Chương 257: Không nháo loạn, cũng không khóc lóc
Thúy Liễu
07/10/2023
Nơi Phó Trầm dẫn cô đến thế nhưng lại là một trung tâm trò chơi rất lớn, Khúc Yên mơ hồ nhớ mình từng đi qua con đường này, ngoài ra không quá
để ý đến xung quanh.
Cả hai vào trong cửa chính, vừa bước vào cô đã choáng ngợp với khung cảnh bên trong, ở đây có thể nhìn hết cả trung tâm mua sắm, thế nhưng tầng họ đang đứng hai bên đều là được chắn một tấm lưới, những đứa trẻ đang chơi ở trong cùng phụ huynh trông chừng.
Tầng hai và tầng ba chính là tầng mua sắm phụ kiện cùng quần áo.
Tầng bốn là khu ăn uống cùng nơi vui chơi cho người lớn.
Dù đã khuya nhưng vẫn còn rất đông người, gương mặt đều là dáng vẻ háo hứng cùng vui vẻ, cô nhìn thôi cũng đã vui vẻ không ít.
Phó Trầm nhìn đôi mắt ẩn ý cười của cô cũng bất giác cong khoé môi, sau đó chớp mắt khôi phục lại dáng vẻ như cũ, kéo lấy cánh tay cô:''Đi thôi, tầng này là tầng con nít, tầng bốn mới là khu dành cho người lớn chơi.''
Khúc Yên bị cậu ấy kéo đi lên thang cuốn, rất nhanh hai bóng người đã hoà vào dòng người đông đúc ở đây.
Hôm nay là lần đầu tiên cô vui vẻ nhất trong hai tháng gần đây, cũng là lần đầu tiên cô bị người khác chê thậm tệ về trình độ chơi game của mình. Đua xe thì không giỏi, bắn súng không hay, gắp gấu bông lại càng không được.
Lần đầu tiên cô bắt đầu suy nghĩ lại về độ hoàn hảo của mình. Bắt đầu cảm thấy chính cô có vô số nhược điểm, liếc mắt nhìn Phó Trầm đang đứng đó nhìn mình với nụ cười tươi tắn.
Cô hâm doạ nói:''Tôi cảnh cáo cậu, chuyện hôm nay không được nói với bất kì ai. Nếu không, tôi sẽ cho cậu phải trả giá.''
Cậu ấy nhếch khoé môi, nhìn cô với ánh mắt kiêu ngạo:''Nói ra lại bẩn miệng tôi.''
Cô nhìn cậu ta một lúc, sau đó lấy hai đồng xu khác nhét vào máy gắp thú. Bắt đầu chiến lược gắp thú lần ba.
Phó Trầm nhìn bờ vai mảnh mai và góc nghiên của cô, đúng là nếu cô nhuộm tóc vàng thì sẽ không ai nghi ngờ đến xuất thân cô là người nước ngoài. Nhưng đôi mắt hoa đào và nốt ruồi dưới đuôi mắt đặc biệt điểm theo sự quyến rũ cuốn hút, càng nhìn càng không thấy điểm nào xấu.
Cậu ta đút tay vào túi quần, nghiền ngẫm suy nghĩ. Một cô gái gia thế tốt, học lực đứng top trường, gương mặt lại xinh đẹp..nhìn là đã thấy không có điểm nào để chê, thế nhưng lại bị cắm sừng?
Nếu ngược lại là cậu ta..e rằng sẽ là chuyện khác.
Quả là không phụ sự kì vọng của mười phần tinh lực của cô, đều không gắp được con nào. Cô nhìn hai đồng xu cuối cùng, đôi mắt nhíu lại như đang suy nghĩ. Quay người nhìn lại với Phó Trầm, giao hai đồng xu ra:''Này, thấy cậu đứng đợi tôi nãy giờ nên tôi thưởng cho cậu đấy.''
Phó Trầm cười một cái, nhận lấy hai xu cuối cùng. Vài phút sau, cậu ta ném cho cô một con vịt vàng. Khúc Yên nhìn con vịt trong lòng mình, sau đó đưa lại cho cậu ta.
Cô lộ vẻ cam chịu:''Tôi là nhường sự may mắn duy nhất cho cậu, không cần đem thú bông cảm tạ tôi đâu.'' Nói xong cô quay lưng rời đi.
Phó Trầm nhìn chú vịt trên tay mình, bật ra một tiếng cười trầm thấp cất bước theo sau cô.
