Chương 235: Lời cảnh cáo, kẻ đứng sau vụ gây ra tai nạn
Thúy Liễu
16/09/2023
Khúc Yên ngay lập tức đứng dậy, biểu cảm luống cuống vô cùng đáng yêu. Âu
Cẩn Y hít một hơi sâu, đi vào trong phòng rồi đưa tài liệu cho anh.
Thẩm Tây Thừa xem qua một lượt rồi ký xác nhận.
Cô ta lại liếc mắt nhìn đến Khúc Yên. Ánh mắt cô ta không lộ ra cảm xúc gì, đến khi chạm mắt với cô lại còn cười nhạt một cái xem như chào hỏi.
Trong giây đầu tiên chạm mắt, cô ta cảm nhận được ánh mắt cô có chút quen thuộc, thế nhưng lại không biết là quen thuộc chỗ nào.
Anh đẩy tài liệu cho cô ta, vẫn là dáng vẻ uy nghiêm và lạnh lẽo :''Dự án cứ thế mà thực hiện, sau này thư ký Lục sẽ đến Tập Đoàn Âu Thị để bàn kỹ lại. Cô về được rồi.''
Âu Cẩn Y cười dịu dàng nhìn anh :''Được, Thẩm Tổng. Vậy tôi xin phép.''
Cô ta vừa đi đến cửa phòng, giọng nói anh không hề khách sáo vang lên, ngữ điệu trầm thấp vừa thản nhiên vừa thờ ơ nhưng mang ý cảnh cáo :''Đây là Thừa Thiên, dù là đối tác hay là ai thì cũng không nên tự tiện bước vào khi chưa có sự cho phép của tôi. Âu Tổng, tôi mong cô rút kinh nghiệm.''
Cô ta quay lại nhìn Thẩm Tây Thừa, gương mặt anh không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào. Vẫn lạnh lùng và xa cách, cũng không vì Âu Cẩn Y là đối tác làm ăn mà khéo léo nhắc nhở, nói thẳng thắn như vậy cô ta có chút ngẩn người, đây rõ ràng là lời cảnh cáo. Lời cảnh cáo cho sự tuỳ tiện của cô ta.
Âu Cẩn Y nhìn anh, gật đầu cười :''Tôi có chút vội, thật sự xin lỗi không gian riêng tư của Thẩm Tổng.''
Khi Âu Cẩn Y rời đi Khúc Yên mới nhìn anh, vẫn xấu hổ vì bị người ngoài nhìn thấy. Cô dựa vào bàn làm việc nhìn anh :''Chú Thẩm, hình như chú cũng có rất nhiều vệ tinh đấy, em có nên lo lắng không nhỉ?''
Thẩm Tây Thừa chậm rãi nhìn cô, trầm giọng hỏi :''Lo lắng cái gì?''
Khúc Yên nhếch môi :''Chị ấy kia nãy rất có ý với anh đấy, không thấy hả?''
Không biết là anh đang suy nghĩ cái gì, hồi sau lại cong khoé cười nhạt một cái, đẹp đến chết người. Tâm trạng anh đặc biệt tốt, ôn tồn hỏi cô :''Đây là đanh ghen sao?''
Khúc Yên khoanh tay trước ngực, nhạt nhẽo nói :''Người đàn ông của em được phái nữ yêu thích, em cũng không phải thánh nữ mà đi chia sẻ bạn trai của mình cho người khác, chị ấy nhìn anh giống như là nhìn bạn trai từ kiếp trước vậy. Còn tưởng là em bị mù không bằng!''
Anh nghe xong trong lòng càng thêm hài lòng, ánh mắt dịu dàng nhìn cô :''Được, là người đàn ông của em.''
.
Một lát sau Khúc Yên đã lôi kéo anh đi ngủ, Thẩm Tây Thừa thấy cô không có ý định buông tha cho anh nên anh cũng thở dài rồi đồng ý. Đi vào phòng nghỉ trong văn phòng.
Trong phòng nghỉ nội thất đều đầy đủ như ở nhà, trong tủ quần áo cũng treo rất nhiều quần áo của anh, không nghĩ đến anh xem nơi này là nhà mà qua đêm tại đây.
''Mà này, anh có dẫn ai vào phòng này chưa?'' Anh vừa bước ra từ phòng tắm cô đã hỏi.
''Có.'' Anh thản nhiên thừa nhận.
Khúc Yên nhất thời không suy nghĩ, đôi mày thanh tú cau lại :''Là ai?''
Anh lãnh đạm nói một chữ :''Em.''
.
Sáng hôm sau anh thức dậy thấy Khúc Yên vẫn còn ngủ say, dáng vẻ cô ngủ vô cùng ngoan, không hề có tật xấu đá lung tung, trước đó anh từng nói cô ngủ say vô cùng xấu, nghe xong cô liền không nghĩ ngợi gì mà hoàn toàn tin ngay, đúng là một cô nhóc ngốc.
