Chương 243: Em thật sự muốn tránh anh sao?
Thúy Liễu
24/09/2023
Đến khi cô vừa về đến Bắc Thành thì đã có cuộc gọi của Bạc Kiêu, anh ta bảo đã đến sân bay đón Khúc Yên.
Tìm kiếm một hồi cũng thấy cô, thế là cả hai cùng lên xe. Bạc Kiêu chở cô đến thẳng nhà mình.
Trên suốt đường đi Bạc Kiêu không hề nhắc gì đến Thẩm Tây Thừa, toàn hỏi đến về chuyện học tập của Khúc Yên. Thế nên cô sảng khoái cười rồi trả lời, cũng không khác lúc trước là mấy.
Chỉ là đôi mắt có chút ửng đỏ, màu đỏ rất nhạt, nhưng cũng không phải không nhìn ra. Da cô quá trắng sáng, ửng đỏ liền sẽ phát hiện ra ngay. Nhìn gương mặt có chút tiều tuỵ, tinh thần rất tĩnh lặng và trầm ổn, bớt một chút dáng vẻ bát nháo trước đây một chút.
Trên đường đi Bạc Kiêu có ghé trung tâm thương mại, cùng Khúc Yên đi vào trong mua không ít đồ. Hơn hai tiếng họ mới bước ra rồi lái xe đến Bạc Gia.
Khi đến nơi đã gần chín giờ sáng, đã gần hết nửa ngày rồi. Bạc Kiêu tháo dây đai, hỏi cô :''Đi đi về về đúng là có chút mệt, lại thêm học nhiều chắc hẳn càng mệt hơn.''
Khúc Yên cười khẽ :''Nay tâm lí phết đấy, có phải đây là những đặc điểm của người đã có bạn gái không vậy?''
Bạc Kiêu bị cô trêu chọc cũng không tức giận, nói :''Là do lâu ngày không gặp, sợ rằng cháu quên chú thôi.''
''Sẽ không.'' Nói xong cô mở cửa xe bước ra ngoài, trên vai xách balo và hai tay đều bận xách đồ.
Vừa đến cửa thì người làm đã ra chào hỏi Bạc Kiêu và cô, sau đó là nhận việc xách đồ vào trong nhà. Vừa ngẩn đầu lên đã thấy ánh mắt sâu thẳm không cảm xúc của Thẩm Tây Thừa đang nhìn chằm chằm cô.
Chưa đến năm giây, Khúc Yên như lơ đãng mà nhìn chỗ khác, sau đó là chạy tới chỗ cha mình, ngồi xuống cạnh ông. Ôn Thành Uy thấy cô yên tâm không ít, chỉ đi đón cô mà phải mất tận mất tiếng đồng hồ, tâm lí làm cha lại trổi dậy, ông xoa xoa đầu cô. Hỏi :''Có mệt không? Muốn ăn gì nào?''
Khúc Yên ôm lấy cánh tay cha làm nũng :''Cha..con thật nhớ cha quá đi.''
Ôn Thành Uy cười ôn hoà :''Sao đấy, tính nhõng nhẽo rồi sao? Mới gặp tuần trước cơ mà.''
Khúc Yên bĩu môi :''Chỉ cần xa cha có một chút thôi mà con đã không chịu nổi rồi.''
Ôn Thành Uy sao không nhận ra sự phớt lờ của Khúc Yên dành cho Thẩm Tây Thừa, ông có hỏi anh rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng anh im lặng không nói. Thấy vậy ông cũng không hỏi nhiều. Chuyện ai tự mà giải quyết.
Nhưng ông vẫn có chút kinh ngạc, một người có tính cách lạnh lùng, trầm ổn như Thẩm Tây Thừa lại thật sự cùng con gái ông yêu đương. Tính khí so ra vẫn có sự tương phản, không hợp nhau trong nói chuyện cũng là chuyện bình thường.
Bạc Kiêu từ ngoài vườn đem vào một rổ dâu tây mới hái xuống, đưa đến trước mặt Khúc Yên :''Cháu đem vào rửa đi.''
Vừa nhìn cô đã không nghĩ ngợi mà lập tức nhận lấy, đi vào nhà bếp gần cầu thang. Bạc Kiêu nhìn Thẩm Tây Thừa rồi hất cằm vào phòng bếp. Anh đặt tách trà xuống, thân người cao lớn đi vào phòng bếp.
Bạc Kiêu nhìn bóng lưng anh, cũng không nói gì ngồi vào ghế sofa.
Khúc Yên mở vòi nước, sau đó rửa kỹ từng trái một. Bỗng một bóng đen đổ xuống bồn rửa tay, hơi thở quen thuộc mát mẻ và mùi hương ấy lập tức ùa tới. Động tác tay cô hơi ngừng lại, sau đó rửa sơ qua rồi tắt nước.