Phó Trầm và cô đi đến khu ăn uống trên cùng, gọi vài món chiên gán rồi ngồi xuống một bàn còn trống. Trong lúc Khúc Yên cầm di động gọi món thì nghe giọng của Phó Trầm.
''Gia đình cậu rất dễ sao? Gần mười giờ rồi không thấy gọi cậu về.''
Khúc Yên tắt di động:''Cha tôi ở Bắc Thành, mẹ tôi ở Mỹ. Ngăn làm sao được.''
''Cậu sống với mẹ à?'' Cậu nghi ngờ hỏi.
''Sao lại hỏi vấn đề này?'' Cô nhíu mày.
Lúc này đồ ăn cả hai gọi đã được mang ra, cuộc trò chuyện trì hoãn đôi chút. Sau khi người phục vụ đi thì Phó Trầm như đùa như thật nói:''Tuỳ tiện hỏi thôi, thấy một đại tiểu thư như cậu mà có cha mẹ đều là trong giới kinh doanh đúng là có chút gò bó.''
Khúc Yên nhìn hai phần đùi gà của mình, cầm lên một cái chấm tương cà, cười cười:''Đúng là thật sự có chút gò bó, từ khi về Trung tôi mới thoải mái như thế này.''
Phó Trầm thâm trầm nhìn cô gái ngồi đối diện đang ăn uống ngon lành, đôi má trắng nõn cũng căng lên vì nhét đầy đồ ăn, trong vô cùng đáng yêu.
Cô trở về căn hộ của mình đã gần mười giờ rưỡi, vừa vào nhà đã nhìn thấy Thất Thất chạy ra đón tiếp. Khúc Yên nhanh chóng vào trong nhà xé một cái đùi gà gán cho Thất Thất, nhìn nó ăn ngon lành cô cũng cảm thấy trái tim mình như được sưởi ấm vì sự đáng yêu của nó.
Cảm thấy trong túi mình có gì đó cộm cộm, cô lấy ra thì là chiếc bút ghi âm, bỗng sắc mặt trầm xuống rất nhiều. Trong lúc cô mân mê chiếc bút thì điện thoại cô lại đổ chuông.
Là Thẩm Tây Thừa.
Để xem nào, là Âu Cẩn Y nói lại gì đó nên muốn trách móc cô sao? Sợ cô gây khó dễ cho tình đầu anh? Hay là cảnh cáo cô đừng bén mảng đến Âu Cẩn Y nhỉ? Haiz, có chút khó đoán.
Khúc Yên lạnh nhạt nhìn màn hình, ngón tay không nhanh không chậm nhấc máy. Cô nhẹ giọng hỏi:''Alo? Có gì không vậy?''
Từ hôm cô gọi điện khóc lóc đến nay chỉ mới qua hai ngày, trước khi xảy ra sự tình đó cô luôn biết anh bận nên vẫn luôn nhắn tin cho anh trước. Mỗi lần anh xong một cuộc họp hoặc buổi tiệc tối trên di động đều có hiện thị tin nhắn của cô. Thế nhưng giờ sau cuộc gọi đêm khuya ấy đã thay đổi hoàn toàn.
Cô không còn gọi điện, đến cả tin nhắn cũng không thèm gửi cho anh. Lúc trước anh không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng đột nhiên cô không nhắn tin cho mình, trong lòng cứ có cảm thấy khó chịu cùng mất mát.
Bên đầu giây kia ít lặng đôi chút, giọng đàn ông trầm thấp hơi khàn khàn vang lên:''Không có gì không được gọi sao?''
Thẩm Tây Thừa vừa xong buổi tiệc rượu ở thành phố, đang trên đường trở về khách sạn. Thế nhưng anh hôm nay lại nhớ sự việc vài hôm trước, lại nhớ cuộc gọi đêm của cô mà không kiềm ấn số muốn gọi cho Khúc Yên, nhưng kinh ngạc nhất là lần này cô lại quá đỗi yên tĩnh, cứ như không có chuyện gì xảy ra, không nháo loạn như lần trước, không khóc lóc trách móc anh, sự tương phản quá mức rõ ràng, trong lòng anh dâng lên một chút ngờ vực cùng hơi lo lắng, vì thế trong giây đầu tiên vì sững sờ mà quên luôn phải trả lời cô như thế nào.
