Chương 332: Em không phải em bé của anh sao?
Thúy Liễu
14/12/2023
Ngay lúc họ vừa chuẩn bị xuống sân khấu, Arja kéo cánh tay cô lại, Khúc Yên xoay đầu nhìn chị ấy, khó hiểu hỏi:’‘Sao vậy ạ?’’
Tim Arja như rụng rời:’‘Tiểu Khúc Yên, em đẹp quá đi mất!’’
Khúc Yên từ ngơ ngẩn sau đó cũng bật cười.
Thẩm Tây Thừa nắm tay cô đi xuống bục sân khấu, vừa bước xuống đã kéo cô vào trong góc của căn phòng.
Anh nhìn cô thật lâu, trong ánh mắt tràn ra một chút tia cảm xúc phức tạp, rất lâu sau mới cất giọng trầm thấp hỏi cô:’‘Trước đó em từng hứa với anh đi trong bao lâu?’’
Gương mặt Khúc Yên chột dạ, sờ sờ gáy mình.
Chết rồi chết rồi, cô còn tưởng anh sẽ nói mấy câu lãng mạn như “anh rất nhớ em” hoặc là “chào mừng em trở về” những câu đại loại như thế.
Nào ngờ khi vừa mở miệng, câu đầu tiên của anh trong suốt bốn năm nay lại là đã bắt đầu tính nợ với cô.
Khúc Yên vươn cánh tay ra, gọi tên anh:’‘Thẩm Tây Thừa, ôm…’’
Thẩm Tây Thừa nheo chân mài lại, nét mặt mười phần là uy nghiêm lạnh lùng, rõ ràng gương mặt đều mang vẻ khó laii gần, nhưng lại không nói câu nào tiến lên một bước, vươn cánh tay dài ra, cúi đầu ôm chặt Khúc Yên vào lòng.
Anh gục đầu lên bả vai cô, cảm giác vẫn mềm mại như bốn năm trước.
Giọng anh từ hõm cổ cô vang lên, thanh âm vừa trầm thấp lại vừa cố chấp, từng câu, từng chữ đều mang theo một cục đá to kéo xuống:’‘Tiểu Yên, trong bốn năm nay, em có bao giờ nhớ đến anh chưa?’’
Khúc Yên ôm lấy cổ anh, trong mắt đều là sự vui vẻ:’‘Có, rất rất nhớ.’’
Thẩm Tây Thừa một cô một lúc, đứng thẳng người cúi đầu nhìn cô, sau đó nghiền ngẫm gương mặt cô, nâng cằm hôn xuống môi cô.
Khúc Yên nhanh chóng đẩy anh ra:’‘Này! Không…không được đâu, ở đây rất đông người.’’
Cô cẩn thận nhìn ra đám khách mời đang ngồi ở sau lưng cô.
Thẩm Tây Thừa dùng lực xoay cằm cô lại:’‘Nếu em nhìn anh thì trước mắt cũng chỉ có một mình anh thôi.’’
Khúc Yên:’‘Nhưng…’’
Thẩm Tây Thừa lạnh giọng nói:’‘Không muốn bị người khác chú ý thì ngoan ngoãn một chút.’’
Chỉ một nụ hôn đơn giản thôi mà anh đã nhịn tận bốn năm trời, vừa nhìn thấy đã không nhịn được mà đòi hỏi nhiều hơn.
Bị người khác nhìn thấy thì làm sao? Ngược lại còn tránh không ít phiền toái về đám nam nhân xung quanh cô, lại còn có thể tận hưởng nụ hôn từ Khúc Yên. Anh cũng chả thấy mình chịu thiệt chỗ nào.
Thẩm Tây Thừa cúi đầu, tách môi cô ra tiến vào trong miệng cô, đôi chân cô đều mềm nhũn sắp đứng không vững, đã bốn năm cô không thân mật cùng ai, bị công kích bất ngờ vẫn là chưa chuẩn bị kỹ lưỡng, há miệng ra để anh thuận tiện tiến vào.