Chưa đợi cô rửa xong thì anh đã cúi đầu ôm cô vào lòng, hai tay vòng qua eo cô, hơi thở mát lạnh của anh kề sát sau gáy cô, thấp giọng gọi :''Tiểu Yên..'' Khúc Yên nhắm mắt hít sâu một hơi rồi lau khô tay. Gỡ cánh tay anh xoay người muốn đi.
Thế nhưng cô càng gỡ cánh tay ai đó lại càng siết lại, đầu anh gục lên bả vai cô, Khúc Yên bực bội lên tiếng :''Buông ra đi, nói chuyện bằng miệng không phải tay.''
Ngược lại anh không buông ra, giằng co một lúc khiến cô phát cáu lên, trừng mắt tức giận với anh :''Thẩm Tây Thừa!''
Anh nhìn xuống gương mặt cô, thật sự rất nhớ gương mặt này, cũng nhớ mùi hương cô, cái gì cũng nhớ thế nhưng không tài nào tiếp cận được.
Anh có gọi điện nhưng cô cũng cự tuyệt nghe máy, anh có nhắn gì cô cũng không có ý trả lời. Đúng là thật sự là muốn tra tấn tinh thần của anh.
Ánh mắt anh có ý dịu dàng, lại vô cùng thoả mãn khi được ôm cô :''Hả?''
''Buông tay!''
''Không buông.''
''Em bảo anh buông!''
''Hết giận, anh liền buông.''
Khúc Yên trừng mắt với anh, xém tý nữa đã có tia lửa phóng ra. Thế nhưng từ đầu đến cuối anh đều nở nụ cười nhạt, anh gom sự dịu dàng ít ỏi của mình chỉ dành cho cô nhóc này, dù cô có nóng giận anh sẽ vẫn như trước đây vừa dung túng vừa cưng chiều cô.
Cô không rõ trong lòng mình là loại cảm xúc gì, rõ ràng muốn cuộc sống quay lại quỷ đạo như trước đây nhưng đầu óc vẫn không ngừng nhớ đến anh.
Sự rối ren ấy làm cô rất khó phân giải được, cô hít một hơi sâu, nhẹ giọng nói :''Buông em ra đi, có gì để lát rồi nói.''
Anh cười nhìn cô :''Thật không? Hay là lại tránh anh?''
Cô chớp chớp mắt nhìn xương vai xanh anh, gật đầu :''Ừ.''
Anh khom người, chống hai tay lên thành bếp :''Thật sự muốn tránh anh sao?''
Khúc Yên bị anh ép sát có chút không chịu nổi, cô cùng lắm chỉ cao đến giữa cằm anh, hơi thở quen thuộc lại một lần nữa làm cho tâm tư cô bắt đầu hỗn loạn. Cô không nói gì mà im lặng, từ chối trả lời.
Thấy cô không trả lời, chân mày tao nhã anh từ từ nhíu lại. Anh cúi đầu muốn hôn cô, thế nhưng chỉ còn rất gần nữa là đã chạm vào môi cô thì cô lại nghiêng đầu đi, kết quả môi anh chạm vào đôi má thơm mịn của cô.
Anh nhìn ra được sự phản kháng của cô, né tránh anh quá mức rõ ràng. Thẩm Tây Thừa cười nhạt, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt, đôi con ngươi sâu thẳm nheo lại.
Anh mổ vài cái lên má cô, sau đó giữ gáy từ từ hôn đến môi cô. Vừa chạm vào tâm trạng anh liền bay bổng, như đã gỡ được một cục đá trên người xuống.
Anh dùng lưỡi tách răng cô ra, tiến sâu vào trong, không có sự ghét bỏ mà lực hôn thô bạo lại cuồng nhiệt, thật sự không khác gì trước đây. Mấy tháng không tiếp xúc gần nhau giờ đột nhiên thân mật làm cô không thể tiếp nhận ngay lập tức, chân vô thức bủn rủn cả ra, anh dùng tay kia kéo cả người cô vào lòng mình, hôn càng lúc càng sâu, càng lúc càng không dứt ra được.
Anh buông ra hôn ngay lên cần cổ cô, thâm tình lại ôn nhu mút một cái. Thân thể cô mềm nhũn giờ lại càng thêm một trận tê dại, cảm giác vừa quen thuộc lại có chút xa lạ làm cô không cách nào làm quen được. Cả khuôn miệng cô giờ chỉ toàn là hương vị của anh, trên quần áo cũng có ám chút khí lạnh trên người anh.
Giọng nói từ dưới cổ cô khàn khàn lại nghe ra sự bất lực :''Nói anh nghe, ở trường có phải bạn em đã nói gì đó khiến em tức giận rồi không?''
