Chương 137: Điều dại dột
Thúy Liễu
23/06/2023
Đế Đô.
Bây giờ chỉ mới gần giờ trưa, nơi này cũng không xa lạ gì đối với Thẩm Tây Thừa, thời tiết vô cùng nắng anh dùng thân đứng nơi có ánh nắng và bao bọc cô dưới thân mình để tránh ánh nắng thiêu đốt ấy.
Đi được một đoạn thì thấy có một nhà hàng rộng lớn theo lối hiện đại, vì quá nắng nên cô cũng lười xem nhà hàng này tên gì. Vào bên trong khí mát máy lạnh đánh tan sự nóng bức vừa rồi nên dễ chịu hơn không ít.
Thẩm Tây Thừa dẫn cô lên lầu ba, lầu có phòng riêng để khách hàng có không gian riêng tư.
Ở đây không được đem những đồ quá to nên hai chiếc vali của Khúc Yên đã được gửi tạm ở quầy lễ tân.
Thẩm Tây Thừa nắm tay cô lên tầng 3, dáng người cô nhỏ bé tương phản với sự cứng rắn cùng khí thế mạnh mẽ của anh, thế mà lại có gì đó hài hoà không thể bắt lỗi được.
Thẩm Tây Thừa đẩy cánh cửa vào trong, sau đó đợi cô vào rồi đóng cửa lại.
Khúc Yên nhìn quanh rồi trầm trồ, một căn phòng này có cả sofa, bàn ăn mà còn có cả toilet để vệ sinh. Thế này là quá đổi sang trọng rồi.
Cả hai vừa mới ngồi xuống ghế thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa, nhận được lệnh mới chậm rãi bước vào. Là một nhân viên nam theo quy định đem thực đơn cho khách.
Thẩm Tây Thừa nhận thực đơn sau đó đưa cho Khúc Yên tuỳ chọn, Khúc Yên nhìn thấy vài món có vẻ ngon nên chọn. Sau đó hỏi anh muốn ăn gì, anh cũng không kém ăn, không có ý kiến gì nên nhân viên phục vụ nhanh chóng rời đi.
Khúc Yên nhìn ra cửa số thấy đỉnh của ngôi trường khác, lại nhớ đến lời cha đã từng nói. Xoắn ngón tay lại với nhau, hỏi:''Tại sao ở đây học sinh nào cũng đều chăm chỉ thế? Thật ngưỡng mộ.''
Thẩm Tây Thừa liếc mắt nhìn ra cửa sổ, thấy được đỉnh mái trường. Anh chậm rãi nói:''Trung Hoa xem trọng nhân tài, cần cù từ nhỏ nên thành thói quen, lớn lên vẫn thế.''
Cô thở dài, dùng ngón tay vẽ những hoa văn trên tấm trải bàn xinh đẹp:''Trước đó mẹ em cũng tạo rất nhiều gáng nặng lên em. Cũng vì thế mà có lần em đã từng làm điều dại dột đó.'' Sau đó Khúc Yên lại cười tươi xinh như hoa, nhưng trong lòng lại là sự đau khổ.
Thẩm Tây Thừa ngay lập tức thay đổi sắc mặt, tôn giọng đè nén xuống rất thấp:''Vì sao không nói cho mẹ em?''
Khúc Yên mím môi:''Thật ra có nói, nhưng bà ấy cứ làm ngơ. Khuyên em vài câu là lại tiếp tục đi làm.''
''Lúc đó thời tiết chuyển sang mùa Đông, em lại hay bị sốt mà còn đống làm tập chưa làm nên vừa choáng váng vừa sửa bài. Còn có một cuộc thi Toán cấp Thành Phố nữa. Khi ấy em có nhiều cảm xúc lắm, nhưng chỉ có tiêu cực. Em cứ nghĩ là em sẽ xoay sở được, cứ nghĩ qua cuộc thi đó sẽ ổn. Nhưng mà..sau cuộc thi đó trường lại đăng kí em thi học sinh giỏi tỉnh khác.'' Cô ngừng một lát:''Giống như cả thế giới sụp đổ vậy. Thời khắc đó em chỉ biết chỉ có chết thì những áp lực đó mới biến mất thôi.''
Cô mím môi:''Nhưng tự tử không thành công, cô giúp việc vào phòng xem rồi hốt hoảng đưa em tới bệnh viện..'' Cô lại cười tươi nhìn anh:''Nhờ có sự việc đó mà bà ấy mới để ý đến em nhiều hơn. Nên là em cũng rất vui.''
