Chương 363: Giai đoạn mang thai
Thúy Liễu
13/01/2024
Quá trình phục hồi vết thương của anh diễn ra nhanh hơn cô
dự đoán, hơn một tuần sau Thẩm Tây Thừa đã xuất hiện, thấy anh cũng đã từ từ bình phục lại nhóm Ôn Thành Uy cũng căn dặn mọi thứ, cuối cùng thì trở về Trung Quốc trước.
Khúc Yên cũng có ý định trở về Trung Quốc. Nào ngờ Thẩm Tây Thừa không nói gì, giữ tay cô lại, cúi đầu thì thầm vào tai cô:’‘Ở lại đây vài hôm, đợi anh xử lý xong công chuyện về cũng không muộn.’’
Thẩm Tây Thừa đưa cô lại về khách sạn, đem cô đặt ngồi xuống sofa, vén tóc cô ra sau tai rồi lại thận trọng nhắc nhở:’‘Nếu thấy đói cứ gọi đồ ăn, vệ sĩ bên ngoài kiểm ra rồi sẽ mang vào cho em. Nghe rõ chưa?’’
Khúc Yên nghe thế gật gật đầu, sau khi anh ra khỏi cửa cô cũng ngáp một cái, chậm rãi lên giường rồi ngủ một giấc dài.
Bên phía Thẩm Tây Thừa, chiếc xe màu đen lái đến trước cửa một toà dinh thự mà Thẩm Tây Thừa đã mua ngay sau khi anh tỉnh lại.
Desi thuật lại toàn bộ sự việc cho anh nghe, cũng nói trong thời gian đó tâm lí của Khúc Yên bất ổn thế nào. Hầu như đều ở trong phòng bệnh chăm sóc anh một bước cũng không rời.
Anh bước vào trong dinh thự, đi vào một căn phòng trên tầng bốn. Mở cửa bước vào.
Mùi máu tanh nồng sộc vào mũi, trên sàn nhà không ít vết máu, màu đỏ của máu cũng đã từ từ khô rồi sẩm tối, có một người đàn ông trên người đầy thương tích. Vết máu cũng đã khô lại, nhưng miệng vết thương hầu như đã bị nhiễm trùng mà sưng tấy lên. Quần áo đã biến thành hình thù không còn nhận ra, tóc hắn ướt đẫm, dính vào trên mặt.
Bộ dạng chật vật thê thảm, đã sớm không còn nhìn ra hắn là ai.
Hắn yếu ớt ngước lên, hơi thở lúc có lúc không chợt ngừng lại. Đôi đồng tử co giãn nhìn Thẩm Tây Thừa. Giọng hắn khàn đặc, khó tin cất tiếng:’‘Mày…Bộ dạng tao…khiến mày…hài lòng…?’’
Thẩm Tây Thừa lạnh lẽo nhìn Lâm Quáng, sau đó lại cất giọng trầm trầm:’‘Đám còn lại đã tóm được chưa?’’
Dù anh vẫn đang nhìn Lâm Quáng bị trói dưới sàn nhà, nhưng lại đang nói chuyện với Desi đang đứng cách đó không xa.
Desi nhìn anh, nghiêm nghị nói:’‘Ông Thẩm, tất cả khu vực lãnh địa ở Myanmar chúng ta dùng chất nổ tiêu diệt hết, còn những người kịp thời chạy thoát chúng tôi đã bao vây và cũng đã tóm được.’’
Ánh mắt Thẩm Tây Thừa lạnh câm:’‘Vậy, cứ giao cho cảnh sát đi. Cả đóng chất cấm đó cũng giao hết cho họ xử lý.’’
Desi nhận lệnh, nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Không gian bốn bề đều yên tĩnh, chỉ còn lại Thẩm Tây Thừa và Lâm Quáng.
Ánh mắt Lâm Quáng trở nên đỏ ngầu, không ngờ…thuộc hạ và anh em hắn đã bị Thẩm Tây Thừa nắm trong lòng bàn tay. Chả trách, hắn ở đây đợi lâu như vậy, vẫn chưa ai đánh úp rồi cứu hắn ra ngoài.
Những lô hàng của hắn, khối tài sản mà hắn lao tâm tổn trí suốt thời gian qua đều không cánh mà bay mất rồi.
Lâm Quáng uất hận nhìn anh:’‘Vì sao…?’’
