Chương 260: Em là lớp dự phòng của anh sao?
Thúy Liễu
09/10/2023
7 giờ 40 tại khách sạn Hoa Thiên, Bắc Thành.
Phòng bao Khúc Yên đã có đặt trước, quản lý nhận ra Khúc Yên và Thẩm Tây Thừa, danh tiếng cô tuy không phải ai cũng biết nhưng vì nhà hàng này là nơi Ôn Thành Uy rất hay bàn bạc với đối tác nên cũng biết đến cô là Đại tiểu thư nhà họ Ôn, là một trong những gia tộc lâu đời ở trong giới Bắc Thành.
Vừa đến đã có người đi ra đón tiếp rồi đưa họ lên phòng, Khúc Yên theo thói quen chọn vài món sau đó ngước lên hỏi Thẩm Tây Thừa ngồi đối diện, gọi món xong thì nhân viên cũng đi ra ngoài.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại anh và cô, sau đó Thẩm Tây Thừa đột nhiên hỏi :''Tiểu Yên..''
Chưa nói hết câu tiếng chuông di động anh đã vang lên, trong phút chốc lời đến bên môi lại bị đẩy vào trong. Khúc Yên thấy anh có gì đó muốn nói, như cô lại cười nhẹ một cái, cũng không muốn nghe cái gì, thúc giục anh nghe di động.
Anh nhíu mày nhìn tên người gọi, sau đó nhìn cô :''Là Lục Thành.''
Cô khó hiểu, nhíu mày nhìn anh :”Vâng?”
Anh lãnh đạm nhìn cô, xoay màn hình cho cô nhìn tên người gọi. Cô lại thấy rất buồn cười trước hành động này, trước đó khi cô còn quan tâm anh, thì một cuộc gọi giữa anh và Âu Cẩn Y đều không nhắc đến cho cô nghe. Đến khi cô thật sự không muốn biết ai gọi đến lại đưa cô xem.
Nếu là Âu Cẩn Y, liệu anh có đưa cô xem không? Nực cười, mười phần là không cho cô nghe rồi. Hoặc là ghi tên người gọi là nam, dù cô có nhìn cũng chẳng biết đó thật sự là ai.
Vạn lý do để che giấu, cô một lý do cũng không muốn vạch trần, càng lười quản.
Nam nhân này vốn ngay từ đầu không phải của cô, quản chi cho tốn sức.
Khúc Yên gật đầu :''Anh nghe đi. Công việc vẫn quan trọng hơn.''
Khúc Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, đến cả nhìn anh cũng không thèm nhìn.
Thẩm Tây Thừa nhận cuộc gọi nghe báo cáo của Lục Thành, đôi mắt vẫn nhìn Khúc Yên không rời, lâu lâu anh sẽ trả lời lại vài câu. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác sợ hãi không rõ ràng, đây là lần thứ hai sau lần gọi điện trước kia của cô, cái cảm giác này khác xa với cô của trước kia.
Mỗi lần hẹn gặp trước kia anh rất ít khi nghe cuộc gọi giữa chừng, nhưng mà nếu có cuộc gọi Khúc Yên liền sẽ bộc lộ thái độ không mấy vui vẻ. Lại còn hay bĩu môi bảo anh là thích công việc thế thì cứ yêu luôn công việc đó đi. Nhưng mà bây giờ lại khác, cô hiểu chuyện lại không giận dỗi. Cũng thông cảm lượng công việc của anh, cái cảm giác này không mang đến cho anh sự cảm khích khi được cô hiểu cho, ngược lại chính là sự bất an.
Mọi việc càng đi lệch con đường trước khi anh định sẵn, cô nhóc này yêu ghét đều thể hiện rõ trên mặt. Như thế này..là không còn đặt tâm vào anh nữa sao?
.
Anh vừa ngắt cuộc gọi Khúc Yên đã đụng nhẹ vào mu bàn tay anh, anh ngước lên nhìn cô, dịu dàng hỏi :''Sao thế?''
Khúc Yên xoa xoa gáy mình, hơi bất đắc dĩ nói :''Thật ra em định hết tháng này sẽ về Bắc Thành luôn. Sẽ không trở về chung cư, em muốn lấy lại chìa khoá với thẻ ra vào căn hộ, gần cuối tháng em sẽ trả lại cho chủ nhà.''