Khúc Yên xoa xoa cổ:''Nếu anh mệt cứ nghĩ ngơi đi, một người như anh gánh nặng rất lớn, gọi cho em cũng không giúp anh hết mệt mỏi hơn đâu. Thay vào đó làm những điều mình cho là thoải mái hơn đi.''
''Vẫn còn giận anh sao?' Anh nhìn phong cảnh lướt nhanh ngoài cửa sổ, ánh mắt lãnh đạm lại lạnh nhạt.
''Không. Tây Thừa à, anh bận như thế nên không cần phải gọi điện cho em thường xuyên đâu.''
Anh im lặng một lúc đâu, anh nhận ra từng lời lẽ cô nói đều có ngụ ý sâu xa, giọng nói tuy vẫn là Khúc Yên anh yêu nhưng cũng không giống như cô. Tự nhiên nhưng có phần xa cách, anh nheo ấn đường của mình.
''Anh không bận.''
''À, không bận thì không bận. Nghỉ ngơi nhiều một chút, sức khoẻ vẫn quan trọng nhất.''
Trước đó..sau những lời nói đó điều là những lời dặn dò ép anh phải thực hiện, ví dụ như “nếu anh không ăn uống, mất một miếng thịt nào thì em sẽ đánh anh” hoặc là “nếu anh không chăm sóc sức khoẻ tốt thì em sẽ rất đau lòng, đặc biệt đau lòng đó nha.”
Thế nhưng, từng chút từng chút một đang dần biến mất, mắt thường dù vẫn nhìn ra nhưng tốc độ biến mất nhanh đến chóng mặc. Cả hai trước kia không có nhiều cuộc cãi vả nào, anh bận rộn, cô sẽ nhắn tin dặn dò. Thế nhưng gần đây cả cô và anh đều ở trong tâm trạng khó chịu cùng bức bối, nói chuyện tuy ít nhưng cãi vã lại nhiều, hai phần ba câu chuyện của họ đều liên quan đến Âu Cẩn Y. Từ đó mâu thuẫn này chưa giải quyết đã có vô số thứ khác lại xuất hiện, vừa xuất hiện, là đã đau đầu không thể nói qua loa hai ba câu.
Thẩm Tây Thừa thở ra một hơi, lạnh lùng hỏi cô:''Em đã ba ngày không chủ động nhắn tin cho anh.''
''Tây Thừa à, em biết anh bận, nên em cũng không có tư cách làm phiền.''
Anh lạnh lùng nói:''Có tư cách.''
Khúc Yên đột nhiên kinh ngạc quên luôn cả lời mình đang nói, sau đó lại tự bật cười. Tự cười chính bản thân mình quá mức ngu ngốc, dù đã có Âu Cẩn Y nhưng lại vẫn không chịu nói rõ mọi chuyện với cô. Cứ để cô u mê mù quáng mà đau khổ trong tình cảm này.
Khúc Yên ngã người ngồi trên sofa, dùng tay che lấy mắt mình:''Anh nghĩ thế sao? À mà thôi, giờ cũng tối rồi. Anh nghỉ ngơi đi..'' Cô dừng lại rất lâu, không nghe thấy tiếng trả lời từ anh làm trái tim cô lại càng lạnh xuống, sau đó nhẹ giọng nói:''..Ngủ ngon.''
Đến khi cô cúp máy vẫn còn ở trong trạng thái bần thần, cúi xuống tháo sợi lắc tay anh tặng mình nhân dịp sinh nhật, và quà ngày lễ tình nhân, nhìn nó rất lâu rồi bật cười, vội lau đi nước mắt đang sắp rơi xuống.
Thẩm Tây Thừa lạnh nhạt nhìn cuộc gọi vừa ngắt kết nối, sau đó là màn hình trở nên tối đen. Khí tràng trên người anh càng trở nên u ám, dáng người cao lớn mang theo một sự thản nhiên nhưng lại không thể xem nhẹ, hàng mi anh cong dài khẽ che đi đôi mắt đen láy kia, tiện tay mở Weibo đã lâu anh vẫn không đụng tới, ngón tay linh hoạt ấn mở Weibo của Khúc Yên, thấy bài đăng gần đây mà Bạc Kiêu tag tên anh vào. Khi ấy Khúc Yên và Bạc Kiêu có tương tác vài câu trong phần bình luận, bên dưới có người hỏi về quan hệ giữa Thẩm Tây Thừa và Khúc Yên, còn có người hỏi tại sao Bạc Kiêu tag tên Thẩm Tây Thừa. Thế nhưng vẫn là chỉ hỏi chứ không ai đính chính cho họ.