Càng hôn anh càng làm cô thấy khó thở, Khúc Yên khó khăn mở mắt nhìn gương mặt đẹp trai phóng đại ngay trước mắt, hàng chân mài và đôi mắt nhắm nghiền, giống như rất tận hưởng, thế như chỉ có cô mới biết nụ hôn vừa rồi có bao nhiêu là sự mạnh mẽ và thô bạo.
Cái tên này…thật sự là không nhịn nổi rồi sao? Còn dám hôn cô trước đám đông.
Khúc Yên đẩy người anh ra, hơi thở gấp gáp nói:’‘Đừng hôn nữa, sẽ có hại cho em bé lắm.’’
Thẩm Tây Thừa nhíu mày nhìn cô, ngơ ngác vài giây sau đó đột nhiên tiếp nhận một thông tin chấn động.
Giống như một quả bom phát nổ, đầu óc Thẩm Tây Thừa trong vô thức như mất đi lý trí thường ngày, ánh mắt anh trở nên sắc bén, không kiềm chế được mà nhìn xuống vòng eo nhỏ nhắn của cô, anh dùng tay bóp lấy cánh tay cô, không chắc chắn hỏi lại:’‘Em có thai rồi sao?’’
Ánh mắt Thẩm Tây Thừa rõ ràng xuất hiện một cảm xúc vui mừng tột độ, nhưng chưa đến một giây sau. Trời đất như sụp đổ.
Khúc Yên bật cười, lắc đầu:’‘Làm sao mà có được chứ? Nếu có em đã sanh ra từ bốn năm trước rồi.’’
Khúc Yên dùng tay chọt chọt vào má mình, nhìn đến Thẩm Tây Thừa từ kinh ngạc rồi nhíu chặt đôi mày khó hiểu mình cô.
Cô nói:’‘Em không phải em bé của anh sao?’’
Vài giây sau, cảm xúc của anh dần dần bình tĩnh lại, đã trở lại dáng vẻ giống trước đây. Kèm theo đó là tiếng thở dài nặng nề. Anh bóp lấy má cô, uy nghiêm trách móc:’‘Đúng là trẻ con.’’
Tim Arja như rụng rời:’‘Tiểu Khúc Yên, em đẹp quá đi mất!’’
Khúc Yên từ ngơ ngẩn sau đó cũng bật cười.
Thẩm Tây Thừa nắm tay cô đi xuống bục sân khấu, vừa bước xuống đã kéo cô vào trong góc của căn phòng.
Anh nhìn cô thật lâu, trong ánh mắt tràn ra một chút tia cảm xúc phức tạp, rất lâu sau mới cất giọng trầm thấp hỏi cô:’‘Trước đó em từng hứa với anh đi trong bao lâu?’’
Gương mặt Khúc Yên chột dạ, sờ sờ gáy mình.
Chết rồi chết rồi, cô còn tưởng anh sẽ nói mấy câu lãng mạn như “anh rất nhớ em” hoặc là “chào mừng em trở về” những câu đại loại như thế.
Nào ngờ khi vừa mở miệng, câu đầu tiên của anh trong suốt bốn năm nay lại là đã bắt đầu tính nợ với cô.
Khúc Yên vươn cánh tay ra, gọi tên anh:’‘Thẩm Tây Thừa, ôm…’’
Thẩm Tây Thừa nheo chân mài lại, nét mặt mười phần là uy nghiêm lạnh lùng, rõ ràng gương mặt đều mang vẻ khó laii gần, nhưng lại không nói câu nào tiến lên một bước, vươn cánh tay dài ra, cúi đầu ôm chặt Khúc Yên vào lòng.
Anh gục đầu lên bả vai cô, cảm giác vẫn mềm mại như bốn năm trước.
Giọng anh từ hõm cổ cô vang lên, thanh âm vừa trầm thấp lại vừa cố chấp, từng câu, từng chữ đều mang theo một cục đá to kéo xuống:’‘Tiểu Yên, trong bốn năm nay, em có bao giờ nhớ đến anh chưa?’’