Cô nằm nghiêng nửa gương mặt chôn vào gối, an tĩnh mà xinh đẹp động lòng người.
Anh nhẹ nhàng nhìn cô, vén vài sợi tóc trên má cô rồi ngồi dậy rời giường.
Không lâu sau anh nhận được đoạn video và vài thông tin về người đã cố ý đẩy ngã cô. Camera ở đầu ngõ phố không quá rõ ràng bởi chiếc xe tải lớn che mất, chỉ thấy lúc cô bị té ra ngoài đường là thấy được một đoạn ngắn.
Nhưng camera nhà dân ở phía đối diện thì lại chi tiết đến từng hành động.
Một người phụ nữ trung niên cố ý đẩy ngã cô ra giữa đường, anh nhìn đến hình ảnh Khúc Yên bị người ta hãm hại đẩy cô vào vòng nguy hiểm lòng lại chợt nóng lên.
Theo thông tin người phụ nữ ấy là người của Tập Đoàn Dịch Thị thuê làm, anh không ngờ trước đó Dịch Thị đã có theo dõi cô từ Đế Đô đến Bắc Thành, lúc cô và anh đến nhà hàng để nói chuyện cùng Doãn Thanh thì họ đã theo dõi cô từ lúc đó, chắc chắn đã đoán được đại khái quan hệ của cô và anh nên liền động thủ với cô.
Cô ở bên cạnh anh càng lúc càng trở nên nguy hiểm. Dịch Thị biết dù có bán tin tức này cho báo Tài Chính và Kinh Tế thì họ có mười lá gan cũng không dám đăng, nhưng mà nếu đăng lên chả khác nào đánh rắn động cỏ, sẽ khiến anh càng bảo vệ cô chặt chẽ hơn.
Thế nên họ chọn cách im lặng, hành động trong bóng tối. Đúng là một khi tin tức này bị bại lộ thì bên cạnh cô sẽ có rất nhiều nguy hiểm đang rình mò.
Ánh mắt anh rét lạnh, gọi một cuốc điện thoại cho Lục Thành :''Cậu đến phía Nam thu mua mảnh đất mà Dịch Thị chuẩn bị mua. Sẵn điều tra cho tôi về tập đoàn Dịch Thị, càng nhanh càng tốt.''
Lục Thành bên kia không rõ ngọn ngành nhưng cũng theo anh một khoảng thời gian dài, anh sẽ không tự nhiên mà gây áp lực đến một tập đoàn nào để chuộc lợi. Lần này có lẽ Dịch Thị đã làm gì đó đụng đến anh rồi.
Lục Thành vừa trả lời thì anh đã cúp máy.
Thẩm Tây Thừa xem qua một lượt rồi ký xác nhận.
Cô ta lại liếc mắt nhìn đến Khúc Yên. Ánh mắt cô ta không lộ ra cảm xúc gì, đến khi chạm mắt với cô lại còn cười nhạt một cái xem như chào hỏi.
Trong giây đầu tiên chạm mắt, cô ta cảm nhận được ánh mắt cô có chút quen thuộc, thế nhưng lại không biết là quen thuộc chỗ nào.
Anh đẩy tài liệu cho cô ta, vẫn là dáng vẻ uy nghiêm và lạnh lẽo :''Dự án cứ thế mà thực hiện, sau này thư ký Lục sẽ đến Tập Đoàn Âu Thị để bàn kỹ lại. Cô về được rồi.''
Âu Cẩn Y cười dịu dàng nhìn anh :''Được, Thẩm Tổng. Vậy tôi xin phép.''
Cô ta vừa đi đến cửa phòng, giọng nói anh không hề khách sáo vang lên, ngữ điệu trầm thấp vừa thản nhiên vừa thờ ơ nhưng mang ý cảnh cáo :''Đây là Thừa Thiên, dù là đối tác hay là ai thì cũng không nên tự tiện bước vào khi chưa có sự cho phép của tôi. Âu Tổng, tôi mong cô rút kinh nghiệm.''
Cô ta quay lại nhìn Thẩm Tây Thừa, gương mặt anh không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào. Vẫn lạnh lùng và xa cách, cũng không vì Âu Cẩn Y là đối tác làm ăn mà khéo léo nhắc nhở, nói thẳng thắn như vậy cô ta có chút ngẩn người, đây rõ ràng là lời cảnh cáo. Lời cảnh cáo cho sự tuỳ tiện của cô ta.
Âu Cẩn Y nhìn anh, gật đầu cười :''Tôi có chút vội, thật sự xin lỗi không gian riêng tư của Thẩm Tổng.''
Khi Âu Cẩn Y rời đi Khúc Yên mới nhìn anh, vẫn xấu hổ vì bị người ngoài nhìn thấy. Cô dựa vào bàn làm việc nhìn anh :''Chú Thẩm, hình như chú cũng có rất nhiều vệ tinh đấy, em có nên lo lắng không nhỉ?''