Anh nhíu mày :''Học kỳ em vẫn chưa kết thúc mà, trả rồi em ở đâu?''
Khúc Yên cũng thành thật nói :''Vài tuần nữa em cũng sẽ về Bắc Thành. Thầy giáo ghi tên em và vài bạn học học trao đổi ở mấy ngôi trường khác ở Bắc Thành. Trao đổi khoảng một tuần, cha em bảo cũng không cần ở đến chung cư nữa. Ông ấy có một căn biệt thự ở Đế Đô nên muốn em dọn đến đó. Anh có đem chìa khoá với thẻ phòng em không?''
Anh im lặng một hồi, chậm rãi lên tiếng :''Anh chưa nghe Ôn Thành Uy nhắc về chuyện này.” Anh nghiền ngẫm gương mặt cô, muốn tìm ra trên đó một chút dấu vết khác thường.
Nói xong cũng không thấy cô có biểu tình gì kì lạ, vẫn rất nghiêm túc nhìn anh.
Cô bĩu môi, nhẹ giọng nói :''Đàn ông tụi anh đúng là rắc rối, cái gì cũng cần bằng chứng mới tin.''
Khúc Yên bấm gì đó lên di động, sau đó đưa cho anh. Anh không nhanh không chậm ngước nhìn, nhận lấy di động của cô ánh mắt ảm đạm thản nhiên nhìn màn hình, ngón tay chạm vào di động, đúng thật là đoạn tin nhắn trên một nhóm học tập trong đội tuyển học sinh giỏi chứ không phải là ảnh chỉnh ghép, lúc này anh mới thu ánh mắt lại.
Thẩm Tây Thừa trả di động cho cô. Không nói gì lấy từ chiếc bóp da đắc tiền ra một chìa khoá và thẻ phòng, đẩy đến trước mặt cô.
Khúc Yên ngoài mặt không biểu tình gì, thế nhưng trái tim lại điên cuồng đập loạn. Cô không gấp gáp mà lấy đồ trên bàn để tránh bại lộ lời nói dối, thích thú cầm chìa khóa mà xoay xoay.
''Tiểu Yên, chúng ta nói rõ ràng vài chuyện đi.'' Anh nhìn đôi mắt đang chứa ý cười của cô, trầm giọng nói trước.
Khúc Yên ngay lập tức sáng mắt :''Được nha, anh nói cái gì em cũng sẽ nghe.''
Cô đem hai thứ đó để vào trong balo mình, sau đó nghiêm túc nhìn anh. Gật đầu nói :''Được rồi, anh có thể nói rồi.''
''Thật ra tấm ảnh chụp ở khách sạn là hiểu lầm, anh và cô ta không có quan hệ gì. Lần đó cô ta muốn bàn về hợp đồng cùng anh, cả quá trình chưa đến mười phút. Trong mười phút đó đều nói về công việc, sau khi hoàn tất thì anh rời xe vào khách sạn. Cùng khách sạn có lẽ là trùng hợp với lịch trình cô ta, sau đó anh ở phòng riêng. Rồi cũng không cùng cô ta ở cùng một chỗ.''
Khúc Yên nghe xong thì gật đầu như đã hiểu :'Vậy là em hiểu lầm anh rồi sao?''
''Ừ.'' Anh nhẹ nhàng nói.
Khúc Yên liếm liếm môi, cô im lặng bao lâu thì anh cũng quan sát cô bấy lâu. Bầu không khí trong phòng yên lặng đến kì lạ, biểu tình cô không kinh ngạc vì hiểu lầm Thẩm Tây Thừa, cũng không vui vẻ vì mọi chuyện đã được hoá giải. Cô cứ thế mà không nói gì.
''Em là..'' Cổ họng cô đột nhiên có cảm giác nghẹn ngào, từ từ bình ổn cảm xúc. Sau đó nhẹ nhàng hỏi lại :''Em là, lốp dự phòng của anh sao? Chính là cái dạng, vì cô đơn mà tìm đến?''
Giọng cô rất nhỏ, nhưng đối với cô những lời đó như đã lấy đi hết toàn bộ sức lực của mình, lời nói như biến thành từng cái gai nhọn, mỗi lần nói ra cổ họng đều cảm thấy đau đến mức muốn tuôn ra máu.
Đôi mày anh đột nhiên nhíu chặt lại, ánh mắt mang theo ý lạnh lẽo đến buốt da thịt, giọng anh như ngâm trong hầm băng lạnh lẽo :''Ý của em là sao?''