Trong một phút ngắn ngủi, anh lại muốn chính đính cô là bạn gái của anh.
Cả hai vào trong cửa chính, vừa bước vào cô đã choáng ngợp với khung cảnh bên trong, ở đây có thể nhìn hết cả trung tâm mua sắm, thế nhưng tầng họ đang đứng hai bên đều là được chắn một tấm lưới, những đứa trẻ đang chơi ở trong cùng phụ huynh trông chừng.
Tầng hai và tầng ba chính là tầng mua sắm phụ kiện cùng quần áo.
Tầng bốn là khu ăn uống cùng nơi vui chơi cho người lớn.
Dù đã khuya nhưng vẫn còn rất đông người, gương mặt đều là dáng vẻ háo hứng cùng vui vẻ, cô nhìn thôi cũng đã vui vẻ không ít.
Phó Trầm nhìn đôi mắt ẩn ý cười của cô cũng bất giác cong khoé môi, sau đó chớp mắt khôi phục lại dáng vẻ như cũ, kéo lấy cánh tay cô:''Đi thôi, tầng này là tầng con nít, tầng bốn mới là khu dành cho người lớn chơi.''
Khúc Yên bị cậu ấy kéo đi lên thang cuốn, rất nhanh hai bóng người đã hoà vào dòng người đông đúc ở đây.
Hôm nay là lần đầu tiên cô vui vẻ nhất trong hai tháng gần đây, cũng là lần đầu tiên cô bị người khác chê thậm tệ về trình độ chơi game của mình. Đua xe thì không giỏi, bắn súng không hay, gắp gấu bông lại càng không được.
Lần đầu tiên cô bắt đầu suy nghĩ lại về độ hoàn hảo của mình. Bắt đầu cảm thấy chính cô có vô số nhược điểm, liếc mắt nhìn Phó Trầm đang đứng đó nhìn mình với nụ cười tươi tắn.
Cô hâm doạ nói:''Tôi cảnh cáo cậu, chuyện hôm nay không được nói với bất kì ai. Nếu không, tôi sẽ cho cậu phải trả giá.''
Cậu ấy nhếch khoé môi, nhìn cô với ánh mắt kiêu ngạo:''Nói ra lại bẩn miệng tôi.''
Cô nhìn cậu ta một lúc, sau đó lấy hai đồng xu khác nhét vào máy gắp thú. Bắt đầu chiến lược gắp thú lần ba.
Phó Trầm nhìn bờ vai mảnh mai và góc nghiên của cô, đúng là nếu cô nhuộm tóc vàng thì sẽ không ai nghi ngờ đến xuất thân cô là người nước ngoài. Nhưng đôi mắt hoa đào và nốt ruồi dưới đuôi mắt đặc biệt điểm theo sự quyến rũ cuốn hút, càng nhìn càng không thấy điểm nào xấu.
Cậu ta đút tay vào túi quần, nghiền ngẫm suy nghĩ. Một cô gái gia thế tốt, học lực đứng top trường, gương mặt lại xinh đẹp..nhìn là đã thấy không có điểm nào để chê, thế nhưng lại bị cắm sừng?
Nếu ngược lại là cậu ta..e rằng sẽ là chuyện khác.
Quả là không phụ sự kì vọng của mười phần tinh lực của cô, đều không gắp được con nào. Cô nhìn hai đồng xu cuối cùng, đôi mắt nhíu lại như đang suy nghĩ. Quay người nhìn lại với Phó Trầm, giao hai đồng xu ra:''Này, thấy cậu đứng đợi tôi nãy giờ nên tôi thưởng cho cậu đấy.''
Phó Trầm cười một cái, nhận lấy hai xu cuối cùng. Vài phút sau, cậu ta ném cho cô một con vịt vàng. Khúc Yên nhìn con vịt trong lòng mình, sau đó đưa lại cho cậu ta.
Cô lộ vẻ cam chịu:''Tôi là nhường sự may mắn duy nhất cho cậu, không cần đem thú bông cảm tạ tôi đâu.'' Nói xong cô quay lưng rời đi.
Phó Trầm nhìn chú vịt trên tay mình, bật ra một tiếng cười trầm thấp cất bước theo sau cô.
Phó Trầm và cô đi đến khu ăn uống trên cùng, gọi vài món chiên gán rồi ngồi xuống một bàn còn trống. Trong lúc Khúc Yên cầm di động gọi món thì nghe giọng của Phó Trầm.