Khúc Yên ôm lấy cổ anh, trong mắt đều là sự vui vẻ:’‘Có, rất rất nhớ.’’
Thẩm Tây Thừa một cô một lúc, đứng thẳng người cúi đầu nhìn cô, sau đó nghiền ngẫm gương mặt cô, nâng cằm hôn xuống môi cô.
Khúc Yên nhanh chóng đẩy anh ra:’‘Này! Không…không được đâu, ở đây rất đông người.’’
Cô cẩn thận nhìn ra đám khách mời đang ngồi ở sau lưng cô.
Thẩm Tây Thừa dùng lực xoay cằm cô lại:’‘Nếu em nhìn anh thì trước mắt cũng chỉ có một mình anh thôi.’’
Khúc Yên:’‘Nhưng…’’
Thẩm Tây Thừa lạnh giọng nói:’‘Không muốn bị người khác chú ý thì ngoan ngoãn một chút.’’
Chỉ một nụ hôn đơn giản thôi mà anh đã nhịn tận bốn năm trời, vừa nhìn thấy đã không nhịn được mà đòi hỏi nhiều hơn.
Bị người khác nhìn thấy thì làm sao? Ngược lại còn tránh không ít phiền toái về đám nam nhân xung quanh cô, lại còn có thể tận hưởng nụ hôn từ Khúc Yên. Anh cũng chả thấy mình chịu thiệt chỗ nào.
Thẩm Tây Thừa cúi đầu, tách môi cô ra tiến vào trong miệng cô, đôi chân cô đều mềm nhũn sắp đứng không vững, đã bốn năm cô không thân mật cùng ai, bị công kích bất ngờ vẫn là chưa chuẩn bị kỹ lưỡng, há miệng ra để anh thuận tiện tiến vào.
Càng hôn anh càng làm cô thấy khó thở, Khúc Yên khó khăn mở mắt nhìn gương mặt đẹp trai phóng đại ngay trước mắt, hàng chân mài và đôi mắt nhắm nghiền, giống như rất tận hưởng, thế như chỉ có cô mới biết nụ hôn vừa rồi có bao nhiêu là sự mạnh mẽ và thô bạo.
Cái tên này…thật sự là không nhịn nổi rồi sao? Còn dám hôn cô trước đám đông.
Khúc Yên đẩy người anh ra, hơi thở gấp gáp nói:’‘Đừng hôn nữa, sẽ có hại cho em bé lắm.’’
Thẩm Tây Thừa nhíu mày nhìn cô, ngơ ngác vài giây sau đó đột nhiên tiếp nhận một thông tin chấn động.
Giống như một quả bom phát nổ, đầu óc Thẩm Tây Thừa trong vô thức như mất đi lý trí thường ngày, ánh mắt anh trở nên sắc bén, không kiềm chế được mà nhìn xuống vòng eo nhỏ nhắn của cô, anh dùng tay bóp lấy cánh tay cô, không chắc chắn hỏi lại:’‘Em có thai rồi sao?’’
Ánh mắt Thẩm Tây Thừa rõ ràng xuất hiện một cảm xúc vui mừng tột độ, nhưng chưa đến một giây sau. Trời đất như sụp đổ.
Khúc Yên bật cười, lắc đầu:’‘Làm sao mà có được chứ? Nếu có em đã sanh ra từ bốn năm trước rồi.’’
Khúc Yên dùng tay chọt chọt vào má mình, nhìn đến Thẩm Tây Thừa từ kinh ngạc rồi nhíu chặt đôi mày khó hiểu mình cô.
Cô nói:’‘Em không phải em bé của anh sao?’’
Vài giây sau, cảm xúc của anh dần dần bình tĩnh lại, đã trở lại dáng vẻ giống trước đây. Kèm theo đó là tiếng thở dài nặng nề. Anh bóp lấy má cô, uy nghiêm trách móc:’‘Đúng là trẻ con.’’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.