Khúc Yên ngửa cổ thở hổn hển bị anh ép vào trong ngực, bàn tay cô chống lên cánh tay anh vô lực dựa vào.
Tìm kiếm một hồi cũng thấy cô, thế là cả hai cùng lên xe. Bạc Kiêu chở cô đến thẳng nhà mình.
Trên suốt đường đi Bạc Kiêu không hề nhắc gì đến Thẩm Tây Thừa, toàn hỏi đến về chuyện học tập của Khúc Yên. Thế nên cô sảng khoái cười rồi trả lời, cũng không khác lúc trước là mấy.
Chỉ là đôi mắt có chút ửng đỏ, màu đỏ rất nhạt, nhưng cũng không phải không nhìn ra. Da cô quá trắng sáng, ửng đỏ liền sẽ phát hiện ra ngay. Nhìn gương mặt có chút tiều tuỵ, tinh thần rất tĩnh lặng và trầm ổn, bớt một chút dáng vẻ bát nháo trước đây một chút.
Trên đường đi Bạc Kiêu có ghé trung tâm thương mại, cùng Khúc Yên đi vào trong mua không ít đồ. Hơn hai tiếng họ mới bước ra rồi lái xe đến Bạc Gia.
Khi đến nơi đã gần chín giờ sáng, đã gần hết nửa ngày rồi. Bạc Kiêu tháo dây đai, hỏi cô :''Đi đi về về đúng là có chút mệt, lại thêm học nhiều chắc hẳn càng mệt hơn.''
Khúc Yên cười khẽ :''Nay tâm lí phết đấy, có phải đây là những đặc điểm của người đã có bạn gái không vậy?''
Bạc Kiêu bị cô trêu chọc cũng không tức giận, nói :''Là do lâu ngày không gặp, sợ rằng cháu quên chú thôi.''
''Sẽ không.'' Nói xong cô mở cửa xe bước ra ngoài, trên vai xách balo và hai tay đều bận xách đồ.
Vừa đến cửa thì người làm đã ra chào hỏi Bạc Kiêu và cô, sau đó là nhận việc xách đồ vào trong nhà. Vừa ngẩn đầu lên đã thấy ánh mắt sâu thẳm không cảm xúc của Thẩm Tây Thừa đang nhìn chằm chằm cô.
Chưa đến năm giây, Khúc Yên như lơ đãng mà nhìn chỗ khác, sau đó là chạy tới chỗ cha mình, ngồi xuống cạnh ông. Ôn Thành Uy thấy cô yên tâm không ít, chỉ đi đón cô mà phải mất tận mất tiếng đồng hồ, tâm lí làm cha lại trổi dậy, ông xoa xoa đầu cô. Hỏi :''Có mệt không? Muốn ăn gì nào?''
Khúc Yên ôm lấy cánh tay cha làm nũng :''Cha..con thật nhớ cha quá đi.''
Ôn Thành Uy cười ôn hoà :''Sao đấy, tính nhõng nhẽo rồi sao? Mới gặp tuần trước cơ mà.''
Khúc Yên bĩu môi :''Chỉ cần xa cha có một chút thôi mà con đã không chịu nổi rồi.''
Ôn Thành Uy sao không nhận ra sự phớt lờ của Khúc Yên dành cho Thẩm Tây Thừa, ông có hỏi anh rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng anh im lặng không nói. Thấy vậy ông cũng không hỏi nhiều. Chuyện ai tự mà giải quyết.
Nhưng ông vẫn có chút kinh ngạc, một người có tính cách lạnh lùng, trầm ổn như Thẩm Tây Thừa lại thật sự cùng con gái ông yêu đương. Tính khí so ra vẫn có sự tương phản, không hợp nhau trong nói chuyện cũng là chuyện bình thường.
Bạc Kiêu từ ngoài vườn đem vào một rổ dâu tây mới hái xuống, đưa đến trước mặt Khúc Yên :''Cháu đem vào rửa đi.''
Vừa nhìn cô đã không nghĩ ngợi mà lập tức nhận lấy, đi vào nhà bếp gần cầu thang. Bạc Kiêu nhìn Thẩm Tây Thừa rồi hất cằm vào phòng bếp. Anh đặt tách trà xuống, thân người cao lớn đi vào phòng bếp.
Bạc Kiêu nhìn bóng lưng anh, cũng không nói gì ngồi vào ghế sofa.
Khúc Yên mở vòi nước, sau đó rửa kỹ từng trái một. Bỗng một bóng đen đổ xuống bồn rửa tay, hơi thở quen thuộc mát mẻ và mùi hương ấy lập tức ùa tới. Động tác tay cô hơi ngừng lại, sau đó rửa sơ qua rồi tắt nước.