Thẩm Tây Thừa chậm rãi nhìn cô, trầm giọng hỏi :''Lo lắng cái gì?''
Khúc Yên nhếch môi :''Chị ấy kia nãy rất có ý với anh đấy, không thấy hả?''
Không biết là anh đang suy nghĩ cái gì, hồi sau lại cong khoé cười nhạt một cái, đẹp đến chết người. Tâm trạng anh đặc biệt tốt, ôn tồn hỏi cô :''Đây là đanh ghen sao?''
Khúc Yên khoanh tay trước ngực, nhạt nhẽo nói :''Người đàn ông của em được phái nữ yêu thích, em cũng không phải thánh nữ mà đi chia sẻ bạn trai của mình cho người khác, chị ấy nhìn anh giống như là nhìn bạn trai từ kiếp trước vậy. Còn tưởng là em bị mù không bằng!''
Anh nghe xong trong lòng càng thêm hài lòng, ánh mắt dịu dàng nhìn cô :''Được, là người đàn ông của em.''
.
Một lát sau Khúc Yên đã lôi kéo anh đi ngủ, Thẩm Tây Thừa thấy cô không có ý định buông tha cho anh nên anh cũng thở dài rồi đồng ý. Đi vào phòng nghỉ trong văn phòng.
Trong phòng nghỉ nội thất đều đầy đủ như ở nhà, trong tủ quần áo cũng treo rất nhiều quần áo của anh, không nghĩ đến anh xem nơi này là nhà mà qua đêm tại đây.
''Mà này, anh có dẫn ai vào phòng này chưa?'' Anh vừa bước ra từ phòng tắm cô đã hỏi.
''Có.'' Anh thản nhiên thừa nhận.
Khúc Yên nhất thời không suy nghĩ, đôi mày thanh tú cau lại :''Là ai?''
Anh lãnh đạm nói một chữ :''Em.''
.
Sáng hôm sau anh thức dậy thấy Khúc Yên vẫn còn ngủ say, dáng vẻ cô ngủ vô cùng ngoan, không hề có tật xấu đá lung tung, trước đó anh từng nói cô ngủ say vô cùng xấu, nghe xong cô liền không nghĩ ngợi gì mà hoàn toàn tin ngay, đúng là một cô nhóc ngốc.
Cô nằm nghiêng nửa gương mặt chôn vào gối, an tĩnh mà xinh đẹp động lòng người.
Anh nhẹ nhàng nhìn cô, vén vài sợi tóc trên má cô rồi ngồi dậy rời giường.
Không lâu sau anh nhận được đoạn video và vài thông tin về người đã cố ý đẩy ngã cô. Camera ở đầu ngõ phố không quá rõ ràng bởi chiếc xe tải lớn che mất, chỉ thấy lúc cô bị té ra ngoài đường là thấy được một đoạn ngắn.
Nhưng camera nhà dân ở phía đối diện thì lại chi tiết đến từng hành động.
Một người phụ nữ trung niên cố ý đẩy ngã cô ra giữa đường, anh nhìn đến hình ảnh Khúc Yên bị người ta hãm hại đẩy cô vào vòng nguy hiểm lòng lại chợt nóng lên.
Theo thông tin người phụ nữ ấy là người của Tập Đoàn Dịch Thị thuê làm, anh không ngờ trước đó Dịch Thị đã có theo dõi cô từ Đế Đô đến Bắc Thành, lúc cô và anh đến nhà hàng để nói chuyện cùng Doãn Thanh thì họ đã theo dõi cô từ lúc đó, chắc chắn đã đoán được đại khái quan hệ của cô và anh nên liền động thủ với cô.
Cô ở bên cạnh anh càng lúc càng trở nên nguy hiểm. Dịch Thị biết dù có bán tin tức này cho báo Tài Chính và Kinh Tế thì họ có mười lá gan cũng không dám đăng, nhưng mà nếu đăng lên chả khác nào đánh rắn động cỏ, sẽ khiến anh càng bảo vệ cô chặt chẽ hơn.
Thế nên họ chọn cách im lặng, hành động trong bóng tối. Đúng là một khi tin tức này bị bại lộ thì bên cạnh cô sẽ có rất nhiều nguy hiểm đang rình mò.
Ánh mắt anh rét lạnh, gọi một cuốc điện thoại cho Lục Thành :''Cậu đến phía Nam thu mua mảnh đất mà Dịch Thị chuẩn bị mua. Sẵn điều tra cho tôi về tập đoàn Dịch Thị, càng nhanh càng tốt.''
Lục Thành bên kia không rõ ngọn ngành nhưng cũng theo anh một khoảng thời gian dài, anh sẽ không tự nhiên mà gây áp lực đến một tập đoàn nào để chuộc lợi. Lần này có lẽ Dịch Thị đã làm gì đó đụng đến anh rồi.
Lục Thành vừa trả lời thì anh đã cúp máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.