Thẩm Tây Thừa bước đến ngồi xuống ghế sofa, chân dài vắt chéo, đôi chân mày kiếm sắc bén lại lười biếng, đường nét quai hàm anh tuấn hoàn hảo, đôi mắt đen sâu thẳm lại tràn ra sự nguy hiểm:’‘Mày nên biết sau bao nhiêu chuyện mày làm với vợ tao thì chắc chắn mày đã không còn cơ hội sống. Tao chưa giết mày là do tao không muốn mày chết quá dễ dàng, chứ không phải là sẽ không giết mày.’’ Giọng anh trầm lạnh:’‘Tao bắt mày phải trả giá đắt.’’
Con đường mà Desi cho nổ Thẩm Tây Thừa đã dùng tiền xây lại, bây giờ chỗ đó đang tiến hành quá trình tu sửa để làm thành con đường dành cho xe cộ lưu thông.
Thẩm Tây Thừa trở về khách sạn đã là nửa đêm, bước chân Thẩm Tây Thừa ổn định lại nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, đi đến ngồi xuống mép giường nhìn Khúc Yên đang ngủ say ngoan ngoãn như chú thỏ con.
Thẩm Tây Thừa vô thức đưa tay sờ lên bụng cô, nhìn vẫn không có gì thay đổi, vòng eo vẫn nhỏ nhắn thon gọn bằng một cái ôm. Thế mà bên trong đã có một sự sống mới được hình thành.
Đôi mắt anh đen láy tĩnh mịch, đường cong bên khoé môi vô thức cong lên.
Những tháng đầu cô mang thai, Thẩm Tây Thừa chăm bón cô rất kỹ, lượng công việc anh cũng đem về dinh thự mà xử lý. Mỗi ngày anh đều sẽ gọt trái cây, pha cho cô sáng chiều một ly sữa. May mắn là sau đó vài tuần tiếp Khúc Yên không bị hành ốm nghén trong quá trình mang thai, được Thẩm Tây Thừa chăm sóc từng bữa ăn mà bây giờ gương mặt cô không những không mệt mỏi do mang thai mà còn có một chút hồng hào trắng nõn.
Thím Trương nhìn Ông Bà chủ tình cảm nồng thắm vậy cũng cảm thấy vui vẻ lây. Ngôi nhà lại đặc biệt có chút hơi ấm ngọt ngào.
Mỗi lần cô chơi game hoặc là ham chơi di động khi đến giờ cơm đều là anh tự tay bón cơm cho cô, cũng không khó chịu khi đút cô ăn, miễn là cô chịu ăn, còn lại anh hoàn toàn không để ý.
Ngoại trừ bà chủ ghét mùi tanh của cá ra thì những món còn lại bà chủ đều sẽ ăn được.
Sợ cô lạnh chân, đi đứng trơn trượt mà anh đã sai người lót thẳm lông hết toàn bộ căn dinh thự, từ trong ra ngoài đều chắc chắn để khong có bất kì sơ xuất nào xảy ra.
Thím Trương nhận ra rằng, từ ngày cưới bà chủ về thì ông chủ đã đi làm về sớm hơn, về đến dinh thự còn phải trông chừng thêm một cô con gái.
Bà chủ lâu lâu lại tìm cách trêu chọc ông chủ, lại lâu lâu còn buồn chán mà bật khóc, khi đó ông chủ chỉ biết âm thầm thở dài, chở bà chủ ra ngoài ngắm cảnh.
Vào một ngày của tháng sáu, lúc này Khúc Yên đã bầu được năm tháng. Bụng đã bắt đầu có thay đổi mà to lên, phong cách ăn mặc cũng đã là những chiếc váy dài rộng rãi thoải mái, da mặt Khúc Yên được anh chăm sóc rất tốt, đều sẽ dùng những thứ tốt lành mạnh mà thoa cho cô.
Từ lúc mang thai cô luôn không bị áp lực cái gì cả, tinh thần luôn thoải mái. Tóc không thoải mái thì có Thẩm Tây Thừa gội, chân lạnh thì có do Thẩm Tây Thừa mang tất, nhứt lưng thì có Thẩm Tây Thừa xoa. Có lần quá nửa đêm Thím Trương còn nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, lén lút nhìn thì thấy Ông chủ đang đứng trong gian bếp, loay hoay nấu đồ ăn, còn Bà chủ thì trên người mặc chiếc áo khoác giữ ấm, ngồi trên ghế nhàm chán lắc lắc chân.
Khúc Yên thấy bóng đen đang lấp ló ngoài cửa, nhìn thấy Thím Trương Khúc Yên cười tươi rạng rỡ với bà.