''Vui chỗ nào?'' Anh tối sầm mặt mày nói.
''Được quan tâm, được mẹ chăm lo, không còn nhìn sách vở, chỉ thế thôi cũng đủ khiến tâm trạng em tốt lên rồi.'' Khúc Yên nhìn anh, giơ tay trái đến trước mặt anh:''Vẫn còn sẹo này.''
Anh không nói gì nhìn kỹ vào cổ tay Khúc Yên, nhìn kỹ thì sẽ thấy một đường cắt ngang đó, Khúc Yên có chút đau vì bị anh nắm chặt:''Đau..sao nắm chặt thế?''
''Biết đau à?''
Cô trừng mắt, rụt tay lại:''Sao lại không chứ?''
Cánh cửa bên ngoài mở ra, đồ ăn được người bên ngoài đẩy vào rồi cẩn thận đem đặt lên bàn.
Sau đó chúc họ ăn ngon miệng rồi mới rời đi.
Thẩm Tây Thừa đầu óc vẫn còn lời nói khi nảy của Khúc Yên, động đũa định gắp cho cô một miếng thịt. Khúc Yên gắp miếng thịt ấy bỏ lên miệng.
Thẩm Tây Thừa rủ mi gắp đồ ăn bỏ vào chén mình. Lâu sao nói một câu.
Anh vô cùng khó chịu:''Tiểu Yên, em chịu khổ nhiều rồi.''
Cô đang cúi đầu anh, đồ ăn đến bên miệng từ từ bỏ xuống, nhìn anh cười nhẹ:''Khiến anh bận tâm rồi.''
Anh đứng dậy kéo ghế ngồi cạnh cô, Khúc Yên im lặng nhìn anh.
Thẩm Tây Thừa cắt phần bò bít tết rồi đưa đến bên miệng cô, Khúc Yên nhìn một cái rất nhanh đem nó bỏ vào trong miệng.
Anh hỏi:''Ngon không?''
Khúc Yên gật đầu, cũng đem miếng bò bít tết mình đút cho anh.
Thẩm Tây Thừa cũng không chê cô dùng qua nĩa, bình thản mà ăn.
Bây giờ chỉ mới gần giờ trưa, nơi này cũng không xa lạ gì đối với Thẩm Tây Thừa, thời tiết vô cùng nắng anh dùng thân đứng nơi có ánh nắng và bao bọc cô dưới thân mình để tránh ánh nắng thiêu đốt ấy.
Đi được một đoạn thì thấy có một nhà hàng rộng lớn theo lối hiện đại, vì quá nắng nên cô cũng lười xem nhà hàng này tên gì. Vào bên trong khí mát máy lạnh đánh tan sự nóng bức vừa rồi nên dễ chịu hơn không ít.
Thẩm Tây Thừa dẫn cô lên lầu ba, lầu có phòng riêng để khách hàng có không gian riêng tư.
Ở đây không được đem những đồ quá to nên hai chiếc vali của Khúc Yên đã được gửi tạm ở quầy lễ tân.
Thẩm Tây Thừa nắm tay cô lên tầng 3, dáng người cô nhỏ bé tương phản với sự cứng rắn cùng khí thế mạnh mẽ của anh, thế mà lại có gì đó hài hoà không thể bắt lỗi được.
Thẩm Tây Thừa đẩy cánh cửa vào trong, sau đó đợi cô vào rồi đóng cửa lại.
Khúc Yên nhìn quanh rồi trầm trồ, một căn phòng này có cả sofa, bàn ăn mà còn có cả toilet để vệ sinh. Thế này là quá đổi sang trọng rồi.
Cả hai vừa mới ngồi xuống ghế thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa, nhận được lệnh mới chậm rãi bước vào. Là một nhân viên nam theo quy định đem thực đơn cho khách.
Thẩm Tây Thừa nhận thực đơn sau đó đưa cho Khúc Yên tuỳ chọn, Khúc Yên nhìn thấy vài món có vẻ ngon nên chọn. Sau đó hỏi anh muốn ăn gì, anh cũng không kém ăn, không có ý kiến gì nên nhân viên phục vụ nhanh chóng rời đi.