Phòng bao Khúc Yên đã có đặt trước, quản lý nhận ra Khúc Yên và Thẩm Tây Thừa, danh tiếng cô tuy không phải ai cũng biết nhưng vì nhà hàng này là nơi Ôn Thành Uy rất hay bàn bạc với đối tác nên cũng biết đến cô là Đại tiểu thư nhà họ Ôn, là một trong những gia tộc lâu đời ở trong giới Bắc Thành.
Vừa đến đã có người đi ra đón tiếp rồi đưa họ lên phòng, Khúc Yên theo thói quen chọn vài món sau đó ngước lên hỏi Thẩm Tây Thừa ngồi đối diện, gọi món xong thì nhân viên cũng đi ra ngoài.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại anh và cô, sau đó Thẩm Tây Thừa đột nhiên hỏi :''Tiểu Yên..''
Chưa nói hết câu tiếng chuông di động anh đã vang lên, trong phút chốc lời đến bên môi lại bị đẩy vào trong. Khúc Yên thấy anh có gì đó muốn nói, như cô lại cười nhẹ một cái, cũng không muốn nghe cái gì, thúc giục anh nghe di động.
Anh nhíu mày nhìn tên người gọi, sau đó nhìn cô :''Là Lục Thành.''
Cô khó hiểu, nhíu mày nhìn anh :”Vâng?”
Anh lãnh đạm nhìn cô, xoay màn hình cho cô nhìn tên người gọi. Cô lại thấy rất buồn cười trước hành động này, trước đó khi cô còn quan tâm anh, thì một cuộc gọi giữa anh và Âu Cẩn Y đều không nhắc đến cho cô nghe. Đến khi cô thật sự không muốn biết ai gọi đến lại đưa cô xem.
Nếu là Âu Cẩn Y, liệu anh có đưa cô xem không? Nực cười, mười phần là không cho cô nghe rồi. Hoặc là ghi tên người gọi là nam, dù cô có nhìn cũng chẳng biết đó thật sự là ai.
Vạn lý do để che giấu, cô một lý do cũng không muốn vạch trần, càng lười quản.
Nam nhân này vốn ngay từ đầu không phải của cô, quản chi cho tốn sức.
Khúc Yên gật đầu :''Anh nghe đi. Công việc vẫn quan trọng hơn.''
Khúc Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, đến cả nhìn anh cũng không thèm nhìn.
Thẩm Tây Thừa nhận cuộc gọi nghe báo cáo của Lục Thành, đôi mắt vẫn nhìn Khúc Yên không rời, lâu lâu anh sẽ trả lời lại vài câu. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác sợ hãi không rõ ràng, đây là lần thứ hai sau lần gọi điện trước kia của cô, cái cảm giác này khác xa với cô của trước kia.
Mỗi lần hẹn gặp trước kia anh rất ít khi nghe cuộc gọi giữa chừng, nhưng mà nếu có cuộc gọi Khúc Yên liền sẽ bộc lộ thái độ không mấy vui vẻ. Lại còn hay bĩu môi bảo anh là thích công việc thế thì cứ yêu luôn công việc đó đi. Nhưng mà bây giờ lại khác, cô hiểu chuyện lại không giận dỗi. Cũng thông cảm lượng công việc của anh, cái cảm giác này không mang đến cho anh sự cảm khích khi được cô hiểu cho, ngược lại chính là sự bất an.
Mọi việc càng đi lệch con đường trước khi anh định sẵn, cô nhóc này yêu ghét đều thể hiện rõ trên mặt. Như thế này..là không còn đặt tâm vào anh nữa sao?
.
Anh vừa ngắt cuộc gọi Khúc Yên đã đụng nhẹ vào mu bàn tay anh, anh ngước lên nhìn cô, dịu dàng hỏi :''Sao thế?''
Khúc Yên xoa xoa gáy mình, hơi bất đắc dĩ nói :''Thật ra em định hết tháng này sẽ về Bắc Thành luôn. Sẽ không trở về chung cư, em muốn lấy lại chìa khoá với thẻ ra vào căn hộ, gần cuối tháng em sẽ trả lại cho chủ nhà.''
Anh nhíu mày :''Học kỳ em vẫn chưa kết thúc mà, trả rồi em ở đâu?''