Gương mặt luôn tràn đầy sức sống, tươi sáng lại vui vẻ.
dự đoán, hơn một tuần sau Thẩm Tây Thừa đã xuất hiện, thấy anh cũng đã từ từ bình phục lại nhóm Ôn Thành Uy cũng căn dặn mọi thứ, cuối cùng thì trở về Trung Quốc trước.
Khúc Yên cũng có ý định trở về Trung Quốc. Nào ngờ Thẩm Tây Thừa không nói gì, giữ tay cô lại, cúi đầu thì thầm vào tai cô:’‘Ở lại đây vài hôm, đợi anh xử lý xong công chuyện về cũng không muộn.’’
Thẩm Tây Thừa đưa cô lại về khách sạn, đem cô đặt ngồi xuống sofa, vén tóc cô ra sau tai rồi lại thận trọng nhắc nhở:’‘Nếu thấy đói cứ gọi đồ ăn, vệ sĩ bên ngoài kiểm ra rồi sẽ mang vào cho em. Nghe rõ chưa?’’
Khúc Yên nghe thế gật gật đầu, sau khi anh ra khỏi cửa cô cũng ngáp một cái, chậm rãi lên giường rồi ngủ một giấc dài.
Bên phía Thẩm Tây Thừa, chiếc xe màu đen lái đến trước cửa một toà dinh thự mà Thẩm Tây Thừa đã mua ngay sau khi anh tỉnh lại.
Desi thuật lại toàn bộ sự việc cho anh nghe, cũng nói trong thời gian đó tâm lí của Khúc Yên bất ổn thế nào. Hầu như đều ở trong phòng bệnh chăm sóc anh một bước cũng không rời.
Anh bước vào trong dinh thự, đi vào một căn phòng trên tầng bốn. Mở cửa bước vào.
Mùi máu tanh nồng sộc vào mũi, trên sàn nhà không ít vết máu, màu đỏ của máu cũng đã từ từ khô rồi sẩm tối, có một người đàn ông trên người đầy thương tích. Vết máu cũng đã khô lại, nhưng miệng vết thương hầu như đã bị nhiễm trùng mà sưng tấy lên. Quần áo đã biến thành hình thù không còn nhận ra, tóc hắn ướt đẫm, dính vào trên mặt.
Bộ dạng chật vật thê thảm, đã sớm không còn nhìn ra hắn là ai.
Hắn yếu ớt ngước lên, hơi thở lúc có lúc không chợt ngừng lại. Đôi đồng tử co giãn nhìn Thẩm Tây Thừa. Giọng hắn khàn đặc, khó tin cất tiếng:’‘Mày…Bộ dạng tao…khiến mày…hài lòng…?’’
Thẩm Tây Thừa lạnh lẽo nhìn Lâm Quáng, sau đó lại cất giọng trầm trầm:’‘Đám còn lại đã tóm được chưa?’’
Dù anh vẫn đang nhìn Lâm Quáng bị trói dưới sàn nhà, nhưng lại đang nói chuyện với Desi đang đứng cách đó không xa.
Desi nhìn anh, nghiêm nghị nói:’‘Ông Thẩm, tất cả khu vực lãnh địa ở Myanmar chúng ta dùng chất nổ tiêu diệt hết, còn những người kịp thời chạy thoát chúng tôi đã bao vây và cũng đã tóm được.’’
Ánh mắt Thẩm Tây Thừa lạnh câm:’‘Vậy, cứ giao cho cảnh sát đi. Cả đóng chất cấm đó cũng giao hết cho họ xử lý.’’
Desi nhận lệnh, nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Không gian bốn bề đều yên tĩnh, chỉ còn lại Thẩm Tây Thừa và Lâm Quáng.
Ánh mắt Lâm Quáng trở nên đỏ ngầu, không ngờ…thuộc hạ và anh em hắn đã bị Thẩm Tây Thừa nắm trong lòng bàn tay. Chả trách, hắn ở đây đợi lâu như vậy, vẫn chưa ai đánh úp rồi cứu hắn ra ngoài.
Những lô hàng của hắn, khối tài sản mà hắn lao tâm tổn trí suốt thời gian qua đều không cánh mà bay mất rồi.
Lâm Quáng uất hận nhìn anh:’‘Vì sao…?’’