Khúc Yên nhìn ra cửa số thấy đỉnh của ngôi trường khác, lại nhớ đến lời cha đã từng nói. Xoắn ngón tay lại với nhau, hỏi:''Tại sao ở đây học sinh nào cũng đều chăm chỉ thế? Thật ngưỡng mộ.''
Thẩm Tây Thừa liếc mắt nhìn ra cửa sổ, thấy được đỉnh mái trường. Anh chậm rãi nói:''Trung Hoa xem trọng nhân tài, cần cù từ nhỏ nên thành thói quen, lớn lên vẫn thế.''
Cô thở dài, dùng ngón tay vẽ những hoa văn trên tấm trải bàn xinh đẹp:''Trước đó mẹ em cũng tạo rất nhiều gáng nặng lên em. Cũng vì thế mà có lần em đã từng làm điều dại dột đó.'' Sau đó Khúc Yên lại cười tươi xinh như hoa, nhưng trong lòng lại là sự đau khổ.
Thẩm Tây Thừa ngay lập tức thay đổi sắc mặt, tôn giọng đè nén xuống rất thấp:''Vì sao không nói cho mẹ em?''
Khúc Yên mím môi:''Thật ra có nói, nhưng bà ấy cứ làm ngơ. Khuyên em vài câu là lại tiếp tục đi làm.''
''Lúc đó thời tiết chuyển sang mùa Đông, em lại hay bị sốt mà còn đống làm tập chưa làm nên vừa choáng váng vừa sửa bài. Còn có một cuộc thi Toán cấp Thành Phố nữa. Khi ấy em có nhiều cảm xúc lắm, nhưng chỉ có tiêu cực. Em cứ nghĩ là em sẽ xoay sở được, cứ nghĩ qua cuộc thi đó sẽ ổn. Nhưng mà..sau cuộc thi đó trường lại đăng kí em thi học sinh giỏi tỉnh khác.'' Cô ngừng một lát:''Giống như cả thế giới sụp đổ vậy. Thời khắc đó em chỉ biết chỉ có chết thì những áp lực đó mới biến mất thôi.''
Cô mím môi:''Nhưng tự tử không thành công, cô giúp việc vào phòng xem rồi hốt hoảng đưa em tới bệnh viện..'' Cô lại cười tươi nhìn anh:''Nhờ có sự việc đó mà bà ấy mới để ý đến em nhiều hơn. Nên là em cũng rất vui.''
''Vui chỗ nào?'' Anh tối sầm mặt mày nói.
''Được quan tâm, được mẹ chăm lo, không còn nhìn sách vở, chỉ thế thôi cũng đủ khiến tâm trạng em tốt lên rồi.'' Khúc Yên nhìn anh, giơ tay trái đến trước mặt anh:''Vẫn còn sẹo này.''
Anh không nói gì nhìn kỹ vào cổ tay Khúc Yên, nhìn kỹ thì sẽ thấy một đường cắt ngang đó, Khúc Yên có chút đau vì bị anh nắm chặt:''Đau..sao nắm chặt thế?''
''Biết đau à?''
Cô trừng mắt, rụt tay lại:''Sao lại không chứ?''
Cánh cửa bên ngoài mở ra, đồ ăn được người bên ngoài đẩy vào rồi cẩn thận đem đặt lên bàn.
Sau đó chúc họ ăn ngon miệng rồi mới rời đi.
Thẩm Tây Thừa đầu óc vẫn còn lời nói khi nảy của Khúc Yên, động đũa định gắp cho cô một miếng thịt. Khúc Yên gắp miếng thịt ấy bỏ lên miệng.
Thẩm Tây Thừa rủ mi gắp đồ ăn bỏ vào chén mình. Lâu sao nói một câu.
Anh vô cùng khó chịu:''Tiểu Yên, em chịu khổ nhiều rồi.''
Cô đang cúi đầu anh, đồ ăn đến bên miệng từ từ bỏ xuống, nhìn anh cười nhẹ:''Khiến anh bận tâm rồi.''
Anh đứng dậy kéo ghế ngồi cạnh cô, Khúc Yên im lặng nhìn anh.
Thẩm Tây Thừa cắt phần bò bít tết rồi đưa đến bên miệng cô, Khúc Yên nhìn một cái rất nhanh đem nó bỏ vào trong miệng.
Anh hỏi:''Ngon không?''
Khúc Yên gật đầu, cũng đem miếng bò bít tết mình đút cho anh.
Thẩm Tây Thừa cũng không chê cô dùng qua nĩa, bình thản mà ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.