''Gia đình cậu rất dễ sao? Gần mười giờ rồi không thấy gọi cậu về.''
Khúc Yên tắt di động:''Cha tôi ở Bắc Thành, mẹ tôi ở Mỹ. Ngăn làm sao được.''
''Cậu sống với mẹ à?'' Cậu nghi ngờ hỏi.
''Sao lại hỏi vấn đề này?'' Cô nhíu mày.
Lúc này đồ ăn cả hai gọi đã được mang ra, cuộc trò chuyện trì hoãn đôi chút. Sau khi người phục vụ đi thì Phó Trầm như đùa như thật nói:''Tuỳ tiện hỏi thôi, thấy một đại tiểu thư như cậu mà có cha mẹ đều là trong giới kinh doanh đúng là có chút gò bó.''
Khúc Yên nhìn hai phần đùi gà của mình, cầm lên một cái chấm tương cà, cười cười:''Đúng là thật sự có chút gò bó, từ khi về Trung tôi mới thoải mái như thế này.''
Phó Trầm thâm trầm nhìn cô gái ngồi đối diện đang ăn uống ngon lành, đôi má trắng nõn cũng căng lên vì nhét đầy đồ ăn, trong vô cùng đáng yêu.
Cô trở về căn hộ của mình đã gần mười giờ rưỡi, vừa vào nhà đã nhìn thấy Thất Thất chạy ra đón tiếp. Khúc Yên nhanh chóng vào trong nhà xé một cái đùi gà gán cho Thất Thất, nhìn nó ăn ngon lành cô cũng cảm thấy trái tim mình như được sưởi ấm vì sự đáng yêu của nó.
Cảm thấy trong túi mình có gì đó cộm cộm, cô lấy ra thì là chiếc bút ghi âm, bỗng sắc mặt trầm xuống rất nhiều. Trong lúc cô mân mê chiếc bút thì điện thoại cô lại đổ chuông.
Là Thẩm Tây Thừa.
Để xem nào, là Âu Cẩn Y nói lại gì đó nên muốn trách móc cô sao? Sợ cô gây khó dễ cho tình đầu anh? Hay là cảnh cáo cô đừng bén mảng đến Âu Cẩn Y nhỉ? Haiz, có chút khó đoán.
Khúc Yên lạnh nhạt nhìn màn hình, ngón tay không nhanh không chậm nhấc máy. Cô nhẹ giọng hỏi:''Alo? Có gì không vậy?''
Từ hôm cô gọi điện khóc lóc đến nay chỉ mới qua hai ngày, trước khi xảy ra sự tình đó cô luôn biết anh bận nên vẫn luôn nhắn tin cho anh trước. Mỗi lần anh xong một cuộc họp hoặc buổi tiệc tối trên di động đều có hiện thị tin nhắn của cô. Thế nhưng giờ sau cuộc gọi đêm khuya ấy đã thay đổi hoàn toàn.
Cô không còn gọi điện, đến cả tin nhắn cũng không thèm gửi cho anh. Lúc trước anh không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng đột nhiên cô không nhắn tin cho mình, trong lòng cứ có cảm thấy khó chịu cùng mất mát.
Bên đầu giây kia ít lặng đôi chút, giọng đàn ông trầm thấp hơi khàn khàn vang lên:''Không có gì không được gọi sao?''
Thẩm Tây Thừa vừa xong buổi tiệc rượu ở thành phố, đang trên đường trở về khách sạn. Thế nhưng anh hôm nay lại nhớ sự việc vài hôm trước, lại nhớ cuộc gọi đêm của cô mà không kiềm ấn số muốn gọi cho Khúc Yên, nhưng kinh ngạc nhất là lần này cô lại quá đỗi yên tĩnh, cứ như không có chuyện gì xảy ra, không nháo loạn như lần trước, không khóc lóc trách móc anh, sự tương phản quá mức rõ ràng, trong lòng anh dâng lên một chút ngờ vực cùng hơi lo lắng, vì thế trong giây đầu tiên vì sững sờ mà quên luôn phải trả lời cô như thế nào.
Khúc Yên xoa xoa cổ:''Nếu anh mệt cứ nghĩ ngơi đi, một người như anh gánh nặng rất lớn, gọi cho em cũng không giúp anh hết mệt mỏi hơn đâu. Thay vào đó làm những điều mình cho là thoải mái hơn đi.''