Thẩm Tây Thừa bước đến ngồi xuống ghế sofa, chân dài vắt chéo, đôi chân mày kiếm sắc bén lại lười biếng, đường nét quai hàm anh tuấn hoàn hảo, đôi mắt đen sâu thẳm lại tràn ra sự nguy hiểm:’‘Mày nên biết sau bao nhiêu chuyện mày làm với vợ tao thì chắc chắn mày đã không còn cơ hội sống. Tao chưa giết mày là do tao không muốn mày chết quá dễ dàng, chứ không phải là sẽ không giết mày.’’ Giọng anh trầm lạnh:’‘Tao bắt mày phải trả giá đắt.’’
Con đường mà Desi cho nổ Thẩm Tây Thừa đã dùng tiền xây lại, bây giờ chỗ đó đang tiến hành quá trình tu sửa để làm thành con đường dành cho xe cộ lưu thông.
Thẩm Tây Thừa trở về khách sạn đã là nửa đêm, bước chân Thẩm Tây Thừa ổn định lại nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, đi đến ngồi xuống mép giường nhìn Khúc Yên đang ngủ say ngoan ngoãn như chú thỏ con.
Thẩm Tây Thừa vô thức đưa tay sờ lên bụng cô, nhìn vẫn không có gì thay đổi, vòng eo vẫn nhỏ nhắn thon gọn bằng một cái ôm. Thế mà bên trong đã có một sự sống mới được hình thành.
Đôi mắt anh đen láy tĩnh mịch, đường cong bên khoé môi vô thức cong lên.
Những tháng đầu cô mang thai, Thẩm Tây Thừa chăm bón cô rất kỹ, lượng công việc anh cũng đem về dinh thự mà xử lý. Mỗi ngày anh đều sẽ gọt trái cây, pha cho cô sáng chiều một ly sữa. May mắn là sau đó vài tuần tiếp Khúc Yên không bị hành ốm nghén trong quá trình mang thai, được Thẩm Tây Thừa chăm sóc từng bữa ăn mà bây giờ gương mặt cô không những không mệt mỏi do mang thai mà còn có một chút hồng hào trắng nõn.
Thím Trương nhìn Ông Bà chủ tình cảm nồng thắm vậy cũng cảm thấy vui vẻ lây. Ngôi nhà lại đặc biệt có chút hơi ấm ngọt ngào.
Mỗi lần cô chơi game hoặc là ham chơi di động khi đến giờ cơm đều là anh tự tay bón cơm cho cô, cũng không khó chịu khi đút cô ăn, miễn là cô chịu ăn, còn lại anh hoàn toàn không để ý.
Ngoại trừ bà chủ ghét mùi tanh của cá ra thì những món còn lại bà chủ đều sẽ ăn được.
Sợ cô lạnh chân, đi đứng trơn trượt mà anh đã sai người lót thẳm lông hết toàn bộ căn dinh thự, từ trong ra ngoài đều chắc chắn để khong có bất kì sơ xuất nào xảy ra.
Thím Trương nhận ra rằng, từ ngày cưới bà chủ về thì ông chủ đã đi làm về sớm hơn, về đến dinh thự còn phải trông chừng thêm một cô con gái.
Bà chủ lâu lâu lại tìm cách trêu chọc ông chủ, lại lâu lâu còn buồn chán mà bật khóc, khi đó ông chủ chỉ biết âm thầm thở dài, chở bà chủ ra ngoài ngắm cảnh.
Vào một ngày của tháng sáu, lúc này Khúc Yên đã bầu được năm tháng. Bụng đã bắt đầu có thay đổi mà to lên, phong cách ăn mặc cũng đã là những chiếc váy dài rộng rãi thoải mái, da mặt Khúc Yên được anh chăm sóc rất tốt, đều sẽ dùng những thứ tốt lành mạnh mà thoa cho cô.
Từ lúc mang thai cô luôn không bị áp lực cái gì cả, tinh thần luôn thoải mái. Tóc không thoải mái thì có Thẩm Tây Thừa gội, chân lạnh thì có do Thẩm Tây Thừa mang tất, nhứt lưng thì có Thẩm Tây Thừa xoa. Có lần quá nửa đêm Thím Trương còn nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, lén lút nhìn thì thấy Ông chủ đang đứng trong gian bếp, loay hoay nấu đồ ăn, còn Bà chủ thì trên người mặc chiếc áo khoác giữ ấm, ngồi trên ghế nhàm chán lắc lắc chân.
Khúc Yên thấy bóng đen đang lấp ló ngoài cửa, nhìn thấy Thím Trương Khúc Yên cười tươi rạng rỡ với bà.
Gương mặt luôn tràn đầy sức sống, tươi sáng lại vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.