Khúc Yên cũng thành thật nói :''Vài tuần nữa em cũng sẽ về Bắc Thành. Thầy giáo ghi tên em và vài bạn học học trao đổi ở mấy ngôi trường khác ở Bắc Thành. Trao đổi khoảng một tuần, cha em bảo cũng không cần ở đến chung cư nữa. Ông ấy có một căn biệt thự ở Đế Đô nên muốn em dọn đến đó. Anh có đem chìa khoá với thẻ phòng em không?''
Anh im lặng một hồi, chậm rãi lên tiếng :''Anh chưa nghe Ôn Thành Uy nhắc về chuyện này.” Anh nghiền ngẫm gương mặt cô, muốn tìm ra trên đó một chút dấu vết khác thường.
Nói xong cũng không thấy cô có biểu tình gì kì lạ, vẫn rất nghiêm túc nhìn anh.
Cô bĩu môi, nhẹ giọng nói :''Đàn ông tụi anh đúng là rắc rối, cái gì cũng cần bằng chứng mới tin.''
Khúc Yên bấm gì đó lên di động, sau đó đưa cho anh. Anh không nhanh không chậm ngước nhìn, nhận lấy di động của cô ánh mắt ảm đạm thản nhiên nhìn màn hình, ngón tay chạm vào di động, đúng thật là đoạn tin nhắn trên một nhóm học tập trong đội tuyển học sinh giỏi chứ không phải là ảnh chỉnh ghép, lúc này anh mới thu ánh mắt lại.
Thẩm Tây Thừa trả di động cho cô. Không nói gì lấy từ chiếc bóp da đắc tiền ra một chìa khoá và thẻ phòng, đẩy đến trước mặt cô.
Khúc Yên ngoài mặt không biểu tình gì, thế nhưng trái tim lại điên cuồng đập loạn. Cô không gấp gáp mà lấy đồ trên bàn để tránh bại lộ lời nói dối, thích thú cầm chìa khóa mà xoay xoay.
''Tiểu Yên, chúng ta nói rõ ràng vài chuyện đi.'' Anh nhìn đôi mắt đang chứa ý cười của cô, trầm giọng nói trước.
Khúc Yên ngay lập tức sáng mắt :''Được nha, anh nói cái gì em cũng sẽ nghe.''
Cô đem hai thứ đó để vào trong balo mình, sau đó nghiêm túc nhìn anh. Gật đầu nói :''Được rồi, anh có thể nói rồi.''
''Thật ra tấm ảnh chụp ở khách sạn là hiểu lầm, anh và cô ta không có quan hệ gì. Lần đó cô ta muốn bàn về hợp đồng cùng anh, cả quá trình chưa đến mười phút. Trong mười phút đó đều nói về công việc, sau khi hoàn tất thì anh rời xe vào khách sạn. Cùng khách sạn có lẽ là trùng hợp với lịch trình cô ta, sau đó anh ở phòng riêng. Rồi cũng không cùng cô ta ở cùng một chỗ.''
Khúc Yên nghe xong thì gật đầu như đã hiểu :'Vậy là em hiểu lầm anh rồi sao?''
''Ừ.'' Anh nhẹ nhàng nói.
Khúc Yên liếm liếm môi, cô im lặng bao lâu thì anh cũng quan sát cô bấy lâu. Bầu không khí trong phòng yên lặng đến kì lạ, biểu tình cô không kinh ngạc vì hiểu lầm Thẩm Tây Thừa, cũng không vui vẻ vì mọi chuyện đã được hoá giải. Cô cứ thế mà không nói gì.
''Em là..'' Cổ họng cô đột nhiên có cảm giác nghẹn ngào, từ từ bình ổn cảm xúc. Sau đó nhẹ nhàng hỏi lại :''Em là, lốp dự phòng của anh sao? Chính là cái dạng, vì cô đơn mà tìm đến?''
Giọng cô rất nhỏ, nhưng đối với cô những lời đó như đã lấy đi hết toàn bộ sức lực của mình, lời nói như biến thành từng cái gai nhọn, mỗi lần nói ra cổ họng đều cảm thấy đau đến mức muốn tuôn ra máu.
Đôi mày anh đột nhiên nhíu chặt lại, ánh mắt mang theo ý lạnh lẽo đến buốt da thịt, giọng anh như ngâm trong hầm băng lạnh lẽo :''Ý của em là sao?''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.