''Vẫn còn giận anh sao?' Anh nhìn phong cảnh lướt nhanh ngoài cửa sổ, ánh mắt lãnh đạm lại lạnh nhạt.
''Không. Tây Thừa à, anh bận như thế nên không cần phải gọi điện cho em thường xuyên đâu.''
Anh im lặng một lúc đâu, anh nhận ra từng lời lẽ cô nói đều có ngụ ý sâu xa, giọng nói tuy vẫn là Khúc Yên anh yêu nhưng cũng không giống như cô. Tự nhiên nhưng có phần xa cách, anh nheo ấn đường của mình.
''Anh không bận.''
''À, không bận thì không bận. Nghỉ ngơi nhiều một chút, sức khoẻ vẫn quan trọng nhất.''
Trước đó..sau những lời nói đó điều là những lời dặn dò ép anh phải thực hiện, ví dụ như “nếu anh không ăn uống, mất một miếng thịt nào thì em sẽ đánh anh” hoặc là “nếu anh không chăm sóc sức khoẻ tốt thì em sẽ rất đau lòng, đặc biệt đau lòng đó nha.”
Thế nhưng, từng chút từng chút một đang dần biến mất, mắt thường dù vẫn nhìn ra nhưng tốc độ biến mất nhanh đến chóng mặc. Cả hai trước kia không có nhiều cuộc cãi vả nào, anh bận rộn, cô sẽ nhắn tin dặn dò. Thế nhưng gần đây cả cô và anh đều ở trong tâm trạng khó chịu cùng bức bối, nói chuyện tuy ít nhưng cãi vã lại nhiều, hai phần ba câu chuyện của họ đều liên quan đến Âu Cẩn Y. Từ đó mâu thuẫn này chưa giải quyết đã có vô số thứ khác lại xuất hiện, vừa xuất hiện, là đã đau đầu không thể nói qua loa hai ba câu.
Thẩm Tây Thừa thở ra một hơi, lạnh lùng hỏi cô:''Em đã ba ngày không chủ động nhắn tin cho anh.''
''Tây Thừa à, em biết anh bận, nên em cũng không có tư cách làm phiền.''
Anh lạnh lùng nói:''Có tư cách.''
Khúc Yên đột nhiên kinh ngạc quên luôn cả lời mình đang nói, sau đó lại tự bật cười. Tự cười chính bản thân mình quá mức ngu ngốc, dù đã có Âu Cẩn Y nhưng lại vẫn không chịu nói rõ mọi chuyện với cô. Cứ để cô u mê mù quáng mà đau khổ trong tình cảm này.
Khúc Yên ngã người ngồi trên sofa, dùng tay che lấy mắt mình:''Anh nghĩ thế sao? À mà thôi, giờ cũng tối rồi. Anh nghỉ ngơi đi..'' Cô dừng lại rất lâu, không nghe thấy tiếng trả lời từ anh làm trái tim cô lại càng lạnh xuống, sau đó nhẹ giọng nói:''..Ngủ ngon.''
Đến khi cô cúp máy vẫn còn ở trong trạng thái bần thần, cúi xuống tháo sợi lắc tay anh tặng mình nhân dịp sinh nhật, và quà ngày lễ tình nhân, nhìn nó rất lâu rồi bật cười, vội lau đi nước mắt đang sắp rơi xuống.
Thẩm Tây Thừa lạnh nhạt nhìn cuộc gọi vừa ngắt kết nối, sau đó là màn hình trở nên tối đen. Khí tràng trên người anh càng trở nên u ám, dáng người cao lớn mang theo một sự thản nhiên nhưng lại không thể xem nhẹ, hàng mi anh cong dài khẽ che đi đôi mắt đen láy kia, tiện tay mở Weibo đã lâu anh vẫn không đụng tới, ngón tay linh hoạt ấn mở Weibo của Khúc Yên, thấy bài đăng gần đây mà Bạc Kiêu tag tên anh vào. Khi ấy Khúc Yên và Bạc Kiêu có tương tác vài câu trong phần bình luận, bên dưới có người hỏi về quan hệ giữa Thẩm Tây Thừa và Khúc Yên, còn có người hỏi tại sao Bạc Kiêu tag tên Thẩm Tây Thừa. Thế nhưng vẫn là chỉ hỏi chứ không ai đính chính cho họ.
Trong một phút ngắn ngủi, anh lại muốn chính đính cô là bạn gái của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.