Chưa đợi cô rửa xong thì anh đã cúi đầu ôm cô vào lòng, hai tay vòng qua eo cô, hơi thở mát lạnh của anh kề sát sau gáy cô, thấp giọng gọi :''Tiểu Yên..'' Khúc Yên nhắm mắt hít sâu một hơi rồi lau khô tay. Gỡ cánh tay anh xoay người muốn đi.
Thế nhưng cô càng gỡ cánh tay ai đó lại càng siết lại, đầu anh gục lên bả vai cô, Khúc Yên bực bội lên tiếng :''Buông ra đi, nói chuyện bằng miệng không phải tay.''
Ngược lại anh không buông ra, giằng co một lúc khiến cô phát cáu lên, trừng mắt tức giận với anh :''Thẩm Tây Thừa!''
Anh nhìn xuống gương mặt cô, thật sự rất nhớ gương mặt này, cũng nhớ mùi hương cô, cái gì cũng nhớ thế nhưng không tài nào tiếp cận được.
Anh có gọi điện nhưng cô cũng cự tuyệt nghe máy, anh có nhắn gì cô cũng không có ý trả lời. Đúng là thật sự là muốn tra tấn tinh thần của anh.
Ánh mắt anh có ý dịu dàng, lại vô cùng thoả mãn khi được ôm cô :''Hả?''
''Buông tay!''
''Không buông.''
''Em bảo anh buông!''
''Hết giận, anh liền buông.''
Khúc Yên trừng mắt với anh, xém tý nữa đã có tia lửa phóng ra. Thế nhưng từ đầu đến cuối anh đều nở nụ cười nhạt, anh gom sự dịu dàng ít ỏi của mình chỉ dành cho cô nhóc này, dù cô có nóng giận anh sẽ vẫn như trước đây vừa dung túng vừa cưng chiều cô.
Cô không rõ trong lòng mình là loại cảm xúc gì, rõ ràng muốn cuộc sống quay lại quỷ đạo như trước đây nhưng đầu óc vẫn không ngừng nhớ đến anh.
Sự rối ren ấy làm cô rất khó phân giải được, cô hít một hơi sâu, nhẹ giọng nói :''Buông em ra đi, có gì để lát rồi nói.''
Anh cười nhìn cô :''Thật không? Hay là lại tránh anh?''
Cô chớp chớp mắt nhìn xương vai xanh anh, gật đầu :''Ừ.''
Anh khom người, chống hai tay lên thành bếp :''Thật sự muốn tránh anh sao?''
Khúc Yên bị anh ép sát có chút không chịu nổi, cô cùng lắm chỉ cao đến giữa cằm anh, hơi thở quen thuộc lại một lần nữa làm cho tâm tư cô bắt đầu hỗn loạn. Cô không nói gì mà im lặng, từ chối trả lời.
Thấy cô không trả lời, chân mày tao nhã anh từ từ nhíu lại. Anh cúi đầu muốn hôn cô, thế nhưng chỉ còn rất gần nữa là đã chạm vào môi cô thì cô lại nghiêng đầu đi, kết quả môi anh chạm vào đôi má thơm mịn của cô.
Anh nhìn ra được sự phản kháng của cô, né tránh anh quá mức rõ ràng. Thẩm Tây Thừa cười nhạt, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt, đôi con ngươi sâu thẳm nheo lại.
Anh mổ vài cái lên má cô, sau đó giữ gáy từ từ hôn đến môi cô. Vừa chạm vào tâm trạng anh liền bay bổng, như đã gỡ được một cục đá trên người xuống.
Anh dùng lưỡi tách răng cô ra, tiến sâu vào trong, không có sự ghét bỏ mà lực hôn thô bạo lại cuồng nhiệt, thật sự không khác gì trước đây. Mấy tháng không tiếp xúc gần nhau giờ đột nhiên thân mật làm cô không thể tiếp nhận ngay lập tức, chân vô thức bủn rủn cả ra, anh dùng tay kia kéo cả người cô vào lòng mình, hôn càng lúc càng sâu, càng lúc càng không dứt ra được.
Anh buông ra hôn ngay lên cần cổ cô, thâm tình lại ôn nhu mút một cái. Thân thể cô mềm nhũn giờ lại càng thêm một trận tê dại, cảm giác vừa quen thuộc lại có chút xa lạ làm cô không cách nào làm quen được. Cả khuôn miệng cô giờ chỉ toàn là hương vị của anh, trên quần áo cũng có ám chút khí lạnh trên người anh.
Giọng nói từ dưới cổ cô khàn khàn lại nghe ra sự bất lực :''Nói anh nghe, ở trường có phải bạn em đã nói gì đó khiến em tức giận rồi không?''
Khúc Yên ngửa cổ thở hổn hển bị anh ép vào trong ngực, bàn tay cô chống lên cánh tay anh vô lực dựa vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.