn vương lại mùi hương của anh.
Cũng không ai thắc mắc tại sao cô lại choàng thêm khăn, thời tiết về đêm vô cùng rét lạnh. Họ chỉ nghĩ là cô sợ lạnh thôi. Nhưng nào ngờ đằng sau khăn choàng cổ ấy lại là có vô số dấu hôn của ai kia.
Bên ngoài mang bộ dáng cao cao tại thượng, trầm trầm ổn ổn phong độ ngút trời nhưng thật chất khi không có ai lại là mặt người dạ thú, không cho ôm thì hôn, không cho hôn thì cắn lung tung.
Dưới nhà Bạc Kiêu và Arja đang xem tivi, họ cũng chả buồn mà liếc đến anh với cô. Khúc Yên nhìn đến bộ phim họ đang coi thì nhíu mày, ngày tết lại đi coi phim kinh dị Nhật, có phải là rất đáng sợ không.
Lúc này Ôn Thành Uy cũng bước xuống nhà định uống nước, ông đã thay đồ ngủ dài tay trong rất có phong độ ngời ngời. Không tự chủ mà nhìn Thẩm Tây Thừa.
Sau khi anh công khai ra thì trừ lúc ông cấm đoán không cho tiếp xúc thì hầu như họ đều dính với nhau, ông vẫn cảm thấy con người của Thẩm Tây Thừa lại không phù hợp với yêu đương.
Anh xoa xoa bàn tay đang lạnh của cô, không biến sắc hỏi :''Còn lạnh không?''
Khúc Yên lắc đầu, muốn rút tay lại mà không được. Cô lại sợ bị cha mắng nhưng cũng e ngại với Thẩm Tây Thừa, nhìn ánh mắt anh mang rõ ý cảnh cáo cô vô thức im bặt.
Ôn Thành Uy bĩu môi, đâu phải con gái ông dính người. Kẻ dính người là Thẩm Tây Thừa.
.
Mười hai giờ mọi người đi ra trước sân, ở trong thành phố đang có màn bắn pháo hoa, bắn lên bầu trời rồi nở ra tạo thành một hình bông hoa rực rỡ, sáng chói sau đó cũng dần dần biến mất.
Đúng lúc này trên bầu trời cách chỗ họ đứng không xa cũng có một màn bắn pháo hoa, Khúc Yên nhíu mày nhìn anh :''Là anh cho người bắn sao?''
Pháo hoa này lớn hơn cái khi nãy rất nhiều, có đủ màu sắc khác nhau. Đây cũng là lần đầu tiên cô được chứng kiến tận mắt màn pháo hoa to đến thế này. Trong kinh ngạc có hào hứng, trong mắt lấp lánh ánh sáng của pháo hoa.
Pháo hoa cũng nở rộ trong mắt cô.
Xung quanh không có nhà dân, người bắn pháo hoa chỉ có thể là người giúp việc hoặc là ai đó anh phái tới. Dĩ nhiên không sai, anh nhìn cô cười nhẹ không đáp, tựa hồ như đã trả lời.
Lâu lắm rồi mọi người mới có thể mãn nhãn xem một màn pháo hoa lâu đến thế, giống như không có điểm dừng.
Một đường cong của pháo hoa từ mặt đất bắn lên không trung tạo thành hình lốc xoáy màu vàng như mặt trời, nở ra bao chùm sáng muôn hình vạn trạng sáng cả màn đêm trên cao, cả ngôi biệt thự cũng sáng lên bởi những ánh sáng đủ màu từ pháo hoa. Ngôi nhà như có gắn đủ loại đèn, lấp lánh những ánh sáng khác nhau.
Khúc Yên ở trong lòng anh xem pháo hoa đến cười tươi như hoa, đôi má vì khích động mà hồng lên. So với hoa cô lại càng mang đến một nguồn năng lượng tích cực ấm áp.
Cô chính là ánh trăng sáng rực trong lòng anh.
Anh bỏ ra một số tiền để mua rất nhiều loại pháo hoa khác nhau. Chỉ để thấy nụ cười này.
Thẩm Tây Thừa nắm lấy tay cô, kéo Khúc Yên lại gần hơn, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô :''Năm mới vui vẻ.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.